Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 - Có dục tất hoảng




Lại một lần nữa đứng trước cửa nhà Cố Ngụy, tâm tình Trần Thước hình như có hơi khác biệt.

Trở nên thản nhiên hơn rất nhiều.

Cậu ấn chuông cửa, Cố Ngụy mở cửa cho cậu, không chờ cậu nói gì đã ném ra một câu "Cơm trên bàn, đói bụng thì ăn trước, tôi đi sấy tóc" rồi trở về toilet.

Để lại một mùi sữa tắm trộn dầu gội mang theo hơi nước.

Trần Thước khom lưng đổi dép, trên bàn đặt một túi đồ ăn, chắc là Cố Ngụy tan tầm đi về tiện tay mua. Trần Thước đến bếp rửa tay, sau đó tìm được lò nướng, lấy mochi nổ mà cô gái tiểu fan mới ép đưa cho cậu hồi chiều ở quán café hâm nóng lại một chút.

Đun nóng rồi thì Cố Ngụy vừa vặn cũng sấy tóc xong, đại khái vừa tắm xong không đeo sát tròng, híp mắt đến trước bàn ăn cúi người nhìn nhìn mới xác nhận: "Cậu thích loại bom carb này à?"

Trần Thước ở một khắc đó bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, như là cậu và Cố Ngụy đã sống chung với nhau thật lâu.

Nhưng từ lúc bọn họ quen nhau đến giờ, cũng mới hai ngày.

"Cũng được, không đặc biệt thích." Trần Thước lấy đồ trong túi đóng gói ra, bắt đầu mở nắp hộp.

"Đưa qua bên tôi đi." Cố Ngụy nhìn không nổi cậu thao tác bằng một tay, nhận việc từ tay cậu, "Không đặc biệt thích cậu còn mua, không phải nghĩ tôi thích ăn loại đồ này đấy chứ?"

Giải thích ra thì có chút phiền tới, hơn nữa còn nghe như khoe khoang gì đó, Trần Thước cười cười: "Là đi quán café với bạn, tiện tay gói về."

"Bạn nào?" Cố Ngụy hỏi xong một câu này, cảm giác mình hình như có quá để ý, vì thế nhướng mày, cố ý trêu ghẹo Trần Thước, "Bạn trông rất giống tôi ấy à?"

Trần Thước ngẩn ngơ, tuy có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: "Vâng, tôi..."

"Dừng." Cố Ngụy búng tay một cái, ngắt lời Trần Thước, anh lớn bằng này, anh chị em trong nhà rất ít người có thể giống anh một hai phần, anh mới không muốn nghe Trần Thước bịa chuyện, "Ăn cơm đi."

Trần Thước mím môi, không xác định liệu có phải kể chuyện Thịnh Dương cho Cố Ngụy nghe không.

Cố Ngụy ăn một miếng cháo, nhíu mày: "Quá khó ăn, nhà này đổi đầu bếp à?"

Trần Thước cũng ăn thử một miếng, hương vị rất bình thường: "Cũng được mà, hay anh thử của tôi xem?"

"Cháo của tôi với cậu giống nhau, cậu đoán xem có phải hầm cùng một nồi không?" Cố Ngụy trừng cậu, "Tôi rất tò mò, có món gì cậu thấy khó ăn không?"

Trần Thước cẩn thận suy nghĩ: "Khổ qua?"

"Được, tối mai chúng ta ăn khổ qua." Cố Ngụy vui vẻ quyết định, sau đó đẩy hết đồ ăn sang bên Trần Thước, "Ăn được bao nhiêu thì ăn, đừng miễn cưỡng."

"Anh không ăn à?"

"Vốn buổi tối tôi không hay ăn gì, cậu ăn phần cậu đi, không cần để ý tôi."

Trần Thước muốn nói lại thôi một tẹo, vẫn là không nhịn được, "Anh không phải buổi tối không ăn gì, anh căn bản chả ăn cái gì."

Hử? Cố Ngụy nghiêng đầu nhìn Trần Thước, cảm thấy rất thú vị: "Quản tôi?"

"Không phải, chỉ..." Trần Thước chớp chớp mắt, "Trình bày sự thật."

Cố Ngụy hơi bị nghẹn họng, nhất thời cũng không biết phản bác thế nào, đây cơ hồ là một điều chưa từng trải qua trong nhân sinh của anh.

Thằng nhóc này thật sự, một hảo thủ giả heo ăn thịt hổ đây!

Cố Ngụy mở lớn hai mắt, há mồm rồi lại ngậm mồm vài lần, như không biết nói gì.

Trần Thước cảm thấy bộ dạng này của anh có chút đáng yêu, rất khác vẻ nghiêm túc của bác sĩ Cố mặc áo blouse trắng.

Cười cười, hỏi người rất kén ăn: "Anh thấy cái cháo này chỗ nào dở? Để tôi xem có biến nó thành ngon được không."

"Biến kiểu gì? Cậu có phép hả?" Cố Ngụy nghĩ nghĩ, nhíu mà, "Cậu không định làm cái gì mà, tôi đút cho anh thì nó sẽ ngon đấy chứ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, dầu mỡ lắm!"

"Không có không có! Ý tôi là, nhìn xem có thể gia công một chút gì đó..."

Cố Ngụy đánh giá Trần Thước trên dưới, có chút bất ngờ, "Cậu biết nấu ăn?"

Trần Thước gật gật đầu: "Nhà tôi mở cửa hàng nhỏ, đồ ăn không đặc biệt phức tạp hẳn là đều ok."

Này thật đúng là không nhìn ra nha, Cố Ngụy có hứng thú: "Nấm tuyết không đủ mềm, hạt sen không đủ nhừ, chỉnh thể hơi ngọt."

"Thế thêm tí nước hầm cái là được."

Cố Ngụy căn bản không muốn Trần Thước thật sự gia công cái chén cháo bị bỏ quên này, tăng độ khó: "Nhưng mà độ mềm của gạo là vừa, nấu nữa sẽ vữa."

Trần Thước cười: "Thế thì không sao, tách ra xử lý là được."

Lấy đồ cần gia công ra? Cố Ngụy ngẫm lại đều thấy to đầu: "Không cần đi, quá phiền toái, một chén cháo mà thôi, bỏ đi đặt lại còn nhanh hơn."

"Không có gì phiền toái lắm đâu, hai mươi phút là được, anh chờ một chút, tôi đi thử xem." Trần Thước nói xong bèn cầm chén cháo nấm tuyết hạt sen kia của Cố Ngụy vào bếp, Cố Ngụy đối với việc chén cháo này có gia công thành công không không có hứng thú, nhưng rất có hứng thú với hành vi của Trần Thước, thằng nhóc này thoạt nhìn thì ngốc ngốc, nhưng luôn có thể làm ra và nói ra những điều làm anh thấy bất ngờ.

"Thật sự không phiền toái sao?" Cố Ngụy nhìn Trần Thước đang khom lưng lựa nấm tuyết và hạt sen ra ngoài, "Tôi thà làm thêm một giờ đồng hồ thống kê cũng không muốn làm cái này."

Trần Thước một tay thao tác cũng rất nhanh bị bắt nhớ lại một số hồi ức không quá mỹ diệu: "Nếu không nhầm hồi đại học tôi thi môn thống kê hình như còn phải học lại..."

Học lại? Cố Ngụy trong đời tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện này hai tay khoanh trước ngực, đánh giá bạn trai dự bị của mình từ trên xuống dưới: "Tôi cũng không chơi với mấy đứa ngốc."

"Ack...." Trần Thước ngẩng đầu nhìn Cố Ngụy, thần sắc vừa thấp thỏm vừa vô tội.

Cố Ngụy cười, duỗi tay véo mặt cậu một chút: "Ngốc nhưng diện mạo trên 90 điểm thì loại trừ."

Ngoài dự đoán, chén cháo hạt sen Trần Thước gia công thật sự trở nên ngon hơn.

Cố Ngụy cảm thấy cậu có chút thần kỳ: "Cậu hình như luôn có thể có những kỹ năng không ai đoán được ở những chỗ không ai hiểu được."

Trần Thước xem lý giải này là một dạng khích lệ, có chút ngượng ngùng, cũng có tí vui vẻ: "Không có, đây đều là những kỹ năng sinh hoạt rất bình thường."

"Nhưng người trẻ tuổi bây giờ có mấy cái kỹ năng này, lại còn có kiên nhẫn sử dụng mấy kỹ năng này, cũng không nhiều." Cố Ngụy nhìn Trần Thước, "Đây là đang khen cậu, tôi rất ít khi khen người khác."

Trần Thước thật sự thường xuyên được người khác khen, nhưng Cố Ngụy khen, phá lệ làm cậu tin phục, thế là cậu không tự chủ được mà cười rộ lên: "Vâng."

Vâng cái quỷ ý! Cố Ngụy rất muốn phun tào cậu, nhưng nhìn đấy xương gò má cậu dâng cao, miệng biến thành một cái hình trái tim, lại không phun nổi.

Trước đó, anh không thể tưởng tượng được sống cùng người khác sẽ là bộ dạng gì.

Nhưng vào giờ phút này, anh bỗng nhiên có thể hình dung.

Nếu người kia là Trần Thước mà nói.

Hình như, cũng không tồi.

Hai người cơm nước xong, Cố Ngụy niệm tình Trần Thước còn đang treo tay, hạ mình đi rửa cho cậu cái chén, rửa xong Trần Thước cũng thu dọn xong cơm hộp và cái bàn, thoạt nhìn là biết ngay người thường xuyên làm việc nhà.

Rất tốt, Cố Ngụy đối với ánh mắt của bản thân cực kỳ vừa lòng, chủ động hỏi chú bé vỏ ốc: "Giờ cậu muốn tắm rửa không? Tôi giúp cậu quấn chút màng nilon."

"Không..." Trần Thước theo bản năng cự tuyệt, giờ không phải mùa hè, cậu cũng không ra mồ hôi, tắm rửa quá phiền Cố Ngụy, nhưng chữ không vừa phát ra được một âm tiết, cậu lại dừng, buổi tối cậu phải ngủ giường Cố Ngụy, không tắm rửa, cũng không quá phù hợp, "Tự tôi làm vậy."

"Có người giúp cậu việc gì cậu phải tự làm?" Cố Ngụy trừng mắt, tiến tới cởi bỏ băng vải treo tay cậu, lại giúp cậu cởi áo trên.

Cố Ngụy vừa tới gần Trần Thước đã không khỏi căng thẳng, trốn lại không phải trốn, cự tuyệt lại không phải muốn cự tuyệt, cứ thế đừng đần ra để Cố Ngụy cởi áo trên.

Lần này Cố Ngụy cởi rất kiên quyết, không có bất cứ ngôn ngữ hay động tác dư thừa nào, thế cho nên lúc anh cầm quần áo thối lui Trần Thước còn chưa phản ứng được, biểu cảm có tí ngốc.

Cố Ngụy cầm màng bọc nilon trở về nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cố nhịn cười, lấy ra thái độ bác sĩ đối đãi với bệnh nhân, nghiêm túc và nhanh chóng bọc màng cho cậu: "Đi thôi, bên trong có đồ thay."

"Vâng..." Trần Thước chậm rì rì mà đến phòng vệ sinh, liếc cái gương to kia một chút.

Là vì đã nhìn qua hai ba lần, cho nên Cố Ngụy không còn tò mò với thân thể cậu nữa sao?

Hay là vì tối qua cậu cự tuyệt Cố Ngụy, làm Cố Ngụy khó chịu rồi...?

Ý thức được mình đang nghĩ linh tinh Trần Thước vỗ vỗ mặt: Dừng! Cố Ngụy như vậy mới là thái độ đối đãi bình thường với một người mới quen hai ngày!

Mặc dù bọn họ có hảo cảm lẫn nhau, nhưng quan hệ tiến triển, cũng phải từng bước một! Đúng!

Trần Thước thuyết phục bản thân, mở nước ấm, bắt đầu tắm rửa.

Tắm rửa thu dọn phòng vệ sinh xong xuôi đi ra, nhìn thấy Cố Ngụy đang đeo kính gọng vàng: "Uống nước tự rót, xem TV tự mở, mệt tự đi ngủ, tôi sửa luận văn, ngủ muộn."

Trần Thước cảm thấy cái dạng văn nhã này của anh lại... lại có chút cảm giác không nói nên lời, thế là nhìn thêm hai cái: "Vâng."

"Cậu có thể phát ra tiếng, không cần rón ra rón rén, tùy tiện." Cố Ngụy chú ý ánh mắt Trần Thước, nhưng giả vờ không thấy, dặn dò xong liền trở về thư phòng.

Chủ động lấy lòng không phải là mua bán, cậu chàng ngây thơ thì ngây thơ, cũng không thể gì cũng không nghĩ gì cũng không hiểu.

Hiện tại, anh cần cậu bé tự mình phát tán tư duy, miên man suy nghĩ một chút.

Cố Ngụy hình như rất có khoảng cách với cậu, đặc biệt là về tiếp xúc tay chân.

Tuy như vậy mới là bình thường, nhưng khác biệt so với hôm qua thật sự có chút lớn...

Thật sự hôm qua cậu từ chối đã làm tổn thương lòng tự trọng của Cố Ngụy rồi sao? Nhất định là vậy rồi, Cố Ngụy hôm nay có thể tha thứ cho cậu còn dẫn cậu về nhà đã thực khoan hồng độ lượng, là người đã trải qua từ chối như thế chắc chắn sẽ bảo trì khoảng cách đúng không? Huống chi là một Cố Ngụy kiêu ngạo như vậy.

Cậu có nên nói kết quả suy xét của mình cho Cố Ngụy không?

--- cậu muốn làm thật không?

-- tôi muốn, làm thật.

Tôi muốn làm bạn trai của anh, cùng anh tiếp tục ở chung.

Bạn trai, chắc là có thể ngủ chung một giường, ôm, hôn, với cả, một số hành vi thân mặt khác... nhỉ?

Ngày hôm qua Cố Ngụy nói trật số, 1 với 0 cụ thể là cái gì ta? Cậu có phải cần hiểu biết cụ thể chút không, để phòng ngừa lần sau gặp được tình huống tương tự, đừng làm Cố Ngụy nghi ngờ như vậy nữa?

Ừm... vẫn phải hiểu biết một chút đi!

Trần Thước mở Baidu trên điện thoại, nhập vào đồng tính luyến ái 1 và 0, trong nháy mắt nhảy ra một đống phổ cập khoa học.

Cậu bắt đầu xem từ trên cùng, sau đó lại xem rất nhiều đề xuất liên quan phía sau, nghĩ về bản thân và Cố Ngụy, càng xem càng thấy nóng mặt...

Cậu chắc không phải là 0, bởi vì cậu căn bản không thể hình dung được cảnh mình bị tiến vào, thế Cố Ngụy là 0 sao? Trần Thước so sánh đặc thù của 1 với 0 mấy lần, cảm thấy mình với Cố Ngụy chắc là không trật số đâu.

Thoáng nhẹ thở ra, Trần Thước ấn vào một chủ đề liên quan ghi "làm sao để làm "số 1" tốt", trong nháy mắt như mở ra cánh cửa lớn vào thế giới mới.

Luận văn thật sự sửa hay không cũng chả sao, Cố Ngụy không chút để ý vừa sửa vừa để ý động tĩnh bên ngoài.

Quá an tĩnh, Trần Thước lại bắt đầu tự động mute tiếng rồi.

Đừng nói lại ở bên ngoài đeo tai nghe xem video Street Dance đấy chứ? Thằng nhóc này tột cùng có biết bốn chữ "phí phạm của giời" viết thế nào không hả!

Cố Ngụy miễn cưỡng bắt mình ngồi đến hơn 10 giờ, cuối cùng ngồi không nổi nữa, giả vờ đi toilet liếc sơ, Trần Thước quy quy củ củ ngồi trên sofa coi điện thoại, cái mặt nhỏ không nói đỏ bừng thì chí ít cũng đỏ ửng.

Cố Ngụy xoay chuyển tròng mắt, không chút tiếng động đi qua: "Xem cái gì đấy?"

Trần Thước hoảng hồn, di động suýt nữa bắn véo đi, luống cuống tay chân tắt web, khóa màn hình, úp xuống đùi: "Anh... anh viết xong luận văn rồi ạ?"

Nhóc con một bộ bị bắt quả tang, tầm mắt vừa tiếp xúc với mặt anh lập tức văng ra, thật sự có chút đáng yêu. Thật ra Cố Ngụy nhìn thấy rồi, nhưng làm bộ không thấy: "Cũng làm xong rồi, dư lại mai lại làm, ngủ chưa?"

"Ngủ, ngủ?" Trần Thước dùng mu bàn tay cọ mồ hôi trên chóp mũi, "Vâng, được, ngủ, ngủ đi."

Cố Ngụy nín cười, nghiêng đầu: "Cậu tắt đèn nhé."

"Được..."

Cố Ngụy nằm xuống năm phút sau, Trần Thước mới cọ tới cọ lui mà mò vào, xốc chăn cẩn thận nằm sát ra ngoài rìa giường.

Cũng không dám xoay sang cơ. Cố Ngụy trở mình, tới gần Trần Thước: "Trần Thước..."

Trần Thước cả người căng thẳng, mấy hình ảnh liên tưởng với cả chút tri thức mới nhìn xong lúc nãy tán loạn trong đầu, giọng ấm ách không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một âm tiết: "Vâng?"

Cố Ngụy càng dựa càng gần, cả người chống trên người Trần Thước, nhìn cậu bất giác lăn lộn hầu kết, cúi người: "Tôi muốn..."

Mùi hoa hồng mát lạnh lẫn với mùi ái muội, hóa thành một sợi dây mây tế nhuyễn cuốn chặt lấy cậu, Trần Thước động cũng không dám động, không hề chớp mắt mà nhìn Cố Ngụy: "Anh muốn... gì?"

Cố Ngụy duỗi tay, ngón tay như có như không mà cọ qua mặt Trần Thước, nửa đè lên người cậu, kéo ngăn tủ đầu giường phía bên kia: "Tôi muốn lấy ít đồ..."

"Đồ... đồ gì?" Trong đầu Trần Thước chạy lần lượt các điểm tri thức "nam-nam lần đầu tiên cần chuẩn bị trước những gì", căng thẳng đến mức tay muốn chuột rút.

Thằng nhóc này tim đập nhanh đến mức anh còn nghe được. Cố Ngụy chịu đựng không cho mình hôn bẹp cậu một cái, rút một cục sạc trong ngăn tủ ra, nhổm dậy nhướng mày cười với Trần Thước: "Cục sạc, cậu nghĩ sao?"

Lông mi Trần Thước vẫy loạn một hồi, không thể nói được mình vừa nhẹ nhàng thở ra hay là gì khác: "Không, không nghĩ gì..."

"Vậy ngủ ngon nha." Cố Ngụy cắm sạc vào điện thoại, vui vẻ nằm xuống nhắm mắt.

Phong thủy thay phiên, hôm nay người ngủ không được, dù sao cũng không phải là anh!

.tbc

Bác sĩ Cố: Ngủ ngon nhé, là người lịch sự tôi ngủ trước đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx