Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35


Từ nhỏ Lý Bưu chưa từng có cuộc sống thoải mái.

Lúc nhỏ cha nghiện cờ bạc, đánh bài thua tiền bị những kẻ đòi nợ tìm đến nhà, trong căn nhà tồi tàn chỉ có hắn và mẹ, cánh cửa mong manh đến mức chỉ hơi dùng sức đạp một cái đã vỡ tan tành.

Vì thế hắn sợ.

Hắn sợ phải chạy ngược chạy xuôi, sợ phải chết giữa đường.

Cơn ác mộng chỉ thực sự chấm dứt khi hắn gặp được Triệu Đắc Tài. Hắn biết đi theo Triệu Đắc Tài cũng không phải chuyện đứng đắn gì, nhưng hắn không quan tâm, dù sao từ nhỏ hắn cũng đã lớn lên giữa đám người thối nát, đời này đã định cũng chỉ có thể làm kẻ thối nát.

Có thể làm một kẻ thối nát không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng không phải là chuyện xấu.

Cho đến năm mẹ hắn rời đi, hắn mới nhìn rõ bộ mặt thật của Triệu Đắc Tài.

Triệu Đắc Tài không phải là thiện nam tín nữ gì, gã chính là bậc thầy ăn thịt không nhả xương. Nhưng Lý Bưu còn có thể làm gì được, không có Triệu Đắc Tài hắn không là gì cả, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục liếm bộ mặt kiêu ngạo của Triệu Đắc Tài.

Khuôn mặt người đối diện đầy những vết lồi lõm và vết nám, tóc mái trước trán tụ lại với nhau, cũng nhuốm màu xám. Đôi mắt kia như bị thương, được những ngọn tóc lộn xộn che lại, ánh mắt không thấy rõ.

......

"Anh Bưu, anh cảm thấy Triệu Đắc Tài sẽ tha cho anh sao?"

"Anh không lo lắng gì sao?"

"Tôi sốt ruột thay anh đấy."

.......

Người nọ nhếch khóe miệng, khiến cho lưng Lý Bưu cũng ớn lạnh, mặt lấm tấm mồ hôi.

Thấy hắn không nói lời nào, người nọ lập tức đứng lên đi ra khỏi nhà kho, cửa sắt han rỉ phát ra tiếng rầm rầm, Lý Bưu ngẩng đầu lên, nhìn tia sáng le lói qua khe cửa hẹp, không chút lưu luyến nhắm mắt lại.

Địa bàn làm ăn bị tiết lộ, Triệu Đắc Tài không thể tin tưởng hắn nữa. Trong lòng hắn biết rõ điều này, cũng biết mình không thể có đường sống.

Hắn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần biến mất, trong nhà kho chỉ còn lại bóng tối ngột ngạt, khiến người ta hít thở không thông. Cuối cùng hắn hữu khí vô lực đứng lên, nhảy vài bước đến trước cửa sắt, hai tay bị trói đập rầm rầm lên cửa.

Vương Nhất Bác mở cửa ra một khe cửa.

"Tôi, tôi có thể nói cho các cậu biết chuyện làm ăn của Triệu Đắc Tài, nhưng các người phải đảm bảo nhất định lưu lại đường sống cho tôi."

Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng, người phía sau đã đạp đến một đạp vào chính giữa ngực Lý Bưu, khiến hắn ngã ngửa ra sau.

"Anh vẫn chưa biết cách cầu xin người khác nhỉ." Người mặt sẹo từ bên cạnh Vương Nhất Bác bước đến, ngồi xuống cạnh thân thể mập mạp của Lý Bưu: "Anh thì quản sao nổi mấy cái vỏ bọc lớn lớn nhỏ nhỏ kia chứ? Anh không nói tôi cũng có thể đoán được." Hắn dừng lại một chút: "Tôi là muốn anh giúp tôi nắm giữ chứng cứ, đủ để có thể tống Triệu Đắc Tài vào tù. Như thế cũng tốt, anh từ nay về sau không cần phải lo lắng sợ hãi nữa."

Lý Bưu nghe xong, chịu đựng cơn đau trước ngực đứng lên: "Tôi, mẹ nó tôi đi đâu tìm những thứ này cho anh! Anh cho rằng bình thường Triệu Đắc Tài thật sự không giấu giếm tôi sao!?"

Bụi trong không khí mắc kẹt trong lỗ mũi, khiến cho người ta không thở được.

"Được," Người mặt sẹo gật gật đầu: "Vậy cứ để cho gã tiếp tục tiêu dao, anh tự lo liệu cho bản thân đi." Người nọ nói rồi đứng dậy định đi ra ngoài, không ngờ vừa đi được hai bước đã bị túm lại.

"Tôi có cách!" Lý Bưu giống như muốn mang bí mật từ trong xương tủy, quyết tuyệt xé nát da thịt lôi ra, vội vàng không ngừng hét lên: "Đại ca phía trên Triệu Đắc Tài, hắn, hắn thích chơi cái kia..."

Vương Nhất Bác vốn chỉ nhìn chằm chằm người mặt sẹo không chớp mắt, vừa nghe được câu này, có chút kinh ngạc nhìn Lý Bưu một cái, sau đó lại quay sang nhìn người mặt sẹo.

"Thích chơi cái gì?"

Người bị túm lại chậm rãi xoay người, nhìn Lý Bưu, lặp lại câu hỏi một lần.

Lý Bưu dường như khó có thể mở miệng, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Chính là thích chơi tiểu nam hài." Lý Bưu bị bụi đất bốc lên trong không khí làm cho sặc một tiếng, vừa ho vừa yếu ớt nói: "Tóm lại, tôi có cách, chỉ cần... Chỉ cần anh cho tôi một con đường sống."

"Anh Tài! Không xong rồi, chỗ của chúng ta ở Tứ Hải bị cảnh sát yêu cầu kiểm tra!"

Người mặc âu phục vừa mới vội vội vàng vàng chạy đến cửa, thì bị một cái gạt tàn đập trúng chân.

Triệu Đắc Tài vẻ mặt tàn độc, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống. Người bên dưới vội đóng cửa lại, chạy đến bên cạnh gã, lúc này gã mới đè nén tức giận hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tối hôm qua phòng giao dịch của Kim Hoa có vấn đề, người của đối tác căn bản không đến địa điểm đã định trước ở thôn La Gia Đài, kể cả người của chúng ta cũng vậy, đều đến Bạch Hà."

Triệu Đắc Tài trừng mắt nhìn chiếc gạt tàn nằm trên mặt đất, từ kẽ răng rặn ra một câu: "Lý Bưu đâu?"

"Mất, mất tích rồi."

Triệu Đắc Tài đột nhiên bật cười, lẩm bẩm nói: "Còn tưởng là một con chó trung thành, không ngờ lại là lang cẩu chỉ biết cắn ngược một cái." Gã nhắm mắt lại, ngữ khí bình thản ra lệnh: "Tìm người, xử lý sạch sẽ một chút."

Người bên cạnh đáp một tiếng, đúng lúc đó chuông điện thoại di động vừa vặn vang lên, Triệu Đắc Tài bắt máy, im lặng vài giây, đột nhiên vung tay ném ra xa.

"Anh Tài, lại có mấy cơ sở của chúng ta bị sờ đến, trong tay chúng ta không còn bao nhiêu vốn nữa."

Chiếc điện thoại nứt vỡ, rớt xuống góc tường.

"Chắc chắn lại là thằng khốn họ Tiêu kia..." Triệu Đắc Tài nghĩ thế nào cũng cảm thấy không vui, nhấc một chân đạp lên chiếc ghế bên cạnh.

"Anh Tài, bên chỗ Trung Hưng kia gần đây các huynh đệ theo dõi rất kỹ, không thấy tiểu tử kia có động tĩnh gì.

Triệu Đắc Tài nhìn người bên cạnh một cái: "Vương Nhất Bác đâu?"

"Một tháng trước hắn cãi nhau với Tiêu Chiến, vẫn luôn không có động tĩnh gì."

"Theo dõi sát hắn, ai biết có phải hắn đang diễn kịch với chúng ta không." Triệu Đắc Tài ngẩng đầu xoay khớp cổ: "Còn nữa, sắp xếp thời gian để Phùng Tử Tường tới gặp tôi."

"Yo, cáu giận đến như vậy?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Triệu Đắc Tài vừa nghe sắc mặt liền thay đổi.

"Anh họ? Sao anh lại ở đây?"

Ngô Hoa cười cười, một tay đút túi, tay kia kẹp một điếu thuốc cháy gần hết giữa hai ngón tay, khom lưng nhặt chiếc gạt tàn dưới đất lên, tàn thuốc bên trong rơi vãi ra ngoài.

Triệu Đắc Tài hất cằm với người bên cạnh, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.

Trong căn phòng xám xịt chỉ còn lại hai người, Ngô Hoa xoay người trực tiếp ngồi lên ghế boss của Triệu Đắc Tài, ngước mắt nhìn gã: "Mất vài cơ sở làm ăn nên dùng gạt tàn để trút giận?"

Triệu Đắc tài lộ ra vẻ không nhịn được: "Anh, anh yên tâm, mấy địa bàn bị sờ đến đó em cũng đã sớm có chuẩn bị, người bên trong cũng đã sắp xếp cả rồi, có..." Gã dừng một chút: "Có cậu ở đó, bọn họ ở trong kia sẽ không dám nói những điều vô nghĩa, cũng không liên lụy đến hai chúng ta."

Triệu Đắc Tài nhìn Ngô Hoa nhắm mắt không nói gì, suy nghĩ một chút lại nói: "Sổ sách chuyển đến Hồng Kông cũng đã sạch sẽ cả rồi."

Ngô Hoa nghe đến đây mới mở mắt ra, nhìn gã nói: "Ba tôi hiện tại cuộc sống cũng không dễ dàng gì, sau vụ Lục Phô Kháng, Lưu Đại Sơn vẫn luôn đối địch với ông ấy."

Ngô Hoa nói đến đây thì dừng lại, hắn chăm chú nhìn Triệu Đắc Tài, chờ cho không khí yên tĩnh một chút mới nghe gã nói: "Lục Phô Kháng địa thế tốt, sau đó tiền hỗ trợ từ Chính phủ đổ xuống, hạng mục này xem như có thể phát huy tác dụng."

Gã vừa nói vừa ngước mắt nhìn Ngô Hoa, hai người đều im lặng trong chốc lát, Ngô Hoa mới dời mắt đi, ngáp dài hỏi: "Hiện giờ trong tay cũng không còn gì để chống đỡ, cho dù tiền trợ cấp có rót xuống, đến lúc đó tiền xuất sổ làm sao để chuyển ra ngoài?"

Triệu Đắc Tài không nói gì, Ngô Hoa thuận tay cầm điếu xì gà từ trong ngăn kéo ra, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi: "Cũng đừng ép Tử Tường quá mức, chó cùng rứt giậu."

"Biết ạ."

Ngô Hoa ngửi xì gà đủ rồi thuận tay ném điếu thuốc lên bàn, vươn vai nói: "Mấy ngày này tìm một đứa sạch sẽ chút đưa tới đi."

Triệu Đắc Tài nghe nói như vậy mới cười cười: "Người lúc trước đưa qua không hài lòng?"

"Quá tệ."

Ngô Hoa nói xong đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Đắc Tài: "Gầy đến mức chỉ dùng làm củi cho mẹ nó."

Hắn dừng một chút, thấp giọng nói: "Phải non mềm, cũng phải sáng láng biết nghe lời."

Hắn đi ngang qua Triệu Đắc Tài, chỉ để lại một câu: "Đi đây, nhanh chút ha."

Triệu Đắc Tài nhìn Ngô Hoa dẫn theo hai gã đàn em của hắn đi qua góc hành lang, thần sắc thoải mái vừa rồi lập tức biến mất, để lại một tiếng bẻ khớp tay răng rắc trong bóng tối.

Con hẻm tối tăm không chút ánh sáng, mặt trăng ẩn mình sau những cuộn mây dày đặc. Vừa trải qua một cơn mưa, dọc con hẻm rải rác những vũng nước đọng, trong không gian tĩnh lặng chỉ có thể nghe được tiếng nước bắn tung tóe.

Tiểu Phi vừa từ "Bắc Xuyên" trở về, Nữu Nữu không đi theo bên cạnh, trong lòng cậu ngược lại có thêm chút cảm giác an tâm. Rẽ qua một khúc cua, những vũng nước đọng trên mặt đất bị bước chân đạp lên tạo thành vài gợn sóng nhỏ, trong đêm, mặt nước chỉ tĩnh lặng được vài giây, sau đó bỗng nhiên lại vỡ ra.

Tiểu Phi từng bước từng bước lui về phía sau, nhìn bóng dáng trước mặt từng bước tiến về phía mình, bất giác siết chặt quai túi đeo trên vai.

"Yo? Hôm nay không mang theo bình dầu nhỏ* sao?"

(*) 小拖油瓶 - bình dầu nhỏ: chỉ những đứa con của người chồng trước được người phụ nữ trong xã hội cũ mang theo về nhà người chồng thứ hai.

Lý Bưu hai tay đút túi, hứng thú nhìn Tiểu Phi, thấy cậu không nói lời nào, cười lên hai tiếng: "Đừng khẩn trương, hôm nay không phải tao tới đòi tiền."

Tiểu Phi cảnh giác nhìn hắn, lúc lên tiếng ngữ khí không hề mang chút sợ hãi: "Kim Hoa đã bị sờ gáy, cho dù ông muốn tiền, hiện giờ cũng sẽ không dám xuất đầu lộ diện, đúng chứ?"

Lý Bưu không nghĩ tới Tiểu Phi lại là một chiếc xương cứng như vậy, nghe cậu nói vậy đột nhiên biến sắc, đưa tay kẹp vào cổ Tiểu Phi, dùng sức đẩy mạnh một cái, đè cậu áp vào tường.

"Thằng nhóc, đừng có ở đây giở trò chọc tức lão tử, cho dù tao không dám xuất đầu lộ diện thì cũng có thể giết vài đứa trẻ mà thần không biết quỷ không hay đấy. Mày không quan tâm đến mạng mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến mạng em gái?"

Cha của Tiểu Phi vay nặng lãi rất nhiều, những năm qua, Lý Bưu biết điểm yếu của thiếu niên này là gì.

Quả nhiên vừa nghe hắn nhắc đến Nữu Nữu, sắc mặt Tiểu Phi mới trắng bệch.

"Muốn bảo vệ cho em gái mày lớn lên khỏe mạnh, muốn nhanh chóng trả hết những khoản nợ của ba mày, vậy chỉ cần làm theo lời lão tử là được." Lý Bưu cười nhạo một tiếng: "Mày cũng không cẩn phải khẩn trương như vậy, vốn cũng không phải bảo mày làm chuyện xấu gì, mày có thể làm được."

Trong không khí ban đêm ẩm ướt, không bao lâu sau, một cơn mưa nhỏ lại bắt đầu tí tách rơi.

Tiểu Phi nghe Lý Bưu sắp xếp cẩn thận, ngón tay đang siết chặt trên quai đeo của túi dần buông lỏng, cuối cùng yếu ớt trượt xuống.

"Mày yên tâm đi, chuyện này thành, đều khiến cho mọi người vui mừng. Nếu không tin mày cứ việc đến hỏi ông chủ Tiêu của mày, xem cậu ta muốn đưa Triệu Đắc Tài vào tù đến mức nào."

Tiểu Phi nghe vậy trong lòng cả kinh, trợn mắt nhìn Lý Bưu.

"Biết bản lĩnh của anh Bưu rồi chứ?" Những ngón tay trên cổ từ từ siết lại, hơi thở càng lúc càng trở nên yếu ớt: "Nếu không muốn em gái mình xảy ra chuyện, phải làm theo lời lão tử."

"Ca ca, ăn tôm." Nữu Nữu dùng đũa vẫn còn có chút khó khăn, nhưng vẫn cố gắng xiên một con tôm, sau đó đặt vào chén nhỏ.

Hôm nay là ngày thứ mười lăm Nữu Nữu ở nhà Tiêu Chiến, anh nấu vài món, gọi Tiểu Phi đến nhà cùng ăn.

Suốt bữa ăn Tiểu Phi đều lơ đãng, Tiêu Chiến cũng chỉ coi như không phát hiện ra. Thỉnh thoảng cậu hỏi Nữu Nữu ở nhà có ngoan không, sau đó bị Nữu Nữu ngắt lời: "Em rất ngoan mà!"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Nữu Nữu, cười nhẹ nhàng búng đầu mũi cô bé: "Đúng vậy, hôm nay Nữu Nữu lão sư còn dạy tôi gấp hoa hồng nữa đấy."

Tiểu Phi cũng khẽ cười theo, vẫn không yên lòng như trước.

Ăn no rồi, Nữu Nữu rời khỏi bàn ăn, chơi đùa cùng mấy chiếc ghế.

Tiểu Phi quay đầu nhìn bóng lưng cô bé, do dự nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Anh, em..." Cậu ngập ngừng một chút, sau đó lập tức nói: "Tháng sau em không đến Bắc Xuyên làm việc nữa, khi nào anh gặp anh Xuyên, giúp em chuyển lời với anh ấy, để anh ấy... để anh ấy đừng nghĩ nhiều."

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn cậu: "Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại muốn nghỉ làm?"

"Có một người bạn cũ giới thiệu cho em một công việc, có thể kiếm, kiếm được nhiều tiền hơn. Em..."

"Việc kiếm tiền nhanh đều là thứ biết ăn thịt người," Tiêu Chiến rũ mắt: "Cậu không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Nữu Nữu. Cậu mới là anh ruột của con bé, tôi chỉ là người ngoài." Tiêu Chiến vừa gắp đồ ăn vừa nói, mặt không chút biểu cảm.

"Anh yên tâm đi, " Tiểu Phi dùng đầu đũa chọc chọc vào chén cơm, chọc vài cái mới nhếch khóe miệng cười cười với Tiêu Chiến: "Em chỉ làm công việc đứng đắn, hơn nữa, người bạn kia của em cũng rất đáng tin."

"Em biết em làm việc ở chỗ anh Xuyên, anh ấy vẫn luôn chiếu cố em, nhưng dù sao em cũng không phải là trẻ con, cũng không thể dựa vào sự chiếu cố của các anh mãi được."

Kỳ thật Tiểu Phi còn có một số lời vẫn nghẹn lại trong họng, chẳng hạn như: "Có thể gặp được các anh là phúc khí ba đời của em và Nữu Nữu." Nhưng lời này cuối cùng cũng không nói ra, cậu cảm thấy mình như thế thật quá giả tạo, cũng sợ Tiêu Chiến tâm tư nhanh nhạy mà phát giác ra gì đó.

Trước khi đi, cậu khẽ vỗ vỗ lên mặt Nữu Nữu: "Mấy ngày nữa ca ca sẽ đến thăm em."

Không ngờ còn chưa kịp đứng dậy, Nữu Nữu đã vòng tay qua cổ cậu: "Ca Ca, em nhớ anh, khi nào thì anh đưa em về nhà?"

Tiểu cô nương ngốc nghếch," Tiểu Phi mỉm cười vỗ vỗ đầu Nữu Nữu: "Ca ca không phải đang ở đây sao, nhớ cái gì chứ."

"Vậy khi nào anh lại tới nữa?"

"Qua vài ngày nữa, qua vài ngày nữa đi."

"Qua vài ngày là mấy ngày?"

Tiêu Chiến đứng ở một bên, nhìn thấy trong lòng bàn tay Nữu Nữu đang nắm chặt một bông hồng giấy không có màu, hai tay ôm chặt cổ Tiểu Phi, cố chấp muốn cậu cho một đáp án chính xác.

"Có thể là ba bốn ngày, cũng có thể là bốn năm ngày. Dù sao ca ca nhất định sẽ tới đón Nữu Nữu về."

"Nữu Nữu ở chỗ Tiêu Chiến ca ca phải biết nghe lời, không được một mình chạy loạn, không được đi theo người lạ, phải theo sát bên cạnh người lớn, Tiêu Chiến ca ca đi đâu em phải đi theo đó, có biết chưa?"

Chờ Nữu Nữu cuối cùng cũng chịu buông cổ Tiểu Phi ra, Tiêu Chiến mới có thể tiễn Tiểu Phi ra ngoài, anh nhìn bóng lưng cậu, lên tiếng gọi cậu lại.

"Tiểu Phi."

Cậu bé đối diện quay người lại, chưa đợi anh lên tiếng đã hỏi trước: "Anh Chiến, anh có người nào khiến mình đặc biệt chán ghét, lại đặc biệt sợ không?"

Tiêu Chiến ngẩn người, trong lòng phảng phất như có một ánh sáng chợt lóe lên, rất nhanh liền vụt tắt. Tiểu Phi cười cười, nói với anh: "Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."

"Đúng rồi, anh Xuyên vừa mới trả lương cho em, vài ngày nữa em mua chút sữa chua mà Nữu Nữu thích tới đây, anh cũng nếm thử một chút nhé. Thương hiệu kia đặc biệt ngon."

Một cơn gió thổi tới, tóc mái trước trán Tiểu Phi bị gió thổi bay lên, tạo thành những đường cong đẹp mắt.

"Anh Tường!

"Anh Tường!

Cánh cửa lớn cuối hành lang đóng chặt, hai người ở ngoài cửa cung kính gọi một tiếng, Phùng Tử Tường vẫn như thường lệ thò tay vào túi quần, định lấy điện thoại ra cho bọn họ kiểm tra, kết quả một người trong số đó cười hắc hắc nói: "Đều là anh em trong nhà, anh cứ trực tiếp vào trong đi."

Phùng Tử Tường nhếch miệng, vỗ lên sau đầu người nọ, đẩy cửa bước vào.

Rốt cuộc thì Triệu Đắc Tài vẫn là có một người cậu đang làm việc trong chính phủ, nói chuyện luôn thích vòng vo mười tám khúc, gặp phải loại người như Phùng Tử Tường, gã tự cho là người không có văn hóa, không biết được vài chữ, nên luôn mang tâm tư lôi kéo hắn theo cách của riêng mình. Chỉ là gã không nghĩ tới, Phùng Tử Tường cũng không phải kẻ lỗ mãng, so với suy nghĩ ban đầu của gã còn thẳng thắn hơn rất nhiều.

"Anh, em biết mấy cơ sở làm ăn trong tay anh gặp khó khăn không ít, những thứ dưới tay em, anh muốn dùng thì cứ việc lấy đi."

Triệu Đắc Tài rót trà cho Phùng Tử Tường, nghe vậy liền dừng lại động tác, cột nước chảy ra từ vòi ấm trà càng lúc càng nhỏ. Gã khẽ mỉm cười, đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tử Tường: "A Tường, hôm nay tôi gọi cậu đến đây cũng không có ý gì khác."

Phùng Tử Tường vẻ mặt chân thành, cắt lời Triệu Đắc Tài nói: "Anh, em không học hành gì nhiều, trong tay cũng chỉ có vài phần lông da, đều là dựa vào những lời nhắc nhở của anh. Nếu không có anh, đời này em cũng đừng mong có thể nói chuyện với anh Ngô. Nhưng em biết, trong lòng anh Ngô có chí lớn, cũng căn bản không buồn để mắt tới những kẻ thấp cổ bé họng như em, nếu không phải anh khắp nơi đều để ý đến em, nói không chừng em đã phải đưa Tiểu Trúc ra đường xin ăn rồi."

"Khoa trương quá rồi," Triệu Đắc Tài cười cười, những lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra, đã bị Phùng Tử Tường cướp lời.

"Cho nên anh, em cùng anh chơi ván này đi, những mối làm ăn trong tay em đa phần đều có thể kiếm tiền được, cũng nhờ có anh mai mối. Mấy khoản kia em đều đã giữ lại, anh xem bất kỳ lúc nào muốn dùng em đều có thể lấy ra cho anh."

Chiếc điện thoại di động màu đen nằm trên bàn gỗ, màn hình màu xanh đậm phát sáng. Tiêu Chiến dựa lưng vào sofa, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào thời lượng cuộc gọi hiện trên màn hình không rời, trong yên lặng chăm chú nhìn những con số hiển thị thời gian kia thay đổi.

"Tiền hỗ trợ bên trên sắp chuyển xuống rồi, chỉ cần chúng ta có thể cầm số tiền này mua lô vật liệu mới kia, con đường về sau càng dễ đi hơn."

Âm thanh cuộc hội thoại bị điện lưu khiến cho thô ráp hơn, truyền vào tai Tiêu Chiến từng tiếng từng tiếng.

"Cậu cho rằng vì sao Ngô Hoa lại vội vàng muốn tôi giành lấy mấy dự án kia từ trong tay Tiêu Chiến?" Triệu Đắc Tài chế nhạo: "Việc làm ăn ở Hồng Kông của hắn cũng không dễ dàng gì, cho nên mới nóng lòng muốn kiếm tiền từ mấy hạng mục này, 'Phương Châu' chỉ là một cái vỏ rỗng, không có tôi vận hành, hắn nhất thời cũng không thể tìm được ai thích hợp để thao túng nguồn vốn."

"Những chỗ nội bộ cần đả thông tôi đã sớm an bài xong, chỉ chờ tiền hỗ trợ tài chính chuyển xuống, trong tay chúng ta có một mối là đủ rồi. Chờ lúc hắn nhận ra, tất cả đều đã muộn rồi."

Phùng Tử Tường thấy vẻ mặt tự tin của Triệu Đắc Tài, mới cẩn thận hỏi một câu: "Anh, em có thể hỏi một chút được không, đơn này, rốt cuộc anh định xử lý như thế nào?"

Triệu Đắc Tài ngẩng đầu nhìn hắn: "Không vội, đến lúc đó cậu sẽ biết." Gã cầm chén trà lên, nói với Phùng Tử Tường: "Tôi đặt phiếu của tôi lên đĩa của cậu, cậu giúp tôi chuyển ra ngoài từng khoản một, sau đó chờ Chính phủ rót tiền hỗ trợ xuống."

"Chờ danh sách này làm xong", gã dùng miệng chén chạm vào thân chiếc chén sứ nhỏ trước mặt Phùng Tử Tường: "Chúng ta sẽ không ở lại Bắc Kinh nữa, sang Hồng Kông."

"Ò" Phùng Tử Tường nặng nề đáp một tiếng, sau đó vội vàng cầm chén nước lên chạm chén với Triệu Đắc Tài.

Tiêu Chiến cúp điện thoại, Bắc Xuyên ở bên cạnh nhíu mày: "Phùng Tử Tường này, có đáng tin không?"

"Vì em gái của hắn, hắn không có lựa chọn nào khác." Nghĩ đến Tiểu Trúc, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nhìn Bắc Xuyên một cái.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tiêu Chiến rũ mắt xuống, cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhét điện thoại di động vào trong túi rồi ra khỏi cửa.

Ánh sáng ấm áp trong phòng nghỉ không tương ứng với những màu sắc nhảy múa bên ngoài cửa. Tiêu Chiến bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác bên trong quầy bar, hai tay nâng bình lắc lên lắc xuống, rượu đã pha chế xong theo miệng bình chảy vào đáy ly, sau đó châm một điếu xì gà, rũ mắt khẽ hít một hơi, ánh lửa theo hơi thở lập lòe, tiếp ngay sau đó là luồng khói trắng mờ ảo.

Một nửa điếu xì gà được đặt ở miệng ly, khói bốc lên từ điếu xì gà. Mỹ nữ đối diện quầy bar mị nhãn như tơ nhìn Vương Nhất Bác, làm như không nhìn thấy ly rượu đã được pha xong đang được đặt trước mặt.

Vương Nhất Bác đối với việc ám chỉ trắng trợn này chỉ biểu hiện nho nhã lễ độ, ngẩng đầu mỉm cười với cô: "Rượu của cô."

Tiêu Chiến nhìn xuyên qua ánh đèn hỗn tạp, ngồi ở giữa dãy sofa gần quầy bar nhất. Hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Phi làm việc ở Bắc Xuyên, cậu cầm thực đơn rượu đến trước mặt Tiêu Chiến, thấy anh đang ngẩn người nhìn quầy bar đối diện, sắc mặt thập phần bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

"Anh, hôm nay muốn uống món gì?"

"Soju."

"Hả?" Tiểu Phi sửng sốt, thực đơn rượu trong lòng xém chút rơi xuống. Tiểu Phi đang không biết phải làm sao thì Bắc Xuyên đã bước tới, cười ha ha với Tiêu Chiến.

"Xin lỗi quý khách nha, quán của chúng tôi không phục vụ Soju, muốn uống mời ra cửa rẽ phải tìm quán khác."

Ánh mắt Tiêu Chiến dán vào thân ảnh của Vương Nhất Bác đang tán gẫu với mỹ nữ nóng bỏng bên quầy bar, đổi giọng: "Vodka."

"Nguyên chất?"

"Ừm."

"Lát nữa cậu đừng có làm con ma men ở chỗ tôi đấy." Bắc Xuyên tức giận nói.

Tiêu Chiến rốt cuộc không nhìn Vương Nhất Bác nữa, ngước mắt nhìn Bắc Xuyên, nhìn đến mức hắn toàn thân run rẩy bèn ra hiệu cho Tiểu Phi mau chóng lấy Vodka ra phục vụ Tiêu tổng.

"Nguyên chất?" Cách mấy chùm ánh sáng lướt tới lướt lui, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ở đối diện. Tiểu Phi gật đầu.

Vương Nhất Bác cụp mắt, rút trong tủ rượu phía sau ra một chai Bắc Băng Dương, đổ nửa chai vào trong ly thủy tinh, lại mở một chai vodka thêm vào chút rượu, đẩy tới trước mặt Tiểu Phi.

"Bác ca, cái này..."

"Mang cho anh ấy."

Tiểu Phi chấm hỏi đầy đầu, mang một ly Vodka 'nguyên chất' đặt trước mặt Tiêu Chiến. Kết quả còn chưa kịp đứng thẳng người, ly 'Vodka nguyên chất' kia đã bị quay về với chủ.

Tiêu Chiến 'cạch' một tiếng đặt ly Vodka giả kia lên quầy bar, nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Quán bar của các cậu lừa khách như vậy à?"

Vương Nhất Bác cúi đầu lau bàn, không đáp.

"Hỏi cậu đấy!"

Động tác lau bàn của cậu dừng lại một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, sau đó đẩy chai Vodka bên cạnh đến trước mặt anh: "Vậy anh uống đi."

Giây tiếp theo, Tiêu Chiến đưa tay giật lấy chai rượu.

Ngay lúc Vương Nhất Bác vươn tay định chộp lại, chợt nhìn thấy trong góc cách đó không xa, có hai người đang lén lút nhìn về hướng này.

"Yo, đây không phải là Tiêu tổng sao?"

Chai vodka kia nửa giọt cũng chưa kịp vào miệng, Tiêu Chiến đã gặp người quen trên thương trường trước đó, anh liếc Vương Nhất Bác một cái, phát hiện ánh mắt cậu đang nhìn ra phía sau mình. Anh đặt chai rượu trở lại quầy bar, nhìn cậu như nhìn một người xa lạ, sau đó xoay người bước vào thế giới thanh sắc khuyển mã kia.

Thế giới kia có những tâm cơ khó lường, có những mưu đồ bất chính, có những cười đùa chửi mắng, có rượu nguyên chất và mạnh nhất.

Duy chỉ không có Vương Nhất Bác.

Và đó là những gì mà thế giới đó vốn có.

"Đúng rồi, gần đây chỗ cậu có hàng nào ngon không? Ngô Hoa lại nghiện rồi, đưa tới cho hắn vài người, tránh cho hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi." Triệu Đắc Tài bốc một hạt đậu phộng ném vào miệng, làm như vô tình mà hỏi một câu.

Phùng Tử Tường sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Anh, anh cũng không phải không biết em, chuyện này em cũng không giỏi."

Triệu Đắc Tài cũng cười khanh khách: "Cũng đúng, giỏi thứ này chẳng phải đều có bệnh sao!"

Đang cười, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Triệu Đắc Tài bắt máy, đầu dây bên kia có chút ồn ào.

"Anh, bọn em đang ở quán bar Bắc Xuyên, Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian này vốn không đến, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện. Sau khi hắn đến, Tiêu Chiến cũng đến, hai người bọn chúng hình như có mâu thuẫn gì đó."

Triệu Đắc Tài cười cười: "Mâu thuẫn thật hay chỉ giả vờ? Tiếp tục chia rẽ quan hệ của bọn chúng, làm khéo chút." Gã vừa nói vừa nhổ lá trà trong miệng ra: "Anh đây không tin bọn chúng lại dễ dàng ầm ĩ với nhau như vậy."

"Hiểu ạ."

Triệu Đắc Tài cúp điện thoại, Phùng Tử Tường khó hiểu: "Vương Nhất Bác cũng không có uy hiếp gì, khiêu khích hắn làm gì?"

Triệu Đắc Tài nhếch khóe miệng lên: "Hai người vừa gọi điện thoại cho tôi, là người mà Ngô Hoa để lại bên cạnh tôi."

Phùng Tử Tường trong lòng cả kinh, trên mặt chỉ hơi sửng sốt.

"Tôi đặc biệt để cho hai người bọn họ theo dõi Vương Nhất Bác, như vậy Ngô Hoa cũng sẽ biết điểm yếu của Tiêu Chiến. Ngược lại nếu tài chính trong sổ sách của công ty có thiếu sót gì, tôi cũng có thể đổ hết lỗi cho thằng nhóc Tiêu Chiến kia. Ngô Hoa đương nhiên sẽ tìm nhược điểm của hắn mà tính sổ, hai người bọn họ đánh nhau, đến lúc đó chúng ta chỉ việc ngồi không ngư ông đắc lợi."

Triệu Đắc Tài đắc ý cười với hắn: "Đi, dẫn cậu xem náo nhiệt chút."

Mấy người bạn của Tiêu Chiến kéo anh đi, khuôn mặt của Vương Nhất Bác sau vài ly rượu bỗng nhòe dần đi, anh cố gắng dụi mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút, lại cảm thấy quầy bar cách đó vài bước càng lúc càng xa.

"Tiêu tổng, tiếp tục uống nha!"

"Cái này là anh nói a, hôm nay không say không về!"

"Đúng vậy, thường ngày Tiểu Tiêu luôn rất biết kiềm chế, hôm nay nếu cậu đã tự mình lên tiếng, bọn tôi liền coi là thật!"

Miệng ly lạnh lẽo đưa đến bên miệng, Tiêu Chiến choáng váng nghĩ, kỳ thật ở tuổi này anh không nên tùy hứng như vậy.

Nhưng mùi rượu thật sự rất dễ ngửi, làm tê liệt những dây thần kinh đã mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi của anh. Cho đến khi hương vị mong đợi không đến nữa, anh vừa cầm lấy chiếc ly, đã bị cướp mất. Lúc mở mắt ra, gương mặt anh vẫn luôn ngày mong đêm nhớ rốt cuộc cũng hiện rõ trước mắt. Vương Nhất Bác một tay bưng rượu, một tay nắm cằm người bên cạnh, chiếc ly lạnh lẽo dán lên miệng người nọ, biến nó thành một hình vòng cung, rượu không ngừng từ khóe miệng chảy ra, cổ họng và khoang miệng không kịp nuốt, không ngừng phát ra tiếng ừng ực.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro