Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Ngày tuyên truyền phim, mối quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vốn đang dần biến mất khỏi ánh mắt công chúng lại bị lôi ra thảo luận, hai người phải nhận nhiều buổi phỏng vấn quảng bá, cũng bị nhiều phóng viên hỏi tới tấp, thăm dò quan hệ của họ.

Khác với Tiêu Chiến chỉ im lặng mỉm cười thân thiện, Vương Nhất Bác hỏi ngược lại, "Mọi người muốn hỏi về quan hệ của chúng tôi trong phim hay ngoài phim?"

Phóng viên cười nói, "Đương nhiên là ngoài phim rồi."

Vương Nhất Bác nhếch mày, "Không phải đang tuyên truyền phim sao, hỏi ngoài phim làm gì vậy?"

Cứ thế, Vương Nhất Bác sống qua mấy buổi phóng vấn rất dễ dàng.

Cũng chính vì kiểu nói lấp lửng có phần trốn tránh này, mà người trong vòng cũng gần như xác định được quan hệ giữa họ.

Đối thủ của Vương Nhất Bác lợi dụng scandal tính hướng của cậu để cướp đi vị trí đại ngôn một hãng túi xách nổi tiếng, đoàn đội của Tiêu Chiến biết tin từ rất sớm, cũng hiểu được họ không thể giấu anh, bởi anh vốn cũng là một trong những người gián tiếp liên quan đến chuyện này.

Vân Tả nói chuyện với Tiêu Chiến một lần nữa, lần này rất thẳng thắn, hỏi anh muốn sự nghiệp tiền đồ dừng lại ở đây hết đúng không.

Tiêu Chiến không trả lời Vân Tả, Vân Tả cũng không biết Tiêu Chiến muốn làm gì.

Đêm đó Tiêu Chiến ngồi xem video cùng Vương Nhất Bác, cũng đem chuyện hôm nay vừa nghe được kể cho cậu, hỏi, "Em có từng nghĩ nếu chuyện giữa hai chúng ta bị lộ sẽ thế nào không?"

Trong màn ảnh, Vương Nhất Bác đang ngồi xếp bộ lego Tiêu Chiến tặng thành hình xe đua của mình, "Em không sợ gì cả, chỉ sợ ảnh hưởng đến anh." Video chiếu lại buổi live stream hôm trước của Vương Nhất Bác chợt tạm dừng, cậu quay sang anh, nở nụ cười rất thiếu đánh, "Dù sao Chiến ca nhà chúng ta cũng là Ảnh đế mà!"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, "Em đừng nghịch nữa được không?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc hơn một chút, "Tiêu Chiến, chúng ta ở bên nhau đã bao lâu rồi?"

Tiêu Chiến không cần nghĩ đã trả lời được, "Gần chín tháng."

"Đúng vậy, chín tháng, hơn hai trăm ngày, trong khoảng thời gian dài như thế chúng ta đã lo nghĩ chuyện mình có yêu đúng người không bao nhiêu lần, nhưng chẳng phải lần nào cũng không có kết quả sao?"

"Vậy thì sao?"

"Vậy nên, mặc kệ là tại sao, mặc kệ là chúng ta phải nỗ lực phải trả giá thế nào, việc ở bên nhau lâu như vậy đã nói lên rằng chúng ta đang yêu đúng người. Nếu như, em nói nếu như nhé, tương lai có một ngày chúng ta thực sự không thể ở bên nhau được nữa, cho dù khi đó hai ta chỉ còn bàn tay trắng không có gì cả, thì khoảng thời gian này vẫn là ánh sáng không thể chối bỏ trong cả cuộc đời. Tiêu Chiến, em nói nhiều như vậy, anh đã hiểu chưa? Em không sợ gì cả, nếu anh cũng không sợ, vậy để mọi chuyện theo tự nhiên đi."

Tiêu Chiến im lặng mấy giây, rồi nhìn Vương Nhất Bác, "Sao anh lại thấy hình như em bình tĩnh hơn anh nhỉ? Không phải anh lớn hơn em sao?"

Vương Nhất Bác vui vẻ nhận lời khen này, cậu đáp, "Bởi vì em yêu anh hơn nha."

Tiêu Chiến không thừa nhận, họ đã cãi nhau vì vấn đề ấu trĩ này không biết bao nhiêu lần.

Vì hai người không quan tâm đến uy hiếp từ bên ngoài, đoàn đội hai bên cũng chỉ có thể lén lút bàn nhau xem nên giải quyết thế nào.

Ngày đầu《 Thâm sâu 》 ra mắt, khung cảnh vốn bình yên lại chợt dậy sóng, trên mạng đột nhiên lộ ra ảnh chụp họ cùng nhau đi vào một khách sạn. Chuyện này giữa hai người đàn ông vốn không có gì đáng nói, nhưng vì quan hệ giữa họ đã mập mờ tới mấy tháng, nên mọi người cho rằng bức ảnh này không thể là ảnh từ lúc họ còn trong cùng đoàn phim được.

Ba ngày, sau khi suy nghĩ bàn luận, phòng làm việc của Tiêu Chiến và công ty Vương Nhất Bác không đăng bài thanh minh nào, bộ phim《 Thâm sâu 》nhờ độ hot của chuyện này mà chỉ trong thời gian ngắn đã bán được hơn năm mươi vạn vé. Có lẽ vì nội dung phim đi sâu vào lòng người, hay có lẽ vì cách họ diễn vô cùng tình cảm, 'Vương Nhất Bác Tiêu Chiến ở bên nhau' leo hotsearch trong chớp mắt.

Tựa như chút ấm áp giữa vô vàn thóa mạ mắng nhiếc.

Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác ảnh chụp màn hình topic hotsearch.

Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh, "Chúng ta đã ở bên nhau rồi mà."

Tiêu Chiến lại gửi thêm chiếc meme hình Vương Nhất Bác đang cười trộm, "Muốn nói cho mọi người biết chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi ghê ấy!"

Vương Nhất Bác đáp lại bằng một đoạn ghi âm, cậu nói, "Được thôi, anh đăng weibo, sau đó em lập tức sẽ đăng."

Tiêu Chiến nghe thêm một lần để xác định xem Vương Nhất Bác có thật sự nghiêm túc hay không, tuy Tiêu Chiến nghĩ anh nhất định sẽ không bị kích động, nhưng lại vì muốn nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Nhất Bác mà hỏi một câu, "Thực sự?"

"Đúng vậy, em không sợ, anh sợ à?"

"Vương Nhất Bác, đừng khích anh."

Vương Nhất Bác nói thêm một câu nữa, "Cứ khích anh đấy, nếu anh dám đăng weibo, thì mấy giây sau em cũng đăng."

Tiêu Chiến chưa trả lời tin nhắn này của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác hiểu rất rõ Tiêu Chiến, cậu biết bây giờ anh đang nghiêm túc suy nghĩ. Hai tay Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không phải vì khẩn trương, mà bởi cậu đang hưng phấn.

Nhưng ngày sau Tiêu Chiến vẫn không có động tĩnh gì, mấy cuộc gọi và tin nhắn của Vương Nhất Bác đều bị từ chối.

Vương Nhất Bác đoán rất chuẩn, Tiêu Chiến đúng là đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.

Ngày lượng bán vé của phim đạt tới hơn bảy mươi vạn, Tiêu Chiến đăng một bài rất dài trên weibo, nói về cảm ngộ với phim, về lý giải của mình với nhân vật, từng chữ thâm tình, từ đầu đến gần cuối đều cho người đọc cảm nhận được tình cảm của diễn viên dành cho bộ phim mình đóng.

Đến câu kết, Tiêu Chiến viết, "Thật may mắn khi trong đời Trầm Thâm có một người tên Lăng Phong vô cùng ưu tú, cũng vô cùng yêu hắn, một lần nữa cho hắn hi vọng sống tiếp, Trầm Thâm và Lăng Phong ở thế giới giả tưởng nhất định sẽ dành cả đời yêu nhau, sống bình thản bên nhau mãi mãi. Mà tôi, may mắn làm sao, khi tuổi 27 kết thúc đã gặp được cậu ấy vừa bước vào tuổi 20, Vương Nhất Bác, chúng ta cũng trọn vẹn yêu, bình thản sống, được không?"

Vương Nhất Bác nuốt lời, mấy giây sau khi anh đăng bài, cậu vẫn chưa viết gì.

Bởi cậu đang nghiêm túc đọc từng câu chữ của Tiêu Chiến, đến khi đọc hết mới nhanh chóng nhấn nút share, còn đánh thêm một hàng chữ, "Người may mắn nhất là em, vĩnh viễn yêu anh cũng là em."

Tiêu Chiến nhìn bài weibo vô cùng nổi bật này, cắn môi dưới cố gắng ngăn cho mình không bật khóc. Tiêu Chiến mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả đều vì một câu nói này của Vương Nhất Bác mà không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu bên anh không còn Vương Nhất Bác, thì đạo lý lẽ phải hay tương lai thênh thang cũng trở nên vô nghĩa cả thôi.

Tiêu Chiến ở Bắc Kinh, Vương Nhất Bác ở Thượng Hải, nhưng chỉ mấy tiếng sau, Tiêu Chiến đã gặp được Vương Nhất Bác ngay tại Bắc Kinh.

"Công việc của em thì sao?"

"Xong hết rồi."

"Sao đột nhiên lại về sớm vậy?"

"Em muốn gặp anh."

"Vương Nhất Bác, em trách anh không? Tới tận lúc này anh vẫn không dám mở điện thoại lên."

"Em chỉ thầm muốn cảm ơn anh thôi."

"Tại sao?"

"Không phải anh bảo chúng ta sẽ bình thản sống sao? Chẳng lẽ cái này không đáng để cảm ơn?"

"Anh cũng nói trọn vẹn yêu nữa mà." Tiêu Chiến bật cười.

"Yêu anh, em lúc nào cũng dùng trọn bản thân."

Thật may rằng thế giới này không phải chỉ tràn ngập ác ý. Tài nguyên lớn và vô số đại ngôn bị cướp mất, nhưng chuyện này chẳng qua chỉ là điều bình thường trong vòng giải trí, họ không để ý tới những thứ này. Chuyện ngoài dự đoán nhất, là việc bị toàn bộ cộng đồng mạng khinh thường miệt thị không hề xảy ra, vẫn còn nhiều người nguyện ý yêu thương những điều tốt đẹp, mà, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều là hai con người vô cùng tốt đẹp.

Cuối cùng họ vẫn chọn biến mất khỏi tầm mắt công chúng một thời gian, không muốn bị người ta nói quan hệ giữa họ chỉ là sao tác, càng muốn lắng đọng và xác nhận lại đoạn cảm tình này.

Đến gần nửa năm, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn không hề xuất hiện, dù vậy, cuộc sống sinh hoạt của họ vẫn rất tốt, tuy rằng tình yêu lúc này đã pha thêm những dầu muối tương trà, nhưng không khí khói lửa ấm áp bình đạm chỉ càng cho lòng người thêm yên ổn.

Một ngày, đạo diễn đột nhiên gọi điện cho Tiêu Chiến, nói rằng 《 Thâm sâu 》 được đề cử cho vị trí phim điện ảnh tốt nhất của Lan Tử Kinh, ông muốn hỏi ý kiến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, xem có thể đề cử hai người vào vị trí Ảnh đế và Nam diễn viên mới xuất sắc nhất hay không.

Tiêu Chiến thương lượng chuyện này với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đồng ý, không vì nổi tiếng hay khoe hoang, mà bởi đây là bộ phim của hai người họ, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Khi danh sách đề cử của Lan Tử Kinh được công bố, đã có không ít tranh cãi nổ ra, đầu mâu chủ yếu đều hướng về Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Ngày tham dự lễ trao giải, hai người không cùng nhau đi thảm đỏ, một trước một sau đi ngang qua những ánh đèn lấp lóa. Sau một thời gian dài không xuất hiện, lúc này, dáng vẻ họ vẫn rực rỡ chói mắt như chưa bao giờ rời đi.

Đêm đó,《 Thâm sâu 》được bảy đề cử, mang về bốn chiếc cúp, trong đó ba cúp thuộc về "Phim điện ảnh tốt nhất", "Nam diễn viên mới xuất sắc nhất" và "Ảnh đế".

Không nghi ngờ gì nữa, Lan Tử Kinh năm nay là một năm của《 Thâm sâu 》.

Khi Vương Nhất Bác lên lĩnh tưởng, cậu nói, "Tôi từng nhận được không ít giải thưởng dành cho người mới, nhưng lần này khiến tôi cảm thấy thật kỳ diệu. Tôi biết mình không phải một diễn viên trời sinh, nhưng tôi rất may mắn khi bộ phim đầu tiên lại được đồng hành với Chiến ca. Tôi không dám nói mình diễn tốt, bởi, từ đầu tới cuối, tất cả đều là chân tình thực cảm mà thôi."

Hiện trường như bị đốt cháy, liên tiếp vang lên nhiều tiếng thét chói tai. Vương Nhất Bác chỉ cười khẽ, nhìn thẳng vào máy quay gật đầu.

Đến lượt Tiêu Chiến lên, câu thứ nhất của anh là, "Mong rằng người bạn nhỏ sẽ tự tin hơn vào bản thân, tin rằng, em chính là một diễn viên trời sinh."

Tiếng cười, tiếng thét chói tai vẫn không ngừng vang lên ở hiện trường, Tiêu Chiến lại cười nói, "Cảm tạ mọi người đã tặng tôi giải thưởng này, để đêm nay về nhà tôi không bị mất mặt. Dù gì tôi cũng là tiền bối mà!"

Cuối cùng, Tiêu Chiến chân thành, "Vô cùng cảm ơn các fan đã không vứt bỏ chúng tôi."

Dưới sân khấu, Vương Nhất Bác cũng khẽ hé miệng. Đúng vậy, cảm ơn các fan đã không vứt bỏ chúng ta.

Đêm đó, Vương Nhất Bác vốn ít lời lại đột nhiên đăng một bài viết rất dài trên weibo.

Ở đó, có một câu nói đã được rất nhiều người nhắc lại cho đến mãi lâu sau này, "Chúng tôi từng muốn liều lĩnh bỏ qua tất cả để đến với ái tình, mà không biết rằng thật ra mọi chuyện đều có thể trở nên tốt đẹp. Cảm ơn thế giới đã khoan dung với bốc đồng và tha thứ cho ích kỷ này. Cuộc sống sau này, trọn vẹn yêu, bình thản sống, vì anh ấy, cũng vì tất cả những người yêu thương chúng tôi."



/hết//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro