5. Thê tử của bằng hữu, không được phép bắt nạt
Tạ Doãn linh hoạt giẫm lên đỉnh tường sơn vôi trắng xóa, cong eo lắc mạnh người nhảy lên một nhánh cây ở phía ngoài. Cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển tung bay tựa như một chiếc lá, cả người dường như không có trọng lực, xem ra là một vị cao thủ khinh công. Hắn mặc một bộ đồ với lớp tay áo hẹp màu xanh, cơ hồ ẩn kín giữa các phiến lá xanh lục, chính ngay lúc mũi chân nhẹ nhấc định nhảy qua đầu ngọn cây, đột nhiên nghe thấy ở dưới có người kêu lên.
"Đoan Vương điện hạ".
Tạ Doãn thu chân, không hề hoảng loạn, trái lại tự nhiên đứng đắn cúi đầu nhìn, cũng chẳng hề có tật giật mình vì đã vượt tường vào phòng, trên mặt một vẻ quang minh lỗi lạc, thậm chí nụ cười còn mang vài tia ấm áp như được gió xuân lướt qua. Dưới tàng cây là một nam tử tuấn tú, một thân y phục đen đứng chắp tay sau lưng nhìn hắn.
Hai người họ từng có duyên gặp mặt một lần, Tạ Doãn cũng đã nghe danh người này từ lâu, vậy mà vừa rồi ở trước mặt Ngôn Băng Vân còn thất đức nói ra hai câu độc địa, âu cũng vì hũ giấm chua chưng cất lâu ngày mạc danh kỳ diệu trong lòng kia.
Tạ Doãn chắp tay cười nói: "Phạm chính sứ".
Bên cạnh Phạm Nhàn không có người nào theo cùng, hắn đứng ở cuối con hẻm, trên mặt mang theo ý cười giống Tạ Doãn như đúc. Đây chính là đặc điểm chung của loại người giảo hoạt như bọn hắn, kiên trì quán triệt chính sách của Nhà nước "Đưa tay không đánh kẻ đang cười", tận dụng đến cùng mỗi phần ưu thế trên khuôn mặt đẹp đẽ của chính mình một cách hoàn mỹ.
Tạ Doãn nhìn dáng vẻ không cần mặt mũi này lại đặc biệt cảm thấy thân thiết, hắn thu lại dáng vẻ rời đi, quay người ngồi xổm trên cây, một tay chống vào thân cây cứ như vậy một cao một thấp thay nhau tiếp chuyện.
"Đoan Vương điện hạ, thời điểm đầu hạ này, sao lại có lòng thảnh thơi vượt nóc băng tường?". Phạm Nhàn nói năng cực kỳ hòa nhã, nhưng ý cười lại không chạm đến tim, chỉ mang theo một loại khách sáo vừa phải.
Tạ Doãn tiêu sái cong khóe miệng cười cười: "Đạp thanh* thăm bằng hữu". Câu này của hắn như cây ngay không sợ chết đứng, dường như bản thân là đang giẫm trên đất bằng nói chuyện chứ không phải ngồi xổm trên nhành cây bạch dương.
*Đạp thanh: giẫm chân lên cỏ, ý chỉ nam thanh nữ tú đi chơi xuân trong tiết Thanh minh.
Nào, chúng ta cũng điểm lại hai câu thơ kinh điển:
"Thanh minh trong tiết tháng ba. Lễ là tảo mộ, hội là đạp Thanh".
Phạm Nhàn nhướn mày, biết rõ còn cố ý hỏi: "Ồ? Không biết bằng hữu thuộc nhà nào?". Trong lòng hắn thầm cười, tâm vừa nghĩ đến không ngờ quốc gia Bắc Tề này còn có tập tục vượt tường gặp người, bản thân liền cảm thấy vị điện hạ này và hắn trái lại có vài điểm tương đồng.
Tạ Doãn cười híp mắt nói: "Đương nhiên là người muốn gặp".
Phạm Nhàn sáng tỏ gật đầu một cái, tiếp đó mở miệng chuyển chủ đề: "Chỗ này hiện tại không phải hành cung Bắc Tề mà là nơi tạm trú của sứ đoàn Hồng Lô tự của Đại Khánh ta, Đoan Vương không khỏi có phần tùy tâm sở dục* quá rồi".
*Tùy tâm sở dục: muốn làm cái gì thì làm.
Tạ Doãn không vội không vàng nhìn hắn cười cười. Phạm Nhàn đánh một gậy xong lại cho một quả táo khô, mở miệng tiếp tục nói: "Đoan Vương điện hạ muốn đến bái phỏng, có thể đi bằng cửa chính. Phạm Nhàn hôm nay đi dạo loanh quanh ở phố Tú Thủy tìm thấy được hai bình rượu ngon, vị rất đậm đà, không biết điện hạ có nguyện ý ngửi hương dưới cây?". Phạm Nhàn lôi hai bình rượu từ sau lưng ra, bình sứ va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo êm tai.
Xưa có Hán Tam Kiệt ngửi hương dưới ngựa*, rượu say bí tỉ, sảng khoái không thôi, nay có Phạm Nhàn ở dưới cây dâng rượu dẫn* Đoan Vương điện hạ, nhưng cái người mê rượu lúc này lại chỉ nhìn mấy bình sứ đó bày ra thần sắc tươi cười, thong thả ung dung đáp lời: "Ngũ Lương Dịch phố Tú Thủy, Phạm chính sứ quả có mắt nhìn. Chỉ là hôm nay bản vương thân mang việc gấp, nếu Phạm chính sứ không chê bai, lưu lại một bình, ngày mai ta đến cửa bái phỏng, bữa cơm nhỏ rượu vài ly. Nghe nói Phạm chính sứ tài trí hơn người, một bản Hồng Lâu chấn kinh đô, ngươi ta cũng có thể cùng nhau thảo luận".
*Hán Tam Kiệt: bao gồm Tiêu Hà, Trương Lương, Hàn Tín - bộ ba có công lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Ngửi hương dưới ngựa: chắc là có điển tích, điển cố gì đó mà mình tìm không thấy, ẩn ý chỉ rượu ngon.
Dẫn ở đây có thể là dẫn dụ, dẫn dắt, dẫn ra (khơi gợi). Mình thấy không từ nào dùng đúng hoàn toàn nên để một chữ như vậy.
Hồng Lâu: Phạm Nhàn xuyên không về, viết lại truyện "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần, có người chép sách ra bán, ai ai cũng đọc.
Phạm Nhàn chỉ cười không nói. Tạ Doãn ngồi một lúc chân liền có chút tê, đứng thẳng người dậy vặn vặn cái cổ cứng đờ, lại đột ngột cất lời: "Phạm chính sứ".
Phạm Nhàn nhìn hắn, Tạ Doãn nói: "Không biết Phạm chính sứ mấy giờ bôi thuốc cho y? Bôi như thế nào?".
Hai người trong lòng đều hiểu rõ "y" này là ai, Phạm Nhàn đáy lòng cười giễu một tiếng, chủ tâm muốn làm hắn tức giận, lại bay bổng nhẹ nhàng nói: "Một ngày ba lần. Cởi sạch rồi bôi, dùng tay bôi".
Tạ Doãn trên mặt vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh*, song lại đang nghiến chặt hai cái răng cấm trong cùng, đến khi mở miệng lại mang theo hai phần nghiến răng nghiến lợi: "Cảm phiền Phạm chính sứ, diệu thủ hồi xuân, y giả nhân tâm*".
*Vân đạm phong khinh: bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi.
Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Y giả nhân tâm: thầy thuốc có tấm lòng nhân ái.
"Giữa bạn đồng liêu, không cần Đoan Vương điện hạ nói lời cảm tạ, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi". Phạm Nhàn còn đặc biệt gợi đòn nói năng tùy tiện sau đó gật gật đầu. Tạ Doãn cho dù trong lòng sớm đã bị chọc tức đến mức có thể tay không phá tường, trên mặt lại vẫn một vẻ không hiện sơn không lộ thủy* tắm trong gió xuân.
*Không hiện sơn không lộ thủy: trên mặt không biểu hiện gì.
"Vậy vị bằng hữu này của Phạm chính sứ, bổn vương đã giao định* rồi".
*Giao định: giao hẹn và ước định.
Phạm Nhàn hiếu kỳ "ồ" một tiếng: "Lời này sao lại nói ra?".
Tạ Doãn kéo khóe miệng, không một gợn sóng nói: "Thê tử của bằng hữu, không được phép bắt nạt".
Ném lại một câu này rồi, thân hình cổ quái của hắn liền giẫm lên nhánh cây nhẹ nhàng nhảy qua mái hiên, trong vài hơi thở đã không còn bóng dáng, thân pháp nhanh nhẹn, độ nhảy lại cao, chỉ sợ cái vị công phu trốn chạy đệ nhất thiên hạ Vương Khởi Niên bên cạnh Phạm Nhàn kia nhìn thấy được cũng phải ngạc nhiên thán phục, thật sự là gió thổi qua cũng không để lại dấu vết, khinh công xứng danh cao thủ.
Phạm Nhàn lắc đầu im lặng cười.
Ngôn Băng Vân khó khăn ngồi dậy, toàn thân trên dưới mỗi lớp da đều đau đớn, những vết thương loang lổ khiến không còn tấc thịt nào trên lưng y lành lặn. Mấy ngày này được thoa thuốc, phần vết thương không chỉ đau rát mà còn thêm chút ngứa ngáy, trong lòng y vậy mà lại không chút động tâm, như thể không cảm thấy gì, cơ hồ cơ thể này cũng không thuộc về y, vô cùng nhẫn nhịn chịu đựng, thậm chí lúc ở trước mặt Phạm Nhàn còn nhàn nhạt bảo hắn nếu không thể chữa trị cho y cũng không vấn đề gì.
Phạm Nhàn bị sự bình tĩnh này của y dồn ép không ngừng, nói nhất định không những chữa khỏi hoàn toàn mà còn biến toàn thân y trên dưới đều trở về lành lặn* như cũ, lại nói tiếp không cần phải tùy tiện thách thức lòng tự tôn của môn nhân Phí Giới như hắn, trên đời này Phạm Nhàn hắn đã nói không được, vậy đại phu toàn thiên hạ cũng chỉ đành bế tắc.
*Bản gốc:光滑: trơn trượt, nhẵn bóng, bóng loáng, trơn như đổ mỡ. Nghe nó dê quá nên em đổi xíu nha mn.
Phí Giới là thầy dạy độc dược của Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân cau mày, lúc chỉ còn một mình y liền có thể buông thả lớp phòng ngự sau cùng và lòng tự tôn khảm vàng luận cân mà bán* đó, âm thanh rên rỉ mềm mại cùng tiếng mắng nương* từ miệng trút ra, cơn đau ngứa khoét vào cơ thể khiến toàn thân y thống khổ cùng cực, càng khỏi nhắc đến nơi bụng dưới đã lớn. Đứa bé bên trong đã trải qua đủ loại cực hình, không những không sảy thai, ngược lại càng ngày càng trở nên hoạt bát, hiện tại giống như biết được vị mẫu thân gian tế này của mình đã được thả ra khỏi đại lao, bản thân cũng lấy lại được tự do, cả ngày lăn lộn qua lại trong cái bụng không có ngày cũng chẳng có đêm, cứ như đang luyện công tập võ.
*Luận cân mà bán: dựa vào trọng lượng để bán lấy tiền.
*Mắng nương: mắng mẹ, kiểu nói bậy.
Ngôn Băng Vân đưa tay đặt lên cái bụng tròn lẳn của mình, thai nhi vừa rồi lại động mấy lần. Y có thể cảm nhận được tay nhỏ chân nhỏ kề sát dưới lớp da bụng mềm mại, lại nhẹ nhàng đụng nó thêm một hồi, cảm giác này kỳ diệu không tả nổi, thật sự có một sinh mệnh nhỏ đang trú ngụ trong cơ thể y, cùng y đồng sinh cộng tử, cùng y chịu đựng sáu tháng cực khổ này.
Vậy mà y còn muốn giết nó.
Mày mắt Ngôn Băng Vân như phủ băng sương, lúc này đang dần tan chảy, hóa thành một dòng xuân thủy* tụ lại trong đôi mắt trong veo mãnh liệt của y, sau đó lan ra thành một dòng thanh tuyền, y khẽ mở miệng thì thầm than thở: "Con chung quy là đầu thai nhầm kiếp, tìm nhầm người".
*Nhất giang xuân thủy: ẩn dụ chỉ nỗi ưu sầu, buồn bã, phiền muộn.
Chim tước ngoài cửa sổ "rả rích" kêu, đậu xuống cành cây cùng nói chuyện, giống như đang ca ngợi ngày hè mát mẻ trong lành, nhưng ngày nắng trong nháy mắt bị mây đen che phủ, chín tầng mây trên bầu trời nặng trĩu bởi từng trận kinh lôi "đùng đùng đoàng đoàng", kinh hoảng đến cả các nhánh cây đều rung loạn. Mưa "tí tách" rơi xuống đất vàng, lúc đầu chỉ là một hai giọt mưa, dần dần lại biến thành một trận mưa to sấm dội ngoài dự tính.
Một luồng gió ẩm ướt luồn vào, mang theo mùi đất của ngày mưa tán loạn quét qua quét lại trong phòng, cuộn xoắn tấm vải trắng thay đổi cả hình dạng, thổi cho cuộn thư* lật tung tạo ra âm thanh nhộn nhạo. Vài cánh cửa sổ đập lên tường, bên này một tiếng, bên kia một tiếng, đánh thức Ngôn Băng Vân lúc này đang chìm sâu vào trầm tư.
🍓 Cuộn thư 🍓
Y cơ hồ vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, chỉ trầm mặc nhìn cảnh cuồng phong loạn tác* ở ngoài phòng. Trận mưa này cắt đứt hết thảy những thanh âm ầm ĩ ồn ã, khiến gian phòng nhất thời yên tĩnh, giống như thiên địa chỉ còn lại một mình y cùng đứa con trong bụng.
*Cuồng phong loạn tác: hình dung gió cực kỳ lớn, đất đá cát bụi bay đầy trời, tiếng gào rú ầm ĩ đánh thức mọi người, mang lại cảm giác rợn tóc gáy.
Ngôn Băng Vân không chút động đậy, mặc gió thổi, mặc mưa rơi. Y đơn độc ngồi trên chiếc giường nhỏ cúi đầu nhìn bụng mình, vị gián điệp Bắc Tề lãnh huyết vô tình thời điểm này giống như một đứa trẻ lần đầu có được đồ chơi, ánh mắt hiếu kỳ khẽ chọt vào cái bụng của chính mình, đứa bé cũng như cảm nhận được động tác của y, đạp nhẹ một chân lại.
Nước mắt Ngôn Băng Vân không chút điềm báo tuôn ra, y đời này rất ít khi rơi lệ, cho dù là tuổi nhỏ huấn luyện, là đưa qua nước địch, hay khi bị bắt sống giam vào ngục hành hạ đày đọa giày vò thảm thiết, đôi mắt này của y vĩnh viễn đều thanh thanh đạm đạm đối diện với tất cả mọi người, giống như một cái giếng u lãnh không còn ai dùng vào giữa mùa hạ, chứ tuyệt không phải một dòng suối "róc rách" chảy xuôi.
Nhưng mà gần đây y cũng không biết vì cớ gì nước mắt của y so với ngày thường càng khó nhịn hơn, mà càng mạc danh kỳ diệu là, có lúc bản thân y cũng không ý thức được, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nhột, đưa tay lên sờ, đầu ngón tay vậy mà lại ẩm ướt, lúc đó mới biết bản thân đã khóc từ lúc nào không hay.
Ánh mắt chăm chú hướng về đầu ngón tay lấp lánh ánh lệ của mình như nhìn một người lạ, không thể giải thích nghiêng nghiêng đầu. Điều y không thể giải thích chính là nước mắt này từ đâu rơi xuống, không thể hiểu bản thân vì đâu mà đau lòng. Nước mắt thấm ướt ngón tay đeo nhẫn, sự lạnh lẽo xuyên qua gốc ngón tay, mười ngón liền tim, khiến cho trái tim y cũng hơi thắt lại.
*Là ngón áp út chứ hong phải trên ngón tay có đeo nhẫn đâu nha mn :((((((((
Ngôn Băng Vân nhớ lại cảnh tượng lần đầu y biết về sự tồn tại của đứa bé này.
Y ở trong địa lao tối tăm không chút ánh sáng, trên đất trải đầy rơm rạ đã biến mùi mốc meo, không khí dày đặc mùi máu tanh xua mãi không tan cùng mùi thịt thối rữa của y. Trên vách tường là một ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, ánh sáng cơ hồ không thể lọt qua. Ngôn Băng Vân ngồi dựa vào góc tường, chỉ hít vào chứ không thở ra nhắm mắt giả ngủ.
Y bị tra tấn bằng cực hình nửa tháng trời, người Bắc Tề không cạy ra được thứ gì từ miệng y, chỉ đành vứt y lại đó bỏ mặc không quan tâm, mỗi ngày mang đến một chút mì và nước ít ỏi đến đáng thương hòng vớt vát cái mạng quèn của y, ý đồ đày đọa y đến phát điên. Nhưng Ngôn Băng Vân từ đầu đến cuối chỉ lạnh như băng không hé một lời, giống như cái tên của y, lạnh nhạt và hờ hững.
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu dựa lên tường, tay cầm một bát nước. Y khẽ động ngón tay, động tác đơn giản này vậy mà lại đánh tỉnh cảm giác đau đớn trên người y. Một trận đau đớn tàn bạo càn quét nghiền ép một đường từ mũi chân đến thiên linh cái*, y có thể cảm nhận được xúc cảm khớp xương đình trệ cùng huyết mạch chảy chậm lướt qua da thịt chính mình.
*Ý chỉ đỉnh đầu.
Cảm giác buồn nôn kỳ lạ trào lên khiến y không tự chủ được cong eo, động tác lần này tác động lên tất cả vết thương trên người y, làm cho Ngôn Băng Vân mất hết sức lực ngã xuống nền rơm, lớp bụi cuốn lên bay vào khoang mũi làm cho y nhíu chặt đầu mày. Ban đầu y chỉ nghĩ rằng bao tử đói đến mức chuyển xấu, hoặc là cơ quan nội tạng nào đó trong người bị đả thương, nhưng cảm giác buồn nôn không có quy luật này lại mang đến cho y cảm giác có điềm chẳng lành.
Ngày hôm đó, y run rẩy ấn tay lên cổ tay mình, Ngôn Băng Vân từ nhỏ đã học qua các loại kỹ năng, học võ tập y tinh thông toán lý, tuy không phải là danh y tuyệt thế gì, nhưng cũng tương đối thành thạo đạo này, hiếm khi phạm lỗi.
"Hình tượng của hoạt mạch giống như viên ngọc, mạch đi, đến, lần lượt trước sau liên tục không ngừng, nhịp đập rất trơn tru lưu loát. Không xếp hoạt mạch và sắc mạch vào cùng một loại, bởi vì sắc mạch số lần đập tăng lên, còn hoạt mạch chỉ là nhịp đập trơn tru lưu loát. Trơn trượt như ngọc. Mạch đếm đến sáu. Bởi vì hoạt mạch còn được gọi là hỉ mạch, thông thường được dùng để gọi mạch tượng của những người đang mang thai".
Lão tiên sinh vuốt râu ngúc ngắc đầu giảng bài, tay cầm điển "Tần Hồ Mạch Học" của Lý Thời Trân, Ngôn Băng Vân tuổi nhỏ ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ngẩng đầu lắng nghe.
Đến khi chữ cuối cùng được nói xong, Tiểu Ngôn Băng Vân mới nghi hoặc nghiêng đầu cất giọng hỏi: "Tiên sinh, người dạy con về hỉ mạch thì có tác dụng gì?".
Lão tiên sinh đưa tay điểm một cái lên trán y, sau đó thu tay về lắc đầu than thở nói: "Học y cứu người, làm gì nói đến chuyện công dụng, rồi sẽ có lúc cần đến thôi...".
Thanh âm khàn khàn của lão tiên sinh dần dần tiêu tan trong căn phòng trống trải, Ngôn Băng Vân ấn lên mạch cổ tay mình thật lâu rồi cũng không thể thốt nên lời. Tay y trượt xuống đập lên nền rơm, cả đầu rối loạn, y ngả người nằm lên rơm rạ vụn thối nhìn chằm chằm trần nhà một mảnh đen kịt, sau đó nhìn thấy rêu xanh ở một góc tường, đó cũng là màu sắc sáng rõ duy nhất trong nơi ngục lao tù túng này.
Ngôn Băng Vân rơi xuống một nơi tối tăm không thấy đáy, tại thời điểm đó đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa yêu dã trong không gian đen nhánh như mực, giây tiếp theo, màn mưa to gió lớn đầy trời đem đóa hoa này dập nát đến cánh hoa cuối cùng, chỉ còn lại một nhánh thân thê lương đến nực cười.
Ngôn Băng Vân từ trong chăn chống giường ngồi dậy, kéo cơ thể bệnh tật tàn tạ đến bên cửa sổ. Y thân mặc một kiện đơn y đứng lặng người ở đó rất lâu, nhìn mưa rơi như trút nước ở ngoài trời cho đến khi ngớt dần, vài đám mây như ngọc bích không tì vết tích lại với nhau, thuận theo gió thổi yên tĩnh trôi về phương nam.
🍍🍓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro