Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Cứng miệng trong sách mẫu

Nơi rừng sâu rậm rạp, lá trúc thổi vi vu.

Một hắc y nam tử cõng theo một nam nhân thân mang bạch bào, đạp lên nhánh cây nhẹ nhàng bay đi. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương của hắn, men theo đường viền quai hàm sắc bén, bởi vì tư thế di chuyển mà lay động rơi xuống nơi ngực trước, thấm ướt một khoảng nhỏ trên y phục.

Đầu Ngôn Băng Vân vùi vào hõm cổ Tạ Doãn, cánh tay từ sau lưng vòng qua vai, rũ xuống trước khuôn ngực của Tạ Doãn. Mặt y dán vào một bên cổ hắn, làn da hơi lạnh kích thích đến mạch đập, hơi thở mỏng nhẹ phả vào gáy Tạ Doãn, hai cánh tay lại vô thức siết chặt.

Tạ Doãn cảm nhận được động tác của y, chầm chậm tiếp đất, vững vàng ôm chắc hai bên đùi, ổn định người đứng trên bụi cỏ. Hắn quay đầu qua thấp giọng hỏi: "Đau ở đâu sao?".

Ngôn Băng Vân trầm mặc lắc lắc đầu, sợi tóc vụn vặt cọ lên mặt Tạ Doãn, mang đến cảm giác ngứa ngáy. Y ngọ nguậy muốn đặt chân xuống, dường như vô cùng mất thể diện việc mình bị người khác cõng trên lưng. Tạ Doãn sợ y tự làm mình bị thương, liền buông lỏng tay, quay người một tay đỡ lấy khuỷu tay y, tay còn nắm chặt cổ tay y, thuận thế để Ngôn Băng Vân nửa dựa vào người mình.

"Vân Nhi. Phía trước một dặm là dịch trạm, chúng ta ở đó đợi sứ đoàn. Ta mang theo thuốc, chốc nữa để ta...".

"Ngươi lừa ta".

Ngôn Băng Vân lạnh lùng mở miệng.

Lời nói ra bỗng ngưng bặt, Tạ Doãn kinh ngạc nhìn Ngôn Băng Vân, cả đầu mù mờ: "Ta, ta lừa ngươi cái gì cơ?".

Ngôn Băng Vân yếu ớt giãy khỏi vòng tay Tạ Doãn, đỡ bụng khom lưng, quật cường tự mình đi về trước mấy bước, nhưng bước chân y nhẹ bẫng, chưa đi được hai bước đã như thể sắp sửa ngã nhào. Tạ Doãn sải một bước dài đến chỗ Ngôn Băng Vân, vững vàng đỡ lấy, chưa nói hai lời đã bế hẳn người lên. Trải qua sáu tháng gian khổ, Ngôn Băng Vân giờ đây nhẹ như một tờ giấy Tuyên Thành, dù cho bụng y còn đang ẩn giấu một sinh mệnh nhỏ, cũng không làm cho trọng lượng cơ thể tăng thêm bao nhiêu.

Ngôn Băng Vân cau mày đẩy ngực Tạ Doãn, thiếu niên nhìn đơn bạc nhưng sức lực lại mạnh vô cùng, vững như Thái sơn, không cách nào lay động. Lần này Tạ Doãn dù thế nào cũng không thả y xuống, cứ đại bộ lưu tinh như vậy mà ôm người bước đi, ánh mắt nhìn thẳng về trước: "Có chuyện gì đến dịch trạm hẵng nói".

Ngôn Băng Vân rút hết sức lực, cuộn tròn người lại, như một chú mèo nhỏ đang bị bệnh nằm trong lòng Tạ Doãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên cổ áo hắn, cảm giác toàn thân vừa cứng ngắc vừa khó chịu.

"Tay", Tạ Doãn đột nhiên mở miệng. Ngôn Băng Vân khó hiểu nhìn hắn, đập vào mắt là đôi môi mỏng và cái cằm gầy nhọn của người kia. Tạ Doãn rũ mắt, cười cười nhìn y: "Ôm ta, ta sợ làm ngươi ngã mất".

Ngôn Băng Vân không tình không nguyện ôm lấy cổ Tạ Doãn, thân hình hơi lắc lư, là Tạ Doãn xốc y lên một chút. Cánh tay y vô thức càng siết chặt, mặt cũng dựa vào vai người kia.

Hơi thở chàng thiếu niên nặng nề, nhưng tay lại vẫn cứng như sắt thép, chưa từng run rẩy, lo sợ người trong lòng khó chịu. Lá trúc giữa rừng "xào xạc" reo vang, nghe như tiếng thác nước chảy mãi không ngừng. Ánh dương chiều đổ xuống bóng cây trên đầu, phản chiếu tia sáng mỏng manh, giống như từng thỏi bạc sinh ra từ đầu ngọn cây, giữa kẽ lá xanh nhạt rải xuống những đốm sáng vụn vặt, rơi trên đất bằng, cũng rơi cả trên thân hình hai người nọ.

Ngôn Băng Vân cắn chặt răng không nói chuyện, hai cánh môi vốn trắng xanh bị y yên ắng mím chặt càng không còn chút huyết sắc. Trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, bụng y có chút cuộn đau, có lẽ là biên độ động tác vừa nãy quá lớn, thai nhi trong bụng đang ra sức kháng nghị.

Sự run rẩy nhẹ của y kinh động đến Tạ Doãn, hắn ngay lập tức dừng chân, cúi đầu nhìn Ngôn Băng Vân, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng: "Vân Nhi, đau ở đâu?".

Ngôn Băng Vân chết không hé miệng, từ trong kẽ răng nhả ra mấy chữ: "Tiếp. Tục. Đi".

Dịch trạm đã ở ngay trong tầm mắt, ngọn cờ của quán trọ Đại Tề cắm ở phía xa, bay phấp phới trong gió, vang lên tiếng "phần phật" liên hồi. Một tiểu nhị đang cúi người lau chiếc bàn gỗ được bày ở bên ngoài, mái hiên trên đỉnh đầu lõm xuống nhè nhẹ, mấy người khách qua đường đang vừa uống trà vừa hóng gió, trò chuyện tán dóc.

Tạ Doãn thở ra một hơi thật trầm, cánh tay siết chặt, bước chân gấp gáp đi về phía bên kia. Tiểu nhị từ xa đã nhìn thấy hai người họ, vội vàng nhiệt tình chạy ra đón tiếp, hỏi khách nhân muốn dùng gì. Tạ Doãn cả mặt lạnh tanh đi thẳng vào cửa, nhanh chóng để lại mấy lời dặn dò: "Một gian phòng, một ấm nước nóng, một cái khăn".

Tiểu nhị nhìn ra hai vị khách nhân này lai lịch không nhỏ, không dám sơ suất, liền đi trước dẫn đường, cúi đầu khom lưng đưa người lên lầu. Rẽ vào gian phòng đầu tiên trên lầu hai, Tạ Doãn sải bước vào, nhẹ nhàng đặt Ngôn Băng Vân lên giường, sau đó quay đầu lại nói tiểu nhị đang đứng ở cửa: "Đem thuốc này đi sắc rồi mang lên, khoảng chừng một nén nhang là được".

Tiểu nhị tay chân luống cuống tiếp lấy gói thuốc Tạ Doãn ném qua, còn có một thỏi bạc, luôn mồm vâng dạ, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.

Tạ Doãn đóng cửa lại, quay người trở về trước giường. Khuôn mặt của Ngôn Băng Vân trắng đến mức dọa người, cánh tay gầy nhỏ bởi vì đau mà dần dần trở nên trắng toát, phía trên còn nổi gân xanh, cái bụng lớn nhấp nhô lên xuống không ngừng. Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy hốc hác này của y, Tạ Doãn trong phút chốc cảm thấy tim như bị hàng ngàn lưỡi đao giày xéo, đến cả chân răng cũng âm ỉ đau.

Thanh âm của hắn cũng bất giác nhỏ lại, giống như sợ dọa đến Ngôn Băng Vân: "Vân Nhi, bụng đau sao?".

Cơn đau từng trận từng trận, sau khi nằm xuống rồi liền dần dần dịu bớt, Ngôn Băng Vân run rẩy hít thở, nhìn về phía Tạ Doãn đang ngồi xổm ngay đầu giường. Đối phương giống như một hòm thuốc di động, từ trước ngực móc ra một cái bình sứ nhỏ, lại lấy một miếng nhân sâm đưa đến bên miệng y, dịu dàng nói: "Ngậm đi, có chút đắng, đợi ta đi lấy cho ngươi ít đường".

Ngôn Băng Vân lạnh giọng nói: "Ai bảo cần đường?".

Tạ Doãn mềm giọng vỗ về: "Được được được, không cần đường, ngậm ở dưới lưỡi nào". Miếng sâm để sát ngay môi dưới Ngôn Băng Vân, y trầm mặc há miệng nâng đầu lưỡi lên, Tạ Doãn liền đặt nhân sâm vào ngay dưới lưỡi y.

Vị đắng đậm đà ngay lập tức lan tỏa trong khoang miệng, kích thích tuyến nước bọt của y càng lan tràn nơi cổ họng. Ngôn Băng Vân nhẹ cau mày, đắng không nói nên lời, mà mỗi ngụm nước bọt nuốt xuống, mùi vị đắng ngắt lắng đọng mãi không tan đó lại như gió cuốn mây tan càn quét vị giác của y.

Tạ Doãn đã quen với chuyện y cứng miệng và khẩu thị tâm phi, nâng tay lên dùng vạt áo lau đi mồ hôi trên trán y, nhìn thấy đầu mày người kia nhăn tít, lại cười khẽ nói: "Ta nói rồi, đắng phải không?".

Ngôn Băng Vân không lên tiếng, quay đầu đi, vin vào lý do miệng mình còn ngậm đồ, cây ngay không sợ chết đứng mà giữ im lặng.

Tạ Doãn cũng không chọc y, chỉ đưa tay cởi y sam dính đầy bụi bẩn của Ngôn Băng Vân, bạch bào bị lăn đến mức bẩn thỉu lột xuống, hắn xếp gọn chúng lại rồi đặt lên bàn, sau đó giũ chăn đắp lên người y. Cùng lúc đó, cửa phòng bị gõ vang, tiểu nhị đang xách một ấm nước nóng thò đầu từ ngoài vào.

Tạ Doãn nhận lấy nước nóng và khăn vải. Tiểu nhị nói thuốc đang được sắc rồi, nhận được mấy miếng bạc vụn liền phấn khởi lui ra, vừa đi được vài bước đã lại nghe thấy tiếng Tạ Doãn kêu lại: "Tiểu nhị, chốc nữa mang thêm ít đường phèn lên đây".

Tiểu nhị lập tức đáp vâng.

Tạ Doãn đổ nửa ấm nước nóng vào chậu gỗ, lại nhúng khăn vào, khăn được ngâm trong nước còn bốc lên hơi nóng nghi ngút, không nặng không nhẹ làm bỏng tay Tạ Doãn. Hắn toét miệng cười, cầm khăn vắt khô, sau đó ngồi xuống đầu giường lau mặt cho Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân thích sạch sẽ, cho dù ở trong ngục sáu tháng, tính khí này của y cũng không hề bị mất đi. Tạ Doãn hết sức chăm chú lau sạch bụi bẩn trên mặt y, khăn lông ấm áp xoa lên còn hữu dụng hơn bất kỳ loại thuốc quý nào. Luồng nhiệt làm tan chảy đi sự băng lãnh của y, khiến khuôn mặt nhỏ có lại chút huyết sắc, đến cả đôi mắt lạnh tanh cũng dần trở nên ẩm ướt.

Tạ Doãn vặn xoắn khăn vải, lại vắt khô một lần nữa, sau đó cẩn thận tỉ mỉ lau bụng y, may mà phần da bụng không bị trầy, chỉ hơi ửng đỏ. Ngôn Băng Vân nhìn dáng vẻ trân trọng của Tạ Doãn, cảm thấy vị đắng ở trong miệng cũng dần dần chảy xuống tim.

Đứa nhỏ trong bụng như thể mềm nắn rắn buông, Tạ Doãn ở chỗ này liền không dám tiếp tục động loạn nữa. Hắn dùng tay phủ lên bụng y mà xoa nhẹ vỗ về, mày mắt đều mang theo ý cười, âu yếm cùng ôn nhu tột độ.

"Ngươi biết... sứ đoàn hôm nay rời kinh không?". Ngôn Băng Vân đột nhiên mở miệng, bởi vì đang ngậm miếng sâm dưới lưỡi nên giọng nói có chút không rõ ràng. Y nói ngọng từ "biết" thành "bít", ngữ khí ban đầu vốn lạnh băng vì lỗi sai này mà trở nên có chút hờn dỗi, giống như một oán phụ đang làm nũng. Vậy nên vừa dứt lời, Ngôn Băng Vân liền bực bội nhắm mắt lại, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

*Bản gốc: bé Mây không nói được âm đầu lưỡi sau nên phát âm /zhi dao/ thành /zi dao/.

Tạ Doãn ngược lại cười khẽ, dường như bị sự dễ thương của y chạm đến, ánh mắt chăm chú tập trung trên bụng y, cúi đầu hôn nhẹ lên nơi bị va chạm đến phiếm hồng kia, khiến Ngôn Băng Vân thẹn đến mức cả khuôn mặt trong chốc lát liền trở nên đỏ ửng. Tạ Doãn đắp chăn lại cho y, thong thả cất giọng: "Biết".

Ngôn Băng Vân không biết bản thân hỏi điều này làm gì, là khởi binh vấn tội? Trách hắn không đến cáo biệt, nếu như hôm nay không có trận phục kích đó, y liền từ nay rời kinh, người này ngay cả lời tạm biệt cũng không đến gặp y mà nói? Mà từ trước đến giờ, ép Tạ Doãn cút xa bản thân lại chính là y, quả thật mâu thuẫn, y có tư cách gì vấn tội đây.

Y dứt khoát không nói gì nữa, nhắm mắt lại ngủ, lại nghe thấy tiếng Tạ Doãn trầm thấp: "Đêm qua, sư phụ viên tịch rồi".

Thanh âm mang theo sự bi ai không nói nên lời, giống như một cơn gió nhẹ, ở trong gian phòng nhỏ hẹp phất phơ phiêu đãng. Ngôn Băng Vân kinh ngạc, ánh mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Tạ Doãn. Tạ Doãn thần tình nghiêm túc, không phải đùa giỡn, đôi mắt vẫn thường mang theo ý cười giờ đây thu lại hết thảy bỡn cợt, chỉ còn lại nỗi thống khổ tột cùng, nhìn sâu vào mắt Ngôn Băng Vân.

Hai người trầm mặc, yết hầu Ngôn Băng Vân khẽ động, quen biết Tạ Doãn lâu như thế, y đương nhiên biết đối với Tạ Doãn, pháp sư Đồng Minh có ý nghĩa như thế nào. Cứu mạng hắn hai lần, vừa là thầy vừa là cha, tình thân so với huyết thống chân chính còn trân quý hơn. Ngôn Băng Vân từng gặp ông một lần, lão tăng tuổi tuy đã gần chín mươi, ánh mắt vẫn quắc thước có thần, đức cao vọng trọng, mặc một thân áo tăng, vẻ mặt bình tĩnh, không bi không hỉ.

"Nước sông chảy mau, dòng trôi đi mãi", Ngôn Băng Vân mở miệng an ủi, "Mạng người cũng vậy, ra đi không về*". Tạ Doãn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, mười ngón đan xen cùng một chỗ, Ngôn Băng Vân hiếm khi không giãy ra.

*Bản gốc: Như hà sử lưu, vãng nhi bất phản, nhân mệnh như thị, thệ giả bất hoàn. <Pháp Câu Kinh>

Tạ Doãn cúi người nhẹ nhàng gác đầu lên ngực Ngôn Băng Vân, thiếu niên lão thành như hắn để lộ ra sự yếu ớt bất an mà bình thường khó thấy. Giờ này khắc này, hắn như một đứa trẻ mất đi phương hướng, ở nơi thiên địa bao la bốn phía đều trắc trở, ánh mắt mịt mờ, chỉ muốn tìm một nơi để nương thân. Ngôn Băng Vân thở dài một hơi khó thấy, bàn tay không bị nắm lấy đưa lên, khẽ vỗ về xoa đầu Tạ Doãn.

Thanh âm của Tạ Doãn nặng trĩu, còn xen lẫn một tia tủi thân, như trực tiếp xuyên qua da thịt mà truyền đến lồng ngực y: "Sư phụ vẫn còn chưa gặp ngươi".

Tay Ngôn Băng Vân đặt sau gáy hắn, ngón tay luồn vào tóc, chốc chốc lại cào nhẹ, nhàn nhạt nói: "Sao ngươi biết sư phụ chưa từng gặp ta?".

Tạ Doãn cứng lại một lúc, nghi hoặc hỏi lại y: "Gặp rồi sao? Lúc nào? Sao ta không biết?".

Nhân sâm trong miệng chuyển một vòng, sau cùng bị nhai vụn rồi im ắng nuốt vào, Ngôn Băng Vân nuốt mạnh ngụm nước bọt mang theo vị đắng đó, nói: "Sau khi quen biết ngươi không lâu, ta có đến miếu một lần. Thắp vài nén nhang, cũng gặp được lão nhân gia người".

Tạ Doãn ngẩng đầu ngồi thẳng, mái tóc bị ngón tay Ngôn Băng Vân cào qua rối lại thành một cái nút, trông lại có chút thô. Hắn yên tĩnh nhìn Ngôn Băng Vân: "Điều tra ta?".

Ngôn Băng Vân trào phúng nhếch khóe miệng: "Mật thám Khánh Quốc như ta, điều tra ngươi không phải rất bình thường sao? Ai bảo ngươi dăm ba hôm lại chạy đến chỗ ta". Y trên miệng tuy nói vậy, nhưng mắt vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của Tạ Doãn, xem xem hắn có tức giận hay không.

Giọt lệ thấm trên khóe mắt bị Tạ Doãn dùng ngón cái lau đi, chuyển sang dáng vẻ cười híp mắt: "Chỉ từng đến một lần?".

Ngôn Băng Vân kỳ quái lườm hắn một cái, gật gật đầu. Tạ Doãn mỉm cười nhìn y, nâng tay lên vuốt ve cái bụng tròn, lại đột nhiên cúi người dùng lực hôn lên môi Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân bị nụ hôn mạc danh kỳ diệu này của hắn tập kích đến mức đờ đẫn, đầu lưỡi ấm nóng đột phá khớp hàm, triền miên một chỗ với lưỡi gà thơm mềm của Ngôn Băng Vân. Vị đắng còn sót lại trong khoang miệng của y bị Tạ Doãn hút đi hết sạch, khiến cả gốc lưỡi Ngôn Băng Vân cũng dần âm ỉ tê dại. Y không biết Tạ Doãn đột nhiên vì cái gì mà phát bệnh, nghĩ vậy, tay liền đập mấy cái lên ngực hắn.

Tạ Doãn buông hai cánh môi kia ra, tựa trán lên trán y, cười khẽ nói: "Sư phụ ta rất thích ngươi".

Ngôn Băng Vân thoắt cái đỏ mặt, ánh mắt luống cuống nhìn ngó lung tung.

Tạ Doãn lại không biết xấu hổ, đáng ghét nói tiếp: "Gia sư như cha, đạt được sự ưng thuận của người rồi, ngươi chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta".

Ánh mắt lạnh băng của Ngôn Băng Vân quay về, Tạ Doãn liền ngoan ngoãn ngậm miệng, hệt như con gà con bị người ta khiển trách. Hắn cúi đầu nghịch đầu ngón tay Ngôn Băng Vân, lại sờ lên cái bụng tròn lẳn của y.

Bàn tay to rộng vuốt ve quá lâu, bụng liền có chút ngứa. Ngôn Băng Vân thấy hắn không có ý định thu tay, cau mày đánh bay bàn tay kia đi, lạnh giọng nói: "Có cái gì đáng để xoa?".

Tạ Doãn bĩu bĩu môi: "Ta và con giao lưu, giao lưu cảm tình".

Ngôn Băng Vân quay đầu vào phía trong giường, híp mắt lại nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến ngươi, cũng không phải là con của ngươi".

Tạ Doãn thuận theo lời y, đặc biệt không có thành ý phụ họa nói: "Được được được, không phải con ta không phải con ta".

Ngữ khí không để ý này của hắn khiến Ngôn Băng Vân vô cớ dâng lên một luồng nộ khí, y cáu kỉnh rút tay về. Tạ Doãn lần này tay không có để nắm, bụng không có để xoa, chỉ đành tội nghiệp đáng thương mà sờ sờ mũi.

Tạ Doãn lại thận trọng sáp người qua hỏi: "Thật sự không gặp lại sư phụ ta? Ngày thứ hai tiết Thượng Nguyên năm nay cũng không gặp?".

Ngôn Băng Vân đang tâm loạn ý phiền, nghe câu hỏi này của hắn, trong lòng kỳ quái tại sao hắn lại cứ cố chấp việc bản thân diện kiến sư phụ hắn làm gì, lại cảm giác mình dường như quên mất thứ gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra, đành chỉ lạnh lùng "ừm" một tiếng.

Tạ Doãn vuốt mái tóc đã được rũ ra của y, lại hôn lên một bên cổ. Nụ hôn này nhẹ nhàng thoáng qua, Ngôn Băng Vân còn chưa phản ứng lại, độ ấm đã tan đi mất.

Cửa phòng lại bị gõ vang, Tạ Doãn quay người nói một tiếng mời vào, nhưng lần này người đến không phải tiểu nhị, mà là Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn tay bưng một cái khay gỗ, phía trên là bát thuốc lỏng đen kìn kịt, còn đang tỏa khói trắng nghi ngút, bốc thẳng lên mặt Phạm Nhàn, khiến ngũ quan của hắn đều nhăn tít lại. Hắn nín thở đưa thuốc vào tay Tạ Doãn, lúc này mới thở ra một hơi, nói: "Tạ huynh, thuốc này của huynh nên bỏ ít Hoàng Liên lại, vừa ngửi đã thấy đắng rồi".

Tạ Doãn nâng chén cầm muỗng khuấy nhẹ, lại thổi cho nguội bớt: "Bởi vậy mới dặn quán trọ mang lên một ít đường phèn".

Phạm Nhàn đặt khay lên bàn, bản thân thì tùy tiện ngồi xuống ghế nhìn Tạ Doãn múc thuốc đút cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân dựa vào đầu giường uống một muỗng, đầu mày liền ngay lập tức xoắn lại, mím môi không chịu uống nữa, Tạ Doãn nhẹ giọng dỗ dành y như dỗ con nít.

Ánh mắt Phạm Nhàn qua lại nơi bầu không khí ái muội giữa hai người này, cười nói: "Tiểu Ngôn công tử, lúc đó ta sắc thuốc cho ngươi, ngươi vậy mà một tiếng cũng không than, ý chí kiên cường. Hiện tại uống một bát thuốc đắng liền như lâm đại địch, quả nhiên khi người ta đau liền trở nên yếu đuối hơn nhiều".

Ngôn Băng Vân lạnh nhạt liếc hắn, ánh mắt chứa đầy vụn băng, nhưng cũng không mảy may xuyên thủng được chút nào khuôn mặt cười đùa cợt nhả của Phạm Nhàn. Tạ Doãn đưa một viên đường đến bên miệng Ngôn Băng Vân, y động quai hàm, đẩy tay hắn ra, tự mình cầm lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn. May mà thuốc đã nguội bớt, nếu không y mà cứ uống như thế, hẳn là miệng đã bị bỏng đến mức nổi một hàng mụn nước luôn rồi.

Tạ Doãn và Phạm Nhàn cùng một vẻ cau mày nhìn y, Ngôn Băng Vân đẩy cái bát trống trơn về lại tay Tạ Doãn, khổ sở nuốt thuốc xuống, hàng mày thanh tú không khống chế được vặn xoắn lại. Phạm Nhàn cạn lời lắc lắc đầu, bật ngón cái nói: "Tại hạ sai rồi, Ngôn công tử ngài vẫn là một hán tử có cốt khí".

Tạ Doãn lại đưa viên đường qua, Ngôn Băng Vân đánh chết cũng không mở miệng, Tạ Doãn liền buông một tiếng thở dài: "Phạm huynh, có thể để y nghỉ ngơi một ngày không?".

Phạm Nhàn xoa xoa thái dương. Việc hồi kinh của sứ đoàn đã lùi lại mấy ngày, không thể lại tiếp tục trì hoãn nữa. Đến cả Trang Mặc Hàn tạ thế, Phạm Nhàn cũng không thể trở về cúng bái. Ngôn Băng Vân không đợi Phạm Nhàn mở miệng đã thờ ơ nói: "Không cần, hiện tại có thể lên đường".

Nói rồi liền nóng nảy vén chăn ra, bước chân muốn xuống giường, lại bị Tạ Doãn vội vàng cản lại. Phạm Nhàn cũng giơ tay chặn đứng: "Aiyo Ngôn công tử của ta, ngoan ngoãn nằm đi, không cần ngài lên tiền tuyến, đừng có nôn nóng như vậy".

Phạm Nhàn đứng dậy chỉnh lại tay áo, sau đó chắp hai tay sau lưng nhìn Tạ Doãn: "Tạ huynh, chuyến này huynh định đưa tiễn đến đâu?".

Tạ Doãn ném đường vào miệng mình nhai "lộp rộp", xem ra lại trở về dáng vẻ du thử du thực như trước kia: "Không biết nữa, rảnh rỗi chính là rảnh rỗi thôi".

Phạm Nhàn cười cười: "Vậy huynh có thể trốn trong xe ngựa của Ngôn công tử rồi. Quan viên trong Hồng Lô tự của Khánh Quốc chúng ta, mỗi cái miệng đều không phải là đèn đã cạn dầu*".

*Không phải đèn đã cạn dầu: có bản lĩnh, không tầm thường.

Tạ Doãn thầm hiểu trong lòng, Phạm Nhàn liền quay người rời đi, trước khi ra ngoài còn vịn cửa quay đầu lại nói: "Nhiều nhất một canh giờ nữa xuất phát, trước khi trời tối phải đến được dịch trạm tiếp theo".

Tạ Doãn gật đầu, Phạm Nhàn bước ra khép cửa lại, trong phòng lại hồi phục sự yên tĩnh. Phòng trọ của dịch trạm quy mô không lớn, vừa đánh mắt liền có thể nhìn bao quát xung quanh. Cửa sổ nửa hé, thổi vào một cơn gió mát trong lành, cây xanh được bày trên bàn khả ái lay động cành lá.

Phạm Nhàn vừa đi, Ngôn Băng Vân liền lạnh nhạt cất tiếng: "Ta không cần ngươi đưa đi, ngươi quay về".

Tạ Doãn hoàn toàn không để ý, chỉ cắn miếng đường, "ực" một cái nuốt vào, sau đó lại ném thêm một viên mới vào miệng, sáp lại gần cúi người bịt kín môi Ngôn Băng Vân. Tạ Doãn nhanh chóng đưa viên đường trong miệng qua, sau đó cắn nhẹ một cái lên cánh môi dưới đang tách ra của y, tiếp đó còn tinh ranh lắc lắc đầu, ánh mắt yêu thương nhìn Ngôn Băng Vân, mở miệng nói: "Đường này không ngọt lắm, đến trạm kế tiếp ta tìm loại khác cho ngươi".

Viên đường trong miệng Ngôn Băng Vân nhả ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong, cứ như vậy dần dần tan chảy, vị ngọt của đường áp chế vị đắng của thuốc. Y giận dữ trừng mắt nhìn cái tên đang sắm vai biển lớn thu nạp trăm sông* kia, dùng lực kéo chăn, đẩy Tạ Doãn xuống đất.

*Biển lớn thu nạp trăm sông: hải nạp bách xuyên: ẩn dụ chỉ sự bao dung cực kỳ lớn.

Tạ Doãn lách người đứng dậy, lại cuống quýt sáp lại đỡ Ngôn Băng Vân nằm xuống, quả thật là đức tính đẹp đẽ càng đánh càng hăng. Ngôn Băng Vân vừa đặt đầu xuống gối, cơn buồn ngủ đã ngay lập tức trào dâng mãnh liệt. Không biết là do thân thể mệt nhọc hay thuốc đã có tác dụng rồi, cuối cùng y mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng vẫn kiên cường kìm nén không ngủ.

Tạ Doãn ngồi xổm bên giường chống cằm ngắm sườn mặt của y, dùng ánh nhìn phác họa lên đường nét. Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, Ngôn Băng Vân lúc này mới dùng thanh âm yếu ớt sau cùng lẩm bẩm nói: "Tạ Doãn, ta muốn ăn... kẹo hồ lô".

Tạ Doãn sáp người qua, chưa nghe được rõ ràng, mấy chữ đó ở trong miệng Ngôn Băng Vân trộn lại như hồ dán, hắn chỉ láng máng nghe được y kêu tên mình, lại không biết phía sau còn nói gì nữa. "Ngươi muốn ăn gì?", y dỏng tai chăm chú lắng nghe, cau mày truy hỏi đến cùng, trong ngữ khí có chút cấp bách vì cuối cùng cũng được người kia cho phép, hận không thể gióng trống khua chiêng chiếu cáo thiên hạ, Ngôn Băng Vân vậy mà mở miệng nói với hắn rằng y muốn ăn gì đó rồi!

Đáng tiếc Ngôn Băng Vân đã ngủ say, hiển nhiên cũng không nói lại lời kia với hắn nữa. Tạ Doãn mất mát rũ vai, vén chăn cẩn thận cho y sau đó đứng dậy ra ngoài.

Ngoài cửa, Phạm Nhàn dựa vào tay vịn lầu hai, dáng vẻ vô công rồi nghề nghịch một con dao găm. Thấy Tạ Doãn bước ra, hắn cúi người cắm dao lại vào ủng, cởi mở cười nói: "Xuất môn tại ngoại, phòng thân tự vệ".

Tạ Doãn gật gật đầu, không có chút gì gọi là bất ngờ kinh ngạc, chỉ thong dong bước đến bên cạnh, nói về ám khí hành tẩu giang hồ của mình. Hai người sóng vai dựa lên tay vịn rồi nhìn xuống đội ngũ đoàn xe đang uống trà ăn cơm ở dưới đại sảnh, tán gẫu một hồi.

Phạm Nhàn vô cùng buồn chán ngáp một cái, nhàn nhạt nói: "Thượng Kinh sắp loạn rồi".

Tạ Doãn không tiếp lời, chỉ cười như không cười nhìn Phạm Nhàn. Hai người dùng ánh mắt giao đấu, chưa được bao lâu đã biến chiến tranh thành tơ lụa. Phạm Nhàn nói: "Đừng căng thẳng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu".

Tạ Doãn cười hỏi: "Kẻ địch của huynh là ai?".

Phạm Nhàn hiên ngang lẫm liệt cất giọng: "Phàm gây bất lợi với Khánh Quốc ta, đều là kẻ địch".

Tạ Doãn "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Vậy sẽ có một ngày, ta cũng trở thành kẻ địch của huynh".

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm Tạ Doãn một hồi, bình tĩnh nói: "Huynh sẽ không".

Tạ Doãn tiêu sái dựa vào cột, Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Huynh muốn phục quốc, đúng không?".

Tạ Doãn không chút tị húy gật đầu. Phạm Nhàn cúi đầu suy tư một lúc, lại cất giọng: "Để ta đoán thử. Binh mã Hậu Ngụy đã khởi hành rồi, chuyến này huynh đi không chỉ để hộ tống Ngôn Băng Vân, mà còn để về phía nam tiếp ứng cho đại quân, đúng không?".

Trong mắt Tạ Doãn xẹt qua một chút ý cười: "Phạm huynh, thông minh".

Phạm Nhàn mặt dày chắp tay thi lễ: "Xin đành chấp nhận".

Tạ Doãn chuyển ánh nhìn qua hướng bên cạnh, vòng tay trước ngực khoan thai nói: "Phạm huynh, không biết huynh có hiểu cảm thụ khi thân mình đặt ở nhà đế vương không. Có loại thiên mệnh, chính là áp đặt huyết thống lên thân phận như thế này đây". Hắn cúi đầu cười cười, ngay lúc đó, hắn như bỗng nhiên từ một tên nhàn hạ lười biếng, tách rời thế sự, biến thành hậu duệ quý tộc mà gia thế đã tàn lụi suy vong. "Có điều huynh đoán không tồi, ta nghĩ chúng ta sẽ không trở thành kẻ địch".

Tạ Doãn chớp chớp mắt: "Nói cho cùng, Băng Vân vẫn là thuộc hạ của huynh".

Phạm Nhàn ranh ma thêm vào một câu: "Hơn nữa, còn cần ta hộ sinh cho y".

Nụ cười của Tạ Doãn cứng đờ trên mặt, hắn khóe miệng co giật, lắp bắp hỏi lại: "Huynh, huynh hộ sinh cho y?".

Phạm Nhàn minh nguyệt thanh phong gật gật đầu, còn đứng thẳng người chỉnh lại y sam, biểu thị bản thân là một danh y tuyệt thế, hắn nói: "Không thì còn có thể là ai? Ngôn công tử là thân phận nào? Thai nhi trong bụng lại có lai lịch gì? Người biết chuyện đương nhiên càng ít càng tốt".

Lời của hắn rất có đạo lý, nhưng Tạ Doãn vẫn tức ngực khó thở, buồn bực nói: "Huynh thật sự chiếm hết tiện nghi của y rồi".

Phạm Nhàn hoảng sợ xua tay: "Đừng đừng đừng đừng đừng, tại hạ đã có gia thất, đời này đã lập lời thề với thê tử của ta, bạch đầu giao lão, quyết không hai lòng. Tạ huynh đừng có nói linh tinh!".

Tạ Doãn nhếch khóe miệng, đảo con ngươi thấp giọng nói: "Bảo hộ y thật tốt, xem như ta cầu xin huynh".

Phạm Nhàn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta là Đề ti Giám sát viện, Ngôn công tử tương lai sẽ là Đầu mục. Hai người bọn ta là đồng liêu, hiển nhiên cùng tiến cùng lùi".

Tạ Doãn thấp giọng than một tiếng, cảm khái nói: "Người này của ta rất cố chấp, mong Phạm huynh lượng thứ".

Phạm Nhàn nhìn cánh cửa khép chặt kia cười nhẹ một cái, gật đầu cất giọng: "Ta cũng đã lĩnh hội được rồi".

Tạ Doãn bất lực cười cười, Phạm Nhàn liền quay đầu qua nói với hắn: "Có thể nhẫn nhịn được y cũng chỉ có mình huynh thôi. Nhớ phải sống, chỉ cần huynh không chết trận, độc của Thấu Cốt Thanh, ta có biện pháp giải trừ".

Tạ Doãn nhướn nhướn lông mày: "Phạm huynh đây là đang lôi kéo ta sao?".

Phạm Nhàn lắc ngón tay: "Ta đây là đang lôi kéo Ngôn Băng Vân".

Hai người yên lặng cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, ngón tay thon dài của Tạ Doãn gõ lên tay vịn, thật lâu sau lại oán thán mở miệng: "Vậy huynh có thể đừng để y đau không?".

Phạm Nhàn trợn mắt trắng, không vui vẻ gì ném ra một câu: "Huynh coi ta là thần tiên sao?".

Tạ Doãn liền bĩu bĩu môi.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro