Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2 - Mười năm


Ở lối vào sảnh tiệc, Tiêu Chiến đang từ biệt hai người đàn ông mái tóc hoa râm.

"Long thị trưởng, thật sự xin lỗi, buổi trưa không thể dùng cơm cùng ngài được."

Gương mặt hiền từ của vị trưởng giả đúng là cha của Long Nhụy Long Chí Viễn, năm năm trước ông đã từ chức thị trưởng về hưu, lần này Giang Ninh bình chọn mười doanh nghiệp, Chính phủ đặc biệt bổ nhiệm ông làm trưởng ban giám khảo.

"Đừng kêu ta là thị trưởng nữa, về hưu cũng đã nhiều năm rồi." Long Chí Viễn cười xua xua tay: "Cháu vừa mới từ Châu Âu về, còn chưa quen với lệch múi giờ, ta không nghĩ cháu sẽ đích thân đến dự lễ trao giải đâu."

"Giải thưởng này với cháu mà nói cực kỳ có ý nghĩa." Tiêu Chiến chạm lên chiếc huy hiệu trước ngực, thành khẩn nói: "Cảm ơn ngài và tổ chuyên gia đã công nhận, cháu sẽ rất quý trọng nó."

Trong số mười doanh nghiệp lớn nhất Giang Ninh, Vương Hoán cũng từng giành được vinh quang này khi Dao Quang cũ ở giai đoạn huy hoàng nhất, hiện giờ được truyền lại cho Tiêu Chiến, phảng phất như đã định nhất định có ngày hồi sinh.

Ba Long tiễn anh ra hiển nhiên không phải vì chuyện công, hàn huyên vài câu xong mới thử mở miệng: "Cháu và Nhụy Nhụy... gần đây có liên lạc không?"

"Không có ạ, cô ấy hẳn là rất bận."

"Một đứa con gái, sao cứ bận bịu công việc mãi không hết."

"Năng lực của Nhụy Nhụy rất mạnh, là giám đốc chi nhánh trẻ tuổi nhất của ngân hàng đó."

"Chức vị cao thì cũng có tác dụng gì? Đã sắp bốn mươi rồi, có đau đầu nhức óc gì cũng chẳng ai chăm sóc."

"Cô ấy sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, nếu thật sự có chuyện gì, cháu cũng có thể chăm sóc, xin ngài hãy yên tâm."

Long Chí Viễn thần sắc phức tạp lắc lắc đầu: "Có chăm sóc thế nào, thì bạn bè cũng không thể so được với vợ chồng."

Tiêu Chiến hơi lộ ra vẻ xấu hổ, ngón trỏ cào cào lên chóp mũi, đề tài không ngoài dự đoán lại vòng đến đây. Mười năm trước Long Chí Viễn từng nhận một người làm 'rể hiền' thế nhưng về sau Vương Nhất Bác đã đến nhà nói rõ mọi chuyện, chuyện yêu đương với Long Nhụy chỉ là giả vờ, lúc ấy thiếu chút nữa đã khiến ông tức giận đến mức phải nằm viện.

Về sau có lần Long Chí Viễn bắt gặp con gái mình cùng ăn cơm riêng với Tiêu Chiến, lại nổi lên tâm tư kia, thậm chí còn cảm thấy Tiêu Chiến càng phù hợp làm con rể nhà mình hơn so với Vương Nhất Bác. Nhưng mấy năm nay bất kể có tác hợp thế nào, Long Nhụy cũng vẫn khăng khăng nói Tiêu Chiến chỉ là bạn bè.

Mắt thấy lại sắp rơi vào cục diện không biết phải nói gì, giai điệu 'Forever Love' bỗng vang lên. Hai mắt Tiêu Chiến sáng lên, đưa tay chạm đến điện thoại.

Long Chí Viễn đành phải hỏi: "Tài xế giục cháu rồi sao?"

Tài xế thì quả đúng là tài xế, chẳng qua chỉ là người mà Long Chí Viễn không muốn trông thấy. Tiêu Chiến nhấn tắt âm: "Không sao ạ, cứ để em ấy đợi một chút."

Vừa dứt lời, tiếng bước chân đã từ xa đi đến, sự xuất hiện của Vương Nhất Bác khiến sắc mặt Long Chí Viễn lập tức trầm xuống, ánh mắt giống như đang hỏi – Cậu đến làm gì?

"Chú Long, đã lâu không gặp." Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, chủ động giải thích: "Cháu đến tìm chủ tịch báo cáo công việc."

Mặt Tiêu Chiến nóng lên, mỗi lần nghe Vương Nhất Bác gọi mình 'Chủ tịch' trước mặt người khác, anh đều có cảm giác ngượng ngùng khó có thể giải thích.

Long Chí Viễn tức giận: "Chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của chủ tịch, chức tổng giám đốc này của cậu cũng thật dễ làm!"

Bị một câu âm dương quái khí, Vương Nhất Bác không chỉ không bực, ngược lại tâm tình cực tốt mà cười cười: "Chủ tịch là trụ cột của cháu, không có chủ tịch dẫn dắt, gì cháu cũng không thể làm tốt được."

"Trình độ thế này, chẳng trách lúc trước Dao Quang thiếu chút nữa phá sản."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, vội vàng ngắt lời: "Long thị trưởng, công ty quả thật có việc gấp, cháu phải về xem tình hình thế nào trước ạ."

"Được rồi, mau đi đi thôi, đừng làm chậm trễ chính sự."

Long Chí Viễn vẫy vẫy tay, quay đầu đi về sảnh tiệc trước, mắt không thấy tâm không phiền.



Thừa lúc xung quanh không có người, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến dắt đi đến bãi đậu xe. Cậu vốn cũng vừa đi công tác ở Thâm Quyến, sáng nay đón chuyến bay sớm nhất bay về, vừa hạ cánh liền về nhà thay quần áo, sau đó lái xe đến đây đón người.

"Không phải nói ở nhà chờ anh rồi sao, ngủ một lát."

"Không sao, em không buồn ngủ."

Một khi có thời gian nhàn rỗi, đều cũng sẽ chạy đến bên anh trước, suốt ngần ấy năm, Vương Nhất Bác trước sau vẫn như thế.

Tiêu Chiến lòng ngọt như mật, ngoài miệng lại cố ý nói: "Lỡ như anh bị kéo ở lại ăn cơm trưa thì sao, vậy em cứ thế mà chờ à."

"Chờ một lát thì có là gì."

Đôi bàn tay nắm lấy nhau truyền sang hơi ấm, trên ngón áp út của hai người đều đeo một chiếc nhẫn mà Long thị trưởng không phát hiện ra.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Thế nào, lần này thuận lợi chứ? Mệt không?"

"Trong video không phải đều nói với em rồi sao? Hừ, không nghiêm túc nghe đúng không?"

Lần này Tiêu Chiến đi Châu Âu, là vì chuẩn bị cho cuộc họp báo ra mắt sản phẩm vào nửa cuối năm nay. Sau mười năm, Tinh Diệu Nguyệt Thư cuối cùng cũng được ra mắt ở các quốc gia Tây Âu. Tuy lệch múi giờ tới tám tiếng, thế nhưng hai người ngày nào cũng đều video call với nhau.

"Tổ tông, những lời anh nói có câu nào em không nghe kỹ đâu?" Vương Nhất Bác nhéo thật mạnh một cái lên tay Tiêu Chiến, xem như phản đối: "Nhưng em phải thẩm tra ngay trước mặt anh, đề phòng anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu."

Tiêu Chiến mặt đầy ý cười: "Yên tâm đi, tất cả đều thỏa đáng, không có khuyết điểm gì đáng nói, chỉ là đi qua rất nhiều nơi có cảnh đẹp, lại không có cơ hội ngắm nhìn."

"Lịch trình của anh quá sít sao, nên cho bản thân ở lại hai ngày nghỉ ngơi."

"Không cần, em cũng chẳng có ở đó, anh ngắm một mình thì có lạc thú gì?"

Lúc này hai người đã đi đến bên phía ghế phụ, Vương Nhất Bác đứng đối diện với Tiêu Chiến nắm tay anh: "Tại em... Lần sau họp báo, em sẽ đưa anh đi, thuận tiện ở chơi vài ngày."

"Thật sao? Không được lừa anh đâu đó."

"Lừa anh bao giờ chưa?"



Tiêu Chiến cực kỳ vui vẻ ngồi vào ghế phụ, đầu óc lập tức mặc sức tưởng tượng chuyến chu du Châu Âu của hai người, Barcelona phải đi, Paris cũng phải đi, Florencia càng không thể thiếu, Jungfraujoch cũng không thể bỏ lỡ.

Nghĩ nghĩ một hồi trong lòng lại thở dài, những nơi muốn cùng đi với Vương Nhất Bác nhiều như thế, chơi mấy ngày sao có thể so được với chu du vòng quanh thế giới? Nguyện vọng này, mười năm trước Vương Nhất Bác đã hứa hẹn với anh, nhưng vì Tân Dao Quang, cho tới bây giờ cũng chưa thể thực hiện được.

Ba năm đầu tiên Tân Dao Quang muốn có vị thế trong thị trường; ba năm thứ hai, cơ cấu sở hữu phải được tổ chức lại; ba năm thứ ba, những con chip đầu tiên của Trung Ưu được tung ra thị trường, Tiêu Chiến tuân theo lời hứa đưa nó vào nhóm tài nguyên của Dao Quang, quá trình vô cùng khó khăn, nhưng cũng may kết quả khiến người ta phấn chấn, con chip của Trung Ưu hiện giờ đã đáp ứng được hầu hết các tính năng hàng đầu.

Bất tri bất giác, thời gian mười năm cứ thế lặng lẽ trôi qua. Đằng sau phong độ ngày càng cao của Tân Dao Quang, là tâm huyết của chính anh và Vương Nhất Bác cùng bỏ ra, ai cũng không hề ít hơn ai.

Tiêu Chiến tháo huy hiệu 'Mười doanh nghiệp lớn nhất' xuống, trong lòng nhớ thương hai tấm vé ưu đãi du lịch vòng quanh thế giới kia.

Bỗng cảm thấy cằm bị người ta nâng lên, Tiêu Chiến quay đầu, đối diện với đôi mắt của Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế lái.

"Sao lại không vui vậy?"

"Không có không vui..."

Hai người bị phong bế trong không gian chật hẹp của xe, Vương Nhất Bác không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng, lúc nói chuyện vòng tay ra sau gáy Tiêu Chiến, thân thể nghiêng về phía ghế phụ.

Hơi thở quen thuộc bao bọc xung quanh, Tiêu Chiến lập tức bị mê hoặc, suy nghĩ cũng bay xa, nhắm mắt lại chờ mong nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống.

Hơn mười ngày không gặp, mỗi ngày video call sao có thể thay thế được đụng chạm da thịt, chỉ hận hai người giờ khắc này không phải đang ở nhà, không cách nào được Vương Nhất Bác ôm hoàn toàn vào trong lòng.

Môi vừa mới chạm, còn chưa kịp giải nỗi tương tư, bên xe đã vang lên tiếng tít tít thúc giục, muốn đậu vào vị trí của họ.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thối lui, ngón tay vân vê vành tai Tiêu Chiến: "Đói không? Đưa anh đi ăn trước nhé?"

"Ò..." Đói thì thật sự rất đói, chẳng qua cũng không phải là kiểu đói mà Vương Nhất Bác nghĩ.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng người lại, cầm điện thoại mở điều hướng: "Thịnh ký mới đổi thực đơn, lần trước không phải anh nói muốn nếm thử sao?"

"Không muốn đi, mệt..." Tiêu Chiến cắn môi cười trộm, ý của Túy Ông không phải ở rượu: "Về nhà ăn đơn giản một chút là được rồi."

"Nấu mì nhé?"

"Được đó."

Bên xe lại 'tít' một tiếng, Vương Nhất Bác mở hộp chứa đồ bên tay vịn, lấy một hộp giấy bên trong ra đưa cho Tiêu Chiến, sau đó đánh lái rời khỏi chỗ đậu.

"Lót dạ trước vài miếng đi."

Trên hộp giấy in hình hoa xanh nhỏ, là nhãn hiệu điểm tâm mà Tiêu Chiến thích nhất.

"Oa, em còn mua bánh mì nhỏ nhà họ nữa."

"Có việc gì thì cũng không thể để tổ tông đói bụng được."

Tiêu Chiến nhảy nhót mở niêm phong, hôm qua video trước khi đăng ký lên máy bay, anh nói thật nhớ mùi vị của nhà này. Nhiều năm như vậy, với từng yêu cầu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ rõ ràng. Cho nên Tiêu Chiến không chút nghi ngờ, chỉ cần anh mở miệng, Vương Nhất Bác nhất định sẽ bỏ hết thảy mà cùng mình đi vòng quanh thế giới, mà người không thể bỏ được Dao Quang và công việc, lại là chính anh.

Chẳng qua tương lai còn dài, tâm nguyện này sớm muộn gì cũng sẽ thành hiện thực.



Xe chạy lên đường cái, cảnh sắc Giang Ninh ngoài cửa sổ xe liên tục lui về sau. Tiêu Chiến đặt chiếc huy hiệu 'Mười doanh nghiệp tốt nhất' lên trung tâm điều khiển, cầm chiếc croitsant blueberry lên, vừa ăn vừa nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Thật ra phần thưởng này hẳn nên để em đi lãnh, vinh dự của em truyền lại cho em, như thế mới có nhiều truyền kỳ."

Nếu không phải năm đó Vương Nhất Bác khăng khăng muốn trao Dao Quang trên danh nghĩa của anh, hôm nay cái tên khắc trên huy hiệu chắc chắn là cậu.

"Cha truyền con nối thì có gì hiếm lạ? Truyền cho con dâu mới chính là giai thoại nha."

"Phi, ai là con dâu?"

Vương Nhất Bác cực kỳ đắc ý: "Anh gọi em là chồng còn ít sao?"

Gò má Tiêu Chiến nóng lên, đầu óc không thể khống chế được mà hiện lên những hình ảnh hương diễm.

"Giờ em lại biết chiếm tiện nghi anh, vừa rồi trước mặt Long thị trưởng còn nói anh là lãnh đạo của em nữa đó." Tiêu Chiến liếc xéo cậu một cái: "Không dám nói thật với ba vợ hụt sao?"

"Tổ tông, oan cho em mà, rõ ràng anh đã cảnh cáo em, không cho phép em nói mà."

"Ò, ra là tại anh?"

"Vậy giờ em lập tức quay lại, tìm ông ấy nói rõ ràng nhé?"

Mắt thấy Vương Nhất Bác đang định đánh lái, Tiêu Chiến vội vàng ấn cậu lại, trừng mắt lườm: "Đừng làm càn, lái xe cho đàng hoàng."

"Tuân lệnh!" Vương Nhất Bác cười nắm lấy bàn tay kia của Tiêu Chiến, không chịu buông ra nữa.

Nhắc đến Long thị trưởng, Tiêu Chiến chợt nghĩ đến Long Nhụy. Thật ra anh không nói thật với Long Chí Viễn, ba tháng trước Long Nhụy đã từ chức ở ngân hàng, chăm sóc Hà Chiêu đang bệnh nặng.

Nếu nói về quan hệ, suốt mười năm qua Long Nhụy cũng không tiến thêm một bước với Hà Chiêu, hai người chỉ vô cùng ăn ý mà cùng làm quân tử chi giao. Tiêu Chiến thường xuyên cảm thán, cũng từng khuyên Long Nhụy, hy vọng cô hãy quý trọng người trước mắt, đừng chấp nhất với chuyện áy náy về vợ Hà Chiêu, nhưng Long Nhụy lại hỏi anh: "Chuyện này nếu là chuyện của anh, vậy anh sẽ lựa chọn thế nào?" Tiêu Chiến không đáp được.

Mãi cho đến ba tháng trước, Hà Chiêu ngất xỉu trong lúc họp, kiểm tra mới phát hiện ung thư phổi giai đoạn bốn, không còn bao nhiêu thời gian. Sau khi biết tin Long Nhụy bèn dứt khoát bỏ hết công việc, dọn đến bên cạnh Hà Chiêu một tấc không rời.

Lúc chờ đèn đỏ, Tiêu Chiến thở dài: "Em nói xem... Nếu em là Long Nhụy, hoặc Hà Chiêu, em sẽ làm thế nào?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh, vươn ngón cái quẹt đi vụn bánh mì vương trên khóe miệng anh, mới nói: "Không biết, em không phải bọn họ."

"Nhưng nếu thì sao?"

"Vậy em sẽ theo đuổi anh."

"Sao cơ?" Tiêu Chiến không hiểu lắm.

Đèn đỏ chuyển xanh, Vương Nhất Bác mắt nhìn thẳng chân đạp ga: "Bất kể em là Hà Chiêu hay Long Nhụy, chỉ cần quen biết anh, chắc chắn sẽ theo đuổi anh."

Khóe miệng Tiêu Chiến không nhịn được giương lên: "Nói chuyện nghiêm túc với em đó, chỉ biết dỗ anh."

"Tổ tông, những lời đó đều là thật."

"Nếu em là Hà Chiêu hay Long Nhụy, theo đuổi anh anh cũng sẽ không đồng ý." Tiêu Chiến xé một miếng bánh mì nhét vào miệng Vương Nhất Bác: "Anh chỉ cần Vương Nhất Bác mà thôi."



Vương Nhất Bác ngậm bánh mì, dáng vẻ thư thái thoải mái như lần đầu mới gặp lúc còn Đại học.

Thật ra bọn họ đã không còn trẻ nữa, thêm mấy tháng nữa là Tiêu Chiến đã tròn bốn mươi rồi.

Nhưng năm tháng dường như chưa từng trôi qua, vì người ở bên cạnh vẫn chưa từng thay đổi. Vương Nhất Bác vẫn luôn ở đây, như một lẽ đương nhiên, yêu thương hết thảy mọi thứ ở anh, cùng làm bất kỳ chuyện gì mà anh muốn.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, phát hiện mình đang ngồi ở ghế phụ ngủ quên, lưng ghế đã được hạ xuống thấp, trên người phủ áo khoác của Vương Nhất Bác.

"Sao không gọi anh..."

Nhìn xung quanh một vòng, xe sớm đã chạy về gara ngầm, mà Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế lái ngắm anh.

"Thấy anh ngủ ngon quá, muốn anh nghỉ ngơi thêm một lúc."

Điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ của Long Nhụy, Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, định gọi lại, màn hình đã nhảy ra Wechat của cô.

"Chiến Chiến, Hà Chiêu đi rồi."

Lòng Tiêu Chiến trầm xuống, đi rồi, nghĩa là...

Cùng thời gian đó, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn báo tang từ tập đoàn Trung Ưu gửi tới, COO Hà Chiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối không thể chữa trị được, qua đời lúc 11 giờ 30 phút sáng.

"Nhất Bác, làm sao bây giờ? Nhụy Nhụy phải làm sao bây giờ?"

Cho dù biết sẽ có ngày này, nhưng khi nó thật sự xảy đến, cũng khiến Tiêu Chiến có chút luống cuống tay chân, huống gì Long Nhụy.

Vương Nhất Bác nắm tay anh, truyền hơi ấm đến. Thời khắc trước mắt này, Tiêu Chiến cần thứ gì, Vương Nhất Bác hiểu rõ nhất.

"Em cùng anh đi Bắc Kinh nhé."

"Bắc Kinh? Đúng, lúc này bên cạnh Nhụy Nhụy không thể không có ai được."

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Tiêu Chiến đã tìm được phương hướng, lập tức ổn định tinh thần.



Hai người về nhà lấy một số đồ đơn giản, sau đó đón chuyến bay gần nhất đến Bắc Kinh.

Cả cuộc đời Hà Chiêu đều cống hiến cho sự nghiệp, cha mẹ đã sớm qua đời, hắn và người vợ trước lại không có con cái, hiện giờ người có thể lo liệu hậu sự cho hắn chỉ có Long Nhụy.

Nhập liệm, hỏa táng, an táng, truy điệu.

Mấy ngày nay Long Nhuy đã dốc hết sức lực lo liệu mọi chuyện, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cố gắng hết sức chia sẻ bớt cho cô. Nhưng việc có thể chia sẻ, tâm lại không cách nào sẻ chia. Long Nhụy ở trước mặt người khác không biểu lộ bất kỳ cảm xúc, càng khiến Tiêu Chiến lo lắng cô cố nén bi thương không bộc lộ.

Đợi khi lễ tang kết thúc, hết thảy hậu sự đều đã xong xuôi, hai người cũng phải về Giang Ninh rồi. Đêm trước khi đi, Tiêu Chiến muốn nói chuyện riêng với Long Nhụy một chút, gọi điện thoại không ai bắt máy, anh trực tiếp đến nhà tìm cô.

Gõ lên cửa vài cái, Long Nhụy quả nhiên ở nhà. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, trên búi tóc gắn một đóa hoa trắng, mặt mộc không trang điểm. Thấy anh thì hơi kinh ngạc: "Ngày mai Dao Quang đại hội cổ đông, em tưởng anh và Vương Nhất Bác đã về rồi cơ."

"Buổi chiều mới họp, sáng sớm bay về là kịp." Tiêu Chiến nhìn linh đường Hà Chiêu được bày biện trong nhà, thở dài trong lòng: "Anh đến thăm em."

Long Nhụy khí sắc tiều tụy, đôi mắt ảm đạm gắng cười với anh: "Chiến Chiến, uống với em một ly đi."

Trên bàn trà để một chai Brandy và một ly rượu còn một nửa, Long Nhụy lấy thêm một cái ly khác, rót cho Tiêu Chiến, sau đó ngồi ở đầu còn lại của sofa, từng ngụm từng ngụm uống rượu.

Uống một lát, cảm giác say dần chiếm thế, có vài lời muốn nói cũng dễ dàng mở miệng hơn.

Tiêu Chiến nhìn Long Nhuyh: "Em... có ổn không?"

Long Nhụy ngẩng đầu, chậm rãi lắc lắc: "Chiến Chiến, em không muốn lừa anh."

Cô xoay mặt nhìn lên di ảnh của Hà Chiêu, ánh mắt mờ mịt: "Lúc anh ấy còn sống, em không muốn đến gần anh ấy, nhưng anh ấy đi rồi, cuộc đời em dường như cũng kết thúc."

Tiêu Chiến hụt hẫng, muốn nói một câu 'cố nén bi thương', thế nhưng mấy chữ này thật nhẹ tựa lông hồng, với người mất đi người yêu mà nói, không hề có tính an ủi.

"Sau này có cần bất cứ chuyện gì, nhất định phải nói với anh." Anh trịnh trọng nói: "Đời này, anh và Nhất Bác sẽ là hậu thuẫn của em."

Long Nhụy ngẩn người, sau đó cười cười: "Làm gì, sợ em nghĩ quẩn trong lòng à? Yên tâm đi, em còn có việc chưa làm xong đâu."

"Về sau định thế nào?"

"Hà Chiêu để lại toàn bộ tài sản cho em, em sẽ lập một quỹ từ thiện, chuyên giúp đỡ những người mù."

Nghe cô có mục tiêu sống mới, cuối cùng Tiêu Chiến cũng yên lòng.

Mẹ Long Nhụy lái xe gây tai nạn khiến vợ Hà Chiêu qua đời, ba cô lại lợi dụng chức quyền lấy giác mạc của bà để phục hồi thị lực cho cô. Phần áy náy này đã đi theo suốt cuộc đời mấy chục năm qua của cô, mãi cho đến khi Hà Chiêu lìa đời, bọn họ cũng chưa từng chịu đi theo tiếng lòng. Đôi khi Tiêu Chiến cũng nghĩ, Long Nhụy quật cường giữ vững nguyên tắc, thật sự quan trọng hơn so với người cô yêu sao?

Long Nhụy tựa như nhìn ra suy nghĩ của anh, kéo kéo khóe miệng: "Thật ra, lúc biết anh ấy sẽ không còn sống được bao lâu nữa em cũng từng hối hận, nhưng về sau lại chăm sóc anh ấy mấy tháng, dần nghĩ kỹ lại, là người ai rồi cũng sẽ phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nào có cái gì thiên trường địa cửu? Nếu em ở bên anh ấy, cũng giống như anh và Vương Nhất Bác sống thật vui vẻ hạnh phúc, giờ chỉ còn lại một mình, mới thật sự là sống không nổi."

Tiêu Chiến ngẩn ra, Long Nhụy là đang nói về mình và Hà Chiêu, nhưng anh lại nghĩ đến chính mình và Vương Nhất Bác.

Từ sau khi tái hợp với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa từng nghi ngờ hai người họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, giờ phút này lại đột nhiên ý thức được, một đời người nhiều lắm cũng chỉ trăm năm, một ngày nào đó, có một thứ gọi là 'cái chết', sẽ tàn nhẫn chia cắt họ.

Vừa nghĩ đến điều này, tim bỗng như bị ai đó hung hăng bóp nát, đau đớn gào thét ập đến, hít thở cũng không thông.

Ngửa đầu uống sạch ly rượu, Tiêu Chiến vội vàng cáo từ.



Đặt xe về lại khách sạn, xuống xe cũng không đủ kiên nhẫn chờ thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.

Đứng bên ngoài cửa phòng, Tiêu Chiến đang tìm thẻ mở, cửa đã từ bên trong mở ra, là Vương Nhất Bác vẫn luôn đang đợi anh, để ý đến động tĩnh ở hành lang.

"Nhất Bác..."

Khoảnh khắc trông thấy Vương Nhất Bác, rốt cuộc Tiêu Chiến không nhịn nổi thêm nữa, nhào vào lòng cậu, mạnh đến mức cậu phải lui về sau một bước mới có thể đứng vững.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác ngửi ngửi: "Anh uống rượu?"

Cậu đưa chân đóng cửa lại, ôm người đến bên giường, muốn nhìn mặt Tiêu Chiến, lại bị anh đẩy ngã xuống giường, cúi người hôn tới.

Không có bất kỳ sự thăm dò nào, chỉ trực tiếp vươn lưỡi đến, lấp kín những lời muốn hỏi của cậu.

"Ô..."

Hơi thở ướt nóng lập tức châm ngòi dục vọng, tinh thần Vương Nhất Bác rúng động, không rảnh để ý đến chuyện khắc, đón nhận nụ hôn thật sâu cũng thật trằn trọc của Tiêu Chiến.

Tiếng nước triền miên chóp chép, đầu óc Tiêu Chiến dần thiếu oxy, bị Vương Nhất Bác đảo khách thành chủ đè dưới thân, quần áo bất tri bất giác từng cái từng cái bị ném sang một bên, khi da thịt trần trụi đón nhận những cái vuốt ve, anh bỗng khẽ rùng mình.

"Ưm..."

Tiêu Chiến cắn môi ưm ư, đây là tín hiệu mời gọi quen thuộc thường lệ, Vương Nhất Bác vui vẻ tuân lệnh, miệng ngậm lấy hạt châu trước ngực anh, bàn tay lại dịch đến bụng dưới, nắm lấy trụ hành đã thẳng đứng.

Tiếng rên rỉ thoải mái cuồn cuộn không dứt, âu yếm một lúc xong, Vương Nhất Bác chuyển xuống hôn liếm dọc theo sườn eo, há miệng ngậm lấy Tiêu Chiến, phun ra nuốt vào lấy lòng gia hỏa kia.

Màn dạo đầu lúc làm tình trước giờ Vương Nhất Bác vẫn luôn rất đầy đủ dồi dào, nhưng hôm nay lại càng đủ đầy hơn trước, Tiêu Chiến thiếu chút nữa thất thủ trong miệng cậu.

"Đợi, đợi một chút." Anh vội vàng đẩy đẩy vai cậu, thở dốc nói: "Vào trong đi."

Vương Nhất Bác nhả quan đầu ra, nói: "Khách sạn không có bao."

"Không có thì không có..." Không mang càng tốt, Tiêu Chiến khát vọng bức thiết được thâm nhập thân mật hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác lại vẫn chỉ nằm giữa háng anh, liếm liếm anh: "Em như này cũng có thể hầu hạ tốt anh."

Tiêu Chiến ngẩn người, mấy năm đầu Vương Nhất Bác rõ ràng từng nói thích không có gì ngăn cách mà cảm nhận anh, không biết bắt đầu từ khi nào, lại bắt đầu kiên trì đòi mang bao.

"Tránh ra!" Một nỗi ủy khuất bỗng tràn lên chóp mũi, Tiêu Chiến giãy giụa đẩy cậu ra, cuốn chăn nghiêng qua một bên.

Nùng tình mật ý đột nhiên bị gián đoạn, Vương Nhất Bác không hiểu ra làm sao. Nhưng nguyên tắc nhất quán xưa nay của cậu chính là, Tiêu Chiến không vui vậy chắc chắn là lỗi của mình, cần phải dỗ người trước đã.

Vội kéo chăn ra tìm được khuôn mặt Tiêu Chiến, trông thấy hốc mắt anh đỏ hoe, đau lòng khó hiểu: "Tổ tông, câu nào của em chọc anh đau lòng rồi?"

"Em không còn yêu anh nữa."

"?! Không được nói bậy!"

"Dù sao em chính là không còn yêu anh nữa."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, cản Tiêu Chiến lại muốn chui vào trong chăn, ôm mặt anh yêu cầu anh phải nhìn mình.

"Hàm oan chuyện khác cho em thì cũng thôi, cái này thì quá mức rồi."

"Không đổ oan."

"Dựa vào đâu?"

Tiêu Chiến bẹp miệng không chịu nói lời nào.

Lòng bàn tay Vương Nhất Bác thoáng dùng sức, bóp miệng Tiêu Chiến dẩu lên: "Vừa rồi không làm anh thoải mái à? Hửm?"

Tầm mắt lại hạ xuống, hành thân Tiêu Chiến cương cứng vẫn còn đang đứng thẳng ở bụng dưới, nào có chút dáng vẻ không thoải mái nào?

"Không được nhìn!" Tiêu Chiến vừa bực vừa mắc cỡ, nhắm mắt lại bỏ mặc tất cả: "Đã bao lâu không làm rồi, em cũng không muốn."

"???? Em sao lại không muốn? Anh vừa mới về lại lập tức chạy đến Bắc Kinh phụ giúp Long Nhụy, mấy ngày nay là lo anh mệt mỏi."

"Hôm nay cũng chẳng mệt."

"Hôm nay vốn dĩ không định tha cho anh."

"Vậy, vậy sao em còn không chịu vào!"

"Không phải nói rồi sao, ở đây không có bao, cho nên..."

"Không có bao thì không được à?" Tiêu Chiến thương tâm đến hít hít mũi: "Em chê anh dơ đúng không?"

"!???" Không hổ là tổ tông của cậu, quả thật oan uổng chết người ta.

Vương Nhất Bác tức giận bật cười, nắm má Tiêu Chiến nghiêng sang, để anh nằm sấp xuống, bàn tay vỗ lên bờ mông trơn láng, 'chát' một tiếng.

"A! làm gì đánh anh?"

Xúc cảm trong tay thật sự quá tốt, Vương Nhất Bác nhịn không được xoa nắn, ánh mắt đuổi theo đám thịt tràn ra qua kẽ ngón tay.

"Anh quên rồi sao, bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ...?"



Vừa nhắc tới anh mới nhớ, hình như đúng là có chuyện này. Có một ngày hai người 'túng dục quá độ', nửa đêm Tiêu Chiến bị sốt, Vương Nhất Bác lo lắng sốt ruột đưa anh đến phòng khám cấp cứu. Trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi bác sĩ: "Lần nào tôi cũng đều vệ sinh sạch sẽ cho anh ấy, sao có thể nhiễm trùng được?"

Bác sĩ nói: "Cho dù có vệ sinh sạch sẽ cỡ nào, cũng không đảm bảo trăm phần trăm, huống chi tuổi tác càng lớn sức đề kháng càng giảm, vẫn nên dùng bao mới là an toàn nhất."

Từ đó về sau, Vương Nhất Bác tự thiết lập vùng cấm cho chính mình, cho dù có muốn thế nào, nếu không mang bao nhất định không thể trực tiếp vào trong. Chẳng qua trong nhà, văn phòng hay trên xe bao năm nay vẫn luôn để sẵn, hôm nay là lần đầu tiên xảy ra tình huống trong tầm tay không có bao, ai ngờ lại khiến Tiêu Chiến nghĩ nhiều.

"Thương xót anh cũng là sai sao?"

Tiêu Chiến tự biết đuối lý, vành tai đỏ ửng. Anh hạ thấp thân trên xuống, nằm quỳ dẩu mông lên cao, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"Thỉnh thoảng một lần sẽ không sao... Hôm nay tạm thời đừng thương xót anh."

Hai mắt Vương Nhất Bác sâu thăm thẳm, lệnh cấm kia đang liều mình chống lại dụ hoặc.

Tiêu Chiến tung thêm một chiêu, yểu điệu lắc lư vòng eo: "Vừa rồi đánh anh một cái kia, anh rất thích, anh muốn nữa."

"....." Vương Nhất Bác nhịn đến gân xanh cũng nảy lên, dương vật cứng đến phát đau: "Tổ tông, anh là muốn mạng em đúng không."

Không thể nhịn được nữa, Vương Nhất Bác 'chát' một tiếng lại đánh lên, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều.

Ngay sau đó chạm đến huyệt đạo, đầu ngón tay thấm nước bọt cắm vào huyệt khẩu, thuần thục quấy đảo khai mở.

"Lát nữa đừng có xin tha đó."

Tiểu huyệt hiển nhiên đã thèm thuồng cực độ, vách trong vui thích nuốt ngón tay vào, chưa được bao lâu đã mấp máy tuôn ra dịch nhầy, khát vọng được thứ thô cứng hơn nữa lấp đầy.

"Được rồi... vào đi."

Nhận được sự cho phép, Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, quỳ gối sau mông Tiêu Chiến, tách kẽ mông anh ra để lộ huyệt khẩu, đỉnh eo đưa vào.

"A..."

Tư vị mất hồn đã lâu mới gặp, khiến cả hai người đều nhịn không được mà thở than.

Bên trong vừa trơn ướt vừa ấm áp, nhiều năm qua đã sớm được Vương Nhất Bác đút ăn đến thực tủy biết vị, khoảnh khắc gậy thịt thâm nhập, tế bào toàn thân anh vì thế mà run rẩy, mà điên cuồng.

"Muốn em thao đến vậy sao? Hửm?"

Vương Nhất Bác không chút khắc chế, hai bàn tay nắm chặt hai bên hông Tiêu Chiến, từng chút từng chút tăng mở rộng biên độ, rút ra hơn phân nửa lại ra sức đẩy vào, lần sau càng sâu hơn, càng cuồng dã hơn lần trước,

"A a... Muốn... Ưm..."

Thân thể bị va chạm thật mạnh, tiếng thét bị những cú đâm của Vương Nhất Bác chặn lại trong cổ họng, đầu óc trống rỗng, tim lại được khoái cảm ngập đầu lấp đầy viên mãn.

Đã thật lâu không phóng túng như thế, Vương Nhất Bác tựa hồ cả một đêm không rời khỏi người anh, làm anh bắn xong thì để anh nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục cọ cọ mài mài lên hậu huyệt, tay cũng không nhàn rỗi, vớt lấy phía trước anh mà âu yếm, một khi đã khiến gia hỏa kia đứng thẳng, cậu liền đổi tư thế kéo anh rơi vào bể dục mới.

Ngày thường thu liễm bao nhiêu, hôm nay làm càn bấy nhiêu, Tiêu Chiến hoài nghi bản thân sẽ bị Vương Nhất Bác làm đến ngất xỉu.

"Dừng lại... thật sự không được nữa..."

"Xin tha?"

"Chồng, anh sai rồi..."

"Về sau còn đổ oan cho em nữa không?"

"Không dám, hu hu..."



Tiêu Chiến không biết cao trào đã bao nhiêu, đến cuối cùng thật sự không bắn ra được gì nữa, Vương Nhất Bác mới hài lòng, mây dừng mưa tạnh.

Ga trải giường hỗn loạn một mảng, dính đầy mồ hôi và tinh dịch, không còn chỗ nào có thể nằm được.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đến phòng tắm tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, cẩn thận lấy sạch những thứ bắn bên trong ra, lại xả nước để anh ngâm bồn một lúc, sau đó mới gọi bộ phận phòng đến thay ga giường.

Xử lý xong hết thảy, lại ôm tổ tông của mình từ bồn ra, lau khô rồi ôm về giường.

Tiêu Chiến thỏa mãn ngáp một cái: "Mấy giờ rồi? Buổi chiều có họp cổ đông..."

Vương Nhất Bác vươn tay tới ôm, Tiêu Chiến liền thuận thế dán vào ngực cậu, giống như vô số những đêm khác trong quá khứ.

"Anh ngủ thêm một lát đi, lát nữa họp trực tuyến."

"Không cần..."

Vương Nhất Bác cho rằng anh không yên tâm họp từ xa, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên sau lưng anh: "Em bay về trước, hiện trường có em giám sát là được rồi."

"Càng không cần." Tiêu Chiến dụi dụi đầu lên vai cậu: "Không có em ở đây anh không ngủ được."

"Vậy...?"

"Dời lại hai ngày, thế nào?"

Điều này ngược lại khiến Vương Nhất Bác thật bất ngờ, mấy năm nay Tiêu Chiến vì Tân Dao Quang hao hết sức lực, còn chưa từng vắng họp lần nào.

"Chắc chứ?"

"Chắc, hơn nữa, anh muốn thêm một chủ đề thảo luận trong cuộc họp." Anh dừng một chút: "Nhất Bác, mời một giám đốc đến quản lý Dao Quang được không?"

Bàn tay đang vỗ trên lưng bỗng dừng lại: "Sao lại... Đột nhiên có ý tưởng này?"

"Anh muốn cùng em đi chu du thế giới." Tiêu Chiến ngước mặt lên, ánh sáng lấp lánh trong mắt: "Đã muốn từ rất lâu rồi."

Nguyện vọng đã chậm trễ mười năm, trước kia Tiêu Chiến vẫn luôn cho rằng tương lai còn dài, nhưng những lời của Long Nhụy khiến anh nhận ra, đời người ngắn ngủi biết nhường nào, anh không muốn lãng phí dù chỉ một ngày nào nữa.

Vương Nhất Bác nhất thời không đáp lại, chỉ là nhìn thật sâu vào mắt anh; Tiêu Chiến bị cậu nhìn như thế, tự tin trong lòng giảm đi vài phần. Chuyện lớn thế này, Vương Nhất Bác hẳn cần thời gian suy nghĩ thật kỹ.

"Nếu... nếu em cảm thấy nhắc đến trong cuộc họp cổ đông lần này quá gấp gáp, vậy cũng có thể đợi lần sau."

"Không cần lần sau." Vương Nhất Bác cười một tiếng, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng: "Em chỉ hận không thể đi ngay ngày mai."

So với Tiêu Chiến, chỉ sợ Vương Nhất Bác mới là người mong chờ được cùng anh chu du thế giới hơn.

Tiêu Chiến vui vẻ như muốn bay lên mây: "Hứa rồi đó nha! Vậy em làm phương án trình lên cuộc họp đi, em tìm người để đề cử, em trấn an những cổ đông khác."

"Đều là em làm? Còn anh thì sao?"

"Hắc hắc, anh làm kế hoạch du lịch thế giới a, không đi theo công ty du lịch, đi trong nước trước, sau đó lại ra nước ngoài, mỗi nước đều ở lại một thời gian. Chúng ta mở một tài khoản, ghi những cảm nhận và hiểu biết lại làm kỷ niệm, thế nào?"

"Được, đều nghe anh."

"Ừm..."

Bàn tay vỗ vỗ sau lưng theo tiết tấu thư hòa, bên tai vờn quanh tiếng tim đập trầm ồn hữu lực, khóe môi Tiêu Chiến ngậm cười, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Trước khi hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, dán bên tai anh thì thầm: "Tiêu Chiến, chúng ta vẫn còn rất nhiều năm nữa."

Sợ cuộc đời này quá vội vã, không đủ dùng để yêu anh, trước mắt mỗi ngày có thể nắm trong tay, vậy hãy cứ tận tình mà ôm nhau đi thôi.


_____HOÀN TOÀN VĂN_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx