Chương 16 - H
Nếu bọn họ cùng tan tầm thì bữa tối sẽ giải quyết ở canteen đơn vị, vừa kinh tế vừa tiện lợi, nhưng trước mắt có Cố Nhất Dã ở nhà, Dương Chấn sẽ về nhà ngay. Lúc đầu còn mang cơm từ canteen về, sau đó Cố Nhất Dã ăn chán quá đòi tự nấu, Dương Chấn liền để kệ anh chìm đắm trong việc thử nghiệm cảm giác làm đầu bếp.
Đêm đó Dương Chấn về đến nhà, Cố Nhất Dã đang bận chiên cá hồi, nghe được hắn vào cửa liền kêu: "Dương cảnh sát, có mua tiêu đen không?"
"Mua." Dương Chấn từ trong túi tìm được bình gia vị, đổi xong dép lê đi vào, "Nhãn hiệu này được chứ?"
"Được á." Cố Nhất Dã mặc một cái áo lông hoa văn bánh quai chèo màu vàng nhạt, tạp dề phác họa đường cong eo, thoạt nhìn như một con thỏ ấm mềm như nhung chuẩn bị trải qua mùa đông, còn tự buộc nơ cho mình, lúc này đang cười cười cắt đặt cho hắn: "Em ra ngoài chờ đi, xong ngay đây."
Dương Chấn ừ một tiếng, lại không ra ngoài, tùy tay cầm một cái viên cà chua bi trên thớt ném vào mồm, hỏi: "Hôm nay anh có liên hệ với Cố Ngụy đúng không?"
Cố Nhất Dã kinh ngạc quay đầu, "Cậu ấy cũng gọi cho em à?"
"À không, buổi chiều Trần Vũ đến tìm em, anh ấy gọi cho Trần Vũ."
"Cố Ngụy lúc nhỏ thật sự đặc biệt nghịch ngợm, làm bác sĩ xong đột nhiên mới thành ổn trọng, người lớn trong nhà đều rất vui mừng. Ai ngờ gặp được Trần Vũ lại chỉ sau một đêm trở lại trước giải phóng. (*)
(*) tức là trở lại trạng thái trước đó (thường ám chỉ là trạng thái tệ hơn trước).
"Cũng tốt mà. Con người ta chỉ khi ở trước mặt người mình tin tưởng mới có thể hoàn toàn bộc lộ bản tính, biến lại thành trẻ em." Dương Chấn nói, "Anh ấy gọi cho anh nói gì thế?"
"Hỏi anh trị liệu đến đâu rồi, còn mời chúng ta Nguyên Đán đi tắm suối nước nóng, anh nói có thời gian thì đi."
"Thế thôi ạ?"
"Đúng vậy." Cố Nhất Dã nghi hoặc nhìn hắn, "Không thì còn có gì?"
"Em tưởng mọi người sẽ nói một số đề tài riêng tư, ví dụ như... bạn trai không được này kia."
Cố Nhất Dã lập tức cười, "Sao có thể? Anh mắc gì đi nói chuyện đó với cậu ấy."
Dương Chấn lại cầm lên một quả cà chua, hỏi: "Thật sự không nói?"
"Đương nhiên không." Cố Nhất Dã ngữ khí vô tội lại chắc cú, "Cái đề tài này có gì hay mà nói, anh cũng có biết em được hay không đâu."
Dương Chấn: "..."
Thỏ buộc nơ mím môi cười trộm, tiện thể hỏi: "Cố Ngụy nói gì với Trần Vũ?"
"Ảnh nói rất thông cảm cho anh, bởi vì em hình như không được."
Cố Nhất Dã chỉ kinh ngạc đúng một giây, sau đó phá lên cười ha ha, nếu cái tai thỏ không vô hình chắc là đang vẫy tới vẫy lui, nhìn thấy mà Dương Chấn vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp ném quả cà chua bi vào nồi chiên. Hơi nước gặp dầu nóng bắn xèo xèo, hắn đã tóm lấy eo Cố Nhất Dã ấn anh vào cạnh bệ bếp.
"Anh còn cười!!"
Cố Nhất Dã cúi đầu đặt cằm lên vai hắn, lại cười trộm một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Anh xin lỗi, anh không cười."
"Đấy là vì anh cười đủ rồi," Dương Chấn nói, "Có phải anh lén lút nói xấu em với Cố Ngụy không?"
"Anh thật sự không có!" Cố Nhất Dã thề, "Anh rất chi là yêu em á, Dương Chấn Chấn."
Dương Chấn nghe được lòng mềm mại, "Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên rồi," thỏ buộc nơ dí tới hôn hắn một chút, "Em có được hay không được anh cũng vẫn yêu em!"
Dương Chấn: "...."
Hắn lập tức thò tay tắt bếp, đậy vung nồi, sau đó ôm lấy Cố Nhất Dã đặt lên bàn bếp. Thỏ buộc nơ hình như muốn hỏi cái gì đó, nhưng hắn không cho anh mở miệng, trực tiếp hôn lên.
Mỗi lần hôn môi với Cố Nhất Dã, hắn đều rất khắc chế, sợ quá mức thô lỗ sẽ chọc người yêu không vui rồi từ đó không có hứng thú hôn môi với hắn nữa, nhưng bây giờ Dương Chấn đột nhiên ý thức được, săn sóc và cẩn thận quá mức hình như ngược lại sẽ khiến con thỏ này sinh ra những hiểu lầm tai hại. Thế nên hắn bắt đầu hôn thật sự hung dữ, cạy răng người yêu tiến thẳng vào trong, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại của con thỏ rồi liếm mút, lại đúng lúc đối phương đang hưởng thụ thì rời ra, chỉ hôn phớt lên cái nốt ruồi dưới môi.
"Bảo bảo ngọt quá." Hắn cởi bỏ tạp dề của người yêu, nhưng tháo một cái nơ hồng nhạt trên người con thỏ, bàn tay to với vào áo len, kiểm tra một tí xem có béo lên tí nào không.
Cố Nhất Dã ôm hắn cười thấp thấp, như bạn nhỏ khoe thành tích: "Tăng được ba ký rồi đó."
Hắn xoa hai cái hõm eo đáng yêu kia, nụ hôn dần hướng ra vành tai anh. "Thật à?"
"Ừm."
Cố Nhất Dã hơi híp mắt, như một con mèo Ba Tư được vuốt ve thoải mái, cho đến khi bị hắn ngậm lấy vành tai, mới không an phận mà định né, Dương Chấn đương nhiên không cho.
"Tức là ăn được rồi đúng không?"
Không đợi trả lời, hắn liền ôm xốc con thỏ lên mình, vừa hôn vừa bế về phòng ngủ. Cố Nhất Dã không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn ôm cổ hắn, ngoan ngoãn để hắn hôn, những lúc hắn rời ra còn chủ động rướn tới câu lấy đầu lưỡi của hắn.
Đi ngang bàn ăn, Dương Chấn thuận tay nhấc cái túi mới mang về, nghe được Cố Nhất Dã cười khanh khách một tiếng, hỏi: "Cái gì đó?"
"Bộ đồ ăn thịt thỏ." Dương Chấn trả lời.
Tạp dề bị kéo ra ném xuống dưới giường, nhưng Dương Chấn không cởi áo anh, chỉ nhấc vạt áo lên cúi đầu xuống hôn ngực anh. Cố Nhất Dã lúc đầu còn hơi ủy khuất, bởi vì anh thích hôn môi với bạn trai, vừa nãy còn chưa hôn đủ. Nhưng mà anh rất nhanh đã quên mất, cảm giác duy nhất còn lại là môi Dương Chấn nóng quá, đi đến đâu là để lại một mảnh hỏa tinh đến đấy, cuối cùng dừng trên đầu vú anh, làm anh run lên một cái như điện giật.
"Ưm..."
"Bảo bảo sao mà chỗ nào cũng ngọt thế?" Dương Chấn như một chuyên gia ẩm thực, ngậm lấy một bên đầu vú anh, đầu lưỡi khiêu khích, mặt lưỡi hết cọ lại nghiền, còn phối hợp với răng nhẹ nhàng lôi kéo, hoàn toàn làm lơ sự vặn vẹo khó chịu của anh, chơi đủ rồi mới buông ra, lại cũng không buông ra hoàn toàn, lại dùng chóp mũi cọ cọ, rồi lại nhẹ nhàng hôn.
"Đáng yêu quá," bàn tay to khống chế lực nắm lấy cơ ngực của anh mà xoa nắn, thanh niên nhỏ giọng nói: "Nó dựng đứng lên rồi này, lại còn to ra nữa."
Dưới thân Cố Nhất Dã đã trướng đến khó chịu, vừa xấu hổ vừa rất hưởng thụ quá trình thân mật cùng người thương, khoái cảm song song cả tinh thần lẫn thể xác khiến anh căn bản không thể chống cự.
"Dương Chấn..." Anh bắt được cánh tay cơ bắp cực kỳ chặt của bạn trai, hơi thở đục nặng chìm trong dục vọng, rốt cuộc cắn không nổi áo nữa, "Bên kia... ưm... bên kia cũng muốn...."
Nhưng thanh niên chỉ cười rồi hôn hôn bên kia, dỗ: "Gọi chồng đi."
"Chồng..." Anh chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức căn bản chả cần mặt mũi, không muốn biết thẹn thùng là vật gì, chỉ muốn làm càn mà nói bậy: "Em không thích nó à..."
"Thích." Giọng thanh niên khàn hẳn đi, ngậm lấy bên còn lại đang vắng vẻ mà mút vào, đầu lưỡi xoay tròn xung quanh, vừa liếm láp vừa gẩy thật nhanh, kích ra tiếng rên rỉ nỉ non của Cố Nhất Dã. Dương Chấn kéo quần anh xuống, túm lấy một bên mông dùng sức xoa bóp, hô hấp lập tức nặng lên. "Bảo bảo mềm quá," hắn nói, "Muốn thao anh."
Ngón tay phủ bôi trơn ra ra vào vào, tiếng nước òm ọp trong căn phòng yên tĩnh nghe rõ ràng đến dị thường. Trời đã tối hẳn, phòng ngủ chỉ để một ngọn đèn bàn, cảm giác thẹn thùng có thể giấu đi một chút trong bóng tối, Cố Nhất Dã dùng cánh tay che hai mắt, cố hết sức không nghĩ đến bộ dạng của bản thân khi chất lỏng trong suốt theo bắp đùi chảy xuống. Đầu ngón tay thanh niên vừa xoay tròn vừa ngẫu nhiên trừu động, nhè nhẹ tiến vào chờ anh thích ứng, thật sự anh không thấy đau mấy, chỉ cảm giác bị dị vật xâm lấn.
"Khó chịu à?" Dương Chấn lại cho thêm vào một ngón tay, chậm rãi kéo căng anh ra, đồng thời thọc ra rút vào theo quy luật, để anh quen với tiết tấu, "Khó chịu thì dừng lại". Cố Nhất Dã dùng sức lắc đầu, ôm lấy bạn trai đòi hôn môi, thanh niên rướn tới hôn anh, đầu lưỡi và ngón tay đều đẩy vào sâu nhất. Cố Nhất Dã run đến lợi hại, không rõ là hưng phấn hay gì khác, anh ý thức được rõ ràng mình đang bị người yêu cắm vào, tuy chỉ là một ngón tay, cũng đủ làm anh khó có thể ức chế được tiếng than nhẹ cùng tiếng thở dính dấp.
"Tiến vào đi..." Anh nhỏ giọng ra lệnh, bàn tay thò ra phía dưới sờ đồ của thanh niên, cảm nhận được độ ấm cùng độ cứng khiến người ta sợ hãi, mãn nguyện liếm môi bạn trai, nói: "Dùng cái này thao anh đi."
Nhưng khuếch trương như vậy căn bản chưa đủ, chỉ tiến vào có mỗi phần đầu cũng đã mắc kẹt, Dương Chấn chỉ có thể ôm anh, trừu động biên độ nhỏ, mát xa bắp đùi giúp anh thả lỏng, ngẫu nhiên lại đi bắt nạt hai đầu vú đã dựng thẳng sưng đỏ. "Bảo bảo có đau không?" Giọng Dương Chấn trầm hẳn đi, hơi thở trầm thấp náo loạn, gợi cảm đến mức làm da đầu anh tê dại, "Anh chặt quá, kẹp em muốn bắn."
Đương nhiên đau, nhưng khoái cảm so với đau càng nhiều càng mãnh liệt. Cố Nhất Dã dựng thẳng eo, đón ý vào hùa với người yêu, để hắn lại đi vào sâu hơn một chút, để hắn hoàn toàn thuộc về mình, cũng làm mình hoàn toàn thuộc về hắn. Những người thật lòng yêu nhau dùng phương thức hiến tế chính mình để biểu đạt tình yêu, không liên quan đến giới tính, điều này vĩnh viễn không bao giờ là một việc sai, ngược lại, đây là một việc vừa vĩ đại vừa may mắn, bởi vì rất nhiều người cả đời sẽ không có được cơ hội này.
Dương Chấn cảm nhận được sự hưởng ứng của anh, sờ đến phần thân dưới đã sớm lầy lội bất kham, không khỏi cười một tiếng: "Tiểu Dã Dã đã ướt như vậy rồi."
"Tiến vào hết đi..." Anh cắn môi dưới, dùng cái biểu cảm mà anh biết rõ Dương Chấn không thể chịu nổi mà nhìn đối phương, lẩm bẩm: "Anh thích nó, chồng anh siêu giỏi... A!"
Thanh niên bỗng hất hông, cả cây hoàn toàn đi vào, lần này đúng lúc đỉnh luôn vào điểm mẫn cảm của anh, đằng trước lại tí tách tí tách chảy nước.
"Chờ.... Chờ một chút...!" Anh dùng chân kẹp lấy chiếc eo thon chắc của người yêu, vừa chật vật vừa bất lực: "Anh, anh sắp..."
Nhưng Dương Chấn không còn săn sóc như thế nữa, thậm chí không đợi anh nói xong đã cưỡng chế tách chân anh ra, nâng đến trước ngực, thay đổi góc độ va chạm chỗ kia một chút, mới đầu chỉ đâm thật mạnh, một lúc sau cả tốc độ cũng tăng lên.
"A.... Trướng quá..." Anh run rẩy kêu rên, dưới khoái cảm cực hạn thiêu đốt trào nước mắt, "Không được...."
Dương Chấn chỉ im lặng hôn anh, liếm láp mồ hôi và nước mắt trên mặt anh, hứng lấy tất cả rên rỉ của anh biến chúng thành một thứ xuân dược vô hình, hạ thân dùng sức đưa đẩy, cảm giác như mỗi một lần đều phải đưa vào nơi sâu nhất trong thân thể Cố Nhất Dã. Lòng bàn tay có chai súng thường xuyên nghiền qua đầu vú sưng đỏ, làm chỗ đó đứng thẳng dậy càng thêm đáng thương.
"Tiểu Dã thật xinh đẹp." Thanh niên thấp giọng nói, "Em rất yêu anh."
Đúng lúc âm cuối rơi xuống thì Cố Nhất Dã cũng bắn ra, vấy bẩn cơ bụng người thương, thanh niên lại dùng tay bôi hết lên đầu vú của anh, cúi người hôn, dịu dàng nói: "Em còn chưa xong, bảo bảo không thoải mái à? Có muốn em đi ra không?"
"Không muốn..." Anh thở hổn hển nỉ non, "Không muốn em đi ra, muốn chồng ở bên trong..."
Nhưng anh rất nhanh đã ý thức được mình quá ngây thơ rồi, ở trên giường không thể xem nhẹ đối tượng, càng không nên đánh giá quá cao bản thân. Sau cao trào toàn thân đều mẫn cảm, mỗi một chỗ bị đụng vào cảm giác đều phóng đại đến vô hạn, đừng nói đến những nơi vừa được sủng ái qua, nơi đó vô thức co rút, lại bị dục vọng nóng bỏng của thanh niên lần lượt phá vỡ, loại cảm giác này so với lúc huấn luyện cường độ cao khi tim phổi và cơ bắp bị kéo túm đến cực hạn cũng không hoàn toàn giống nhau, khác nhau ở chỗ cảm giác này là không thể khống chế.
"Thôi mà..." Anh rất nhanh đã bắt đầu xin tha, nước mắt không kìm được trào ra, muốn đẩy Dương Chấn ra, cánh tay lại mềm mại vô lực, "quá... a... quá nhanh..."
"Bảo bảo đồng ý rồi, muốn chồng ở bên trong." Thanh niên hôn môi anh, làm nũng như con nít, "Bây giờ không được đổi ý."
Cố Nhất Dã thật sự không có cách nào, đành nhượng bộ.
"Vậy em... chậm, chậm một chút a..."
Dương Chấn xem như cũng nghe lời, thật sự thả chậm tốc độ, nhưng lại xấu tính chà xát vào điểm mẫn cảm của anh, dùng dằng chậm rãi mà mài, mài đến khi người trước mặt run hết cả lên, khóc càng đáng thương.
"Ha... Đừng, đừng như thế..."
Dương Chấn ôn nhu hỏi: "Tiểu Dã muốn loại nào?"
Hỗn đản.
Cố Nhất Dã tức muốn cắn người, tiếng phát ra lại như mèo làm nũng: "A! Ừm.. đừng bắt nạt anh nữa."
Thanh niên hôn lên trán anh, như sủng em bé: "Bé ngoan."
Sau đó Dương Chấn không nói gì nữa, chế trụ eo anh đâm vào cái sau mãnh liệt hơn cái trước, anh chỉ cảm thấy dưới thân vừa xót vừa trướng, nhưng mỗi lần bị tàn sát bừa bãi đến nơi lại bật tung ra cả một đầu khoái cảm, dần dần nuốt chửng lấy anh, cuối cùng ý thức của anh đã có chút tán loạn, nước mắt còn vương lại nhưng khóc không thành tiếng, anh ôm chặt lấy người yêu, lung tung hôn, duỗi thẳng mu bàn chân chờ thanh niên cuối cùng cũng lao về đích.
Dương Chấn không sốt ruột rút ngay ra, hai người cứ thế cả người mướt mồ hôi mà ôm lấy nhau, hôn mặt hôn môi, như loài thú nhỏ thân mật khắng khít.
"Em thể hiện được không, Cố đội?"
Cố Nhất Dã trên mặt nóng muốn bốc cháy, cái danh xưng này làm cảm giác xấu hổ của anh cũng đột ngột hiện thân, từ một người lùn biến thành một gã khổng lồ. Anh kéo tai Dương Chấn, oán trách nói: "Đừng kêu bừa."
"À, em quên mất còn đang ở trên giường." thanh niên vươn lưỡi liếm môi anh, "Chắc phải kêu là "vợ bảo bối" nhỉ."
Anh nhấc chân đạp tên người xấu kia một cái, "Mau rút ra, anh muốn đi tắm."
"Bảo bảo đánh giá trước xem em được không đi đã?" Dương Chấn nói, "Đừng lấy phương pháp mập mờ mà gieo rắc tin đồn về em nữa được không?" Cố Nhất Dã rất rõ lúc này mà mạnh miệng thì chịu tội sẽ là eo và mông của mình thôi, vì thế ôm lấy mặt bạn trai hôn bẹp một phát, nói: "Đặc biệt được, chồng anh xịn nhất."
Dương Chấn lúc này mới hài lòng cười, chậm rãi rút từ trong người anh ra, tháo bao thắt nút ném xuống, cúi người hôn anh, hỏi: "Cùng nhau tắm được không?"
Cố Nhất Dã có chút hết hơi, sớm biết hôm nay khai trai đã không tìm Matt đánh nhau, sáng cũng không nên chạy 10km, giờ trông mình như một con gà rù, chỉ có thể nằm trên giường, bị bạn trai chê cười.
"Mệt à?" Dương Chấn giúp anh mát xa eo mông với cơ đùi, "Lần sau em nhẹ một chút nhé. Ngày mai đừng đến huấn luyện nữa."
"Không cần." Anh nói.
"Anh vừa mới hồi phục thể lực, không mất gì một ngày nghỉ."
"Lần sau không cần nhẹ một chút." Cố Nhất Dã sửa tên bạn trai ngốc đến sầu người nhưng mà được cái đáng yêu, "Anh thích em hung dữ, siêu gợi cảm."
Anh câu lấy cổ Dương Chấn bắt hắn cúi đầu xuống ngoan ngoãn để mình hôn, hôn đủ rồi lại nói nhỏ vào tai thanh niên.
"Lần sau không cần bao, chỉ cần chồng thôi, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro