Chương 37
Những bóng cây in trên cửa sổ khẽ đung đưa trong gió đêm, ngoại trừ những thứ này, xung quanh hết thảy đều đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiêu Chiến ngồi xuống, nhặt mấy cánh hoa đã úa vàng trên mặt đất lên, trong lòng tính toán đủ loại khả năng.
Người đến rốt cuộc là ai, mà phải đi cả chặng đường dài chỉ để đến tận nhà anh lấy đi một cánh hồng?
Tiêu Chiến đặt cánh hoa trong lòng bàn tay, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mặc áo khoác vào, mở cửa bước ra ngoài. Một cơn gió lạnh ập đến trước mặt, ngoại trừ gió, tất cả đều chìm trong giấc ngủ yên tĩnh.
Anh đi vòng quanh khoảng sân nhỏ trước nhà hai lần, không phát hiện thứ gì khác thường, sau đó lại men theo con đường hướng về phía Bắc đi tới, có điều mới vừa đi được chừng năm mươi mét đến ngã tư, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động chói tai, chính là tiếng lốp xe ma sát với mặt đất.
Anh xoay người nhìn lại, chiếc xe phía sau như một mãnh thú từ trong không trung hiện ra, đột nhiên lao về phía anh.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng chỉ mới vừa giằng co trong chớp mắt, đã cảm thấy một lực đạo rất mạnh từ bên trái lao vào người mình.
Gió do chiếc xe màu đen quét tới tựa như ma trảo, quét qua góc quần áo của anh, hai người bọn họ theo quán tính lăn vào tán cây ven đường.
Vương Nhất Bác vẫn một khắc không rời túm chặt lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo anh chạy qua bãi cỏ, men theo những bụi cây nhỏ ven đường, một mạch chạy thẳng đến trước cửa nhà. Cũng không biết cậu lấy đâu ra chìa khóa, mở cửa rồi kéo Tiêu Chiến nhét vào trong nhà.
Trong lúc gấp gáp Tiêu Chiến vẫn còn có hơi sức mà nhớ đến, hẳn là thời điểm khi chú Hữu Hoa và bà nội Thúy Thanh còn ở trong nhà mình, anh đã đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc chìa khóa.
Vương Nhất Bác dường như không có ý định vào nhà, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn túm chặt tay cậu không buông, cậu chỉ đành để mặc người ta lôi lôi kéo kéo đưa mình trong nhà.
"Không có việc gì anh, mẹ nó, ra ngoài chạy loạn cái gì!"
Lời còn chưa kịp nói hết, môi đã bị người ta phủ kín.
Hơi thở ấm áp phả lên giữa môi răng, Tiêu Chiến vòng tay qua cổ cậu cố gắng thu hẹp khoảng cách, gắng sức mà hôn cậu.
Vương Nhất Bác ăn đậu hũ của người ta một lúc rồi mới đẩy người ra: "Hỏi anh đó, không có việc gì anh ra ngoài chạy loạn cái gì, anh không biết..."
Trước khi những lời của Vương Nhất Bác kịp rơi xuống, Tiêu Chiến đã lại nâng cằm lên, chặn lời cậu: "Vậy em không có chuyện gì mà đột nhập bất hợp pháp vào nhà người khác, anh còn chưa hỏi em đâu."
Vương Nhất Bác há miệng, lại không biết phải phản bác thế nào.
Lý Bưu nói với cậu và anh mặt sẹo rằng Triệu Đắc Tài đã thoát khỏi tay Ngô Hoa, đến tột cùng là tự gã chạy thoát được hay là do Ngô Hoa cố ý thả đi, tuy rằng còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nhìn bề ngoài, Tiêu Chiến rõ ràng là cái gai trong mắt Triệu Đắc Tài, lúc này người gặp nguy hiểm nhất chắc chắn là anh, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết.
Vì thế Vương Nhất Bác và anh mặt sẹo vẫn luôn để mắt đến khu vực lân cận gần nhà và công ty của Tiêu Chiến, không dám lơ là dù chỉ một phút.
Buổi sáng, Vương Nhất Bác thấy Hổ Tử đến từ rất sớm, nhưng buổi chiều lại đột nhiên ra ngoài. Nữu Nữu ở nhà một mình, Vương Nhất Bác cũng không yên tâm, vì thế lấy chiếc chìa khóa trước kia Tiêu Chiến đưa cho mình, mở cửa lặng lẽ vào nhà.
Nữu Nữu khi nhìn thấy cậu cực kỳ vui vẻ, Vương Nhất Bác chơi với tiểu nha đầu một lúc, trước khi rời đi còn dặn dò cô bé đừng để lộ chuyện cậu đến đây.
Đi ngang qua bệ cửa sổ của phòng khách, cậu phát hiện trên đó có một đống cánh hoa hồng đã héo khô, bỗng ngơ ngẩn, mãi cho đến khi Nữu Nữu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiêu ca ca thường ngồi ở đây đếm cánh hoa."
Vương Nhất Bác vốn tưởng chỉ lấy đi một cánh hoa, Tiêu Chiến có lẽ cũng không phát hiện.
Về lý do vì sao cậu phải lấy đi một cánh hoa đã héo khô, bản thân cậu cũng không thể nói rõ nguyên nhân.
"Trả anh."
Tiêu Chiến như đang đòi nợ, xòe bàn tay về phía cậu.
Vương Nhất Bác chột dạ mà nhìn đi chỗ khác, không nói lời nào, cũng không trả lại cho anh.
Ánh mắt Tiêu Chiến mang ý cười mơ hồ, bản thân anh đương nhiên cũng không phát hiện ra.
"Yo, trộm đồ của người khác còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, để anh bắt được còn không chịu trả lại?"
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh vẫn rũ mắt nhìn xuống, ngập ngừng nói: "Cánh hoa héo khô thôi có gì là hiếm lạ."
"Em hiếm lạ a."
Tiêu Chiến nhìn cậu, hai tay ôm mặt cậu, ép cậu phải nhìn mình: "Vương Nhất Bác, em không giả vờ thì chết à?"
"Em không sợ ngày đó khi em mắng anh, anh thật sự sẽ tin sao?"
Vương Nhất Bác nắm tay anh kéo xuống, rũ mắt nói: "Nếu có thể tin là thật, sẽ càng tốt hơn."
"Em mẹ nó hỗn đản, vương bát đản!"
Vương Nhất Bác nghe vậy, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tiêu Chiến, nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn lên tiếng: "Xin chào, anh không phải hỗn đản."
Tiêu Chiến không lên tiếng, chớp chớp mắt nhìn cậu.
"Tiêu Chiến, những gì em nói với anh hôm đó ở nhà, không phải diễn kịch." Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ bừng, lông mày nhíu chặt: "Lỡ như vừa rồi em không có mặt ở gần đó, lỡ như em không chạy đến kịp, lỡ như chiếc xe kia thật sự đâm qua..."
Quá nhiều "lỡ như", cậu phải cẩn thận tỉ mỉ đến mức độ nào, mới có thể ngăn chặn tất cả đây.
"Bây giờ anh đang chiêu mộ Ngô Hoa để đối phó Triệu Đắc Tài, anh biết hắn không phải người tốt lành gì, anh biết, nhưng anh vẫn một lòng muốn nhảy vào hố lửa sao?"
Tiêu Chiến im lặng không nói lời nào, chỉ cứ như vậy mà nhìn cậu, cho dù đôi mắt ngấn lệ, cũng cố chịu đựng không để chúng rơi xuống.
Vương Nhất Bác thu lại giọng điệu chất vấn, cậu biết đáp án đã rất rõ ràng.
Khẽ thở dài một tiếng: "Em biết anh kiên trì vì điều gì, em chỉ là sợ, sợ đến mức cả đêm cũng không thể ngủ được."
Cậu mỉm cười.
"Tiêu Chiến, anh có thể cảm thấy thật nực cười, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng."
"Chỉ là vừa rồi, em thật sự hận vì sao mình không thể bay đến chỗ anh."
"Em thật sự không biết, ông trời còn muốn cướp đi bao nhiêu người mà em thương yêu nữa mới chịu dừng lại."
Cuối cùng nước mắt cũng trượt dài trên má, Tiêu Chiến vươn tay ra vòng qua cổ Vương Nhất Bác, vùi đầu vào hõm vai cậu.
"Vương Nhất Bác, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?"
"Từ khi mới sáu, bảy tuổi cho đến bây giờ, có lẽ là hai mươi năm." Giống như khi còn nhỏ, anh khe khẽ vỗ lên lưng Vương Nhất Bác, từng cái, từng cái một: "Một người có thể có bao nhiêu cái hai mươi năm trong đời? Anh cảm thấy hai chúng ta rất may mắn, thật sự rất may mắn."
"Cho dù là..." Nói đến đây, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nuốt xuống cảm giác chua xót trong cổ họng: "Cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh cũng nhất định sẽ đi tìm em, anh thề."
"Đến lúc đó, em nhớ phải chờ anh là được."
Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại vươn tay ôm lấy eo anh, dùng hết sức lực mà siết anh vào trong lòng.
"Em không quan tâm kiếp sau, kiếp sau nữa gì đó, em chỉ cần kiếp này."
Ánh sáng từ ngọn đèn vàng ấm áp ôm lấy hai người đang ôm nhau, chỉ có thời gian hoà cùng nhịp thở, lặng lẽ bước về phía trước.
Đột nhiên, trong sự im lặng kéo dài, không biết là dạ dày của ai bỗng sôi ục ục.
Tiêu Chiến ngẩng đầu dậy từ trong lòng Vương Nhất Bác: "Chưa ăn sao?"
Vương Nhất Bác trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, nhìn anh không đáp.
"Người là sắt, cơm là thép, cho dù trời có sụp xuống cũng phải ăn cơm." Tiêu Chiến nhéo mặt cậu: "Anh cũng chưa ăn, anh nấu chút mì hai chúng ta cùng ăn nhé?"
Vương Nhất Bác khẽ nhăn mũi: "Để em giúp anh."
"Bỏ đi, anh sợ em lại làm nổ tung phòng bếp lên mất." Tiêu Chiến xua xua tay, thuận tiện lau nước mắt đọng trên má.
"Cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ, trước kia em vẫn làm đồ ăn cho ba và bà nội đó thôi." Vương Nhất Bác dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Tiêu Chiến bận rộn chuẩn bị, lầm bầm nói.
Tiêu Chiến lấy một nắm mì bỏ vào nồi, cười nói: "Được rồi đấy, không biết lúc trước chú Hữu Hoa đã phàn nàn với anh bao nhiêu lần rồi."
Vương Nhất Bác không đáp lời, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.
Nồi mì sợi từ từ lăn tăn sôi, điện thoại đang đặt trên bàn ăn đột nhiên rung lên, Vương Nhất Bác đi tới, nhìn qua một cái, cầm đến đưa cho Tiêu Chiến.
"Ai vậy?"
"Số lạ."
Tiêu Chiến tranh thừ vừa dùng đũa khuấy mì, vừa cầm điện thoại nhìn thoáng qua, liền nhấn nhận cuộc gọi.
"Ừm, ừm, đã biết. Được, cúp đây."
Đôi câu ba lời đã cúp máy, Vương Nhất Bác đứng ở phía sau cũng nghe không rõ đầu dây bên kia nói gì.
"Ai vậy?"
"Hổ Tử, nói một vài chuyện trong công ty." Tiêu Chiến cụp mắt xuống, trong lúc nói chuyện gắp một đũa mì lên, đưa tay về phía Vương Nhất Bác: "Lấy cho anh cái chén."
Phùng Tử Tường cầm điện thoại thận trọng nhìn xung quanh, gió thổi khô những giọt mồ hôi đọng trên trán hắn, thiếu chút nữa thổi bay luôn những lời thì thầm hắn nói qua điện thoại.
"Tôi đã tìm được tung tích của Triệu Đắc Tài."
"Nhưng Ngô Hoa hình như tạm thời còn chưa muốn động đến gã."
"Đoán chừng hắn muốn đợi Triệu Đắc Tài liên lạc với những đường dây mà gã có giao dịch sau lưng hắn."
Đầu dây bên kia Tiêu Chiến không nhiều lời, chỉ "ừm ừm" hai lần, nói "Đã biết", sau đó cúp máy, có lẽ là do có người ở bên cạnh, không tiện nói chuyện.
Hắn lấy ra một điếu thuốc châm lên, vừa mới hút được một hơi, sau gáy đã bị thứ gì đó cứng rắn chạm vào.
Đốm lửa dừng lại theo hơi thở, chỉ còn một ít khói bụi theo gió vương xuống.
Vật cứng lạnh vẫn chạm vào sau gáy, Ngô Hoa từ phía sau đi tới.
Điếu thuốc vẫn đang tự cháy, để lại một vệt tàn thuốc nguy hiểm khẽ rung rinh.
Ngô Hoa liếc nhìn hắn, bóp tàn thuốc từ giữa đôi môi khô quắt của hắn, ném xuống đất, dùng chân dẫm nát.
Sự im lặng bao trùm hơi thở của con người, như thủy triều ùa vào mặt, quấn chặt trong lồng ngực không chút kẽ hở.
Ngô Hoa nhìn hắn, mỉm cười: "Chuyện cậu có vấn đề căn bản không phải là bí mật, chẳng qua tôi vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở, cậu có biết vì sao không?"
Hắn cầm điếu thuốc, khói trắng từ điếu thuốc đang cháy dần bay lên cao, khẽ than nhẹ một tiếng: "Cậu là người thông minh, hẳn là nhìn ra mình chẳng qua chỉ là công cụ trong tay Tiêu Chiến, thằng nhãi đó vì muốn đạt được mục đích của mình ngay cả tình nhân cũ cũng có thể đoạn tuyệt." Ngô Hoa chậm rãi ngồi xuống, ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn Phùng Tử Tường: "Cậu thì là cái thá gì? Đợi đến khi cậu trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của tôi, cậu còn trông chờ hắn có thể hy sinh vì nghĩa mà bảo vệ cậu sao?"
"Huống chi, cậu vẫn còn một cô em gái."
Ngô Hoa đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên góc áo, "Vốn dĩ tôi rất cảm động khi Tiêu Chiến hứa giao cho tôi số tiền hỗ trợ tài chính kia sau khi việc thành, đáng tiếc, hắn vẫn để lại tai mắt bên người tôi, thật sự là lòng tham không đáy."
"Nhưng cậu đã theo tôi rất lâu rồi, Tường Tử, trước mắt vẫn còn có cơ hội, muốn hay không tất cả tùy thuộc vào cậu."
"Anh muốn nhường số tiền hỗ trợ tài chính kia?" Vương Nhất Bác vừa gắp một đũa mì trong tô nhét vào miệng, hai má phồng to dừng lại vì câu nói vừa rồi của Tiêu Chiến.
"Ngô Hoa không phải kẻ ngốc, anh lợi dụng hắn, cũng phải cho hắn một chút lợi ích." Tiêu Chiến múc một muỗng ớt bỏ vào tô: "Dù sao thì cuối cùng số tiền này có rơi vào tay hắn hay không, còn chưa biết được."
"Anh có ý gì?"
"Hắn sẽ không để Triệu Đắc Tài bị cảnh sát bắt, nếu không, một khi Triệu Đắc Tài cảm thấy trước mắt chỉ còn đường chết, cho dù có phải liều mạng nhất định cũng sẽ kéo Ngô Hoa xuống nước theo."
"Cho nên, so với cảnh sát Ngô Hoa còn muốn tìm được Triệu Đắc Tài trước, xử lý gã rồi mới có thể kê cao gối mà ngủ được."
"Anh báo cảnh sát rồi?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Ngô Vũ Sâm đang bị điều tra, Ngô Hoa ẩn trong bóng tối, bởi vậy cảnh sát hẳn là muốn tìm được Triệu Đắc Tài rồi mới tóm gáy hắn. Chuyện bắt hắn chắc chắn phải làm, chúng ta chỉ cần nghĩ cách giúp cảnh sát là được."
"Cách mà anh nói, hẳn không phải là Phùng Tử Tường đâu đúng không? Hắn có đáng tin cậy không?"
Tiêu Chiến nghe vậy tựa như có chút kinh hãi, ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác.
Người đối diện chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt bình tĩnh: "Về sau đừng có lừa em, em không muốn phải suy đoán."
Lời nói dối bị vạch trần ngay trước mặt, Tiêu Chiến như một đứa trẻ làm sai chuyện, bĩu môi xắn quả trứng còn chưa kịp ăn ở trong tô ra làm hai, gắp một nửa bỏ vào tô của Vương Nhất Bác, mong chờ nhìn cậu.
Chẳng qua, thanh niên không bị dáng vẻ này của anh lấy lòng, rõ ràng là đang tức giận, gắp nửa quả trứng đáng thương kia để sang một bên, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Vương Nhất Bác không ăn trứng, Tiêu Chiến cũng không ăn, vẫn chớp chớp mắt nhìn cậu.
Cảm giác được ánh mắt của người đối diện vẫn không rời đi, đũa cũng không động, Vương Nhất Bác ăn được vài miếng mì đột nhiên cảm thấy vô vị, rốt cuộc vẫn không thể chịu được, đành gắp nửa quả trứng kia bỏ vào trong miệng.
Chỉ là vẫn không nhìn lên, cũng không để ý tới người còn lại.
Tiêu Chiến nhìn má cậu phồng lên thành một cái tổ tròn xoe, đôi mắt lập tức biến thành hai lưỡi liềm, bước đến ngồi vào lòng cậu.
Người bị ôm cổ vốn đang yên lặng ăn mì, kết quả lại bị gia hỏa này cắt ngang. Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn lên, bàn tay đang để trên đùi tàn nhẫn nhéo một cái lên mông Tiêu Chiến.
"Cười cái rắm!"
Tiêu Chiến nghe được lời này càng cười tươi hơn: "Cười cũng không được sao? Đến cười em cũng muốn quản?" Anh vừa nói vừa nghiêng người đến hôn cậu, ngậm lấy cánh môi kia dằn vặt một hồi, rồi chuyển qua vành tai cùng hàng lông mày đang nhíu lại tựa như chiếc móc câu, dù sao chính là từ mặt đến cổ, bất kể thế nào cũng phải nếm đủ hương vị của thanh niên mới chịu từ bỏ.
Vương Nhất Bác bị anh cọ cọ cả người như sắp bốc hỏa, vì thế đứng dậy, ôm mông đem người đặt lại lên ghế, lời lẽ chính đáng nói: "Ăn mì cho đàng hoàng đi, đừng có đốt lửa, em đã ăn gần hết rồi tô của anh vẫn còn nguyên. Cho anh mười phút, ăn xong em rửa chén."
Tiêu Chiến vươn ngón út móc vào lòng bàn tay cậu, chớp chớp mắt vẻ mặt tỏ ra ngây thơ: "Mười phút ăn xong, sẽ có thưởng sao?"
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của anh, thật giống như trắng trợn viết một hàng chữ trên mặt: "Anh chính là đang câu dẫn em đó, em có thể làm gì được?" thì không nhịn được mà bật cười, duỗi tay ra nhéo nhéo má anh: "Có."
"Chú Hai tôi nói, dựa trên những bằng chứng mà họ đã điều tra được về các tội danh liên quan đến công việc của Ngô Vũ Sâm, tất cả các vụ việc có thể đều liên quan đến Triệu Đắc Tài, nếu cộng tất cả các tội danh lại với nhau, nhiều nhất có thể sẽ bị kết án, con số này." Bắc Xuyên duỗi hai ngón trỏ ra bắt chéo lại với nhau, nhướng mày nhìn Tiêu Chiến: "Có điều đây là chuyện cơ mật, là do tôi lì lợm gặng hỏi, chú Hai tôi cũng chỉ nói đại khái với tôi như vậy."
Đầu ngón tay Tiêu Chiến đặt trên miệng ly, cau mày: "Hắn ta quả thật đã sớm có chuẩn bị."
"Cái đó thì đương nhiên, ngay cả Ngô Hoa cũng đã sớm có chuẩn bị, nhìn bề ngoài Triệu Đắc Tài mới là ông chủ, chỉ biết càng phải cẩn thận hơn." Bắc Xuyên dùng hai ngón tay kẹp ly rượu lên, nhấp một ngụm: "Hôm đó cậu nói với tôi, Ngô Phương Châu chính là Ngô Hoa, cho đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ."
Tiêu Chiến nhìn hắn: "Mơ hồ thì cứ mơ hồ đi, mơ hồ một chút cũng tốt." Anh nhấp một ngụm rượu trong ly rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Thật vất vả mới được nghỉ một ngày, vội vàng đi làm gì."
"Về nhà nấu cơm cho chồng."
Tiêu Chiến nói ra lời này không chút nặng nề nào, chỉ là quá tự nhiên, lại khiến cho Bắc Xuyên kinh ngạc đến nổi da gà, hắn rung rung bả vai, cố ý lái thành giọng nheo nhéo, nói: "Thằng nhóc chết tiệt kia không thể tự mình nấu được sao! Cũng đâu phải tên ngốc bị quỷ bắt mất hồn!"
Hai chữ Kim Hoa nhũ vàng lấp lánh trên biển hiệu của công ty đã phủ một lớp bụi mờ, cho dù gió lớn cỡ nào cũng không thể thổi bay đi được, cánh cổng sắt của khu nhà công ty đã bị niêm phong, bởi vì keo dán không tốt mà gục đầu xuống, yếu ớt đung đưa trong gió.
"Kẻ bị quỷ bắt mất hồn" Vương Nhất Bác dựa vào cửa, nhìn một bóng người cao lớn đang đi đến cách đó không xa.
Lý Bưu thở hồng hộc chạy đến, lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác mới chậm lại bước chân, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách cậu hai bước.
"Đồ đâu?"
Lý Bưu quan sát xung quanh, lấy ra hai bao thư từ trong túi áo, đưa cho Vương Nhất Bác.
"Ồ."
Vương Nhất Bác định đưa tay ra nhận lấy, nhưng Lý Bưu đã rút tay lại, khiến tay cậu hẫng lại giữa không trung.
"Thứ tôi muốn đâu?"
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn hắn vài giây, từ trong túi quần lấy ra một phong bì giấy màu nâu, trực tiếp bước lên phía trước nhét vào túi áo hắn: "Vé xe, tiền, tất cả đều ở đây."
Nói xong, cậu lại xòe tay về phía Lý Bưu.
Lý Bưu mỉm cười đưa phong thư cho cậu: "Thật sự là con người thẳng thắn a, vừa hay," Vừa nói vừa đưa một ngón tay lên miệng thấm nước miếng đếm tiền: "Tôi cũng là người thẳng thắn."
Vương Nhất Bác mở phong thư ra, nhìn lướt qua những thứ đồ ở bên trong, cau mày: "Nhiều như vậy?"
Lý Bưu nghe vậy cũng nhìn vào phong thư: "Cậu cho rằng anh đây chỉ ăn chay thôi sao? Mẹ nó, sớm biết Triệu Đắc Tài không phải con người, ít nhiều gì cũng phải lưu lại một chút nhược điểm của hắn chứ. Lại nói, mấy tên thuộc hạ nhãi nhép dưới tay tôi, cũng không phải không có sở trường gì. Động tay động chân nhiều như vậy cũng không bị Ngô Hoa phát hiện ra. Tôi nói cho cậu biết," Lý Bưu càng nói càng hưng phấn, ghé sát vào Vương Nhất Bác, nói: "Hắn bí mật gài người bên cạnh Ngô Hoa, còn giấu máy ghi âm, giấu ở chỗ nào tôi không biết rõ, đứa nhỏ kia cũng không nói cho tôi biết."
Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên chìm xuống, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể nói không đúng chỗ nào.
"Cầm tiền rồi thì chạy nhanh đi, nếu không muốn dính chàm thì đừng quay về."
"Ngừng, dùng lời của cậu," Lý Bưu lắc lắc xấp tiền trong tay: "Tự do."
Tiêu Chiến cảm thấy mình tuyệt đối không thể so sánh với Bắc Xuyên sắm vai người mẹ, cười đến đau bụng, xoay người bước ra cửa, kết quả bị Bắc Xuyên gọi lại: "A Chiến!"
Lần này, anh nghe thấy không phải là giọng điệu không đứng đắn của người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, nhưng lại quá mức đứng đắn khiến cho anh cảm thấy có chút không quen.
"Cậu còn nhớ khi chúng ta còn rất nhỏ, ở Định Hải có một tiệm cắt tóc, chủ tiệm gọi là A Đạo, chúng ta vẫn thường gọi anh ấy là anh Đạo không?"
Tiêu Chiến chầm chậm quay đầu lại, nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh của Bắc Xuyên, không nói lời nào.
"Khi đó tội lưu manh còn chưa bị hủy bỏ, anh ấy bị bắn bởi vì phát sinh quan hệ không đứng đắn với ai đó, sau đó thi thể lại bị chém thành nhiều mảnh ném xuống sau núi, em gái anh ấy bị người ta khi dễ có thai, đã nhảy xuống biển tự tử. Rất nhiều người đều cho rằng hẳn là anh ấy đã chọc phải người có thế lực nào đó nên mới bị hãm hại."
"Cậu có biết người có thế lực đó là ai không? Có một năm vào dịp Tết Âm lịch, hai gia đình chúng tôi, còn có A Thước ca và Xuân Sinh ca, cùng ăn cơm với chú Út của cậu trong một nhà hàng ở Hàng Châu, mẹ tôi nói thím của A Thước ca đã nhờ người mai mối cho anh ấy với con gái nhà họ Ngô."
Bắc Xuyên mỉm cười: "Thím của A Thước ca vừa ngang vừa máu lạnh, nếu không phải vì muốn trèo cao, bà ta sao có thể tốt bụng như vậy?"
Hắn mỉm cười, suy nghĩ dường như trôi về quá khứ, "Lúc đó chúng ta còn quá nhỏ..."
"A Chiến, cậu biết không, rất nhiều thời điểm những thứ bẩn thỉu tựa như biển cả, chỉ là một mảng tối đen, cho dù mặt trời có rực rỡ đến đâu cũng không thể chiếu sáng được, cho dù bao nhiêu viên đá cũng không thể lấp đầy, mỗi một viên đá thật nhỏ bé, đã chìm xuống sẽ không bao giờ còn có thể tìm lại được."
Cậu còn muốn thả thêm bao nhiêu viên đá nữa đây?
Bắc Xuyên không hỏi ra câu hỏi này, nhưng Tiêu Chiến đã giành trước một bước tự hỏi chính mình.
"Cậu thật sự cho rằng, thời thế đã thay đổi, mọi thứ đã trở nên tốt hơn rồi sao? Cậu tùy tiện ầm ĩ vài câu với bất kỳ ai, bọn họ đều có thể giống như tôi vẫn tiếp cậu sao?"
Cậu thật sự cho rằng, mười lăm năm trước, mười năm trước so với hiện tại, có gì khác biệt sao?
Bốn giờ chiều mặt trời vẫn chói chang đến lóa mắt, năm nay mùa Hè dường như không muốn rời khỏi Bắc Kinh.
Vương Nhất Bác cầm hai bao thư trong tay, đi dọc bên đường một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một đại tỷ đang đẩy chiếc xe hai tám, trên gác baga sau xe có một chiếc thùng xốp màu trắng.
"Chàng trai trẻ, muốn ăn một cây kem không? Vị gì cũng có."
"Chị... có kem đậu đỏ không?
"Gì cơ?"
"Chính là... kem đậu đỏ."
"Cái gì?"
"Có, có!" Đại tỷ mở nắp thùng xốp, lấy ra một cây kem đậu đỏ đưa cho Vương Nhất bác: "Kem đậu đỏ này tôi bán rất chạy, ngọt lại không ngấy, nào, cầm lấy đi."
Vương Nhất Bác ngồi bên đường, quay đầu nhìn chiếc xe được đại tỷ kia đẩy đi khuất dần trong ánh nắng. Mãi cho đến khi hổ khẩu truyền đến một cảm giác mát lạnh, cậu mới quay đầu nhìn lại, phát hiện kem đậu đỏ không thể chịu được sức nóng của nhiệt độ và đã bắt đầu tan chảy.
Cậu cắn một miếng, lấy điện thoại ra bấm gọi.
"Lấy được đồ rồi?"
"Ừm."
"Cậu đã kiểm tra rồi chứ?"
"Có ảnh và một số bản ghi âm, gửi đi hẳn là không có vấn đề gì."
"Được." Đầu dây bên kia im lặng hai giây: "Vậy về sau cậu không cần..."
"Anh."
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi anh mặt sẹo như vậy, thành thật mà nói, cậu chưa từng có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của người kia.
"Anh đã tìm được vợ chưa cưới của mình chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, nhưng không cúp máy, cuối cùng mới trả lời cậu hai từ: "Vẫn chưa."
Vương Nhất Bác lại cắn một miếng kem: "Anh có biết vì sao Tiêu Chiến nhất định muốn đối đầu với Triệu Đắc Tài đến cùng không?"
Kem đậu đỏ tan chảy thành chất lỏng, từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như những giọt nước mắt rơi xuống đường bị sức nóng nhanh chóng thấm khô.
"Trong cuộc đời mỗi người sẽ có rất nhiều thứ bị mất đi, có đôi khi là một cây kem, có đôi khi là hai ba người bạn, có đôi khi lại là một vài người thân, hoặc là, mất đi quỹ đạo cuộc sống bình thường."
Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như một người thầy, cậu không nhịn được mà cười cười, sau đó cầm cây kem đậu đỏ trên tay rơi nước mắt.
"Có đôi khi, cái giá của việc mất một cây kem, chính là sẽ mất đi rất nhiều thứ sau đó, hoặc là, toàn bộ."
Giọt nước mắt từ trên cây kem rơi xuống, lập tức bị thấm khô, lại rơi xuống, lại bị thấm khô. Cứ như thế lặp đi lặp lại, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia.
"Có chuyện gì cần cứ gọi đến số này."
Trước khi cậu có thể nói thêm bất cứ điều gì, tiếng bíp bíp cúp máy đã vang lên trong ống nghe.
Điện thoại di động trong túi rung lên, kéo ánh mắt đang nhìn Bắc Xuyên của Tiêu Chiến lại. Anh ấn nhận cuộc gọi, nghe thấy Ngô Hoa ngắn gọn rõ ràng nói: "Chín giờ tối nay, ở nhà kho của khu nhà máy cũ phía Bắc Cố gia, đã tìm được Triệu Đắc Tài, thành thật chút, đừng báo cảnh sát."
Còn chưa kịp nói lời nào, tiếng bíp bíp đã truyền đến.
Ngay sau đó là cuộc gọi từ Phùng Tử Tường: "Xảy ra chuyện rồi, không thấy Tiểu Trúc đâu!"
"Hẳn là Ngô Hoa đã tìm cậu, lát nữa cậu đừng báo cảnh sát, tôi xin cậu, Tiểu Trúc đang ở trong tay hắn..."
Tiêu Chiến bảo Phùng Tử Tường trước đừng vội lo lắng, trấn an hắn vài câu, sau đó cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Ngô Hoa nói mình sẽ có mặt đúng giờ.
Cuối cùng, anh nhìn Bắc Xuyên.
"Đá đã ném xuống biển rồi thì không còn đường lui nữa, nếu không lúc nó nổi lên mới chính là hại mình hại người." Tiêu Chiến lấy áo khoác trên móc áo mặc vào: "Đừng chơi trò đoán chữ với tôi, hôm nay là sinh nhật Vương Nhất Bác, tôi phải về nhà nấu cơm."
"Năm nay còn đón sinh nhật nữa sao."
"Không thể làm ầm ĩ, chỉ là nấu một tô mì trường thọ, một cây kẹo hồ lô ngào đường là đủ rồi." Tiêu Chiến nhìn hắn một cái: "Bất cứ lúc nào, người sống mới là tốt nhất."
.TBC
Sẽ có một con dao trong chương tiếp theo, rất nhỏ, đừng hoảng.
Có một chi tiết không biết các bạn có để ý không, cuộc điện thoại của Phùng Tử Tường rõ ràng là do hắn chủ động gọi cho Tiêu Chiến, nhưng Ngô Hoa lại nói Tiêu Chiến gọi cho hắn, bởi vì chuyện Triệu Đắc Tài trốn đi là do Ngô Hoa gọi cho Tiêu Chiến để báo cho anh biết, cho nên hắn cho rằng Tiêu Chiến sẽ lập tức liên lạc với "cái đinh" mà anh cài bên người hắn.
Nhưng thực tế, "cái đinh" kia còn có một cái đinh khác, bí mật tiết lộ cho Phùng Tử Tường biết Ngô Hoa cố ý thả Triệu Đắc Bảo, cho nên Phùng Tử Tường mới báo tin này cho Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro