Chương 41 - Điểm tựa
Trong cuộc họp tháng sáng thứ Hai của FO, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn Tiêu Chiến đều trở nên thật vi diệu.
Văn kiện dấu đỏ vẫn còn đang trong quá trình xử lý, nhưng tin tức Tiêu Chiến sắp được điều đến MO đã nhanh chóng lan truyền. Quần chúng đối với sự thay đổi này đều cảm thấy khó hiểu, ai nấy đều biết Tiêu Chiến chính là tâm phúc của Đặng Chi Hồi, Hà Chiêu sao có thể thật sự chịu tin dùng. Trong nhóm chat nhỏ có một 'cao nhân' phân tích, Đặng tổng vừa mới bị hội đồng quản trị cảnh cáo xong, chí khí cũng bị hao tổn, Hà tổng lúc này lại đào Tiêu Chiến đi là muốn thừa thắng truy kích, cũng muốn bẻ gãy luôn cánh của hắn.
Mọi người không khỏi ngửi thấy cảm giác nguy hiểm, cứ như thế này, FO sau này sẽ bị MO đè đầu cưỡi cổ.
Trong số những người tham dự, duy nhất có hai người có tần số khác biệt chính là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cố gắng chống đỡ để đi làm, tối hôm qua cùng Vương Nhất Bác điên loan đảo phượng rất nhiều lần, sáng sớm lại bồi thêm một bữa sáng, eo chân đau nhức như không phải của mình, khoảnh khắc xuống giường, thiếu chút nữa anh đã đứng không vững. Vương Nhất Bác bảo anh xin nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Chiến đến Giang Ninh đã hơn mười ngày, nếu còn tiếp tục vắng họp tháng thì thật chẳng ra thể thống gì.
Trong suốt cuộc họp, mỗi khi dư quang đảo qua, đều sẽ chạm phải ánh mắt Vương Nhất Bác đang quan sát anh. Tiêu Chiến bị ánh nhìn chằm chằm kia khiến cho mặt cũng nóng lên, không thể nhịn được mà gửi Wechat: [Họp cho đàng hoàng.]
[Vừa thấy anh xoa eo, vẫn không thoải mái sao?]
[Hừ, về sau làm người đi.]
[Em sai rồi... Tối về mát xa cho anh nhé.]
[Em còn biết mát xa nữa? Được không đó?]
[Em có được hay không, không phải anh biết rất rõ à?]
"Tiêu Chiến."
Bỗng có người điểm danh anh, Tiêu Chiến nghe tiếng ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, đối diện với ánh mắt lãnh đạm lại phức tạp của Đặng Chi Hồi.
Anh vội vàng mím môi quản lý biểu cảm: "Đặng tổng."
"Họp xong đến văn phòng tôi một chút."
"Được."
Kết thúc họp tháng, lúc đứng dậy chân Tiêu Chiến hơi mềm đi một chút, Vương Nhất Bác lập tức muốn đến đỡ anh, bị ánh mắt hình viên đạn của anh ngăn cản, ủy khuất vô cùng mà bĩu môi.
Về chỗ ngồi lấy tài liệu xong thì chạy đến văn phòng CMO, Tiêu Chiến vừa mới vào phòng ngồi xuống đối diện Đặng Chi Hồi, Vương Nhất Bác đã hệt như một cơn gió lốc đuổi đến, khoanh tay đứng ở cửa.
Đặng Chi Hồi không vui: "Cậu làm gì?"
"Nói chuyện thì nói chuyện, cửa không thể đóng."
"Cậu có bệnh à? Đi ra ngoài!"
"Tôi vốn dĩ vẫn ở bên ngoài."
Vương Nhất Bác một bộ dầu muối không ăn, nói gì cũng không chịu đi.
Tiêu Chiến vội vàng hòa giải: "Đặng tổng, ngài đừng để ý đến em ấy, cứ để em ấy đứng ngoài cửa một lát đi."
"....."
Đặng Chi Hồi thu mắt về, dừng lại trên mặt người tâm phúc trước kia của mình. Mới chỉ một thời gian ngắn không gặp, bản thân lăn lộn đến già đi mấy tuổi, Tiêu Chiến lại vẫn tươi tắn như cũ, thậm chí còn sáng bừng tràn đầy sức sống hơn.
Điều này khiến hắn hiểu rõ một điều, Tiêu Chiến đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, lựa chọn một con đường mà anh muốn đi.
Vòng vo thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"...Lựa chọn đến MO, là suy tính muốn rời xa tôi sao?"
Hắn hỏi thẳng ra như thế, dù trong lòng đã có đáp án, thế nhưng vẫn muốn nghe Tiêu Chiến chính miệng nói với mình.
"Đặng tổng, bất kể tôi đến làm việc ở đâu, cũng đều không phải kẻ địch của ngài."
Không phải câu trả lời trực diện, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Tiêu Chiến bổ sung thêm một câu: "Tôi không phải, Vương Nhất Bác cũng không phải."
Đặng Chi Hồi nhìn đôi mắt nhuốm ý cười cùng hết lòng tin yêu kia, hắn từng không cam lòng để Vương Nhất Bác cướp Tiêu Chiến khỏi mình, thế nhưng mấy ngày nay suy nghĩ cẩn thận lại, kỳ thật hắn chưa từng có được anh bao giờ.
Không phải vì bản thân không thể cho Tiêu Chiến tương lai nên mới bỏ lỡ cơ hội, mà là hắn chưa từng có cơ hội. Cảm giác tự mình phủ định tất cả này, so với mất đi sự ủng hộ của Hoàng đổng, càng khiến hắn cảm thấy thất bại hơn bao giờ hết. Công việc và quyền vị bỗng trở nên nhạt nhẽo, Đặng Chi Hồi bắt đầu nghĩ lại, đến tột cùng, tranh quyền đoạt lợi có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, Đặng Chi Hồi nuốt lại hết thảy những lời muốn nói, mỏi mệt day day giữa mi tâm.
"Tôi biết rồi."
Hắn chỉ có thể thốt ra mấy chữ này, vì tình nghĩa một thời từng sát cánh với Tiêu Chiến, tạo một kết thúc có thể diện.
Thời gian trước Tiêu Chiến ngâm mình một hồi ở Giang Ninh, có không ít công việc cần phải đuổi kịp tiến độ, bận đến nỗi bỏ lỡ cả thời gian cơm trưa.
Đang chuẩn bị gặm một chiếc bánh bao nguyên cám, Vương Nhất Bác đã xuất hiện trước bàn anh, trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người ở văn phòng lớn, túm cánh tay anh kéo đến phòng trà nước.
"Cơm trưa không thể chỉ qua loa đối phó."
Vương Nhất Bác mở túi cơm hộp, lấy từng hộp từng hộp bày ra.
Tiêu Chiến đỏ mặt nhìn đồng nghiệp đi ngang qua xung quanh: "Em cũng quá khoa trương rồi đó, ở công ty nên điệu thấp một chút."
"Còn chưa đủ điệu thấp sao?" Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh: "Bạn tốt cùng ăn một bữa cơm trưa thì đã làm sao? Cũng chẳng phải em đích thân đút anh ăn."
Lửa bát quái hừng hực lan tràn, đồng nghiệp thần thần bí bí đến tìm Bạch Tiều: "Cậu có biết không? Vương tổng mua rất nhiều đồ ăn cho Tiêu tổng!"
"Biết mà." Là Bạch Tiều đặt mua đó.
"Đệch! Không phải nói hai người họ như nước với lửa ư?"
"À, chỉ là lời đồn mà thôi, tuyệt đối chỉ là lời đồn."
"Hai người họ rốt cuộc là quan hệ gì vậy?"
"Thì... là bạn tốt đó."
Đồng nghiệp trợn trắng mắt: "Xem bộ dạng này của cậu chính là không hiểu gì rồi, có bạn tốt nhà ai lúc ăn cơm lại nhìn chằm chằm vào mặt đối phương mà cười không???"
Bạch Tiều nhớ lại một chút, trước kia khi còn làm việc ở Dao Quang, Tiêu Chiến và tiểu Vương tổng ngày ngày đều cùng ăn trưa với nhau, ăn xong còn đến khuôn viên tản bộ, cứ như có vách tường ngăn cách với các đồng nghiệp khác. Chẳng qua mọi người ở Dao Quang đều quá đơn thuần, chỉ cho rằng hai người họ là học trưởng học đệ, quan hệ rất tốt mà thôi.
Đồng nghiệp tung một chưởng: "Tôi hiểu rồi, Đặng tổng và Tiêu tổng tan vỡ, Vương tổng lợi dụng hoàn cảnh mà điên cuồng theo đuổi!"
"....."
Bạch Tiều yên lặng chửi thầm, quả nhiên vẫn là công ty quốc tế hóa có tầm nhìn rộng lớn.
Quyết định điều nhiệm ba ngày sau chính thức ban hành, nhưng trên văn kiện chỉ nêu điều Tiêu Chiến đến MO, không nói rõ cương vị cụ thể, tiếp theo đảm nhận chức vụ gì sẽ do COO Hà Chiêu quyết định.
Thông báo vừa ra, không chỉ khiến lòng người FO khiếp sợ, bên phía MO cũng dậy lên một làn sóng không nhỏ. Thái độ của Hà Chiêu không rõ ràng, các tổng giám ở MO trước giờ trong tối ngoài sáng liên thủ mâu thuẫn, bọn họ không thể chấp nhận nổi nanh vuốt của FO nhúng tay vào trung tâm lợi ích của MO.
Dưới cục diện như thế, tình cảnh của Tiêu Chiến thật ra tương đối khó xử, đây là khảo nghiệm quan trọng, nếu không tìm được vị trí phù hợp cho chính mình, rất có thể sẽ bị Hà Chiêu sắp xếp cho một chức vụ nhàn rỗi không có thực quyền, cách xa trung tâm nghiệp vụ.
Thời hạn mà HR đưa ra, là trong vòng một tuần phải xác định chức vụ mới của Tiêu Chiến. Dựa theo trình tự, Hà Chiêu hẳn nên gọi Tiêu Chiến đến nói chuyện trước. Tiêu Chiến chủ động gửi đến một tin nhắn, Hà Chiêu lại nói: "Không vội, suy nghĩ kỹ trước đi."
Rõ ràng là Hà Chiêu muốn mượn chuyện kéo dài thời gian làm nhiễu loạn tâm thái Tiêu Chiến, nhưng hắn đã xem thường sự ổn định nội tâm của anh rồi. Tiêu Chiến chỉ vì Vương Nhất Bác mà mất đi sự đúng mực, giờ Vương Nhất Bác đã về bên anh rồi, còn là hậu thuẫn vững chắc để anh dựa vào, sao có thể bị người khác tính toán.
Cứ mãi kéo dài cho đến ngày cuối cùng của thời hạn, trước khi tan làm, Hà Chiêu mới triệu kiến Tiêu Chiến.
Văn phòng COO ở lầu bốn, Hà Chiêu mặc bộ đồng phục kỹ sư mà hắn thường mặc khi đi làm, tượng trưng cho nền tảng kỹ thuật đáng tự hào của mình. Hắn và Đặng Chi Hồi quả thật là hai phong cách khác nhau, nếu nói Đặng Chi Hồi giỏi về dũng mãnh tiến về phía trước, vậy Hà Chiêu lại cực giỏi bảo vệ những thành quả đã đạt được.
"Hà tổng." Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc của Hà Chiêu, rộng rãi phóng khoáng: "Ngài có sắp xếp gì cho tôi rồi sao?"
"Chủ tịch đề xuất, để cậu đảm nhiệm tổng giám phòng kế hoạch điều hành." Hà Chiêu đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt sâu thẳm che giấu mọi tâm tư: "Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cậu."
Phòng Kế hoạch và Điều hành, chịu trách nhiệm phân bổ năng lực sản xuất dựa trên nhu cầu của FO, tối đa hóa sự hài lòng trong giao hàng. Với tiền đề chặt chẽ hiện nay về năng lực sản xuất chất lượng cao, đây chính là vị trí trọng tâm.
Một trong những nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn giữa FO và MO, chính là FO chỉ trích MO phân bổ nguồn lực không đủ, mà MO lại oán trách FO không hiểu được những khó khăn thực tế của nhà xưởng.
Mục đích của chủ tịch, là hy vọng có thể mượn lực của Tiêu Chiến để vá lại vết rách giữa FO và MO. Nhưng cũng chính vì tầm quan trọng của vị trí này, nếu ứng viên cho chức vụ tổng giám không thể phục chúng, không nhận được sự hợp tác của người khác, ngược lại càng dễ khiến mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn thêm, hoàn toàn phản tác dụng.
"Hà tổng, tôi cho rằng, tôi không phù hợp."
"Ồ?"
"Phó tổng giám đương nhiệm, Chu tổng, đã phụ trách vị trí này bảy tám năm, công trạng và kinh nghiệm đều mạnh hơn so với tôi, xuất phát từ lợi ích của công ty, anh ấy mới là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí tổng giám."
Hà Chiêu để lộ ý cười nghiền ngẫm: "Tôi còn tưởng rằng, cậu đã bàn bạc xong với chủ tịch rồi kia."
"Không có, ngài mới chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi."
Nếu đã quyết định gia nhập MO, Tiêu Chiến sẽ bỏ hết tất cả mâu thuẫn cá nhân sang một bên, mục tiêu của anh trước nay vô cùng rõ ràng, chưa từng dao động.
"Có một vị trí, nếu ngài đồng ý, tôi muốn thử xem sao."
"Vị trí nào?"
"Chuỗi cung ứng."
"Chuỗi cung ứng?" Hà Chiêu không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Chuỗi cung ứng đã có tổng giám rồi, không thể đổi."
"Tôi biết, chuỗi cung ứng vẫn luôn là cấp dưới cũ của ngài, tôi cũng không phải muốn đến thay anh ta." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Hà Chiêu, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nhưng phó tổng giám phụ trách xúc tiến nội địa hóa, vẫn còn trống."
Biểu cảm Hà Chiêu lần đầu tiên có dao động: "...Vị trí này còn trống, là bởi rất khó có thể đạt được công trạng, ngồi không nổi."
"Nếu đã thúc đẩy mấy năm nhưng vẫn không có tiến triển gì, vậy sao không để tôi thử xem sao."
"Phó tổng giám, cũng giống title hiện giờ của cậu, chủ tịch hứa đưa cậu đến MO, hẳn là dự định muốn nâng cậu thêm một bậc."
"Bộ phận quản lý tổng hợp chỉ là bộ phận phụ của FO, chuỗi cung ứng lại là bộ phận quan trọng, title tuy không thay đổi, nhưng quyền và trách nhiệm đều tăng lên." Tiêu Chiến cũng không định làm thánh nhân: "Huống chi, tôi vừa mới đến MO, còn cần học hỏi và hòa nhập, không muốn trở thành sự uy hiếp tương lai trong mắt đồng nghiệp."
"....." Hà Chiêu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, tựa hồ nghiêm túc phân tích: "Cậu muốn nâng cấp nhà xưởng Dao Quang đúng không?"
"Thẳng thắn mà nói, nâng cấp nhà xưởng Dao Quang luôn là mục tiêu lớn nhất của tôi. Có điều, tôi muốn xúc tiến nội địa hóa sản phẩm cũng là thật." Tiêu Chiến không chút sợ hãi ánh mắt dò xét kia: "Tôi không tán thành một số thủ đoạn của ngài, nhưng con đường nội địa hóa sản phẩm này, tôi nguyện ý cống hiến một phần sức lực."
Hà Chiêu trầm mặc một hồi.
Hắn đã đáp ứng Long Nhụy không trở thành kẻ địch của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, chỉ là dự định nước sông không phạm nước giếng, chứ không phải muốn hóa thù thành bạn. Nội địa hóa sản phẩm là lý tưởng, cũng là sơ tâm của hắn, giao chuyện này cho một người không phải bạn, hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhất quán của hắn.
Nhưng ánh mắt Tiêu Chiến có một sức thuyết phục không thể hiểu được, chỉ cần nghiêm túc chăm chú nhìn, rất khó không bị sự chân thành kia đả động.
Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi từng lợi dụng Tiêu Chiến để đả kích Đặng Chi Hồi, Hà Chiêu cảm thấy một tia hổ thẹn.
Văn phòng im lặng thật lâu, sau đó khi lại mở lời, Hà Chiêu đã vứt bỏ phòng bị, đứng dậy vươn tay phải tới.
"Tiêu Chiến, hoan nghênh cậu gia nhập MO."
Vì Tiêu Chiến từng là người của FO, thế nên hiểu biết rất rõ nhu cầu cũng như yếu điểm của từng dòng sản phẩm.
Mỗi dòng sản phẩm đều có KPI về sản lượng, doanh thu, lợi nhuận riêng, mà thị trường cũng không chờ đợi ai bao giờ, tâm tư sở thích của khách hàng và người tiêu dùng vẫn luôn thay đổi, một khi xảy ra vấn đề trong việc sử dụng nguyên vật liệu trong nước, không chỉ đơn hàng sẽ bị chuyển sang tay đối thủ cạnh tranh, còn làm tổn hại đến hình ảnh của thương hiệu Trung Ưu, cho dù có muốn vãn hồi, cũng phải trả cái giá rất lớn.
Cũng vì Tiêu Chiến nhận thức được rủi ro thị trường, thế nên trong quá trình xây dựng kế hoạch nội địa hóa sản phẩm anh cũng tuyệt không liều lĩnh, thay vào đó, từ góc độ phòng ngừa rủi ro, ưu tiên chọn một số nguyên vật liệu có thể gặp rủi ro về nguồn cung.
"Loại cảm biến này, được làm bằng chất liệu tương tự như ô tô điện. Với tốc độ phát triển của xe điện hiện nay, sang năm tới rất có khả năng nguồn cung cảm biến điện thoại di động sẽ bị siết chặt, lựa chọn hai nhà sản xuất trong nước để dự phòng là hết sức cần thiết."
Trong cuộc họp khởi động dự án nội địa hóa, Tiêu Chiến đã đưa rủi ro thiếu hụt hàng hòa làm điểm khởi đầu, đề xuất năm vị tổng giám FO sử dụng phương án thay thế trong nước.
Tổng giám Sun đã xuất viện trở về công ty, nhưng mấy tháng vắng mặt khiến phong độ của Sun sụt giảm nghiêm trọng. Hắn là người đầu tiên cự tuyệt: "Sun không có thêm kinh phí để kiểm chứng."
Mỗi khi một vật liệu mới được đưa ra, sẽ cần rất nhiều nguồn lực để nghiệm chứng, cho tới giờ cảm biến chưa từng có vấn đề về giao hàng, chỉ vì một nguy cơ không chắc chắn như vậy, rất không đáng.
Ba vị tổng giám của Earth, Moon và Star cũng im lặng không lên tiếng.
Nếu đổi là người khác, sự tình đến đây sẽ rơi vào cục diện bế tắc, nhưng Tiêu Chiến không giống thế, anh còn có Vương Nhất Bác.
"Tôi ủng hộ Tiêu tổng." Vương Nhất Bác quyết đoán lên tiếng: "Thử nghiệm bắt đầu từ Light trước đi."
Tổng giám Star nhìn cậu nghé con mới sinh chưa từng gặp phải những khó khăn của quá trình nội địa hóa, khuyên cậu: "Trước kia tôi từng thử nghiệm vật liệu khác, hiệu suất không thể so sánh được với các sản phẩm của Mỹ, tốn công vô ích không nói, số tiền bỏ ra cũng đều tính vào chi phí của cậu."
"Những số liệu mà Tiêu tổng vừa trình bày tôi rất tán thành, việc nghiệm chứng có thể chia sẻ với các anh."
Vương Nhất Bác nói cực kỳ nghiêm túc, xoay mặt đi lại lặng lẽ ném cho Tiêu Chiến một cái wink.
Họp xong Tiêu Chiến quay về chỗ ngồi của mình, nội địa hóa sản phẩm chẳng khác nào một cuộc hành quân dài vạn dặm, anh biết Vương Nhất Bác sẽ cùng mình bước đi những bước đầu tiên. Nhưng cho dù phương án kế hoạch có chi tiết đến đâu, thì nguy cơ thiếu hàng dự đoán cũng chưa chắc đã xảy ra, cũng không thể đảm bảo hiệu quả của các sản phẩm cảm biến trong nước. Tiêu Chiến vẫn luôn lo lắng, sẽ gây tổn hại đến quỹ đạo mà Light vất vả lắm mới đi đúng hướng được.
Anh gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: [Anh chỉ dám chắc năm phần...]
Vương Nhất Bác rep sau một giây: [Năm phần? Cao vậy sao?]
[Em cố ý đúng không? Nếu năm phần cũng không thể chắc chắn, anh dám để em làm chuột bạch ư?]
[Tổ tông, cho dù không chút chắc chắn, chuyện anh muốn làm, em nhất định đều ủng hộ.]
Tiêu Chiến đầy mắt đầy mặt đều là ý cười, áp lực tức khắc vơi đi một nửa: [Xùy, miệng lưỡi trơn tru!]
[Miệng lưỡi sáng nay anh đã thử rồi, giờ có muốn xem chút coi có trơn tru không không?]
[Phi phi phi, đang đi làm đó!]
[Hiểu rồi, đợi anh tan làm.] Vương Nhất Bác gửi xong câu này, lại bổ sung thêm câu nữa: [Dù sao trường hợp xấu nhất chính là, hai chúng ta làm rối tung chuyện này, sau đó nhận lỗi từ chức, đến lúc đó em đưa anh đi du lịch vòng quanh thế giới.]
Trường hợp xấu nhất, là cùng Vương Nhất Bác du lịch vòng quanh thế giới, cũng quá hạnh phúc rồi đi.
Nếu như bất kể tốt xấu đều có cậu bên mình, vậy thì sao không dám cược ván này.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro