Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


Luận văn tốt nghiệp của Trần Thước xem như cũng đã ổn thỏa, bởi vậy, hắn nộp trước cho nhà trường và trở về Chu Sơn sớm hơn mười ngày so với dự kiến.

Ngày hôm đó, cả bầu không đều ngâm mình trong ánh đỏ của mặt trời, xe khách còn chưa lăn bánh, hắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cho miếng bánh lê chín cuối cùng vào miệng.

Hai ngày nay hắn luôn cảm thấy thân thể không khỏe, hôm qua còn bị sốt, mãi cho đến sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa cơn sốt vẫn còn chưa thuyên giảm. Lúc này, hắn cảm thấy chóng mặt và đau đầu, người bạn học lên cùng chuyến xe thấy tình trạng của hắn không tốt bèn hỏi hắn bị làm sao, hắn chỉ đáp không sao.

Thật ra hắn có thể ở lại nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe lại rồi mới trở về, nhưng nhớ tới cuộc điện thoại kia của Xuân Sinh, nhớ tới mình nói muốn bay về nhưng Xuân Sinh lại cố ý trêu chọc nói muốn hắn bơi về.

Có người đang chờ, hắn không thể về muộn được.

Nghĩ đến đây, khóe miệng vô thức nhếch lên.


Ngồi xe khách, đổi sang ngồi phà, sau đó lại thêm một lần ngồi chuyến xe khách khác, lúc đến được Chu Sơn đã gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua những ngọn cây đang đung đưa trong gió. Lần này trở về hắn không báo với Xuân Sinh, vì muốn dành cho anh một bất ngờ.

Xách túi xuống xe, suốt quãng đường từ bến xe đến đường Giải Phóng, hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái vì sao hôm nay trên đường có rất ít người qua lại, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Ngoại trừ có ít người qua lại, đường phố cũng không khác gì so với trước đây, điều thay đổi duy nhất chính là rất nhiều bức tường đã được sơn lại bằng sơn trắng, trên đó có những dòng chữ bằng sơn đỏ: Kiên quyết trấn áp hành vi côn đồ, lừa đảo, bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân dân.

Những khẩu hiệu tương tự vẫn thường thấy ở chân tường trong trấn, chỉ là hôm nay có thêm một số khẩu hiệu khác, được viết bằng màu đỏ tươi có chút chói mắt. Trần Thước chỉ thoáng liếc qua, chân không dừng bước.

Đúng lúc đó, ở đằng xa nghe như có tiếng loa phát thanh truyền đến, hình như là từ hướng sân vận động, không nghe rõ được đang nói gì, có lẽ là đang có một cuộc hội họp nào đó. Hắn không hề bị phân tâm, một đường đi thẳng về phía nhà bà nội Phương Nghị. Có lẽ do đi quá nhanh nên đầu óc có hơi choáng váng, càng thêm đau nhức hơn. Ước chừng do buổi sáng còn chưa hạ sốt đã ra khỏi cửa, bây giờ cơn sốt lại quay về.

Đang nghĩ như vậy đột nhiên một đám người đi tới, xôn xao bàn tán chuyện gì đó.

"Nhanh đi, ở ngay sân vận động."

"Hôm nay thẩm vấn ai?"

"Là Tiêu Xuân Sinh đó."

"Hả? Năm ngoái hắn còn được bình bầu là công nhân tiên tiến mà? Có chuyện gì vậy?"

"Mẹ kiếp, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, tôi nghe nói..."

Người nọ còn chưa kịp nói hết câu, đã bị người ta bắt lấy cánh tay.

Trần Thước chịu đựng cơn đau đầu, ép mình cố gắng tỉnh táo, cau mày nhìn chằm chằm người kia hỏi: "Anh nói cái gì vậy? Thẩm vấn ai?" Hắn cho rằng có lẽ vì mình bị sốt nên choáng váng mà nghe lầm.

"Ồ, cậu không phải Trần Thước sao?"

"Tôi hỏi anh thẩm vấn cái gì? Tiêu Xuân Sinh làm sao vậy?"

"Phiên tòa xét xử công khai đang diễn ra ở sân vận động. Tiêu Xuân Sinh bị tạm giam đã lâu, đoán chừng hôm nay sẽ có phán quyết. Aiz, sao cậu không đến xem một chút đi?"

Người nọ vừa nói vừa cười ha hả với người bên cạnh: "Nghe nói bởi vì gần đây người phạm tội lưu manh ở trong trấn quá nhiều, lát nữa còn đưa đi diễu phố."

Người kia tự độc thoại, không để ý thấy mặt người đối diện đã cắt không còn giọt máu.

Trần Thước cụp mắt xuống, cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.

Phán quyết? Xét xử công khai? Tội lưu manh?

Hắn nghĩ đến mức đầu muốn nổ tung cũng không thể nghĩ ra được mấy chữ này thì có liên quan gì đến Xuân Sinh.

Có nhầm lẫn.

Nhất định là có nhầm lẫn gì đó.

Người nói chuyện có chút kỳ quái nhìn hắn, ngay sau đó liền thấy hắn nhấc chân chạy nhanh về hướng sân vận động.

Người kia xoa xoa cánh tay vừa bị hắn tóm: "Xì, mẹ nó, đau chết tôi rồi, hắn có bệnh hả."

"Cậu không biết à, Trần Thước này và Tiêu Xuân Sinh kia quan hệ hình như rất tốt, hai người bọn họ đã thân nhau từ nhỏ."

Người nọ nghe xong trầm ngâm nhìn về phía xa, nhưng Trần Thước sớm đã biến mất không còn bóng dáng.


Những lời thông báo được khuếch đại nhiều lần qua loa phóng thanh truyền ra khắp sân vận động. Trần Thước bước vào, bên trong đám người đông như nêm.

Hầu hết mọi người đều thích hóng thị phi, cho nên mỗi lần có một phiên tòa xét xử công khai hay có ai đó sắp bị xử bắn, người ta đều thích tụ lại thành từng nhóm bàn tán với nhau.

Hắn cảm thấy trước mắt tối đen, những người đó, thật giống như những con quạ đen đang ùn ùn kéo đến, vỗ cánh lao về phía mình.

"Kiên quyết đấu tranh với hàng loạt hành vi trộm cắp, côn đồ, hiếp dâm, thông dâm... gây nguy hiểm cho an toàn và tài sản công của nhân dân..."

Càng đi vào bên trong, tiếng loa phóng thanh càng khiến cho lỗ tai đau nhức, Trần Thước cất bước, nhưng cổ chân dường như có một thanh sắt nặng tựa ngàn cân níu bước hắn lại. Phía trước có một hàng người đang đeo những tấm bảng gỗ trên cổ, đối mặt với đám đông.

Cảnh tượng này đối với hắn rất quen thuộc. Mấy năm trước, hắn cùng Xuân Sinh dẫn theo hai cậu nhóc trở về từ đảo Hoa Điểu, cũng đã nhìn thấy một nhóm người như vậy bị kéo ra sau núi xử bắn.

Người đứng ở giữa hắn càng thập phần quen thuộc. Hai tháng trước, bọn họ vẫn còn cùng nhau đi dạo dưới những bóng cây ở Tô Đê, cùng nhau tưởng tượng đến tương lai, cùng nhau hứng gió đêm.

Trên tấm bảng gỗ kia viết "Tội lưu manh", ba chữ Tiêu Xuân Sinh phía dưới bị gạch chéo.

Trần Thước cảm thấy như thể sức lực toàn thân đã hoàn toàn bị rút cạn, hai tay buông thõng, chiếc túi khoác trên vai nặng nề rơi bịch xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.

Trần Thước cũng mờ mịt lắc đầu, vô thức đi về phía trước.

Hắn đi xuyên qua đám người, những lời xì xào bàn tán phía sau rộ lên, nhưng hắn phớt lờ tất cả.

Hắn không thể tin, một Xuân Sinh luôn tươi cười rạng rỡ với tất cả mọi người, luôn an ủi hắn vẫn còn nhiều lối thoát, luôn mang đến cảm giác an toàn cho những người xung quanh, một Xuân Sinh tựa như ánh mặt trời rực rỡ, làm sao có thể phạm tội, làm sao có thể cúi đầu để người ta định tội.

Trần Thước lẩm bẩm trong miệng.

"Xuân Sinh...."

"Xuân Sinh."

Nhưng trước khi hắn kịp đến gần, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ anh, đã bị người ta giữ lại.

"Tiêu Xuân Sinh!"

"Tôi là Trần Thước, tôi là Trần Thước!" Hắn lặp đi lặp lại tên mình một lần lại một lần: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao cậu bị định tội? Xuân Sinh? Cậu ngẩng đầu lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi đi! Tiêu Xuân Sinh!"

Nhưng Xuân Sinh chỉ một mực cúi đầu, tóc trên trán anh đã dài hơn một chút, vừa vặn có thể che đi ánh mắt.

"A Thước!"

Là giọng của chú Tiêu, ông đỡ Trần Thước: "Đây là phiên tòa công khai, cháu đừng lộn xộn."

Giọng Tiêu Huân cũng nghẹn ngào, Trần Thước chống người đứng dậy, hắn giữ vai Tiêu Huân: "Chú Tiêu, chú Tiêu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Xuân Sinh đã phạm phải tội gì vậy? Chú?"

Xuân Sinh đã phạm phải tội gì?

Tiêu Huân nhìn Trần Thước, ông chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này hoảng sợ như vậy bao giờ, nhất thời á khẩu không nói được lời nào.

Trần Thước nhìn ông, nỗi tuyệt vọng trong lòng giống như tuyết lở không tiếng động, trong im lặng, hắn cảm thấy mọi thứ đang dần vỡ vụn. Trần Thước nắm lấy tay Tiêu Huân: "Cho con nói với cậu ấy một câu, chỉ một câu thôi, chú Tiêu!" Hắn nói, một giọt lệ từ khóe mắt lăn xuống.

Trần Thước từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi nước mắt, bởi vì tất cả những thứ đã dần dần lạc mất đi trong sinh mệnh của hắn, đều là vào lúc hắn có thể lường trước.

Vì vậy, trước khi mất đi, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.

Bất kể có xảy ra chuyện gì, hắn căn bản đều không sợ hãi.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, ông trời sẽ có lúc không hề có bất kỳ cảnh báo nào, đã muốn đùa giỡn với hắn.

Hắn hoảng hốt túm lấy hai viên cảnh sát vừa rồi đè hắn xuống, giống như một đứa trẻ không tìm được đường về nhà: "Xin hãy cho tôi nói với cậu ấy một câu, chỉ một câu thôi, được không?"

"Có được không?"

Có lẽ bộ dáng khác thường này của hắn khiến người ta không đành lòng, người đàn ông mặc đồng phục cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu này của hắn.

Hắn chạy tới, thiếu chút nữa ngã xuống trước mặt Xuân Sinh, nắm lấy vai anh, gần như cầu xin: "Xuân Sinh, Tiêu Xuân Sinh? Cậu nhìn tôi này, không phải cậu muốn tôi bay trở về sao? Tôi về rồi, tôi về rồi đây..." Trần Thước nâng mặt anh lên, cầu khẩn anh nhìn mình một chút: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho tôi biết, nói cho tôi biết đi. Tôi xin cậu, cậu nói chuyện đi..." Hắn đỡ lấy người trước mặt, nước mắt rơi xuống đất.

Một lúc lâu sau, Xuân Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh nhìn hắn không còn ánh sáng như trước nữa. Anh chợt mỉm cười, tránh khói đôi tay đang giữ lấy vai mình, đôi môi nứt nẻ khẽ cong lên, cảm giác đau đớn lập tức lan ra.

"Trần Thước, tôi không muốn giả vờ với cậu nữa, cậu cút đi!"

Giọng nói yếu ớt của Xuân Sinh lúc này lại tựa như một tảng đá lớn đập vào tim Trần Thước.

"Tôi sở dĩ xưng huynh gọi đệ với cậu, chính là vì coi trọng số tiền mà ba mẹ cậu để lại cho cậu, cảm thấy cậu là sinh viên Đại học, nếu có quan hệ tốt với cậu, cũng có chút mặt mũi." Xuân Sinh nói xong liền cười, thậm chí cười đến mức ho dữ dội, ho đến khi lục phủ ngũ tạng đều đau đớn mới dừng lại, thở dài, trịch thượng nói: "Không phải cậu thật sự cho rằng, có người sẽ thật lòng muốn làm bạn với một tên mọt sách đấy chứ? Vừa ngốc nghếch vừa ngu xuẩn, nếu không bởi vì cậu thi đậu Đại học, mẹ nó tôi mới lười để ý đến cậu!"

Trần Thước ngẩn người một lát, ngón tay đang nắm chặt khẽ co quắp.

Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh năm hắn thi Đại học, Xuân Sinh từ phía tấm bảng đỏ vừa cười vừa chạy về phía hắn, từ xa đã vẫy tay hét lên với hắn: "A Thước, tôi thấy tên cậu rồi."

Trần Thước giật giật khóe miệng, tựa như đang tự an ủi mình, lại tiến thêm nửa bước: "Xuân Sinh, đừng nói bậy, nghe lời, nói cho tôi biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu không nói, tôi làm sao có thể giúp cậu..."

Hắn nói năng lộn xộn, nhưng còn chưa kịp dứt lời, bụng đã truyền đến một cơn đau đớn. Xuân Sinh hung hăng đạp hắn một cước, Trần Thước ngã ngồi trên mặt đất, cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó nghe thấy tiếng Xuân Sinh cười.

"Tôi bảo cậu cút đi, cậu nghe không hiểu tiếng người hả? Ai muốn cậu giúp?"

Một giây sau, Xuân Sinh bị hai cảnh sát phía sau giữ chặt cánh tay đè anh xuống đất, anh từ bỏ giãy giụa.

"Tiêu Xuân Sinh!"

Trần Thước đứng lên, muốn chạy về phía anh, nhưng một cơn choáng váng ập tới, hắn cũng bị người ta đè xuống, không thể động đậy.

"A Thước, đừng làm loạn nữa!"

"A Thước, về nhà đi, trở về đi!"

Trần Thước không thể nghe thấy âm thanh xung quanh, dường như cũng không cảm nhận được đôi tay đang một mực ngăn cản mình, hắn nhìn Xuân Sinh, chỉ mong anh cũng nhìn mình một lần.

Hắn chỉ là, muốn anh đừng buông tay.

"Xuân Sinh."

"Tiêu Xuân Sinh..."

"Đừng vứt bỏ tôi."

Đột nhiên, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, thế giới như đảo lộn.

"A Thước?!"

"A Thước! Mau đến giúp tôi, nó ngất rồi."

Xuân Sinh nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào khóe miệng, mang theo đất cát, vừa mặn vừa đắng.

"A Thước, trở về đi."


Tiêu Chiến nhớ rõ ngày hôm đó gió ở Chu Sơn thổi rất nhẹ, mặt trời treo trên đỉnh đầu, là một ngày nắng hiếm hoi sau hơn mười ngày trời mưa liên tiếp. Trong gió mang theo vị mặn của biển, tràn vào trong mũi, như một chiếc khăn đẫm nước.

Ngày đó có rất nhiều người tụ tập ở sân vận động, đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến theo dõi phiên tòa xét xử công khai một cách kỹ lưỡng như vậy.

Trước kia Xuân Sinh ca không cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi xem, nói không cần đi góp vui.

Bây giờ Xuân Sinh ca bị định tội, đứng giữa hàng người bị xét xử, đã không còn ai nói như vậy với Tiêu Chiến nữa. Anh không nhớ A Thước ca đến từ lúc nào, chỉ nhớ rõ lúc ấy cảnh tượng rất hỗn loạn, lần đầu tiên nhìn thấy A Thước ca khóc, trong lòng cất giữ bí mật của hai người bọn họ, dường như anh cũng cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế ập đến với mình.

Nhưng Xuân Sinh ca lại không rơi nước mắt, anh ấy mắng A Thước một trận, sau đó bị người ta đè trên mặt đất.

Tiêu Chiến nhìn Trần Thước đột nhiên ngửa mặt và ngất đi, chợt nhớ tới có một năm bọn họ đi đảo Hoa Điểu, Xuân Sinh đứng trên tảng đá ngầm chìm trong nước biển, ánh mặt trời đỏ rực như lửa dường như đã biến thành đôi cánh của anh, anh hướng về phía Trần Thước mỉm cười: "Trần Thước, đừng lo lắng, chúng ta nhất định còn nhiều lối thoát!"

Xuân Sinh ca, đây chính là lối thoát mà anh nói sao?


Những người phạm tội phải diễu hành quanh trấn ba vòng, mỗi người đều bị trói chặt hai tay, chân mang xiềng xích, tấm ván gỗ đeo trên cổ đung đưa theo bước chân chậm chạp của họ.

Đám đông xung quanh di chuyển về phía trước, xì xào bàn tán, âm lượng càng lúc càng lớn, giống như thủy triều đột ngột dâng lên, nhấn chìm tiếng xích sắt va chạm vào nhau.

"Thật ghê tởm! Những người thích làm chuyện đó đều có bệnh."

"Tránh xa một chút, bệnh đó dễ lây nhiễm."

"Thật sự là không thể tưởng tượng được, Xuân Sinh là đứa trẻ ngoan ngoãn, sao lại hồ đồ như thế."

"Đừng nói nữa, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được."

......

Không thể nhớ là ai đã ném ra quả trứng đầu tiên, cũng không biết ai đã hét lên một câu: "Đồi phong bại tục."

Vậy là rau thối, trứng thối tới tấp bay đến, tất cả đều nhằm vào một mục tiêu. Bây giờ khi những phạm nhân bị dẫn đi diễu phố, ít ai ném những thứ này, cảnh sát đi cùng cũng sẽ ngăn cản bọn họ. Nhưng sự tức giận của đám đông không thể ngăn cản được, ngăn cản cũng vô ích, chỉ đành mặc kệ bọn họ.

Tiêu Chiến nhìn những quả trứng bị ném vỡ chảy xuống từ trên trán Xuân Sinh có thể tưởng tượng được, nếu là trước kia, phản ứng của Xuân Sinh ca sẽ như thế nào.

Nhất định sẽ trợn mắt há mồm hỏi: "Kẻ nào dám ném tiểu gia?" Còn bây giờ, anh chỉ im lặng đi về phía trước.

Đột nhiên, có người nhét một quả trứng vào tay cậu, tức giận nhìn cậu nói: "Mau ném đi!"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của kẻ nọ, vẫn còn nhớ rõ lúc còn bé Xuân Sinh ca từng dẫn cả bọn chơi lật thẻ bài.

Quên đi.

Chuyện thời thơ ấu, ai còn nhớ nữa.

Tiêu Chiến xông qua đám đông, chắn bên cạnh Xuân Sinh. Những thứ ô uế bị ném tới bay tán loạn như những ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, một ngọn lửa thiêu cháy ký ức tuổi thơ của cậu.

Nhưng cậu đâu biết rằng, cậu căn bản không thể ngăn cản được những ngọn lửa kia.

Cậu bị một người đàn ông mặc đồng phục lôi ra, trong lúc hỗn loạn, dường như cậu thấy Xuân Sinh nhíu mày, khẽ lắc đầu với mình.

"Xuân Sinh... Xuân Sinh à..."

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ trong đám đông, Tiêu Chiến cố gắng nhìn kỹ, thấy bà nội Phương Nghị đang run run rẩy rẩy đẩy đám đông giận dữ chặn đường ra, tiến lên phía trước. Những quả trứng vỡ nát khiến con đường trơn trượt, bà đứng không vững, ngã sõng soài trên mặt đất.

"Bà nội, bà nội!"

"Bà nội Phương Nghị!"

Tiêu Chiến chạy tới đỡ bà dậy, khi ngước mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy những giọt nước mắt trong đáy mắt Xuân Sinh.

Tay chân anh đều bị gông xiềng giữ chặt, chỉ có thể nghiêng người gọi bà: "Bà nội..."

Bà nội Phương Nghị giơ tay lên, nước mắt rơi trên những nếp gấp nhăn nheo, khẽ vuốt ve khuôn mặt Xuân Sinh, lau sạch vết bẩn bên tóc mai cùng mí mắt anh: "Đứa nhỏ của ta, Xuân Sinh, đứa nhỏ của bà, không phải đang rất tốt sao, sao lại thành ra thế này?"

"Bà nội," Xuân Sinh nửa quỳ trên mặt đất, dùng hai má cọ vào lòng bàn tay bà, muốn ôm bà nhưng lại không thể làm được, chỉ có thể không ngừng lặp lại: "Bà nội, con không sao, con thật sự không có việc gì, bà về trước đi, nghe lời con, được không?"

Bà Phương Nghị khóc lóc dữ dội, khiến những người xung quanh phải lo lắng, những thứ dơ bẩn không ngừng bay tới khi nãy cũng ngừng lại, tất cả mọi người đều đang nhìn bà, bà lại chỉ ôm Xuân Sinh, muốn thay anh giải thích với mọi người, không ngừng lặp đi lặp lại: "Nó không phải là đứa trẻ hư, Xuân Sinh nhà tôi là đứa bé ngoan ngoãn, nó không phải là đứa trẻ hư..."

Sự im lặng của đám đông còn khiến cho người ta tuyệt vọng hơn cả tiếng khóc, thỉnh thoảng vài con quạ bay ngang qua, xé tan sự im lặng trong chốc lát, nhưng sau đó lại là một sự yên lặng càng khủng khiếp hơn.

Nhưng bà Phương Nghị vẫn chỉ ôm Xuân Sinh, giống như khi còn bé, xoa đầu anh, trong miệng lẩm bẩm:

"Xuân Sinh nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan nhất..."

"Hắn làm ra chuyện bại hoại đạo đức như vậy, còn nói người tốt cái gì!"

"Đúng vậy, hắn ngủ với đàn ông, chính hắn cũng đã thừa nhận!"

"Ngủ với đàn ông sẽ mắc bệnh truyền nhiễm, lỡ như lây truyền cho chúng ta thì phải làm sao?"

"Phải."

"Đúng vậy."

"Đúng là như vậy."

Xung quanh không còn yên tĩnh nữa, những giọt nước mắt thương cảm trở nên lố bịch trong những tiếng xì xào bàn tán, bà Phương Nghị ngất xỉu trong lòng Tiêu Chiến, Xuân Sinh nhìn bà, cuối cùng cũng mở miệng.

"A Chiến, thay anh chăm sóc cho bà, ca ca cầu xin em!"

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt đỏ hoe của Xuân Sinh, gật đầu. Anh cõng bà Phương Y rời khỏi đám đông, quay đầu nhìn thoáng qua, bóng lưng Xuân Sinh có chút mơ hồ.


Tiêu Chiến không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, chất lỏng ấm nóng kia vừa mặn vừa đắng, rơi vào đầu lưỡi giống như những đầu kim nhọn hoắt. Anh nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng mình có thể nhìn thấy bóng lưng Xuân Sinh ca.

Đi diễu phố ba vòng, đến vòng cuối cùng, Xuân Sinh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Những tiếng chửi rủa bên tai lẫn lộn cùng những tiếng cảnh báo trên loa phát thanh ở phía xa trong một khoảnh khắc tựa như đều biến mất, thay vào đó là hình ảnh bốn người bọn họ đang tung tăng chạy trên những con phố, những hình ảnh mang theo kỷ niệm cũ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh không biết bao nhiêu lần.

Cậu bé 6 tuổi Nhất Bác lần đầu tiên đến Chu Sơn, đá bóng làm vỡ kính cửa sổ nhà Xuân Sinh.

......

A Chiến 7 tuổi theo Xuân Sinh ra con phố có những cửa hàng tạp hóa, nhặt cuốn sách minh họa Tây Du Ký ôm vào lòng, nói muốn giữ lại cho Nhất Bác.

......

Xuân Sinh mười bốn tuổi đứng trước cửa hàng nhỏ nơi góc đường, túm lấy ống tay áo của A Thước, náo loạn đòi mua một cây kem Xích Tiểu Đậu.

Khi đó, tất cả mọi người đều ham chơi, bốn người vừa ăn kem, vừa xem đài phun nước ở quảng trường trung tâm.

......

Trần Thước mười tám tuổi thi đậu Đại học, bọn họ vội vã đến bến tàu, chạy đua với mặt trời đến đảo Hoa Điểu.

Dưới ánh đèn màu đỏ, Xuân Sinh mỉm cười và nói với họ: Chúng ta có rất nhiều lối thoát.

......

Trần Thước hai mươi tuổi mời Xuân Sinh đi xem phim, trên đường về nhà đã chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia, trong lòng cả hai đều cho rằng mình không làm sai.

......

Những ngày đó vẫn còn rõ ràng như mới vừa hôm qua.

Nhưng rất nhanh sẽ biến mất không còn chút dấu vết.

Một mảnh lá rau theo tóc mai rơi xuống giữa cổ áo, Xuân Sinh ngửa đầu nhìn về phía tịch dương sắp biến mất phía chân trời xa, những đám mây bị nhuộm thành một màu đỏ cam, anh khẽ nhếch khóe miệng nứt nẻ, không biết là đang nói chuyện với ai.

"A Thước, trời sắp sáng rồi."


Lúc từ bệnh viện đi ra, sắc trời đã xám xịt, Tiêu Chiến đứng trước cổng bệnh viện ngước mắt nhìn về chân trời phía xa, hoàng hôn khuất sau những đám mây, không khí dường như đã ứ đọng từ rất lâu, đang chuẩn bị khóc lớn một hồi.

Vừa rồi Tiêu Huân đến bệnh viện, yêu cầu Tiêu Chiến về nhà ăn chút gì đó. Anh nhìn bà nội Phương Nghị đang nằm trên giường bệnh, nếp nhăn nơi khóe mắt đã dịu đi đôi chút trong giấc ngủ.

"Còn cách nào không ba?"

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Huân, lúc hỏi lời này bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước Tiêu Huân có nói đùa với mình: "Ba của con là Giám đốc nhà máy chứ không phải Ngọc Hoàng Đại đế."

Tiêu Huân không nhìn cậu, rũ mắt nói: "Về ăn cơm trước đi, mẹ con đang chờ con."

Tiêu Chiến bước từng bước xuống cầu thang, mỗi một bước như thể lại mất một phần sức lực.

Những người vây xem trên phố cũng đã tản đi gần hết, chỉ còn lưu lại một đống hỗn độn xanh xanh vàng vàng, mặt đất loang lổ, tưởng như có gột rửa trăm ngàn lần cũng không thể sạch.

"Tiêu Chiến!"

Bên tai bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, anh ngẩng đầu lên, thấy Vương Nhất Bác khoác bóng đêm trên vai, thần thái sáng láng chạy về phía mình. Anh nhìn xung quanh, hóa ra bản thân đã đi đến bến tàu Tam Giang.

Nhìn ánh mắt sáng ngời của Vương Nhất Bác, trong lúc hoảng hốt, anh đã để ánh sáng kia đưa mình trở về quá khứ, dường như tất cả đều chưa có gì thay đổi, những tai họa bất ngờ đó chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn có thể giống như trước kia, gọi tên nhau mà không cần phải cố kỵ bất cứ điều gì, trên tay cầm cây kem Xích Tiểu Đậu chạy một mạch đến bến phà của chú Châu, nương theo ánh sao mà chạy đua với mặt trời, đến đảo Hoa Điểu.

Nhưng những ký ức rực rỡ đó có thể kéo dài được bao lâu? Khi nào thanh đao kia sẽ rơi xuống? Khi nào hoàng hôn sẽ khép lại? Ai sẽ là người tiếp theo đứng giữa tâm bão? Cơn bão tiếp theo khi nào sẽ đến? Liệu có phải ngày mai không?

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên mang theo nụ cười rạng rỡ đang chạy về phía mình, ngàn vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu như một cơn mưa đao, cắt nát khoảng thời gian tươi đẹp đó.

Vương Nhất Bác dừng lại trước mặt anh, thở hổn hển nói: "Thật trùng hợp, em vừa xuống thuyền đã nhìn thấy anh."

Thấy Tiêu Chiến nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, Vương Nhất Bác ngẩn người trong chốc lát, nụ cười trên mặt phai nhạt dần đi, "Sao... làm sao vậy?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn phía sau cậu, nhẹ giọng hỏi: "Chú Hữu Hoa và bà Thúy Thanh đâu?"

Vừa nhắc đến, Vương Nhất Bác bĩu môi: "Không biết ba em đột nhiên có chủ ý gì, ở Thiên Tân chậm chạp mãi không chịu về. Đã ở đó nửa tháng rồi, em thật sự không thể ngồi yên ở đó được nữa." Vừa nói, cậu vừa cẩn thận nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Em trốn về một mình."

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên, vẫn im lặng như trước, Vương Nhất Bác không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, vì vậy tiếp tục giải thích.

"Em... Em nhớ anh!" Cậu dừng một chút, trong giọng nói ẩn chứa chút ủy khuất không rõ ràng, "Em gọi cho anh nhiều lần như vậy, anh cũng không gọi cho em. Em vì chờ điện thoại của anh, gần như ở luôn trong buồng điện thoại rồi. Em nhớ anh nhiều như vậy, cũng chẳng thấy anh nhớ đến em!"

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ im lặng của Tiêu Chiến, cảm thấy kỳ quái: "Có phải... xảy ra chuyện gì rồi không?"

Một trận gió thổi qua, Tiêu Chiến nhìn thiếu niên, lời còn chưa kịp nói, nước mắt đã rơi xuống. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.

Vương Nhất Bác thấy anh khóc thì hoảng hốt, tưởng lời than vãn vừa rồi của mình quá nặng nề, vội vàng vươn tay ra, muốn ôm người vào trong lòng vỗ về.

Khi còn nhỏ, lúc cậu không ngủ được, Tiêu Chiến cũng đã vỗ lưng cho cậu như vậy.

Không ngờ chỉ vừa mới vòng tay ra sau người Tiêu Chiến, đã bị đẩy ra ngoài.

"Anh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác cau mày, cậu giấu giếm Vương Hữu Hoa không kể ngày đêm chạy về chỉ để gặp anh, kết quả bây giờ gặp được rồi, hình như lại không được chào đón. Mấy ngày bôn ba vừa rồi bỗng trở nên thật nực cười.

Tiêu Chiến hình như cũng bị động tác của mình làm cho sửng sốt, anh cúi đầu, trong đầu lộn xộn lúc là khuôn mặt tươi cười của Vương Nhất Bác, lúc là những bước chân bị gông xiềng của Xuân Sinh, lúc lại là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trần Thước.

"Thực xin lỗi!"

Vương Nhất Bác chỉ cho rằng anh xin lỗi vì đã đẩy mình ra, vì thế trong lòng mềm nhũn, tiến lên nửa bước hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Anh nói cho em biết đi, nếu có chuyện gì nghiêm trọng, anh nói với em, em cũng có thể giúp anh...."

"Xuân Sinh, nghe lời, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu không nói tôi làm sao giúp cậu được."

Câu nói của Vương Nhất Bác và Trần Thước chồng lên nhau, vang lên bên tai Tiêu Chiến.

Lúc A Thước ca nói như vậy, trong lòng Xuân Sinh ca đang suy nghĩ cái gì?

Vì sao Xuân Sinh lại đạp Trần Thước mạnh như vậy? Vì sao anh lại dùng những lời khó nghe như thế mắng A Thước? Vì sao phải đuổi hắn đi?

Vương Nhất Bác vẫn không ngừng hỏi "Làm sao vậy?", bỗng nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, vỗ tay một cái: "A, hay là vậy đi, em dẫn anh đi ăn chè trôi nước đường phèn nhà ông Thôi ở ngã tư đường nhé, không phải anh thích ăn món đó nhất sao? Chúng ta vừa ăn vừa uống nước đắng, em muốn xem ai dám..."

Cậu hào hứng nói chưa hết câu, Tiêu Chiến bỗng nhiên mặt không đổi sắc đi vòng qua cậu, chỉ bỏ lại một câu: "Em về trước đi."

Lời nói của Vương Nhất Bác bị cắt ngang giữa chừng, thiếu niên sững sờ, xoay người túm lấy anh.

"Tiêu Chiến!"

Chỉ là bàn tay kia còn chưa nắm được nửa giây, đã bị hất ra.

Tiêu Chiến một mực đi về phía trước, không quay đầu nhìn lại.

Vương Nhất Bác đi theo phía sau anh, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả thành lời.

Đi được hơn chục bước, Tiêu Chiến bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên: "Em về đi, đừng đi theo anh."

Vương Nhất Bác nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu chặt, cậu không hỏi đã xảy ra chuyện gì nữa, bởi vì bỗng nhiên, cậu không dám. Tiêu Chiến nhìn cậu cười an ủi: "Anh không sao, em về trước đi, được không?"

Phía trước là đường ngang rãnh dọc, sau lưng là vực sâu, Vương Nhất Bác cảm thấy túi hành lý trên tay bỗng nhiên nặng trĩu, dường như muốn kéo cậu ngã thẳng xuống. Cậu hình như nhìn thấy một một sợi dây trong trái tim của Tiêu Chiến, sợi dây mong manh ấy đang trên bờ vực sụp đổ.

"Em..." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, không thể thốt được lời nào, muốn đến gần một bước lại không dám. Cậu hoảng hốt nghĩ, vì sao đột nhiên lại trở nên như vậy?

"Em không đi." Cậu đến gần người trong lòng, vươn tay muốn ôm người vào trong ngực, ít nhất, chỉ cần ôm được người đã. Lúc bị đẩy ra lại không cam lòng, tiếp tục nắm lấy tay Tiêu Chiến muốn ôm người. Hai người cứ thế giằng co, trong lúc giãy giụa, trên má đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức.

"Anh bảo em đi đi! Anh bảo em đừng đi theo anh nữa!'

"Anh không muốn gặp em, em nghe không hiểu hả?!"

"Bây giờ anh không muốn nhìn thấy em!"

Cuối cùng Tiêu Chiến hét lên, nỗi sợ hãi và thất vọng suốt mấy ngày qua cứ thế tràn ra, những giọt nước mắt không thể khống chế được, giống như những lưỡi lửa, mang toàn bộ hy vọng mà anh đặt trên người Vương Nhất Bác, đốt thành tro bụi.

Anh biết Vương Nhất Bác không chứng kiến mọi chuyện, cũng không làm sai chuyện gì.

Nhưng Vương Nhất Bác, em không biết rằng chúng khẩu nhược kim*, lời nói có thể giết chết một người, không khác gì lăng trì xử tử.

(*众口铄金: miệng nhiều người có thể nung chảy vàng - ý chỉ sức mạnh ghê gớm của dư luận, của những lời chỉ trích).

Vì vậy, đừng sa vào vũng lầy nữa.

"Em về đi, anh không muốn nhìn thấy em."

Tiêu Chiến xoay người bỏ chạy, giấu mình vào bóng đêm, chìm trong tuyệt vọng.

Vương Nhất Bác, em chịu một cái tát này, tốt nhất là hãy hận anh cho đến chết.

Bởi vì, nếu giông bão kéo đến, anh vẫn hy vọng chúng ta là người ngoài cuộc.

----

"Ái nhân rời đi không một lời từ biệt, một đời có là bao lâu."

- "Nửa đời duyên" -

***

Hôm làm chương này đã không cầm được nước mắt, hôm nay đọc lại để đăng, cảm xúc vẫn y như vậy....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro