Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Thằng cha mày vẫn là thằng cha mày

Ngày qua trùng trùng tỉ như giấc mộng Nam Kha.

Ngôn Băng Vân từ từ mở mắt ra, ý thức tỉnh táo trước thân thể, cả người từ trên xuống dưới đều mềm uột vô lực, cảm giác mỗi khớp xương đều giòn xốp như đang ngâm trong giấm, như thể chỉ cần cử động là có thể nghe thấy âm thanh "kẽo cà kẽo kẹt". Y cử động mí mắt, ánh nhìn xuất thần ghim chặt vào tấm màn trắng tinh hơi rũ trên đỉnh màn, gió chui qua khung cửa sổ trong phòng, bay vào lay động tấm màn sa trắng, cũng kéo Ngôn Băng Vân ra khỏi cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng.

Y lập tức chuyển tầm nhìn qua bên cạnh, bàn tay cùng lúc sờ qua, xúc cảm nơi đầu ngón tay là thân nhiệt lạnh băng. Ngôn Băng Vân trầm mặc cọ ngón tay mình lên bàn tay của Tạ Doãn, sau đó luồn vào khe giữa các ngón tay của hắn, năm ngón đan xen. Y khẽ khàng siết chặt tay, giống như phải xác nhận bằng được Tạ Doãn sẽ không lập tức biến mất ngay trong giây tiếp theo.

Tạ Doãn trời sinh không phải là một người bi thương, bởi vậy lúc ngủ từ trước đến nay đều chưa bao giờ cau mày. Khuôn mặt thả lỏng như một đứa trẻ, khóe miệng lúc nào cũng hơi nhếch như thể đang cười, cơ hồ trời có sập xuống* thì hắn vẫn cứ hờ hững thờ ơ, mang lại cảm giác an toàn bình thản ung dung. Ngôn Băng Vân thường cảm thấy hắn quá bình tĩnh, gần như một loại vô tình không thèm để ý đến những chuyện xung quanh, hoặc có lẽ y và Tạ Doãn về bản chất vốn là một loại người, vậy nên mới có thể nhìn thấu hắn giống như nhìn thấu bản thân mình.

*Trời có sập thì tình yêu vẫn còn ở lại :< "Vô cảm" – Vương Nhất Bác.

Ngôn Băng Vân lo lắng cau mày, bởi vì sắc màu xanh đen chẳng lành lại rõ ràng kia không nhờ giấc ngủ say này mà tiêu tan, ngược lại vẫn chiếm giữ lấy khuôn mặt của Tạ Doãn như trước, khiến hắn trông như một kẻ bệnh tật gần đất xa trời, khiến lòng Ngôn Băng Vân đau đớn hoảng sợ không thôi.

Thấu Cốt Thanh, Thấu Cốt Thanh.


Nửa năm này, Ngôn Băng Vân đã lật xem quyển "Độc Kinh" mà Phạm Nhàn đưa cho đến mức nát vụn, dăm ba hôm lại phải xác nhận một lần Phạm Nhàn thật sự có cách chữa khỏi, mà không phải chỉ là lừa gạt y, nhiều đến mức sau này Phạm Nhàn chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt của y liền biết y muốn đề cập đến vấn đề gì, còn chưa đợi y mở miệng đã ngựa quen đường cũ mà báo cáo rõ ràng đầy đủ tất cả các phương pháp chữa trị cùng với các vị thuốc được dùng, khiến Ngôn Băng Vân chẳng còn lời nào để nói.

Tạ Doãn ban đầu độc phát, cả người vốn đã lạnh băng, độc này phát tác nhanh chóng, chưa quá nửa tháng hành động sẽ trở nên bất tiện, ngày càng mệt mỏi không chút sức lực, mí mắt giống như bánh tráng, hễ động vào là cụp xuống, từng hơi thở ra không có chút nhiệt độ nào. Mà nỗi thống khổ này chỉ có kẻ trúng độc mới hiểu thấu, người bên cạnh không có cách nào cảm nhận được dù chỉ một phần.

Tạ Doãn run rẩy trong vô thức, Ngôn Băng Vân nhìn thấy mà tim như bị ai bóp nghẹn. Y dịch người lại gần, kéo cánh tay Tạ Doãn ra, cả cơ thể chui vào lòng hắn rồi ôm lấy Tạ Doãn, sau đó quấn chăn chặt kín. Mặc dù y biết làm như vậy chẳng có hiệu quả bao nhiêu, bởi vì cái lạnh của Tạ Doãn là từ xương cốt mà ra, nếu độc không trừ, ngay cả khi treo hắn nướng trên bếp lò, hắn vẫn chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào như trước.

Nhiệt độ ấm nóng của Ngôn Băng Vân giống như bị hút vào một cái động không đáy, luồng nhiệt không ngừng truyền vào bên trong cơ thể của Tạ Doãn, giống như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại.

Y bị Tạ Doãn đông cứng đến nỗi răng va vào nhau lập cập, nghĩ đến Phạm Nhàn bình thường hay gọi bản thân là tảng băng, ai mà ngờ Tạ Doãn mới là tảng băng thật sự. Y đặt lòng bàn tay mềm mại lên mặt của Tạ Doãn, Tạ Doãn trông thì niên thiếu lão thành, cơ thể gầy gò, khuôn mặt lúc sờ vào lại vừa mềm mịn vừa trơn láng, giống như da của một đứa trẻ, ấn nhẹ một cái gò má non mịn đầy thịt còn phồng lên. Bàn tay nhẹ nhàng lướt xuống đặt lên ngực Tạ Doãn, Ngôn Băng Vân độ qua một luồng chân khí, cơn run rẩy của Tạ Doãn lúc này mới xem như dịu đi đôi chút.

Lần hai người họ ngủ cùng một giường gần đây nhất cũng đã tròn tám tháng trước.

Khoảng thời gian đó y còn mang thai, Tạ Doãn thường nhân lúc y ngủ mà xoa bóp bắp chân mỏi nhừ cho y. Lúc ấy y còn nghĩ rằng vì bản thân ngủ đủ nên hôm sau cơ thể mới thoải mái hơn phần nào như vậy, đêm đó tỉnh lại trên xe ngựa mới phát hiện thì ra đều là công lao của Tạ Doãn.

Tình cảm của Ngôn Băng Vân từ trước đến nay vẫn luôn nội liễm, không giỏi biểu đạt. Đêm đó cả khuôn mặt của y ẩn trong bóng tối, vùi kín vào chăn, nhìn thấy Tạ Doãn dựa lên thành xe mỉm cười không nói, trái tim liền đập mạnh dữ dội, giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng của y. Loại tình cảm khó nói đó lại quấy phá không ngừng, y đành phải vội vàng nhắm mắt, không biết phải nói gì.

Có lẽ y cũng tham lam sự đối xử ân cần mà Tạ Doãn dành cho mình, chỉ là không dám lớn tiếng nói ra.

Đến bản thân Ngôn Băng Vân còn không hiểu Tạ Doãn đã trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào, dường như trong lúc vô thanh vô tức, người này tùy tiện lung tung quét hết rất nhiều thứ trong tâm nhĩ của y ra, sau đó nghênh ngang nằm lăn quay lên thế giới của Ngôn Băng Vân, đến nỗi có một ngày Ngôn Băng Vân vừa nghĩ đến việc Tạ Doãn có khả năng chết đi, cả người y liền trở nên mất kiểm soát, giống như có người dùng đao chém đứt đầu tim y, sức lực cả người tuôn ra qua vết thương mỏng manh, cho dù có bổ khuyết thế nào cũng đều vô dụng.

Ngôn Băng Vân nằm một hồi, càng nghĩ lại càng hoảng loạn, cũng không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy nữa, bèn lặng lẽ rời khỏi lòng Tạ Doãn, nhẹ nhàng vén chăn ra. Y muốn trừ bỏ căn bệnh bám riết không buông trái tim của y này càng sớm càng tốt, dù cho y hiểu rõ mới ngày thứ hai sau đại chiến đã khiến Phạm Nhàn – người bôn ba lánh nạn mấy ngày nay – bận rộn quả thật không có lương tâm, nhưng nếu như có thể sớm ngày giải trừ Độc Cốt Thanh, y tình nguyện bóc lột Phạm Nhàn một trận.

Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên khi Tạ Doãn tỉnh dậy chính là bóng lưng đang ngồi bên giường mặc y phục của Ngôn Băng Vân, hắn cười khẽ một tiếng, tay dài vươn ra, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh mai chưa đến một vòng tay của Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân quay đầu rũ mi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi ở nhà đợi ta, ta đi tìm Phạm Nhàn về đây".

Bàn tay của Tạ Doãn vuốt ve đường cong eo y, thanh âm có chút mơ hồ chưa tỉnh ngủ: "Ta không muốn ngươi đi".

Ngôn Băng Vân mỉm cười, nâng tay nhéo mặtTạ Doãn, thấp giọng nói: "Ta đi tìm hắn về giải độc cho ngươi".

Tạ Doãn vùi mặt vào sau eo y, cánh tay quấn chặt giống như một con mãng xà, trầm thấp cất giọng: "Ta vừa mơ một giấc mơ rất dài".

Ánh mắt của Ngôn Băng Vân dịu dàng nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của hắn, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợi mây huyền ảo lúc có lúc không bên trời: "Mơ thấy gì?".

"Mơ thấy chuyện lúc nhỏ... Lúc đó, ta không nghe lời của sư phụ, khăng khăng cố chấp muốn đến Thục Trung, cảm thấy bản thân tài trí hơn người, học nghệ đã thành, nhất định phải báo thù cho quốc gia". Tiền căn hậu quả chuyện Tạ Doãn trúng Thấu Cốt Thanh năm đó Ngôn Băng Vân sớm đã được biết tường tận, nhưng đây lại là lần đầu tận tai nghe thấy Tạ Doãn nói ra. Ngón tay hơi lạnh của Ngôn Băng Vân luồn qua sợi tóc của hắn, nhẹ nhàng chải dọc theo, không hề lên tiếng cắt ngang mà chỉ đơn thuần yên tĩnh lắng nghe.

"Ta đến được Thục Trung, hoàng thượng liền ôm lấy ta khóc lóc. Lúc đó hắn thường triệu ta đến uống rượu cùng, mà hắn đã chạm vào là ắt phải say, mỗi lần say đều nôn ra toàn là nước trong dạ dày. Ta vốn một ngực tức giận, thấy thế lại càng không cách nào chịu đựng thêm nữa. Tuổi nhỏ điên cuồng, không chịu được kích động, thế là tự cho mình thông minh, dùng kế dụ người Bắc đến, lại báo sai quân tình, lừa ba ngàn quân phòng thủ đến biên ải, nhân cơ hội đoạt về lại ba thành". Hắn cười khẽ một tiếng, nhún nhún vai, dường như cực kỳ khinh thường thiếu niên khi đó, "Suy cho cùng là nhỏ tuổi không biết nặng nhẹ, đến cả Đại tông sư cũng không đặt vào mắt".

Trong mắt Ngôn Băng Vân đều là hình bóng hắn, những lời Tạ Doãn nói ra, từng chữ y đều hiểu rõ. Năm đó hắn mới mười bảy tuổi, có thể dẫn binh ra trận, tấn công liên tiếp ba thành đã là bất phàm. Triệu Uyên vốn muốn lợi dụng Tạ Doãn trẻ người non dạ, muốn để vị quân chủ tương lai này chết nơi chiến trường, chết dưới ngòi bút công kích của phái chủ hòa, chết trong tay của Đại tông sư. Không biết là Tạ Doãn mệnh quá cứng, đến Diêm Vương cũng không nhận nổi hay vận khí của hắn quá tốt, thiên phú quá cao, gắng gượng qua được mấy chiêu của Đại tông sư, tuy trúng phải kỳ độc lại vẫn có thể may mắn trốn thoát.

Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn y, nắm lấy tay của Ngôn Băng Vân đặt bên miệng hôn lên, không khỏi cay đắng nói: "Đến nay ta vẫn cảm thấy bản thân trước kia quá mức điên cuồng và ích kỷ, đã biết rõ rồi sẽ có một ngày chết đi lại vẫn trêu chọc ngươi".

Ngôn Băng Vân nhè nhẹ lắc đầu, mềm giọng nói với hắn: "Thung tiền trùng trùng thí như tác nhật tử, kim nhật trùng trùng thí như kim nhật sinh*". Y giữ Tạ Doãn lại, ngữ khí vô cùng kiên định: "Ta sẽ không để ngươi chết".

*Dịch thơ: Những chuyện trong quá khứ giống như ngày hôm qua – đều đã qua đi, những chuyện sau này hãy xem như chỉ mới bắt đầu từ ngày hôm nay; quên đi quá khứ, bắt đầu lại một cuộc sống mới. <"Liễu Phàm tứ huấn" – Viên Liễu Phàm>.

Tạ Doãn mỉm cười đưa tay kéo y, Ngôn Băng Vân liền mất trọng lực ngã vào vòng tay của Tạ Doãn. Y chống lên giường, không đánh Tạ Doãn ngay lập tức, sợi tóc rơi ra, đuôi tóc quét lên mặt của Tạ Doãn, lưu lại cảm giác ngứa ngáy râm ran. Tạ Doãn giữ lấy gáy của Ngôn Băng Vân hôn lên, nụ hôn này không sâu, hắn đưa ngón tay xoa nhẹ khóe miệng của Ngôn Băng Vân, xuất thần nhìn ngắm khuôn mặt này, giống như muốn khảm từng tấc vào tim, vĩnh viên khắc ghi trong lòng.

Hắn lẩm bẩm nói: "Vân Nhi, về chuyện Thấu Cốt Thanh, trước đây ta lừa ngươi có thuốc giải được, thực ra càng giống như... đang lừa chính bản thân mình".

Ngôn Băng Vân biết Tạ Doãn vốn không hề tin Phạm Nhàn có thể trị được Thấu Cốt Thanh.

Ngôn Băng Vân chủ động hôn lại hắn, nhẹ giọng nói với Tạ Doãn: "Trước đây, ta cũng lừa ngươi". Lông mi y khẽ run, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng chịu thú nhận lỗi lầm: "Tên cai ngục hành hung đã bị ta bóp cổ đến chết. Tiểu Nguyên... vẫn luôn là con ngươi".

Tạ Doãn ôm eo y, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của Ngôn Băng Vân. Hắn cười thật dịu dàng, lại khẽ giọng thì thầm: "Ta biết".

Ngôn Băng Vân có chút xấu hổ tránh né ánh mắt của hắn, Tạ Doãn dương dương tự đắc nhếch môi cười: "Trừ ta ra còn ai có thể cùng ngươi sinh ra một đứa nhỏ thông minh như vậy đây? Ngươi có biết hôm qua, Tiểu Nguyên vừa gặp đã gọi ta là 'cha' không?".

Ngôn Băng Vân kinh ngạc hơi há miệng, chớp chớp mắt hỏi lại: "Thật sao?".

Tạ Doãn gật gật đầu, đáp lời: "Đến mẹ ngươi cũng ngạc nhiên đấy. Ngươi nói xem, có phải ngươi cả ngày đều nhớ ta nhắc đến ta, nhiều đến nỗi đến cả con trai cũng biết hay không?".

Ngôn Băng Vân nâng tay vỗ lên mặt hắn, sau đó đứng dậy. Tạ Doãn kêu lên một tiếng, giả vờ bày ra bộ dạng bị thương, ôm tim ai oán nói: "Ai da da, tiểu nương tử nhung nhớ vi phu như vậy, vi phu không biết báo đáp ra sao, chỉ đành lấy thân báo đáp...".

Ngôn Băng Vân vừa chỉnh lại y phục vừa liếc hắn, lạnh lùng nói: "Ta cũng thấy kỳ quái. Tiểu Nguyên trước nay chưa từng gặp ngươi, làm sao biết dáng vẻ của ngươi như thế nào? Ta thấy là do vận khí ngươi tốt, vừa hay gặp được lúc con đang tập gọi cha".

Y buộc đai eo lên, ném lại một câu ở nhà đợi ta rồi phẩy tay áo đi mất.

Tạ Doãn bĩu bĩu môi, nằm xuống trở lại, sau đó nhìn chằm chằm vào đỉnh giường lẩm bà lẩm bẩm, rõ ràng là ta và con huyết mạch tương liên.


Ngôn Băng Vân không ngờ rằng mình sẽ gặp phải cánh cửa trống.

Phạm gia chỉ có Lâm Uyển Nhi ở nhà, nàng ta nói với Ngôn Băng Vân rằng hôm qua Phạm Nhàn nghìn dặm truy đuổi Yến Tiểu Ất, đến nay vẫn chưa trở về. Ngôn Băng Vân nghe được mày liền cau chặt, ruột gan lập tức rối bời.

"Tiểu Ngôn công tử, tìm tướng công nhà ta có chuyện gì sao?". Lâm Uyển Nhi tò mò nhìn Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân khiên cưỡng lắc lắc đầu: "Nếu Phạm Nhàn trở về, mời hắn nhanh chóng đến Ngôn phủ".

Lâm Uyển Nhi lo lắng cau mày, ngập ngừng hỏi: "Thân thể Tiểu Nguyên không thoải mái sao?".

"Không phải". Ngôn Băng Vân bất an nắm chặt ngón tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó tháo tấm yêu bài Đề ti bên eo xuống đưa cho Lâm Uyển Nhi: "Ta trả tấm yêu bài Đề ti này về với nguyên chủ. Quận chúa, một khi Phạm Nhàn quay về, xin nói với hắn ta ở Ngôn phủ đợi hắn".

Lâm Uyển Nhi nhận lấy yêu bài, gật gật đầu, Ngôn Băng Vân liền quay người đi, bước lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy thẳng một đường, rẽ vào Giám Sát Viện, Ngôn Băng Vân nhanh chóng tiến vào Tam Xứ. Tam Xứ là bộ phận chuyên trách việc chế tạo độc dược của Giám Sát Viện, toàn bộ trên dưới đều là những tay nghiên cứu thuốc và kim châm thành thạo. Mà trong số đó, đầu mục Phí Giới lại chính là Đại sư độc dược thiên hạ vô song, Phạm Nhàn chính là học trò của gã.

Lúc Ngôn Băng Vân bước vào, Phí Giới đang nằm trên ghế tựa ngáy o o, tiếng ngáy vang ầm trời, hơi thở phun ra khiến chòm râu trên miệng rung lên từng đợt. Ngôn Băng Vân đưa tay đẩy nhẹ vai của gã, tiếng ngáy lập tức im bặt. Lão già giống như bị nghẹn mà hít mạnh một hơi, hai mắt bỗng chốc mở ra, bàn tay vô thức sờ đến eo, móc ra một nắm bột thuốc vung lên, may mà Ngôn Băng Vân nhanh tay lẹ mắt cong eo né tránh.

Y vẫn còn hoảng hồn nhìn đống bột trắng trên đất, vẻ mặt lạnh lùng cũng có chút nứt vỡ: "Phí lão, đó là cái gì?!".

Phí Giới cau mày nhìn y chằm chằm, hét lên ầm ĩ: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, đi vào không biết lên tiếng sao!".

Phí Giới đứng dậy dùng chân đá bột thuốc vài cái, sau đó tùy ý xua tay, dửng dưng nói: "Chỉ là thuốc mê mà thôi, không sao không sao". Gã chắp tay sau lưng quay người lại nhìn Ngôn Băng Vân, đuôi mắt còn dính ghèn, gã liền đưa tay chùi đi, lại hít hít mũi, cả người không chút đoan chính, không chút hình tượng hỏi: "Tiểu Ngôn đại nhân, tìm ta có việc gì sao?".

Ngôn Băng Vân vỗ vỗ y phục, nghiêm mặt nói: "Thấu Cốt Thanh".

Phí Giới cau mày, lặp lại một lần nữa: "Thấu Cốt Thanh?", sau đó đảo mắt hiểu rõ "A" lên một tiếng, "Cha đứa trẻ kia của ngươi quay về rồi phải không?".

Ngôn Băng Vân cảm thấy hai bên thái dương giật một cái, trong lòng thầm nghĩ Phạm Nhàn sao cái gì cũng nói ra bên ngoài. Y sắc mặt cứng nhắc "Ừm" một tiếng, lại nói tiếp: "Sáng sớm hôm qua chàng vì cứu ta mà động chân khí, hiện tại độc phát, cả người giờ đây đều lạnh buốt".

Phí Giới như có suy nghĩ gật gật đầu, hỏi: "Phạm Nhàn đâu?".

Ngôn Băng Vân đáp lời: "Vẫn chưa quay về".

Phí Giới lắc lắc đầu, dứt khoát nói thẳng: "Cứu không nổi".

Nghe thấy lời này, hai mắt Ngôn Băng Vân liền trợn tròn, y nhất thời hoảng hốt, bước một bước về phía trước, vô cùng gấp gáp nói: "Sao lại cứu không nổi? Rõ ràng hắn nói với ta có thể dùng Niết Bàn Cổ lấy độc trị độc, bảy phần sống sót, sao lại cứu không nổi?". Giọng nói của y đến cuối câu đã gấp đến độ có chút rời rạc, Phí Giới bị Ngôn Băng Vân đột nhiên trở nên như vậy dọa cho một trận, liền nhảy qua bên cạnh một bước.

"Ai da, không phải ta nói không cứu được". Phí Giới nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Ngôn Băng Vân, lúc này mới ý thức được câu nói vừa rồi của mình còn có nghĩa khác, bèn ngượng ngùng nói: "Là bởi vì Phạm Nhàn không ở đây, không có cách nào dùng chân khí bức cổ độc ra. Chân khí bá đạo của hắn là cường hãn nhất, chân khí của người khác không có hiệu quả tốt như của hắn. Nếu sau ba lần ra ba lần vào, cổ độc vẫn không được loại bỏ triệt để, vậy hắn cũng chỉ còn một con đường chết".

Sắc mặt Ngôn Băng Vân đã hơi hòa hoãn, y có chút khó chịu liếc nhìn gã, thở ra một hơi thật sâu.

"Nhưng đường về của Phạm Nhàn còn chưa biết, chàng hiện tại lại bị giày vò vô cùng, Phí lão có biện pháp xoa dịu phần nào không?".

Phí Giới gãi gãi cằm, chau mày suy nghĩ một hồi, sau đó vùi đầu vào cái bàn bày đầy các loại dược liệu, lục qua lục lại một hồi, cuối cùng lấy ra hai cái hộp đưa cho Ngôn Băng Vân. Gã vén nắm tóc lôi thôi lếch thếch lên, mở miệng nói: "Vật này tên là Giao Hương, có thể nâng cao tinh thần. Cái này tên Tam Vị Thang, đủ để treo mạng, có thể ép ra chút sức sống cuối cùng trong người hắn, để hắn không đến nỗi vô thanh vô tức suy yếu mà chết đi, có điều chỉ trị được ngọn, không trị được gốc".

Ngôn Băng Vân siết chặt hai hộp gỗ trong tay. Phí Giới thở dài, lại nói: "Treo mạng một lần, chính là thiếu một gốc 'chân hỏa', sau Tam Vị, nếu Phạm Nhàn vẫn chưa trở về..". Gã nuốt lại vào miệng kết quả không nói cũng rõ ràng kia, tiếp tục cất giọng: "Thấu Cốt Thanh hoàn toàn dựa vào nội lực trên cơ thể kẻ trúng độc để chống lại, một khi người trúng độc trở nên suy nhược, vậy thì hoàn toàn không còn cách nào cứu được nữa".

Ngôn Băng Vân trong lòng thầm căng thẳng, đến cả khoang miệng cũng cảm nhận được mùi vị đắng chát. Y giống như một kẻ chết đuối bám víu gỗ nổi, ôm chặt hai hộp gỗ vào lòng, gật gật đầu với Phí Giới. Sắc mặt y u ám, giọng nói có chút yếu ớt, sau cùng nâng mắt nhìn người trước mặt: "Phí lão, ngài có thể cứu được chàng mà đúng không?".

Phí Giới vỗ vỗ vai y, bàn tay dùng lực bóp mạnh xương bả vai, trấn an nói: "Nhanh trở về đưa cho hắn dùng. Phạm Nhàn ước chừng hai ngày tới là quay lại, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức".

Ngôn Băng Vân cúi người hành lễ, trầm mặc nói: "Ngôn mỗ trước cảm tạ đại nhân".

Phí Giới vội vàng đỡ y, thở dài đáp lại: "Không cần không cần".


Tạ Doãn ngồi bắt chéo chân trong phòng, nước trà đã uống đến tách thứ hai, trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, muốn đến thăm con trai nhưng lại sợ cơ thể lạnh buốt của mình làm Tiểu Nguyên đông cứng, nhưng ngẫm lại mà nói, có thể nhìn thấy bé con thôi cũng đã không tồi rồi. Hai bên trái phải cứ đánh nhau như vậy mấy giây, cuối cùng hắn đặt tách lên bàn, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngôn phủ quy mô khí phái, đình viện vừa sâu vừa yên tĩnh, hành lang quanh co uốn lượn, vô cùng phức tạp. Hắn lần đầu đến đây, căn bản không phân biệt nổi nơi nào là nơi nào, muốn chụp lấy một hạ nhân hỏi thử, nào ngờ đi được một khắc rồi cũng không thấy người sống. Tạ Doãn cau mày đi xuyên qua một khu vườn nhỏ, đụng phải một hòn giả sơn cực kỳ to lớn ở phía đối diện. Hắn phanh gấp lại, cau mày đánh giá vật này, cũng không nhìn ra là thứ gì, bèn lắc đầu đi vòng qua.

Tạ Doãn biết rõ vận khí này của hắn lúc tốt lúc xấu, có điều hắn nghĩ hôm nay vận khí nhất định chả ra làm sao.

Hắn đối diện với lão đầu nghiêm nghị thân mặc trường bào màu đen, khuôn mặt tương tự Ngôn Băng Vân mấy phần, khoảng cách hai bên không quá ba bốn bước.

Đấy, hôm qua tiễn nhạc mẫu đi, hôm nay đón nhạc phụ đến.

Tạ Doãn âm thầm tìm kiếm niềm vui trong đau khổ, chắp tay thi lễ, kính cẩn lễ mạo nói: "Vãn bối Tạ Doãn, diện kiến Ngôn đại nhân".

Ngôn Nhược Hải không đáp lời, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Tạ Doãn, sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra hỉ nộ.

Tạ Doãn quyết định giành lại sân chơi, nếu đã không thể đợi chờ, vậy ắt phải chủ động xuất quân, vì cuộc sống sau này của mình mà đánh bại được trời đất, thế là hắn lân la mở miệng làm thân: "Ngôn đại nhân, vãn bối đang định đến thăm Tiểu Nguyên, ngài muốn đi cùng chứ?".

Ngôn Nhược Hải "hừ" lạnh một tiếng, chậm rãi cất tiếng: "Triệu Minh Doãn... Thái tử Hậu Ngụy, ngươi vẫn chưa chết". Ông hơi nheo nheo mắt, "Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?".

Tạ Doãn thầm nghĩ, làm sao cả hai cha con đều có cái tính cách này vậy. Hắn mỉm cười một cách ôn hòa, không chút hoảng loạn, lại chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không phải Thái tử Hậu Ngụy gì cả, vãn bối chỉ là Tạ Doãn thôi".

"Ngươi trăm mưu ngàn kế lừa con ta cùng ngươi hoan hảo*, khiến y vì ngươi sinh ra một đứa con trai, là có ý đồ lợi dụng con ta sau này giúp ngươi đoạt lại chính quyền Hậu Ngụy?". Ngôn Nhược Hải giọng trầm như hổ, mắt sáng như đuốc.

*Hoan hảo: xxoo é.

Tạ Doãn nghe xong chỉ muốn đâm đầu chết trên hòn giả sơn, quả không hổ là Giám Sát Viện, đến cả việc luận âm mưu cũng có thể tự mình bào chữa, càng không cần hắn làm bằng chứng. Hắn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành lắc lắc đầu đáp lời: "Ngôn đại nhân, oan uổng quá, tại hạ và Băng Vân lưỡng tình tương duyệt đã lâu, trước nay chưa từng có loại tâm tư đê hèn như vậy. Đại nhân có thể không tin ta, nhưng không thể không tin năng lực và lòng trung thành với Khánh Quốc của Băng Vân chứ".

Ngôn Nhược Hải chắp tay nghiêm túc nói một câu tục ngữ khiến Tạ Doãn suýt chút nữa nhịn không được bật cười ra tiếng: "Năng lực và lòng trung thành với Khánh Quốc của Băng Vân ta đương nhiên không chút hoài nghi, chỉ là người gian kế trá, che mờ nhân tâm, khó trách con ta một lần sinh con ba năm đần độn*, nhất thời hồ đồ!".

*Câu tục ngữ này nè mn =))))))))))))) chỉ việc sau khi mang thai, trí nhớ và năng lực nhận biết của người mẹ thường suy giảm.

Tạ Doãn đực mặt ra, gian nan cắn chặt miếng thịt mềm trong miệng, Ngôn Băng Vân? Một lần sinh con ba năm đần độn? Hắn nỗ lực suy nghĩ một lúc, Tiểu Ngôn công tử ở trước mặt hắn, những lúc không thông minh hình như quả thật không ít. Hắn mím mím khóe môi đang muốn giương cao, lại cất giọng: "To gan hỏi một câu, Băng Vân biết đại nhân ngài nói y một năm mang thai ba năm đần độn chứ?".

Ngôn Nhược Hải trừng hắn, Tạ Doãn liền im miệng, bầu không khí giữa hai người phút chốc như gươm tuốt vỏ, nỏ lên dây. Tạ Doãn chìm đắm trong dư vị sâu sắc của câu tục ngữ kia, bầu không khí khó xử này cuối cùng cũng được Ngôn Băng Vân đang chầm chậm đi đến phá vỡ.

"Phụ thân!".

Hai người cùng lúc nhìn qua, Ngôn Băng Vân vội vàng bước tới, đứng ở bên cạnh Tạ Doãn, cực kỳ tự nhiên mà nhét hai hộp gỗ trong tay vào tay Tạ Doãn, sau đó chắp tay hành lễ với Ngôn Nhược Hải, nghiêm mặt nói: "Phụ thân đại nhân".

Ngôn Nhược Hải lạnh lùng đáp một tiếng, coi nhẹ mà liếc nhìn Tạ Doãn, lạnh giọng nói: "Người này là cha ruột của Tiểu Nguyên?".

Ngôn Băng Vân cũng liếc mắt qua Tạ Doãn, "Ừm" lại một tiếng.

Hàng mày của Ngôn Nhược Hải phút chốc liền cau chặt: "Con tin hắn?".

Ngôn Băng Vân nhìn vào Ngôn Nhược Hải, trịnh trọng gật đầu, sau đó nghiêm nghị đáp lời: "Con tin chàng".

Ngôn Nhược Hải lạnh lẽo quét mắt qua Tạ Doãn, "hừ" lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi. Tạ Doãn ở phía sau cười khẽ sáp người qua, thanh âm đặc dính hỏi: "Vân Nhi, đây là vật gì?".

Ngôn Băng Vân nhẹ giọng trả lời hắn: "Thuốc, đợi chút nữa sắc lên rồi uống".

Tạ Doãn rung vai cười khẽ, bắt đầu giở trò nói xấu sau lưng: "Vừa nãy cha ngươi nói ngươi một lần sinh con...".

"Không phải ngươi nói định đi thăm Tiểu Nguyên sao?!". Ngôn Nhược Hải ở đằng trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tạ Doãn chằm chằm, cao giọng nói lớn, trực tiếp chặn lại những lời dang dở của Tạ Doãn, giết hắn không chút phòng bị. Tạ Doãn nuốt nuốt nước bọt, gật đầu nói vâng.

Ngôn Băng Vân nghi hoặc nhìn hắn: "Cha ta nói gì cơ?".

"Còn không đi nhanh?! Phí lời cái gì!". Ngôn Nhược Hải lại nghiêm giọng trách mắng.

Hai người liền không dám thì thầm nữa, bước lên đi cùng.

Ngôn Nhược Hải liếc mắt nhìn Tạ Doãn, lầu bầu nói: "Còn không bằng Phạm Nhàn".

Tạ Doãn cả đầu mù mờ nhìn qua Ngôn Băng Vân, dùng khẩu hình hỏi y: "Sao lại liên quan đến Phạm Nhàn?".

Ngôn Băng Vân quét mắt nhìn hắn, nhướn mày không nói gì, khiến Tạ Doãn trông càng hoang mang khó hiểu.

🍍🍓

Lời của chị tác giả:

Tạ Doãn nằm mơ và Giao Hương Tam Vị Thang mượn dùng nguyên tác "Hữu Phỉ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro