Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34. Trăng treo đầu cành

Một giấc ngủ này của Tạ Doãn, kéo dài hết cả một ngày một đêm.

Lúc hắn tỉnh lại cả căn phòng đã mờ tối, đang là đêm khuya, ngoài cửa sổ im lìm, chỉ có tiếng gió thu thổi qua, cùng với âm thanh chạc cây đập lên khung cửa vụn vặt. Cơn choáng váng trong đầu vẫn chưa mất đi, bắp thịt trên người đâu đâu cũng đau nhức, kháng nghị sự hành hạ quá sức chịu đựng đối với cơ thể hắn mấy ngày qua.

Tạ Doãn cảm giác được thứ gì nóng ấm trong lòng, bèn cúi đầu xem thử. Hóa ra là Ngôn Băng Vân đang cuộn người thành một cục, đầu gối lên cánh tay hắn mà yên giấc ngủ say. Sợi tóc y rơi tán loạn, che khuất nửa khuôn mặt trắng nõn, y nhẹ nhàng hít thở, cánh tay nhỏ nhắn níu lấy ngực trước của Tạ Doãn, hai chân thon dài co lại như trẻ sơ sinh, dán sát lên đùi hắn. Cả người không khác nào con gấu túi đang ôm thân cây, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Thậm chí Tạ Doãn còn có thể tưởng tượng được Ngôn Băng Vân vén mở chăn, kéo lấy cánh tay của hắn, sau đó mặt mày đỏ ửng mà chui vào lòng, cố gắng tìm kiếm chút cảm giác an toàn như thế nào. Đôi mắt Tạ Doãn dịu đi, hắn cử động tay, càng ôm y vào lòng mình chặt hơn, vững vàng hơn. Một người trước nay luôn ngủ nông như Ngôn Băng Vân bị động tác của hắn kinh động, nhưng vẫn không hề tỉnh dậy, y chỉ đưa một tay ra vòng lấy cổ Tạ Doãn, cọ một bên mặt vào lồng ngực của hắn, sau đó tiếp tục ngủ say.

Ngôn Băng Vân trước đây không như vậy.

Lần đầu tiên ngủ cùng nhau vẫn là tại nơi ở của Ngôn Băng Vân, hai người không làm gì cả, chỉ nằm sát cạnh trên cùng một chiếc giường, Tạ Doãn chỉ hơi xích qua một chút đã bị y một chưởng đẩy về. Lúc đó Ngôn đại tài tử lạnh lùng nheo mắt nói: "Còn dịch qua một bước nữa thì cút xuống đất nằm".

Tạ Doãn đáng thương ôm chăn, nằm nghiêng qua một bên, dùng ánh mắt vẽ lên đường nét của Ngôn Băng Vân đang đắm mình trong ánh trăng trong trẻo, miệng ríu ra ríu rít nói mãi không ngừng. Đến cuối cùng Ngôn Băng Vân lại là người dịch qua trước, y bịt chặt lại cái mồm của hắn, tiếp đó... hắn vẫn bị một cước đá xuống.

Về sau khi đã kề cận da thịt rồi, tình hình trở nên tốt hơn, nhưng vẫn không mấy lạc quan như trước. Ngôn Băng Vân giống như có nỗi sợ hãi tự nhiên nào đó với việc tiếp xúc vật lý, người lạ chỉ cần chạm vào người một chút thôi, lông mày của y đã cau lại như thắt nút, môi mím chặt kháng cự vạn phần, như thể người khác cướp mất tiền của y. Phản ứng đối với Tạ Doãn tuy rằng không mãnh liệt như vậy, nhưng cả người cũng cứng đờ.

Tạ Doãn vẫn nhớ cái đêm hai người uống say, hắn nắm lấy cổ tay của Ngôn Băng Vân, kéo y ngồi lên đùi mình. Vị công tử đã quen lạnh lẽo băng sương kia phút chốc đông cứng thành tảng băng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn như chú chim sẻ trong lồng, đôi cánh nhỏ ép sát thân ngươi, run rẩy nhưng lại không thể nào trốn thoát.

Đó là một khía cạnh cực kỳ mới mẻ của Ngôn Băng Vân, trước nay chưa từng phơi bày ra với người ngoài. Tiếp đó y dần tan chảy trong nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng của Tạ Doãn, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, nửa người trên ngả lên ngực Tạ Doãn mặc hắn trêu đùa, cùng hắn môi lưỡi triền miên, mơ màng chìm đắm trong hương rượu túy lúy. Đôi mắt y ướt át ngập nước, còn sáng hơn cả ánh trăng.

Có lẽ là từ khoảnh khắc đó, Tạ Doãn phát hiện ra nơi mềm mại ẩn sâu trong tính cách của Ngôn Băng Vân. Duỗi những xúc tu đáng yêu ra cẩn thận thăm dò, nhưng trước khi đối phương đưa ra bất kỳ phản ứng nào đã trốn chạy như bay, cũng chỉ có Tạ Doãn khinh công đệ nhất thiên hạ mới có thể nhanh chóng bắt được y.

Ngôn Băng Vân khát vọng được chạm vào.

Tạ Doãn vẫn luôn hiểu rất rõ điều này, vậy nên hắn thích hôn y, ôm y. Trong những đêm ngắn ngủi không có gì để làm nhưng lại vô cùng quý giá ngày xưa, hắn thậm chí còn nguyện ý vứt bỏ cơ hội được ngủ, mở trừng đôi mắt mệt mỏi, khắc sâu từng tấc từng tấc dáng hình của Ngôn Băng Vân vào mắt mình, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của y, chốc chốc lại hôn lên, đến nỗi làm cho Ngôn Băng Vân phát phiền, giãy ra khỏi vòng tay của hắn, sau đó chui vào chăn, quay lưng lại với hắn, không thèm để ý đến hắn nữa.

Tạ Doãn không vội kéo y ra khỏi chăn ngay, vì Ngôn Băng Vân sau khi ngủ say rồi sẽ giống như một thanh nam châm, tự động rúc vào lòng hắn. Tuy rằng Tạ Doãn chưa bao giờ có thể được xem như một cái lò sưởi, thậm chí trước khi giải độc, hắn còn thường làm con người ta lạnh đến mức phát run, nhưng Ngôn Băng Vân vẫn vô thức muốn ôm hắn như thế.

Có lẽ vì cảm giác an toàn chân chính đủ để chạm vào còn hơn cả nguồn nhiệt hư vô trừu tượng kia.

Nhiệt độ còn sót lại trên môi Tạ Doãn cùng với những cái ôm của y đã giúp hắn chịu đựng nỗi tương tư quấy phá vô số lần trên quãng đường hành quân. Nhớ nhung giày xéo hệt như bão tố kéo đến, gió cuốn mây tan mà quét sạch hết thảy cảm xúc trong lòng hắn, duy chỉ có bóng hình Ngôn Băng Vân là càng lúc càng rõ nét nơi mắt bão, mà Tạ Doãn thậm chí còn nguyện ý bất chấp sự nguy hiểm bị gió lốc kéo đi. Nhưng Ngôn Băng Vân không ở đó, y ở nơi cách xa ngàn dặm.

Ngôn Băng Vân trước đây lúc tỉnh táo tuyệt đối không bao giờ để lộ khía cạnh này, như thể y lúc ngủ và y lúc tỉnh là hai con người hoàn toàn khác nhau. Một người lãnh khốc độc lập, thứ gì cũng không cần, còn mang theo cảm giác xa cách "Ngàn non chim khuất bóng, muôn ngả người vắng tanh*", nhưng những lúc vừa tỉnh dậy hay nửa tỉnh nửa mơ, lại giống như một đứa trẻ thiếu vắng tình thương, chỉ có vòng tay ôm mới có thể ngăn được tiếng khóc nỉ non.

*Bản gốc: 千山鸟飞绝,万径人踪灭: hai câu trong bài "Giang tuyết" của nhà thơ Liễu Tông Nguyên.

Tạ Doãn cúi đầu hôn lên trán y, Ngôn Băng Vân từ từ tỉnh dậy, hai mắt mơ màng còn vương cơn buồn ngủ, ướt át mà nhìn về phía Tạ Doãn, còn có chút mơ hồ đáng yêu. Tạ Doãn thích nhất dáng vẻ vừa ngủ dậy của y, vô cùng dễ dàng khơi dậy dục vọng ngược đãi* trong lòng hắn, nhưng Tạ Doãn trước nay vẫn luôn không nỡ bắt nạt y.

*SM entertainment á mn.

Ngôn Băng Vân không thể khống chế mà bĩu môi, mũi hít một cái, nước mắt thoáng chốc tụ lại trong hốc mắt, ầng ậng chực rơi. Phản ứng này hoàn toàn là vô thức, chưa kịp suy nghĩ, có lẽ ngay cả bản thân Ngôn Băng Vân cũng không hay biết, nhưng chỉ trong chớp mắt đã như một cây búa tạ nện mạnh lên trái tim của Tạ Doãn.

Tạ Doãn nâng tay hứng lấy giọt nước mắt quý giá kia, mắt hơi mở lớn, thấp giọng khẽ hỏi: "Sao vậy?".

Ngôn Băng Vân quệt sạch nước mắt lên y phục của hắn, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở run run, cực kỳ tủi thân uất ức: "Sợ ngươi không tỉnh lại nữa...".

Tạ Doãn nhìn y mà lòng bộn bề, an ủi hôn y một thoáng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không đâu". Hắn siết chặt Ngôn Băng Vân vào lòng mình, thủ thỉ bên tai y: "Tuyệt đối sẽ không đâu".

Ngôn Băng Vân nuốt nước bọt, từ từ chịu đựng để nước mắt quay về. Trên người Tạ Doãn có mùi hương hỏa trong chùa miếu, ngay cả khi hắn rời Thanh Âm tự đã lâu, mùi hương này vẫn vương vấn mãi không phai. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương chỉ có trên người hắn này, Ngôn Băng Vân lại cảm nhận được sự an tâm không cách nào diễn tả.

"Có mệt không?".

"Mệt chết rồi", Tạ Doãn cười nhẹ nói, "Sáu ngày không chợp mắt không ăn uống, ngươi sờ ta mà coi, xem ta có gầy hơn trước hay không". Tạ Doãn lưu manh chụp lấy tay của Ngôn Băng Vân, luồn vào trong y phục của mình.

Ngôn Băng Vân thường ngày khẳng định sẽ rút tay ra, lườm hắn một cái, sau đó "hừ" lạnh bảo hắn vô lại. Nhưng Ngôn Băng Vân lúc này lại nghiêm túc đưa tay vào, tỉ mỉ sờ hết một lượt cơ thể hắn, xong xuôi thì nghiêm túc nhìn Tạ Doãn nói: "Gầy rồi".

Tạ Doãn vốn muốn bán thảm, nào ngờ đối phương nói thẳng mình thảm rồi, hắn còn biết bán cái gì đây, chỉ đành cười cười hỏi: "Thế hả?".

Ngôn Băng Vân gật gật đầu, bây giờ đổi thành Tạ Doãn bắt đầu an ủi y: "Cũng có gầy đâu, nhầm rồi đó".

Ngôn Băng Vân lại sờ lung tung một lần nữa, một đường thẳng từ ngực đến bụng dưới, dùng thủ pháp chuyên nghiệp của đại phu, giận dỗi nói với hắn: "Đã bảo gầy rồi mà, xương sườn còn lòi hơn cả ngực kia kìa".

Tạ Doãn thở dồn dập, trêu chọc nói: "Sao mà biết kỹ thế? Nhớ ta à?".

Mặt Ngôn Băng Vân thoáng chốc ửng hồng, định bụng rút tay ra nhưng đã bị Tạ Doãn nhanh chóng giữ lại. Y không ngọ nguậy, chỉ ngoan ngoãn đan xen mười ngón với hắn, nhỏ giọng nói: "Nhớ ngươi... Giám Sát Viện đều xem ta là kẻ phạm tội, ta muốn ngươi ở bên cạnh biết bao, nhưng cũng không muốn ngươi nhìn thấy ta mặt mày trơ tráo".

Tạ Doãn lặng lẽ nhìn y, dịu dàng nói: "Không phải lỗi của ngươi, chỉ là ở vào vị trí đó, ngươi không thể không làm vậy. Ngay cả khi người trong thiên hạ hiểu lầm ngươi, phụ bạc ngươi", hắn nhẹ nhàng nâng cằm Ngôn Băng Vân, sau đó đặt một nụ hôn lên môi y, "Vân ở nơi nào, Doãn ở nơi đó".

Khóe miệng Ngôn Băng Vân từ từ cong lên, y giữ lấy gáy của hắn, tiếp tục nụ hôn hờ hững này, răng môi không ngừng va chạm quấn quýt. Y thở hổn hển lật người ngồi lên eo của Tạ Doãn, ngón tay mảnh khảnh mở đai buộc thắt lưng trên bộ tiết y, vừa cúi người hôn sâu với Tạ Doãn, vừa rút đai eo ra, tùy tiện ném xuống đất.

Tạ Doãn không kịp trở tay với sự nhiệt tình đột ngột này của Ngôn Băng Vân, mà Ngôn Băng Vân thì thành thạo khẽ cười một cái, chậm rãi vén mở y sam, lộ ra lồng ngực trơn nhẵn rắn chắc của Tạ Doãn. Ngón tay trắng nõn của y nhẹ nhàng vẽ từng vòng tròn nhỏ lên trên, miệng bật ra câu hỏi nhẹ bẫng: "Ngươi đã nghỉ ngơi đủ chưa?".

Tạ Doãn ngủ một giấc no say, bụng nay đã đói cồn cào, nhưng lúc này, "cơn đói" dâng tràn trong tim còn mãnh liệt hơn cả. Loại đầu đồ ăn có thể có thể giải quyết, còn loại sau lại chỉ mình Ngôn Băng Vân có cách. Trước mắt, việc nào gấp việc nào không, hắn vẫn còn phân biệt được vô cùng rõ ràng, thế là Tạ Doãn liền gật đầu một cái chắc nịch.

Ngôn Băng Vân chỉ đợi cái gật đầu này của hắn, ngón tay bắt đầu chầm chậm đi tuần, chạm đến chỗ nào là chỗ đó phát run. Y móc lấy quần của Tạ Doãn kéo xuống, tiểu huynh đệ rục rịch muốn dậy đã không thể chờ được mà ngẩng cao đầu. Ngôn Băng Vân quỳ ngồi trên người Tạ Doãn, bàn tay hơi lạnh cầm lấy, không nặng không nhẹ lên xuống theo nhịp.

Trong gian phòng tối mờ, sắc đêm hãy còn đậm đặc, người vốn nên ngủ say trên giường giờ đây lộ ra cảnh xuân phơi phới. Mái tóc đen của Ngôn Băng Vân xõa tung, tiết y trắng tinh đã được mở đai eo, y sam không chỉnh tề vướng nơi khuỷu tay, lộ ra một khoảng da thịt non mềm nhẵn nhụi. Trông y như yêu tinh quyến rũ con người vào nửa đêm, đôi mắt ái muội hơi nheo, môi dưới căng mọng bị cắn lấy, khóe miệng đầy mê hoặc khẽ nhếch lên.

Tạ Doãn lại giống như chàng thư sinh vào kinh dự thi, trú đêm tại một căn miếu đổ, sau đó cùng với nữ quỷ trải qua một đêm phong tình. Hắn nằm trên giường, mặc người phía trên sắp đặt, trừ việc không có sự chống đối với nhân nghĩa đạo đức ra, quả thật vẫn rất hưởng thụ cảm giác bị Ngôn Băng Vân chi phối này.

Thật ra từ trước đến nay, Ngôn Băng Vân không phải một tên đầu gỗ cứng nhắc rập khuôn, không hiểu phong tình. Vừa hay ngược lại, lúc ở Bắc Tề làm gián điệp, y mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cực kỳ biết cách lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp này của mình, nhưng cũng đổ một cả một bình giấm đầy cho Tạ Doãn, khiến người kia dường như cả ngày đều ngâm trong vị chua, cơ hồ sắp sửa ngạt thở đến nơi. Chỉ có điều khi bỏ thân phận gián điệp này đi, Ngôn Băng Vân vô cùng xem thường sức hấp dẫn tự nhiên đối với người khác. Vấn đề này, Phạm Nhàn cũng từng nhắc tới không chỉ một lần.

Đêm nay, hai người họ giống như bước vào một chiều không gian khác, tiếng gió không dừng, thời gian cứ trôi vô cùng chậm, đến nỗi ngay cả ánh trăng cũng ngưng tụ thành băng, nhưng lại dần dần tan chảy trong căn phòng ngập tràn ánh sáng mùa xuân này. Ngôn Băng Vân rất hiếm khi chủ động đến mức này, đối với y mà nói quả là một bước đột phá to lớn, nhưng Tạ Doãn gần như đã từng nhìn thấy hết thảy con người y, vậy nên cũng không có gì phải xấu hổ.

Ngôn Băng Vân liếm lên hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Tạ Doãn, hết lần này đến lần khác, đầu lưỡi nếm được vị mặn, tức thì ngậm cả hai ngón vào trong, dùng mặt lưỡi nhẹ nhàng cạ qua. Tạ Doãn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Ngôn Băng Vân nhả ngón tay mình ra, sau đó cầm tay hắn đưa xuống dưới thân, đặt lên hậu huyệt trông như có thể hít thở rồi từ từ đút vào.

Tạ Doãn nằm ngửa trên giường, một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ về dương vật xinh đẹp của Ngôn Băng Vân. Bàn tay do luyện võ từ nhỏ nên có vài vết chai, xúc cảm thô ráp khiến Ngôn Băng Vân nhịn không được phát run, hai bắp đùi run rẩy, eo nhỏ mềm đi, bèn ăn hết cả ngón tay của Tạ Doãn vào trong.

Y chống tay lên cơ bụng phẳng lì của Tạ Doãn, như thể chơi mệt rồi mà "hừ" khẽ một tiếng. Tạ Doãn nghe được bèn tự tay cọ xát, lớp thịt mềm trong dũng đạo đều tranh nhau xông lên ngậm lấy ngón tay hắn, nồng nhiệt chào đón cậu bạn to hơn khác tiến vào. Dưới sự tấn công cả trước lẫn sau, Ngôn Băng Vân cúi người xuống, bàn tay giữ lấy hai bên mặt của Tạ Doãn, nhũ hoa hồng hào rung nhẹ như âm thầm mời gọi. Tạ Doãn há miệng cắn nhẹ lấy rồi mút mát kỹ lưỡng, nhưng Ngôn Băng Vân đã dứt sữa, vậy nên chỉ có thể hút được dịch sữa loãng vô cùng.

Thanh âm của Ngôn Băng Vân hệt như sơn ca, mềm mại du dương mà rên rỉ. Gân xanh nổi lên trên cánh tay của Tạ Doãn, hắn mạnh mẽ nhào nặn cái mông tròn đầy đặn của y. Hai cánh mông được tách ra hai bên, hậu huyệt ấm nóng liền lộ ra trong không gian lạnh lẽo, bất an mà lúc khép lúc mở.

Tạ Doãn buông bầu ngực bằng phẳng của Ngôn Băng Vân ra. Ngôn Băng vân bị "chơi" đến mức cạn kiệt sức lực, vô cùng đáng thương mà hít hít mũi. Y ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn ướt át của Tạ Doãn, hậu huyệt tham ăn đặt phía trên dương vật tích tụ đợi phát, giống như cái miệng nhỏ đói khát mà hơi ngậm quy đầu vào.

Ngôn Băng Vân ôm lấy cổ Tạ Doãn, ngại ngùng vùi đầu vào cổ hắn, eo nhỏ hạ thấp, còn cánh mông thì ra sức vểnh cao. Cho dù là ai cũng không thể ngờ được Tiểu Ngôn công tử cao cao tại thượng, lại ở trong khuê phòng bị tướng công của mình "làm" đến mức nói không nên lời như thế này.

Tạ Doãn kề sát tai của Ngôn Băng Vân, mở miệng trêu chọc: "Sinh thêm một đứa làm bạn với Tiểu Nguyên được không?", dứt lời liền cắm vào thịt mềm, mạnh mẽ đâm chọc. Ngôn Băng Vân bị Tạ Doãn bóp eo đỡ dậy, y chống lên cơ thịt của người bên dưới, lên lên xuống xuống mà nhận lấy những va chạm kịch liệt không ngừng.

Y rướn cái cổ thon dài mảnh khảnh, trông như một con thuyền nhỏ nơi sóng biển cuồn cuộn, trừ những tiếng nức nở bật thốt ra khỏi cổ họng ra, hoàn toàn không nói được một câu nào.

Yêu tinh trú đêm nơi miếu đổ bị thư sinh "làm" cho bán sống bán chết, vốn muốn mê hoặc dụ người, lại biến thành dáng vẻ tóc tai tán loạn, đuôi mắt ửng hồng, vừa xinh đẹp vừa đáng thương, chỉ biết sướng đến nỗi khóc nức nở, không còn nhớ được bất cứ chuyện gì khác. Ngôn Băng Vân bị Tạ Doãn lật người lại nằm lên giường, đôi chân thon dài gác lên khuỷu tay của hắn, động tác dưới thắt lưng của người kia lại chưa từng chậm lại.

Ngôn Băng Vân nắm chặt tấm trải giường dưới thân, nửa người trên cũng ưỡn cao, chỉ có đầu còn đặt trên gối, như thể cả người chỉ còn lại mỗi Tạ Doãn là điểm tựa. Y nâng tay ôm cổ Tạ Doãn, bị nam nhân kéo dậy, tiếp đó cả người đều ở trên người hắn, tất cả cảm giác tủi thân và sợ sệt ngày hôm qua đều theo mồ hôi mà bốc hơi trong không khí.

Tạ Doãn luôn khiến người khác nghĩ lầm rằng hắn là thư sinh yếu đuối, có lẽ do hắn thường hay dùng văn chơi chữ, còn lấy biệt hiệu "Thiên Tuế Ưu", ngày ngày viết mấy quyển thoại bản xuân đau thu buồn. Nhưng sẽ không có ai ngờ được, cũng chính là người này, hết lần này đến lần khác "làm" Ngôn Băng Vân trên giường đến mức đầu óc trống rỗng. Đôi tay dùng để viết thư, vẽ tranh, phẩy quạt kia sẽ vuốt ve mỗi một tấc thịt trên cơ thể y, sau đó siết chặt y vào lòng, cắm y trên dương vật mình hệt như sư tử đực chế ngự sư tử cái, sợ rằng đối phương sẽ chạy mất nên không ngừng ép buộc giao cấu.

Mặc dù Ngôn Băng Vân trước nay chưa từng muốn chạy, nhưng dục vọng khống chế trên giường hiếm khi lộ ra này của Tạ Doãn vẫn khiến y hưởng thụ vô cùng. Y bèn ngoan ngoãn vòng tay quanh cổ hắn, mềm mại nằm trong lòng hắn, hậu huyệt bị chà xát đến mức tê dại vẫn ngọt như mật đường.

Nếu Tạ Doãn là một tên Hoàng Đế chưa từng bỏ trốn, vậy Ngôn Băng Vân sẽ là vật độc chiếm bị chính hắn giam cầm. Mỹ nhân băng lãnh chỉ cho phép vị Đế Vương nhàn hạ này nhuốm bẩn, ngày đêm hầu hạ sinh cho hắn bảy tám Hoàng tử, sau cùng bị quần thần vạch tội yêu phi mỹ sắc làm loạn giang sơn. Nhưng Tạ Doãn sẽ lạnh mắt làm ngơ, vẫn ôm riết mỹ nhân mà không lên triều sớm.

Tạ Doãn là thư sinh cũng được, Hoàng Đế cũng được, chung quy đều là Tạ Doãn của Ngôn Băng Vân. Bởi vì Vân ở nơi đâu, Doãn ở nơi đó.

Buổi đêm thê lương này bị một màn điên loan đảo phượng khuấy trộn rối tung, cũng không khơi dậy được cái gì gọi là "xuân đau thu buồn" nữa. Chiếc giường cứng cáp phát ra từng tiếng thở dài, màn giường run rẩy như lá trong gió, bị một bàn tay trắng nõn gầy gò túm lấy, nguy hiểm mà rũ xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé rách.

Lúc Tạ Doãn bắn vào, Ngôn Băng Vân đưa tay che mặt lại, từng dòng tinh dịch trút vào cơ thể y, sau đó theo động tác rút đi của Tạ Doãn mà từ từ chảy ra. Tạ Doãn mỉm cười nắm lấy cổ chân của Ngôn Băng Vân, gập người y lại, sau đó nhẹ nhàng đưa ngón tay chọc vào cái lỗ đỏ hồng không thể khép lại hoàn toàn kia, chặn kín toàn bộ tinh dịch.

Khuôn mặt Ngôn Băng Vân ướt đẫm mồ hôi, hai gò má ửng lên một tầng hồng phấn xinh đẹp, y mơ màng nhìn Tạ Doãn, khó chịu mà ngọ nguậy một hồi, sau đó "hừ" một tiếng, cười nói: "Muốn ta sinh thêm một đứa thật sao?".

Tạ Doãn bật cười buông tay ra, đè lên người y, yêu thương mà hôn mấy cái liền, lại tiếp tục cười nói: "Không muốn, một đứa đã đủ phiền rồi, không nỡ để ngươi đau nữa".

Ngôn Băng Vân ôm lấy cổ hắn, giống như bị "làm" đến mức ngốc luôn rồi, cười một cái vô cùng ngờ nghệch, sau đó mở miệng làm nũng: "Tiểu Nguyên không phiền, ngoan vậy mà".

Tạ Doãn vén tóc y, đưa ngón tay cọ lên gò má của Ngôn Băng Vân: "Không ngoan bằng ngươi".

Hai người vuốt ve nhau một hồi, sau đó nam nhân đội vợ lên đầu – Tạ Doãn – nhận mệnh bò dậy đun nước nóng, tìm y phục, bế Ngôn Băng Vân vào thùng tắm hầu hạ một hồi, rửa ráy sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, tiếp tới bế người ngọt ngào thơm ngát, mát mẻ sảng khoái kia ra khỏi thùng. Đợi đến khi Tạ Doãn lau sạch người, hong khô tóc, người bị giày vò cả đêm đã ngủ say từ lúc nào, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa hết.

Hắn ôm Ngôn Băng Vân ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, lúc tỉnh lại, người trong lòng đã rời nhà từ lâu, hẳn là đi xử lý việc trong Viện.

Cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, Tạ Doãn bèn sảng khoái xuống giường, ăn một bữa no ắp căng đầy, sau đó tản bộ đến phòng Tiểu Nguyên thăm bé.

Tiểu Nguyên thân là trẻ con, có thể quang minh chính đại ngủ nướng. Bạn nhỏ nhàm chán nằm trên giường chơi cái ná mà Tạ Doãn làm cho, dùng cái răng sữa mới nhú gặm cắn phần da bò của dây ná, thấy Tạ Doãn bước vào thì hưng phấn kêu lên một tiếng "Cha cha".

Vị bảo bảo vừa tròn một tuổi này đã có thể nói được nhiều câu, nhưng dường như bé ý thức được rằng làm vậy sẽ khiến người khác kinh sợ, thế là ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ thỉnh thoảng thốt lên mấy từ, trông hệt như những đứa trẻ bình thường khác. May mà mấy người lớn này không để ý quá nhiều, nếu không lại tìm đạo sĩ đến làm mấy cái nghi lễ gì gì đó thì toi.

Tạ Doãn bế Tiểu Nguyên lên, đôi mắt lấp lánh của tiểu bảo bảo trông giống như muốn nói chuyện, vô cùng giống Ngôn Băng Vân. Cái mông nhỏ ngồi trên cánh tay vững vàng của Tạ Doãn, bé con ngoan ngoãn ôm ná trong tay. Nhũ mẫu bên cạnh báo lại sáng nay tiểu thiếu gia đã làm những gì, ăn những gì, Tạ Doãn nghiêm túc lắng nghe, sau đó đưa Tiểu Nguyên ra ngoài sân chơi.

Nhóc con ngồi trên ngựa gỗ đung đưa mà ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn. Vị người lớn này thì đang ngồi xổm trước mặt bé, túm lấy cỏ dại trên đất, miệng lẩm bẩm nói mình chuẩn bị viết một quyển thoại bản mới, nói được một nửa thì nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng tròn xoe của Tiểu Nguyên dễ thương quá đáng, thế là vươn tay vừa xoa vừa véo. Hắn rời nhà nhiều ngày, không chỉ nhớ mỗi mình Ngôn Băng Vân, mà còn nhớ Tiểu Nguyên vô cùng.

Bạn nhỏ vốn đang nghiêm túc lắng nghe cha mình nói chuyện, lại đột nhiên vô tội mà chịu giày vò, bèn "í í á á" kêu lên, dáng vẻ cực kỳ không chịu thua. Trông đáng yêu cũng là một cái tội, cặp má sữa trên mặt này trong một ngày bị véo luân phiên, cha véo xong thì mẹ bẹo, mẹ bẹo xong thì gia gia nãi nãi nắm, khuôn mặt nhỏ vốn tròn trịa xinh xắn cứ thế bị véo phình ra rành rành thế đấy.

Ánh mặt trời trong lành rọi đến trước đình, cỏ mọc cỏ khô, từ đầu đến cuối đều xanh mơn mởn không thay đổi. Cả Ngôn phủ yên bình an nhiên, nhưng Kinh Đô đã hỗn loạn rối mù.

Phạm Nhàn đại náo pháp trường cướp Trần Bình Bình đi, tuy trước khi hành hình đã có nhân sâm ngàn năm giữ mạng, nhưng bởi vì thân thể chịu cơn đày đọa mấy ngày liền, cộng với tuổi thọ sắp tận, lão nhân gia dù là Đại La Kim Tiên cũng không còn cách nào sống lại được nữa, ngày thứ hai sau khi được Phạm Nhàn cứu đi, trút xuống hơi thở cuối cùng, nhưng may mà đứa trẻ lão yêu thương nhất vẫn luôn ở cạnh không rời. Lão chết tại nơi ở của vị nữ nhân có ý nghĩa nhất đối với mình khi còn sinh tiền, biệt viện Thái Bình.

Nơi này đã chứng kiến rất nhiều chuyện, ái hận tình thù, sinh ly tử biệt giữa Khánh Đế và Diệp Khinh Mi đều trình diễn rồi hạ màn ở đây. Nay Trần Bình Bình cũng chết ở đây, mai táng trong mật thất của biệt viện, mặc quan phục Viện trưởng mà Phạm Nhàn cởi ra, bình tĩnh bước hết vòng cuối của sinh mệnh, lấy thân phận Viện trưởng Giám Sát Viện để vĩnh biệt cõi đời.

Phạm Nhàn thủ trước quan tài, si ngốc ngồi đó thật lâu, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong não chớp hiện rất nhiều chuyện, vô số cảm xúc luân phiên, nhưng cuối cùng đều bị nỗi đau đớn nặng nề mạnh mẽ đè xuống. Mưa thu đã dừng, mặt trời lên cao, như thể đang lặng lẽ đưa tiễn lão Viện trưởng lên đường.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên ngoài mật thất, một bóng dáng mang bạch bào chặn lại ánh lửa nơi cửa vô, cái bóng lay động rơi trên người Phạm Nhàn, kéo hắn ra khỏi luồng suy nghĩ, hắn từ từ ngẩng đầu lên.

Ngôn Băng Vân trầm mặc nhìn hắn, Phạm Nhàn cũng không lên tiếng. Y từng bước xuống đài rồi đi qua, đứng ở trước mặt Phạm Nhàn tinh thần sa sút, sau đó ngồi xổm xuống. Y muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ rút một cái khăn rồi đưa qua cho Phạm Nhàn.

Vành mắt của Phạm Nhàn vẫn còn đỏ hoe, trên mặt đầy vệt nước mắt ngang dọc cùng bùn đất đã khô, vô cùng nhếch nhác. Hắn nhận lấy khăn tay Ngôn Băng Vân đưa qua rồi lặng lẽ lau mặt, khăn trắng dính đất vàng, bị Phạm Nhàn nắm chặt trong tay.

"Tiếp theo, ngươi muốn làm gì".

"Ta không biết". Phạm Nhàn bi thương mở miệng.

Ngôn Băng Vân bình tĩnh nói: "Trước khi lão Viện trưởng đi đã lệnh cho ta điều động hơn nửa nhân viên các Xứ trong Giám Sát Viện rời khỏi Kinh Đô. Giờ đây hầu hết quan viên đều vẫn còn được giữ nguyên, ta đã đồng ý với Viện trưởng, sẽ trao lại Giám Sát Viện nguyên vẹn cho ngươi".

"Không phải bây giờ", Phạm Nhàn mệt mỏi xoa xoa ấn đường, "Hoàng Đế nhìn chằm chằm Giám Sát Viện như hổ đói, nhưng không có những mật thám này, Giám Sát Viện cũng chỉ là một cái vỏ rỗng. Bảo tất cả ở tại chỗ đợi lệnh, ta tự có tính toán".

Ngôn Băng Vân gật gật đầu. Phạm Nhàn nhìn y từ trên xuống dưới một cái, nhàn nhạt nói: "So với lần đầu gặp, ngươi thay đổi nhiều rồi".

"Rất nhiều người đều nói vậy". Ngôn Băng Vân ngồi xổm một lúc thì có hơi mệt, bèn đứng thẳng dậy, hai chân tê rần, y chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.

"Ta thích ngươi hiện tại, giống con người".

Ngôn Băng Vân không đáp lời.

Phạm Nhàn giống như đột nhiên nhớ đến gì đó, lại hỏi: "Tạ Doãn thế nào rồi? Bôn ba sáu ngày, không ngủ không nghỉ, có gì bất thường không?".

Ngôn Băng Vân lắc lắc đầu: "Ngủ một giấc dậy thì hồi phục lại rồi".

Phạm Nhàn gật gật đầu rồi dựa lên tảng đá sau lưng, tay đặt trên đầu gối, uể oải nói: "Sau khi ra khỏi biệt viện Thái Bình, ta và ngươi sẽ cắt đứt ngoài mặt. Ngươi là Viện trưởng mới của Giám Sát Viện, tâm phúc của bệ hạ. Ta là phản thần cướp tù, không đợi trời chung".

Ngôn Băng Vân khẽ gật đầu: "Đã hiểu".

Phạm Nhàn chống đất đứng dậy, dùng lực duỗi người, giống như muốn vắt hết toàn bộ sự mệt mỏi bao phủ khắp người ra ngoài. Hắn hoạt động gân cốt rồi đi về phía cửa, Ngôn Băng Vân đột nhiên cất giọng hỏi: "Ngươi đi đâu?".

Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn y một cái, vân đạm phong khinh nói: "Đi về nhà ngủ".

Ngôn Băng Vân cứ luôn cảm thấy ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh nhạt đó của hắn chính là cơn phẫn nộ cuồn cuộn không cách nào dịu xuống. Ngôn Băng Vân biết trước sau gì cũng có một ngày, Phạm Nhàn và Khánh Đế có cơ hội kết thúc hết tất cả chuyện xưa, nói là quốc sự thì gia sự còn giống hơn, thà rằng nói một cha một con, còn hơn nói một quân một thần.

Ngôn Băng Vân quay đầu nhìn chiếc quan tài đen kịt, trịnh trọng mà hành một lễ. Y bước ra khỏi cửa đá của mật thất, bước ra cái sân mà quân đội bao vây bên ngoài, không biết đã bị Phạm Nhàn thuyết phục rời đi như thế nào. Y trơ mắt nhìn theo chiếc xe ngựa của Phạm Nhàn đang chầm chậm chạy về Kinh Đô.

Ngôn Băng Vân không nhìn quá lâu, y ngồi vào xe ngựa của chính mình, cũng theo sát mà rời đi.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro