Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39


Tiếng nức nở trên vai dần ngừng lại, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên lưng anh tựa như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ giọng gọi: "Tiêu Chiến?"

Người trong vòng tay im lặng không đáp, hơi thở dần ổn định trở lại, Vương Nhất Bác vừa định quay đầu qua nhìn, lại nghe phía sau có thứ gì đó rơi trên mặt đất.

Cậu khẽ cười, thầm nghĩ đây là do khóc nhiều mệt mỏi, cứ thế mà ngủ thiếp đi trong vòng tay mình rồi.

"Aiz, Tiêu Chiến, kẹo hồ lô rớt xuống đất bẩn cả rồi." Vương Nhất Bác đưa môi đến bên tai anh, hơi thở dịu dàng quét qua tai Tiêu Chiến, có chút ngứa ngáy, người trong lòng khẽ giật mình bừng tỉnh, vùi mặt vào vai cậu, giọng điệu oán giận: "Ôm thêm một lúc!"

"Về nhà trước được không, còn chưa ăn tối đâu, đói bụng không?" Vương Nhất Bác ôm anh, lắc lắc.



Nói không đói là giả. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi thay quần áo trước, sau đó đưa xe đến gara vệ sinh sạch sẽ mới đưa người về nhà, cậu ở trong bếp hâm nóng đồ ăn, Tiêu Chiến hai tay ôm má ngồi ở bàn ăn chờ cơm.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn lại, thấy người vẫn đang ngẩn ngơ, hai mắt đỏ ửng, hàng mi tựa như ủy khuất mà rũ xuống.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng, mang thức ăn nóng hổi đến, từng món từng món đặt trước mặt Tiêu Chiến, kết quả không nghĩ đến gia hỏa này cũng không có phản ứng gì, vẫn ôm má rũ mắt như cũ.

Cậu duỗi tay nhéo nhéo bên khóe miệng hơi bĩu ra của Tiêu Chiến, lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn cậu.

"Anh xem miệng anh này, có thể treo được cả bình dầu rồi."

Tiêu Chiến vành mắt đỏ hồng nhìn cậu, chớp chớp mi.

"Không muốn ăn à?"

"Không nhấc tay được."

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ cố gắng che giấu ủy khuất nhưng lại lẽ thẳng khí hùng của anh, không khỏi bật cười: "Hôm nay là sinh nhật của ai nhỉ?"

"Sinh nhật em." Tiêu Chiến chớp chớp mắt với cậu: "Nhưng anh không nhấc tay được."

Vương Nhất Bác thấy anh như vậy, ý cười trong mắt càng sâu, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, khẽ xoa đầu anh, nói: "Ngồi vào trong đi."

Tiêu Chiến dịch vào bên trong một chút, Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, cầm muỗng múc đồ ăn đưa đến bên miệng anh, anh ngoan ngoãn há miệng, một muỗng đồ ăn một muỗng cơm, lại thêm một muỗng canh, hai má Tiêu Chiến căng phồng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bật cười, vừa cầm chén đút cho anh ăn vừa nói: "Vừa rồi em cũng đút cho nha đầu Nữu Nữu như thế này."

Tiêu Chiến nghe xong liền cười, nói: "Anh chính là bằng tuổi với Nữu Nữu."

"Không biết xấu hổ." Vương Nhất Bác nhặt một hạt cơm bên khóe miệng Tiêu Chiến: "Nếu không có em thì anh phải làm sao đây?"

Tiêu Chiến bĩu môi, dùng lời của Vương Nhất Bác đáp lại cậu: "Ngừng, không biết xấu hổ!"

Thế nhưng, nghĩ kỹ thì anh thật sự chưa từng dám nghĩ đến chuyện nếu như không có Vương Nhất Bác, kể cả trong suốt mười năm qua, cũng đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

"Vậy anh sẽ tìm một người đút cho anh ăn." Tiêu Chiến một tay chống cằm, nhìn cậu nói.

Vương Nhất Bác đặt cái chén đã thấy đáy sang một bên, khí định thần nhàn rút một tờ giấy lau miệng: "Tùy tiện như vậy? Chỉ cần có thể đút cơm cho anh ăn là được đúng không?"

"Ừm ừm ừm." Tiêu Chiến vội vàng liên tục gật đầu.

Kết quả là, còn chưa gật xong, đã bị Vương Nhất Bác giữ chặt sau gáy đè lên sau lưng ghế.

"Aiz, đau, cộm ..."

"Cộm chỗ nào?"

Vương Nhất Bác áp sát vào anh, hơi thở khe khẽ phả lên mặt tựa như một chiếc chổi lông nhỏ, bàn tay không thành thật mà xoa từ eo anh đến mông.

"Em xoa đến chỗ nào chỗ đó liền cộm." Tiêu Chiến duỗi tay vòng qua cổ Vương Nhất Bác, khóe miệng ngậm cười.

Vương Nhất Bác nâng cằm anh: "Ăn no rồi lại không thành thật." Cậu nghiêng đầu ngậm môi Tiêu Chiến, một đường hôn từ quai hàm cho đến cần cổ và vành tai, đầu lưỡi ẩm ướt tựa như những giọt mưa rơi trên mặt và môi Tiêu Chiến. Anh nhắm mắt lại, phảng phất như một người đã khô khát từ lâu bỗng được nếm trải cơn mưa mát lạnh, thoải mái mà vặn vẹo thân thể, siết chặt hai cánh tay đang vòng qua cổ Vương Nhất Bác, ấn cậu dán sát vào mình, như thể chỉ có làm như vậy, anh mới cảm thấy yên tâm.

Tiêu Chiến quay đầu qua, khẽ cắn lên tai cậu, Vương Nhất Bác nghe anh nhẹ giọng nói với mình: "Vương Nhất Bác, anh bây giờ mới có thể xem như lấy lại được hơi thở."



Cỏ dại cao bằng nửa thân người đung đưa trong gió tựa như những con sóng, Phùng Tử Tường ngước mắt nhìn mặt trăng treo trên đầu, nghĩ gió nổi rồi, hẳn là mưa cũng không còn xa.

Sau lưng hắn, hai người đàn ông cầm xẻng đang đứng cạnh một cái hố tròn lớn, xung quanh là hai đống đất.

Phùng Tử Tường nhìn anh em Triệu Đắc Tài bị quấn trong bao tải, chỉ lộ đầu ra ngoài, hỏi: "Các người có lời cuối cùng nào muốn nói không?"

Triệu Đắc Bảo vì đau đớn mà ngất xỉu, đầu ngoẹo sang một bên, Triệu Đắc Tài liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Tiểu Trúc ở đâu, tìm được rồi sao?"

Phùng Tử Tường cau mày: "Làm sao anh biết?"

Triệu Đắc Tài nhíu mày, hất cằm lên: "Cậu thế này không phải là vừa nói cho tôi biết rồi sao?"

Phùng Tử Tường biết Triệu Đắc Tài là người có tâm nhãn, cũng không muốn nhiều lời với gã. Triệu Đắc Tài xoa xoa cổ, cười nói: "Đoán đúng rồi nhỉ, dù sao Ngô Hoa cũng cùng một loại người như tôi, không phải chính nhân quân tử gì, chậc, lại còn nghi thần nghi quỷ."

"Hôm nay cậu vì hắn mà lừa tôi, ngày mai lại nói dối hắn vì Tiêu Chiến, tôi đoán chừng hắn sẽ ngày ngày đêm đêm đều tính toán trong lòng, Phùng Tử Tường này... tốt cuộc có thể tin được không a, nếu không thể tin cậy 100%, có phải nên có nhược điểm của cậu trong tay không, về phần nhược điểm là gì...." Ánh mắt Triệu Đắc Tài tựa như một chiếc đinh, ghim chặt trên mặt Phùng Tử Tường, quan sát mọi phản ứng của hắn.

"Triệu Đắc Tài, nếu là trước kia, cái miệng này của anh có lẽ sẽ thật sự cứu được anh một mạng." Phùng Tử Tường thoạt nhìn không hề dao động, cười đáp lại gã một câu.

"Cứu được hay không cũng không quan trọng." Triệu Đắc Tài tựa như một mỏi vì phải ngồi xổm trong bao tải đã lâu, vì thế đổi tư thế: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu, dù sao đó cũng là anh họ của tôi, tôi hiểu hắn hơn cậu. A, đúng rồi," Triệu Đắc Tài cau mày, dặn dò: "Những đường dây giao dịch mà cậu giấu vẫn còn hữu ích, phải không? Cậu đến nói cho hắn biết, bảo hắn đừng ăn nhiều như vậy, cậu không nói tôi cũng biết, hắn nhất định là ép giá. Người này, quá mức xem trọng tiền bạc, cái mạng này của tôi hôm nay nhất định phải bỏ lại nơi này rồi, nếu không những kẻ xem trọng lợi ích kia, chỉ sợ cũng không có hứng thú hợp tác với Ngô Hoa đi?"

"Hắn, quá, tham lam." Triệu Đắc Tài gằn từng chữ một mà nói: "Cậu đó, đi theo hắn cũng phải cẩn thận một chút, có thể giữ được mạng là được, ồ, không không, có thể giữ được mạng cho em gái cậu là được."

Phùng Tử Tường nhìn Triệu Đắc Tài không nói gì, nếu xem những gì gã vừa nói là lời cuối cùng của gã, quả thực rất thích hợp.

Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Hai người các cậu, qua bên đó canh chừng một chút."

Triệu Đắc Tài ngửa mặt nhìn Phùng Tử Tường, trong tiếng gió thét gào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Phùng Tử Tường cũng mỉm cười, ngồi xuống hạ giọng thật thấp: "Khi gió thét gào dữ dội nhất, mở miệng cười dễ bị liệt cơ mặt lắm."

Nụ cười của Triệu Đắc Tài lập tức cứng lại, một hồi sau mới nheo mắt lại: "Chơi với tiểu tử hỗn đản họ Tiêu kia lâu rồi, cậu cũng đã học được cách chế giễu người ta bằng những lời chua chát của bọn chúng."

Hai người bị điều đi đứng ở bên đường, xuyên qua dám cỏ dại đong đưa trong gió, cả hai thật sự không nghe được những gì 'anh Tường' nói với kẻ sắp chết, chỉ là trong lúc mơ màng buồn ngủ, lại đột nhiên bị động tĩnh cách đó không xa khiến cho bừng tỉnh.

Hai người vội vàng chạy tới, phát hiện Phùng Tử Tường ngã ngồi trên mặt đất, liếm liếm vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn hai chiếc bao tải rơi xuống đáy hố.

"Anh Tường, không sao chứ!"

"Mẹ nó, dám đánh lén lão tử." Phùng Tử Tường gọn gàng đứng dậy: "Vùi đất lên, nhanh chút."

Hai người nhận lệnh, cầm xẻng lên làm việc, từng xẻng từng xẻng hất xuống hai chiếc bao tải.

Lúc đó là đêm khuya, khi làm công việc cần thể lực này, cũng không ai sẽ chú ý đến hai chiếc bao tải có bất kỳ chuyển động nào hay không.



Không khí nóng ẩm bao bọc xung quanh căn phòng, có lẽ là do mồ hôi đầy mình, cho nên Tiêu Chiến cảm thấy như mình đã trở về Chu Sơn, khi mùa Hè đến, cả người giống như đang ngâm trong dòng nước ấm nóng.

Vương Nhất Bác chống hai tay bên tai anh, hơi thả lỏng eo, vươn tay giúp anh lau đi giọt mồ hôi nơi khóe mắt. Tiêu Chiến duỗi tay ôm cổ cậu, thoa một lớp mồ hôi mỏng lên cơ bụng của người trước mặt.

Khi da thịt cận kề, anh luôn cảm thấy an toàn, cho dù cả người đang bị bao bọc bởi cái nóng khó có thể chịu đựng.

Giống như cá ra khỏi nước đang giãy giụa chờ chết dưới ánh nắng mặt trời, lại bất ngờ được ném vào trong nước, được dòng nước ấm áp bao phủ.

Tiêu Chiến cảm thấy mình chính là con cá như vậy, chìm đắm trong khoái lạc buông thả, tránh xa khỏi ánh nắng mặt trời.

"Ưm-huh..." Vương Nhất Bác đột nhiên đỉnh đến một điểm khiến anh không nhịn được mà rên lên, sợi dây tỉnh táo cuối cùng trong đầu tựa như cũng bị cắt đứt, anh run rẩy co rút huyệt khẩu, những lo lắng muộn phiền không thể quên được khi tỉnh táo trong nháy mắt trở thành hư không.

Anh khẽ cười, lúc Vương Nhất Bác cúi người ngậm lấy vành tai anh, anh nghiêng đầu hôn lên bên cổ cậu.

Vương Nhất Bác thong thả đưa đẩy, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái không?"

"Ừm."

Môi Tiêu Chiến vẫn dán chặt bên cổ cậu, như có như không gật đầu, sau đó lại cực kỳ kìm nén như thể đang cố gắng kiềm chế chính mình, mang theo xúc cảm mềm mại của hai cánh hoa kia, nhẹ nhàng run rẩy. Sự ẩm ướt bên cổ càng lúc càng rõ ràng, tiếng rên rỉ trong ngực càng lúc càng khó kìm nén, muốn tìm mọi cách để thoát ra khỏi lồng ngực nghẹn ngào, tựa như ác quỷ chui ra khỏi mặt đất, hao tổn tâm trí gắt gao bóp nghẹt hơi thở cuối cùng của người ta.

Vương Nhất Bác nghe tiếng nức nở trầm thấp bên tai, siết chặt cánh tay, một lúc sau mới nuốt lại những lời vốn muốn nói, làm ra vẻ thoải mái mà cười khẽ: "Thoải mái đến như vậy?"

"Ừm."

Tiêu Chiến không phủ nhận, chỉ "ừm" một tiếng rất khẽ, tựa như chiếc van bị vặn nhẹ, trút hết những áp lực cùng ủy khuất trong lòng ra ngoài.

"Khóc ra được thì tốt rồi."

Vương Nhất Bác giấu tiếng thở dài của mình trong một nụ hôn, ghé đến bên tai Tiêu Chiến: "Khóc ra được là tốt rồi." Cậu lặp lại lần nữa, những ngón tay xuyên qua mái tóc anh, khẽ xoa đầu anh.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ lúc còn rất nhỏ, bà nội đã nói với cậu, người có cùng huyết thống sẽ có thần giao cách cảm. Cậu vốn tưởng mình và Tiêu Chiến hẳn là không cùng huyết thống, thế nhưng cậu cũng thần kỳ mà cảm nhận được nỗi đau của người trong vòng tay, những giọt nước mắt thống khổ của người ấy cũng vạch ra những vết thương rõ ràng trên thân thể cậu.

"Vương Nhất Bác," không biết tiếng nghẹn ngào bên tai kéo dài bao lâu, Tiêu Chiến mới cất giọng.

"Chúng ta không sai phải không?"

Những kết cục dần đi lệch quỹ đạo đó, là bởi vì chúng ta sai sao?

Bốn bề rơi vào yên lặng.

Tựa như bao nhiêu năm trước, trong một tiệm cơm nhỏ đông đúc người đến kẻ đi, Xuân Sinh ca trong lòng mang bí mật đã bị phát hiện của mình và Trần Thước, thật cẩn thận hỏi hai đứa trẻ vừa mới thành niên: "Có phải bọn anh đã làm gì sai rồi không?"

Tiệm cơm nhỏ kia ồn ào như vậy, nhưng dường như Tiêu Chiến lại nghe thấy sự im lặng tương tự.

Bắt đầu từ khi nào, thích một người, gìn giữ một đoạn tình cảm, lưu giữ một đoạn ký ức, cũng trở thành sai trái, trong lúc bất tri bất giác cũng sẽ đưa chính những người thân yêu nhất của mình rơi vào vực thẳm.

Năm đó, Xuân Sinh ca ở trong hội xét xử công khai, ở trong phòng thẩm vấn, đối mặt với những thứ gọi là chính nghĩa thảo phạt đó, có phải trong lòng cũng có những băn khoăn tương tự không?

Vương Nhất Bác hơi nhổm dậy, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt Tiêu Chiến, hỏi anh: "Vương Nhất Bác mà anh nhìn thấy bây giờ, so với Vương Nhất Bác mười năm trước có gì khác biệt không?"

Tiêu Chiến sửng sốt, hàng mi ướt sũng khẽ chớp chớp, mỉm cười đưa tay lên, đầu ngón tay chọt chọt lên mặt cậu: "Cao lớn hơn, gầy hơn," Anh dừng lại một chút, ngón tay luồn qua tóc mái trước trán cậu: "Tóc cũng dài hơn."

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Em nhìn anh cũng như vậy." Vương Nhất Bác xoa xoa vành tai Tiêu Chiến: "Cho nên anh xem, những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm này, cho dù có qua bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi, không có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cũng có Xuân Sinh và Trần Thước, không có Xuân Sinh và Trần Thước, cũng còn rất nhiều những người khác giống như chúng ta. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn tồn tại, chẳng qua mười năm trước đa số mọi người sẽ không thể bao dung, cho nên Xuân Sinh ca mới phải chịu đau khổ. Hiện giờ, những người không thể chấp nhận cũng đã ít đi, chúng ta cũng không đến mức bị tống vào nhà giam." Vương Nhất Bác mệt mỏi, trở mình nằm ngửa lại, ôm Tiêu Chiến vào lòng, nói tiếp: "Nhưng hiện giờ cũng đã tốt hơn biết bao nhiêu, so với tương lai về sau, cũng không thể so được." Cậu nhìn lên trần nhà, dường như xuyên qua màn đêm nhìn thấy tương lai, trong mắt có vài phần hy vọng...

"Nói không chừng mười năm, hai mươi năm sau, khi chúng ta sống đến năm 2019, lúc tóc đã muối tiêu rồi, những người chấp nhận sẽ càng lúc càng nhiều hơn, cho dù có đi trên đường, chỉ cần em muốn nắm tay bạn già, cũng sẽ không ai dám nói gì."

Nghe vậy, Tiêu Chiến gối đầu lên vai Vương Nhất Bác, bỗng bật cười.

"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác hỏi như vậy, nhưng cũng khẽ cười.

"Không a, chỉ là nghe em nói xong, đột nhiên rất muốn thật mau đến năm 2019 để xem thử một chút."

"Cho nên nha," Vương Nhất Bác khẽ vỗ lên lưng anh: "Không phải chúng ta sai, chúng ta không cần phải thay đổi, chỉ là ánh mắt của người khác nhìn chúng ta đã thay đổi, nhưng vốn dĩ..."

Nhưng vốn dĩ, chúng ta cũng không phải sống dựa vào ánh mắt của người khác.

Trước khi Vương Nhất Bác kịp nói xong, Tiêu Chiến đã ngồi dậy từ trong lòng cậu, cậu sửng sốt, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Về sau mỗi tuần, anh đều phải nghe Vương tiên sinh giảng đạo mới được."

Nghe thấy xưng hô này, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy có chút giống như đã trải qua mấy đời, cậu còn nhớ lần trước khi nghe Tiêu Chiến gọi mình như vậy, chính là lần bọn họ đến Hàng Châu qua cầu Lục Điếu, cậu dạy Tiêu Chiến đi xe đạp.

Vương Nhất Bác bóp bóp vai anh, cười nói: "Chế nhạo em."

"Anh không có," Tiêu Chiến vội vàng phản bác: "Anh nói nghiêm túc..." Anh dừng một chút: "Vương Nhất Bác, hôm nay Triệu Đắc Tài nói anh và Xuân Sinh ca giống nhau, đều là bởi vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà hại người hại mình, năm đó bà nội Phương Nghị là như thế, hiện giờ bà nội Thúy Thanh và chú Hữu Hoa, cũng là vì như vậy." Anh cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi: "Anh biết những lời của gã không đáng tin, gã là đang khiêu khích anh. Chỉ là... chỉ là anh..."

Vương Nhất Bác ôm người vào lòng: "Không có 'chỉ là'."

"Những ngày tốt đẹp của Triệu Đắc Tài không còn nhiều, nếu gã lại nói bậy," Vương Nhất Bác thấp giọng: "Vậy cứ cắt lưỡi gã đi."

Tiêu Chiến khẽ giật giật khóe miệng, trong mắt như có ý vui đùa, giọng nói lại không nghe ra ý cười: "Máu me như vậy sao."

Cho đến khi Tiêu Chiến nặng nề chìm vào giấc ngủ, cũng không nghe được Vương Nhất Bác đáp lời mình như thế nào, chỉ là ở trong mơ, mơ hồ nghe được tiếng cậu nói.

Tiêu Chiến, anh đừng sợ tay mình dính máu.

Cho dù tay anh dính đầy máu, em cũng sẽ vẫn nắm tay anh, đưa anh đi về phía trước.



Đêm nay Tiêu Chiến ngủ không ngon, tỉnh dậy từ trong cơn mơ, cảnh tượng trong mộng vẫn nhảy nhót trước mắt, thỉnh thoảng còn có máu bắn vào mắt khiến anh đau đớn bừng tỉnh từ trong mộng.

Cuối cùng lúc lại tỉnh dậy, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, anh đột nhiên cảm thấy trong mộng không an ổn như hiện thực.

Lăn qua lộn lại đều không ngủ được, chi bằng ngắm Vương Nhất Bác ngủ.

Mãi cho đến khi điện thoại đặt bên cạnh gối rung lên bên tai, mới khiến kéo được những suy nghĩ đang trốn chạy của anh trở về.

Là tin nhắn từ một số lạ.

"Triệu Đắc Tài vừa được thả đi."

"Được, để mắt tới gã."

"Hắn hiện giờ đã bị dồn vào đường cùng, nhất định sẽ có lúc đến tìm anh, anh cẩn thận một chút."

"Ừm."

Tiêu Chiến trả lời một câu, siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, khẽ thở dài, kết quả lúc nhìn sang bên cạnh, sợ tới mức thiếu chút nữa tim chạy lên cổ họng.

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt không biết từ khi nào đang mở to của Vương Nhất Bác, ôm ngực vừa oán trách vừa lặng lẽ giấu điện thoại ra sau lưng: "Em làm anh sợ muốn chết."

Vương Nhất Bác vẻ mặt lạnh nhạt, xòe bàn tay về phía anh: "Hoặc là anh tự mình nói, hoặc là đưa cho em."

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu không lên tiếng.

"Tiêu Chiến, cho dù hai tay anh đều nhuốm máu bẩn của Triệu Đắc Tài, Triệu Đắc Bảo, cũng phải để em nắm chặt."

Người trước mặt chột dạ đảo mắt hai vòng, sau đó bĩu môi lấy điện thoại ra đặt vào tay cậu, lầm bầm không phục: "Hung dữ như vậy làm gì... Vốn đều không ngủ được..."

Đợi Vương Nhất Bác kiểm tra xong, Tiêu Chiến mới giống như làm sai chuyện mà tiếp tục lầm bầm: "@¥%&*..."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, nhéo mặt anh, có chút nói không nên lời: "Không thể nói nữa?"

"Ừm, muốn dọa em sợ." Tiêu Chiến rũ mi.

Vương Nhất Bác bật cười, cầm điện thoại ôm người vào trong lòng, dán lên miệng anh hôn chụt một cái thật kêu: "Được chưa?"

Tiêu Chiến cảm thấy mình thật dễ dỗ, chỉ hôn một cái đã khiến cho chút sợ hãi kia bay biến, quay đầu lại thành thật nói: "Phùng Tử Tường gửi, anh bảo hắn thả Triệu Đắc Tài."

Sắc mặt Vương Nhất Bác lại trở nên nghiêm túc, cậu gật đầu: "Là không thể giao cho Ngô Hoa, nên cho người theo sát gã sao?"

"Ừm." Tiêu Chiến thay đổi một tư thế thoải mái hơn, nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác: "Sợi chỉ mà ban đầu Triệu Đắc Tài tự mình kéo ra, hiện giờ đang nằm trong tay Ngô Hoa, nhưng Ngô Hoa là kẻ ăn thịt không nhả xương, những ông chủ cùng làm ăn với hắn cũng không phải kẻ ngốc, nếu Triệu Đắc Tài có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, đương nhiên sẽ luyến tiếc mạng lưới mình tốn bao nhiêu công sức để gầy dựng trong nhiều năm như vậy."

"Anh là muốn cố ý dẫn dụ gã?"

"Ừm, tuy rằng cảnh sát đang truy nã Triệu Đắc Tài khắp nơi, nhưng kỳ thật những chứng cứ mà chúng ta thu thập được đang nằm trong tay cảnh sát đó cũng chỉ đủ để kết án gã mười năm, nhiều nhất là mười năm." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Như vậy còn chưa đủ... Hơn nữa, Ngô Hoa vì để tự vệ, nhất định sẽ nghĩ cách cứu Triệu Đắc Tài ra khỏi nhà giam, án kinh tế vốn khó phá, án mạng lại... Trên tay chúng ta không có chứng cớ, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị động."

"Đúng lúc hôm nay anh hẹn luật sư, nếu có thể tìm ra băng nhóm rửa tiền đứng sau lưng Triệu Đắc Tài, tháng ngày tốt đẹp của hắn sẽ không nhiều, đến lúc đó Ngô Hoa sợ bị liên lụy đến bản thân, đoán chừng cũng sẽ không dám vọng động."

"Vậy em sẽ đi cùng anh." Vương Nhất Bác ngồi dậy, xóa những tin nhắn mà Tiêu Chiến vừa nhận được đi.

"Không cần, anh..."

Tiêu Chiến còn chưa kịp dứt lời, Vương Nhất Bác đã lại ngắt lời anh: "Cho anh xem một thứ."


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro