28. Chuyện xưa tựa mộng
Tạ Doãn dường như đã trải qua cả cuộc đời trong mơ.
Đầu tiên, hắn mơ thấy thời niên thiếu của mình, năm ấy tai họa chỉ vừa mới trút xuống, hắn vừa tròn mười tuổi. Thái giám thân cận của tiên hoàng - Vương công công - đưa hắn chạy thẳng về phía nam, cả đường đi vất vả trùng trùng, ăn gió nằm sương. Vương công công đưa phần lương thực còn sót lại cho hắn ăn, một già một trẻ ngồi trong cỗ xe ngựa gập ghềnh, hắn chỉ nghe thấy giọng nói già nua ấy vang lên bên tai, nói phải phục quốc.
Vẫn chưa kịp chạy tới phương nam, Triệu Uyên vậy mà đã đào tẩu còn nhanh hơn cả hắn, Khổ Hà túm được vị Thái tử ốm yếu nhỏ tuổi này, bắt về Thượng Kinh. Triệu Uyên phái người truyền thư, dặn hắn ở lại Thượng Kinh ẩn mình chờ thời, bảo toàn tính mạng, ngày nào đó Hoàng thúc sẽ thân chinh, nhất định cứu hắn ra khỏi long đàm hổ huyệt. Lần đợi này, hắn đã ở trong miếu đợi hết bảy năm.
Vào những năm tháng ấy, trời còn chưa sáng hắn đã dậy để luyện công, luyện cho đến khi y phục toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi mới chịu nghỉ ngơi một lát. Ăn xong bữa sáng thì theo sư phụ đọc sách, tứ thư ngũ kinh, binh pháp thao lược, toàn bộ đều đã đọc qua. Đến khi đêm xuống vẫn phải ôn bài, luyện chữ và làm bài tập, mỗi lần ngồi vào án sẽ ngồi đến giữa khuya, mãi đến khi côn trùng chẳng còn kêu nữa mới có thể nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày này qua tháng nọ, buồn chán khó chịu, nhưng không thể trốn tránh. Hắn là hậu nhân của Triệu gia, là giang sơn của Hậu Ngụy, đôi bàn tay tinh khiết chưa từng cầm kiếm vậy mà phải cõng lấy tính mạng của hàng vạn bách tính. Thứ áp lực vô hình này đè nặng lên tấm lưng gầy gò của hắn, làm cho hắn hít thở cũng khó khăn.
Nhưng khi đó Tạ Doãn vẫn còn nhỏ, phục quốc báo thù đối với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là khẩu hiệu suông, chỉ có Vương công công trung thành tuyệt đối ngày ngày niệm tới niệm lui bên tai hắn, dốc tâm dốc sức hết lòng khuyên bảo. Lão công công thân già lụ khụ, trên khuôn mặt hằn đầy những nếp gấp ngang dọc chứa đựng một loại ưu sầu mà trẻ con không hiểu. Tạ Doãn ngồi trên đệm lót lắc lắc đầu, hỏi tại sao bản thân không thể làm một hòa thượng?
Ở trong ngôi miếu nhỏ mục nát này ăn chay niệm Phật, gõ chuông cả đời, hà tất phải khắc khoải gánh lấy trách nhiệm tựa như nước sâu lửa nóng đó của quốc gia thiên hạ.
Hắn niên thiếu vô tri, thẳng như ruột ngựa, nghĩ cái gì là nói cái đó, nói cái gì là làm cái đó, hoàn toàn không để tâm đến việc Vương công công lấy sống chết ra đe dọa, còn vứt cả đại nghiệp phục quốc lên đầu hắn. Hắn lén lút "soạt soạt soạt" vài cái cạo trọc đầu, tự mình tuyên bố xuất gia.
Sư phụ nói hắn trần duyên chưa dứt, chấp niệm quá sâu, giảng giải một đoạn kinh vừa dài vừa thối, nói mãi cho đến khi tiểu tử ấy nóng hết cả đầu, mù tịt mà bại trận.
Sau đó thì, hắn hiểu ra trên thế gian này không chỉ có mỗi mình hắn nói sao làm vậy. Cơ thể ốm yếu bệnh tật của Vương công công vẹo cổ chết ngạt trên cành cây ở bên ngoài miếu, cả đời của lão thái giám trung thành tận tụy, phụng dưỡng tiểu hoàng tôn, lãnh được công lao hiển hách, đã đến nước này nếu không chết thì chẳng thể chứng minh lòng mình sáng tựa trăng. Khuôn mặt đã chết thảm khốc và thê lương đó bất thình lình hiện ra trong vô số đêm, kinh hãi đến độ khiến cho đứa trẻ như Tạ Doãn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Bệnh nặng một trận, hắn lại tự mình hoàn tục, về sau vì phục quốc mà nghĩa vô phản cố*.
*Nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không chùn bước.
Giấc mộng này dường như miên man vô cùng tận, hồi ức mơ hồ nhanh chóng trôi qua. Hắn nhìn thấy Thanh Âm Tự trong mộng, bên tai là tiếng chuông sớm trầm tĩnh hư hư ảo ảo, thi thể vẹo cổ trên cây của lão thái giám dao động theo gió, dần dần hóa thành một màn bong bóng. Hắn từ một đứa nhỏ biến thành thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Trong giấc mộng này lại xuất hiện thêm một dáng người, dưới ánh trăng, khoảng sân nhỏ, tiếng lẩm nhẩm trầm thấp không dứt. Trong ánh trăng mờ ảo có người đang cầm bình rượu trắng sứ, đôi mắt long lanh tựa nước nhìn hắn chằm chằm, giọt rượu men theo cánh môi trượt xuống, ngón tay thon dài của người nọ ngoắc hai cái tràn đầy ái muội. Tạ Doãn chỉ nhớ chính mình tựa như hồn bay phách lạc, lơ lơ lửng lửng mà sáp ngay qua.
Tạ Doãn trước nay chưa từng nghĩ tới việc vượt qua ranh giới, bởi vì hắn biết thời gian của chính mình chẳng còn nhiều, hà tất làm lỡ dở cuộc đời người ta. Nhưng ánh trăng đêm ấy thật biết trêu ngươi, mỹ tửu cay rồi lại ngọt, mỹ nhân đẹp tựa muôn hoa. Hắn vẫn còn nhớ nụ hôn ấm nóng đó, mang theo chút vị chát của rượu trắng. Khi ấy Tạ Doãn nghĩ, để lại một nụ hôn làm hồi ức cho suốt quãng đời còn lại cũng không tồi, lại chẳng ngờ rằng, đi sai một bước, đổi cả một đời.
Giấc mộng cứ cuốn về phía trước hệt như ngựa không ngừng vó.
Hắn nhìn thấy Ngôn Băng Vân bị nhốt ở Thượng Kinh vào tháng tư năm ngoái, chính mình lại bởi vì sự cố mà mắc kẹt tại mật đạo Hoành Sơn. Trong hang động đen kịt ẩm ướt, thắp lên một đống lửa, thiêu đốt chầm chậm mà kỹ càng, tất cả mọi người đều đang ngủ say sưa, hắn và Chu Phỉ gác đêm. Lúc đó hắn vẫn chưa biết Ngôn Băng Vân bị bắt, chỉ nghĩ rằng nếu thực sự bị nhốt chết ở đây, đối với người nọ mà nói, hắn chẳng phải sẽ trở thành một tên đốn mạt kinh động trời xanh sao?
Tạ Doãn mang bút than và giấy theo bên người, ban đầu dùng để viết thoại bản* kiếm chút lộ phí. Lúc đó hắn rút ra một tờ giấy, bởi vì chán nản mà toàn tâm toàn ý vẽ vời giết thời gian. Chu Phỉ tò mò nhìn qua một cái, do không muốn đánh thức người khác, Tạ Doãn dương dương tự đắc viết xuống giấy một câu – cho ngươi xem thần tiên trong tranh.
*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời nhà Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội thông thường.
Ngọn lửa nóng bỏng phản chiếu lên tấm giấy màu vàng, khiến cho mỹ nhân lạnh lùng trong bức họa cũng tỏa ra chút ấm áp.
Tạ Doãn nghĩ, cho dù hắn chết ở đây, thì tốt xấu gì trước khi chết vẫn còn chút kỷ niệm bên người. Nếu như chết rồi có thể nương nhờ bức họa này bay đến bên cạnh người nọ, vậy thì cũng có thể tự biện hộ một câu, hắn không phải là một tên đốn mạt khốn khiếp.
Nhưng tất nhiên là bọn họ không chết, tuyệt địa phùng sinh*, xúc để phản đạn*. Chu Phỉ dùng một thanh miêu đao đại sát vòng vây, sau đó hắn mới có thể sớm ngày hồi kinh, chẳng ngờ rằng vừa quay về đã đối mặt với tin tức Ngôn Băng Vân bị giam vào đại lao.
*Tuyệt địa phùng sinh: đến đường cùng tự nhiên có lối thoát.
Xúc để phản đạn: khi mà cái gì đó rơi xuống đến tận cùng, nó sẽ bắt đầu đi lên lại một cách mạnh mẽ. Từ này thường được dùng trong lĩnh vực tài chính, khi nền kinh tế đã đạt đến giới hạn thấp nhất, nó sẽ bắt đầu hồi phục một cách mạnh mẽ (theo baidu). Ám ảnh quá quý zị ơi=))))))))))).
Lúc biết tin Ngôn Băng Vân là mật thám của Khánh Quốc, Tạ Doãn chấn kinh trong nháy mắt, chẳng mấy chốc nghĩ thông rồi lại cảm thấy chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu. Sát khí vô tình lộ ra trên người y hoàn toàn không phù hợp với thân thế nhi tử của thương gia biển cả, ánh mắt sắc bén tựa đao kiếm, còn có phong thái khéo léo nhã nhặn khi giao thiệp với thượng tầng của Bắc Tề và thái độ biệt nữu lúc đối mặt với hắn, tất cả mọi thứ đến cùng đều hiện ra rõ ràng.
Tạ Doãn ngồi trong miếu đến tận nửa đêm, không biết Ngôn Băng Vân đang bị nhốt ở đâu, tuy rằng hắn có phong hiệu Đoan Vương, nhưng cũng là phạm nhân của Bắc Tề, trong tay chẳng có chút quyền lực. Mấy tháng trốn khỏi Thượng Kinh chạy đến Thục Trung mời Cam Đường tiên sinh đều dựa vào phương pháp lấy bệnh tật che mắt người phàm, hoặc là Bắc Tề căn bản chẳng thèm để tâm đến cái tên Thái tử phế vật toàn thân trúng độc hai tay trói gà không chặt này. Muốn cứu Ngôn Băng Vân, hắn cần phải trở mặt với Bắc Tề, sau đó thì, một chữ thôi, trốn.
Hắn thậm chí chẳng hề do dự lấy nửa giây, Triệu Uyên toan tính chừng ấy năm, bỏ hắn ở lại Thượng Kinh làm liều thuốc an thần, làm viên sỏi nhỏ trong đôi hài của Bắc Tề, làm tấm gương sĩ khí để khơi dậy lòng thù hận của đại quân Hậu Ngụy. Nếu hắn trốn khỏi Bắc Tề, quay lại đất Thục Trung, trước mắt sẽ phá vỡ sự cân bằng vi diệu này, cả hai nước đều muốn giết hắn.
Chẳng sao cả.
Ngôn Băng Vân còn sống là được.
Tạ Doãn trông hệt như một u hồn, lơ lửng trên cao bàng quan nhìn xuống cuộc đời chông chênh của mình. Hắn tặng cho bản thân hai chữ mà tất cả mọi người đều biết, xúi quẩy. Chỉ là thở dài một hơi, khí chất xúi quẩy này của chính mình vậy mà cũng có thể lây lan, hại luôn cả Ngôn Băng Vân.
Hắn lại mơ thấy một tháng đó khi tiễn Ngôn Băng Vân về Khánh Quốc. Nếu thời gian có thể ngừng lại để người ta chọn lựa thời điểm tốt nhất, có lẽ những hối tiếc trên thế gian này sẽ giảm đi rất nhiều. Mọi người xung quanh trước nay đều nói Ngôn Băng Vân lạnh lùng, thờ ơ, tuyệt tình, duy chỉ có hắn kiên trì phá vỡ từng lớp băng dày đặc, chạm vào trái tim nóng bỏng của người kia, càng bộc lộ biểu cảm không chút gợn sóng thì bên trong càng là tình ý dạt dào muốn nói lại thôi.
Tạ Doãn nhìn thấy từng chút một, những ngày tháng ở Thục Trung nhung nhớ thấu xương, ẩn giấu trong lòng, nhìn thấy trăng sáng giữa trời đều có thể tức cảnh sinh tình, tương tư thành bệnh. Hắn rảnh rỗi ngồi trong doanh trướng, tỉ mỉ mà khắc họa lông mày của y. Hắn vẫn luôn muốn tái hiện lại đêm đầu tiên gặp Ngôn Băng Vân lên trang giấy, sương mù quẩn quanh, trong không khí ngập tràn mùi vị của hơi nước sau khi tắm, y sam ướt đẫm lỏng lẻo vắt trên bờ vai trắng như ngọc. Một màn đó tựa như cảnh tượng trong mơ, thời niên thiếu nhất diện kinh hồng, còn hơn cả nhìn thấy Lạc Thần* hạ phàm.
*Lạc Thần là nữ thần sông á mn, xinh đẹp tuyệt trần.
Vẽ hết trang này đến trang khác, bức nào hài lòng thì nhét vào hà bao mang theo bên người, cho dù không hài lòng cũng không nỡ xé đi, xếp thành một xấp, kẹp chung với thoại bản của mình, đặt vào trong hành lý rồi mang theo.
Tiếp theo đó, màu sắc trong giấc mộng của hắn chợt trở nên phong phú. Đó là một ngôi nhà nhỏ ở Giang Nam, Tạ Doãn chưa từng đến đây, nó cứ mạc danh kỳ diệu mà xuất hiện. Trước mắt tràn ngập màu xanh lá, tường xám ngói xanh, vài chiếc thuyền nhỏ trôi trên con sông hẹp dài chảy ngang qua nội thành. Có ngư phu cầm mái chèo, có nữ nhân giặt y phục, có trẻ con nghịch nước, còn có cả tiếng cười khúc khích.
Cảnh tượng nơi đây thanh bình, dường như vĩnh viễn là buổi đầu hè khoan khoái mát mẻ.
Hắn cùng Ngôn Băng Vân và Tiểu Nguyên sống trong một căn nhà nhỏ mà hắn chưa từng thấy qua. Tiểu Nguyên biết chạy rồi, cầm một cái chong chóng giấy, chạy vòng quanh gốc đại thụ trong sân, gọi cha ới mẹ. Khóe môi Ngôn Băng Vân kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, chỉ im lặng ngắm nhìn bé con. Tạ Doãn đứng ở cửa nhìn vào, cực kỳ rầu rĩ mà nghĩ ngợi, mới ngày hôm qua còn là đứa trẻ sơ sinh nằm trong lòng hắn, sao mà hôm nay đã bước đi như bay rồi?
Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ?
Ánh mắt của hắn chuyển từ bé con đang chạy nhảy sang người Ngôn Băng Vân. Bạch bào trắng tựa tuyết, không nhiễm chút bụi trần, lông mày trong veo như tuyết đầu mùa, một khi ngước mắt lên thì cứ thế mà băng tan tuyết chảy. Tạ Doãn từng bước tiến vào trong sân, đây chính là quãng đời còn lại ở Giang Nam trong giấc mơ của hắn.
Mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng nức nở kìm nén.
Chủ nhân của tiếng nức nở đó ấm ức mơ hồ hét lên tên hắn, âm thanh vô cùng chói tai, phá vỡ sự an nhàn của giấc mộng này. Hắn xoay người nhìn ra ngoài cửa, nơi đó trống rỗng chẳng có gì, lại xoay người nhìn Ngôn Băng Vân đang ngồi im tĩnh lặng cùng Tiểu Nguyên hoạt bát dưới gốc đại thụ trong sân, đột nhiên cảm thấy hai người họ trở nên xa cách mà vặn vẹo, giống như những chấm mực không hài hòa bị vứt bỏ trong bức họa.
Tạ Doãn bỗng nhiên cảm thấy nếu lúc này hắn bước về phía hai người nọ, dường như sẽ làm sai chuyện gì đó, tạo thành một kết quả khủng khiếp không cách nào nghịch chuyển.
Thế là gió thổi ngang chẳng để lại dấu vết, hắn vụt qua khỏi cánh cửa của ngôi nhà tĩnh lặng đó.
Vạn vật sụp đổ.
Tỉnh mộng rồi.
Toàn thân nặng nề, như thể Tạ Doãn vừa xâm nhập vào thân xác của người khác, hắn phải mất một khoảng thời gian dài để có thể nhận thức được thế giới bên ngoài, sau đó dần dần cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi.
Hắn chớp đôi mắt khô khốc, tầm nhìn rơi vào rèm giường màu trắng hơi rũ. Tạ Doãn từ từ nhấc tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã được gỡ đi lớp vải xô. Hắn nhớ rằng vị trí này từng bị cắt qua một đường, hiện tại ngay cả vết thương cũng biến thành một đường liền da đỏ đỏ hồng hồng, đã qua bao lâu rồi?
Tạ Doãn trúc trắc xoay đầu qua, đối diện với một cặp mắt to sáng ngời, cảm xúc đầu tiên hắn có kể từ sau khi tỉnh lại chính là... kinh ngạc tột độ.
Tiểu Nguyên nằm giữa hai người họ, nghiêng đầu tự mút ngón tay cái, gặm đến mức vô cùng hăng say. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Doãn không chớp lấy một cái, cơ thể mũm mĩm bé xíu bị quấn quanh bởi thắt lưng của Ngôn Băng Vân, mà đầu còn lại của thắt lưng được buộc trên cổ tay Ngôn Băng Vân.
Tạ Doãn cùng nhi tử mắt to nhìn mắt nhỏ, tiếp đó chống người lên, lại yếu ớt đến nỗi thiếu chút nữa là ngã xuống. Hắn cố chịu đựng cơn hoa mắt chóng mặt, ánh trăng lờ mờ rọi vào gian phòng, đủ để Tạ Doãn nhìn thấy khuôn mặt của Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân vẫn tiều tụy như trước, lúc ngủ hàng lông mày ưu sầu nhíu lại với nhau, đôi môi mỏng mím chặt, giống như vừa bị người ta bắt nạt. Y bất an mà cuộn tròn thân thể gầy guộc của mình, Tạ Doãn thậm chí còn nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô trên gương mặt y, từng giọt nước mắt hệt như nham thạch nóng chảy làm bỏng trái tim hắn. Hắn nhúc nhích lắc lư rồi giữ vững thân thể, duỗi tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Ngôn Băng Vân, sau đó chậm rãi cúi người xuống, vượt qua khỏi Tiểu Nguyên, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mặt y.
Tiểu Nguyên "i i a a" kêu lên một tiếng, Tạ Doãn cúi đầu, vân vê khuôn mặt nhỏ phúng phính mịn màng của bé con, sau đó kiệt sức mà ngã xuống gối nằm, nỗ lực chống lại thứ bóng tối che trời rợp đất, cuồn cuộn tiến tới này. Nhưng hắn đấu không lại, thế là sau một đoạn thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, tiếp tục rơi vào hôn mê.
Tiểu Nguyên bắt đầu kêu lên, còn chưa tới tiếng thứ hai đã bị Ngôn Băng Vân chẳng biết gì mơ mơ màng màng ôm vào lòng, cái đầu nhỏ được vỗ nhè nhẹ, nép mình vào lồng ngực ấm áp của mẹ. Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả cục bột nhỏ hoạt bát này cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, cũng chẳng thèm nhớ tới cha mình vừa tỉnh dậy nữa, cứ thế không chút lương tâm mà nhắm mắt ngủ say.
Ngôn Băng Vân bế Tiểu Nguyên trở về giường, nhặt tập tài liệu bị rớt dưới đất lên. Hôm nay vốn dĩ là hưu mộc*, y không cần phải làm việc, nhưng ngồi trong phòng một hồi, nhìn Tạ Doãn mãi chẳng chịu tỉnh nội tâm lại càng thêm chán nản, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là xem chút gì đó giết thời gian thì hay hơn.
*Ngày hưu mộc: theo lệ xưa, làm quan cứ mười ngày thì được nghỉ một ngày để tắm gội.
Vừa nãy những lời non nớt ngọng nghịu không rõ ràng của Tiểu Nguyên khiến y lại thắp lên một tia hy vọng, Ngôn Băng Vân đặt tài liệu sang một bên, cúi đầu nhìn về phía Tạ Doãn đang hôn mê.
Cánh cửa bị gõ nhẹ vài tiếng, tỳ nữ bưng theo chén thuốc cúi đầu bước vào, nhìn thấy y bèn hơi hơi cúi người hành lễ, không hề mở miệng gọi người, bởi vì trước đó Ngôn Băng Vân từng căn dặn qua, không được phép quấy nhiễu người bệnh trên giường.
Phụ tử Ngôn gia đều xuất thân từ đặc vụ, đương nhiên đối với người hầu trong phủ cũng quản giáo rất nghiêm, những người được chọn đều là kín miệng thật thà, gia thế trong sạch, hơn nữa còn có sở trường về nhìn mặt đoán ý. Tuy rằng bọn họ từ tận đáy lòng vô cùng hoài nghi vị công tử bất ngờ xuất hiện này, nhưng đều không dám thảo luận trắng trợn ở sau lưng, chỉ là khi nhìn thấy đại công tử trước nay vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ lại lộ ra một chút dịu dàng, tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi đến mức líu lưỡi.
Nhưng thực sự cũng có những lúc không kìm nén được, chủ yếu là tận dụng khi nấu nướng giặt giũ rồi thuận miệng nói vài ba câu, chẳng có gì khác ngoài phụ thân của tiểu công tử bé bỏng chính là cái vị bệnh tật nằm ở trên giường tựa như khúc gỗ kia, hoặc là vào ngày nào đó đại công tử lại ôm tiểu công tử đứng ngẩn người ở hành lang, còn lén lút suy đoán câu chuyện tình yêu ưu sầu triền miên của hai người họ, đều dựa theo những lời hoa mỹ thê lương trong thoại bản mà nói, chỉ là chẳng có ai đủ to gan mà truyền ra ngoài, để quản gia nghe được, nhẹ thì bị bịt miệng, nặng thì trực tiếp đuổi ra khỏi phủ, ngay cả công việc mưu sinh cũng chẳng còn.
Nha hoàn bưng khay bước vào, đặt chén thuốc lên bàn, lùi người lại sau đó lui ra ngoài.
Ngôn Băng Vân đặt tập tài liệu xuống, cúi người kéo lấy khuỷu tay của Tạ Doãn, đỡ hắn lên, để hắn có thể nửa ngồi tựa vào đầu giường, như vậy thì lát nữa khi đút thuốc sẽ không bị nghẹn khí quản.
Trong hai tháng qua, mỗi ngày Ngôn Băng Vân đều phải lặp đi lặp lại hành động này rất nhiều lần, đỡ Tạ Doãn dậy, đút thuốc cho hắn, từ tay chân vụng về trở thành cực kỳ nhanh nhẹn thành thục, nhưng người hôn mê quá nặng, y không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Tiểu Nguyên ngồi trên giường, mở to hai mắt quan sát động tác của y.
Ngôn Băng Vân cầm lấy chén thuốc, nhẹ nhàng khuấy động chất lỏng đen kịt. Mùi thuốc ngào ngạt lan tỏa trong không khí, nhiệt độ vừa đủ, không nóng không lạnh, có lẽ người hầu ở phòng bếp để nguội rồi mới bưng qua. Lúc ban đầu Ngôn Băng Vân đút thuốc cho hắn vẫn chưa thành thục, hơn phân nửa chén thuốc đều đút vào y phục của Tạ Doãn, y lại phải tổn hao sức lực để thay y phục cho hắn, đút một chén thuốc cũng gay go vất vả hệt như luyện công trong vài canh giờ.
Về sau y nghĩ ra một cách, cực kỳ đơn giản thô bạo nhưng thực sự có hiệu quả.
Ngôn Băng Vân liếc nhìn Tiểu Nguyên vẫn luôn tò mò quan sát mình, nhấc tay lên che mắt bé con một chút xem như tượng trưng. Cục bột nhỏ nghĩ rằng y đang chơi trò chơi, thế là vui vẻ siết chặt nắm tay nho nhỏ, cơ thể nhanh chóng lắc lư.
Ngôn Băng Vân bất lực cười khẽ một tiếng, rút tay lại hướng về phía Tạ Doãn, ngón tay giữ lấy cằm của hắn, hai cánh môi nhẹ nhàng mở ra, sau đó tự uống một ngụm thuốc. Nước bọt hòa cùng thuốc men theo khóe môi y mà chảy xuống từng ngụm từng ngụm, nước thuốc bị pha loãng lúc lưu chuyển giữa hai khoang miệng cũng trở nên có phần dấp dính.
Chén thuốc đắng ngắt này khiến cho lông mày Ngôn Băng Vân nhíu chặt vào nhau, y lại ngửa đầu uống thêm một ngụm, lặp lại động tác vừa rồi, trực tiếp đút hết chén thuốc vào miệng Tạ Doãn, sau khi chắc chắn Tạ Doãn đã nuốt xuống toàn bộ mới nhẹ nhàng tách hai cánh môi ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh yếu ớt. Ngôn Băng Vân hôn nhẹ lên môi dưới của hắn một cái, hành động này hoàn toàn không liên quan đến chuyện đút thuốc.
Y đặt chén sứ xuống, vội vàng nhón lấy một viên đường ngậm vào miệng. Cánh môi hồng hồng thấm đẫm nước thuốc đến độ sáng bóng, cái lưỡi nhỏ nhẹ nhàng ma sát viên đường, nuốt xuống vị thuốc đắng ngắt pha lẫn nước đường ngọt ngào.
Ngôn Băng Vân cầm lấy khăn tay lau đi thuốc và nước bọt trên môi Tạ Doãn. Ở trước mặt con mình làm ra hành động thân mật to gan như thế này, y vẫn luôn có chút xấu hổ, cho dù Tiểu Nguyên còn chưa tròn một tuổi, y vẫn không thể tránh khỏi đỏ mặt.
Uống thuốc xong, Ngôn Băng Vân xoa bóp cho Tạ Doãn như thường ngày. Y cúi đầu nhẹ nhàng nắn nắn bắp đùi của Tạ Doãn, viên đường xoay tròn trong khoang miệng, tan thành một hạt nho nhỏ. Nếu như Tạ Doãn tỉnh lại, chắc chắn chẳng bao giờ được hưởng thụ cái loại đãi ngộ này. Ai bảo hắn là nhân sĩ trọng bệnh hôn mê hai tháng chứ, đừng nói là xoa bóp, cho dù Phạm Nhàn nói ăn thịt hổ có thể khiến Tạ Doãn tỉnh lại, ước chừng y cũng sẽ hóa thân thành Võ Tòng*.
*Võ Tòng đả hổ á mn, chắc mn biết mà ha=)).
Tiểu Nguyên học theo động tác của Ngôn Băng Vân, dùng bàn tay bé xíu vỗ lên chân của Tạ Doãn, nhưng đôi bàn tay của bé con trông hệt như hai quả cầu bằng bông, nhẹ nhàng mềm mại đập xuống cơ thể Tạ Doãn, chẳng có chút sức lực, ưu điểm duy nhất chính là đáng yêu. Ngôn Băng Vân mỉm cười dịu dàng, thấp giọng khen bé con một câu ngoan quá.
Ngôn Băng Vân nắm lấy tay Tạ Doãn, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay hắn, hàng lông mi mỏng dài rũ xuống, che phủ cặp mắt xinh đẹp trong veo. Các quan viên của Giám Sát Viện tuyệt đối không thể ngờ tới, Tiểu Ngôn công tử lạnh lùng vô tình nhất trong viện khi về đến nhà sẽ chịu thương chịu khó thay y phục cho một nam nhân khác, chẳng những dùng miệng mớm thuốc mà còn xoa bóp cho người kia.
Nếu như lời này truyền ra ngoài, người nghe được sẽ cảm thấy người nói đang tơ tưởng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.
Đến cả Ngôn phu nhân và Ngôn Nhược Hải cũng hiếm khi bước vào gian phòng này, cho nên ngoài Tiểu Nguyên ra, gần như chẳng có ai chứng kiến được bộ mặt này của Ngôn Băng Vân khi ở cùng Tạ Doãn, ngay cả bản thân Tạ Doãn cũng chưa từng.
Có đôi lúc Ngôn Băng Vân nghĩ, nếu Tạ Doãn tỉnh dậy, y ngược lại sẽ cảm thấy vô cùng ngại ngùng khi làm những việc này, nhưng lúc y mang thai Tạ Doãn lại có thể thẳng thắn trực tiếp, chẳng chút mảy may xấu hổ mà đối xử tốt với y, bóp chân xoa eo đấm lưng, cả chặng đường về trong một tháng đó, người nọ vẫn chăm sóc y đều đặn như thế, đuổi mãi cũng chẳng chịu đi. Vì vậy sau này khi Tạ Doãn rời đi, chẳng còn ai xoa bóp cho y, Ngôn Băng Vân vẫn có chút rầu rĩ dỗi hờn.
Ngôn Băng Vân thả lỏng tay, lại đặt Tạ Doãn nằm xuống gối, đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng, sau đó ôm lấy Tiểu Nguyên vào lòng. Cục bột nhỏ này hệt như một con búp bê được thiết kế riêng cho y, từ sau khi bé con xuất hiện, những lúc Ngôn Băng Vân tâm phiền ý loạn đều phải ôm bé vào lòng mới có thể dễ chịu hơn. Xoa xoa cánh tay bé xíu, hôn hôn khuôn mặt nho nhỏ, đối diện với bé con rồi tự mình nói chuyện một hồi lâu, so với linh đan diệu dược gì gì đó quả thật tốt hơn nhiều.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, Tiểu Nguyên vẫn còn đang tạo phản trong bụng y, giày vò đến độ cả mặt y trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Khi ấy Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói với Phạm Nhàn và Tạ Doãn rằng sẽ không giữ lại đứa nhỏ này, cho dù không thể phá thai, vậy thì đợi bé con ra đời sẽ tiêu trừ ngay lập tức, vì Khánh Quốc, vì lòng trung.
Y nói dối Tạ Doãn rằng cha đẻ của đứa nhỏ là một người khác, ngoại trừ muốn bảo toàn đứa nhỏ này lúc ở trong ngục ra, trong lòng còn có chút khoái cảm quỷ dị, muốn nhìn xem một mật thám đã bại lộ danh tính như y nếu có một ngày bị làm nhục, vậy thì cái vị Đoan Vương đã từng nhu tình mật ý kia sẽ xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng rồi rời đi, hay là vẫn trước sau như một mà cưng chiều y, đối tốt với y, bất luận trong bụng y có cốt nhục của người khác.
Giống hệt như những gì Phạm Nhàn nghĩ lúc gặp y lần đầu tiên, tận sâu trong xương cốt Ngôn Băng Vân là một tên biến thái nhỏ máu lạnh vô tình, thích theo đuổi cảm giác kích thích.
Tạ Doãn vẫn luôn rất tốt, vừa về đến Bắc Tề đã bí mật lật ngược cả Thượng Kinh lên, theo dõi Thẩm tiểu thư rồi tìm ra đại lao của Cẩm Y Vệ. Hắn gửi thư cho Phạm Nhàn, lén lút lẻn vào ngục thất, ở trong đại lao tối tăm tựa như không có ban ngày, vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm của Ngôn Băng Vân, một người trước nay vẫn vân đạm phong khinh, xem nhẹ thế sự như Tạ Doãn liền sững sờ ngay tại chỗ, quên luôn cả nói chuyện.
Ngôn Băng Vân tựa như một người tránh nắng đang tham lam sự mát lạnh, không thể cưỡng lại hầm băng dày đặc, cũng như không thể cưỡng lại những đối đãi chân thành của Tạ Doãn.
Thế nhưng y là mật thám của Khánh Quốc, y buộc phải học cách cắt đứt mọi liên hệ với Tạ Doãn. Đây là bản tính trung thành với Khánh Quốc của y đang xúi giục y tách rời tất cả những cảm xúc yếu đuối, không cần Tạ Doãn cũng chẳng cần Tiểu Nguyên, chỉ cần y đơn độc một mình thì tự nhiên đao thương bất nhập. Nhưng Tiểu Nguyên lại chào đời rồi, tất cả đều bị lật đổ. Bé con hoạt bát như thế chính là một sinh mạng ấm áp, lúc vừa sinh ra, cơ thể nhỏ bé ấy vẫn kiên cường hô hấp, cùng y trải qua bao nhiêu khó nhọc đều không chết, sau khi thuận lợi ra đời làm sao mà ngay cả phụ thân cũng chưa được nhìn thấy đã cam tâm mất trên tay mẫu thân đây?
Thiên hạ hỗn loạn nguy hiểm, khói độc nổi lên bốn bề, nhưng Ngôn Băng Vân vẫn muốn để bé con ngắm nhìn thế gian này.
Y mềm lòng rồi.
Ngôn Băng Vân cúi đầu rũ mắt, hổ thẹn mà hôn liên tục lên khuôn mặt của Tiểu Nguyên, dường như muốn bù đắp cho hết thảy những lời nói quá đáng của chính mình trước khi bé con chào đời. Tiểu Nguyên hoàn toàn không biết những suy nghĩ gió cuốn mây vần trong nội tâm của mẹ mình, lắc lắc đầu đùa nghịch với cây ná mà Tạ Doãn tặng cho, sau khi được hôn thì cười khúc khích ngọt ngào.
Ngôn Băng Vân bất chợt nhớ tới một câu mà Phạm Nhàn nói với y ngày hôm đó, vô tình vị tất chân hào kiệt, linh tử như hà bất trượng phu*?
*Vô tình chưa hẳn là hào kiệt chân chính, yêu con sao lại không phải là trượng phu?
🍍🍓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro