31. Sen khô
Lại sang đầu thu.
Những phiến lá bạch quả mới ngày nào còn xanh ngát trong Ngôn phủ nay đã bị gió thu liếm qua, lộ ra sắc vàng, tựa như từng mảnh vàng vỡ vụn xào xạc được buộc lại với nhau. Một phiến lá đong đưa nơi đầu ngọn cây rụng xuống, lượn vòng vài cái rồi bay đến bên hòn giả sơn to lớn, sau đó nhẹ nhàng đáp đất, bị một bàn chân nho nhỏ giẫm lên.
Tiểu Nguyên mặc một bộ y sam mỏng nhẹ đứng trong hoa viên, ấm ức đáng thương mà giương mắt nhìn Ngôn Băng Vân cách đó không xa. Ở phía sau, Tạ Doãn đứng dưới mái hiên nhún vai bày tỏ bất lực với Ngôn Băng Vân.
Đôi mắt của bé con long lanh ngập nước, nước mắt chuyển động trong viền mắt liên tục nhỏ xuống, trông hệt như một cái túi khí cực kỳ ấm ức. Ngôn Băng Vân vừa nhìn thôi đã cảm thấy tâm can vỡ nát hết phân nửa, y vội vàng lùi trở về, cúi đầu ngồi xổm trước mặt Tiểu Nguyên, nhẹ nhàng chỉnh lại y phục của bé con rồi thấp giọng dỗ dành: "Thánh Thượng truyền gọi, mẹ không thể không đi, ta hứa tối nay nhất định sẽ nhanh chóng trở về mừng sinh thần với Tiểu Nguyên, được không?".
Giọng nói của y vô cùng dịu dàng, đôi mắt thường ngày chứa đầy băng tuyết bởi vì áy náy mà trở nên ôn nhu như nước. Hôm nay vốn dĩ là sinh thần một tuổi của Tiểu Nguyên, mùa thu mát mẻ, khí trời trong lành, cả nhà bọn họ đã hứa sẽ đến ngoại ô hoang dã để ngắm hoa nửa ngày, nào ngờ đến phút chót trong cung lại triệu Ngôn Băng Vân vào diện thánh, vậy nên mới xảy ra tình cảnh bất đắc dĩ trước mắt này.
Ngôn Băng Vân dùng bàn tay lành lạnh ôm lấy gò má phúng phính của Tiểu Nguyên, cực kỳ thương yêu mà đặt một nụ hôn lên trán bé con, sau đó ôm bé vào lòng an ủi. Hai cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Nguyên vòng qua cổ Ngôn Băng Vân, bé con không thể làm gì hơn ngoài ấm ức đáp một tiếng "Dạ".
Tạ Doãn bước xuống cầu thang, chậm rãi tiến tới, cũng vén vạt y phục ngồi xổm bên cạnh Tiểu Nguyên, bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ lên lưng bé con, bàn tay còn lại vân vê đầu ngón tay của Ngôn Băng Vân như là vỗ về, đồng thời cho y một ánh mắt ý bảo yên tâm. Khóe môi Ngôn Băng Vân vì do dự mà hơi hơi cong xuống, dường như bởi vì Tiểu Nguyên buồn bã nên trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Bạn nhỏ nào đó khóc tới độ nghẹt mũi rồi thì dùng bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt lau sạch nước mắt, âm thanh non nớt mang theo giọng mũi nghẽn đặc cất lên: "Vậy con đợi mẹ".
Ngôn Băng Vân cắn môi dưới, nhấc tay lên lau đi nước mắt của cục bột nhỏ, nhẹ giọng nói: "Sau này vẫn còn cơ hội ra ngoài chơi mà, Tiểu Nguyên đừng khóc nữa".
Tạ Doãn nhíu chặt đầu mày, lo lắng nhìn chằm chằm Ngôn Băng Vân, sau đó ôm lấy Tiểu Nguyên bé xíu xiu như mẩu bánh mì vào lòng, nhanh chóng cất giọng dỗ dành tiểu bảo bảo: "Cha đưa Tiểu Nguyên vào trong sân câu cá chịu không?".
Tiểu Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, hai hàng lông mi mỏng dài hệt như cái quạt nhỏ đọng lại vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm bướng bỉnh phồng lên, vẫy vẫy tay tạm biệt Ngôn Băng Vân. Tạ Doãn bế Tiểu Nguyên bằng một tay, kéo Ngôn Băng Vân vẫn đang bất an trùng trùng qua hôn nhẹ một cái, sau đó dùng tay lau lau cánh môi của y, khẽ cười nói: "Đi đi, về sớm một chút".
Tạ Doãn bất lực cúi đầu nhìn Tiểu Nguyên khó khăn lắm mới ngừng rơi nước mắt, gò má trắng trẻo phúng phính ửng lên hai vết đỏ. Bạn nhỏ này sở hữu cặp mắt to tròn cực kỳ giống Ngôn Băng Vân, vì vậy mỗi lần thổn thức nức nở đều trông vô cùng đáng thương, khiến cho Tạ Doãn không thể chịu nổi. Hắn biết bé con từ nhỏ đã dính người, mặc dù thông minh từ sớm, nhưng suy cho cùng chỉ vừa mới dứt sữa, đối với phụ mẫu sẽ ỷ lại vạn phần.
Ngôn Băng Vân đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, lúc băng ngang qua cổng mặt trăng cuối cũng cũng hạ quyết tâm tăng tốc cước bộ, nhanh chóng biến mất sau hàng trúc rậm rạp.
Tạ Doãn dịu dàng xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn của Tiểu Nguyên, dỗ bé con từ từ nín khóc: "Con không nỡ, ta cũng không nỡ vậy, hai cha con chúng ta đúng là huynh đệ ruột". Câu nói nhảm nhí vô nghĩa này của hắn đảo lộn hết cả vai vế, nhưng lại qua loa cuốn đi bầu không khí bi thương dày đặc xung quanh.
Ngôn Băng Vân gói ghém hết thảy cảm xúc của mình, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi một chút, lúc buông tay xuống đã hồi phục dáng vẻ tâm bình khí hòa. Y lặng lẽ bước ra khỏi Ngôn phủ, gật đầu nhẹ với vị công công đứng chờ đã lâu, sau đó bước lên xe ngựa.
Xe ngựa thẳng tiến một đường đến cung điện.
Cung điện không cho phép bách quan trong kinh chạy xe ngựa vào, cho nên gia bộc chỉ dừng xe ở ngay cửa chính. Ngôn Băng Vân xuống xe, bước theo vị công công nọ tiến vào trong. Lão thái giám bên cạnh Hoàng Đế vốn dĩ là Hầu công công, nhưng chẳng ai ngờ ở trong trận phản loạn Kinh Đô, cái vị này lại ngả về phe Trưởng công chúa, thế là bị Phạm Nhàn giết chết ngay tại chỗ.
Ngôn Băng Vân không chút gợn sóng liếc nhìn vị thái giám bên cạnh, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Cái gọi là "ở trên cao không chịu nổi gió lạnh", bệ hạ chinh chiến một đời, vắt cạn sách lược, từ Thành Vương chẳng ai đếm xỉa đến Khánh Đế bình định thiên hạ, đã từng khí thế hừng hực, chỉ điểm giang sơn, cũng từng thưởng qua kỳ quan mỹ cảnh, gia quyến quây quần.
Nhưng hai mươi năm tựa như một cái chớp mắt, ái nhân năm xưa bị người ta sát hại trong ngày hạ sinh ấu tử; hai vị nhi tử cốt nhục tương tàn, cùng xuống Cửu Tuyền; muội muội quyền khuynh triều dã* phò tá bên mình hết nửa đời nay đã hương tiêu ngọc vẫn; Thái hậu sau trận chiến này cũng lâm đại bệnh mà qua đời; bằng hữu trung niên cùng chung chí hướng sớm đã bổn tẩu khắp nơi, người thì chết, người thì bệnh tật, cáo lão hồi hương, giang hồ biệt tăm, mà lão thái giám nhất mực trung thành, hầu hạ nhiều năm, đến cuối cùng cũng chỉ là sài lang đội lớp da người.
*Quyền khuynh triều dã: nghĩa cũng na ná như dưới một người trên vạn người á cả nhà.
Hiện tại vợ chết con vong, tan nhà nát cửa, tuy nắm cả thiên hạ trong tay, nhưng lại trở thành một kẻ cô độc chân chính, có được sự kính nể của hàng ngàn hàng vạn người, lại chẳng lấy đâu ra một kẻ thật lòng.
Ngôn Băng Vân suy nghĩ vô cùng sâu xa, tự biết đã vượt quá giới hạn, bèn lặng lẽ kéo tâm tư của mình trở lại, lúc này mới phát hiện chính mình đã bước vào ngự thư phòng, băng ngang qua khu vực luyện bắn cung rộng thênh thang của Hoàng Đế. Ba cánh cửa gỗ cao ngất ngưỡng của nội điện được đẩy ra, ánh mặt trời rọi vào chiếu sáng rường cột chạm trổ. Trước mắt là một khoảng thanh ưu tĩnh lặng, nam nhân có địa vị cao nhất Khánh Quốc khoác trên người một kiện bạch y lười nhác, đứng cạnh lan can bên hồ nước nhỏ ngoài điện, xoay lưng lại với tất cả mọi người, trên tay cầm một cái cần câu cá, gió thổi tung mái tóc hỗn loạn.
Bóng lưng lão có chút ảm đạm cùng cô độc không muốn cho ai biết.
Lão quá mức mạnh mẽ, quá mức uy nghiêm.
Mà những người đã từng lấy can đảm gần gũi với lão đều gián tiếp hoặc trực tiếp chết dưới tay lão.
Thế là, đơn độc bầu bạn với cần câu, bóng và người tuy hai mà một.
Ngôn Băng Vân đứng phía sau lão, quỳ xuống hành lễ, cung kính thấp giọng hô: "Vi thần Ngôn Băng Vân, tham kiến bệ hạ".
Khánh Đế không ngoảnh đầu lại, vẫn chuyên chú vào cái cần câu mỏng manh trong tay, giọng nói vang lên hữu lực, trung khí mười phần, nhưng nghe vào lại có vẻ cực kỳ qua loa ngẫu hứng: "Nghe nói hôm nay là sinh thần một tuổi của tiểu tử nhà ngươi".
Trái tim Ngôn Băng Vân lập tức thắt chặt, mặt không đổi sắc mà trầm giọng thưa bẩm: "Tâu phải".
Khánh Đế trông hệt như một lão ngư dân, chứ chẳng phải cửu ngũ chí tôn khiến người ta văn phong táng đảm. Sự uy nghiêm áp bức của lão trước nay chưa từng thể hiện qua hàng lông mày lạnh lùng hay những lời quát mắng lớn tiếng, mà chỉ là một câu nói với ngữ khí nhẹ nhàng trầm ấm, hoặc chỉ cần vài ánh mắt điêu luyện sắc bén đã nhìn thấu nhân tâm, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.
"Trẫm đã không thể nhớ nổi hình dáng của những đứa trẻ lúc một tuổi nữa rồi", Khánh Đế khẽ thở dài, như thể đang hồi tưởng lại chuyện xưa. Ngôn Băng Vân không vội không vàng mà quỳ trên mặt đất lắng nghe. "Thừa Trạch, Thừa Càn và cả Thừa Bình*, từ nhỏ lớn lên trong cung, được bảo bọc che chở, Phạm Nhàn tuy lớn lên ở Đạm Châu nhưng còn ưu tú hơn so với ba đứa ngồi mát ăn bát vàng bọn nó. Tiểu tử đó trời sinh khí chất ngông cuồng kiêu ngạo, ở trong chốn Kinh Đô long đàm hổ huyệt này, chính cái kiểu hoang dã đó đã giúp nó sống sót tới tận hôm nay".
*Lý Thừa Càn là Thái tử, Thừa Trạch là Nhị hoàng tử, Thừa Bình là Tam hoàng tử, Thừa Dứa là Bát Ngũ công chúa (85), Thừa Dâu là Nhất Linh Ngũ công chúa (105).
"Tiểu Phạm đại nhân dám yêu dám hận, không câu nệ tiểu tiết".
Khánh Đế khẽ cười một tiếng: "Nó quả thực là dám yêu dám hận, ngay cả Thánh Thượng cũng chẳng hề mảy may khiếp sợ, xương cốt toàn thân cứng cỏi kiên cường". Tận cùng bên trong lời nói đều là sủng ái, mà người lần trước dùng loại ngữ khí này đánh giá Phạm Nhàn chính là lão Viện trưởng Trần Bình Bình.
Dây câu đột nhiên căng ra, lực kéo ở dưới đáy hồ khiến cho cần câu cong thành một hình vòng cung, Khánh Đế giữ lấy cần câu ra sức kéo trở về, một con cá vàng lấp lánh ánh nước nhảy lên khỏi mặt hồ gợn sóng, bọt nước văng tung tóe, hệt như một mảnh thủy tinh bị đập vỡ. Nó cắn chặt lấy lưỡi câu liều chết không há miệng, đuôi cá bóng bẩy tựa như cái bàn chải phết dầu liên tục co giật vùng vẫy, trong lúc chiến đấu khiến cho cần câu nảy lên nảy xuống không ngừng giống như cái bật bông.
Ngôn Băng Vân im lặng nhìn con cá vàng bị treo lơ lửng trong không trung, Khánh Đế ném con cá mắc câu quay trở lại hồ. Cá lặn xuống nước, vô thanh vô tức, chỉ để lại vài gợn sóng. Khánh Đế nhẹ nhàng đặt cần câu dựa lên lan can, sau đó đút tay vào ống tay áo rồi xoay người nhìn Ngôn Băng Vân, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Ngươi so với Phạm Nhàn, không hơn không kém".
Ngôn Băng Vân khẽ cúi đầu, chắp tay nói: "Vi thần khó mà sánh bằng".
Khánh Đế phẩy phẩy tay: "Bình thân đi".
Ngôn Băng Vân vén vạt y phục đứng dậy, y rũ mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, tiếng gió lướt nhẹ qua vành tai rồi thổi ngang mặt hồ, tạo ra âm thanh sóng vỗ vui tai.
"Các ngươi là tương lai của Khánh Quốc, ba năm ở Bắc Tề, ngươi kiên cường ẩn nhẫn, giỏi về bày mưu, có thể gánh được đại sự".
"Thuộc hạ vì Khánh Quốc cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi".
Ngôn Băng Vân vốn dĩ chẳng hề vì lời tán dương của Khánh Đế mà thích thú vui mừng, vào khoảnh khắc bị triệu vào cung, trong lòng y đã tự có suy đoán. Cách đây không lâu Phạm Nhàn vừa khởi hành đến Giang Nam, ước chừng phải vài tháng nữa mới có thể trở về. Bên trong Giám Sát Viện cũng truyền ra những tin đồn bóng gió rằng lão Viện trưởng muốn từ chức, Phạm Nhàn mà bệ hạ và Viện trưởng quan tâm nhất hiện nay đang cách rất xa cái đầm sâu Kinh Đô này, vậy thì trận gió cuốn mây vần tiếp theo sau đó cũng chẳng dính líu gì đến hắn, có thể gạt hắn ra ngoài.
Khánh Đế muốn đối phó với lão hắc cẩu đó.
Ngôn Băng Vân nhịn không được mà run rẩy hàng lông mi, im lặng lắng nghe. Y biết Bệ hạ đã tra ra bóng lưng của Trần Bình Bình trong trận bạo loạn ở Kinh Đô, tuy rằng Ngôn Băng Vân không biết hai mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến lão Viện Trưởng cho dù liều cả cái mạng cũng muốn phản nghịch chống lại bệ hạ, nhưng Ngôn Băng Vân có thể đoán ra vài phần, đại khái là vì vị nữ nhân mất sớm đã một tay thành lập nên Giám Sát Viện và nội khố – mẫu thân của Phạm Nhàn – Diệp Khinh Mi.
Khánh Đế mỉm cười không rõ thần sắc, dưới nụ cười ôn hòa đó ẩn giấu sự vô tình của bậc đế vương, làm cho một người trước nay lãnh diện lãnh tĩnh như Ngôn Băng Vân cũng không nhịn được mà lạnh toát cả cõi lòng.
Trần Bình Bình là thần thoại của Giám Sát Viện, là ngọn núi cao không thể vượt qua, nhưng tòa cao sơn cuối cùng rồi cũng sẽ vỡ tan thành cát bụi trong trận địa chấn vô tình.
"Hiện nay Phạm Nhàn không ở Kinh Đô, Trần Bình Bình lại dưỡng lão tại Trần viên, Giám Sát Viện tạm thời do ngươi tiếp quản". Chỉ duy nhất lúc nói câu này là vẻ mặt của Khánh Đế đột nhiên nghiêm nghị trong nháy mắt, dường như lão không thể khắc chế được cơn giận đang rò rỉ qua từng lỗ chân lông, nhưng loáng cái, nó đã bị lão giấu kín một cách hoàn mỹ.
Ngôn Băng Vân hành lễ hô "Vâng", lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Vài ngày trước Khánh Đế đã điều động Cấm quân hộ cung, sư phòng giữ và lực lượng then chốt trong Viện, mà lần này chẳng còn mảy may nghi ngờ gì nữa, đây đều là bố trí nhằm chĩa mũi nhọn vào Giám Sát Viện ở Kinh Đô, đều là vì muốn đối phó với lão nhân gầy gò đó – vương giả trong bóng đêm, nhưng thanh danh của Trần Bình Bình quá thịnh, thậm chí hết thảy mọi người đều không có lòng tin rằng có thể đối địch được với lão.
Ngôn Băng Vân bất chợt nghĩ tới Phạm Nhàn đang bôn ba trên đường. Một khi bệ hạ quyết tâm muốn đối phó với Trần Bình Bình, ván đã đóng thuyền, vậy Phạm Nhàn có thể thay đổi được gì đây?
Khánh Đế khẽ cười nhìn Ngôn Băng Vân, đổi một chủ đề khác: "Bé con nhà ngươi tên gọi là gì?".
Ngôn Băng Vân sững người một lúc, nhớ đến Tiểu Nguyên, vẻ mặt liền trở nên nhu hòa đi rất nhiều, trả lờilại : "Bẩm bệ hạ, tên gọi một chữ 'Nguyên'".
"Vì sao lấy tên là 'Nguyên'?".
Khánh Đế như có suy nghĩ riêng mà nhìn y, hỏi: "Vạn vật sơ khai, nguyện theo đến chết*, hay là có liên quan đến phụ thân còn lại?".
*Bản gốc: 万物初始,从一而终: chữ "Nguyên" trong từ điển có nghĩa là "Bắt đầu" (始) và cũng đại diện cho số một/duy nhất (一), ý ở đây là hai người mãi mãi bên nhau, và vĩnh viễn cũng chỉ có nhau.
Khánh Đế nhắc tới Tạ Doãn, trái tim Ngôn Băng Vân liền nhảy lên kịch liệt, y mím môi nói: "Cả hai đều liên quan*". Y không tiếp tục nói thêm, vì chẳng muốn kéo Tạ Doãn vào cuộc trò chuyện phức tạp này.
*Góc chống lú: chữ Nguyên (元) của bé bi là ghép từ nửa trên chữ Vân (云) và nửa dưới chữ Doãn (允).
Ở Kinh Đô, chẳng điều gì có thể giấu được đôi mắt của vị Hoàng Đế này.
Khánh Đế liếc nhìn Ngôn Băng Vân một cách thâm sâu khó dò, nhẹ nhàng hờ hững nói: "Hôm nay là sinh thần của đứa nhỏ này, vậy trẫm ban cho nó vài món đồ xem như là lễ vật".
"Vi thần hốt hoảng, thay khuyển tử* đa tạ thánh ân". Ngôn Băng Vân theo luật mà hành lễ thêm lần nữa, Khánh Đế xoay người đi, tiếp tục cầm lấy cần câu. Ngôn Băng Vân thấy thế thì biết rằng buổi diện thánh hôm nay đã đi đến phần kết, bèn tạ lễ cáo lui.
*Khuyển tử: đứa con kém cỏi, xuất phát từ thành ngữ "Hổ phụ sinh khuyển tử" (cha cọp sinh ra chó con).
Vị thái giám đứng bên cạnh nhanh chóng bước tới, dẫn y ra khỏi cửa điện, xuyên qua cung điện rộng lớn, lại quay trở về cửa chính. Kim ngân châu báu cùng gấm vóc lụa là do Hoàng Đế ban tặng đã được chất vào xe, Ngôn Băng Vân chẳng có tâm trạng nào kiểm tra, gật đầu chào hỏi với vị thái giám kia rồi vén rèm ngồi vào xe ngựa.
Trời thu trong xanh mát mẻ, bầu không khí phảng phất mùi vị khô hanh, con đường Ngưu Lan tuy không đến mức ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhưng cũng chẳng thiếu những tiếng hò hét hô hào, náo nhiệt vạn phần. Ngôn Băng Vân ngồi trong khoang xe, chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, không hề cảm nhận được ngày thu trong lành hay nhân gian tuyệt diệu, mà hết thảy đều chỉ thấy nặng nề mệt mỏi.
Xe ngựa chạy đến Ngôn phủ, Ngôn Băng Vân trực tiếp đi thẳng vào trong, chẳng thèm bận tâm tới cỗ xe chứa đầy tặng phẩm. Gia bộc trước nay đều biết thiếu gia không thích quản những chuyện vụn vặt này, tự mình dừng xe ngay ngắn rồi đi tìm quản gia, lập danh sách các món tặng phẩm mà trong cung ban cho tiểu thiếu gia, đợi buổi tối sẽ đưa tới phòng.
Lúc Ngôn Băng Vân bước vào, Tạ Doãn đang đứng trước thư án, cầm một cây bút lông sói hết sức chăm chú vẽ cái gì đó. Cửa sổ mở toang, từng đợt gió mát thổi vào, trêu chọc mấy tờ giấy trên bàn đến nỗi lật tung lên. Ngôn Băng Vân đẩy cửa tiến vào, Tạ Doãn ngẩng đầu, nhìn thấy là y thì cười tít mắt.
Ngôn Băng Vân không có tâm trạng, mím mím môi, y khép cửa lại, nhìn quanh căn phòng một lượt. Màn giường được thả xuống, chăn bông trên giường nhô lên thành một ngọn đồi nhỏ, là Tiểu Nguyên đang say giấc nồng. Ngôn Băng Vân dùng khẩu hình hỏi rằng Tiểu Nguyên ngủ rồi sao, Tạ Doãn gật gật đầu.
Y đi tới bên giường vén màn lên nhìn bé con, ánh mắt dịu dàng quan sát khuôn mặt phúng phính tròn xoe của bạn nhỏ, ước chừng bé con chơi với Tạ Doãn đến nỗi mệt lả rồi, tóc trên trán đều đã bị mồ hôi thấm đẫm tách ra thành từng sợi. Ngôn Băng Vân nhấc tay vuốt tóc Tiểu Nguyên lên, vén vén góc chăn, sau đó thả màn giường xuống rồi đi về phía Tạ Doãn đang đứng bên cạnh thư án.
Tạ Doãn dường như đã vẽ xong, bây giờ đang đề chữ. Tấm giấy bằng phẳng trên bàn được hắn dùng trấn chỉ* chặn lại, bên trên vẽ một đóa hoa sen thanh nhã bằng mực đen, cùng một phiến lá sen giập nát hơi hơi uốn khúc. Ngôn Băng Vân lặng lẽ cúi đầu nhìn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phiến lá, mực trong tranh chưa khô liền kéo ra vài vệt mờ nhòe.
*Trấn chỉ: đồ chặn giấy, ghi Hán Việt cho nó cổ trang xíu.
Mực đen lạnh lẽo dính lên đầu ngón tay, Ngôn Băng Vân nháy mắt rụt lại hệt như bị điện giật, giương mắt nhìn về phía Tạ Doãn, giống như một đứa nhỏ phạm sai nhưng lại chẳng biết mình sai ở đâu. Tạ Doãn khẽ cười nắm lấy bàn tay y, lau đi vết mực đen trên đầu ngón tay trắng trẻo.
Tạ Doãn nhìn ra tâm tình y không tốt, bèn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ngôn Băng Vân, chỉ chỉ vào đóa hoa sen khô héo trong bức họa, thấp giọng nói: "Hôm nay đưa Tiểu Nguyên đến bên hồ câu cá, vô tình nhìn thấy đóa sen khô này".
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhìn hắn, hàng lông mày hơi nhíu lại: "Sau khi ta đi, bé con còn khóc không?".
Tạ Doãn véo véo khuôn mặt của Ngôn Băng Vân, cười nói: "Vừa đến bên hồ đã nghịch như điên, muốn hái hoa sen, muốn bắt cá nhỏ, chơi mệt rồi thì nằm trong lòng ta ngủ".
Ngôn Băng Vân khẽ thở phào một hơi, y đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cực độ. Vừa nghĩ đến những chuyện đang đè chặt nơi đầu mày của mình, nghĩ đến ân oán giữa Trần Bình Bình và bệ hạ, còn cả cơn giận ngút trời của Phạm Nhàn nếu như lão Viện trưởng gặp chuyện, Ngôn Băng Vân liền cảm nhận được một sự bất lực sâu sắc.
Y chậm rãi xoay người lại rúc vào lòng Tạ Doãn, hai tay vòng qua cổ hắn, hiếm khi chủ động hôn Tạ Doãn trong trạng thái ý thức tỉnh táo như thế này. Dường như y đang tìm kiếm một sự an ủi, mà duy chỉ có Tạ Doãn mới đủ khả năng khiến cho trái tim treo lơ lửng ba tấc của y vững vàng hạ xuống, ngoài Tạ Doãn ra, chẳng còn ai có thể làm được chuyện này.
Làn gió mát lạnh lùa vào gian phòng, Ngôn Băng Vân được Tạ Doãn ôm lên bàn, vạt y phục của trường bào trắng tinh bị hắn vén qua, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi của Ngôn Băng Vân. Hai người hôn nhau đến mức chẳng nỡ tách rời, sau lưng Ngôn Băng Vân không có điểm tựa, chỉ có thể ôm chặt lấy Tạ Doãn mới miễn cưỡng không bị ngã.
Tác phẩm đóa sen khô của Tạ Doãn nằm bẹp dưới mông của Ngôn Băng Vân, bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn không đều, nhưng chủ nhân của bức họa hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa đến, thay vào đó chuyên chú hôn lên cần cổ mảnh khảnh trắng mềm của Ngôn Băng Vân, sau đó nhích xuống từng tấc một. Ngôn Băng Vân ngược lại nhớ ra bức họa của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở một câu. Tạ Doãn kề sát bên tai y cười ái muội, không biết xấu hổ mà trêu chọc: "Đóa sen này khô héo suy tàn, cho nó một chút sức sống".
Khuôn mặt Ngôn Băng Vân đã ửng đỏ tự lúc nào, thắt lưng bị Tạ Doãn linh hoạt tháo ra, khi vứt lên án vô tình rơi trúng nghiên mực, tạo ra một tiếng vang thanh thúy. Ngôn Băng Vân cắn môi dưới, căng thẳng nhìn về phía giường lớn, lo sợ sẽ đánh thức Tiểu Nguyên. Tạ Doãn cởi y sam tầng tầng lớp lớp của y ra, cánh môi lành lạnh lướt qua bầu ngực, Ngôn Băng Vân xấu hổ cắn chặt môi dưới, khẽ nói: "Ngươi làm nhẹ một chút".
Lời y nói không phải là "Ngươi dừng lại", không phải là "Sang phòng khác", mà là "Làm nhẹ một chút", có thể thấy người bị tương tư gặm nhấm tựa côn trùng cắn trong vài tháng qua không chỉ có mỗi mình Tạ Doãn, mà ngay cả Ngôn Băng Vân cũng chịu tra tấn giày vò đến mức nghẹt thở - đầu tiên là hoài thai nhưng chẳng thể chung phòng, rồi Tạ Doãn đến Thục Trung, sau đó hắn trở về nhưng lại hôn mê hai tháng, khó khăn lắm mới tỉnh lại, lần này tới phiên Ngôn Băng Vân ngã bệnh, cộng thêm Tiểu Nguyên ngày ngày bám sát bên người, hôm nay hiếm hoi lắm mới có được chút không gian riêng.
Tạ Doãn gật đầu, lần nữa gấp gáp hôn lên môi Ngôn Băng Vân. Sau khi giải độc, thân nhiệt của Tạ Doãn vẫn luôn thấp hơn người bình thường, nhưng lúc này, hắn dường như đã tìm thấy một ngọn lửa bất tử bất diệt trong khoang miệng ấm nóng của Ngôn Băng Vân, khiến cho toàn thân cơ hồ như bị râm ran thiêu đốt.
Tay của hắn chẳng nhàn rỗi chút nào, thành thạo cởi bỏ lớp y sam vướng víu, luồn vào bên trong tiết y, bao phủ bầu ngực vừa dứt sữa nhưng vẫn còn hơi sưng lên của y, sau đó vân vê nhẹ nhàng. Ngôn Băng Vân đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, Tạ Doãn nhanh chóng rút tay về, đỡ lấy bờ vai của Ngôn Băng Vân, lo lắng mà truy hỏi: "Sao vậy?".
Ngôn Băng Vân e thẹn rụt rè rũ mắt, ngón tay cẩn thận kéo y phục ra, để lộ hai đầu nhũ hoa sưng đau chịu không thấu. Nhũ hoa bị tắc sữa đến mức căng cứng, y đã chịu giày vò suốt một thời gian dài, nhưng vẫn luôn ngại ngùng chẳng dám nói ra. Ngôn Băng Vân nhỏ giọng thì thầm: "Mút một chút".
Tạ Doãn bất chợt cảm thấy khoang miệng tiết ra rất nhiều nước bọt, không kiểm soát được mà nuốt xuống. Hắn vươn tay giữ lấy khuôn mặt của Ngôn Băng Vân, thấp giọng hỏi: "Đau bao lâu rồi?".
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu đi không đáp lời, chỉ kéo kéo ống tay áo của hắn, thúc giục hắn nhanh lên. Tạ Doãn cung kính không bằng tuân mệnh, trầm giọng nói: "Sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút".
Ngôn Băng Vân gật gật đầu, vào giây tiếp theo nhũ hoa đã được khoang miệng ấm nóng bao bọc vào. Tạ Doãn nhẹ nhàng mút đầu nhũ của Ngôn Băng Vân hệt như một đứa con nít, lòng bàn tay dịu dàng xoa bóp phần ngực còn lại, ngay cả viền mắt của Ngôn Băng Vân cũng đỏ lên, những ngón tay thon dài trên bàn siết chặt thành nắm đấm, đầu ngửa lên giống như người đuối nước, cùng lúc ưỡn ngực về phía trước.
Ban đầu là đau âm ỉ, nhưng về sau lại tê ngứa liên miên, tiếp đó những giọt sữa bị tắc nghẽn cũng được hút ra từ đầu nhũ, kết thúc bên này thì đổi sang bên kia, từng dòng sữa loãng thơm ngọt chảy vào khoang miệng. Lúc Tạ Doãn mút không ra cái gì nữa, phần ngực trước của Ngôn Băng Vân đã ướt đẫm một mảng, đôi mắt xinh đẹp cũng bởi vì đầu nhũ bị mút mà sung sướng đến độ ngấn nước, trông cực kỳ đáng thương, hệt như đang đợi người ta đến chà đạp.
Tạ Doãn cẩn thận liếm lên phần ngực bằng phẳng còn vương lại vài giọt sữa trắng nhạt của y, ngẩng đầu bắt lấy cánh môi Ngôn Băng Vân, vị sữa quẩn quanh giữa chóp mũi hai người. Đầu lưỡi của Tạ Doãn bị Ngôn Băng Vân ngậm vào liếm mút hệt như một con mèo nhỏ, nước bọt trong miệng không kiểm soát được mà chảy ra từ khóe môi.
Ngôn Băng Vân đã bị Tạ Doãn nhanh tay lột hết y phục, ngoại sam vứt trên bàn, một lớp tiết y mắc giữa khuỷu tay Ngôn Băng Vân, cổ áo rũ xuống tận hông, nương theo động tác của y mà ma sát lên vùng da thịt quanh eo. Nửa thân dưới trực tiếp bị cởi sạch, quần dài xếp chồng ở dưới mắt cá chân, bắp đùi và cánh mông trắng trẻo đè ép đến nỗi bức họa sen khô nhăn nhúm khó coi vô cùng, những nét mực đen phác thảo rễ của hoa sen vào lúc này trông như một mũi tên chỉ đường đến nơi tư mật yên tĩnh của Ngôn Băng Vân.
Tạ Doãn vậy mà lại ăn mặc chỉnh tề, ngoại trừ phần y sam có hơi xộc xệch ra, nếu chỉ trông dáng vẻ của hắn, căn bản chẳng ai có thể mường tượng việc hắn vừa làm là vùi đầu vào ngực ái nhân mút sữa, còn hôn người ta đến nỗi mềm nhũn hai chân, chỉ có thể lười biếng bám lên người hắn.
Những ngón tay của Tạ Doãn chậm rãi vuốt ve tấm lưng gầy gò của Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân trời sinh có xương hồ điệp cực kỳ xinh đẹp, sống lưng nhô ra dưới lớp da mỏng manh tựa như bức họa tuyệt diệu mỹ lệ, để lộ sự yếu ớt tinh tế, giống hệt một người nộm nhỏ nhắn làm bằng sứ, chỉ sợ chạm vào liền vỡ nát. Nhưng y là thanh sắt lạnh lùng rắn rỏi nhất trong thiên hạ, mà chỉ khi tự tay ôm từ phía sau, ngươi mới phát hiện lớp băng cứng cáp bao quanh sẽ tan đi, y chỉ là một mảng bèo trôi dạt không nơi nương tựa.
Chiếc cằm nhọn của Ngôn Băng Vân tựa vào bả vai của Tạ Doãn, y như thể đang trèo lên một tòa núi đá, ngón tay gắt gao siết chặt lấy tấm lưng rộng, uyển chuyển khẽ khàng rên rỉ bên tai người kia. Tạ Doãn cởi quần ra, bàn tay to lớn đỡ lấy cánh mông của Ngôn Băng Vân, dịu dàng chậm rãi dùng dương vật cọ xát rãnh mông của y.
Nhấp nhô tiến vào rồi lại trượt ra ngoài, dường như đang nghịch ngợm trêu ghẹo y, chọc cho Ngôn Băng Vân tức anh ách ngoạm lên lỗ tai hắn.
*Ủa alo?? Giờ m có ịch không hả Doãn:) không ịch trả quần cho kon kao.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót ríu rít, vài chú chim sơn ca đáp xuống nhành cây, tò mò nghiêng đầu nhìn theo động tác của hai người trên bàn, như thể không hiểu nổi tại sao người này phải bám lên thân thể của người kia, cả hai trông giống như một số loài thực vật đồng sinh cộng tử, cả đời đều quấn quýt lấy nhau, cho đến khi chết cũng đan xen chặt chẽ, mà chỉ búa rìu mới có thể tách rời.
Ngôn Băng Vân bị Tạ Doãn xỏ xiên giày vò kịch liệt đến nỗi rơi nước mắt, từng giọt lệ to đùng nhỏ lên y sam màu đen của Tạ Doãn, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại. Y cắn chặt ngón tay không để chính mình rên rỉ ra tiếng, sợ Tiểu Nguyên tỉnh dậy nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này của phụ thân mẫu thân.
Tạ Doãn bọc cả người Ngôn Băng Vân vào lòng mình, bàn tay to lớn vuốt ve lưng y, bất cứ nơi nào hắn lướt qua đều châm lên một ngọn lửa hoang dã, thiêu đốt từ ngoài vào trong, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng cháy thành tro. Hai người họ cứ như thế mà biến thành hai cái vỏ rỗng chỉ có thể cảm nhận được sự vui sướng của hợp hoan, chẳng còn tâm trí mà nghĩ sang chuyện khác.
Đại cuộc. Quốc gia. Thiên hạ.
Toàn bộ đều bị vứt ra sau đầu.
Ngón chân của Ngôn Băng Vân bởi vì khoái cảm mà ra sức cong lên, y giao nộp toàn bộ bản thân cho Tạ Doãn, nương theo tiết tấu của hắn mà chuyển động. Dương vật tách mở phần thịt non mềm, đâm vào nơi sâu nhất trong người Ngôn Băng Vân, nghiền nát, cọ xát, mỗi lần lui về sau một chút đều có thể nhìn thấy phần thịt đỏ hồng ấm áp, nhất mực không nỡ nhả dương vật của Tạ Doãn ra, trông quả thật dâm mỹ đến tột cùng.
Tạ Doãn kề sát bên tai Ngôn Băng Vân thấp giọng gọi tên y, Vân Nhi, Vân Nhi, tiếng sau càng nhẹ hơn tiếng trước, nhưng lại nặng nề đâm vào màng nhĩ của Ngôn Băng Vân. Y hệt như vô ý mà rơi từ trên chín tầng mây xuống, rồi được một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy.
Đây là thu.
Khoái cảm nghẹt thở khiến cho hai mắt Ngôn Băng Vân choáng váng, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Y thậm chí quên mất chính mình đang ở đâu, chỉ nghe thấy bản thân mang theo tiếng khóc thút thít mà làm nũng bên tai Tạ Doãn: "Bắn vào trong".
Tạ Doãn nghe theo lời y mà hành sự.
Ánh mặt trời dần dần bị che khuất bởi những đám mây dày đặc, cả gian phòng dần trở nên mờ tối. Ngôn Băng Vân khịt khịt mũi, lười nhác uể oải ôm lấy Tạ Doãn, gục đầu lên vai hắn, hạ thân chậm rãi tiết ra chất lỏng màu trắng đục, chảy xuống đóa hoa sen khô héo nhàu nát bên dưới, trông giống như một vũng bùn trắng đặc sệt.
Đây chính là "sức sống" của Tạ Doãn.
Sau trận giao hợp, xương cốt trên dưới toàn thân Ngôn Băng Vân đều mang theo cảm giác mềm nhũn, y đầu óc choáng váng, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên. Tạ Doãn nhặt y phục bọc lấy y, sợ y nhiễm lạnh, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của đối phương, trong lòng quả thật yêu thích vô cùng, lại vân vê cái cằm mềm mại rồi hôn lên.
Tiểu Nguyên vẫn đang ngủ say sưa, chẳng hề bị quấy rầy bởi trận cuồng phong bão vũ trước thư án, mà đôi phu thê vừa làm chuyện xấu kia thì bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng cười trộm một tiếng.
Tạ Doãn ôm Ngôn Băng Vân đi tắm rửa sạch sẽ, thay cho y một bộ y phục khác, xong xuôi thì chột dạ dẫn đầu quay trở lại phòng. Tiểu Nguyên tỉnh rồi, đang nằm trên giường lớn, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà, trông cực kỳ ngoan ngoãn, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào đã hưng phấn bò dậy nhảy nhót.
Ngôn Băng Vân bế Tiểu Nguyên vào lòng rồi hôn hôn lên khuôn mặt tròn xoe của bảo bối, cười tít mắt chúc bé con sinh nhật vui vẻ.
Tiểu Nguyên tựa khuôn mặt phúng phính lên vai Ngôn Băng Vân, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tạ Doãn, Tạ Doãn cũng cúi đầu hôn lên gò má bé.
🍍🍓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro