35. Lửa
Phạm Nhàn một lần nữa trở thành chủ đề trong kinh. Hắn cướp tù nhân Trần Bình Bình đi, không xem quân thủ vệ Kinh Đô ra gì, nghênh ngang trở về Phạm phủ ngủ một giấc dài không định dậy, tiếp đó giết chết toàn bộ hai mươi mấy tên trinh thám Thánh Thượng phái đến để theo dõi bên đường, còn nói một cách mỹ miều là diệt trừ tú bà lừa gạt buôn bán trẻ con. Khánh Đế hạ chỉ tước đi chức quan của hắn, ép hắn vào cung tạ tội, Phạm Nhàn không đi. Thế là mỗi ngày đều có một đạo thánh chỉ biếm quyền giáng chức được gửi đến Phạm phủ, bảy ngày liên tiếp. Sau bảy ngày, Tiểu Phạm đại nhân như ánh mặt trời ban trưa, chức cao quyền trọng nhất Kinh Đô bị lấy đi áo mũ, từ bỏ công danh, biến thành một tên thường dân bách tính.
Nhưng trông Phạm Nhàn lại không hề có chút nôn nóng nào, ngược lại hắn hưởng thụ sự nhàn hạ hiếm có này, trở thành kẻ nhàn phú quý trong Kinh Đô, cả ngày lang thang dạo khắp phố to ngõ nhỏ, rảnh rỗi ở trong phủ, nói chuyện nhà cửa với thê tử, đọc tiểu thuyết mới xuất bản của thư viện Đạm Bạc, cứ như vậy mà an ổn trôi qua một tháng hơn. Phạm phủ yên ắng đến mức sắp bị người trong Kinh Đô lãng quên luôn rồi, mà Phạm Nhàn cũng trầm mặc đến mức sắp biến mất trong tiếng nghị luận của tất cả mọi người.
Ánh hoàng hôn hiện lên sắc trắng, trộn lẫn với màn trời xanh tím đang dần chuyển tối. Một chú chim nghiêng cánh bay vút qua, không để lại chút dấu vết nào, hướng về phía nơi tịch dương màu da cam như mộng ảo, sau đó hóa thành chấm đen khó mà thấy rõ trên mặt trời.
Ngôn Băng Vân trở về từ Giám Sát Viện, vừa xuống xe ngựa đã bị gió thu ùa đến làm cho loạng choạng bước chân. Y cau mày nhìn về đường chân trời nặng nề, lúc rời khỏi Giám Sát Viện trời hãy còn sáng sủa, ngồi xe ngựa về đến Ngôn phủ sắc đêm vậy mà đã bao phủ rồi. Mây đen kín trời, nghiêng tai còn có thể nghe được tiếng chó nhà nào đó đang sủa ở nơi xa, tản mạn trong gió, cảm giác vô cùng không chân thực.
Cuối thu ở Nam Khánh trước nay vẫn luôn đìu hiu lạnh lẽo, nhưng riêng mùa thu năm nay, Ngôn Băng Vân lại không còn cảm thấy khó chịu đựng như trước nữa. Tuy rằng Kinh Đô hỗn loạn, tai họa kéo đến dồn dập, nhưng trong người y vẫn có một nguồn động lực không rõ từ đâu, giúp y bước chậm từng bước vững chắc trong bóng tối, không nóng nảy, không vội vàng.
Phạm Nhàn bị tước quyền cách chức, nhàn rỗi ở nhà, nhưng trong lúc âm thầm đã tập hợp được các thế lực không nhỏ, vẫn bí mật làm việc cho hắn như trước. Mà Ngôn Băng Vân đã hơn một tháng không qua lại với Phạm Nhàn, hoàn toàn như thể một đao cắt đứt, thế như nước lửa.
Không ai biết Phạm Nhàn muốn làm gì, nhưng người người đều biết hắn đang tiến hành một cuộc chiến tranh lạnh không có kết quả với Khánh Đế. Kẻ gặp họa trong cuộc chiến tranh lạnh này không phải Khánh Đế, cũng không phải Phạm Nhàn, mà là đám quan viên trong Kinh Đô.
Phạm Nhàn rảnh rỗi, nhưng Ngôn Băng Vân thì chưa hẳn. Y thân gánh trọng trách nặng nề của Viện trưởng Giám Sát Viện, trên có bệ hạ liếc xuống nửa con mắt, dưới có đám mật thám coi như kẻ thù, quả thật trái phải gian nan, tận mấy ngày liền không về nhà. Lúc ở lại mật thất Giám Sát Viện xem tài liệu, đặc biệt là khi nghe nói người này cả ngày ăn chơi lêu lổng, dù rằng y biết đó chỉ là vẻ ngoài Phạm Nhàn bày ra cho người trong cung xem, Ngôn Băng Vân với tính cách như vậy, cũng nhịn không được mà thấp giọng chửi vài câu.
Hôm nay Ngôn Băng Vân hiếm khi về nhà sớm, y quyết định không nghĩ đến mấy chuyện đáng ghét của Phạm Nhàn nữa, thế là bước nhanh vào phủ, về phòng của mình. Đèn đuốc trong viện sáng trưng, có người đang đợi y ở nhà.
Phạm Nhàn rất nhàn, Tạ Doãn rất nhàn, Ngôn Băng Vân không quản được Phạm Nhàn, nhưng ít nhất y có thể quản được Tạ Doãn, bắt hắn tìm vài chuyện để làm, để tránh người này cứ tóm được cơ hội lại bám lấy y, hệt như yêu tinh dính người còn hư hỏng hơn cả Tiểu Nguyên.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Doãn cả ngày đều dẫn theo Tiểu Nguyên, cũng không biết bạn nhỏ đã mất hết cảm giác mới mẻ hay làm sao, nói chung không còn dính lấy như khi hắn mới tỉnh dậy nữa, ngược lại theo riết người mẹ ban ngày ra ngoài làm việc, không thường ở nhà – Ngôn Băng Vân. Buổi tối y vừa về đến, Tiểu Nguyên đã lắc mông chui vào lòng y, Tạ Doãn lại lập tức bị thất sủng, còn Ngôn Băng Vân thì vui vẻ vô cùng.
Nhưng Tạ Doãn lại giống như muốn tranh sủng với bạn nhỏ, cứ sáp lại gần người Ngôn Băng Vân, chốc thì ôm chốc thì hôn, củi khô lửa cháy, rất dễ dàng làm chệch hướng chủ đề, không biết làm sao đã lăn lên giường rồi. Cứ mãi như thế, có một khoảng thời gian, Ngôn Băng Vân cảm thấy bản thân quả thật sắp ứng với câu nói đùa mà ngày xưa mình trêu Tạ Doãn – "Cả nửa đời sau đều không xuống giường được nữa".
Ngôn Băng Vân không thể cứ nhìn Tạ Doãn rảnh rỗi ở nhà đến mức mốc meo như vậy được, thế là trước đó rất lâu, y đã liên hệ với Phạm Tư Triệt*, chỉnh lý thành tập mấy câu chuyện hay họa bản mà Tạ Doãn dùng bút danh Thiên Tuế Ưu để viết, sau đó giao cho gã xuất bản buôn bán, lợi nhuận vô cùng tốt.
*Em trai Phạm Nhàn, cái khác thì dốt chứ business thì khôn.
Phạm Tư Triệt vừa nhác thấy con gà đẻ trứng thứ hai ngày càng béo múp đã không nói lời nào túm lấy Ngôn Băng Vân, bảo y mang thêm vài bản thảo tới. Thế là thường xuyên qua lại như thế, Tạ Doãn tiếp tục dùng bút danh Thiên Tuế Ưu để ra họa bản mới, vừa tính là có kế sinh nhai để kiếm sống, tiêu khiển, vừa để hắn có việc mà làm, không phải suốt ngày một lớn một nhỏ giống như oán phụ mà chỉ biết đợi y về nhà nữa.
Ngôn Băng Vân đẩy cửa bước vào, Tạ Doãn đang cúi đầu viết lách, Tiểu Nguyên ngồi trên bàn, cầm một cây bút lông mà nhàm chán liếm ngòi bút, đôi chân ngắn củn đung đưa, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn cha mình đang múa bút thành văn, vừa ngẩng lên thấy Ngôn Băng Vân liền vui vẻ ném toẹt bút đi, giang rộng hai cánh tay đầy thịt hưng phấn kêu lên một tiếng "Mẹ".
Hàng mày thanh tú của Ngôn Băng Vân nhướng lên, y quả thật không nỡ nhìn nữa. Quanh miệng nhóc con là một vòng tròn bằng mực đen, khuôn mặt trắng nõn không biết bị vẽ thành con mèo hoa và chú gấu trúc từ lúc nào, đông một vết mực, tây một vết mực, quả thật sặc sỡ vô cùng, có thể sánh được với cả phường nhuộm. Kẻ đầu xỏ thì cười toe toét, còn người giám hộ lại vùi đầu sáng tác, hoàn toàn không hay biết gì.
Tạ Doãn ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngờ nghệch đồng bộ trăm phần trăm với Tiểu Nguyên. Hắn thấy vẻ mặt bất lực của Ngôn Băng Vân mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn bạn nhỏ bên cạnh, bị dọa đến mức hít vào một hơi, sau đó quay đầu lại cười một cách ngượng ngùng với Ngôn Băng Vân, thanh minh nói: "Vân Nhi...... Đây là biểu hiện của khát khao hiểu biết".
*Còn em thấy đây là biểu hiện của sự lươn lẹo đó anh Doãn ^^
Tạ Doãn vội vàng tóm Tiểu Nguyên vào lòng, đứng dậy chụp lấy cái khăn trên giá, lau lung tung trên mặt của bé con. Nhóc phá phách mặt khuất dưới khăn, bị chà đến mức đầu nghiêng não rớt. Ngôn Băng Vân nhìn không nổi nữa, liếc bé một cái, sau đó ôm vào lòng, cẩn thận lau đi vết mực trên mặt cho bé. Hai người nỗ lực tận một khắc, nhóc con này vẫn trông như bé chó đốm, quả thật sánh được với cả Bao Công.
Tiểu Nguyên được đặt lên ghế, hai người khoanh tay đứng sóng vai trước mặt con, nhìn nhau không nói lời nào. Ngôn Băng Vân lắc lắc đầu, y vừa cởi quan phục Giám Sát Viện vừa ném cho Tạ Doãn một cái nhìn rét mướt: "Ngươi nghĩ cách lau cho sạch đi".
Tạ Doãn khóc không ra nước mắt, nhìn về phía Tiểu Nguyên gần như đã bị hủy dung. Đứa nhỏ đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ xán lạn, khiến hắn không kiềm được đỡ trán thấp giọng than. Hắn thở dài vô cùng lố lăng: "Nhà có đứa con này, sướng thay khổ thay!".
Ngôn Băng Vân nén cười liếc hắn một cái. Tạ Doãn bước lên trước giúp Ngôn Băng Vân mặc bạch bào ấm áp vào, từ phía sau ôm lấy, cằm tựa lên vai của y, cánh tay ôm siết lấy cái eo nhỏ nhắn như vòng sắt, thanh âm nghe như có hơi phiền muộn: "Sao mà Tiểu Nguyên lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch thế này, giống ai vậy chứ".
Ngôn Băng Vân cúi đầu thắt đai eo, nghe hắn nói thế thì cười khẽ một cái: "Thông minh giống ta, ngốc nghếch giống ngươi".
"Lý nào lại như vậy". Tạ Doãn cười cười, cắn lên tai y một cái, đầu gối Ngôn Băng Vân nhất thời mềm đi. Y nâng khuỷu tay huých Tạ Doãn, sau đó rời khỏi vòng tay hắn, quay người ngồi xuống trước bàn, duỗi tay ra móc lấy bàn tay của Tiểu Nguyên, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tạ Doãn phất tay áo cái "phạch", làm theo động tác vai chính rời đi trên đài hí, chọc cho Ngôn Băng Vân cười cong cả mắt xong mới bước nhanh ra khỏi cửa, tìm hạ nhân mang bữa tối đến, thuận tiện nghĩ cách giúp cho khuôn mặt hoa hòe hoa sói của Tiểu Nguyên sạch sẽ trở lại.
Trong lúc Tạ Doãn rời đi, Ngôn Băng Vân ngồi trên ghế ôm Tiểu Nguyên, dùng khăn ẩm nhúng nước nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt bé, quả là vừa buồn cười vừa buồn bực. Nhóc con nghiêng đầu nhìn Ngôn Băng Vân không chớp mắt, yếu ớt gọi một tiếng "Mẹ", giống như biết được bản thân làm sai, vậy nên giành trước tỏ ra yếu đuối, dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn chằm chằm vào Ngôn Băng Vân.
Mà Tiểu Ngôn đại nhân nghiêm chính vô tư trước mặt con trai mình cũng không thể không mềm lòng bại trận, đến cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói. Lúc hai người nói chuyện với nhau, bình thường sẽ là Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng hỏi bé hôm nay làm những gì. Bạn nhỏ bi ba bi bô đáp lại mấy câu lộn xộn, bật ra mấy từ một âm tiết, sau đó khúc khích bật cười.
Hạ nhân đẩy cửa vào phòng, mang lên từng món ăn một. Tạ Doãn thong thả đến sau, tay cầm bột bồ kết bước vào trong, thuận tay đóng cửa lại. Hắn quét bột lên khăn mềm, chà đến khi ra bọt mịn, sau đó lau nhẹ khuôn mặt của Tiểu Nguyên. Làn da trắng nõn của bé con bị xoa đến khi đỏ ửng lên, mấy vết mực trên mặt mới sạch sẽ hoàn toàn.
Ngôn Băng Vân đau lòng ôm Tiểu Nguyên, hôn lên mặt của bé con vài cái xem như là an ủi. Bạn nhỏ từ nãy đến giờ buồn bã không vui lúc này mới có tinh thần, vỗ hai bàn tay múp míp hưng phấn đợi ăn cơm. Tiểu Nguyên được đeo yếm, tay cầm một cái muỗng nhỏ xinh xinh, nửa khuôn mặt sắp chúi hết vào bát trứng hấp. Hai người lớn kia ăn mấy muỗng cơm còn phải túm người dậy, sợ bé con ăn một hồi lại sặc mất.
Ngoài Kinh Đô gió mưa vần vũ, còn tiểu viện ở Ngôn phủ vẫn yên ổn ấm áp trước sau như một. Ánh đèn lả lướt, trong không khí thoang thoảng mùi đồ ăn, cửa sổ phải mở thêm một khoảng nữa mới có thể hoàn toàn xua tan hương vị khói lửa này. Gió thu lùa qua ô cửa, làm khói trắng trầm hương lượn lờ trên án càng thêm xiêu vẹo vấn vít, thổi bay từng tầng giấy trắng, quyển thư lật qua từng trang, lại từng trang, cuối cùng yếu ớt dừng lại ở phần bìa, chữ Tạ Doãn đề xuống hãy còn đậm mực chưa khô.
Sau khi ăn no, ngồi đối diện nhau trên cái phản nhỏ dưới song cửa, một bình rượu thanh hai ly Kiến Diêu*, yên lặng nhìn nhau, nâng ly không nói. Hai người không cần tìm bất cứ chủ đề nào, chung rượu hứng ánh trăng và bóng cây dao động, nhấp nhẹ rượu ngon, đã là đủ phong hoa tuyết nguyệt.
*Một loại sứ. Mn search thử trên Google á, em nhìn mà rợn người, hình dưới là em lựa cái coi bộ đỡ gúm nhất rùi é.
Rượu quá tam tuần, chếnh choáng khẽ cười, Ngôn Băng Vân biếng nhác chống tay lên trán, nơi gò má ửng màu hồng nhạt, ánh mắt dập dờn ánh nước, hoàn toàn hút mất hồn phách của Tạ Doãn đang ngắm nhìn y ở đối diện. Y không thường uống say, cũng không dễ uống say, ít nhất rất hiếm khi mặc mình mượn rượu vơi buồn, nhưng những khoảnh khắc ngà say hiếm hoi trong đời gần như đều là vì Tạ Doãn.
Tạ Doãn dựa lên cái kệ đằng sau, uống đến mức hưng phấn rồi thì chung nhỏ cũng không dùng nữa, trực tiếp nhấc bình nâng hũ uống một ngụm sảng khoái, tiêu sái vô cùng. Tuy rằng độ rượu không cao, hắn cũng tình nguyện để mình say, nửa là vì rượu, nửa là vì người trước mặt, cũng là người trong lòng.
Tạ Doãn cũng ngắm nhìn Ngôn Băng Vân chăm chú, bàn tay tản mạn lắc lư bình rượu, cực có ý vị "Uống thỏa ba trăm ly, tiên nhân vẩy mực rượu". Ngôn Băng Vân đặt chung rượu đã thấy đáy xuống, từ từ đẩy trên bàn, Kiến Diêu ma sát với mặt bàn phát ra tiếng trượt êm tai, cuối cùng dừng trước mặt Tạ Doãn. Ngôn Băng Vân hơi dẩu môi, ánh mắt có phần mơ màng, đảo một vòng không mục đích, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Doãn.
Một cái bàn vuông nhỏ rộng hai ba vòng, hai người ngồi xếp bằng trên phản, ở phía dưới bàn, bàn chân trần của Ngôn Băng Vân bá đạo luồn vào y sam của Tạ Doãn, dán lên da thịt của hắn mà nương nhờ chút ấm áp. Tạ Doãn không chút để ý, mặc cho hai bàn chân của y chui loạn dưới áo choàng mình, nhấc bình rót đầy ly cho y.
Ngôn Băng Vân nâng ly rượu chậm rãi nhấp một ngụm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần thật lâu, răng của y gõ nhẹ lên mép ly, giọng nói có phần mơ hồ tùy ý hỏi: "Gần đây mới viết gì vậy?".
Tạ Doãn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, con ngươi hơi đảo, rủ rỉ đáp lời: "Kể về một con rối trong đoàn hí, một ngày nọ diễn ở câu lan* xong thì biến thành người, giãy thoát dây cầm trèo ra khỏi hộp gỗ, ra bên ngoài lang thang một vòng, trở về thì phát hiện đoàn hí đã bị thiêu trụi. Lòng nó rối như tơ vò, bèn dứt khoát cùng một chú chim yến tiến về phương Nam, đi tìm mùa xuân ấm áp trong lời hí".
*Câu lan: nơi biểu diễn hí kịch phổ biến ở thành thị thời Tống Nguyên.
Ngôn Băng Vân mỉm cười nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Thế ai thiêu đoàn hí?".
Tạ Doãn sờ sờ cằm: "Hiển nhiên là chủ gánh, thấy con rối sống lại, sợ cả phòng đầy hình nộm này đều sẽ biến thành người, bèn một đuốc châm lửa, vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.
Ngôn Băng Vân lại hỏi: "Thế con rối thì sao?".
Tạ Doãn cong khóe miệng: "Một đường hành hiệp trượng nghĩa, xả thân vì người, trở thành đại hiệp tốt bụng thiện lương, nhưng sau này gặp lại chủ gánh năm xưa, bị xem như yêu quái, đuổi tận giết tuyệt, sa sút trốn chạy, trong lúc hoảng hốt sợ hãi thì rời phương Nam càng lúc càng xa".
Ngôn Băng Vân say rồi thì cực kỳ dễ xúc động, nghe đến đây bèn không nén được ỉu xìu, trông dáng vẻ vô cùng thương tiếc. Y đặt ly rượu lên bàn, giống như học trò nghiêm túc nghe giảng mà cất giọng hỏi thêm: "Vậy còn chim yến?".
Tạ Doãn thấy y nghe chuyện đến mức mê mẩn, bèn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Ngôn Băng Vân mà nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: "Ngươi hy vọng sẽ thế nào?".
Ngôn Băng Vân suy nghĩ nghiêm túc một chặp, sau đó đâu ra đấy nói: "Mỗi năm đều có mùa xuân, nhưng không phải ngày nào cũng có con rối thành tinh".
Tạ Doãn không nhịn được cười khúc khích, ngửa đầu lên trút một ngụm rượu. Sau đó, hắn để bình rượu lên bàn, gật đầu nói: "Lời này có lý".
Một cơn gió rét mướt thổi qua, Ngôn Băng Vân run lên cầm cập. Tạ Doãn đẩy bàn qua một bên, ngồi qua bên cạnh y, kéo lấy người ôm vào lòng. Ngôn Băng Vân tùy ý dựa lên vai Tạ Doãn, ánh mắt mơ màng nhìn về phía ánh trăng xa xa, nặng nề nói: "Vậy nên trận lửa đó, không phải do ngươi làm".
Tạ Doãn không đáp lời, chỉ ôm y càng chặt hơn. Ngôn Băng Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn an ủi, cả người co rúc trong vòng tay của đối phương. Y nhắm hai mắt lại, sắc hồng trên mặt còn chưa phai, dịch rượu cuồn cuộn trong bụng khiến toàn thân đều trở nên ấm áp. Hai người lưng kề sát tâm, cùng chia sẻ mấy nhịp tim gần như tương đồng.
Tạ Doãn như có suy nghĩ mà hơi tựa đầu lên một bên đầu của Ngôn Băng Vân.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Thượng Kinh vừa bị công hạ hãy còn chìm trong sự suy tàn của chiến tranh, nhưng ở trong hoàng cung to như thế, chủ nhân của ngai vàng đã bị thay đổi. Trên điện Thái Cực ca vũ thái bình, bách quan Hậu Ngụy đang ăn mừng niềm vui phục quốc, vũ nữ yểu điệu thướt tha vung tay áo nước, tư thế uyển chuyển hát lên tiểu khúc. Yến tiệc linh đình, nâng ly uống thỏa, ai nấy đẩy ly đổi chung, toàn bộ đều là cảnh sắc hân hoan sung sướng.
🍍 Tay áo nước 🍓
Trong trận chiến phục quốc lần này, công lao lớn nhất thuộc về hậu nhân Nam Đao, nữ chủ 48 Trại – Chu Phỉ và Ý Đức Thái tử, đứa con côi Triệu Minh Doãn. Nhưng bọn họ trong lòng biết rõ cũng chẳng nói ra, không hề tham dự tiệc ăn mừng lần này, mà cùng ngồi trên mái hiên lưu ly ngói vàng ở Đông Cung, cùng ánh trăng đối ẩm.
Chu Phỉ lần đầu uống rượu, tò mò nhấp thử một ngụm, bị hương vị cay sè kích thích đến mức ngũ quanh thanh tú nhăn tít lại. Tạ Doãn thoải mái cười tươi, vô cùng dịu dàng không để nàng uống nữa. Thiếu nữ nghịch con dao nhỏ trong tay, mở miệng cất giọng: "Ta nghe phụ thân nói, rất nhiều người trong triều ủng hộ ngươi lên làm tân đế. Ngươi là...", nàng nỗ lực suy nghĩ cách dùng từ, "Dòng dõi chính thống".
Tạ Doãn cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu hỏi lại: "Dòng dõi chính thống là cái gì?".
Chu Phỉ không đáp lời được, chỉ không tỏ vẻ gì mà chớp mắt một hồi. Tạ Doãn lắc lắc đầu, sau đó ngẩng mặt lên trời uống một hớp rượu trắng, sau đó nói: "Ta từng nghe sư phụ nói thế này, chết đi rồi tất cả đều là hư không, con người đều một cái mũi, hai con mắt, máu không chảy nữa thì sẽ chết, cũng chưa từng nghe nói có vị Đế Vương nào trong người chảy máu vàng, cả đời trường sinh bất lão". Hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Có người nguyện ý cắt đứt thất tình lục dục để ngồi lên vị trí trên cao đó, ta thì không".
Tạ Doãn cười với Chu Phỉ, ánh trăng sáng bạc rọi lên đường nét của hắn, khiến khuôn mặt hắn trông càng mơ hồ không rõ: "Ta trời sinh đa tình, đã hứa với người khác thì phải giữ hẹn. Nói mà nuốt lời, há chẳng phải Vương Bát Đản*?".
*Vương Bát Đản: thồn lằng =))))))))))))))))))))))))))))
Chu Phỉ nghe hắn nói luyên thuyên một tràng, đến câu "Vương Bát Đản" thì cuối cùng cực kỳ tán đồng mà gật đầu chắc nịch. Tạ Doãn phá lên cười: "Ta thấy ngươi giống như muốn nói ta là Vương Bát Đản".
Chu Phỉ cạn lời liếc hắn một cái, lại hỏi: "Thế ngươi định như thế nào?".
Tạ Doãn nhún nhún vai, cực kỳ ung dung nói: "Chuồn thôi".
Hôm đó, hắn không ngờ rằng ở trong thời khắc này, bản thân và Triệu Uyên lại có được sự ăn ý hiếm có giữa thúc điệt như thế. Chu Phỉ từ biệt không lâu, hắn đã lật người nhảy xuống, lách mình vào trong điện thu dọn đồ đạc, chẳng mấy chốc đã mượn cớ tửu lượng quá kém, thân còn mang bệnh mà giả vờ ngủ say.
Ánh lửa ngập trời, khói mù bao phủ, cả Đông Cung vắng lặng im lìm, không có ai kêu la cũng không có ai chú ý. Tạ Doãn suýt chút nữa ngủ thiếp đi, hắn hoàn toàn không lường trước được Triệu Uyên lại dùng cách này để diệt trừ tai họa về sau, hoặc có lẽ đây là điều bất trắc không ai dự liệu nổi.
Ánh lửa đỏ rực như thiêu đốt bao vây cả tòa đại điện. Hắn nhảy khỏi giường, chụp lấy bọc đồ rồi lao qua cửa sổ, giẫm lên tường vách, quay đầu lại nhìn Thượng Kinh lần nữa, sau đó chạy suốt một đêm, bỏ lại tất cả ở sau lưng.
Thiếu niên giẫm gió đạp trăng, một tòa cung điện ngập tràn ánh lửa hoàn toàn không ăn nhập với cả đô thành ngủ say, khiến cả khoảng trời đen kịt cũng trở nên sáng rực, giống như đóa bỉ ngạn nở bung bên bờ dòng sông chết. Hắn bôn tẩu thật lâu, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu bén nhọn, đang la hét gọi người mang nước đến Đông Cung.
Tạ Doãn đưa tay đóng cửa sổ lại, bế Ngôn Băng Vân lên theo chiều ngang, vững vàng bước đến bên giường. Tiểu Nguyên đang ôm chăn ngủ say, Tạ Doãn cúi người đặt Ngôn Băng Vân xuống bên cạnh bé con, nhẹ nhàng cởi y phục của y ra, để lại mỗi lớp tiết y. Hắn mở một cái chăn khác đắp lên người Ngôn Băng Vân, tiếp đó cởi đồ của mình, yên lặng buông rèm giường xuống rồi vén chăn chui vào, kéo người đang say ngủ ôm cả vào vòng tay.
Quyển thư trên bàn run rẩy, trên giấy trắng là hai hàng chữ tinh tế tiêu sái, mực đen đã được gió thu thổi khô.
"Chuyện tục trần trước đã đoạn tuyệt, yến trên xà, mỗi một năm cùng quân gặp gỡ*".
*Câu này mượn ý bài thơ "Trường mệnh nữ - Xuân nhật yến" của Phùng Diên Kỷ.
Bản gốc:
Tiệc ngày xuân,
Rượu lục một chén, ca một lần.
Lại vái ba nguyện cũ.
Một, nguyện lang quân ngàn tuổi,
Hai, nguyện thân thiếp kiện khang,
Ba, nguyện như đôi yến đậu rường nhà,
Hàng năm thường gặp mặt.
<Bản dịch của Tống Cửu Lan – Thivien.net>
🍍🍓
Mn có diễn giải gì về câu chuyện mà Doãn kể thì comment ở đây để bọn mình cùng bàn luận nha. Bọn em xúc động chết đi được huhuhuhuhu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro