05.
Trận đấu vừa kết thúc, đường đi xung quanh đều bị chặn, Quý Hướng Không lái chiếc xe thể thao sặc sỡ của mình và bị kẹt hơn nửa tiếng mới có thể chạy lên đường cao tốc, hắn một cước đạp chân ga và phóng đi như bay.
Thái Đinh ngồi ở ghế phụ và từ khi bắt đầu lên xe cậu vẫn giữ nguyên một tư thế, cơ thể cậu nửa nghiêng nghiêng ngồi một cách không được tự nhiên cho lắm, hai tay thì nắm chặt dây an toàn mà Quý Hướng Không vừa thắt cho cậu, quay đầu về phía cửa sổ, một mình cúi đầu không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Trên đường cao tốc không có nhiều xe lắm, Quý Hướng Không đưa một tay lên xoa đầu Thái Đinh "Tự mình ngồi ở đó niệm cái gì đấy."
"Anh đừng làm phiền em" Thái Đinh ai oán hô lên, khóe mắt rũ xuống một cách chán nản "Em đang thương tiếc cho gánh nặng hình tượng đã mất của mình."
Lồng ngực của Quý Hướng Không rung lên, phát ra hai tiếng cười hớn hở.
"Anh còn cười, đều tại anh hết!" Thái Đinh bắt lấy cái tay đang làm loạn trên đầu mình của Quý Hướng Không, sau đó đưa đến bên miệng hung hăng cắn một cái, còn mơ mơ hồ hồ mà nói "Nếu không phải do anh bắt nạt em, thì sẽ không bị các đồng đội của anh nhìn thấy!... Xấu hổ chết đi được!"
Miệng lưỡi sắc bén nhưng khi cắn người lại không đau chút nào, chân mày của Quý Hướng Không cũng không thèm nhúc nhích một chút, để mặc cho Thái Đinh cắn "Hôm nay anh dự định sẽ dẫn em đi gặp đồng đội của anh."
Thái Đinh nhớ đến vừa rồi những đồng đội của Quý Hướng Không trái một tiếng phải một tiếng gọi chị dâu, còn có Quý Hướng Không từ đầu đến cuối đều ôm lấy mình không buông, trong lòng cậu bị bao bọc bởi những cảm xúc ngượng ngùng đồng thời cũng rất ngọt ngào, đôi mắt to lộ ra ý cười, cuối cùng cũng chịu nới lỏng hàm răng.
Mặc dù lần đầu xuất hiện khá là mất mặt, thế nhưng cậu cũng đã giết chết tình địch chỉ bằng một chiêu! Dù sao vừa rồi lúc Quý Hướng Không giới thiệu cậu với đồng đội của mình, thì vị bạn gái cũ kia cũng đang đứng ở bên ngoài.
Thái Đinh ở trong lòng dựng thẳng ngón tay cái cho bản thân, nhìn Quý Hướng Không cũng thuận mắt hơn, cậu ân cần từ trong túi nhỏ lấy ra một chiếc khăn giấy, lau sạch nước bọt của mình trên tay Quý Hướng Không.
Quý Hướng Không quay đầu nhìn vết răng trên tay mình, còn cố ý duỗi ra trước mặt Thái Đinh bán thảm "Vỏ bảo, em thật là tàn nhẫn."
Thái Đinh ngượng ngùng cười cười, mắt to đảo một vòng rồi đột nhiên hôn lên tay Quý Hướng Không, nâng cằm nhỏ lên với vẻ mặt đắc ý "Đây là bồi thường."
Nếu không phải đang lái xe có chút bất tiện, thì Quý Hướng Không đã đè Thái Đinh xuống mà hôn một trận. Hắn khẽ cắn môi, sau đó bóp bóp miệng Thái Đinh biến thành con cá vàng, mạnh mẽ xoa xoa hai cái "Cứ một chốc là một sắc mặt!"
Thái Đinh dốc sức ngăn cản Quý Hướng Không giày vò gương mặt của mình, hai tay ôm lấy tay phải của Quý Hướng Không đặt vào lòng "Không được nhúc nhích!"
Thế là Quý Hướng Không lại giờ trò xấu mà nhéo lấy cái bụng Thái Đinh.
"Ah!"
Cách chiếc áo khoác dày, Quý Hướng Không chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trên bụng của Thái Đinh không có miếng thịt nào nhưng hắn vẫn không nỡ rút tay về "Đừng lộn xộn, anh đang lái xe đó." Quý Hướng Không nghiêm túc nói "Nếu em lại lộn xộn, anh sẽ không thể điều khiển được tay lái."
"Vậy anh đừng sờ nữa, em nhột." Thái Đinh tin là thật, nhưng vẫn kháng nghị nhỏ một câu "Em sợ nhột."
Tâm trạng tốt mà hắn cảm nhận được sau khi thắng trận vừa rồi thậm chí còn không bằng một phần mười so với bây giờ. Quý Hướng Không một cước giẫm lên chân ga, liên tục vượt qua mấy chiếc ô tô trên đường cao tốc trên cao, cuối cùng cũng trở lại mặt đất sau đó chậm rãi dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ.
"Sao anh lại lái xe nhanh thế!" Thái Đinh có chút sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến việc Quý Hướng Không nói không được làm ảnh hưởng hắn lái xe, nên cậu liền ngoan ngoãn mím môi và tự mình khẩn trương, đợi cho xe dừng hẳn rồi mới dám thả lỏng, lẩm bẩm phàn nàn "Làm em sợ... A...!"
Quý Hướng Không đột nhiên cởi dây an toàn, nghiêng người tới nắm lấy cằm Thái Đinh không cho cậu cự tuyệt mà hôn lên.
Vừa rồi bị đồng đội ngắt ngang, giờ phút này Quý Hướng Không rốt cuộc cũng được thưởng thức thỏa thích đôi môi mềm mại như bánh pudding của Thái Đinh, rất mềm, tựa như chỉ cần cắn một ngụm liền có thể chảy ra nước, hắn duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái, Thái Đinh liền run lên, tay lại càng thêm không muốn xa rời mà kéo lấy cổ áo của hắn.
Máu khắp cơ thể của Quý Hướng Không đều nóng lên. Hàm răng Thái Đinh bị đẩy nhẹ liền mở ra, đầu lưỡi cũng không biết giấu ở đâu, cứ trì độn mà để Quý Hướng Không hôn, cậu bị mút liếm đến mức lập tức mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào lòng Quý Hướng Không, mãi cho đến khi hơi thở ngọt ngào trong miệng bị vơ vét sạch sẽ, Quý Hướng Không mới chịu buông cậu ra.
Thái Đinh há miệng thở dốc, bị hôn xong trên đôi môi đỏ mọng còn đọng lại một vệt nước, Quý Hướng Không nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, lòng lại nóng lên nên cúi xuống hôn thêm một cái.
Đèn giao thông thay đổi, những chiếc xe đằng sau bắt đầu bóp còi thúc giục.
Thái Đinh đẩy đẩy Quý Hướng Không, không thèm để ý đến việc xấu hổ "Đèn xanh, đèn xanh rồi!"
Quý Hướng Không vẫn chưa thỏa mãn, hắn rất không tình nguyện mà ngồi trở lại ghế lái rồi khởi động xe.
Thái Đinh phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Trên môi tựa hồ còn giữ lại hơi thở của Quý Hướng Không, tim Thái Đinh đập thình thịch, cậu vô thức đưa tay lên sờ sờ.
"Em đang hồi tưởng lại à?" Quý Hướng Không trêu chọc "Có thích không?"
Thái Đinh thoáng cái đỏ mặt, liền giấu hai tay ra sau lưng, hung dữ trừng mắt với hắn "Lái xe đàng hoàng, không cho phép nhìn em!"
"Không cho anh nhìn à, vậy là cho anh hôn đúng không?" Tay Quý Hướng Không ngứa ngáy, một lát sau lại sờ đến bụng Thái Đinh.
"Em cho hay không có ảnh hưởng đến việc anh sẽ hôn à?" Thái Đinh ôm lấy ngón cái của Quý Hướng Không sau đó cúi đầu nhỏ giọng phàn nàn "Giả dối!"
Quý Hướng Không làm như không nghe thấy "Có đói bụng không?"
Thái Đinh từ tối hôm qua đã bắt đầu phấn khích, sáng sớm tùy ý nhét một ít bánh mì rồi liền đi ra ngoài, cho đến giờ đều vẫn chưa ăn gì, Quý Hướng Không không hỏi thì còn thấy ổn nhưng vừa hỏi xong Thái Đinh liền cảm giác toàn thân mình tế bào đói cũng bắt đầu kêu gào.
"Có một chút đói bụng" nhưng Thái Đinh lại muốn giữ thể diện, không muốn ở trước mặt Quý Hướng Không làm ra bộ dạng mình như quỷ chết đói được "Chỉ một chút xíu thôi."
Vừa dứt lời, Quý Hướng Không chợt nghe thấy một tiếng "Rột—" vang lên rất lớn, thậm chí nơi lòng bàn tay đang đặt vào còn có chút rung lên.
"Phụt".
"Không cho cười!" Thái Đinh tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xông đến Quý Hướng Không hét lên.
"Em muốn ăn cái gì?" Quý Hướng Không vuốt lại lông mèo nhỏ đang giận dữ "Đồ Nhật? Lẩu? Hay là cơm Tây?"
Thái Đinh nghiến răng nghiến lợi "Em muốn ăn món đắt tiền!"
Nhưng khi Thái Đinh thực sự ngồi vào phòng riêng của một nhà hàng Nhật với giá bình quân đầu người đều từ 4000~5000, thì lập tức không còn dáng vẻ hung hăng càn quấy nữa, giơ menu hơn nửa ngày cũng không dám gọi món ăn.
Quý Hướng Không vung tay lên, trực tiếp bảo nhân viên phục vụ đem toàn bộ những món ăn đặc trưng của quán lên đây.
"Nhiều lắm đó." Thái Đinh dùng ngón tay tính giá, cảm thấy đau lòng "Hai người chúng ta ăn không hết đâu."
"Thay anh tiết kiệm tiền sao?"
Quý Hướng Không và Thái Đinh ngồi cạnh nhau nên hắn dễ dàng đem Thái Đinh ôm vào lòng, Thái Đinh hừ một tiếng, cúi đầu chơi đùa với những ngón tay thon dài của Quý Hướng Không, toàn thân cậu tựa như không có xương mà ngã trên người hắn "Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi!"
"Vỏ bảo thật là hiền huệ" Quý Hướng Không trêu chọc cậu "Bây giờ đã bắt đầu quản lý tài khoản của anh rồi."
Nhân viên phục vụ tiến vào đưa đồ ăn, Thái Đinh nhìn miếng sashimi tươi ngon, sau đó lại nhìn Quý Hướng Không, cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng bị sức mạnh của đồ ăn đánh bại.
Quý Hướng Không gọi một bàn lớn, bày đầy bàn trước mặt, nhưng Thái Đinh dạ dày nhỏ, mỗi một món chỉ động hai đũa mà đã bảo no, thấy thế Quý Hướng Không cau mày.
"Mèo so với em còn ăn nhiều hơn, lần trước cũng vậy chỉ ăn có một chút." Quý Hướng Không cầm một miếng sushi lương, muốn đút cho Thái Đinh "Há miệng ra."
"Em ăn không nổi nữa" Thái Đinh trái trốn phải trốn, chính là không chịu ăn.
"Có ăn hay không?" Quý Hướng Không đột nhiên hôn Thái Đinh một cái.
Thái Đinh sững sờ, nhưng vẫn lắc đầu "Không ăn đâu."
Quý Hướng Không lại hôn Thái Đinh thêm cái nữa, lần này dùng lực hơn một chút, cắn lấy môi Thái Đinh "Rốt cuộc có ăn hay không?"
Đôi mắt to tròn của Thái Đinh cong lên, ôm lấy cổ Quý Hướng Không tiếp tục lắc đầu "Chính là không ăn."
Quý Hướng Không một mực nhìn chằm chằm vào Thái Đinh, đột nhiên ném miếng sushi trong tay ra rồi mãnh liệt đè Thái Đinh xuống ghế sô pha.
"Vậy thì đừng ăn nữa."
Thái Đinh vẻ mặt vui vẻ vì đã thành công, tiếng cười mơ hồ bị Quý Hướng Không chặn lại trong miệng, đáng tiếc chưa được bao lâu đã phải vứt bỏ áo giáp, chỉ còn lại chút sức lực để há miệng thở hổn hển trong mờ mịt.
Quý Hướng Không dường như đã hôn đến nghiện, hôn từ môi Thái Đinh đến chóp mũi, hai má, cuối cùng là đáp xuống mí mắt của cậu một cách vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc.
Những ngón tay của Thái Định vô thức cuộn lên sau gáy Quý Hướng Không.
"Quý Hướng Không" Thái Đinh đem mặt vùi vào trong hõm vai của Quý Hướng Không, giọng nói kéo dài, gọi đến vừa mềm vừa ngọt ngào.
"Hửm?"
Thái Đinh móc móc ngón tay, lại cắn cắn bờ môi, hơn nửa ngày mới nói "Vậy chúng ta bây giờ... được xem là quan hệ gì?"
Quý Hướng Không chống khuỷu tay ở bên tai Thái Đinh, thanh âm ghé sát bên tai cậu, nghe rất thất vọng "Ôi, anh còn tưởng rằng anh đã theo đuổi được Vỏ bảo rồi chứ, hóa ra Vỏ bảo không nghĩ như vậy à?"
"Không phải không phải!" Thái Đinh sốt ruột nâng lấy mặt Quý Hướng Không, nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Quý Hướng Không mới ý thức được rằng mình đã bị lừa, tức giận tới mức đá chân "Ai da, anh phiền chít đi được!"
"Không vui à?"
Thái Đinh nghiêm mặt quay sang trái, Quý Hướng Không liền quay qua trái, Thái Đinh lại trốn sang bên phải, Quý Hướng Không liền nhanh đuổi theo "Tại sao em lại không vui?"
Thái Đinh mím môi, ủy khuất nói "Anh còn chưa tỏ tình với em..."
Quý Hướng Không bị nghẹn.
Trời đất chứng giám, hắn dỗ Thái Đinh như dỗ tổ tông lâu như vậy, bận đến 6 giờ sáng mới được chợp mắt nhưng vẫn phải nhớ rõ 8 giờ rưỡi nhất định phải ngủ dậy để nhắn chào buổi sáng với Thái Đinh, kết quả còn không bằng một câu thổ lộ nhẹ nhàng ngoài miệng kia?
Thái Đinh vẫn còn nhỏ giọng phàn nàn "Hôn cũng cho anh hôn rồi, ôm cũng cho anh ôm, nhưng anh chưa bao giờ nói thích em..."
"Anh thích em"
Thái Đinh bỗng chốc mở to hai mắt.
Quý Hướng Không nhẹ nhàng hôn lên môi Thái Đinh.
"Vỏ bảo, hẹn hò với anh đi."
Chọn lấy một buổi chiều trời trong nắng đẹp mọi thứ đều thích hợp, Thái Đinh liền trịnh trọng tuyên bố trước mặt đám bạn cùng phòng rằng mình chính thức thoát kiếp độc thân, kết quả đám người này một câu chúc mừng cũng không có, như ong vỡ tổ xông tới hỏi xin Thái Đinh số wechat của Quý Hướng Không.
"Làm gì?" Thái Đinh mặt mũi tràn đầy cảnh giác "Tớ cảnh cáo các cậu, đối với người của tớ các cậu đừng có mà đánh chủ ý lên!"
"Bọn tớ chỉ muốn xin Không thần mang bọn tớ chơi game thôi" Bạn cùng phòng giơ tay thề.
Nhưng Thái Đinh vẫn bất đắc dĩ "Bình thường anh ấy rất bận, lúc không thi đấu thì đều phải huấn luyện, còn phải phát sóng trực tiếp, làm sao có thời gian mang những đám gà mờ như các cậu chơi chứ?"
Gần đây Thái Đinh - người hay bị mắng là gà mờ rốt cuộc cũng kiêu ngạo mà đem danh hiệu này trả lại cho đám bạn cùng phòng "Các cậu đừng có nghĩ tới nữa!"
Đám bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, muốn trở mặt nhưng lại không dám, vì còn phải theo chân Thái Đinh đi xem trận đấu nữa, cậu trai ở trước mặt bị một đòn chí mạng yếu ớt mở miệng "Bận à? Vậy mỗi ngày cái người đứng dưới lầu đón cậu ra ngoài ăn cơm, xem phim là ai?"
"Đó là vì Quý Hướng Không nhất quyết muốn đến" Thái Đinh hận không thể khoe khoang tất cả mọi thứ trước mặt bạn cùng phòng "Tớ đã bảo với anh ấy hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng anh ấy không chịu nghe, nhất quyết muốn đến."
Tuần này không có trận đấu, nên Quý Hướng Không mỗi ngày đều đến trường Thái Đinh tìm người, xe đón xe đưa, hơn nữa cậu còn là người nổi tiếng có khuôn mặt đẹp trai được nhiều sinh viên biết đến, Thái Đinh hiện tại đi ở trong khuôn viên trường đều sẽ có người chú ý và chào đón cậu, mỗi ngày có không ít người tụ tập quanh dưới lầu ký túc xá xem náo nhiệt. Thái Đinh ngược lại không cảm thấy phiền phức lắm, nhưng nếu như không có người luôn muốn Quý Hướng Không ký tên, vậy thì sẽ càng tốt hơn.
Bạn cùng phòng run rẩy, toàn thân đều nổi da gà, bị cái độ ngấy của Thái Đinh làm cho tức cả ngực "Này, Vỏ Vỏ" hắn bỗng nhiên như tên trộm "Hiện tại hai người ở tiến độ nào rồi?"
"Cái gì, tiến độ gì?" Thái Đinh giả ngốc, lỗ tai đo đỏ lập tức bán đứng cậu.
"Còn giả vờ với bọn tớ!" Đám bạn cùng phòng trao đổi ánh mắt qua lại, cười nham hiểm "Nhìn hai người các cậu mỗi ngày ở dưới lầu đều là dáng vẻ lưu luyến không rời, Không ca đã bao giờ bảo cậu đừng quay về chưa?"
"Mấy người các cậu đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy!" Thái Đinh dùng một cuốn từ điển dầy cộp vỗ vào đầu bạn cùng phòng "Toàn là mấy thứ đồi trụy (*)!"
(*) Từ gốc 黄色废料: dịch thô phế liệu màu vàng, ý chỉ những nội dung 18+.
Bạn cùng phòng vừa trốn vừa đổ thêm dầu vào lửa "Nếu không thì chính là anh ấy không được!"
Thái Đinh tức giận hét lớn "Cậu mới không được đó!"
Thế nhưng Quý Hướng Không thực sự là mỗi đêm đều đưa Thái Đinh về ký túc xá an toàn, chưa từng đề cập đến việc muốn Thái Đinh ở lại qua đêm bên ngoài.
Thái Đinh nghiêm mặt nhìn đám bạn cùng phòng đang cười hi hi ha ha, thì trong lòng lại có chút bồn chồn. Nhưng mỗi ngày Quý Hướng Không đều hôn cậu với bộ dạng như kiểu hận không thể muốn nuốt trọn cậu vậy, nhìn qua cũng không giống người không có dục vọng nào.
Thái Đinh nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo mình, có chút buồn bực lại có chút lạc lõng. Gần đây ngày nào cậu cũng theo Quý Hướng Không đi khắp nơi ăn đồ ăn ngon, thậm chí còn không để ý tới mình đã tăng cân nhiều như vậy.
"Vỏ, bọn tớ chỉ nói đùa thôi, đừng để trong lòng nha." Thấy Thái Đinh không nói gì, đám bạn cùng phòng vội vàng thu hồi nụ cười tí tửng lại.
Thái Đinh đột nhiên cầm điện thoại lên.
"Quý Hướng Không" Máy tính vừa được kết nối Thái Đinh liền nói "Anh đến đón em đi."
Quý Hướng Không ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên là khẽ giật mình "Sao thế Vỏ bảo?" Tối nay hắn phải phát sóng trực tiếp, vốn đã hẹn gặp cậu vào ngày mai rồi.
Thái Đinh cũng không nói lý do mình muốn gặp Quý Hướng Không.
"Vậy em chờ anh một lát." Quý Hướng Không ở bên kia phát ra tiếng sột soạt, nghe thấy tiếng động thì hẳn là đang cầm chìa khóa đi ra ngoài "Anh lập tức đến."
Thái Đinh cúp điện thoại, vô cùng có khí thể mà liếc nhìn đám bạn cùng phòng, cũng không biết là mình đang giận dỗi ai "Hôm nay tớ không về!"
Quý Hướng Không có thuê một căn hộ dành cho người độc thân cách câu lạc bộ không xa, nơi này không lớn nhưng được thu dọn đơn giản và sạch sẽ, đây là lần đầu Thái Đinh đến đây.
"Bình thường anh đều ở đây sao?" Thái Đinh dạo qua một vòng, tò mò nhìn quanh bốn phía.
"Khi rảnh rỗi anh hay đến đây" Câu lạc bộ nhiều người lại ồn ào, còn có mùi mì ăn liền và đồ ăn nhanh, Quý Hướng Không không muốn ủy khuất Thái Đinh đợi mình ở chỗ đó, nên dứt khoát mang người đến đây.
"Vỏ bảo, anh phải phát sóng trực tiếp rồi." Quý Hướng Không sờ sờ đầu Thái Đinh "Trong tủ lạnh có coca, em tự chơi một lát nhé?"
"Em biết rồi." Bước đầu tiên vào nhà đã hoàn thành, Thái Đinh cảm thấy hài lòng, liền lộ ra vẻ hoàn toàn nghe lời.
Nhưng có điều Quý Hướng Không chỉ định bụng chơi hai ván game, hắn hôm nay phát trực tiếp duo cùng đồng đội, không bao lâu đồng đội cũng cảm giác được Quý Hướng Không không được tập trung "Không ca, trạng thái hôm nay của anh không đúng lắm."
Quý Hướng Không đang im lặng giằng co với Thái Đinh.
Thái Đinh cầm quả táo mới cắt đưa tớ bên miệng Quý Hướng Không, bộ dạng như thể nếu Quý Hướng Không mà không ăn thì cậu sẽ không rời đi.
Quý Hướng Không bất đắc dĩ mở miệng, dễ như trở bàn tay mà vỗ một cái lên mông Thái Đinh.
Đồng đội mờ mịt hỏi "Tiếng gì thế?"
Quý Hướng Không hướng về phía Thái Đinh mà cười "Trong nhà có bé mèo ồn ào."
Thái Đinh đỏ mặt chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh liền quay lại.
Cậu ngồi ở bên cạnh Quý Hướng Không, lúc thì giật nhẹ ống tay áo, lúc thì dùng khẩu hình nói mình đói bụng, thấy Quý Hướng Không bất động, cậu khẽ cắn môi, đột nhiên xoay ghế của Quý Hướng Không về phía mình, nhấc chân bước qua đặt mông ngồi trên đùi Quý Hướng Không.
"Không ca!" Đồng đội kêu lên "Sao anh không di chuyển vậy?"
Quý Hướng Không nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trở lại giao diện trò chơi màu xám "Thật xin lỗi" hắn vỗ nhẹ vào lưng Thái Đinh, mỉm cười xin lỗi người xem trong phòng phát sóng trực tiếp "Hôm nay có người nhà ở đây, có lẽ tôi sẽ phải dừng buổi phát trực tiếp sớm."
Thái Đinh hé miệng cười trộm, sau đó hôn lên má Quý Hướng Không một cái.
Buổi trực tiếp sau đó Thái Đinh cũng không làm ầm ĩ nữa, sợ Quý Hướng Không ôm cậu suốt như vậy sẽ mệt nên lặng lẽ lui ra ngoài, một mình nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Đợi đến khi Quý Hướng Không dừng phát sóng tắt máy, thì Thái Đinh đã sớm ôm chăn ngủ rồi.
Quý Hướng Không ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, đưa tay sờ lên má Thái Đinh, nhớ tới câu hỏi trêu chọc của đồng đội trước khi phát sóng "Không ca, thích người ta nhiều như vậy à?"
Có thể không thích sao, trong lòng Quý Hướng Không tràn đầy cảm xúc, cảm giác như mình đã nhặt được bảo vật.
"Anh làm việc xong rồi à?" Thái Đinh dụi dụi mắt, vừa tỉnh dậy liền phát hiện Quý Hướng Không đang ngồi trên thảm nhìn cậu.
"Vỏ bảo ngủ đủ chưa?" Quý Hướng Không dịu dàng hỏi "Ngủ đủ rồi thì chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé."
"Ăn cơm xong, sau đó thì sao?" Quý Hướng Không vừa đứng dậy, Thái Đinh đã nắm lấy tay áo của hắn.
Quý Hướng Không không kịp phản ứng "Sau đó, em sẽ phải trở về trường."
Thái Đinh cúi đầu, tay áo của Quý Hướng Không trong tay cậu nhanh chóng bị vặn trở thành bánh quai chẻo.
"Em." Cậu cố lấy hết dũng khí nhìn Quý Hướng Không "Tối nay em không muốn về, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro