Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9




Đem đồ vừa mua mang về nhà trước rồi về nhà khách lấy hành lý là cách làm tương đối tiện, nhưng Dương Chấn một giây cũng không muốn rời Cố Nhất Dã, không phải vì hắn dính người, mà vì hắn không yên lòng. Đêm qua hắn ở một góc công viên bị mắng cho một trận, Cố Ngụy không chừa cho hắn một tí mặt mũi nào, chất vấn hắn vì sao lại phải đưa bạn gái theo để chọc tức Cố Nhất Dã.

"Cậu bị chia tay trong lòng oán giận tôi có thể hiểu, nhưng anh tôi kẹt giữa cậu với cha mẹ cũng đâu có cách nào, cậu có thể không thông cảm, nhưng có thể nào đừng chọc tức anh ấy nữa không?" Cố Ngụy nói, "Cậu không nhìn ra anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi à?!"

Hắn cố giải thích: "Lâm Phỉ không phải do tôi mang đến, tôi không biết cô ấy cũng đến, hơn nữa cô ấy cũng không phải bạn gái tôi, bọn tôi chỉ là đồng đội."

"Đồng đội là có thể bá vai bá cổ? Đồng đội là có thể sai cậu làm cái nọ cái kia? Bộ cổ không có tay hả? Hay cậu đặc biệt hưởng thụ cảm giác làm cái máy điều hòa trung ương?"

Dương Chấn hết đường chối cãi, chỉ có thể xin lỗi: "Là tôi sai, không nên tiếp thu chủ ý ngớ ngẩn của cổ. Nhưng anh nói A Dã sắp không chịu nổi là có ý gì? Anh ấy bị bệnh sao?"

"Anh ấy từ lúc về so với lần trước đã gầy đi một vòng, cậu nhìn không ra à? Tinh thần anh ấy cực kỳ mỏi mệt, tươi cười đều không xuất phát từ đáy lòng, nói cũng ít đi, còn thường xuyên thất thần, cậu nhìn không ra hả?"

"Nhưng lần nào tôi hỏi ảnh, ảnh đều..."

"Ảnh đều nói ảnh rất tốt." Cố Ngụy nhìn hắn lắc đầu, "Và thế là cậu tin."

"Tôi..." Dương Chấn thất bại nắm tay, "Tôi cũng muốn gặng hỏi, bắt ảnh nói lời trong lòng cho tôi, nhưng tôi không muốn chọc ảnh phản cảm, tôi không muốn đến cả bạn bè cũng không làm được."

"Bây giờ không phải vấn đề có làm bạn được hay không, tôi không lấy thân phận em họ Cố Nhất Dã ra để thảo luận vấn đề tình cảm gút mắc của hai người, mà đang lấy thân phận bác sĩ để thảo luận với cậu về vấn đề sức khỏe của người bệnh, tuy cậu không phải người nhà bệnh nhân, nhưng có liên quan chặt chẽ đến nguyên nhân mắc bệnh, cho nên tôi xin cậu, đi gặp ảnh, bồi ảnh, đừng để ảnh chờ đợi một mình nữa."

"Giờ tôi đi tìm ảnh luôn." Dương Chấn nói. "Nhưng A Dã rốt cuộc bị bệnh gì, anh có thể nói cho tôi biết được không?"

"Tôi cũng không chắc lắm, vừa cảm thấy không quá nghiêm trọng, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện." Cố Ngụy thở dài nói: "Cứ để ca ca tôi nói với cậu đi."

"Nếu anh ấy không chịu gặp tôi thì sao? Tôi phải lì lợm la liếm sao? Có thể làm tình huống của ảnh ngày càng kém không..."

Cố Ngụy không nhịn được nữa mà xoa eo, cảm thấy một giây sau sẽ tức đến nổ tung luôn, như vậy lại có tí giống với Cố Nhất Dã, như một con thỏ nóng tính nhưng lông rất dài rất mềm, dù là lúc hung dữ cũng cực kỳ đáng yêu.

Cuối cùng vẫn là Trần Vũ đến giảng hòa, trước vuốt vuốt lông thỏ, sau mới vừa dỗ vừa khuyên: "Bảo bảo đừng nóng giận, nóng giận mọc nếp nhăn." Chờ khuyên êm Cố Ngụy rồi, mới nói với hắn: "Chấn ca, anh không thể quá nghe lời, người ta lúc cảm thấy không vui sẽ nói mát, cho nên anh phải không nghe lời mới được."

"Không nghe lời?"

"Đúng đúng, đặc biệt là lúc đối mặt với nam nhân nhà họ Cố." Trần Vũ thò qua thì thầm với hắn, "Tôi nói cho anh biết nhá, nam nhân nhà họ Cố cực kỳ thích các tiết mục lạt mềm buộc chặt dục cự hoàn nghênh muốn nói lại thôi."

Dương Chấn: "...."

"Anh không tin anh cứ thử xem." Trần Vũ nói, "Bọn họ nói 'không cần' chính là 'muốn'; nói 'dừng lại' chính là 'tiếp đi'; nói 'em phiền quá' chính là 'lại đây tí đi'; nói 'em tránh ra' chính là 'lại đây dỗ anh'; nói 'anh đâu có tức' chính là 'tức sắp chết rồi."

Dương Chấn: "...."

"Thế nếu bọn họ không nói gì hết thì sao?"

"Im lặng là vấn đề to nhất." Trần Vũ ân cần dạy bảo, "Lúc đầu im lặng, thật ra nghĩa là 'anh có rất nhiều điều muốn nói, mau tới hỏi anh'. Nếu anh bỏ lỡ giai đoạn này, bọn họ sẽ không bao giờ mở miệng nữa, những chuyện làm bọn họ im lặng sẽ bị vùi vào đáy lòng, bên ngoài không nhìn thấy, bên trong chậm rãi biến thành một cái gai. Cho nên dù cho có bị đánh bị mắng, cũng phải buộc bọn họ nói mấy chuyện đó ra."

Sự thật chứng minh, Trần Vũ đúng. Dương Chấn nghĩ, Cố Nhất Dã không thật sự ghét chuyện mình đến gần anh, trái lại, anh thật sự cần có người bên cạnh, hơn nữa không hề ngại nếu người đó là mình. Ngay lúc biết được Cố Nhất Dã bị bệnh trầm cảm, hắn đau lòng, đồng thời cũng nhè nhẹ thở ra, bởi vì ít nhất cục diện vẫn còn đỡ hơn hắn dự đoán, hắn còn có cơ hội dùng sự bầu bạn cẩn thận tỉ mỉ mang người yêu trở về.

Hiện giờ tình hình đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, hắn cảm thấy mình hình như đã gặp lại một Cố Nhất Dã như đã từng. Nhưng hắn cũng cảm nhận được rất rõ, Cố Nhất Dã còn đang giấu giếm và lảng tránh một sự thật nào đó. Có cần phải bức đối phương nói ra không? Dương Chấn không dám mạo hiểm.

Từ siêu thị đi ra, bọn họ xách đồ về nhà khách lấy hành lý, vốn vẫn xem như vui vẻ, kết quả vừa mới vào đến cửa nhà, điện thoại của Cố Nhất Dã lại vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua, biểu cảm lập tức trở nên cứng đờ và căng thẳng.

"Là mẹ anh." Cố Nhất Dã nói.

"Vâng." Hắn tạm thời đặt đồ ở cửa huyền quan, nói: "Anh nghe trước đi, tự nhiên em muốn uống Coca, em ra cửa hàng tiện lợi chút."

Dương Chấn đi thang máy xuống lầu, ngồi ở ghế vườn hoa tiểu khu, xem hai con mèo hoang đánh nhau trong bụi cỏ. Chính xác là một con mèo màu cam đang đơn phương đánh một con mèo màu trắng, cào xong rồi còn nhe răng phát ra tiếng kêu dữ tợn, mèo trắng nhẫn nhục chịu đựng, không hề đánh lại, chờ mèo cam hết giận, mới cẩn thận tiến tới dán dán, mới đầu sẽ bị cào cho lui về phía sau, nhưng nó bám riết không tha, cuối cùng sau khi thử lại vài lần, được mèo cam tiếp nhận, hai con mèo thò cổ dựa sát vào nhau, rất chi là hạnh phúc.

Hai con mèo tinh tú ân tú ái trước mặt hắn đủ rồi, mới nhẹ nhàng uyển chuyển nện bước đi vào đám cây, ước chừng phải đi làm mấy chuyện ngượng ngùng, không muốn cho hắn nhìn thấy. Dương Chấn lại đợi thêm mười phút, mới trở lại trên lầu.

Cố Nhất Dã đã gọi điện xong, đang đem đồ ăn bỏ hết vào tủ bát.

"Để em dọn." Dương Chấn đi lên trước nói: "Anh đi nghỉ chút đi."

"Anh không mệt." Cố Nhất Dã tránh ra một chút, cùng hắn thu dọn, thấy tay hắn trống trơn không khỏi hỏi: "Coca của em đâu?"

"À, không có loại không đường nên em không mua."

"Không uống cũng được," Cố Nhất Dã nói, "Hại răng."


Hắn "vâng" một tiếng, hai người lại cùng trầm mặc. Hắn trộm quan sát nét mặt Cố Nhất Dã, lại không có cách nào đoán ra tính chất cuộc điện thoại vừa nãy. Dọn dẹp xong xuôi, Cố Nhất Dã hỏi hắn tối muốn ăn gì, cơ hội đặt câu hỏi cứ thế lướt qua.

Cơm chiều bọn họ vẫn húp cháo, nhưng Cố Nhất Dã kiên quyết xuống bếp nướng cho hắn một phần cá tuyết, đổ mấy cái bánh trứng, nói hắn phải huấn luyện, dinh dưỡng cần theo kịp. Dương Chấn ăn sạch, Cố Nhất Dã nhìn có vẻ rất cao hứng, nhưng không đề cập gì đến chuyện cho hắn vào phòng ngủ tiếp.

"Cái đó, anh có dư cái khăn trải giường không?" Hắn rửa chén xong đưa qua, nói: "Em muốn trải lên sô pha, như vậy sẽ không làm bẩn sô pha."

"Có." Cố Nhất Dã phụ trách lau khô, lại cầm chén bỏ vào tủ bát, "Lát anh tìm cho em."

"Cảm ơn."

Dương Chấn tiếp tục rửa, trong lòng nghĩ, phải chăng hắn nên mặt dày một chút, trực tiếp đòi ngủ trong phòng ngủ chính? Lý do là sô pha quá ngắn, hoặc là phòng khách quá lạnh? Nếu Cố Nhất Dã không đồng ý, đến lúc đó hắn ngủ sô pha cũng không muộn.

Hắn nghĩ kỹ rồi tìm từ, hắng giọng, chuẩn bị mở miệng nói thì điện thoại của Cố Nhất Dã lại vang lên.

Vẫn là mẹ Cố.

Cố Nhất Dã cầm điện thoại, nhìn hắn một cái, xoay người rời khỏi bếp, có lẽ là ra ban công, bởi vì tiếng truyền tới tai hắn từ rất xa, cơ bản không nghe rõ nội dung, nhưng ngữ khí trước sau vẫn bình tĩnh, thế này có tính là dấu hiệu không tốt không?

Cuộc điện thoại này nói rất lâu, Dương Chấn dọn dẹp hết bếp lại tắm rửa xong, Cố Nhất Dã vẫn đang nói chuyện.

Hắn ngồi trên sô pha, lung tung lướt điện thoại chờ đợi, thật sự một chữ cũng không vào đầu, giống như người có tội đang chờ tuyên án. Nhưng hắn có tội gì? Cố Nhất Dã có tội gì? Bọn họ làm một cái nghề mang tính nguy hiểm cao, liều mạng với bọn buôn ma túy dưới mưa bom bão đạn, chỉ để bớt đi một gia đình bị hủy hoại vì ma túy. Bọn họ cầm đồng lương bình thường, làm những chuyện không có mấy người tình nguyện làm và dám làm, chỉ mong sau một ngày mỏi mệt, có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của người thương, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, có thể cùng ôm nhau ngủ, cái tâm nguyện nho nhỏ bình phàm này, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì đối phương là người cùng giới tính với mình, liền trở thành si tâm vọng tưởng đại nghịch bất đạo? Đơn giản là thích một người cùng giới tính với mình, bọn họ lại thành ra có tội sao?

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng bước chân, hắn đứng lên, nhìn Cố Nhất Dã xuất hiện trước mắt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, làm hắn nghĩ đến Cố thiếu tá trên chiến trường, người quân nhân gặp biến không kinh, bình tĩnh cường đại đĩnh bạt đó.

"Dạ dày anh không thoải mái," Cố Nhất Dã nói, "Nhưng anh không muốn uống thuốc."

"Lại muốn nôn à?" Hắn không khỏi sốt ruột, "Em đã bảo là không cần làm bánh trứng cho em mà, lần sau anh nghe lời em tí được không?"

"Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là không quá dễ chịu." Nam nhân cười cười với hắn, "Kiểu phải có tiểu tỷ tỷ dạy em bấm huyệt mát xa sao? Bấm cho anh đi."

Cố Nhất Dã ngồi xuống bên người hắn, vươn một cánh tay ra, hắn tìm được điểm giữa chỗ nối giữa bàn tay và cổ tay của đối phương, lực đạo từ nhẹ đến nặng, ấn xuống.

"Chỗ này là huyệt đại lăng, mát xa chỗ này có thể tăng nhu động ruột, hạ hỏa dạ dày."

Cố Nhất Dã gật đầu tán thưởng, "Không tồi nha, Dương đại phu."

Dương Chấn ấn 50 lần, tiếp đó tìm được phần giữa cẳng tay đối phương, cách cổ tay ba thốn.

"Đây là huyệt nội quan, có thể làm giảm cảm giác buồn nôn." Hắn nói, "Em bấm cho anh thêm một lúc."

"Cố Nhất Dã lại nói: "Anh không tìm được khăn trải giường phù hợp."

"À, không sao. Quần áo em sạch lắm, chắc sẽ không làm bẩn sô pha đâu." Hắn nghe được một chút tiếng động bèn ngẩng đầu, khó hiểu nói: "Anh cười cái gì?"

"Cười em ngốc xít."

".... Sao cơ?"

"Rõ ràng muốn ngủ phòng ngủ, tại sao không nói? Rõ ràng trong lòng lo lắng muốn chết, vì sao không hỏi anh?"

Dương Chấn lại một lần nữa cúi đầu, "Em không sao ạ." Hắn nói. "Chỉ cần anh có thể hồi phục sức khỏe, để anh tìm lại niềm vui, em thế nào cũng được. Ngủ sô pha hay là WC, cũng chẳng sao hết. Ba mẹ anh không thích em, bọn họ tới thăm anh em liền tránh đi, không để bọn họ nhìn thấy. Dù sao..."

"Dù sao cái gì?"

Hắn cười cười, "Dù sao chỉ cần anh tốt, cái gì cũng tốt. Chỉ cần anh tốt, không điều gì có thể xúc phạm được tới em."

Cố Nhất Dã than khẽ, rút cánh tay về, giơ hai tay bưng lấy mặt hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh sáng lên ánh sáng mỹ diệu kia dần mất tiêu cự, Cố Nhất Dã hôn lên môi hắn, nước mặt cọ lên mặt hắn, có hơi lạnh, nhưng rất nhanh đã được làn da hai người hâm nóng.

Hắn cả động cũng không dám động, chỉ sợ đấy sẽ là tiếng chuông 0 giờ của Cô bé Lọ Lem, chỉ sợ đây lại là một lần cáo biệt lại từ đầu, chỉ sợ mình sẽ lại như một cái thân cây cứ thế bị nhổ tận gốc, không cho trở về với mảnh đất kia nữa. Nhưng hắn không thể cắm rễ được ở nơi nào khác, hắn chỉ có thể giả vờ như không có việc gì mà đứng đó, chờ thân cành lần lượt mất đi hơi nước và dinh dưỡng, hơi thở thoi thóp, giãy giụa hấp hối.

"Em biết tình trạng của ba anh rồi đó, anh không thể quá quyết tuyệt, nhưng anh cũng sẽ không thỏa hiệp nữa." Cố Nhất Dã ôm lấy hắn, như đứa trẻ con ôm món đồ chơi siêu anh hùng, tin tưởng rằng khi quái vật từ cửa sổ chui vào, tiểu anh hùng sẽ ra tay đánh bại hết chúng nó, bảo hộ mình cả đêm ngon giấc. "Dương Chấn, anh sẽ nói cho bọn họ tiếp thu, nhưng không biết cần bao lâu, em có chờ được anh không?"

Ngọn tóc mềm mại cọ qua sườn cổ hắn, Cố Nhất Dã đang cọ vào vai hắn, làm nũng như một đứa nhỏ: "Em có cùng anh được không?"





















(8:00 lên, 10h30 xong).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx