Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6




Cố Nhất Dã ở cửa công viên gọi một cái xe, không về nhà mà đi ra bờ sông, nơi đó có một bãi sỏi, ngồi trên tảng đá có thể nhìn thấy tàu hàng tới lui trên mặt sông, rồi thuyền đánh cá và những tòa cao ốc chọc trời ở bờ bên kia với ánh đèn mờ ảo, nhưng chung quanh lại là yên tĩnh, tối tăm, phảng phất như phân với bờ bên kia thành hai thế giới.

Lúc vừa xuống xe, Cố Nhất Dã vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai lon bia, sau đó đi bộ ra bãi sỏi. Trên đường điện thoại reo hai lần, một lần là Dương Chấn, một lần là mẹ, anh đều không nghe. Mẹ rất nhanh đã gửi tin nhắn thoại, hỏi anh đang làm gì, khi nào thì chuẩn bị gặp mặt con gái chú Trương, anh cân nhắc câu từ để hồi đáp, giữa chừng thì Dương Chấn lại gọi đến, Cố Nhất Dã đơn giản không suy xét nữa, trực tiếp tắt điện thoại.

Anh chọn một tảng đá không quá cao ngồi lên, nhìn nước sông vỗ mạnh lên mặt giày, lại nhanh chóng lùi về sau, bên tai chỉ nghe sóng triều ầm ầm, gió đêm vang rền. Cố Nhất Dã mở một lon bia, ngửa đầu uống cạn một nửa, tiếp đó móc từ túi áo da ra một đám giấy, vốn là mấy thứ giữ trong hộp thiếc đựng chocolate, mấy ngày nay anh vẫn mang theo bên mình, đặt cạnh đám thuốc mà bác sĩ Tần kê cho, nhưng bây giờ Cố Nhất Dã đã biết, anh không nên giữ chúng lại nữa.

Hai tấm vé xem phim. Là một bộ phim Hollywood bắn nhau họ xem lúc hẹn hò lần đầu tiên, dựng phim quá mức phô trương làm hai vị nhân sĩ chuyên nghiệp xem mà đầy bụng toàn là mắng vốn, còn chưa ra khỏi rạp đã thay phiên đếm bug trong phim. Sau đó bọn họ cũng xem qua mấy bộ phim quân sự sản xuất trong nước, tuy cũng có rất nhiều bug, nhưng hai người đều không hề chửi rủa, chỉ chọn ưu điểm mà khen, là quân nhân Trung Quốc, chuyện này bọn họ đều thập phần ăn ý.

Cố Nhất Dã mở lòng bàn tay, hơi tờ giấy hơi mỏng bị gió đêm cuốn vào sông, biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó là một tờ hóa đơn mua hàng siêu thị rất dài, riêng khoai tây chiên mua liền tám túi, đấy là thứ thực phẩm rác duy nhất anh không kiêng nổi, Dương Chấn không những không giúp anh kiêng, mà còn chủ động mua thêm cho anh, tất cả các vị của nhãn hiệu anh yêu thích, mua hết. Lúc ấy anh dẫm xe mua sắm hỏi: "Dương Chấn Chấn, em có phải ngóng anh ăn cho béo rồi chạy chậm, đến lần đối kháng tiếp theo có thể thắng anh để báo thù không?" Dương Chấn lại trả lời: "Lúc anh ăn khoai tây chiên trông anh vui vẻ nhất, em ngóng anh vui vẻ."

Thật sự những lời này nói sai rồi. Cố Nhất Dã giơ tay lên, buông tờ hóa đơn kia ra.

Ở cạnh Dương Chấn, mới là lúc anh vui vẻ nhất.

Tiếp đó là hai tờ vé máy bay. Mười tám tháng trước anh từ Bắc Kinh bay đến Tân Giang, chính thức nói chuyện chia tay với Dương Chấn. Trước khi mở miệng một giây bọn họ còn tản bộ dọc bờ sông, lúc ấy là ở bờ bên kia, nơi đó có mấy cái nhà nghỉ, bọn họ đi ngang qua một nhà, Cố Nhất Dã dừng lại nói: "Đêm nay anh muốn ở đây, em có thể ở lại với anh được không?"

Lúc trước anh đến Tân Giang đều ở nhà khách gần chỗ Dương Chấn, Dương Chấn theo lệ thường về ký túc xá ngủ, trừ mấy lần cầm lòng không đậu mà hôn nhau, bọn họ chưa hề có gì vượt rào, có lẽ nguyên nhân chính là như thế, nên Dương Chấn mới dễ dàng nghe được mùi kết thúc.

Thanh niên hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em phải không?"

"Vào thuê phòng trước có được không? Vào phòng nói tiếp."

"Nói ngay đây luôn đi." Dương Chấn nhìn anh, trong mắt là một mảnh tro tàn, "Anh đã có quyết định rồi, đúng không?"

Thái độ của ba mẹ, anh đã sớm nói với Dương Chấn, mới đầu cũng xác định rõ phải chuẩn bị tâm lý đánh đường dài, lại không ngờ bố anh đột phát bệnh tim, làm hồi sức tim phổi hai mươi phút mới nhặt được về một mạng, cuối cùng không thể chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa, anh bị lôi kéo giữa tình thân và tình yêu, bị xé thành từng mảnh nhỏ. Cũng từng ích kỷ nghĩ hay tạm thời chia tay đã, chờ trạng thái sức khỏe của bố đỡ đỡ một chút lại chậm rãi tranh thủ, nhưng phải chờ bao lâu, cuối cùng có thể thuyết phục người bố cố chấp của mình hay không, nếu không thuyết phục được thì làm sao đây, mấy câu hỏi này chính anh cũng khó có thể trả lời, còn làm sao mở miệng yêu cầu Dương Chấn cho được? Không bằng chừa cho người yêu một con đường sống.

Anh nói đúng vậy, anh quyết định chia tay, anh thật sự xin lỗi.

"Thế anh muốn em ở lại đêm nay là muốn làm gì?" Dương Chấn hỏi, trong giọng nói mang theo giãy giụa, "Làm một pháo chia tay à?"

"Xin lỗi." Anh lặp lại, đau khổ làm anh không thể phản ứng được gì khác.

"Anh xem em là gì thế Cố Nhất Dã?"

"Anh xin lỗi, do anh xử lý không tốt chuyện trong nhà, anh không nên nhất thời xúc động mà đi trêu chọc em." Anh nói, "Thật sự rất xin lỗi em."

"Nhất thời xúc động?" Dương Chấn chậm rãi gật đầu, "Xem ra bây giờ anh bình tĩnh không ít nhỉ."

Thật sự rất xin lỗi. Anh ném vé máy bay vào nước sông.

Mấy tờ phiếu còn lại, bị anh đặt trong bàn tay để trên tảng đá, theo gió sông phi tán khắp nơi. Cố Nhất Dã mở điện thoại, tức khắc ùa tới mười mấy cuộc gọi nhỡ và WeChat, anh chuyển sang chế độ máy bay, click mở phần ghi nhớ, định viết lại mấy câu cho bố mẹ với Dương Chấn, trọng điểm là bảo bọn họ đừng thương tâm đừng tự trách, nhưng vừa nghĩ ra trong đầu đã cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, như vậy sẽ chỉ càng làm bọn họ thêm tự trách, cho rằng mình rời đi là do bọn họ không tốt. Cho nên anh xóa hết chữ đi, di động để lại trên tảng đá, buông hai chân, nước sông lạnh băng nháy mắt làm ướt sũng giày vớ.

Lạnh thật, anh bắt đầu hâm mộ những người may mắn được chết trong vòng tay người yêu, đối với anh mà nói, cả chuyện này cũng là hy vọng xa vời.

Anh đứng lên, thử dấn về phía trước, chỉ đi vài bước lại dừng, bởi vì đột nhiên ý thức được một sự thật rất đáng để ý: Linh hồn tan vào biển rộng tuy rằng tự do, nhưng thân thể vài ngày sau bị người ta phát hiện, sẽ là bộ dạng gì chứ?

Cố Nhất Dã nhớ lại mấy cái xác chết trôi từng gặp trong phòng kiểm thi, một lần nữa lại bò lên tảng đá, bắt đầu nghĩ cách khác.

Tuy rằng đã không liên quan, nhưng anh vẫn không muốn để Dương Chấn thấy mình như vậy.

Anh lạnh quá, muốn đến một nơi ấm áp, thế là nghĩ đến cái bồn tắm ở nhà, mở đầy nước ấm rồi nằm vào trong, chắc là sẽ ấm áp như được Dương Chấn ôm vậy nhỉ? Chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi, nhưng mà cái này lại dẫn đến một vấn đề khác --- anh không có nhiều thuốc như thế.

Tần Như Cố kê thuốc ngủ cho anh, mỗi lần nhiều nhất sáu viên, lọ mới nhất còn thừa bốn viên, loại thuốc kê đơn này cũng không tự mua được. Cố Nhất Dã nghĩ một hồi, quyết định gọi điện cho Tần Như Cố.

Anh kiếm cớ là, vừa nãy không cẩn thận làm nghiêng lọ thuốc, thuốc rớt hết vào bồn rửa tay, cần phải kê lại, mà tuần sau anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể tái khám kịp thời, cho nên hy vọng anh ta có thể kê luôn cho thuốc tuần sau, tổng cộng hai lọ.

"Cầm giấy tờ của đơn vị chứng minh cậu cần ra ngoài công tác đến đây, tôi kê cho cậu." Bác sĩ Tần nói.

"Thế bây giờ buổi tối tôi phải làm sao?"

"Tôi có thể kê trước cho cậu một lọ."

Cố Nhất Dã ngẫm lại vẫn là thôi đi, anh lười chạy tới chạy lui hai chuyến, thứ hai tự mình viết giấy xác nhận rồi kẹp với ít giấy tờ khác đến phòng nhân sự đóng dấu cũng không phải chuyện gì khó. Anh cúp điện thoại, uống nốt chỗ bia thừa, lại nôn hai lần nữa, dốc hết nước trong giày ra, vắt khô tất, cuối cùng quyết định về nhà trước đã.

Nhưng chỗ này quá hẻo lánh, không gọi được taxi, anh chỉ có thể đi dọc đường quốc lộ về phía trước, hy vọng còn có thể bắt được chuyến xe buýt cuối cùng.

Phía sau vang lên tiếng ô tô bóp còi, Cố Nhất Dã lại dịch vào bên trong nhường đường, chiếc xe kia chạy đến bên cạnh anh, thả chậm tốc độ, tài xế nhô đầu ra gọi: "Hey beauty!"

Cố Nhất Dã vừa xoay đầu, đã thấy một gương mặt đặc thù lai giữa Trung và Tây, lập tức nhớ ra là người nước ngoài gặp ở bar "Kẹo cầu vồng" kia, Matt.

Anh nhướng mày, "Beauty?"

Matt cười ha hả, "Bởi vì em rất xinh đẹp. Lên xe," hắn nói, "Anh đưa mỹ nhân về nhà."

"Tôi không phải mỹ nhân, cũng không cần ai đưa về nhà."

"Come on, it's cold outside. Em sẽ lạnh ốm luôn đó."

Cố Nhất Dã không để ý đến hắn, tiếp tục đi. Matt theo mãi không buông, lại nói: "Nhìn em rất là không ổn, là soái ca lần trước tốt với người khác hơn rồi à?"

Bụng Cố Nhất Dã đột nhiên thắt lại, dạ dày lại là một trận sóng cuộn biển gầm, nhưng đã không còn nôn ra được gì nữa, chỉ ngồi xổm ở ven đường, ọe khan mấy cái.

"Em tìm người khác cũng được mà." Matt dừng xe, xuống khoác cho anh một cái áo khoác, động tác rất là lịch thiệp, "Chân trời nơi đâu không có cỏ, hà tất đơn phương một con heo?"

Cố Nhất Dã cười nhạo nói: "Là 'một cành hoa'."

"Theo ý anh á, người từ bỏ em không phải là hoa, mà là heo." Matt nói, "Muốn về nhà anh không? Anh làm bít-tết cho em ăn, sau đó chúng ta tắm chung. Tình ái mỹ diệu cũng có thể giúp em thả lỏng tâm tình, kỹ thuật của anh tốt lắm, sẽ không làm đau em."

Cố Nhất Dã trầm mặc nhìn nam nhân trước mặt, đoán chừng hắn quá 30 tuổi, nhưng chưa đến 35, kiếm được nhiều tiền, hiện tại tỉnh táo, không cắn thuốc, thậm chí không uống rượu lái xe.

"Tôi không về nhà với người lạ." Cố Nhất Dã nói, "Chỉ có thể là anh tới nhà tôi."





Nửa tiếng sau, anh đưa Matt trở lại chung cư, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy người đàn ông vốn đang ngồi dựa tường đứng lên, tiếng thang máy đóng mở ra đèn cảm âm, ánh đèn màu cam chiếu sáng gương mặt hoảng loạn của Dương Chấn.

"A Dã," thanh niên khàn giọng nói, "Em gọi cho anh mấy cuộc liền."

Cố Nhất Dã sờ sờ túi, tiếc nuối trả lời: "Xin lỗi, hình như tôi làm mất điện thoại rồi."

Matt từ phía sau thò đầu ra, cười nói với Dương Chấn: "Tới xin hợp lại sao soái ca? Sorry, too late. Mỹ nhân đã đồng ý ở bên tôi rồi."

Tầm mắt Dương Chấn từ trên mặt anh chuyển sang hắn, ánh mắt có một vẻ hoang mang tuyệt vọng, Cố Nhất Dã lại bắt đầu buồn nôn, anh cố nén dạ dày, móc chìa khóa, đồng thời nói: "Cậu đi đi, tôi phải tiếp bạn."

"A Dã!" Dương Chấn đột nhiên tóm lấy cổ tay anh, "Anh căn bản không quen biết hắn!"

"Mới quen," Anh nói, "Hắn tên là Matt, nghe nói kỹ thuật trên giường tốt lắm."

"Cố Nhất Dã!" Dương Chấn siết cổ tay anh phát đau, như nghiến răng: "Đây là đối tượng làm thân của anh đấy à?"

Anh hất tay thanh niên ra, lạnh giọng trả lời: "Tôi đồng tính luyến ái, chỉ thích đàn ông, hiểu không? Cậu sao không đi bồi bạn gái cậu đi, đòi tới quản tôi? Chuyện của tôi không tới lượt cậu quản. Tránh ra!"

Anh đi vào phòng trước, lại lôi Matt vào phòng, cuối cùng dùng sức đóng sầm cửa lại.

"Wow," Matt cảm thán, "Fierce beauty, full of passion. Anh cực thích."

(*) Người đẹp dữ dội, tràn đầy nhiệt huyết.

Cố Nhất Dã chưa nghe hết câu khen này, đã nhịn không nổi mà chạy đến WC lớn tiếng nôn mửa, lúc này nôn đặc biệt nghiêm trọng, trong lúc nôn Matt rót nước cho anh, nhưng vừa mới uống xong đã lại nôn ra, làm khắp xung quanh bồn rửa trở thành một đám bầy hầy. Giữa cơn nôn ói anh ngẩng đầu, nhìn Matt trong gương phía sau, xin lỗi: "Hôm nay trạng thái không tốt, hay là lần sau đi."

Matt nhún vai, hiển nhiên đã bị anh nôn đến tương đối mất hứng, mỹ nhân nôn thì trước sau vẫn là nôn, cũng không thơm hơn người bình thường là mấy.

"Được nha, em có điện thoại của anh rồi đó, cứ liên lạc."

Matt rút tờ khăn giấy lau tay, cuối cùng ném vào thùng rác, mở cửa bước đi.

Cố Nhất Dã đã mệt đến không chịu nổi, dựa vào tường ngồi trên bồn cầu, chờ cơn đau dạ dày chậm rãi bình phục. Anh nghe thấy tiếng bước chân, lại không dám quay đầu, trong lòng hy vọng đối phương nhanh chóng rời đi, nhưng người kia dần dần tới gần anh, gần đến mức hơi thở quen thuộc dần át đi mùi nôn chua chua, Cố Nhất Dã cúi đầu, nhìn nước mắt mình nện xuống nền gạch.

"Em đi đi có được không?" Anh nói, "Người anh khó ngửi lắm."

Người kia ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau khô khóe miệng bẩn thỉu của anh, động tác nhẹ như thể sợ dọa đến anh.

"Còn muốn nôn không?" Thanh niên thấp giọng hỏi.

Anh lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng, thình lình thân thể nhẹ bẫng, cứ thế trực tiếp được bế lên.

"Dương .... Dương Chấn!" Anh lập tức luống cuống, "Em thả anh xuống đã!"

"Có việc gì mai hẵng nói." Biểu cảm của Dương Chấn vẫn mang phẫn nộ, trầm giọng nói: "Bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi."

---

Đại khái sẽ có bảo bảo hỏi vì sao Tiểu Dã muốn đưa Matt về nhà, với vì sao anh vứt điện thoại đi, xem hồi sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx