Chương 41
Chương này tâm lý chiến.
-----
"Tôi cầu xin anh, địa điểm giao dịch ở chỗ nào? Anh nói cho tôi biết..."
Phùng Tử Tường nghe tiếng gào thét cố nén chua xót trong điện thoại, đột nhiên nhớ đến những gì đã nói với Vương Nhất Bác khi cậu đến tìm hắn vài ngày trước.
"Vì cậu ta, đến mạng của mình cậu cũng không cần nữa sao?"
Phùng Tử Tường dựa vào tường châm một điếu thuốc, nhìn Vương Nhất Bác, không hiểu những thứ trong mắt cậu là gì, chỉ cảm thấy rất khó giải thích. Trước kia hắn luôn cảm thấy ngoài huyết thống và tình cảm gia đình, bất kỳ tình cảm lung tung rối loạn nào khác đều là chó má.
Lúc này Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt hắn, sự kiên định trong mắt cậu hoàn toàn không thể giải thích được.
Chỉ là, trên đời này có quá nhiều chuyện vốn dĩ không thể giải thích được, cũng không cần phải giải thích.
Hắn nghe tiếng động cơ rất nhỏ gầm rú trong điện thoại, khẽ thở dài trong lòng, chỉ nói: "Anh đừng nói nữa." Sau đó cúp máy.
Tiếng tít tít phát ra từ điện thoại hệt như con dao dùng để lăng trì, từng tiếng từng tiếng đâm vào da thịt, xuyên qua xương tủy.
Tiêu Chiến hung hăng đập lên vô lăng, tiếng còi đột ngột hòa với tiếng gió điên cuồng thét gào và tiếng sấm sét ngoài trời, đồng loạt nghênh đón cơn mưa sắp tới.
Lúc chuông cửa vang lên, Bắc Xuyên đang cầm cuộn len bằng cả hai tay, mắt rơi vào hai cây kim đan bằng tre đang theo động tác lên lên xuống xuống trong tay Anh Đào.
Hắn ra mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến toàn thân ướt sũng đang đứng ở bên ngoài.
"Cậu làm sao...?"
"Vương Nhất Bác tới tìm cậu đúng không?" Tiêu Chiến không đợi hắn nói xong đã bước về phía trước nửa bước, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, hòa cùng những giọt nước mưa vô tổ chức ở trên mặt.
"Hành động của cảnh sát chỉ có chú Hai của cậu biết, em ấy chỉ có thể tìm cậu để liên hệ với cảnh sát, em ấy tình nguyện làm người cung cấp thông tin và phối hợp hành động với cảnh sát, chỉ để dẫn dụ Triệu Đắc Tài sập bẫy." Đôi môi Tiêu Chiến khẽ run rẩy, nói đến đây bỗng cười một tiếng: "Không đúng, cũng không hoàn toàn là vì muốn dẫn dụ Triệu Đắc Tài sập bẫy, em ấy là muốn khiến cho Triệu Đắc Tài phải lãnh chịu hình phạt nặng hơn nữa, kỳ thật trước khi tôi liên lạc với cảnh sát, hai người đã sớm thương lượng xong rồi, có đúng không?"
Tiêu Chiến một mình nói ra kế hoạch ban đầu đã chuẩn bị sẵn cho chính mình, những đốt ngón tay đang bám lên cửa cũng trắng nhợt như cả người anh, rốt cuộc ở giây phút cuối cùng, anh gục đầu xuống, cả người vì không cách nào chống đỡ được mà từ từ khuỵu xuống, miệng lẩm bẩm: "Cậu nói chuyện đi... Nói một câu thôi cũng được... Vì cái gì hai người đều không nói cho tôi biết..."
Tiếng nức nở hòa trong tiếng gió long trời nở đất mà đến.
3 ngày trước.
Bắc Xuyên vừa chuẩn bị bước vào tòa nhà đã bị một người đánh một cú, bất ngờ đến mức hắn thậm chí còn không kịp nhìn thấy gương mặt của Vương Nhất Bác.
Hắn dùng ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng. Bắc Xuyên biết lý do của cú đấm này, cho nên cũng không lên tiếng, nhìn Vương Nhất Bác từ trong tòa nhà đi ra.
"Chuyện nào ra chuyện đó, cú đấm này anh đáng được nhận."
"Vậy bây giờ coi như huề nhau, đúng chứ?" Bắc Xuyên gật đầu: "Nếu đã huề nhau, vậy cho qua."
Hắn đi vòng qua Vương Nhất Bác, nhưng lại tiếng gọi ngăn lại: "Hôm nay tôi đến tìm anh không phải vì Anh Đào."
Nghe thấy lời này, Bắc Xuyên dừng lại.
"Tôi biết hiện giờ cảnh sát đang lùng bắt Triệu Đắc Tài, tôi có manh mối về gã, tôi muốn làm người cung cấp thông tin cho cảnh sát, nhưng họ chắc chắn sẽ không tin tôi nếu tôi không thể đưa ra bằng chứng, tôi muốn mượn tay chú Hai của anh để liên hệ với cảnh sát."
Nghe vậy, Bắc Xuyên mới chậm rãi quay đầu lại, hoài nghi nhìn cậu một hồi.
"Bởi vì tôi không đáp ứng chuyện Anh Đào, cho nên các cậu mới chĩa mũi súng vào tôi, đúng không? Hai người các cậu mẹ nó trúng phải tà gì vậy? Vì cái gì?" Bắc Xuyên cũng chưa nhận ra cảm xúc của mình đã mất khống chế, giây tiếp theo đã bị Vương Nhất Bác đè lên tường.
"Vì cái gì?" Ánh mắt Vương Nhất Bác lộ ra sự tàn nhẫn: "Anh hỏi rất hay, nếu không phải vì câu nói 'hy sinh bản thân' của anh thì anh ấy cũng không nghĩ đến chuyện bí quá hóa liều mà mang chính mình làm mồi nhử nhanh như vậy đâu!"
Bắc Xuyên bị túm cổ áo, sững sờ hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"Cậu đừng làm gì cả, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát."
Bắc Xuyên rũ mắt nhìn bờ vai khẽ run rẩy của Tiêu Chiến, hắn ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đặt lên vai anh, người trước mặt ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt đầy mặt.
"A Chiến, có đáng không?"
Tiêu Chiến nghe thấy những lời này, cười cười tự giễu.
Thật nực cười, cho đến bây giờ anh vẫn tự cho mình là kiên định, nhưng lại không thể thốt ra một từ 'đáng'. Một lúc lâu sau, anh nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi một vấn đề không chút liên quan.
"Lão Bắc, mấy năm nay kể từ khi rời nhà, cậu đã từng mơ về Chu Sơn chưa?"
Đèn đóm trong góc nhà xưởng bám một lớp tro bụi dày đặc, nhưng ngay cả như vậy nó cũng không thể ngăn cản ánh sáng mạnh mẽ khoan ra khỏi những sợi vonfram.
Tiêu Khám ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt ở giữa phòng, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng mái tóc đen nhánh vẫn được chải chuốt tỉ mỉ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi thập phần phù hợp.
Tiêu Khám mỉm cười nhìn Triệu Đắc Tài không chớp, lúc lên tiếng giọng điệu rất bình tĩnh: "Thế nào? Không nhận ra tôi sao? Cậu bây giờ chắc không còn muốn xin kẹo bắp nữa đâu nhỉ."
Triệu Đắc Tài cười cười, ngón út khẩy khẩy trên trán, đảo mắt quan sát khắp người Tiêu Khám hai vòng, Vương Nhất Bác đứng bên trái, bên cạnh là một người đàn ông râu ria xồm xoàm trên đầu đội một chiếc nón lưỡi trai, vành nón được đè xuống rất thấp, gã hoàn toàn không thể nhìn rõ gương mặt của người nọ, chỉ có thể thông qua ánh đèn nhìn thấy hai tròng mắt đang đảo qua đảo lại của người nọ dưới mái tóc lộn xộn.
Triệu Đắc Tài lại nhìn sang bên phải, một thân người đang cuộn tròn thành hình bầu dục run rẩy ngồi trên mặt đất, đó chính là người mà Triệu Đắc Tài nghĩ sẽ đến giao dịch với mình.
"Không cần nhìn, đây là người quản lý dự án của tôi."
Triệu Đắc Tài nhướng mày giễu cợt: "Thì ra chú Út đã sớm để mắt đến tôi rồi, ngài cũng quá khách sáo đi, muốn lấy thứ gì cứ trực tiếp nói với tôi là được, còn phải đi một vòng lớn như vậy làm gì."
"Đồng hương là đồng hương, làm ăn là làm ăn." Tiêu Khám xua tay, mỉm cười nói: "Việc làm ăn phải theo quy tắc, huống hồ tôi còn là trưởng bối của cậu, càng không thể phá vỡ quy củ được." Nói đến mấy chữ cuối cùng, Tiêu Khám cố ý thả chậm tốc độ.
Triệu Đắc Tài nghe vậy rất có hứng thú mà liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt phía sau, trong lòng đã biết Phùng Tử Tường khẳng định lại đào hố chôn mình lần thứ hai, chỉ là trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhã, vui vẻ nói: "Cái đó... hôm nay chú Út phô trương thanh thế như vậy, lại còn nhắc đến quy củ, là muốn làm ăn gì với tôi thế?"
Tiêu Khám nhìn gã không lên tiếng, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lại lên tiếng trước: "Đáp ứng tôi một điều kiện, tôi cho anh một con đường sống."
Triệu Đắc Tài nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn, cười cho đến khi không còn luồng không khí nào có thể bật ra khỏi cổ họng, gã cuối cùng mới dừng lại tự mình điều khí, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác vẻ mặt tươi cười, lặp lại lời cậu với vẻ nghi hoặc.
"Mày? Cho tao đường sống? Mày, tao," Triệu Đắc Tài dùng ngón trỏ chỉ qua chỉ lại giữa hai người mấy lần, sau đó mới thu lại ý cười trên mặt, mắt dán vào Vương Nhất Bác: "Mày đã quên Vương Hữu Hoa và Thúy Thanh làm sao mà chết rồi ư?"
Ánh mắt Triệu Đắc Tài hỗn loạn giữa dạt dào đắc ý và sự tàn nhẫn hiếm có, gã nhìn Vương Nhất Bác một lúc, như thể đang tuyệt vọng mà cố gắng bắt lấy một dấu vết khác lạ trên khuôn mặt cậu. Chỉ đáng tiếc là thậm chí đến lỗ chân lông Vương Nhất Bác cũng không có chút dao động, như thể chuyện rời xa nhân thế của những người thân yêu đối với cậu mà nói, đã quá mức bình thường.
Mà những lời khiêu khích này của Triệu Đắc tài đối với cậu, hoặc là đối với bọn họ, chỉ như là một con kiến, có thể bị nghiền nát dưới chân bất cứ lúc nào.
Không có tính uy hiếp, không có gì đáng sợ.
Triệu Đắc Tài không nhìn được vẻ mặt như mong đợi, một tia thất vọng chợt lóe lên trong lòng, không may là sự thất vọng này trùng hợp lại bị đối phương xem thường.
Gã dường như có chút không cam lòng, vẫn tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác một lúc lâu: "Huống hồ, mày và Tiêu Chiến," Gã vừa nói vừa nhìn sang Tiêu Khám: "Hai đứa chúng mày không phải vẫn luôn gắn bó keo sơn sao, nó muốn tao bị cảnh sát bắt đến vậy, muốn báo thù cho Xuân Sinh ca của nó như vậy, mày lại nói muốn cho tao đường sống?" Hai tay gã đút vào túi áo: "Mày cho rằng tao sẽ tin tụi bay đột nhiên chia tay sao? Hay là tin mày cố ý sắp xếp người bên cạnh tao? Hả? Mày dạy tao chút đi."
Vương Nhất Bác nhìn gã không lên tiếng, Triệu Đắc Tài hài lòng mỉm cười, cảm thấy mình có thể dễ dàng bắt được đường sống của những người đồng tính luyến ái này, vì thế gã xòe hai tay, hất cằm đắc thắng nhìn Vương Nhất Bác.
"Cảnh sát đâu, đừng để bọn họ ẩn nấp nữa." Triệu Đắc Tài mỉm cười nói: "Tao sẽ đền tội trước pháp luật."
Nửa đêm canh ba, ve sầu yếu ớt ngân nga trên những ngọn cây, phun ra những hơi thở nóng hổi.
Chuông cửa dồn dập vang lên, như muốn thúc giục mọi người rời khỏi mộng đẹp, người trên giường tuổi ngoài năm mươi ngồi dậy, lấy kính lão đeo lên, sau đó khẽ cau mày, chậm rãi đi tới mở cửa trong tiếng chuông liên hồi.
"Chú hai, con có việc gấp!"
Bóng dáng Bắc Xuyên trong mắt chú Hai vẫn đang chồng lên nhau, không đúng, có hai cái bóng chồng lên nhau. Chú Hai thở dài một tiếng, trợn mắt liếc hắn một cái: "Dọa ta muốn đau tim, còn tưởng cha con về báo mộng." Nói xong lại nhìn sang bên cạnh, quần áo trên người tiểu tử nhà họ Tiêu ướt sũng, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Nửa đêm nửa hôm, có chuyện gì?"
"Hành động bên phía cảnh sát, ủy ban giám sát không thể can thiệp vào." Chú Hai đi đến bên cạnh sofa, đặt hai ly nước ấm trước mặt hai người, sau khi ngồi xuống mới nói tiếp: "Những thứ chúng ta có," Ông dừng một chút, nhìn Tiêu Chiến: "Bao gồm cả những chứng cứ A Chiến cung cấp trước đây, đều là chứng cứ có liên quan đến Triệu Đắc Tài, cho dù Vương..."
Chú Hai không nói tiếp, nhìn Bắc Xuyên, Bắc Xuyên vội vàng tiếp lời: "Nhất Bác."
"À, tiểu tử kia," Chú Hai chỉ vào Bắc Xuyên: "Liên hệ với Tiểu Xuyên muốn liên lạc với cảnh sát, cũng đều là vì muốn tìm Triệu Đắc Tài. Triệu Đắc tài một đường chạy trốn đến Tân Cảng, manh mối cũng đều là do Vương Nhất Bác cung cấp, cho nên chúng ta mới có thể phối hợp với cảnh sát Tân Cảng vây bắt."
"Vậy tại sao không bắt lúc Triệu Đắc Tài đang trên đường tẩu thoát? Vì sao phải đợi đến lúc gã thực hiện giao dịch?"
Chú Hai dừng một chút, cau mày: "Bởi vì tốc độ bên phía cảnh sát quá nhanh, trong lúc truy tìm Triệu Đắc Tài, lại truy thêm được một người."
Tiêu Chiến ngước mắt lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó, hỏi: "Ngô Phương Châu?"
"Làm sao cháu biết?"
"Hắn tên thật là Ngô Hoa, người thật sự đứng sau quản lý đám thuộc hạ Triệu Đắc Tài, công ty đó lập ra là vì những khoản tiền hỗ trợ tài chính của Chính phủ, Ngô Phương Châu chính là thủ đoạn giả mạo của Ngô Hoa, vạch trần lớp mặt nạ này, sẽ đến lớp thứ hai là Triệu Đắc Tài. Cho nên nếu không điều tra cẩn thận, rất khó tìm ra người thực sự hưởng lợi đứng sau công ty này là ai." Tiêu Chiến thẫn thờ nói ra những điều mình biết, đột nhiên anh ngước mắt lên: "Vương Nhất Bác muốn dùng bản thân làm mồi nhử, để cảnh sát bắt được Ngô Hoa?"
Nói cách khác, mục đích thực sự của Vương Nhất Bác thật ra là dùng bản thân để cho Triệu Đắc Tài một tội danh nặng hơn. Chẳng qua mục đích này không tiện nói ra, vừa đúng lúc cảnh sát nhắc tới Ngô Hoa, cậu liền tương kế tựu kế.
Chú Hai nhìn nắm đấm siết chặt của Tiêu Chiến, những đốt ngón tay trắng bệch dường như cố gắng đè nén nỗi sợ hãi đang khuấy động trong lòng, ông cảm thấy phản ứng này không bình thường, nhưng cũng không hỏi thêm.
"Triệu Đắc Tài và Ngô Hoa có liên quan đến vụ án tử." Cuối cùng, chú Hai bổ sung thêm bốn chữ, "Là án nghiêm trọng."
Vương Nhất Bác nhìn thái độ hung hãn muốn ăn thịt người của Triệu Đắc Tài, khẽ nhếch khóe miệng tiến đến hai bước, ấn cánh ta đang cố gắng chống đỡ của hắn xuống, có chút buồn cười hỏi: "Anh như vậy là muốn đến đồn cảnh sát sao?"
Vương Nhất Bác cao hơn Triệu Đắc Tài nửa cái đầu, lúc này đứng trước mặt gã khinh thường từ trên cao nhìn xuống, thấy một tia cảnh giác lóe lên trong mắt Triệu Đắc Tài: "Anh không sợ cảnh sát, là biết cảnh sát không cách nào bắt được anh, án kinh tế không thể phán xử, hoặc là trước khi cảnh sát tìm ra kết quả, chỉ cần Ngô Hoa có thể nghĩ cách động tay động chân, tìm cho anh một luật sư tốt nhất, đến cuối cùng, cảnh sát cũng chỉ có thể mặt ủ mày chau đứng nhìn tòa án tuyên anh vô tội, có đúng không?"
Vương Nhất Bác nói một tràng dài, sau đó dừng lại nhìn Triệu Đắc Tài, thấy hắn không nói lời nào, mới cười cười nói tiếp: "Hoặc là, cho dù cuối cùng có bị kết án tội phạm kinh tế, nhưng nếu tình tiết không nghiêm trọng, bản án cũng không quá năm năm, loại người như anh, tội chồng tội, tăng nặng giảm nhẹ, cùng lắm thì mười năm." Cậu hơi khom người, lặp lại: "Mười năm, đối với anh mà nói, thật ra cùng lắm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi đúng không? Chỉ cần có thể ra được, chỉ cần còn chưa chết, kiểu gì cũng có đường lui, đúng không?"
Câu cuối cùng, Vương Nhất Bác nói cực kỳ chậm, trong nhà máy không một tiếng động, Triệu Đắc Tài hoảng hốt có một loại ảo giác không thể nói rõ, có lẽ giờ khắc này, câu nói ấy không chỉ dành riêng cho gã.
Gã cứng đờ mà giật giật khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười gần như vặn vẹo: "Vậy sao? Nhưng mấy người chúng mày, rất nhanh sẽ chết hết thôi."
Rốt cuộc nói xong những lời này, Triệu Đắc Tài mới nhìn thấy được một tia đau đớn khó có thể phát hiện trên mặt Vương Nhất Bác, gã lập tức cảm thấy toàn thân đều thoải mái, cười to hai tiếng, đợi cho gã cười xong, Vương Nhất Bác mới bất đắc dĩ nói: "Cho nên vừa rồi anh hỏi tôi tin cái nào, thật ra anh cũng không thể đoán được."
Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tan đi: "Tôi với anh ấy không có chia tay, cũng không định phối hợp với cảnh sát bắt anh." Cậu khẽ nhíu mày: "Tôi chỉ là muốn dùng con đường sống cho anh, đổi lấy đường sống cho anh ấy."
"Chú Hai, xin chú hãy giúp con, Ngô Hoa sẽ không dễ thương lượng như vậy, Triệu Đắc Tài cũng sẽ không." Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, lại cố gắng hết sức kiềm chế không để nước mắt rơi xuống: "Vương Nhất Bác sẽ tìm cách khiêu khích gã, em ấy có thể..." Anh vừa nói vừa lắc đầu, khẳng định: "Em ấy nhất định sẽ gặp nguy hiểm."
"Con trai," Chú Hai của Bắc Xuyên dường như cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Đừng lo lắng, ta sẽ gọi điện thoại, sau đó chúng ta đến đồn cảnh sát."
Hai chiếc xe cùng lúc dừng lại trước cửa đồn cảnh sát, tiêu Chiến đi theo chú Hai của Bắc Xuyên vào trong, đúng lúc nhìn thấy người từ trên chiếc xe kia đi xuống, chú Hai Bắc Xuyên gọi lớn: "Cục trưởng Lưu." Người nọ giơ tay lên, ý bảo ông vào bên trong nói chuyện.
Mấy người bước vào phòng trực, cảnh sát trẻ đang trực giật mình nuốt cái ngáp lại.
"Đội trưởng các cậu đâu?"
"Thưa cục trưởng, đã dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ."
"Lập tức liên lạc với cậu ta, bảo cậu ta tăng thêm nhân thủ, cần phải tuyệt đối đảm bảo an toàn cho người cung cấp thông tin."
"Rõ!"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn người mặc cảnh phục phía sau: "Tôi biết Triệu Đắc Tài, có lẽ tôi có thể giúp."
Lông mày Triệu Đắc Tài giật giật, "Mày có ý gì?"
Vương Nhất Bác đút tay vào túi: "Quan hệ của anh và Ngô Hoa không tốt lắm, sở dĩ anh chắc chắn hắn sẽ cứu anh, ngoại trừ hai người là anh em cùng cha khác mẹ ra, mà còn bởi vì anh đang nắm trong tay nhược điểm của hắn."
"Lần đầu tiên khi bắt được anh, hắn thật sự đã có thể giết anh, nhưng hắn lại không làm vậy..." Vương Nhất Bác nói đến đây bèn đưa tay vào túi áo, lấy ra thứ gì đó ném đến trước mặt gã, Triệu Đắc Tài sau khi nhìn thấy món đồ kia, đồng tử đột nhiên co lại.
Một viên nang màu xanh đậm lăn đến bên chân gã, tứ chi và máu khắp cơ thể gã tựa như bị thứ đồ nhỏ bé này trói chặt, ký ức cuồn cuộn dậy sóng...
Gió thốc khiến bụi cát chui vào lỗ mũi, Triệu Đắc Tài chỉ kịp nhìn đôi giày da màu đen trước mặt đừng lại, nhìn thấy Triệu Đắc Bảo đang bị nắm tóc kéo lên.
"Anh! Anh ơi, cứu em, hu hu..."
"Đừng!" Yết hầu Triệu Đắc Tài bỗng lăn lên lăn xuống: "Xin đợi một chút, thứ anh muốn, tôi biết nó ở đâu."
"Nói."
"Anh phải hứa với tôi một điều kiện trước."
Ngô Hoa ngồi xuống trước mặt gã trong cơn cuồng phong, ánh mắt sâu thẳm nhìn Triệu Đắc Tài: "Em trai, cậu nên biết lúc này không phải thời điểm tốt để ra điều kiện."
"Vậy anh cứ giết chúng tôi đi, anh sẽ vĩnh viễn không thể tìm được công thức."
"Anh Đắc Tài, anh nói cho tôi biết nơi cất giấu công thức chế thuốc kia, tôi sẽ cho anh một con đường sống, để anh không phải ngồi tù dù chỉ một ngày, cũng không cần phải lo lắng Ngô Hoa tìm anh gây phiền phức. Hắn dám điều chế thứ này, nếu bị bắt được chắc chắn sẽ là án tử. Từ nay về sau anh cũng không cần phải đề phòng hắn nữa. Điều kiện là... Anh và Tiêu Chiến sẽ không còn liên quan nữa, anh ấy không tìm anh, anh cũng không được tìm anh ấy gây khó dễ."
Vương Nhất Bác dừng lại, xoay người sang bên cạnh, thoạt trông như đang nhìn Tiêu Khám, nhưng từ góc nhìn của Triệu Đắc Tài, tầm mắt của cậu thật ra lại đang dừng trên khuôn mặt của người đàn ông râu ria xồm xoàm đang đứng bên cạnh.
"Bất kể mười năm trước có dây dưa thế nào, đều là cát bụi trở về với cát bụi."
Vương Nhất Bác dừng lại hai giây ở nơi ánh mắt mình nhìn đến, sau đó mới quay đầu nhìn Triệu Đắc Tài: "Việc làm ăn này, hẳn là rất có lời, anh nói có đúng không?"
Triệu Đắc Tài không lên tiếng, nhưng trên mặt lại hiện lên chút do dự. Vương Nhất Bác như thể muốn đánh tan băn khoăn của gã, mỉm cười đá đá viên nang màu xanh đậm kia: "Anh hiện giờ chắc hẳn đang nghi ngờ, tôi từ đâu mà có được viên thuốc này đi."
Vương Nhất Bác nhớ lại một chút: "Phòng khám của lão Trương bên sông Bạch Hà, tiệm thuốc ở cửa thôn Trần Gia, hiệu thuốc Như Ý đối diện KTV Strarlight quận Trường Bình..." Dứt lời, cậu có chút tò mò nhìn Triệu Đắc Tài: "Công thức của loại thuốc này, rốt cuộc là nằm ở nơi nào trong số ba địa điểm trên?"
Cậu chớp chớp mắt nhìn Triệu Đắc Tài, lại tiến đến gần hơn một chút: "Trần Gia thôn sao? Anh Tài, tôi đoán đúng rồi chứ?"
Triệu Đắc Tài không lên tiếng, nhưng một giọt mồ hôi trên trán đã trượt xuống.
"Anh Tài, anh chỉ cần nói với tôi có đúng hay không?" Vương Nhất Bác khẽ thở ra một hơi: "Anh thẳng thắn thành khẩn, tôi cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn."
Triệu Đắc Tài nghiến răng nghiến lợi, như thể đã hạ quyết tâm nặn ra một câu: "Mày làm sao tìm được nơi này?"
Nói gần nói xa nói trái nói phải, Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt hết kiên nhẫn, lặp lại từng chữ một: "Phải, hay không phải?"
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, không biết kim đồng hồ đã chạy được mấy vòng, cái miệng nứt nẻ của Triệu Đắc Tài cuối cùng cũng khẽ động: "Là hiệu thuốc ở cửa Trần Gia thôn." Ngay sau đó, gã lại cẩn thận hỏi một câu: "Cậu làm sao tìm được?"
Nhưng Vương Nhất Bác cũng không vội trả lời câu hỏi của gã, chỉ nhìn chằm chằm vào gã, nhìn đến mức Triệu Đắc Tài cảm thấy những lỗ chân lông trên lưng mình cũng đang từ từ mở ra, dường như những con trùng nhỏ đang bò ra từ đó.
Trong lòng Triệu Đắc Tài dâng lên cảm giác không ổn, giây tiếp theo, gã nghe thấy Vương Nhất Bác lạnh giọng nói:
"Anh Tài, nhưng ở cửa Trần Gia thôn, không có tiệm thuốc nào cả."
Ngực tức thì truyền đến một cơn đau đớn, Triệu Đắc Tài không kịp đề phòng bị đạp một cước ngã lăn trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, sườn mặt đã bị người ta giẫm lên.
Những người do Triệu Đắc Tài mang theo muốn bước đến, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Tiêu Khám, một nhóm người đã bước lên ngăn cản.
Vương Nhất Bác giẫm lên người gã, lại ngồi xổm xuống, giọng nói khiến cho người ta không rét mà run: "Trong ba địa điểm tôi vừa nhắc tới, có hai chỗ là do tôi bịa ra." Cậu dùng sức đè mặt của Triệu Đắc Tài xuống đất: "Công thức đó hẳn là đang ở tiệm thuốc Như Ý đi. Anh thế nào lại không nói sự thật cho tôi biết vậy?"
Triệu Đắc Tài hừ lạnh một tiếng, mồ hôi trên trán dày đặc: "Mẹ nó ai biết có phải tao vừa nói xong, ngoài cửa lập tức có cảnh sát vọt vào hay không?"
Vương Nhất Bác thở dài tiếc nuối: "Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đến để giao dịch, không phải để phục kích anh." Nói xong, cậu đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người.
Triệu Đắc Tài cho rằng cậu tin lời mình, cũng đứng dậy.
"Cho nên, công thức là đang ở tiệm thuốc Như Ý, đúng không?"
"Cậu đã tìm được còn hỏi tôi làm gì?" Ánh mắt Triệu Đắc Tài lảng tránh liếc nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy cậu đang tập trung phủi bụi đất trên người, tay bỗng dừng lại.
Triệu Đắc Tài cau mày, thấy Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm gã nói: "Nhưng tiệm thuốc Như Ý đã đóng cửa từ lâu rồi, anh Đắc Tài, viên thuốc này, là tôi tìm được trong túi áo gã em trai ngu ngốc của anh."
Triệu Đắc Tài chỉ cảm máu huyết cả người đều như thủy triều đang rút đi: "Mày, gài, tao?" Vừa nói gã vừa phát điên muốn vồ lấy cậu, nhưng lại bị bóng người phía sau Vương Nhất Bác đạp ngã xuống đất, lại bị người ta giẫm lên mặt, không thể động đậy.
Triệu Đắc Tài không có tinh thần quan tâm người đang giẫm lên mặt mình là ai, gã thế mà lại bị một tiểu tử thối dắt mũi sao?
Vương Nhất Bác có chút buồn cười ngồi xuống nhìn gã: "Anh Đắc Tài, không phải, anh thật sự biết công thức điều chế thuốc kia ở đâu sao? Thật ra anh cũng không biết, đúng không?" Cậu mỉm cười: "Anh chẳng qua tình cờ biết đến thứ 'thuốc' này, lại vô tình biết được Ngô Hoa đang tìm thứ gì, cho nên vì để tìm đường sống, chỉ đành nói dối để lừa hắn thôi, có đúng không?"
"Thế nào, sao không nói chuyện?" Vương Nhất Bác nhìn mồ hôi và nước mũi của Triệu Đắc Tài thi nhau chảy xuống, từng bước dẫn dụ: "Nếu biết thì nói cho tôi biết, anh sẽ được tự do. A, không đúng nha, anh không dám nói, anh sợ tôi âm thầm liên lạc với cảnh sát phục kích anh?"
Vương Nhất Bác vừa nói vừa cười phá lên, tiếng cười càng lúc càng càn rỡ, thật giống như Triệu Đắc Tài đã trở thành một con ruồi dính trên mạng nhện, chỉ có thể yếu ớt nhe nanh múa vuốt, nhưng lại không cách nào thoát ra.
Triệu Đắc Tài nhắm mắt lại, cuối cùng giữa tiếng cười và những lời 'Thật ra anh không biết gì cả' không ngừng của Vương Nhất Bác mà gào lên như sụp đổ: "Tôi biết cái rắm! Nếu tôi biết, tôn tử của họ Ngô kia đã sớm mẹ nó game over rồi! Tôi không biết gì cả! Đừng mẹ nó hỏi nữa!"
Vương Nhất Bác phớt lờ tiếng gào thét của gã, mỉm cười nhìn gã: "Anh Tài, anh thật sự không biết công thức đó ở đâu ư?"
Triệu Đắc Tài bị ngưới ta túm tóc kéo giật lên, hai mắt gã nhắm nghiền, tựa như phải tiêu hao hết sức lực mới có thể nói được: "Hắn thật sự có nhập nguyên liệu, tôi chỉ có thể nói như vậy, nhưng cụ thể ở đâu, tôi quả thật không biết."
Lúc nói đến ba chữ cuối cùng, gã hơi nheo mắt lại, liếc nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác.
"Hừ, thật là một anh trai tốt." Vương Nhất Bác gật đầu, tự đáy lòng bình luận một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy trước ánh mắt của gã, đi một vòng quanh người gã, bước chân rất chậm, tựa như đang chờ đợi thứ gì đó, nhưng Triệu Đắc Tài lại không cách nào nhìn thấu.
Cuối cùng, lúc quay lại điểm xuất phát, mắt vẫn nhìn hắn không rời, nhưng lại lấy ra một chiếc điện thoại màn hình đang sáng lên trong túi.
Trên màn hình màu xanh lục, những con số hiển thị thời gian cuộc gọi, từng phút từng phút, đó là một cuộc điện thoại không được trả lời.
Triệu Đắc Tài sững sờ, sau đó hắn cảm thấy máu huyết khắp người thật sự bị rút cạn, phảng phất như đang bị người ta siết chặt cổ họng khiến cho hít thở không thông, muốn mở miệng lại không thể phát ra âm thanh nào.
"Tôi lừa cậu! Tôi biết! Công thức là ở phía Bắc sông Tần Xuân, Thôi Gia trấn, trên con phố nhỏ phía Tây trấn có một phòng khám..."
Đã quá muộn, và trước khi gã có thể lên tiếng, cuộc gọi đã bị cúp máy.
Đúng lúc này, một người dẫn đầu một nhóm nhỏ ẩn nấp bên ngoài nhà máy nhẹ nhàng nhấn bộ đàm -
"Tiểu đội số hai, hành động."
Vương Nhất Bác tiếc nuối cho gã xem màn hình, số điện thoại hiển thị trước mặt, Triệu Đắc Tài cực kỳ quen thuộc, toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, đều đã bị Ngô Hoa nghe được.
Triệu Đắc Tài giãy giụa như điên, tròng mắt gần như lồi ra, đầy những sợi tơ máu.
"Mày lừa tao! Mày lừa tao!"
Vương Nhất Bác cười rộ lên: "Anh Tài, tôi nói rồi, nếu anh thành thật tôi cũng sẽ thành thật, là anh nói dối trước."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Vương Nhất Bác dường như rất hài lòng với kết quả này, "Anh Tài, bây giờ anh vẫn dám duỗi cổ tay ra, không chút do dự để cảnh sát bắt anh chứ?"
Triệu Đắc Tài ngay cả những giọt mồ hôi vương trên tóc cũng tun rẩy, ngay từ đầu gã đã định sẵn là bị Vương Nhất Bác gài bẫy, kỳ thật căn bản không có giao dịch gì cả, gã chỉ là muốn chặn đường lui của cậu, khiến cậu chỉ có thể vào mà không thể ra, bất kể có cố gắng vùng vẫy thế nào, có chạy về hướng nào đi chăng nữa, cũng đều là đường chết.
Ngô Hoa không có khả năng sẽ lại tin gã, nếu hắn bị bắt, sẽ chẳng có ai vì gã mà bày mưu tính kế cứu gã ra, cho nên gã phải cố gắng hết sức nắm lấy nhược điểm của Ngô Hoa. Nhưng chỉ mới vài phút trước thôi, gã lại tự tay đập nát tất cả.
Giết nó.
Gã muốn giết chết thằng nhãi ranh này!
Gân xanh nổi đầy trên cổ Triệu Đắc Tài, gã nhìn Vương Nhất bác, mặc dù đang bị người ta đạp dưới chân, cũng vẫn vọng tưởng muốn mang người trước mặt này rút gân lột da mới hả dạ.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nhanh không chậm thản nhiên như cũ mỉm cười, đùa nghịch với chiếc điện thoại nhỏ trong tay kia, cực kỳ nghiêm túc nói với gã một câu.
"Anh Tài, anh từng bước vào tử cục chưa?"
Bất kể có thử chạy về hướng nào, cũng không thể tìm được đường sống trong cõi chết.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro