Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Ba phần hạ lễ

*Hạ lễ là quà chúc mừng ó mọi người, dịch ra nghe nó hiện đại quá, nên em để vậy luôn= ))
🍍🍓

Mưa rơi "tí tách" thê lương.

Sắc trời một màu ảm đạm, toàn bộ Kinh Đô đều bị nhấn chìm trong bầu không khí âm u lạnh lẽo, mưa tuôn liên tục không ngừng, gột rửa từng mảng ngói trên mái nhà, nước mưa nương theo khe rãnh mà tụ lại thành một dòng thác, dội sạch con đường đá xanh bên dưới, những hố bùn loang lổ lắng đọng lâu ngày cũng bị cuốn trôi, thế gian nhìn qua màn mưa liền trở nên mờ mờ ảo ảo.

Ngày Phạm Nhàn hồi kinh thuật chức, Khánh Đế liền hạ chỉ bổ nhiệm cho hắn làm chủ quản Nhất xứ. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nói cho cùng trước đây hắn vẫn nhất mực nghĩ rằng Ngôn Băng Vân sẽ tiếp nhận vị trí này. Nhưng hiện tại Ngôn Nhược Hải lại chủ động từ chức, muốn nghỉ hưu, đẩy cái ghế trống ở Tứ xứ qua cho Ngôn Băng Vân, mà tỉ mỉ suy xét lại quả thật có chút đạo lí. Giám sát viện là bộ máy quan trọng của Khánh Quốc, ngự trị hết thảy các tổ chức nội bộ, Khánh Đế tâm tư thâm sâu làm sao có thể để yên cho phụ tử đồng thời tại vị, để yên cho Ngôn gia thống trị. Ngôn Nhược Hải lăn lộn nhiều năm trên quan trường đã sớm nhìn thấu thế sự, vậy nên trước khi sứ đoàn hồi kinh nửa tháng, lão bèn dâng tấu muốn cáo lão.

Cứ như thế, Ngôn Băng Vân bắt buộc phải tiếp quản Tứ xứ, vậy thì Nhất xứ sẽ nằm trong sự quản lí của Phạm Nhàn. Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán, chỉ là đại thần trong triều, kẻ trên người dưới ở Giám sát viện càng ngày càng kiêng dè hắn. Con của Hộ bộ thị lang, phò mã gia, tài tử Đại Khánh, chủ quản của Nhất xứ Giám sát viện đồng thời cũng là người thừa kế nội khố, một người có quá nhiều thân phận. Trong mắt của người ngoài, Phạm Nhàn quả thật là một nhân vật đáng sợ tựa như mặt trời giữa ban ngày, động vào liền bỏng tay.

Điều này cũng có ý nghĩa tương đương với việc lượng người nhắm vào hắn ngày càng nhiều, mài dao ken két, bốn bề nguy hiểm, địch trong tối, hắn ngoài sáng. Hiện tại dựa vào tất cả sức lực trước mắt của hắn, vẫn chưa đủ để tự bảo vệ bản thân. Phạm Nhàn biết rõ sở trưởng của mình thuộc về ám sát, nắm thóp khống chế đối phương, tạo đà để kiểm soát tình thế, bên trong xương cốt là một tên thích khách máu lạnh nhẫn tâm, chứ chẳng phải một Hoàng đế thích dày vò lòng người, hay một mưu sĩ giỏi về phân tích tình báo.

Sau khi về đến Kinh Đô, Phạm Nhàn càng ngày càng khẩn trương thu thập nhân tài, muốn tạo một chỗ đứng tại nơi Kinh Đô rộng lớn này, cùng Trưởng công chúa chiến đấu lâu dài, hòa giải với tất cả những người muốn lấy mạng hắn. Mặc dù hắn thiên phú dị bẩm, vũ lực không tồi, nhưng xét cho cùng đơn thương độc mã dễ dàng bị địch vây tứ phía, hắn buộc phải tìm người giúp đỡ. Nhược Nhược tuy rằng thông minh, nhưng nói đến cùng với thân phận của nàng, có rất nhiều chuyện không tiện xuất đầu lộ diện. Ngũ Trúc thúc quả thật có thể đánh nhau, nhưng chẳng hiểu thế sự quanh co, chỉ biết dùng bạo lực tấn công. Phạm Tư Triết càng không cần nói, ngoại trừ kiếm tiền thì chẳng có điểm nào tốt. Vương Khởi Niên giúp đỡ hắn rất nhiều việc, thế nhưng vẫn chưa đủ, mà Ngôn Băng Vân mới chính là nhân tài hắn đang cần.

Tuy rằng hắn và cái đồ khó ưa này có chút khác biệt về quan niệm, nhưng năng lực bày mưu tính kế của Ngôn Băng Vân vậy mà lại vượt trội hơn người. Hơn nữa lúc ở Thượng Kinh, cả hai người phối hợp chặt chẽ trong vụ việc của Tiêu Ân Thẩm Trọng, cho dù Ngôn Băng Vân giống hệt như một cỗ máy chỉ hoạt động vì Khánh Quốc, tuân thủ nghiêm ngặt mọi mệnh lệnh, hi sinh thân mình, cửu tử bất hối*, điều này thực sự đáng để kính phục. Thế nhưng đối với một người đã tiếp thu và được hun đúc bởi chủ nghĩa nhân văn của người hiện đại hơn hai mươi mấy năm như Phạm Nhàn mà nói, quả thật có những chuyện điên rồ không cách nào hiểu được, đôi khi còn khiến người ta đau đầu.

*Cửu tử bất hối: có chết chín lần cũng không hối hận.

May mắn thay, cỗ máy tựa như cao đài gió thổi không qua này, bởi vì một nam nhân và một đứa nhỏ mà có chút thả lỏng, dần dần bộc lộ nhân tính ẩn giấu trong trái tim lạnh lẽo tựa băng, cứng cỏi tựa đá của mình.

Tin tưởng vào điều này, chỉ cần đối phương có điểm yếu, Phạm Nhàn liền dễ dàng thu phục.

Ngón tay của Phạm Nhàn chậm rãi gõ lên mặt bàn, rơi vào suy nghĩ sâu xa của chính mình. Cơn mưa ngoài cửa sổ chẳng có dấu hiệu thuyên giảm đi tí nào, mùi đất sét bủa vây dày đặc trong không khí. Hắn khoác trường bào ngồi trước cái bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt một chồng công văn. Uyển Nhi vẫn đang ngủ say, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, vốn chẳng hề kinh động đến nàng.

Đêm hôm qua khi Cao Đạt đến báo tin, Phạm Nhàn có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng đứa nhỏ Tiểu Cường trong bụng Ngôn Băng Vân vậy mà lại gấp gáp như lửa đốt mông, vừa hồi kinh ngày đầu tiên đã vội vã muốn chui ra ngoài nhìn đông nhìn tây, thế nhưng tối qua hắn vẫn không hề nôn nóng chạy đến Ngôn phủ xem thử. Thứ nhất, thê tử đang nằm trong lòng hắn, hắn chạy đi xem người khác sinh con, vậy thì quá là không hiểu phong tình. Thứ hai, chuyện này thuộc về gia sự của Ngôn gia, còn có ngự y bên cạnh, không đến lượt hắn can thiệp.

Lúc ở khách trạm, hắn nói với Tạ Doãn mấy lời nhảm nhí về chuyện hộ sinh hoàn toàn là chọc ghẹo. Tính cả đời trước cộng thêm đời này, hắn đều chưa từng thấy qua người ta sinh con, càng không cần nhắc đến chuyện hộ sinh. Hắn vốn định tìm một bà mụ cho Ngôn Băng Vân, tiêu một ít bạc để bịt miệng, nào ngờ đứa nhỏ trong bụng Ngôn Băng Vân lại bá khí như vậy, nhất định không chịu trì hoãn thêm mà lập tức chào đời, nhóc con hấp tấp, tương lai sau này cũng sẽ là một tiểu chủ mệnh ngạnh, không dễ động vào.

Phạm Nhàn gãi gãi sau đầu, đứng dậy thay quần áo, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

Hắn muốn thu người về dưới trướng, vậy nên không thể đến chuyện người ta sinh con cũng chẳng ghé qua nhìn một cái, tặng một món hạ lễ gì gì đó. Huống hồ hiện tại Ngôn Băng Vân đã được Giám sát viện phân đến Tứ xứ, Phạm Nhàn muốn bóc lột năng lực mưu lược của y trên chốn quan trường đã trở thành một việc khó khăn, chỉ có thể đi con đường tình cảm, cộng thêm chút ít quan hệ.

Chốn Kinh Đô này, sơn vũ dục lai phong mãn lâu*.

*Này là thành ngữ, dịch ra là gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, ở đây có thể hiểu là không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh.


Trên dưới Ngôn phủ chìm trong một mảng yên tĩnh.

Chẳng biết là vì ngày mưa ảm đạm khiến lòng người buồn chán, hay là vì chuyện lớn phát sinh đêm hôm qua khiến miệng người im thit thít.

Đại công tử đã chết đột nhiên sống lại, còn sinh ra một đứa nhỏ.

Ngôn phu nhân lạnh mặt cho hạ nhân lui xuống, đích thân cầm lấy khăn mặt nhúng vào nước nóng rồi vắt khô, sau đó cúi đầu cẩn thận lau nhẹ sườn mặt và cổ của Ngôn Băng Vân. Y vẫn đang ngủ say, trận chiến đêm qua tiêu hao quá nhiều thể lực của y, sống sót bước ra từ Quỷ Môn Quan, thiếu chút nữa là sinh khó. May mắn thay, ngự y kinh nghiệm đầy mình, cộng thêm đứa nhỏ này ngoan cường kiệt xuất, y cuối cùng cũng bình an mà hạ sinh đứa bé vào lúc nửa đêm.

Ngôn phu nhân cả đêm không chợp mắt, chỉ ngồi ở bên mép giường chăm sóc Ngôn Băng Vân. Ngôn Nhược Hải cũng không ngủ, ngồi trong phòng đối diện với đứa nhỏ nằm trên giường, than vắn thở dài. Nửa đêm, Ngôn Băng Vân bất ngờ sốt cao, dọa Ngôn phu nhân và Ngôn Nhược Hải tay chân loạn xạ, một bên lấy nước lạnh chườm trán hạ nhiệt cho y, một bên gấp gáp sắc thuốc đút cho y uống, loay hoay đến khi trời sáng, Ngôn Băng Vân lúc này mới hạ sốt.

Ngôn phu nhân ngồi bên giường khẽ thở dài, cẩn thận vén mái tóc hỗn loạn của Ngôn Băng Vân ra sau tai, chuyên chú nhìn đứa con trai đang ngủ say, trong lòng bách chuyển thiên hồi*, xót xa, yêu thương, nhớ nhung, đều có đủ. Đời này của bà chỉ sinh ra một đứa con trai, đương nhiên sẽ đặt y lên đầu tim mà cưng chiều, vốn tưởng rằng lần đó Bắc tiến đã là vĩnh biệt, sau này lại nghe ngóng được hình như y nằm trong danh sách chết trận, nhưng bà chưa từng nghĩ qua ông trời sẽ phụ lòng người. Nhi tử của bà quả thật lành lặn nguyên vẹn trở về Khánh Quốc, mặc dù mang theo một đứa nhỏ, nhưng may mắn là y vẫn sống sót.

*Bách chuyển thiên hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Ngôn phu nhân và Ngôn Nhược Hải đều không biết trong ba năm Ngôn Băng Vân ở Bắc Tề đã xảy ra chuyện gì. Đêm hôm qua, hai người họ lợi dụng lúc Ngôn Băng Vân ngủ say mà thảo luận một chút, lại chẳng thể nói ra nguyên do vì sao, vốn nghĩ rằng con trai mình bị tặc tử làm nhục, nhưng trông thấy thái độ thương xót của y đối với đứa nhỏ, vừa hạ sinh liền lục thần vô chủ đòi nhìn con mình, hơn nữa từ sớm đã định được tên, đôi phu thê thông minh này ít nhiều gì cũng đoán ra được một chút, có lẽ sự việc thực sự không giống như bọn họ nghĩ.

Ngôn phu nhân khẽ thở dài, đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng, xoay người đi đến một gian phòng khác. Bà vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Ngôn Nhược Hải đứng chắp tay sau lưng, bất động nhìn chằm chằm bé con được quấn tã kỹ lưỡng, hệt như pháp y kiểm tra thi thể lúc phá án. Ánh mắt của lão nghiêm túc lại dọa người, như thể trước mặt không phải là cháu mình, mà là phạm nhân bị Tứ xứ bắt giữ.

Ngôn phu nhân tiến tới, kéo lão một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tướng công, ông làm gì vậy?".

Ngôn Nhược Hải giấu đầu lòi đuôi, ho khan một tiếng, không tự nhiên mà vuốt vuốt râu. Lão sợ đánh thức đứa nhỏ, cũng nhỏ giọng nói: "Ta chỉ nhìn nó chút thôi".

"Nào có ai nhìn trẻ con như ông, hệt như nhìn kẻ thù". Ngôn phu nhân tức giận trừng mắt với lão, Ngôn Nhược Hải ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.

Lúc này, bé con đang ngủ trên giường dường như bị bọn họ đánh thức, khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức mà nhăn lại, miệng khẽ hé ra, đầu tiên là thổn thức vài tiếng tựa như một chú mèo con, tiếp đến liền trung khí mười phần bật khóc nức nở, dọa cho Ngôn Nhược Hải nhảy dựng, hàng lông mày mạnh mẽ nhướng lên cao, cả người lùi về sau như thể gặp yêu quái. Lão đẩy Ngôn phu nhân lên phía trước, nghiêm nghị nói: "Phu nhân dỗ đi".

Ngôn phu nhân liếc xéo lão một phát, khom lưng ôm đứa nhỏ lên, dịu dàng dỗ dành, vừa nhẹ nhàng lắc lư vừa nhìn về hướng Ngôn Nhược Hải: "Đêm qua lúc ngự y nói toàn thân nó không bị bệnh gì, tôi còn nghĩ nó báo hỉ chứ không báo ưu, hiện tại nghe thấy tiếng khóc này quả thật đúng là mạnh khỏe, trải qua khổ hình cộng thêm sinh non mà vẫn có thể may mắn đến như vậy, chẳng biết có phải là được ông trời chiếu cố hay không".

Bé con gào khóc đến độ kiệt sức khản giọng, ồn ồn ào ào khiến cho hàng lông mày của Ngôn Nhược Hải dựng ngược. Lão hốt hoảng mà lại do dự, mở miệng hỏi: "Phu nhân... Sao nó lại khóc thành thế này rồi?".

Ngôn phu nhân dỗ hồi lâu mà tiếng khóc vẫn chẳng dịu đi, liền đáp: "Đói rồi, muốn uống sữa". Bà thở dài một hơi: "Còn tính để Băng Vân ngủ thêm một lúc. Nhóc con, thật sự không để người ta bớt lo mà, có phải muốn chiếm tiện nghi của người cha chưa từng thấy mặt của con không?". Bà cúi đầu trêu chọc bé con đáng thương, có chút bất lực chẳng biết làm sao.

Ngôn Nhược Hải theo phía sau Ngôn phu nhân đang ôm đứa nhỏ trên tay, hai người rời khỏi phòng, tiến vào ngọa thất của Ngôn Băng Vân, vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngôn Băng Vân mơ mơ màng màng mở mắt, có lẽ vì nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ mà cực kỳ hoảng loạn cùng ngỡ ngàng. Ngôn Băng Vân chống giường ngồi dậy, lúc nhìn thấy bé con trong lòng bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong thế giới tự nhiên, động vật vừa sinh con xong đều có một loại bản năng làm mẹ hoang dã. Chúng có trực giác nhanh nhạy về tất cả các mối nguy hiểm sẽ đe dọa đến đàn con của mình, thậm chí chó con vừa ra đời đều được chó mẹ che chở cuộn vào lòng. Kỳ thực, con người cũng không tránh khỏi bản năng đó, lúc Ngôn Băng Vân phát hiện Tiểu Nguyên vốn không ở bên cạnh mình, y bỗng chốc nhớ tới cơn ác mộng vào buổi sáng tinh mơ ở Bắc Tề khi y nằm cạnh Tạ Doãn. Ngôn Băng Vân gần như hoảng loạn ngay tức khắc.

Khắp nơi đều là máu, đôi mắt trắng dã, tiếng khóc trống rỗng và thảm thương, y đuổi theo thế nào cũng không thể bắt kịp, cuối cùng chỉ có thể bất lực ngã khuỵu xuống đất.

Ngôn phu nhân đặt đứa nhỏ bên cạnh y, nói ra cũng lạ thật, bé con vốn dĩ khóc đến độ co rúm, vậy mà nằm bên cạnh Ngôn Băng Vân liền im thin thít chìm vào giấc ngủ. Bởi vì vừa ra đời, hai mắt vẫn chưa mở, nhưng lại có thể nhìn ra sự lanh lợi từ khuôn mặt bé xíu nhăn nhó kia.

Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng ôm lấy bé con, hàng lông mày tựa liễu non xen lẫn vài sợi bạc hơi hơi nhíu lại, ngữ khí mang theo oán trách: "Sao lại trông xấu xí thế này, giống như một con chuột trụi lông".

Ngôn phu nhân bật cười thành tiếng, dịu dàng an ủi: "Trẻ con mới ra đời đều như vậy, qua vài ngày nữa sẽ đẹp hơn thôi".

Ngôn Băng Vân chăm chú ngắm nhìn đứa nhỏ nằm trên giường, âm thầm lén lút cười một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngôn phu nhân và Ngôn Nhược Hải. Cả nhà ba người bọn họ vẻ mặt đều hốc hác tiều tụy, chẳng ai thua kém ai. Y áy náy hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Cha mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, để... nó ở đây là được".

Ngôn phu nhân và Ngôn Nhược Hải vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ động khóe môi, tha thiết gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Ngôn Băng Vân liền dời tầm mắt, tập trung nhìn vào đứa nhỏ, duỗi ngón tay nhẹ nhàng khều vào bàn tay be bé của nó, một mình lẩm bẩm: "Chính là bé con nhà ngươi đã trốn trong bụng ta lâu đến như vậy hửm?".

Bàn tay be bé mềm mại không xương của đứa nhỏ nắm lấy ngón tay y, cái miệng nhỏ mút lấy từng chút từng chút, trông cực kì đáng thương, thoáng chốc khiến trái tim Ngôn Băng Vân mềm nhũn. May mắn thay, xung quanh không có người, y đỏ mặt, mở ra tiết y trắng như tuyết, hít sâu một ngụm khí, kề bên ngực đến trước mặt bé con, cái miệng nhỏ không răng lập tức cắn lấy, ra sức mà mút.

Ngôn Băng Vân khó chịu rên một tiếng, trước ngực vừa ướt vừa nóng, lại có chút ngứa, trong phút chốc cảm giác hệt như Tạ Doãn đang mút. Y nhìn chăm chăm vào đôi má căng phồng của Tiểu Nguyên, thấy dáng vẻ bé con ra sức uống sữa. Những lời cay ý độc cùng những câu nói vô tình lúc ban đầu sẽ vĩnh viễn không bao giờ lặp lại nữa.

Ngôn Băng Vân cứ như vậy mà ôm đứa nhỏ thiếp đi, lần tiếp theo mở mắt ra thì mặt trời đã lên ba sào. Y bị hành vi mút sữa cần cù siêng năng của Tiểu Nguyên làm cho đau đến mức tỉnh dậy. Y cau mày, rút nhũ hoa đã bị ngậm đến nỗi sắp sửa tím như quả nho từ trong miệng bé con ra, hít vào một hơi khí lạnh, mặt mũi lãnh đạm pha lẫn bất lực, chỉ có thể lặng lẽ đổi sang bên còn lại.

Quỷ nhỏ tham ăn, Ngôn Băng Vân oán thầm trong lòng. Y chợt nhớ đến cái đêm trên đường hồi kinh, trong gian phòng của dịch trạm, Tạ Doãn và y ngủ cùng một giường. Đêm đó, Tạ Doãn nhất quyết đòi ngậm nhũ hoa của y mà ngủ, đến sáng sớm ngày thứ hai, nơi đó liền sưng lên như quả anh đào. Ngôn Băng Vân giận đến độ cả ngày chẳng thèm nói chuyện với hắn, toàn thân phóng ra luồng khí lạnh như băng.

"Một con cún lớn, một con cún nhỏ". Ngôn Băng Vân tự nói chuyện với chính mình, ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp míp của Tiểu Nguyên, như thể tìm được trò chơi gì đó rất mới mẻ, cảm thấy sau khi bé con trải qua một đêm dường như trở nên đẹp mắt hơn một chút, chẳng còn nhăn nheo nữa.

Ngôn Băng Vân yên tĩnh nằm lên gối đầu, ánh nhìn ngưng tụ trên mái tóc lưa thưa của Tiểu Nguyên, tâm tư cực kỳ nặng nề. Lần đầu làm cha lại chẳng vui sướng gì cho cam, thay vào đó, đáy lòng y lắng đọng dày đặc những bất an cùng lo lắng. Kinh Đô nước sâu sóng ngầm, phần lớn đều như cá dưới nước, đứa con bé nhỏ của y thậm chí còn không được xem là mồi câu, yếu ớt như thể chỉ cần một bàn tay cũng dư sức bóp chết.

Nửa tháng trước, Tạ Doãn cáo biệt, chạy đến Thục Trung hội ngộ cùng Hậu Ngụy. Kể từ dạo ấy, Ngôn Băng Vân chẳng còn nghe chút tin tức gì về hắn nữa. Cùng lúc đó, Khổ Hà khởi hành đến phía Bắc tìm kiếm tung tích Thần Miếu. Hơn nữa, vị đại tướng Thượng Sam Hổ truy sát Thẩm Trọng giữa đường lớn, hiện tại đã bị cách chức, mất sạch danh tiếng trong quân đội, sĩ khí giảm mạnh. Triều đường Bắc Tề hỗn loạn, nền móng lung lay, không đoán trước được ngày nào Hậu Ngụy sẽ thừa cơ khởi binh, tấn công Bắc Tề, ẩn mình chờ thời nhiều năm như vậy, chẳng biết có thể một phát ăn ngay hay không.

Trước mắt, điều Ngôn Băng Vân lo lắng vốn không phải là binh sự của Ngụy - Tề, mà là Thấu Cốt Thanh trên người Tạ Doãn vẫn chưa được giải, cùng với vị Hoàng thúc lòng lang dạ sói của hắn.

Tứ bề khốn đốn, địch vây trước sau, thế mà tên ngốc đó cũng dám đơn độc xông vào long đàm hổ huyệt.

Gương mặt tựa như tảng băng không mảy may gợn sóng của Ngôn Băng Vân bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Hồi lâu sau, y nặng nề thở dài một hơi, như thể đang nói với chính mình, lại như thể đang thì thầm với bé con: "Chàng vẫn chưa biết con đã ra đời".

Cánh cửa bất ngờ bị gõ lên, giọng nói của Ngôn phu nhân truyền vào.

"Băng Vân, đã dậy chưa?".

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Ngôn Băng Vân vội vã khép y phục lại, động tác hoảng loạn vô tình giấu luôn bé con vào y sam. Ngôn phu nhân dở khóc dở cười bước vào, nhanh chóng ngăn cản: "Cẩn thận làm nó nghẹt thở đấy!".

Ngôn Băng Vân ngượng ngùng buông tay xuống, cứng nhắc nằm ngửa ra phía sau, lúc rút nhũ hoa ra cái miệng nhỏ của bé con còn tiếc nuối níu kéo lại một chút, khiến y ngay tức khắc cảm thấy râm ran, nửa thân dưới mềm nhũn, khuôn mặt đỏ ửng xung đột với khí chất lạnh lùng vốn có, duy trì một loại cân bằng kì lạ trên thân thể, không yêu kiều cũng chẳng khô khan. Sau khi hạ sinh đứa nhỏ này, y mơ mơ hồ hồ xuất hiện thêm một vài sự mẫn cảm quen thuộc, tựa như một đóa hoa hồng bị chôn chặt dưới băng, định sẵn là chỉ nở rộ trong chốc lát.

Ở trước mặt mẫu thân, Ngôn Băng Vân cúi thấp đầu hệt như đứa trẻ đang mắc lỗi, lúng ta lúng túng chỉnh trang y phục. Ngôn phu nhân dịu dàng buộc y phục lại giúp y, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Ngôn Băng Vân, nhỏ giọng nói: "Mẹ căn dặn nhà bếp luộc trứng và nấu canh gà, ăn một chút được không?".

Ngôn Băng Vân gật gật đầu, Ngôn phu nhân lại nói: "Còn có vị Tiểu Phạm đại nhân đến cửa bái phỏng, đang đợi ở đại sảnh, lát nữa con ăn xong rồi mẹ mới gọi ngài ấy vào".

Ngôn Băng Vân lắc lắc đầu: "Cứ để Phạm đại nhân vào trước đi".

Phạm Nhàn chắp tay ra sau lưng, tiến vào ngọa thất. Gian phòng được rèm cửa che phủ, vài tia sáng mờ nhạt len lỏi rọi lên nền đất, màn giường rũ xuống bị một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén qua. Ngôn Băng Vân y sam chỉnh tề ngồi ở đầu giường, bên cạnh là nhóc con đang an yên say giấc nồng, cơ thể bé xíu xiu được bọc trong lớp chăn bông mềm mại, dường như chỉ lớn bằng một cánh tay.

Phạm Nhàn nhướng nhướng mày, ôm quyền thi lễ: "Chúc mừng Ngôn công tử giáng hạ lân nhi*".

*Giáng hạ lân nhi: em search baidu thì người ta giải thích như này, kiểu như lòng thành của mình cảm động trời xanh, nên ông trời ban phước cho mình sinh được một đứa con, cho mình một người phụng dưỡng lúc về già. Tóm lại là chúc mừng Ngôn Băng Mây nhận  được lộc trời ban (do cu Doãn trực tiếp mang tới) =))))))))))))

Ngôn Băng Vân lãnh đạm nhìn hắn.

Phạm Nhàn đi đến bên giường, móc ra một phần lễ vật từ trong túi, sau đó đưa qua. Ngôn Băng Vân chăm chú nhìn, hóa ra là cây lang nha bảng cỡ nhỏ mà y từng thấy Vương Khởi Niên dùng hồi còn ở Bắc Tề. Y vươn tay nhận lấy, Phạm Nhàn nói: "Vật này tên gọi là 'bàn chải đánh răng', Phạm mỗ tự tay làm ra. Vương Khởi Niên nói ngươi từng hỏi qua vật này, ta liền nghĩ dù gì cũng dễ làm, nên tặng ngươi một cây xem như hạ lễ".

Ngôn Băng Vân cầm bàn chải đánh răng nghịch tới nghịch lui, ngước mắt nhìn Phạm Nhàn: "Đại nhân thật bủn xỉn".

Phạm Nhàn nhịp chân bên giường, dường như đang quan sát gian phòng của Ngôn Băng Vân, thờ ơ hững hờ, cười nói: "Hí... Còn chưa có ai dám nói ta bủn xỉn". Ngôn Băng Vân cúi đầu gẩy gẩy lớp lông xốp mềm của bàn chải đánh răng, Phạm Nhàn lại nói: "Vậy ta lại tặng ngươi thêm một vật không hề bủn xỉn".

Bàn tay chắp sau lưng còn lại của Phạm Nhàn móc ra một quyển sách, đặt lên giường Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhíu mày, cầm sách lên, trầm mặc nhìn qua, khó hiểu mà nheo mắt lại.

Phạm Nhàn ló đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say sưa, tùy ý nói: "Sao lại trông nhăn nhăn nhó nhó thế này, là ngươi sinh hả?".

Ngôn Băng Vân phát cáu lườm hắn một cái, thuận thế chắn đi tầm mắt của hắn, ngữ khí ngập tràn lạnh lẽo: "Cuốn sách này có ý nghĩa gì?".

Phạm Nhàn tự mình mất hứng, đứng lại ngay ngắn, lười biếng dựa vào khung giường, hất hất cằm: "Lật đến trang mà ta gấp đôi ấy".

Ngôn Băng Vân chậm rãi lật quyển sách mà Phạm Nhàn đưa cho y, lúc quét tới trang sách bị gấp đôi, tầm nhìn bỗng nhiên ngưng tụ, sau đó đôi mắt khẽ mở lớn, đầu ngón tay giữ trang giấy bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Y cấp tốc đọc qua một lượt nội dung trên sách, lúc mở miệng vậy mà lại có hơi líu lưỡi: "Này, này có liên quan tới Thấu Cốt Thanh?".

"Chính xác. Thấu Cốt Thanh vốn dĩ không có thuốc giải, cái gọi là Quy Dương đan cũng chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc. Nhưng đa tạ Trang lão tiên sinh kinh sách chất chồng, thu thập văn tập hiếm có trong thiên hạ, cả một tháng nay, ta ở trong xe xem qua rất nhiều y khúc, duy nhất trong quyển Độc Kinh này là tìm thấy ghi chép của Đại Dược cốc về Thấu Cốt Thanh". Phạm Nhàn khoanh tay trước ngực, nhẹ giọng nói.

Trái tim Ngôn Băng Vân bỗng nhiên đập mãnh liệt, nhưng vẻ ngoài lại thờ ơ không quan tâm, đặt sách lên đùi, nhẹ nhàng hít ra thở vào, ngón tay vô thức co quắp. Y liếm môi dưới khô khốc, chần chừ mở miệng hỏi: "Có thể giải độc?".

Đúng lúc này, đứa nhỏ bất chợt nức nở hai tiếng, Ngôn Băng Vân nhanh chóng khom lưng vỗ về Tiểu Nguyên, mới kịp thời đè nén một trận khóc long trời lở đất. Khi y ngẩng đầu nhìn Phạm Nhàn lần nữa, đôi mắt lạnh lùng vốn có nay lại lóe lên vài tia lo lắng.

Phạm Nhàn dùng khẩu hình miệng, nói: "Có thể thử đó".

Ngôn Băng Vân chậm rãi dựa vào đầu giường, yết hầu khẽ chuyển động, y nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân vì sao giúp chàng?".

Phạm Nhàn mỉm cười: "Đây là món hạ lễ thứ hai của ta, không thể để Tiểu Cường không có cha được".

"Lễ này ắt phải trả".

Ngôn Băng Vân cùng Phạm Nhàn hai tiểu hồ ly nhìn nhau cười cười.

Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đẹp tựa điêu khắc của y, từng câu từng chữ đáp lại: "Ta muốn ngươi điều tra rõ ràng, mối quan hệ giữa Nhị Hoàng tử và bên Tín Dương".

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ không ngừng nghỉ, chi chít dày đặc dội vào mái ngói, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Lúc còn ở Thượng Kinh, trong khi điều tra về vụ buôn lậu của Thẩm Trọng, Phạm Nhàn vẫn luôn lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trưởng công chúa và Thẩm Trọng buôn lậu, vậy lượng tiền vàng khổng lồ đó chảy đi đâu rồi? Trong trận chiến giữa Thụ Lâm và Cẩm Y Vệ Bắc Tề, rốt cuộc Thẩm Trọng cũng nói ra đáp án, là Nhị Hoàng tử cùng Lý Vân Duệ*.

*Góc nhắc bài: Lý Vân Duệ là Trưởng công chúa nhen mn.

Còn Thụ Lâm là ai thì đố mn đó, ai đoán được thì mn vô vỗ tay khen thưởng nha hí hí.

Phạm Nhàn đã sớm đoán ra Lý Vân Duệ, nhưng Nhị Hoàng tử thực sự là nằm ngoài dự đoán.

Từ khi hắn đến Kinh Đô, dường như biến thành cá chui vào rọ, cái mạng nhỏ của hắn bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, vốn chẳng phải chỉ có một mình Trưởng công chúa. Phạm Nhàn chán ghét cái loại cảm giác bị người khác chèn ép, nếu như có người muốn đùa bỡn hắn, trước tiên phải xem kẻ đó bản lĩnh cứng cỏi đến đâu. Phạm Nhàn hắn thiên sinh phản cốt*, vốn tưởng rằng đến thế giới mới mẻ này thì có thể vui vẻ thoải mái mà sống, tùy ý trải qua một đời, thế nhưng vận mệnh lại không cho phép.

*Thiên sinh phản cốt: chỉ những người trời sinh đã mang theo tính khí phản nghịch.

Ngôn Băng Vân cũng hơi ngạc nhiên, y nhíu đầu mày: "Ngươi muốn đối phó Hoàng tử?".

"Chỉ là tự vệ mà thôi", Phạm Nhàn cà lơ phất phơ nói, "Hiện tại Tiểu Ngôn công tử có lẽ hiểu rất rõ tâm trạng của ta, ta không muốn trở thành vật hi sinh trong tay mấy nhân vật máu mặt đó". Hắn có chút suy nghĩ mà nhìn đứa nhỏ ngủ say trên giường.

Ngón tay Ngôn Băng Vân vuốt ve trang sách, yên lặng một lúc, như thể đang tính toán những ảnh hưởng mà sự việc này mang lại. Mãi một lúc sau, đôi mắt y mới hồi thần, nhìn về phía Phạm Nhàn, nhỏ giọng nói: "Nếu như chuyện này ầm ĩ, ta không làm người chịu tội thay".

Phạm Nhàn nhướng nhướng mày: "Ta thấy Tiểu Cường có duyên với thế gian này, tuyệt đối sẽ không để nó không cha không mẹ. Yên tâm".

Hai chữ cuối cùng vững vàng dứt khoát, điều này có nghĩa là từ hôm nay trở đi, Ngôn Băng Vân trên con đường làm quan chỉ có thể đi cùng Phạm Nhàn, hai người họ đều có những thứ muốn đạt được, cũng xem như là phối hợp ăn ý.

Ngôn Băng Vân lại nói: "Tháng sau ta quay lại Tứ xứ, trước cuối tháng sẽ cung cấp tin tức cho ngươi".

Phạm Nhàn mỉm cười thống khoái, bất chợt rút ra từ trong ngực một bức thư, đưa đến phía trước: "Món hạ lễ cuối cùng".

Ngôn Băng Vân nhíu mày nhận lấy, lúc nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên bìa thư liền nhịn không được co giật mí mắt. Y hơi thảng thốt nhìn về phía Phạm Nhàn, Phạm Nhàn giải thích: "Sáng hôm đó lúc hắn rời đi vô tình gặp ta, ta viết cho hắn địa chỉ của ta ở Khánh Quốc. Nếu như trực tiếp gửi thẳng đến Ngôn phủ, ta sợ con chim bồ câu của hắn sẽ bị Ngôn đại nhân nướng trụi lông".

Ngôn Băng Vân lặng lẽ quan sát bìa thư, Phạm Nhàn thi lễ cáo biệt, thức thời mà chừa lại cho y một chút không gian riêng, tự mình thong thả đẩy cửa ra ngoài.

Trong thư toàn là giọng điệu nói đông nói tây quen thuộc của Tạ Doãn, nói hết nửa ngày lại nói đến việc trên đường đi nhìn thấy phong sĩ nhân tình gì đó gì đó, căn bản chẳng hề nhắc về sự tình lúc hắn ở Hậu Ngụy thế nào. Viết bức thư này là khi hắn vừa đến Thục Trung, chỉ kể sơ lược một chút về chuyện lương thảo, đại quân thương tiến, Kiến Nguyên Đế cùng tất cả đại thần đều khí thế hừng hực, nhất định giành thắng lợi trong cuộc tấn công Bắc Tề sắp tới. Cuối cùng tốn một đống giấy để nhắc nhở Ngôn Băng Vân cao ngọa thả gia san*, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, mọi việc nên lùi một bước, chớ có phô trương thanh thế. Nếu như đứa nhỏ ra đời, nhớ phải viết thư nói với hắn, sau một hồi đắn đo lại bổ sung thêm một câu, không muốn nói cũng không sao.

*Cao ngọa thả gia san: nằm khểnh lại có cơm xơi (một câu t trong bài "Uống rượu cùng Bùi Địch" – Vương Duy). Trong đoạn này có thể hiểu là cu Doãn nhắc bé Mây nhớ ăn ngủ đầy đủ, đúng giờ đúng giấc.

Ngôn Băng Vân như thể nhìn thấy dáng vẻ Tạ Doãn xoắn xuýt gặm gặm đầu bút, do dự hết lần này đến lần khác rồi mới viết ra câu này, kìm không được cười khẽ một tiếng. Y đặt bức thư xuống, cúi đầu nhìn bé con đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, ánh mắt Ngôn Băng Vân tràn ngập sự dịu dàng mà chính bản thân y cũng chẳng phát hiện ra.

🍍🍓

Chap này hỏng có ku Doãn mấy nên up chiếc hình xinh xẻo của Doãn Nhi mà đoàn phim mới nhá hàng vào sáng hôm nay nho mn 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro