Chương 24
Căn phòng tĩnh lặng như đêm tối trầm mặc, Tiêu Chiến nghe ra trong câu hỏi này, sự thân thiết tự nhiên phảng phất như cách anh rất xa, anh không biết nên trả lời như thế nào.
"Ờ... bếp hình như chưa tắt."
Anh chuyển chủ đề vừa gượng gạo lại rất không hợp lúc, nhưng cảm thấy đó là câu trả lời tốt nhất. Mạnh dạn suy đoán có lẽ đây chính là Tiểu Trúc mà Phùng Tử Tường nhắc tới - con dâu tương lai mà chú Hữu Hoa đã chủ động tìm cho Vương Nhất Bác.
Tiểu Trúc giật giật khóe miệng, gật đầu xoay người đi vào trong.
Vốn nghĩ nếu có thể dành được chút thiện cảm từ chỗ bạn bè của Vương Nhất Bác, nói không chừng người đàn ông lòng dạ sắt đá này có thể hồi tâm chuyển ý mà đồng ý cô, hiện giờ xem ra, hình như không phải như vậy.
"Nó là một thằng đặc biệt biến thái thích đàn ông, em định cứ như vậy mà vui vẻ đón nhận thứ đồ rác rưởi đó hả?"
Cô nhớ đến những lời mà anh trai mình nói hôm qua, trái tim đột nhiên đập rất nhanh.
Vương Nhất Bác xoay người nhận lấy đồ trong tay Tiêu Chiến, rót cho anh một ly nước và ra hiệu cho anh ngồi xuống trước.
Cái gọi là phòng khách chỉ rộng chừng mười mét vuông, ở giữa kê một bàn gỗ nhỏ, hai bên bày hai chiếc ghế đẩu, góc tường có một chiếc giường thấp bé. Tiêu Chiến ngồi xuống bên giường, hai chân buộc phải co lại, cả người cuộn lại giống như một trái bóng.
Vương Nhất Bác dìu bà Thúy Thanh vào phòng trong, lúc mở cửa, hình như thoáng thấy Vương Hữu Hoa đang ngồi dựa vào đầu giường.
"Bánh hấp! Bánh hoa hòe hấp..." bà nội Thúy Thanh lo lắng quay đầu lại, miệng còn lẩm bẩm nói với Vương Nhất Bác.
"Vâng, bánh hoa hòe hấp, sẽ chín ngay đây." Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên lưng bà, trấn an nói.
"A Chiến... Xuân Sinh..."
"Được, được, bọn họ sẽ tới ngay thôi."
Chiếc ly thủy tinh chứa nước sôi nóng bỏng, Tiêu Chiến cầm ly nước mà Vương Nhất Bác rót cho mình, cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Sau khi dỗ dành bà nội nằm lên giường, Vương Nhất Bác đưa cho bà một tờ báo cũ, bà liền lấy kính lúp ra đọc một cách nghiêm túc. Bà nội từ nhỏ chưa từng học chữ, chỉ biết được vài chữ mà Vương Nhất Bác dạy cho. Quả nhiên, sau khi đọc một lát, bà nội liền cầm bút viết từng nét từng nét lên tờ báo.
Vương Nhất Bác rót một ly nước đặt ở đầu giường của bà, giúp bà vén những sợi tóc bạc bên thái dương, nói: "Bà nội, viết một lúc rồi nhớ uống nước nhé, được không?"
Bà Thúy Thanh không để ý tới cậu, chỉ tập trung tinh thần vào việc của mình.
Vương Nhất Bác đứng dậy, vén rèm ngăn cách ở giữa lên, nhìn Vương Hữu Hoa hỏi một câu: "Hôm nay trên người ba còn đau không?"
"Khá hơn nhiều rồi," Vương Hữu Hoa khàn giọng, "Con không cần lo lắng cho ba."
Vương Nhất Bác không nói gì, rót cho ông một ly nước đặt vào tay ông, nghe thấy Vương Hữu Hoa nói: "Tiểu Trúc đột nhiên tới, ba cũng không biết. Cũng không thể cứ như vậy mà đuổi người ta đi."
"Con biết." Vương Nhất Bác rũ mắt xuống.
"Lát nữa đừng có mặt nặng mày nhẹ với người ta."
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, Vương Hữu Hoa khẽ thở dài, hỏi cậu: "Vừa rồi ba nghe thấy, có phải bạn con đến nhà chơi không?"
Vương Nhất Bác xoa bóp chân tay cho Vương Hữu Hoa, giả vờ như không thể phân ra chút sức lực để trả lời. Vương Hữu Hoa nói tiếp: "Trong tủ có điểm tâm chú Lưu của con mang tới, mau lấy ra mời bạn đi, đừng để mặc người ta."
Sau khi xoa bóp chân tay một lượt, Vương Nhất Bác mới mở rộng góc chăn, ngẩng đầu nhìn Vương Hữu Hoa phủ nhận: "Không phải bạn. Là A Chiến."
Tiêu Chiến ngẩn người dán mắt vào chiếc ly thủy tinh trong tay, trên thành ly vẽ hai con cá vàng màu đỏ thẫm. Chiếc ly trong tay đột nhiên bị lấy đi, Vương Nhất Bác ngửa đầu uống một ngụm, lại mở bình thủy đổ thêm nước nóng vào, sau đó đưa đến bên miệng Tiêu Chiến: "Nghe lời, uống cho ấm người."
Tiêu Chiến nghe lời cậu uống nước, chợt nghe Vương Nhất Bác nói với anh: "Ba em không thể xuống giường được, nếu anh muốn nói chuyện với ông ấy, có thể vào trong."
Hơi ấm của dòng nước chảy qua ngực chẳng kéo dài được bao lâu, lúc Tiêu Chiến đi vào trong phòng, thấy bà Thúy Thanh đang nắn nót viết chữ trên tờ báo, những nét chữ kia khi kết hợp lại với nhau dường như là một từ về hoàng hôn ở Chu Sơn.
Chỉ có một từ nhưng bà đã viết đi viết lại nhiều lần, nét chữ xiêu vẹo và không chuẩn xác lắm, Tiêu Chiến bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay già nua của bà, cùng bà viết từng nét một: "Nghị."
Rèm được vén lên, bàn tay đang giơ lên của Tiêu Chiến sững lại.
Vương Hữu Hoa đang dựa vào đầu giường, trên chân đắp mấy lớp chăn, có hai chiếc bình thủy đặt trên mặt đất ở phía đầu giường, bên cạnh bình thủy là một chiếc chậu rửa mặt nhỏ và chiếc ống nhổ đặt dưới gầm giường.
Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mất hết sức lực, cứng nhắc hạ cánh tay xuống, lúc lên tiếng cũng cảm thấy kinh ngạc vì giọng nói đã khàn đi của mình: "Chú Hữu Hoa."
Có lẽ là bởi vì gặp lại cố nhân dễ gợi cho người ta quá nhiều ký ức đã qua từ lâu, một thời từng là những đứa trẻ lanh lợi hoạt bát giờ đây đã có thể một mình đảm đương một phía, đường nét trên khuôn mặt cũng không còn non nớt nữa.
Vương Hữu Hoa nhìn Tiêu Chiến đáp một tiếng, khóe mắt đã đỏ hoe.
Tiêu Chiến nhìn nửa người dưới của Vương Hữu Hoa giống như bất động, những lời hàn huyên vốn đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong lòng.
Vương Hữu Hoa nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh, trấn an cười nói: "Lúc xe xảy ra chuyện, hàng bị lấy mất, người cũng tàn phế. Nửa đời sau có lẽ cũng chỉ có thể nằm trên giường."
Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra mình không biết cách an ủi người khác, đau đớn chính là đau đớn, cho dù anh có nói gì để an ủi, cũng đều có vẻ quá mức ích kỷ. Nhưng Vương Hữu Hoa có lẽ không muốn sự thống khổ của mình làm ảnh hưởng người khác, vì thế chuyển chủ đề hỏi sang những chuyện khác. Chẳng hạn như, hỏi Tiêu Chiến mấy năm qua thế nào, thành lập công ty được bao lâu, vợ chồng Tiêu Huân có khỏe không...
Nói về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống như thế này, tinh thần của Vương Hữu Hoa trông có vẻ tốt hơn rất nhiều so với thường ngày.
"Ba, dọn bàn vào trong phòng ăn cơm nhé." Giữa cuộc trò chuyện, Vương Nhất Bác ló đầu vào hỏi.
"Không được." Vương Hữu Hoa xua tay, lúc nói chuyện, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng không dễ phát hiện: "Trong phòng... bí bách, rất bất tiện. Các con cứ ăn ở bên ngoài đi."
"Tiện ạ, chú." Tiêu Chiến vỗ vỗ mu bàn tay Vương Hữu Hoa, "Lâu rồi con không được ăn cơm cùng chú, chúng ta cùng ăn đi." Anh nói xong quay đầu nhìn lại, nói với Vương Nhất Bác: "Anh giúp em dọn bàn."
Lúc hai người đỡ mép bàn khiêng lên, Vương Nhất Bác nhìn anh nói: "Cảm ơn!"
Tiêu Chiến cụp mắt thì thầm: "Nếu em còn nói như vậy, anh sẽ không gặp em một tháng."
Vương Nhất Bác ngẩn người, lúc phản ứng lại, bất giác nhếch khóe miệng.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn cơm, bà Thúy Thanh nhìn thức ăn trên bàn, nheo mắt cười: "Thơm, thật thơm quá!"
Vương Hữu Hoa cũng ở bên cạnh nói một câu, "Tiểu Trúc à, vất vả cho cháu rồi."
Tiểu Trúc nhìn Vương Nhất Bác đang ăn cơm, "Không vất vả ạ." Sau đó quay đầu nói với Vương Hữu Hoa: "Chú, nếu mọi người thích ăn, ngày mai con lại đến nấu."
Thức ăn rất ngon, nhưng không hiểu sao Tiêu Chiến ăn vào miệng lại cảm thấy mặn chát. Anh tự nhủ bản thân không nên hẹp hòi, một miếng rau xanh nhai mãi mới có thể nuốt xuống.
"A Chiến, mau ăn đi, đồ ăn rất ngon, ăn nhiều một chút." Có lẽ là vì cảm thấy anh ăn không nhiều nên bà Thúy Thanh vừa nhắc anh ăn vừa gắp thức ăn cho anh.
Tiêu Chiến sững sờ một chút, trong lòng dâng lên một tia vui sướng: "Bà nội, bà nhận ra con sao? Bà nội?"
Bàn tay đang gắp thức ăn của bà Thúy Thanh hơi khựng lại, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt trống rỗng nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại cụp mắt xuống: "Ăn thêm nữa đi, Xuân Sinh, ăn thêm đi."
"Tiểu Thước thích ăn bông cải, cái này để cho Tiểu Thước ăn."
Trông thấy thức ăn sắp đầy chén của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đặt chén đũa xuống, ngồi xuống bên cạnh bà Thúy Thanh, nắm tay bà: "Bà nội, Xuân Sinh ca, Tiểu Thước ca và A Chiến đều ăn rất ngoan rồi. Nhưng bà cũng phải ăn đi, nếu không sẽ bị đói. Nếu bà đói bụng, bọn họ sẽ khóc vì lo lắng mất."
"Không khóc, không thể khóc." Bà Thúy Thanh nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu, sắc mặt buồn bã, nhìn chén cơm của mình, sau đó cầm chén lên: "Bà cũng phải ăn thật nhiều, không thể đói bụng..."
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ngồi trở lại bàn: "Bây giờ bà chỉ có thể nhớ được vài cái tên và viết vài chữ trên báo, nhưng cũng không thể phân biệt được ai với ai."
"Chỉ cần trong nhà có một người trẻ tuổi, bà sẽ gọi họ bằng những cái tên này, có lúc là A Thước, có lúc là Xuân Sinh." Vương Nhất Bác và một miếng cơm vào miệng, nhìn Tiêu Chiến: "Có khi là hai chúng ta."
Tiêu Chiến cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Bà Thúy Thanh nhìn anh cười rộ lên: "Tiểu Thước thật ngoan, ăn cơm rất ngoan!"
Trong phòng chỉ có một mình bà Thúy Thanh cười, có lẽ đối với bà mà nói, bữa cơm này không khác gì so với bất kỳ bữa cơm nào mà bà từng ăn trước đây ở Chu Sơn, còn những người ngoài cuộc như bọn họ, có tư cách gì để thay bà tiếc nuối chứ? Trong thế giới của bà, không có gì thay đổi cả.
Tiêu Chiến cũng cười với bà, "Thật sự rất ngon, bà nội."
"Các anh... đã quen biết nhau từ nhỏ rồi sao?" Tiểu Trúc chợt hỏi một câu.
"Ừm." Vương Nhất Bác cúi đầu: "Trước kia ba tôi làm việc trong nhà máy của ba anh ấy."
Tiểu Trúc cười nói: "Vậy quan hệ của hai người hẳn là rất tốt, sau này có thể thường xuyên ghé thăm."
Lời này nói ra rất tự nhiên, nhưng xấu hổ ở chỗ là nó quá tự nhiên.
Tiểu Trúc tiếp tục gắp thức ăn, nhưng động tác của hai người bên cạnh đã dừng lại.
Tiêu Chiến nghĩ, có lẽ vì vừa rồi anh không trả lời câu hỏi: "Đây là bạn của anh sao?" nên Tiểu Trúc đã tự đưa ra đáp án, sau đó thuận lý thành chương xác định vai trò hợp lý cho mỗi người.
Vương Nhất Bác ngước mắt lên, từ lúc về đến nhà cho đến tận bây giờ, cậu mới nhìn vào mắt của Tiểu Trúc: "Bất cứ lúc nào anh ấy muốn, đều có thể đến."
Tiểu Trúc sửng sốt một chút, cười nói: "Tôi..., ý của tôi chính là như vậy. Bạn của anh..."
"Anh ấy không phải là bạn của tôi."
Hôm nay ở trong căn phòng này, Vương Hữu Hoa lần thứ hai nghe được những lời này, ông siết chặt chiếc chén trong tay, thức ăn trong miệng không cách nào nuốt nổi.
"Còn tôi thì sao?" Tiểu Trúc dường như đã đoán được điều gì đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tựa hồ suy nghĩ thật lâu mới mở miệng, "Tiểu Trúc, trước đây tôi đã nói với cô, tôi không thể thích cô, hai chúng ta cũng không thể lập gia đình. Những năm này cô đối xử rất tốt với bà nội và ba tôi, tôi đều ghi nhớ tất cả ở trong lòng, tôi nhất định sẽ tìm cách báo đáp cô, ngoại trừ chuyện này."
"Tại sao?" Tiểu Trúc buông lỏng tay, đôi đũa không cẩn thận rơi xuống đất, phát ra tiếng động: "Lúc trước rõ ràng anh nói sẽ suy nghĩ lại, như vậy chứng tỏ tôi vẫn có cơ hội. Vì sao đột nhiên lại thay đổi? Tôi đã làm sai chuyện gì sao? Tôi..."
Vương Nhất Bác cắt ngang giọng nói nức nở của cô: "Cô không làm gì sai cả, chỉ là tôi có..."
Cậu còn chưa kịp nói xong, đã bị Vương Hữu Hoa chặn lại: "Con trai, ba muốn ăn táo, con đi rửa cho ba hai trái táo đi."
Vương Nhất Bác nhìn Vương Hữu Hoa, im lặng đối đầu không lên tiếng. Cậu rõ ràng đã nói không muốn đối đầu với ba mình nữa, với điều kiện trong nhà như thế này, phận làm con trai, lẽ ra cậu nên hiếu thuận với ba, không nên ngỗ nghịch.
"Để con rửa cho."
Lúc Tiêu Chiến đứng dậy, kín đáo đưa tay nắm nhẹ bàn tay Vương Nhất Bác, rồi xoay người bước ra ngoài.
Cửa không cách âm, cho dù Vương Nhất Bác đã nhẹ tay đóng cửa lại, tiếng nói chuyện vẫn truyền đến tai Tiêu Chiến một cách rõ ràng.
Vương Nhất Bác tiếp tục nói nốt những lời vừa rồi chưa kịp nói xong: "Tôi đã có người mình thích, là người vừa rồi ngồi ở bên cạnh tôi."
"Vương Nhất Bác, con nhất định phải quậy đến mức tất cả mọi người đều không ăn nổi bữa cơm này mới chịu đúng không?" Vương Hữu Hoa thở dài, đau lòng nhìn cậu: "Có chuyện gì không thể nói sau sao?"
"Ba," Vương Nhất Bác nhìn ông, lần đầu tiên sau mười năm cảm nhận một cảm giác mệt mỏi khó có thể diễn tả thành lời, "Ba luôn nói sau này lại nói, trước kia mỗi lần con hỏi ba 'con có thể về Chu Sơn một chuyến được không?' 'Con có thể đi tìm A Chiến được không' - ba luôn nói sau này rồi nói."
"Sau đó con sẽ không hỏi ba nữa, bởi vì con biết câu trả lời của ba sẽ luôn là 'để sau rồi nói', ba sẽ luôn trì hoãn, trì hoãn cho đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, cho đến khi cho dù nói bất cứ câu gì thì tất cả đều đã muộn rồi, cũng không cần phải nói thêm lời nào nữa."
"Cho nên con cũng học theo ba, nói với Tiểu Trúc 'sau này rồi nói', nhưng ba thấy rồi chứ? Đây chính là hậu quả việc 'sau này rồi nói', rõ ràng trong lòng không vui còn cảm thấy vẫn có thể, lúc hối hận chính là hại người hại mình."
"Con không biết vì sao bản thân mình cứ phải trì hoãn những gì rõ ràng con có thể làm, vì sao cứ nhất định phải mập mờ, khiến cho mọi người không vui mà không nuốt nổi cơm, đây là lỗi của con sao?"
Chiếc chén trong tay Vương Hữu Hoa khẽ run lên, ông nhìn Vương Nhất Bác, lời phản bác cho dù cố gắng thế nào cũng không thể thốt thành lời. Cuối cùng, chỉ đành thở dài: "Con không sai, là ba sai. Là ba đã hại nhà chúng ta thành ra như vậy." Bả vai ông khẽ run run: "Nếu không bởi vì số nợ đó, ba cũng không bị người ta bắt thóp."
"Con đã nói sẽ tìm cách trả số tiền đó. Ba có biết Phùng Tử Tường có lai lịch gì không? Tiền của hắn, ba dám nhận sao?" Vương Nhất Bác nóng nảy nói, nhất thời quên mất bên cạnh còn có người.
"Vương Nhất Bác!" Tiểu Trúc hét lên, nước mắt theo hai má rơi xuống, "Anh coi thường tôi cũng không sao cả, nhưng anh trai tôi thế nào không đến lượt anh nói!" Tiểu Trúc trừng mắt nhìn cậu một cái, vừa khóc vừa xoay người bước ra cửa.
"Con có thể nghĩ được cách gì? Bây giờ cho dù chỉ kiếm chút tiền trang trải sinh hoạt, chăm sóc cho bà nội và ba cũng đã khiến con phải vất vả lắm rồi." Trong phòng yên lặng một lúc, Vương Hữu Hoa nhắm mắt lại: "Con định đi đâu để kiếm được nhiều tiền như vật?"
"Các con chỉ cần kết hôn, A Tường có thể đưa chúng ta đến nơi khác, con và Tiểu Trúc cũng có thể an ổn sống qua ngày. Con trai," Vương Hữu Hoa nhìn cậu: "Ba biết ba có lỗi với con, nhưng hiện giờ bà nội bị bệnh, con có thể tìm được cách nào chu toàn hơn sao?"
Chu toàn.
Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ đến hai chữ này, thầm nghĩ, với tình huống bây giờ của cậu, có lẽ thật sự chỉ nên nghĩ đến hai chữ "chu toàn."
Nước lạnh khiến hai tay Tiêu Chiến đỏ ửng cả lên, lúc anh rửa xong quả táo cuối cùng, bưng đĩa trái cây vừa rửa sạch sẽ bước đến cửa phòng, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, bà nội Thúy Thanh bỗng nhiên khóc òa lên, trong tiếng khóc kia dường như ẩn giấu sự bất lực nào đó, truyền ra giữa tiếng tranh cãi trong phòng.
Tiếng khóc kia kéo dài thật lâu, giống như một dòng nước lũ không cách nào kháng cự, nhất định muốn cuốn người ta vào trong đó.
Tiêu Chiến đứng bất động, chỉ cảm thấy hơi thở cũng bị đóng băng, không cách nào hít thở được.
Anh đẩy cửa đi vào, ngồi xổm bên cạnh bà Thúy Thanh, cầm một quả quýt vàng nhỏ vừa rửa sạch, lắc lắc trước mắt bà, sau đó cười nói: "Bà nội, có kim quất* nè, bà đừng khóc nữa, được không?"
(*Raw: 小金桔 - Tôi chưa thấy trái này bao giờ, search gg thì thấy hơi giống quả quýt vàng nhỏ xíu, không cần lột vỏ.)
Tiếng khóc dần lắng xuống, Kim quất này không rẻ, Vương Nhất Bác chưa từng mua về nhà, cậu biết đó là do Tiêu Chiến mang đến. Trên mặt bà Thúy Thanh nước mắt vẫn còn đang chảy, nhìn trái Kim quất trong tay nhoẻn miệng cười, sau đó bỏ cả trái vào miệng.
"Có ngọt không?"
"Ngọt." Bà Thúy Thanh gật gật đầu, lại đưa tay ra.
Tiêu Chiến đưa hai trái nữa vào tay bà, không ngờ bà Thúy Thanh lại muốn đứng dậy, run rẩy bước tới, đưa cho Vương Nhất Bác một trái, sau đó đưa trái còn lại cho Vương Hữu Hoa, lắc đầu dặn dò bọn họ: "Đừng cãi nhau nữa, ăn đồ ngọt đi, đừng cãi nhau."
Tiêu Chiến cố gắng kìm nén sự chua xót dâng lên trong mũi, đứng dậy nói với Vương Hữu Hoa: "Chú Hữu Hoa, con đi trước đây, sau này con lại đến thăm chú."
"Thực xin lỗi," Vương Nhất Bác rũ mắt, "Em tiễn anh."
"Cứ kệ anh đi." Tiêu Chiến thấp giọng vỗ vỗ tay cậu, "Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, đừng dọa bà nội sợ."
Con phố nơi Vương Nhất Bác ở, căn bản không có chỗ nào có thể đi dạo được, đi hai bước sẽ giẫm phải một mảnh rác tùy tiện vứt giữa đường, có lúc là một chiếc chai nhựa, có lúc lại là một tấm gỗ cũ. Nhưng Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác, không muốn về nhà, cứ lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, đối mặt với bóng đêm.
Cuối cùng ở đầu hẻm một con đường phía Bắc, anh gặp Vương Nhất Bác đang cưỡi chiếc xe đạp 28, dừng ở nơi có đèn đường.
"Mọi chuyện trong nhà xử lý ổn thỏa rồi chứ?"
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ đưa tay ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Vốn dĩ những chuyện như thế này xảy ra ở trong nhà cũng đã trở nên quen thuộc với cậu, cậu và Vương Hữu Hoa có rất nhiều chuyện chưa thể thống nhất với nhau, Vương Nhất Bác vốn tưởng sẽ không có gì có thể khiến cho mình bị xáo trộn nữa, nhưng không hiểu vì sao, từ sau khi Tiêu Chiến xuất hiện, những thứ vốn dĩ đã quen thuộc cũng dễ dàng khiến người ta trở nên yếu đuối.
Tiêu Chiến vỗ lên lưng cậu như khi còn nhỏ.
"Ba và bà nội em đều đã ngủ, em lén chạy ra đây."
"Làm sao em biết anh còn chưa đi?"
"Em cũng không biết, chỉ là muốn thử vận may một chút. Em thật may mắn."
Lần đầu tiên Tiêu Chiến đến nhà Vương Nhất Bác đã gặp phải một trò hề, mà trò hề này, có lẽ chính là cuộc sống hàng ngày của Vương Nhất Bác suốt mười năm qua. Anh nhẹ giọng cất tiếng, cánh tay siết chặt hơn một chút: "Vương Nhất Bác, trước đây anh từng hỏi em có cần anh hỗ trợ không."
"Em cũng đã nói rồi, cần." Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ anh, "Cần anh ôm em một cái."
"Em nhất định phải cậy mạnh trước mặt anh hả?"
"Em vốn dĩ rất mạnh."
"Mạnh cái rắm, sắp bị người ta đưa đi hòa thân rồi biết chưa!" Tiêu Chiến nói xong liền nhéo eo cậu một cái.
"Nào có khoa trương như vậy." Hơi thở của Vương Nhất Bác mang theo sự ấm áp không phù hợp với khung cảnh xung quanh: "Bây giờ em đang làm hai công việc, chỗ Bắc Xuyên, lão Bắc đã đồng ý với em, nói là chỉ để một mình em pha chế, hoa hồng cũng được tính cho một mình em, nếu như vậy, có thể kiếm được không ít đâu. Phía bên xưởng sửa chữa, em cũng sắp trở thành thợ chính rồi, lương thợ chính cũng cao hơn trước."
"Tiền nợ của ba em thực ra cũng trả gần hết rồi, lúc đó là em cố ý hù dọa ông ấy như vậy."
Tiêu Chiến sụt sịt, lúc tách nhau ra, anh nói: "Ít nhất hãy để anh tìm cho em một hộ lý."
Vương Nhất Bác nhìn anh không nói gì, Tiêu Chiến lại bổ sung một câu: "Em đừng nhìn anh, tiền sẽ phải trả lại đó." Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, viết một dòng chữ trên đó, xé ra đưa cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cầm lấy nhìn nhìn, sau đó cười rộ lên, trên đó viết: Đại hỗn đản Vương Nhất Bác thiếu nợ Tiêu Chiến 1.000.000.000 tệ.
"Anh muốn cướp tiền hả."
Tiêu Chiến cũng mím môi cười, "Đợi đến khi em có tiền, anh sẽ cướp toàn bộ."
"Được."
Tiêu Chiến nhìn cậu, ý cười nơi khóe miệng nhạt dần, thật lâu sau mới nói: "Em phải chăm sóc bà nội và chú Hữu Hoa, ban ngày còn phải làm hai công việc, có quỷ mới tin em có thời gian để kiếm tiền."
Vương Nhất Bác mỉm cười, dùng ngón tay sờ lên mặt anh: "Đau lòng em à?"
"Ảo tưởng! Anh là thương bà nội Thúy Thanh!" Tiêu Chiến tiền lại gần, vòng tay ôm cổ cậu: "Số tiền này anh tiêu thật sự không phải là uổng phí, sau này anh thật sự muốn em trả lại."
Tinh quang lấp lánh trong mắt hồi lâu, Vương Nhất Bác mới ôm lấy anh, nhẹ giọng đáp: "Được." Sau đó lại nghiêm túc hỏi: "Lãi suất là bao nhiêu?"
Tiêu Chiến cười rộ lên: "Ba phần trăm."
"Quá ít rồi."
"Anh là nói mỗi ngày, mỗi ngày so với ngày hôm trước sẽ tăng thêm ba phần trăm, cứ như vậy mà tính."
"Vậy đến năm bảy tám mươi tuổi em cũng chưa trả nổi mất."
Tiêu Chiến vùi đầu vào trong lòng cậu, giọng nói giống như từ nơi xa xôi vọng lại: "Chính là muốn em đến tận tám mươi, chín mươi, cho đến khi em rụng hết răng không đi nổi nữa, vẫn phải đến cầu xin anh nói rằng: 'Bạn già ơi, số tiền còn lại kia em có thể không trả được không?', xem em còn dám ở trước mặt anh mà tự cao tự đại không?"
Vương Nhất Bác nghe anh nói, bỗng nhiên thấp giọng cười lên, cười đủ rồi mới nói: "Được, đều nghe lời anh."
"Cứ trả như vậy, trả cho đến khi cả hai chúng ta cùng chầm chậm già đi."
Ngày hôm sau Vương Nhất Bác đến tiệm sửa chữa từ sớm, hôm nay đơn đặt hàng rất nhiều, vừa chui ra khỏi gầm xe chợt nghe thấy ở cửa có người hỏi sửa xe. Vương Nhất Bác chỉ nhìn chiếc xe và hỏi: "Có vấn đề gì vậy?"
"Khói đen bốc ra từ ống xả." Người đàn ông đến gần hai bước: "Sư phụ của các cậu có ở đây không?"
Vương Nhất Bác nhận lấy nước mà tiểu đồ đệ vừa mang tới, uống mấy hớp rồi mới thuận miệng nói: "Sư phụ hôm nay nghỉ không tới, ngài cứ để xe ở đây trước đi, để ngày mai..." Cậu nói đến đây mới ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Người nọ tháo kính râm ra, vẻ mặt tươi cười tiếp lời cậu.
"Lão sư phụ không có ở đây, vậy tiểu sư phụ cũng được." Tiêu Khám nhìn Vương Nhất Bác, tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai cậu, gật đầu nói: "Cao như vậy rồi!"
Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, lại có chút không thể tin được: "Chú Tiêu?"
.Tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro