Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


"Vương Nhất Bác, đã là giữa trưa rồi, chúng ta sắp phải đi."

"Vương Nhất Bác, dậy ăn canh hoa quế nha?"

Tiêu Chiến nằm sấp bên giường, cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu cậu. Vương Nhất Bác gật đầu, muốn sờ sờ mặt anh, nhưng bất kể thế nào cũng không thể nhấc tay lên được.

Cậu biết, đó chỉ là một giấc mơ.




Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà một lát mới lấy máy nhắn tin ra, màn hình màu xanh đậm hiển thị thời gian là 00:33. Cậu day day huyệt thái dương, không nghĩ tới mình lại ngủ lâu như vậy, đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nghĩ đến mấy người Tiêu Chiến có lẽ đều đã trở về phòng ngủ, không định đi ra ngoài nữa.

Không ngờ vừa ra khỏi phòng vệ sinh, liền nghe thấy có người đập cửa rầm rầm.

"Tiểu Vương à, cậu còn đang ngủ sao?"

"Không có. Anh..." Vương Nhất Bác mở cửa, thấy lão Bắc và Đại Giang đang đỡ Tiêu Chiến đứng trước cửa.

Hai má anh đỏ bừng, khóe mắt cũng nhiễm một chút màu ửng đỏ, toàn thân nồng nặc mùi rượu, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Cũng không biết là làm sao, cả buổi tối uống rượu một mình, uống đến say mèm."

"Từ sau khi về phòng lấy hộp quẹt ở chỗ cậu, liền như vậy."

"Quả thực không thể tự về phòng được, hai người chúng tôi cũng không có cách nào...."

Hai người mỗi người một câu, Vương Nhất Bác gật đầu, đón lấy Tiêu Chiến, "Để em, hai anh mau trở về nghỉ ngơi đi."

Cậu ôm eo Tiêu Chiến, dìu anh đi đến bên giường, đặt người nằm xuống, sau đó xoay người muốn đi rót nước.

Ai ngờ nước còn chưa rót xong, đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa toilet.

Cậu quay đầu, thấy Tiêu Chiến đang dựa vào khung cửa lảo đảo, miệng lẩm bẩm: "Tắm, tôi muốn đi tắm..."

Cậu đi tới đỡ anh: "Anh uống nhiều rồi, đừng..."

"Ai uống nhiều! Tôi không uống nhiều..." Tiêu Chiến xua tay, vẫn muốn đi vào toilet, đi được một bước lại dừng lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc rồi đưa tay nắm cằm cậu kéo lại, đứt quãng nói:
"Làm sao mà.... Sao mà ở trong phòng cũng vẫn còn đeo khẩu trang a, làm sao lại..."

Vương Nhất Bác đỡ lấy anh, "...Tôi không đeo khẩu trang."

"Cậu chính là đang đeo!" Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, khóe mắt rũ xuống, trong mắt như có ánh nước long lanh.

Vương Nhất Bác không biết phải nói gì, chỉ có thể vòng tay ôm lấy anh, nghe anh lẩm bẩm bên tai: "Cậu chính là đang đeo khẩu trang, không chịu tháo ra, cũng không chịu cho tôi nhìn."

Tiêu Chiến nói xong lời này, gục đầu xuống im lặng, sau đó lại muốn đi vào toilet, nói muốn đi tắm. Vương Nhất Bác không có cách nào, chỉ có thể dỗ dành anh trước: "Được, đi tắm, đi tắm. Để tôi xả nước giúp anh trước đi, anh lên giường ngồi chờ một lát được không?"

Chiêu này đối với Tiêu Chiến vô tác dụng, anh lắc đầu, chồm người đến trước bồn tắm, ngây ngốc nhìn bên trong bồn rồi lại ngước lên nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt đầy mong chờ.

Cậu thở dài giúp anh xả nước. Đến lúc quay đầu lại, đã thấy người nọ tự cởi quần áo xong.

Cậu đỡ lấy anh, lòng bàn tay dán lên thắt lưng anh, da thịt chạm vào nhau lành lạnh, Tiêu Chiến bất giác rùng mình.

Thành bồn tắm quá cao, người say chân tay vô lực, đứng cũng không vững, không thể nhấc chân lên được. Loay hoay một lúc cũng chỉ có thể đưa một chân vào trong nước.

Vương Nhất Bác nhìn anh không rời mắt, sau đó dứt khoát khom lưng bế ngang anh lên, thả vào trong bồn nước ấm.

Cánh tay Tiêu Chiến vòng quanh cổ cậu, cả người đã nằm trong nước cũng không muốn buông ra.

"Buông ra đi." Vương Nhất Bác thở dài, ống tay áo của cậu ngâm trong nước đã ướt sũng, dính vào da thịt. Tiêu Chiến vẫn ôm cổ cậu, không nói lời nào, cậu lặp lại một lần nữa, "Mau buông ra đi, không phải là muốn tắm sao?"

Hai mắt Tiêu Chiến sáng ngời, vươn tay kéo chiếc khăn tắm bên cạnh gấp làm hai, phủ lên đầu Vương Nhất Bác: "Tắm cho tôi, tôi nhấc tay không nổi."

Hai người im lặng nhìn nhau, Vương Nhất Bác lấy khăn tắm xuống, nhẹ lau qua má Tiêu Chiến một chút: "Thù lao gấp mấy lần?"

Tiêu Chiến híp mắt cười rộ lên, vòng hai tay qua cổ cậu, chạm vào chóp mũi cậu, "Gấp nhiều lần, cậu muốn gấp bao nhiêu lần cũng được."

"Hôm qua anh không nói như vậy."

"Hôm qua là cậu muốn ngủ với tôi, tôi cũng không tùy tiện ngủ với người khác." Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhìn cậu, lẽ thẳng khí hùng nói, mặt không đỏ, tim không đập.

Rượu quả nhiên là thứ tốt.

Vương Nhất Bác không đáp lời anh nữa, ấn một chút dầu gội đầu vào lòng bàn tay, xoa xoa trên tóc anh để tạo bọt, sau đó lại lấy một ít sữa tắm chà lên lưng anh. Bọt từ trong lòng bàn tay cậu chảy xuống sống lưng mịn màng của Tiêu Chiến. Được người hầu hạ, Tiêu Chiến ngược lại rất ngoan, trên đầu phủ khăn tắm, cằm tì lên thành bồn tắm, khóe mắt và trên mặt đều dính bọt.

"Nhắm mắt lại."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hàng lông mi dài mảnh mai khe khẽ rung động, mí mắt vẽ ra độ cong xinh đẹp. Vương Nhất Bác vốc nước lên, dội qua đầu lông mày của anh, giọt nước theo đường viền sống mũi trượt xuống, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, lau luôn mấy sợi lông mi dính bên khóe mắt anh.

Tiêu Chiến đột nhiên rùng mình, không nhịn được cười rộ lên.

"Đừng há miệng." Vương Nhất Bác vốc nước giúp anh rửa bọt xà phòng dính trên mặt, còn cái người đang cười vui vẻ, giữa hàm răng trắng sứ vô tình để lộ ra một chút đầu lưỡi màu hồng nhạt, khúc khích nói: "Ngứa..."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, cậu dời tầm mắt ra xa, cảm giác được thân thể có chút biến hóa, liền thay đổi tư thế.

Tắm rửa xong, Vương Nhất Bác còn chưa kịp giúp anh lau khô người, cổ lại bị người ta quấn lấy.

Tiêu Chiến áp sát vào người cậu, hôn lên môi cậu. Vương Nhất Bác không đề phòng, bị người ta chiếm được mấy miếng đậu hũ xong mới đỡ vai anh đẩy người ra.

"Không phải cậu nói có tiền thì sẽ cho ngủ sao? Lại đổi ý!" Tiêu Chiến siết chặt vòng tay, áp sát vào cậu hơn.

"Anh... anh thật sự uống quá nhiều rồi, đừng làm loạn."

Có lẽ Tiêu Chiến cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Vương Nhất Bác, nhưng anh lại muốn tháo bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ của cậu, thăm dò giới hạn của cậu.

"Không nhấc nổi chân nữa, cậu ôm tôi lên đi." Tiêu Chiến gần như muốn treo nửa người lên người Vương Nhất Bác, nhưng người trước mặt lại không hề động đậy.

"Đừng lộn xộn nữa, được không?"

Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác, trán dính vào cổ cậu, nhỏ giọng nói: "Hôn không cho hôn, ôm cũng không cho ôm!" Giọng nói nghe nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ủy khuất.

Vương Nhất Bác không dám nghe nhiều, Tiêu Chiến uống quá nhiều, nhưng cậu vẫn tỉnh táo.

Nhưng ngay lúc cậu đang thất thần không biết phải làm sao, Tiêu Chiến bất ngờ đu lấy cổ cậu, ngã người về phía sau.

Vương Nhất Bác đứng không vững, một tay chống lên thành bồn tắm, tay kia vội vàng đỡ lấy Tiêu Chiến chỉ thiếu chút nữa là đập đầu vào bồn tắm. Bọt nước văng tứ tung, quần áo trên người cậu gần như ướt sũng, bàn tay đỡ Tiêu Chiến có cảm giác hơi đau. Cậu không dám tưởng tượng, nếu như mình không phản ứng kịp, không đỡ được anh, thì sẽ xảy ra chuyện gì.

"Con mẹ nó, anh..."

Lửa giận trong lòng bốc lên, lời khó nghe gì cũng đều đã nghĩ tới, lời khách sáo gì cũng đều không muốn nói nữa. Nhưng vừa ngước mắt nhìn lên, cậu đã thấy một giọt nước mắt lăn dài từ trong khóe mắt Tiêu Chiến. Đôi mắt anh ngấn nước, cho dù cố gắng thế nào cũng không ngăn lại được, nước mắt cứ thế trào ra đầy uỷ khuất, khiến hai mắt đỏ hoe.

Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy.

Vương Nhất Bác nhìn những giọt nước mắt như sợi chỉ đứt quãng tuôn rơi từ khóe mắt anh, pháo đài vừa mới xây dựng trong lòng từng chút từng chút, sụp đổ hoàn toàn.

"Cũng không biết là làm sao, cả tối một mình uống liên tục." Cậu nhớ tới lời lão Bắc nói khi nãy, đại khái có thể đoán được, có lẽ lớp ngụy trang mà cậu tự mình khoác lên giống như không khí, chẳng là gì trong mắt Tiêu Chiến.

Cậu nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt Tiêu Chiến, dịu dàng hỏi: "Bị đau rồi sao?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, không nói lời nào.

"Hỏi anh có phải bị đau rồi không?" Cậu nhẹ giọng lặp lại, ngón tay vẫn ân cần giúp anh lau nước mắt.

Tiêu Chiến khịt mũi, đứng thẳng người dậy, ghé sát vào ôm lấy cổ cậu, thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng tháo được lớp mặt nạ, một giọng nói nhẹ nhàng khẽ rơi bên tai cậu:

"Vương Nhất Bác, em lại giả vờ?"




Chu Sơn, năm 1978.

Lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cho rằng cậu nhóc không thích nói chuyện, sau này mới biết, đó là vì thằng nhóc kia có chút lạ người.

Dù cậu đã giữ cục tẩy hình chiếc xe hơi làm tin, nhưng trước khi Vương Nhất Bác quay lại, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng không biết phải giải thích thế nào với Xuân Sinh ca, ngay cả bữa tối cũng ăn không vào. Kết quả, sau bữa tối liền thấy một người đàn ông trạc tuổi ba mình dẫn theo một đứa nhỏ đến chào hỏi.
Vương Nhất Bác nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy ánh mắt đen láy của Tiêu Chiến đang mở to nhìn mình.

"Ngẩn ra đó làm gì, còn không mau chào hỏi?" Người đàn ông kéo tay Vương Nhất Bác đi về phía trước.

"Con chào chú!" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên.

Ba của Tiêu Chiến cúi xuống, lòng bàn tay đặt trên đầu Vương Nhất Bác: "Đứa trẻ ngoan, mau vào đi!"

Người đàn ông có vẻ áy náy, ngồi trên ghế sofa cũng chỉ dám ghé vào một bên, mà Vương Nhất Bác lại vô cùng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

"Thật ngại quá, Giám đốc, thằng nhóc thối này vừa tới đã gây rắc rối cho ngài. Tôi nghe nói cửa sổ trong nhà đã bị bọn chúng làm vỡ." Người đàn ông nói xong lại lo lắng nhìn sang Tiêu Chiến đang ngồi ở một bên: "Còn có, A Chiến, cháu không bị thương chứ?"

"Trên mặt cậu ấy không phải máu, cậu ấy không bị thương."

"Con im miệng cho ba!" Người đàn ông có chút tức giận, thấp giọng mắng.

Khi đó Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, nhìn đôi má phúng phính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật hung dữ.

"Cửa sổ?" Ba Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu, "A Chiến, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến kể lại toàn bộ câu chuyện, nhưng không nhắc đến chuyện mình bị bóng đập trúng.

"Sao lại là tiểu tử thối Xuân Sinh kia nữa? Nó lại dẫn con ra ngoài quậy phá lung tung phải không?" Ba Tiêu nhíu mày. Tiêu Chiến biết rằng, tuy ba cậu đối xử với gia đình Xuân Sinh rất tốt, nhưng từ tận đáy lòng lại không muốn cậu chơi cùng Xuân Sinh.

"Con không có quậy phá lung tung, Xuân Sinh ca giúp con làm bài tập về nhà ở nhà anh ấy."

Ba cậu có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Nó thì có thể dạy cho con cái gì." Sau đó quay sang nói chuyện với người đàn ông: "Hữu Hoa, cậu đừng lo lắng, chỉ là mấy đứa trẻ đùa giỡn mà thôi. Cửa sổ kia, lát nữa tôi gọi người đến sửa là được."

Nghe thấy thế, ba Vương vội vàng lấy từ trong túi ra một gói vải màu lam đậm, mở ra từng lớp, bên trong là một xấp tiền giấy màu xanh tím, còn lại phần lớn đều là tem vải và tem thực phẩm.

"Không biết số tiền này có đủ hay không, ngài cầm trước..." vừa đưa số tiền đó qua, tay đã bị đẩy trở về.

Ba Tiêu nhíu mày nói: "Cậu làm cái gì thế, một cái cửa sổ mà thôi. Tôi gọi người đến sửa là được, mau cất đi!"

Ba Vương cầm gói vải xanh bọc tiền và tem phiếu, tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành nói lời xin lỗi: "Ai ôi, đều do đám nhóc thối này, vừa đến liền gây họa!"

"Chú đừng trách cậu ấy." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn Vương Nhất Bác đang rũ mắt đứng ở một bên, lại lặp lại một lần nữa, "Chú, đừng trách cậu ấy!"

Khi đó Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn chưa tính là quen biết, nhưng nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé đứng ở bên cạnh, bướng bỉnh trầm mặc, rõ ràng hai người cũng chỉ trạc tuổi nhau, nhưng khi thấy Nhất Bác bị trách mắng, Tiêu Chiến vẫn có chút không đành lòng.

Chỉ là một trận bóng đá, người lớn lại làm như thể cậu bé đã phạm phải sai lầm lớn không thể khắc phục được.

Ba Tiêu và ba Vương đều nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại chỉ nhìn Vương Nhất Bác.

"Ha ha, đúng vậy! Trẻ con thích chơi đùa không phải là rất bình thường sao? Ngày thường A Chiến cũng rất nghịch ngợm." Ba Tiêu cười sảng khoái, ba Vương cũng miễn cưỡng cười cười: "A Chiến thật là hiểu chuyện!"

Lúc này Vương Nhất Bác vẫn đang cúi đầu, mới ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến.

Khi đó trẻ người non dạ, bọn họ còn rất non nớt, không nhìn ra được cảm xúc gì từ đối phương. Chỉ là Tiêu Chiến cảm thấy, tiểu tử thối kia không còn hung dữ như vừa rồi nữa.

"A Chiến, dẫn em trai vào phòng trong chơi đi, ba với chú Vương nói chuyện một chút."

Tiêu Chiến gật gật đầu, nhảy xuống khỏi sô pha, chạy từng bước nhỏ tới bên cạnh Vương Nhất Bác, đưa bàn tay mũm mĩm của mình về phía cậu.
Vương Nhất Bác do dự, lại không biết phải từ chối như thế nào, chần chờ hồi lâu, lúc đưa tay cho người ta vẫn không nhịn được bổ sung một câu: "Hai chúng ta lớn như nhau, tôi không phải em trai."

"Cậu sinh năm nào?"

"Tôi sinh năm 72, còn cậu thì sao?"

"Tôi sinh năm 71. Năm nay cậu 6 tuổi, tôi 7 tuổi, tôi là anh trai."

Hai bóng lưng lũn cũn nắm tay nhau bước từng bước nhỏ vào trong phòng.

Lúc vừa vào phòng, Vương Nhất Bác liền áp một tai lên khe cửa, dường như đang nghe lén người lớn nói chuyện. Tiêu Chiến vì sự tò mò của cậu mà cầm lên một con dế máy, vặn dây cót, ghé vào bên tai cậu, muốn trêu cậu một chút.

Không ngờ con dế vừa mới bắt đầu kêu vo ve, Vương Nhất Bác giống như sấm nổ bên tai, lập tức nhảy dựng lên, theo bản năng giơ tay hất con dế ra thật xa.

Đến khi nhìn rõ ràng con dế bị gãy một chân đang giật giật nằm trên mặt đất, cậu mới nhận ra rằng đó không phải là một con dế thật.

Tiêu Chiến sững sờ ở một bên, thật lâu sau mới mở miệng.

"Thực xin lỗi!"

"Thực xin lỗi!"

Hai đứa trẻ đồng thời lên tiếng, Tiêu Chiến tiến lên nửa bước vỗ vỗ vai cậu, lặp đi lặp lại: "Thực xin lỗi, em sợ dế sao?"

"Em sợ côn trùng." Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua con dế đang co giật trên mặt đất: "Xin lỗi, làm hỏng đồ chơi của anh rồi!"

"Không sao," Tiêu Chiến trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ với cậu: "Sau này chúng ta đưa cho Xuân Sinh ca sửa lại là được, Xuân Sinh ca cực kỳ khéo tay, có thể sửa đồ rất giỏi!"

Là anh đẹp trai nhìn thấy lúc chiều nay kia sao? Nhưng thoạt nhìn, anh ấy cũng không dễ chọc. Vương Nhất Bác len lén suy nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.

"Đến đây, anh cho em xem những món đồ chơi khác của anh." Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác, hai người nép vào tấm thảm cạnh chiếc sofa nhỏ trong phòng. Cậu lấy ra một cái hộp có khóa, sau khi mở ra, bên trong có đủ loại đồ chơi, bao gồm những bức tranh liên hoàn do ăn bột mận chua* tích góp được, những viên bi thủy tinh nhiều màu, có bao cát, những chiếc xe ô tô đồ chơi, đủ loại tranh vẽ, còn có cả xương cừu trắng đã được mài nhẵn.

(*酸梅粉 - Bột mận chua: có nguồn gốc từ thức uống truyền thống - súp mận chua, trong dân gian có danh tiếng là "Báu vật cung đình nhà Thanh" có tác dụng giải nhiệt, thanh mát.)

Vương Nhất Bác chỉ vào một trong những viên bi thủy tinh hỏi: "Em có thể xem cái này không?"

Tiêu Chiến cầm lấy một viên đặt vào lòng bàn tay cậu: "Tặng em."

Viên bi trong suốt, ở giữa có một vệt màu đỏ tươi nổi bật. Có rất nhiều viên bi với những màu sắc khác nhau trong chiếc rương chứa bảo vật của Tiêu Chiến, ngoài màu đỏ ra còn có màu lam và vàng, đều là những thứ Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua. Cậu cầm viên bi săm soi trước mắt, nhắm một con mắt lại nhìn xuyên qua, có thể thấy khuôn mặt cùng hàng lông mi mờ ảo của Tiêu Chiến được phóng đại trước mắt.

"Em cũng có bi."

Để bày tỏ thiện ý, có qua có lại, cậu cũng lục tìm trong túi một hồi, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong đó có ba viên bi sắt màu xám đen. Những ngón tay nhỏ xíu của Vương Nhất Bác khum lại, giữ cho chúng không bị lăn đi.

"Nhưng mà... của em không đẹp như của anh."

Không ngờ Tiêu Chiến lại mở to hai mắt, lấy ra từ trong lòng bàn tay nhóc con một viên, viên bi kia không bóng loáng như bi của cậu, nhưng trong mắt cậu lại tràn đầy kinh ngạc: "Anh chưa từng thấy viên bi nào như thế này. Em có thể tặng anh một viên không?"

Vương Nhất Bác không ngờ vị ca ca này lại thích nó đến như vậy, rõ ràng viên bi này không đẹp bằng của anh.

Cậu vội vàng gật đầu, Tiêu Chiến cong mắt nhìn cậu: "Thật tốt quá, bi này so với bi thủy tinh càng lợi hại hơn. Đại Giang bọn họ nhất định sẽ ghen tị với anh!"



Vương Nhất Bác chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, mãi đến khi Vương Hữu Hoa đến gõ cửa, cậu mới giật mình ngẩng đầu, đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ.

"Nhất Bác à, đến giờ về rồi."

Vợ chồng Tiêu Huân cũng đứng ở một bên, mẹ Tiêu cười nói, "Thấy chưa, đứa nhỏ đang chơi rất vui vẻ, còn chưa muốn về đâu."

"Ngoan, về nhà với ba." Vương Hữu Hoa thúc giục một tiếng.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái, trả lại tấm thiệp trong tay cho cậu: "Em phải về rồi."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt không nói lời nào. Nhất Bác bé nhỏ nhìn vào đôi mắt kia, chưa bao giờ cảm thấy tốc độ đứng dậy của mình thiếu quyết đoán như vậy.

Vừa muốn đứng lên, ống tay áo lại bị túm lấy: "Đêm nay ngủ ở nhà anh đi, anh còn có rất nhiều đồ chơi chưa cho em xem."

Tiêu Huân cũng khuyên, "Lão Vương à, hiếm khi hai đứa nhỏ có cơ hội chơi với nhau, cứ để Nhất Bác ở lại chơi đi!"

"Đúng vậy, nửa đêm còn chạy tới chạy lui, đứa nhỏ cũng bị giày vò." Mẹ Tiêu gật gật đầu phụ họa.

"A, tôi sợ nó làm phiền anh chị."

"Cậu nói cái gì vậy, tôi chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như Nhất Bác."

"Vậy Nhất Bác, con ở nhà chú dì không được quấy phá, phải nghe lời chú dì, biết không?"

Vương Nhất Bác dùng sức gật đầu thật mạnh, cảm giác bên cạnh có người chọc nhẹ vào mình, cậu quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tiêu Chiến tràn đầy vui mừng. Không biết tại sao, cậu cũng hưng phấn theo, cong mắt cười với vị ca ca mới quen này.

Về sau cậu mới biết được, lúc còn nhỏ luôn cảm thấy gặp được nhau rất khó, cho nên mỗi lần chỉ cần có cơ hội, liền phải nghĩ cách nói dối để được ở chơi lâu thêm một chút.

Cậu đâu biết rằng, lúc đó muốn ở cùng nhau chỉ cần có sự đồng ý của người lớn, mà khi lớn lên rồi, muốn gặp nhau cũng không cần phải được sự đồng ý của ai, nhưng lại luôn rất khó khăn.




Trước khi đi ngủ, mẹ Tiêu trải hai tấm chăn nhỏ lên giường, lại lấy hai cái gối nhỏ ra, cô trải giường, hai đứa nhỏ sóng vai đứng nhìn ở bên cạnh.

Cuối cùng cũng dọn giường xong, mẹ Tiêu xoay người ngồi xổm xuống, "Đi ngủ sớm một chút, đã quá muộn rồi, không thể tiếp tục ríu rít nữa."

Tiêu Chiến gật gật đầu, kéo Vương Nhất Bác trèo lên giường, tắt đèn, xung quanh liền chìm vào bóng tối.
Ngay khi cậu mơ mơ màng màng sắp chìm vào trong mộng, lại cảm thấy người bên cạnh cứ xoay tới xoay lui.

"Em lạ giường sao?"

"Vâng."

Tiêu Chiến chớp mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lật người nằm nghiêng lại: "Em cũng nằm nghiêng đi!"

Vương Nhất Bác làm theo lời cậu, cậu liền đặt tay lên lưng Vương Nhất Bác, nhè nhẹ vỗ về.

"Bà nội nói, vỗ nhẹ là có thể ngủ, cũng sẽ không gặp ác mộng."

"Bà nội em cũng từng nói như vậy."

"Đúng không, đây là anh nghe bà nội của Xuân Sinh ca nói đó."

"Anh và Xuân Sinh ca là anh em ruột sao?"

"Không phải", Tiêu Chiến nhắm mắt lại nhưng nhịp đập trên tay lại không loạn, "Xuân Sinh ca chỉ sống với bà nội, ba mẹ anh ấy đã đến một thành phố lớn và không có tin tức gì. Ba anh vẫn luôn chăm sóc họ."

"Nhưng Xuân Sinh ca cũng chăm sóc anh rất tốt."

"Bà nội của Xuân Sinh ca làm bánh hoa quế và canh hoa quế đặc biệt ngon, ngày mai chúng ta cùng đến nhà bọn họ ăn nhé."

Giọng của Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ, nhịp đập trên tay cũng càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại trên lưng Vương Nhất Bác, không còn động đậy.

Vương Nhất Bác nghe tiếng hít thở đều đều lúc đã ngủ say của ca ca, cậu nhích lại gần ca ca hơn một chút, không hiểu sao cảm thấy rất an tâm.



Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, bên cạnh trống không, ngay cả tấm chăn nhỏ giống của mình cũng không thấy đâu. Cậu dụi mắt ra ngoài, đi một vòng quanh sân, mới thấy một bóng người đang cuộn tròn ở trong nhà vệ sinh.

Cậu chạy bước nhỏ tới, chỉ thấy Vương Nhất Bác đang ngồi xổm trước một cái chậu sắt lớn, đôi tay bé nhỏ đỏ ửng cả lên vì ngâm nước lạnh, đang ra sức vò tấm chăn ngâm trong nước.

Tiêu Chiến sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi đã nhìn thấy một vệt nhỏ màu vàng trên giường. Cậu vốn rất muốn cười, nhưng đúng lúc này, Vương Nhất Bác cảm thấy phía sau có người, liền quay đầu nhìn lại, một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống.

Tiêu Chiến đột nhiên không dám cười nữa, tiến lên một bước, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, cả người cũng cuộn tròn lại như một quá bóng nhỏ. Cậu vươn tay lau đi giọt nước mắt vương trên cằm Vương Nhất Bác, nheo mắt cười với đệ đệ bé nhỏ: "Không phải chỉ là tè dầm thôi sao, anh cũng từng như vậy rồi, em đừng xấu hổ!"

"Thực xin lỗi!" Vương Nhất Bác khịt mũi.

"Đừng làm nữa, em giặt không sạch được đâu." Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vương Nhất Bác, hà hơi vào lòng bàn tay cậu. Hơi thở ấm áp trong nháy mắt xua tan cảm giác lạnh lẽo của nước.

"Để ta xem con heo nhỏ nào tè dầm nào?"

Mẹ Tiêu không biết đã đến từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng từ phía sau. Hai cặp mắt tròn xoe đồng thời nhìn qua, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, dũng cảm giơ tay lên: "Dì, con xin lỗi! Con..., con không cố ý..."

"Ôi chao, con trai bé bỏng đáng thương," Mẹ Tiêu nhìn hai bóng người bé nhỏ trên mặt đất, lập tức nở nụ cười: "Con còn tự mình giặt sao? Hai đứa về ngủ thêm một chút nữa đi, để dì giặt."



Sau buổi trưa trời hửng nắng, cả hai đã sớm ăn xong cơm trưa, liền nhìn Tiêu Huân không chớp mắt. Tiêu Huân nhìn Tiêu Chiến ăn cơm ngoan ngoãn một cách đáng kinh ngạc, biết trong đầu tiểu quỷ này đang nghĩ gì, liền bất động thanh sắc. Tiêu Chiến thấy thế rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến đến trước mặt ba, lắc lắc cánh tay anh.

"Ba đến nhà bà nội giám sát người ta thay kính, không phải đi chơi, hai đứa ở nhà chờ đi!"

"Ba gạt người!" Tiêu Chiến tức giận phồng má đứng lên, chống nạnh bĩu đôi môi nhỏ xinh xắn, "Hôm qua ba còn nói có thể dẫn chúng con đến đó, con đã hứa với Vương Nhất Bác sẽ dẫn em ấy đi ăn canh hoa quế do bà nội Phương Nghị nấu... Ba không giữ lời, còn hại con cũng không thể giữ lời!"

Tiêu Chiến nói lớn đến mức khiến bản thân cũng nổi giận, ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu khóc.

Hôm qua chú Tiêu rốt cuộc có hứa với bọn họ hay không, Vương Nhất Bác không nhớ rõ. Khi đó cậu chỉ cảm thấy, kỳ thật món canh hoa quế thơm ngào ngạt kia cũng không quan trọng đến vậy. So với nó, cậu càng không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến phải khóc. Cậu vẫn luôn cảm thấy, Tiêu Chiến cười lên mới là đẹp nhất.

Vương Nhất Bác lấy một tờ giấy ở bên cạnh đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, túm áo ca ca nói: "Đừng khóc, em không ăn cũng không sao. Chúng ta cùng nhau chơi bắn bi đi."

Ai ngờ, Tiêu Chiến vẫn còn đang khóc lóc thảm thiết, lại nhân lúc không ai để ý lộ ra ánh mắt tinh quái, lặng lẽ siết tay cậu.

Sau đó lại tiếp tục khóc thảm thiết.

"Đừng giả vờ nữa, chút mánh khoé nhỏ này của con, ba còn không nhìn ra sao?" Ba Tiêu gặm một miếng bánh bao, khí định thần nhàn nói.

"Được rồi, ba con lần nào cũng nói không dẫn con theo, nhưng có lần nào thật sự không dẫn con theo đâu?" Mẹ Tiêu nhìn con trai mình nở nụ cười.

Tiêu Chiến vừa nghe liền lập tức nín khóc, nhào tới ôm ba mình một cái, quay đầu kéo tay Vương Nhất Bác đang cầm khăn giấy đứng ngơ ngác một bên, chạy ra sân chơi.

Thấy hai đứa nhỏ đi ra ngoài, mẹ Tiêu mới liếc Tiêu Huân một cái, "Đứa nhỏ Xuân Sinh kia, chỉ là có chút nghịch ngợm nhưng không phải người xấu. Nó là đứa trẻ thông minh, đối xử với A Chiến cũng rất tốt, đương nhiên A Chiến sẽ thân thiết với nó. Anh đừng nghĩ nhiều!"

Tiêu Huân nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, đứng dậy giúp vợ mình thu dọn bát đũa, "Xuân Sinh không phải là đứa trẻ hư, cũng rất thông minh, chuyện này anh còn không biết sao? Chậc, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Nó bây giờ cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, suy nghĩ có chút không đúng."

"Anh làm sao biết nó suy nghĩ không đúng? Nó vừa biết sửa chữa đồ đạc vừa biết vẽ tranh, ngày trước người ta sẽ gọi là văn võ song toàn. Chỉ là thành tích học tập có hơi kém một chút, nhưng không phải nó cũng đang theo thằng bé Trần Thước đi học đó sao?"

Tiêu Huân nhận lấy bát đũa từ tay vợ mình đặt vào bồn rửa, mỉm cười đáp lời: "Lại còn văn võ song toàn, đừng có để thằng nhóc đó nghe thấy, nếu không cái đuôi của nó sẽ vểnh lên tận trời đó!"

"Tóm lại, anh nhớ kỹ lời em nói một chút!" Mẹ Tiêu cầm lấy tạp dề giúp Tiêu Huân buộc lại: "Nếu không bà nội Phương Nghị sẽ cho rằng chúng ra ghét bỏ hai bà cháu bọn họ, như thế thật không tốt. Dù sao, anh cũng biết đấy, bà luôn đối xử với A Chiến như con cháu trong nhà."

Tiêu Huân gật gật đầu, "Biết rồi!"

Sau khi rửa chén xong anh ra ngoài sân, liền nhìn thấy hai Tiểu Đậu Đinh* đang ngồi phơi nắng, dùng tay làm máy ảnh, chụp cho nhau, anh mỉm cười: "Hai đứa nhóc các con, nếu còn chơi nữa, ba sẽ đến nhà Xuân Sinh một mình. Canh hoa quế cũng để một mình ba ăn nhé."

(*小豆丁 - nhân vật trong phim hoạt hình Tutu tai to - là một cậu bé mười tám tháng tuổi, chuyên mặc tã, cực kỳ dễ thương với đôi mắt to trong sáng và nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào.)

------

Chương này có rất nhiều những trò chơi thời thơ ấu mà những đứa trẻ 7x, 8x chúng tôi từng chơi, hoài niệm ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro