Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 - Kiên nhẫn




Khi bị cậu tổn thương, Tiêu Chiến cuộn tròn kêu tên người mẹ đã từng tổn thương hắn.

Mà khi không muốn làm tổn thương cậu, Tiêu Chiến lại lẩm bẩm gọi tên cậu, người từng tổn thương hắn.

Chương 50

"Tôi muốn biết, tất cả về Tiêu Chiến—những gì anh biết, mà trên mạng không có."

Cao Già bên này điện thoại im lặng. Lúc nhìn thấy tên Vương Nhất Bác trên màn hình, y cũng đã đoán được đối phương vì sao muốn tìm y.

Y với Vương Nhất Bác cũng không hề có quan hệ cá nhân gì, trước nay hai người trừ quan hệ nửa ông chủ và nhân viên, cũng chỉ còn có Tiêu Chiến.

Y đã nhìn ra từ biểu hiện của Tiêu Chiến vấn đề giữa Vương Nhất Bác và hắn, cũng đoán được Vương Nhất Bác tìm y đại khái là muốn hỏi thăm y một chút tin tức về Tiêu Chiến, nhưng y không ngờ đối phương lại trực tiếp như thế, hơn nữa lại hỏi sâu như vậy.

"Nếu cậu muốn biết, sao không tự mình đi hỏi chính cậu ấy?" Trầm mặc một hồi lâu, Cao Già mới mở miệng, "Nếu chính cậu cũng hiểu hỏi cậu ấy cậu ấy cũng không nói, thì đấy nghĩa là cậu ấy không muốn nói, mà cậu ấy không muốn nói, tôi cũng sẽ không tự tiện nói thay."

Cao Già đứng đắn hiếm có, lời tuy không nói nặng, cũng làm Vương Nhất Bác bên kia mím môi không nói nên lời.

Vương Nhất Bác trước khi gọi cuộc điện thoại này thật sự đã do dự rất lâu, nếu có thể, cậu cũng không muốn tránh Tiêu Chiến mà đi hỏi thăm người khác chuyện của hắn.

Tiêu Chiến không nói với cậu nghĩa là không muốn cho cậu biết, cậu là bạn trai Tiêu Chiến, không màng ý nguyện của đối phương mà đi đào vết sẹo của hắn, chuyện như thế trong dĩ vãng cuộc đời cậu chưa bao giờ xảy ra, chính vì cậu xác định là không nên.

Nhưng nếu không hỏi thăm từ người khác, cậu sẽ không thể biết mấu chốt căn bệnh giữa cậu và Tiêu Chiến là ở đâu, mà nếu không biết bệnh chân chính, thì không thể hốt đúng thuốc.

Tiêu Chiến lảng tránh cậu là cực kỳ rõ, Vương Nhất Bác lúc trước cũng không phải là người khi đóng phim thì đặc biệt thích liên hệ với người yêu, lúc ở bên Hứa Mộng Diên đối phương cũng chỉ hai ba ngày mới gọi video hoặc điện thoại cho cậu một lần, mà ở bên Tiêu Chiến, đối phương nắm giữ tay trong bên cạnh cậu, sẽ thường xuyên gửi cho cậu một vài tấm ảnh chụp mà chính cậu cũng không biết, cậu đợi cảnh, đổi cảnh, hóa trang hay nghỉ ngơi bất tri bất giác sẽ ôm điện thoại không rời—Tiêu Chiến cũng rất bận, thời gian của bọn họ không nhất thiết trùng khớp, nhưng lúc nhìn thấy lập tức sẽ nhắn lại, sau khi đi làm về cũng sẽ gọi video.

Tần suất cậu gọi qua so với tần suất Tiêu Chiến gọi lại cũng không khác nhau mấy, cho nên loại cảm giác lãnh đạm đột ngột này làm cậu có chút không thể thích ứng, hơn nữa cậu có thể cảm nhận được, Tiêu Chiến cũng không phải đang có lệ với cậu hoặc là không kiên nhẫn với cậu, mà hình như càng giống với khắc chế và đè nén hơn.

Nếu Tiêu Chiến không phải đang giận lẫy cũng không phải mất hứng thú với cậu, vậy thì điều gì khiến hắn muốn liên lạc rồi lại không liên lạc với cậu đây?

Vương Nhất Bác không nghĩ ra, nhưng cậu muốn, và cũng cần phải tìm được đáp án cho vấn đề này—nếu không thể trực tiếp bắt được đáp án, thì cậu sẽ phải tự mình từng chút từng chút thu thập chứng cứ.

"Quấy rầy ngài rồi Cao phó tổng, cảm ơn, tạm biệt."

Vương Nhất Bác nói xong câu này liền ngắt máy, ngữ khí tuy mất mát, nhưng cũng không có tức giận vì bị cự tuyệt, thậm chí còn hơi mang ý xin lỗi. Cao Già đảo điện thoại trong tay, thấp thấp thở dài.

Y cũng biết Vương Nhất Bác không có ác ý, nhưng y cũng thật sự không thể thay Tiêu Chiến mở miệng.

Về chuyện của Tiêu Chiến và mẹ hắn, thật sự y cũng không biết quá nhiều, bởi vì Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ nhắc tới với y—đại khái, cũng chưa bao giờ nhắc tới với bất cứ ai.

Y đứng ở hành lang trong chốc lát, lúc trở lại sân thượng đã có hai người đi theo lên đang cùng Tiêu Chiến chạm cốc.

Tiêu Chiến đêm nay là ai đến mời cũng không từ chối, người khác kính hắn, hắn đều rất nể nang nhấp một ngụm, uống đến bây giờ, tuy rằng không đến mức say nhưng cũng không khác biệt lắm.

"Hứa tổng Trương tổng cũng ở đây ạ, bên này chân dài vừa nhiều vừa chói lóa, sao ba vị lại cùng tu thân dưỡng tính thế này?" Y cười đi qua, nói thêm mấy câu chọc cười đưa người xuống dưới—cả y lẫn Tiêu Chiến đều không xuất hiện thể nào cũng có người đến tìm bọn họ, thay vì ném Tiêu Chiến một mình ở đây để bị chuốc rượu, chi bằng đem hắn đặt dưới mi mắt của mình thì yên tâm hơn chút.

"Thôi cậu uống nước trái cây đi, tâm tình không tốt cũng đừng trút giận lên cái dạ dày!" Cao Già đến rót cho Tiêu Chiến một ly nước trái cây, vừa quay đầu đã thấy đối phương chạm cốc uống tiếp nửa ly, y tức đến ong cả thủ, "Tôi cũng không biết tửu lượng của cậu lớn thế đấy? Về sau tự cậu uống đi!"

Y đoạt lấy cái cốc chân dài của Tiêu Chiến mạnh mẽ ấn ly nước trái cây cho hắn: "Cậu nếu mà thật sự nhớ vị tiểu diễn viên nhà cậu thì gọi điện cho cậu ta đi, cậu thiếu tiền điện thoại hay thiếu dung lượng? Tôi nạp cho!"

Tiêu Chiến uống một ngụm nước trái cây, phản ứng chậm nửa nhịp nói, "Không thể gọi, một tuần... chỉ có thể chủ động liên hệ với cậu ấy ba lần." Hắn nói xong dựng thẳng ba ngón tay, sau đó thu lại một ngón, "Lúc tôi về... đã dùng hết 1 lần rồi."

"Tôi chỉ mới nghe nói một đêm không thể quá ba lần, còn chưa biết một tuần chỉ có thể gọi điện ba lần!" Cao Già thật sự cạn lời, nhưng trong cạn lời lại ân ẩn mang chút chua xót, "Tôi nói rồi đừng có vật vã nữa được không! Muốn liên hệ thì liên hệ đi! Nếu cậu ta không tiện nghe thì lúc tiện sẽ gọi lại, sao cậu biết cậu ta không muốn cậu liên hệ cậu ta? Một tiểu tử huyết khí phương cương bên cạnh toàn là soái ca mỹ nữ, cậu không sợ cậu ta tự do phóng hỏa hả?"

Người đã uống say chuếnh choáng lần này phản ứng lại rất mau, nhanh chóng trừng y một cái: "Cậu ấy... mới không đâu!"

"Cậu biết cậu ta sẽ không còn vật vã cái gì? Muốn chơi trò khoảng cách sinh ra vẻ đẹp hả? Tôi nói cho biết nhé, khoảng cách của hai người vốn cũng đủ xa rồi, không cần tăng độ khó cho game đâu, còn nếu định chơi cái gì mà dục cầm cố túng, chúng ta cũng phải đợi đến lúc có người trước mặt rồi mới chơi chứ? Cậu nghẹn khó chịu như vậy cậu ta cũng có nhìn thấy đâu, chỉ tự hành hạ bản thân thôi..." Chung quanh người đến kẻ đi ăn uống linh đình, Cao Già cũng chỉ có thể đè thấp tiếng quở trách hắn vài câu, mắt thấy đã có người bưng chén rượu đi tới, y lập tức chắn trước mặt Tiêu Chiến, "Lát nữa tôi nói với lão Viên một tiếng, chúng ta chuồn trước đi!"

Bởi vì không yên tâm để Tiêu Chiến về một mình, Cao Già bảo tài xế của mình đánh xe đi, còn mình cùng Tiêu Chiến lên xe.

Vừa nãy trước khi đi không tránh được lại bị rót cho mấy ly, y chú ý Tiêu Chiến đặt ly rược trước ngực, nắm tay chống bụng, Ivan trước khi lên xe đã bật máy lạnh, Tiêu Chiến lúc lên xe lại co rúm lại một chút, trên mặt lập tức toát mồ hôi lạnh.

"Cậu sao rồi?" Cao Già vẫn luôn để ý phản ứng của hắn, trong nháy mắt liền phát hiện, "Muốn ói à?"

Tiêu Chiến cau mày xua tay, nghiêng người đưa lưng lại phía hắn, trán chống cửa sổ xe.

Trước nay đều như thế, bình thường kiều khí không chịu nổi, xe lạnh đi đường hơi dài cũng cáu, nhưng lúc thật sự khó chịu thì cái gì cũng không nói.

Cao Già hất cằm nhìn Ivan đang lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu: "Bật máy lạnh nhiệt độ cao một tí, mở cửa sổ xe ra đi."

Y không vỗ lưng Tiêu Chiến hoặc dùng đụng chạm tay chân trấn an hắn, bởi vì Tiêu Chiến đưa lưng lại phía y, động tác đó căn bản là phòng bị--không phải phòng bị bản thân y, mà phòng bị bị người khác nhìn thấy mặt yếu ớt của mình.

Tiêu Chiến không muốn để người khác nhìn thấy mặt này, y sẽ không cố nhìn, nhưng mà...

Ngón cái của Cao Già cọ trên màn hình điện thoại, nhưng mà những 'người khác' này, có bao gồm Vương Nhất Bác không?

Xe đi được hai mươi phút, hô hấp của Tiêu Chiến càng lúc càng nặng nề, mặc dù hắn cực lực che giấu, Cao Già cũng có thể từ cơ thể phập phồng biên độ ngày càng lớn của hắn nhìn ra không ổn.

"Lại đau dạ dày đúng không?" Y vặn bả vai Tiêu Chiến muốn nhìn một chút, nhưng đối phương ghì người lại không cho y nhìn, mà loại lực đạo đối kháng này cuối cùng làm hắn không chịu nổi hít vào một hơi, rên rỉ thành một tiếng trầm thấp.

Cao Già không rảnh lo hắn phản đối, mạnh mẽ vặn hắn lại, đối phương nhíu mày cắn môi, mặt tái nhợt, trên mặt toàn bộ là mồ hôi lạnh.

Cao Già trong nháy mắt một cơn tức xông lên đỉnh đầu, "Cậu mẹ nó có bệnh đúng không? Đã vậy rồi còn cố chịu đựng, thật sự muốn dạ dày đục lỗ luôn phải không!" Y đá một chân vào ghế dựa phía trước, "Đi bệnh viện! Gần đây!"

"Tôi không đi bệnh viện..." Tiêu Chiến hơi thở yếu ớt, nói chuyện cũng phải cố.

Cao Già thật sự muốn ném hắn khỏi cửa sổ xe, "Không phải do cậu muốn đi hay không!"

Tiêu Chiến không chịu được đến bệnh viện đã phải nôn, trên xe không có túi nôn Ivan chỉ có thể dừng xe bên đường, Tiêu Chiến gần như là nằm sấp xuống đường, Cao Già lao xuống theo, nhìn thấy nôn ra máu, lập tức gọi 120.

"Không... Không cần... nôn rồi..." Tiêu Chiến nghe thấy y báo vị trí nói tình trạng, vừa nôn vừa xua tay ngăn cản, đều bị Cao Già làm lơ triệt để.

120 tới rất nhanh, Cao Già dặn Ivan lái xe theo, tự mình cùng Tiêu Chiến phi lên xe cứu thương.

"Uống nhiều rượu? Trước đây có tiền sử loét dạ dày không?" Y tá bác sĩ động tác nhanh nhẹn đặt Tiêu Chiến nằm xuống, trực tiếp truyền dịch.

Tiêu Chiến đau đến ý thức cũng mơ hồ, căn bản không cảm nhận được bị tiêm, cuộn người co về một phía, bị y tá đè ra: "Người nhà ấn tay đi! Anh ấy có tiền sử loét dạ dày không?"

"Không biết... Chắc có." Cao Già đè cánh tay Tiêu Chiến, có chút ngốc, ngày thường tuy luôn ngoài miệng quở trách Tiêu Chiến "cẩn thận dạ dày đục lỗ!" nhưng thật sự nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng bị dọa rồi.

"Sau khi tới lập tức nội soi dạ dày!" Bác sĩ lại quét mắt về phía bọn họ, một tên thì một hỏi ba không biết, một tên là người đầy mùi rượu, đại khái cũng chỉ là bọn sâu rượu với nhau, "Còn nữa, báo với người nhà anh ta đi!"

Cao Già càng cuống, "Cái này... cái này phải làm phẫu thuật sao?"

"Có thể, xem chỗ xuất huyết và lượng xuất huyết của anh ta."

120 kéo bọn họ đến bệnh viện xong Cao Già một đường đi theo chạy lăng xăng, mãi đến khi Tiêu Chiến bị đẩy về phòng bệnh treo lủng lẳng một đống dịch truyền, y vẫn có chút cảm giác không chân thực.

"Bác sĩ nói lượng xuất huyết không lớn, tạm thời không cần phẫu thuật." Ivan làm thủ tục nộp viện phí, "Cao phó tổng, buổi tối để tôi ở đây chăm sóc Tiêu tổng đi?"

Cao Già không trả lời, Tiêu Chiến trên giường bệnh sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, dán loạn trên trán, không biết có phải thuốc giảm đau có thành phần an thần không, hắn nhắm mắt như ngủ lại như không ngủ, cũng không hề làm ầm ĩ.

Khóe miệng hắn có máu, Cao Già định lau cho hắn, vừa lại gần lại nghe được hắn nhỏ giọng nỉ non: "Vương Nhất Bác..."

Cao Già dừng lại, sau đó đứng lên nhìn vào mắt Ivan: "Anh ở đây trông chừng trước, tôi đi gọi điện thoại."

Y móc điện thoại ra, đi ra khỏi phòng bệnh, từ lịch sử cuộc gọi ấn dãy số của Vương Nhất Bác.

Vừa rồi trên xe cứu thương bác sĩ bảo y gọi cho người nhà Tiêu Chiến, phản ứng đầu tiên y nghĩ đến, thế mà lại là Vương Nhất Bác.

Cha và anh trai Tiêu Chiến đều khỏe mạnh, nhưng Cao Già biết, bọn họ không thể là người nhà để thông báo khi Tiêu Chiến có bệnh, những việc này mà nói với bọn họ, bọn họ cũng sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Chiến đang làm loạn với cả làm mất mặt bọn họ mà thôi.

Mà Vương Nhất Bác, chắc chắn sẽ không.

"Alo? Cao phó tổng?"

Điện thoại rất nhanh đã chuyển được, Cao Già hít vào một hơi, tận lực bình tĩnh nói: Tôi không biết bên cậu có tiện không, nhưng kệ cậu có tiện hay không cậu nghe cho tôi---cậu hỏi tôi chuyện Tiêu Chiến, thật sự tôi biết không nhiều lắm, bởi vì trước nay cậu ấy không nói, nhưng tôi có thể nói cho cậu là, trước năm cậu ấy 17 tuổi, vẫn luôn sống ở ngoài với mẹ, mãi đến khi mẹ qua đời mới trở lại Tiêu gia."

Cao Già ngừng một lúc, bên kia điện thoại Vương Nhất Bác cũng không mở miệng, an tĩnh chờ đợi, y hít sâu hai lần, mới tiếp tục nói: "Mẹ cậu ấy, qua đời ở viện tâm thần, mà lúc cậu ấy trở lại Tiêu gia, trên người đầy thương tích.... Tiêu gia vốn không muốn nhận cậu ấy, bởi vì cha cậu ấy cảm thấy, trên người cậu ấy mang theo huyết thống của người phụ nữ điên kia..."

Vương Nhất Bác đối diện vẫn như cũ không nói gì, nhưng Cao Già có thể cảm thấy, đến hô hấp của cậu cũng ngừng rồi.

"Tôi không biết cậu ấy làm sao để bò lên, cũng không biết cậu ấy có đồng ý cho cậu biết những việc này hay không, nhưng tôi biết là, bây giờ cậu ấy đang nằm trên giường bệnh, đang gọi tên của cậu."

"Anh ấy làm sao?" Thanh niên đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí là một sự nôn nóng mà y chưa từng nghe qua, "Tiêu Chiến anh ấy làm sao thế?"

"Cậu ấy để bắt mình chịu đựng một tuần chỉ có thể liên hệ với cậu ba lần, không ngâm mình ở công ty thì chính là ai đến mời rượu ở tiệc tùng cũng không từ chối, hiện tại xuất huyết nhiều, không biết có phải làm phẫu thuật hay không..."

"Các anh ở đâu?" Vương Nhất Bác không chờ y nói xong liền ngắt lời y, "Tiêu Chiến hiện tại đang ở đâu? Gửi định vị cho tôi!"

Cao Già nhướng mày, cố tình nói chậm rì rì: "Cậu cũng chả phải thuốc cầm máu, tới cũng chả làm nên trò trống gì, cậu ấy cần hộc máu vẫn sẽ hộc máu, còn nữa, đoàn phim của Tông Thịnh Hải không phải không cho xin nghỉ sao?"

"Tôi hỏi Tiêu Chiến! Ở! Đâu!!" Thanh niên đối diện lại không hề có chút lễ phép và câu nệ lúc nãy gọi cho y, "Anh không phải nói anh ấy đang gọi tên tôi sao? Anh ấy đang đợi tôi! Gửi định vị cho tôi!"

Khi bị cậu thương tổn, Tiêu Chiến cuộn tròn gọi người mẹ đã từng tổn thương mình.

Mà khi không muốn làm tổn thương cậu, Tiêu Chiến lẩm bẩm gọi tên cậu, người đã từng tổn thương hắn.

"Mẹ..."

"Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác rõ ràng nghe được tiếng Tiêu Chiến nỉ non, mềm nhẹ tựa lông chim, lại tinh chuẩn hơn kiếm sắc, đâm thấu tim cậu.

.tbc

Tôi viết mà tôi cũng thấy dạ dày đục lỗ, đau quá...

(Tôi cũng đau lòng, tối nay gõ bay bàn phím 3 chương để cho nó xong mẹ cái đoạn ngược này đi. Mai trời lại sáng. Đm chuẩn bị cơm chó ngập đầu, ngập đầu cơm chó, chết chìm trong một cơn đại hồng thủy cơm chó. A tsunami of 狗粮。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#zsww