Chương 18 - Ác mộng
Mười giờ tối, đã sáu tiếng đồng hồ kể từ lúc Vương Nhất Bác sập của mà đi. Tiêu Chiến không dám tùy tiện gọi điện thoại cho cậu, đã gửi đi mấy cái Wechat xin lỗi, nhưng mãi cho đến khi tắm rửa xong xem điện thoại, Vương Nhất Bác vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Lòng không khỏi có chút bồn chồn, xem ra thật sự đã chọc cho người ta tức giận rồi. Tiêu Chiến vốn chỉ định ăn một chút gây viêm dạ dày, tỏ ra yếu đuối khiến Vương Nhất Bác mềm lòng, anh cũng không ngờ hiệu lực của món cua rang bơ bị hỏng lại mạnh đến mức đó. Ngộ độc thức ăn, dáng vẻ hôm đó ở bệnh viện nhất định xấu muốn chết, không phải đã dọa Vương Nhất Bác sợ chạy rồi chứ...
Tiêu Chiến quàng khăn lông trên cổ, ở phòng vệ sinh soi gương vỗ vỗ lên mặt, như thể đang cổ vũ chính mình đừng có nản chí. Vương Nhất Bác không đuổi anh đi chính là tín hiệu tích cực, nếu thật sự không được, ngày mai lại đến biệt thự của Vương gia canh chừng vậy.
Vừa mới nghĩ như thế, huyền quan ngoài phòng khách đã truyền đến tiếng nói báo mở khóa, ngay sau đó cửa mở ra rồi đóng lại.
Người có thể vào nhà hẳn là chỉ có Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lòng vui vẻ, lập tức chạy ra khỏi phòng tắm, khu vực phòng khách không bật đèn, một bóng người đứng ở chỗ tối, không thấy rõ mặt, chỉ có đôi mắt chiếu ra chút hàn quang.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến lo sợ bất an gọi cậu, sợ cậu vẫn còn tức giận, nhận thua trước không bao giờ sai: "Thực xin lỗi, anh sai rồi."
"Ồ?" Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, ý vị trào phúng ngập tràn, hiển nhiên không chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Tiêu Chiến chột dạ, còn đang định bước đến gần cậu hơn một chút, nhưng chỉ vừa mới động bước, đã ý thức được mình tắm xong còn chưa kịp mặc quần dài.
Đôi chân dài trơn bóng lại bị nhìn thấy lần nữa, mặt Tiêu Chiến nóng lên: "Anh, anh về phòng trước."
Về phòng ngủ phụ cần đi qua phòng khách, lúc Tiêu Chiến đi ngang qua sofa Vương Nhất Bác đột nhiên nhanh chân bước đến, bàn tay giữ chặt cổ tay anh, túm anh mặt đối mặt với mình.
Khoảng cách cực gần, Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được cả người Vương Nhất Bác đều là mùi rượu, hơi thở nóng hổi đặc mùi rượu lướt qua má anh, gợi lên cảm giác tê dại trong thân thể.
"Sao lại uống rượu rồi..." Hình như còn uống không ít.
Đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện sắc mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác, ánh mắt hệt như một món vũ khí lạnh lẽo được tẩm độc, bất cứ lúc nào cũng có thể thiên đao vạn quả anh.
"Tôi trong mắt anh, chính là một tên hề có thể tùy ý chơi đùa sao?"
Tiêu Chiến bị ánh nhìn chằm chằm của cậu làm cho rùng mình. Dùng khổ nhục kế là anh không đúng, nhưng anh không ngờ Vương Nhất Bác sẽ tức giận đến mức này.
"Nhất Bác... Anh sai rồi... Anh chỉ là muốn để em đến Trung Ưu làm việc."
Ngữ khí anh mềm yếu, nhưng tức giận trong mắt Vương Nhất Bác lại càng tăng lên.
"Có phải ở trước mặt bất kỳ ai, anh cũng bày ra dáng vẻ này không?"
Tiêu Chiến không hiểu ra sao: "Sao cơ?"
"Còn giả vờ?" Vương Nhất Bác cười lạnh, ánh mắt chuyển xuống dưới, quét qua đôi chân trơn bóng: "Anh đến Trung Ưu, chỉ trong ba năm đã có thể bò lên được chức phó tổng giám, là nhờ ngủ mà có đúng chứ?"
Tiêu Chiến sửng sốt, suy nghĩ một chút mới hiểu ý nghĩa ẩn trong lời này, mặt đỏ lên: "Em nói bậy!"
Cho dù trước đây anh có sai, Vương Nhất Bác cũng không nên nhục mạ anh như thế, Tiêu Chiến vặn cổ tay giãy giụa: "Buông anh ra! Em uống nhiều rồi! Đến mức này sao?"
"Tôi đến mức này sao?" Vương Nhất Bác rặn ra vài tiếng cười, nhưng nụ cười kia không hề có chút độ ấm, mà giống như dã thú châm chọc trước khi xé xác con mồi: "Tiêu Chiến, là anh tự tìm."
Bàn tay siết cổ tay anh tăng thêm lực, Tiêu Chiến bật lên một tiếng 'Đau!', ánh mắt theo cổ tay chuyển lên, thoáng nhìn qua mu bàn tay đầy những dấu vết loang lổ của Vương Nhất Bác.
"Tay làm sao vậy?" Anh biến sắc, đưa bàn tay còn lại lên xoa xoa, chỉ sờ được những vệt máu đã khô: "Sao lại bị thương rồi?"
Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn hất tay anh ra, sự chú ý của Tiêu Chiến hoàn toàn bị những vết thương trên mu bàn tay cậu thu hút, quên mất ngữ khí ghi hận đối với sự công kích vừa rồi.
"Tay em... Để anh xem đã."
"Có phiền không hả?" Vương Nhất Bác nhíu mày đẩy một cái, Tiêu Chiến lảo đảo ngửa ra sau, ngã ngồi lên sofa.
"Đừng có giả mù sa mưa lãng phí thời gian nữa, mục đích của anh là gì, đi thẳng vào vấn đề đi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, ủy khuất lại mờ mịt: "Nào có mục đích gì chứ..."
"Không phải anh nói, chỉ cần tôi đồng ý đến Trung Ưu, chuyện gì anh cũng đều nguyện ý sao?"
Dưới bầu không khí không thoải mái như thế này, Vương Nhất Bác lại đột nhiên nhắc đến Trung Ưu, Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không muốn bỏ qua tia hy vọng này.
Anh ngồi thẳng người dậy: "Em muốn anh làm gì?"
Vương Nhất Bác bước đến một bước, đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống: "Lấy lòng tôi."
"....." Tiêu Chiến ngẩn người: "Em nói sao cơ?"
"Đừng có giả vờ, đều là người trưởng thành rồi." Vương Nhất Bác khom người xuống, bàn tay to đặt lên đôi chân trần trụi trắng trẻo của Tiêu Chiến, vận sức vuốt ve: "Dáng vẻ này, không phải là vì muốn câu dẫn tôi sao."
"Anh không có!" Tiêu Chiến hoảng hốt, mặt nóng lên, đánh đấm vào cánh tay Vương Nhất Bác: "Tránh ra!"
Chút lực này không hề có tính uy hiếp, Vương Nhất Bác chỉ cần một bàn tay đã có thể khóa chặt hai cổ tay anh, khiến anh không thể động đậy.
"Nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội duy nhất của anh."
"Em! Bớt làm nhục người khác đi!"
Kiên nhẫn đã tiêu hao hết, cậu lười phải nói thêm mấy lời vô nghĩa: "Nếu không muốn, vậy cút ra khỏi nhà tôi."
"....."
"Mười giây cuối cùng."
Tiêu Chiến quay mặt sang một bên, phẫn hận cắn môi, từ cổ đến tai đều đỏ bừng.
"Mười."
"Chín."
Cổ họng nhả ra từng tiếng đếm ngược, Vương Nhất Bác đang đợi, xem đến tột cùng anh có thể vì Đặng Chi Hồi mà làm đến bước nào.
"Ba."
"Hai."
Tiếng 'Một' vừa mới rơi xuống, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lời em nói... phải giữ lấy lời..."
Cảm giác hổ thẹn thời khắc này, thật cảm tạ vì phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn tỏa ra từ phòng vệ sinh, cho người ta chút ánh sáng mờ ảo. Tiêu Chiến ngồi trên sofa đối diện với eo Vương Nhất Bác, anh đưa tay đặt lên giữa háng cậu, vỗ vài cái sau đó kéo khóa quần ra, vói tay vào trong mép quần lót, thả con dã thú đang còn ngủ đông ra.
Lòng Vương Nhất Bác chấn động, là chính cậu nhục mạ và kích thích Tiêu Chiến làm như thế, thế nhưng khi Tiêu Chiến thật sự chấp hành theo lời mình, cậu lại một chút cũng không thoải mái, chỉ có ngập tràn buồn bã mất mát.
Anh để ý người kia đến vậy sao.
Dương vật đã ở trạng thái nửa cứng, Tiêu Chiến hơi cúi người, đầu lưỡi câu lấy quan đầu, sau đó há miệng trực tiếp ngậm vào, thứ đồ nửa cứng kia gần như lập tức sung huyết bành trướng. Anh đưa tay đỡ lấy phần gốc, đầu lưỡi cực kỳ có kỹ xảo mà liếm láp gân xanh ở gốc, tiếng liếm mút không ngừng vang lên.
"Ô..."
Khoái cảm mãnh liệt xông ra khắp toàn thân, Vương Nhất Bác bi ai phát hiện, cho dù tôn nghiêm của mình lại lần nữa bị Tiêu Chiến giẫm đạp, cơ thể lại vẫn mẫn cảm cực điểm với anh, chỉ cần thoáng bị anh chạm tới, đã cứng đến huyết mạch sôi trào.
Gậy thịt cứng rắn ra vào trong khoang miệng trơn ướt, mào gà bị đầu lưỡi không ngừng quấn lấy liếm láp, giống như trạng thái say đến chếch choáng, khoái cảm chân thật như thế, giống hệt đêm đó ở văn phòng Dao Quang.
Vương Nhất Bác rốt cuộc có thể chắc chắn, chuyện xảy ra đêm đó không phải mơ. Thế nên mục đích của Tiêu Chiến là gì? Sợ thỏa thuận thu mua không thể ký được, sợ cậu sẽ đổi ý, vì thế dâng hiến bản thân xem như một thứ bảo đảm sao?
Tiêu Chiến ra sức hầu hạ, ngậm gậy thịt trong miệng nông nông sâu sâu mà nuốt vào phun ra, bắt chước động tác thọc rút, bàn tay cũng đồng thời phụ trợ, nắm lấy phần gốc loát động. Ba năm trước Vương Nhất Bác căn bản không nỡ để anh làm chuyện này, ba năm sau thế mà lại thuần thục đến nhường này.
Là luyện tập trên người ai?
Đoạn video kia lại hiện lên trong đầu, cuộc đời Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm nhận sự phẫn nộ mãnh liệt đến mức đó, gộp cả vào những oán hận khi bị vứt bỏ ba năm trước, cùng nhau hừng hực thiêu đốt. Đúng vậy, cậu hận Tiêu Chiến, cho dù vẫn luôn tự nói với chính mình, người trưởng thành phải có lòng dạ bao dung, chấp nhận thất bại, chấp nhận tiếc nuối, phải tôn trọng lựa chọn của người khác, buông bỏ mới là tự tại; nhưng những hận ý đó vẫn chưa bao giờ biến mất, chỉ là bị cậu giấu kín trong một chiếc hộp đen, giấu ở một chỗ thật sâu trong linh hồn, sau đó ra sức duy trì vân đạm phong khinh ngoài mặt.
Cậu hận Tiêu Chiến vứt bỏ mình, càng hận Tiêu Chiến vứt bỏ mình vì một người đàn ông khác. Ba năm trước Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến mức nào, khi cậu đang rơi vào tuyệt vọng vì mất đi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại lên giường của một gã đàn ông khác.
Hận nhất chính là, dựa vào cái gì, ba năm này, chỉ có một mình cậu chịu đựng thống khổ?
Vương Nhất Bác hai mắt đỏ sọng, rượu khuếch đại hận ý, cổ vũ nó xâm chiếm đầu óc, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Cậu túm Tiêu Chiến dậy, hai ba cái lột quần lót anh xuống, đẩy anh quỳ bò lên ghế.
Thứ đồ cứng rắn tuột ra khỏi khoang miệng đặt lên kẽ mông, nhận ra người phía sau muốn làm gì, Tiêu Chiến hoảng sợ né tránh: "Không, đừng...!"
"Không phải do anh quyết định."
Có hơi men, sức lực Vương Nhất Bác mạnh đến dọa người, cậu áp chế Tiêu Chiến từ phía sau, mào gà đỉnh vào cửa huyệt, cứ thế trực tiếp xâm nhập.
"Đau! Sẽ đau!"
"Đau là được rồi."
Huyệt nhỏ giữa đùi siết chặt, không có bôi trơn, vô cùng khô hạn. Gậy thịt cứng hệt như chiếc bàn ủi, không thèm quan tâm đến những trở ngại của huyệt khẩu, cứ thế khăng khăng đẩy vào trong.
"Buông ra! Đừng! Đau!" Nước mắt Tiêu Chiến trào ra: "Vương Nhất Bác! Đồ hỗn đản!"
Hai tay đưa ra sau khua khoắng xô đẩy, Vương Nhất Bác tóm lấy tay anh bắt chéo sau lưng, bàn tay còn lại giữ chặt gáy anh, đỉnh thật mạnh vào trong, huyệt khẩu bị cậu cưỡng ép mở ra.
"Hu hu, đau quá! Đau..."
Tiếng khóc của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác tâm phiền ý loạn: "Đừng có khóc."
"Vương Nhất Bác, tha cho anh..."
"Tha cho anh? Là anh tự nguyện."
Tiêu Chiến liều mạng lắc đầu: "Đừng..."
"Không cho tôi thao? Vậy anh muốn cho ai thao???"
Cho gã họ Đặng kia sao? Tim Vương Nhất Bác sắp vỡ ra rồi, đau thì có là gì, giờ cậu chỉ muốn khiến Tiêu Chiến phải cùng đau đớn với mình.
"Hu hu, Nhất Bác! Xin em!"
Trong lúc giãy giụa, Vương Nhất Bác sờ đến vết sẹo trong lòng bàn tay Tiêu Chiến, trái tim bị hận ý cuốn trôi bỗng thoát ra một tia mềm lòng.
"Đừng nhúc nhích."
Cậu tạm thời dừng động tác cưỡng ép, lấy ra một tuýp bôi trơn từ ngăn kéo bàn trà, bóp một ít bôi lên kẽ mông Tiêu Chiến, ngón tay tiến vào trấn an đau đớn của anh.
"Ra ngoài, hu hu..."
Vương Nhất Bác quá quen thuộc cơ thể anh, biết mỗi một chốt mở bí mật của anh, cho dù Tiêu Chiến có không muốn, cũng không cách nào ngăn cản huyệt đạo bị ngón tay thao lộng mà phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Tiêu Chiến dần ngừng khóc, trong lúc run rẩy thỉnh thoảng thốt ra tiếng rầm rì như mèo con.
"Ưm..."
Khai mở một lúc, Tiêu Chiến lại đột nhiên bắt đầu khóc: "Vương Nhất Bác, em, vì sao trong nhà lại có thứ này... Em dẫn người về nhà..."
Vương Nhất Bác cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Làm sao, chia tay rồi, tôi còn phải thủ thân như ngọc vì anh sao?"
Tiêu Chiến vùi đầu khóc đến run rẩy.
Vương Nhất Bác không kiên nhẫn, rút ngón tay ra, bôi trơn còn thừa bôi lên quan đầu, không chút do dự thẳng tiến. Huyệt đạo đã được khai mở thâm nhập mượt mà hơn rất nhiều, mào gà thuận lợi bị nuốt vào, cậu dùng sức trâu đỉnh eo một phát đâm đến tận cùng.
"A...!"
Khoảnh khắc bị xỏ xuyên, Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau, sau đó lại vô lực nằm sấp xuống, vòng eo bị người phía sau giữ, mông dán chặt lên bụng dưới cậu.
Vương Nhất Bác nhẫn nhịn tiếng rên rỉ thiếu chút nữa thốt lên, tràng đạo ấm áp chặt chẽ bao kín lấy cậu, thành ruột co dãn từ bốn phương tám hướng chèn ép, là tư vị thực cốt làm cậu ngày đêm thương nhớ vô số lần.
Dục vọng điều khiển cậu, mang cột trụ cứng rắn rút ra một nửa lại đưa về. Huyệt đạo vẫn chưa đủ ướt, như thế Tiêu Chiến sẽ không thoải mái, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, không hề hé răng kêu ca.
Trước kia lúc làm tình, Vương Nhất Bác luôn ưu tiên chăm sóc cảm nhận của Tiêu Chiến, cậu thích nghe Tiêu Chiến kêu giường, thích làm đến mức anh chịu không nổi, thích ngắm biểu cảm của anh khi cao trào.
Đây là lần đầu tiên, cậu mặc kệ tất cả cảm nhận của Tiêu Chiến mà đấu đá lung tung, đầu óc chỉ có chết lặng, một mực theo đuổi khoái cảm bản năng.
Gậy thịt ra ra vào vào trong huyệt đạo khít chặt, bụng dưới không ngừng đập lên mông Tiêu Chiến, khiến anh bị đỉnh đến không thể quỳ được: "Chậm, chậm một chút."
"Câm miệng."
Bạch bạch bạch bạch, tiếng cơ thể như mưa rền gió dữ đánh vào nhau, hệt như chiếc máy đóng cọc không hề có tình cảm, tư thế từ đầu đến cuối không hề đổi, cuối cùng cậu khàn giọng kêu lên một tiếng bắn tận sâu bên trong, Tiêu Chiến cũng không hề phản đối.
Cây gậy trơn trượt tuột ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến sau khi bắn tinh xong, Vương Nhất Bác thở hổn hển, nhớ đến năm đó hai người làm lần đầu tiên, sau khi xong việc Tiêu Chiến nói ra câu kia: 'Em xem anh là công cụ phát tiết dục vọng.'
Lúc làm tình không hề giao lưu tình cảm, không có sự đồng cảm về tâm hồn, chỉ có dục vọng nguyên thủy bị hận ý thôi thúc.
Sau khi cao trào không hề cảm thấy thỏa mãn, không có nhu tình mật ngữ, chỉ có trống rỗng bao phủ tâm hồn nhợt nhạt.
Lý trí từng chút thu hồi, nhìn Tiêu Chiến co người trên sofa run rẩy, rốt cuộc Vương Nhất Bác mới nhận ra vừa rồi mình đã làm chuyện quá đáng đến mức nào.
Anh nhất định đã bị cậu làm cho bị thương.
"...Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác vươn tay tới: "Để tôi nhìn xem."
"Tránh ra!" Tiêu Chiến bùng nổ khóc rống lên: "Đừng chạm vào anh!"
Bàn tay Vương Nhất Bác ỉu xìu dừng lại, ba chữ 'Thực xin lỗi' nghẹn lại trong họng, căn bản không có mặt mũi nào nói ra.
"Em đi đi! Anh không muốn nhìn thấy em!"
Không thể trách Tiêu Chiến ghét bỏ cậu được, đến cả chính bản thân cậu cũng chán ghét chính mình, thô bạo, hiểm độc, cố chấp, xa lạ đến mức khiến cậu cũng sợ hãi.
Tiêu Chiến nói đúng, cậu nên lập tức rời đi.
Vương Nhất Bác chỉnh sửa lại quần áo, quay về phòng ngủ lấy một tấm chăn tới, đắp lên người Tiêu Chiến.
"...Tôi đi đây."
Trước khi rời khỏi 805, cậu liếc nhìn sofa một lần cuối, người ở dưới chăn run rẩy đang khóc.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, nếu hôm nay cũng chỉ là một cơn ác mộng, thì thật tốt biết mấy.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro