Chương 15 - Biến trang
Nếu có thể lựa chọn mà nói, Vương Nhất Bác thật sự cũng không quá thích diễn phim tình cảm, đặc biệt là loại tình cảm yêu đương thuần túy không có cốt truyện chính gì cả.
Nhưng mà phim ngôn tình và phim thần tượng đã có thị trường của chúng, chứng tỏ đại chúng yêu thích—đi làm cả ngày về nhà muốn nhìn thấy soái ca mỹ nữ ăn cơm với nhau, không cần động não mà xem một chuyện vui, cũng không phải vùi đầu ăn hai miếng cơm còn phải kéo thanh tiến trình về xem lại một đoạn mới hiểu.
Nhưng lần này không giống, điện ảnh mừng năm mới, Trọng Hạ sản xuất, hơn nữa người diễn vai phối hợp với cậu chính là Thiệu Giai đại tiền bối, lấy vị trí của cậu bây giờ mà nói, thấy thế nào cũng là một miếng bánh to.
Tuy rằng cái bánh này cũng không phải tự cậu đến xé lấy mà ăn là được.
"Nhất Bác, hóa trang xong chưa?"
Thiệu Giai mang theo trợ lý xách một đống trà sữa điểm tâm vào phòng hóa trang, cô có phòng của mình, ngày thường cũng không ở phòng hóa trang lớn, tới đây căn bản đều để tìm Vương Nhất Bác, cho nên mọi người thấy cô đi vào trong lòng hểu ra không nói gì cả mà đi ra. Tổ này một nửa đều là nghệ sĩ của Trọng Hạ, đối với tác phong của Thiệu Giai trong lòng biết rõ—chỉ có được cô coi trọng hay chướng mắt, chứ không có chuyện thông đồng hay không.
"Giai tỷ." Chuyên viên trang điểm đang đeo khăn trùm đầu cho cậu, Vương Nhất Bác từ trong gương quy quy củ củ chào hỏi Thiệu Giai.
Thiệu Giai lại hình như không để ý đến sự lãnh đạm của cậu, ngồi xuống vị trí trống vừa được chừa ra cạnh cậu, chống má nhìn cậu trong chốc lát, lại bỗng cười rộ lên: "Làm sao bây giờ, Nhất Bác của chúng ta quá xinh đẹp, so với tỷ tỷ thật không công bằng."
Cô nói rồi duỗi tay vuốt tóc giả của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác trong phim theo đuổi cô mười năm, cảnh diễn hôm nay là cô để lấy được đơn hàng mà uống rượu mạnh tới viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện, đối phương cải trang thành y tá nhỏ đêm khuya lẻn tới thăm.
Vương Nhất Bác còn chưa thay quần áo, nhưng đã hóa trang xong, mang tóc giả lên, bỏ qua cái hầu kết nhô ra, cậu thật sự là một tiểu mỹ nữ lãnh khốc trắng nõn nường.
Thiệu Giai nói Vương Nhất Bác không biết làm sao để tiếp lời, bèn đơn giản khỏi tiếp, cũng may chuyên viên trang điểm Hoa tỷ bên cạnh cũng quen biết cậu, lập tức nói theo: "Thiệu mỹ sư là diễm lệ, Nhất Bác là thanh thuần, ai cũng có cái đẹp riêng, bất quá nói đi cũng phải nói lại, tôi lớn lên với đoàn phim, chưa từng thấy bất cứ nam diễn viên nào da đẹp hơn Nhất Bác chúng ta, đều không cần dùng phấn nền!"
"Thật á?" Thiệu Giai kinh ngạc mở to hai mắt, "Nhất Bác bây giờ là không đánh phấn nền sao? Tôi không tin!" Cô nói, rồi như để chứng thực, vươn ngón tay chọc vào mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện nghiêng đầu sang một bên tránh né.
Tránh xong đến cả Hoa tỷ cũng sửng sốt không biết làm sao để cứu nguy, Thiệu Giai lạnh mặt đi một chút rồi cười rộ lên: "Em xem, vẫn là đánh phấn nền rồi sợ bị lộ đi!"
Vương Nhất Bác không tỏ ý kiến "ừm" một tiếng, Hoa tỷ cũng nhanh chóng hòa giải: "Thiệu lão sư mắt độc thật, hôm nay vì phối hợp tạo hình đúng là có đánh chút phấn nền."
"Tôi bảo mà."
Rất nhiều thời điểm, thật sự là khoảng cách sinh ra vẻ đẹp.
Tựa như trước khi cậu với Thiệu Giai hợp tác, đối phương trong lòng cậu là một hình mẫu về diễn xuất, một tiền bối vô cùng đáng học tập và tôn kính, mà sau khi hợp tác, mới phát hiện tất cả chuyên nghiệp nghiêm túc này kia, không phải dễ ở chung, dưới cái mác mẹ hiền vợ tốt, là một người như thế nào.
Con người đối với người mình vốn có hảo cảm sẽ bất giác khoan dung, cho nên ngay từ đầu Thiệu Giai đối với cậu các loại lập lòe ngôn ngữ và động tác, cậu đều theo bản năng nghĩ "Thiệu lão sư tính cách hiền hòa", thẳng đến một ngày nọ giữa trưa mọi người vây lại một chỗ ăn cơm hộp, Thiệu Giai nói "Phần em có rau xanh à, sao phần chị không có?" rồi duỗi đũa trực tiếp gắp một miếng rau xanh trong phần cơm của cậu đi, sau đó rất tự nhiên bỏ vào miệng.
Cô vốn ngồi cạnh cậu, lúc duỗi tay còn tiện thể xoa vai cậu, thoạt nhìn như dựa hẳn lên người cậu, gắp xong vẫn để sát cánh tay vào tay cậu như cũ.
Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến mức Vương Nhất Bác còn chưa kịp từ chối, lúc phản ứng lại thần sắc của tất cả mọi người quanh bàn đã biến đổi.
Vương Nhất Bác cuối cùng không còn cách nào khuyên chính mình rằng đấy là sự tùy tiện trong tính cách của đối phương, là một đàn chị cậu kém mười tuổi lại đã kết hôn sinh con, đại khái đang xem mình là tiểu bối mà đối đãi nên không cố kỵ nữa.
Sự tôn trọng và bội phục về nghề nghiệp đối với Thiệu Giai không thể cứ thế triệt tiêu hoàn toàn, nhưng cậu đã âm thầm chán ghét sự quấy rầy như vô tình của cô, có điều phim còn chưa quay xong, hậu kỳ còn phải tuyên truyền, vì thế Vương Nhất Bác lựa chọn lảng tránh, tận lực không cùng Thiệu Giai ở chung một mình, đối với tất cả các loại thính của cô toàn bộ đều xem như không nghe ra, không hiểu.
"Lông chân có cần cạo đi chút không?"
Vương Nhất Bác thay bộ đồ y tá xong bị cả đoàn phim vây xem, mũ y tá đội lên xong Hoa tỷ điều chỉnh tóc giả cho cậu, vừa cúi đầu liền thấy lông tơ trên hai cái đùi nhỏ và trắng của cậu—tuy rằng đối với nam sinh mà nói đã rất là thưa, nhưng đối với mỹ nữ y tá thì vẫn là có chút khó thể xem nhẹ.
Vương Nhất Bác ít khi không phối hợp, nhíu mi: "Cái váy này không có quần bên trong sao? Em đi bệnh viện thấy y tá đều mặc hai lớp như thế..."
"Nghĩ cái gì vậy Vương lão sư, đạo diễn không bắt cậu mặc tất chân đi giày cao gót cậu đã nên cảm ơn trời đất rồi!" Chuyên viên trang điểm trêu cậu một câu, đám người vây xem cũng ồn ào theo:
"Tôi có thể cung cấp tất chân!"
"Giày cao gót tôi cũng có có điều phải ủy khuất Vương lão sư đi giày chân hơi nhỏ!"
"Cái ngực giả kia có cần không tôi có thể hữu nghị tài trợ một cái bra..."
Quần chúng vây xem đang thả bay tự do ngôn luận, liền bị một cái nhìn lãnh đạm của đương sự quét qua chặt đứt, Vương Nhất Bác nhìn quanh một vòng, cuối cùng giơ chân lên giữa căn phòng đã an tĩnh lại: "Cần cạo thì cạo đi."
Giả nữ cạo lông tơ cũng như diễn phim đời nhà Thanh cạo tóc, đều là yêu cầu về tạo hình, là một phần trong nghề diễn của cậu, kỳ thực cũng không có gì phải rối rắm.
Chỉ là lúc Hoa tỷ cầm mấy miếng dán wax lông đến cậu phải rụt rụt chân về: "Thì, cạo là được rồi..."
"Lông chân bị cạo mọc lại sẽ hơi đen á." Hoa tỷ không khỏi phân trần dán một miếng lên đùi Vương Nhất Bác.
"Cũng có quay đặc tả đâu..." Vương Nhất Bác chưa từ bỏ ý định lẩm bẩm, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, một trợ lý khác của Thiệu Giai thò đầu vào dò xét: "Giai tỷ, Boss đến tham ban!"
"Tiêu tổng?" Thiệu Giai kinh ngạc nhướng mi.
"Vâng, còn mang cho mọi người cà phê và sushi!"
"Lúc này tới tham ban..." Thiệu Giai lòng nghĩ cái này tuyệt không phải hướng về cô, nhưng bộ điện ảnh này tách ra làm ba đơn nguyên quay riêng, đơn nguyên này của bọn họ là lớn nhất, Thiệu Giai không nghĩ ra Tiêu Chiến không đến tham ban vì cô thì còn vì ai, cô ở Trọng Hạ 4-5 năm, Tiêu Chiến tuy rằng đãi ngộ không tệ, lại cũng chưa từng coi trọng hoặc là thân thiết, cô nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không mò được chiêu số của lão bản, vẫy tay bảo trợ lý Sera lại nhỏ giọng hỏi, "Đoàn phim của chúng ta có tân sủng của Tiêu tổng sao?"
"Không nghe nói a, có thể là cho Tông đạo đó, Tiêu tổng không phải muốn hợp tác với Đại Tông đạo sao?"
Thiệu Giai gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, Tông Thịnh Hải là đạo diễn số một trong nước, bộ điện ảnh này là con ông đạo diễn, Tiêu Chiến chính là ý của Túy Ông không nằm ở rượu.
"Thế thì chúng ta ra ngoài nghênh giá đi." Thiệu Giai mới vừa đứng lên, Tiểu Tông đạo cùng hai phó đạo diễn đã đưa Tiêu Chiến gõ cửa đi vào, "Tiêu tổng đến thăm mọi người, mọi người cũng nghỉ ngơi trước chút đi!"
Nhân viên và bảo vệ đằng sau bọn họ xách tay những hộp đồ ăn đóng gói tinh xảo, bắt đầu phân phát cho mọi người ở đây.
Trong lúc nhất thời tiếng cảm ơn Tiêu tổng vang lên đây đó.
"Cảm ơn." Vương Nhất Bác nhận hộp cơm và cà phê xong liền tùy tay để trên bàn hóa trang, cậu chỉ liếc mắt một cái từ xa lúc Tiêu Chiến vào cửa, sau đó hắn đã đi sang phía đối diện.
Cậu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng đối phương đến vì mình, huống hồ Thiệu Giai đã ngồi sẵn bên cạnh cậu, đối thoại với tiểu trợ lý cái gì cậu cũng nghe thất thất bát bát, giờ cậu hóa trang, mặc đồ y tá, trên đùi còn đang dán miếng wax, thật sự là...
Thật sự là cũng không muốn cho người ta nhìn thấy lắm.
Nhưng có câu đã làm ông trời thì không phải chiều lòng người, mày càng muốn chuyện gì không xảy ra nó sẽ lại càng xảy ra.
"Thế nào, quay chụp có thuận lợi không? Tôi một đường đến đây đều cảm giác độ ấm trong lều không cao, mai bảo bọn họ điều đến mấy cái điều hòa đi." Tiêu Chiến chào hỏi mọi người xong liền cùng Tiểu Tông đạo đi về phía Thiệu Giai.
"Không có việc gì Tiêu tổng, diễn trong nhà thì có khổ gì mấy, khắc phục tí là qua." Thiệu Giai vội vàng đứng lên, "Hơn nữa tiết tấu Tông đạo nắm đặc biệt tốt, nói chung đều đặc biệt thông thuận!"
"Là Thiệu lão sư của chúng ta diễn tốt, toàn bộ đều là một phát qua luôn!" Tiểu Tông đạo cũng đi theo hàn huyên, bắt đầu biến đổi đa dạng mà khen Thiệu Giai, Thiệu Giai ỡm ờ anh đến tôi đi, ba người hàn huyên nửa ngày. Thiệu Giai bỗng như nhớ ra cái gì đó "ây da" một tiếng, sau đó đẩy đẩy bả vai Vương Nhất Bác :"Nhất Bác, cái thời gian wax lông của em có phải đã đến rồi không?"
Vương Nhất Bác vốn ngồi ngay cạnh cô, lúc Tiêu Chiến với Tông đạo đến cậu chỉ kịp đứng lên, dịch sang bên nhường đường cũng không đi được đâu, chỉ có thể cố hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, nghe bọn họ hàn huyên đang muốn di chuyển, bị Thiệu Giai đẩy như thế, lập tức trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
"Nhất Bác? Thiệu lão sư mà không nói tôi cũng không nhận ra cậu! Hoa tỷ của chúng ta thật là điêu luyện sắc sảo a! Chỉ dùng công phu trong chốc lát đã có thể biến một soái ca thành mỹ nữ!" Tiểu Tông đạo sau một tuần quay chụp đã quen thuộc hơn với Vương Nhất Bác, người trẻ tuổi kỹ thuật diễn vững chắc có linh khí, càng khó có được chính là thái độ nghiêm túc đoan chính, mỗi ngày đến đoàn phim từ sớm, không có tràng diễn của mình cũng ngồi cạnh camera xem, dần dần Tiểu Tông đạo cũng tình nguyện hàn huyên qua lại với cậu thêm vài câu.
Vương Nhất Bác liên tiếp bị điểm danh, không thể không đứng ra chào hỏi, "Tiêu tổng, Tiểu Tông đạo."
Cậu giương mắt nhìn nam nhân giày da tây trang chúng tinh củng nguyệt kia, đúng như dự kiến vừa nhìn thấy cậu hắn đã nhếch một bên lông mày: "Đây là nam chính của chúng ta, hay là nữ 2 của chúng ta đây?"
Thiệu Giai che miệng cười: "Thôi đừng giễu Nhất Bác chúng ta nữa, cậu ấy vì bộ phim này phải hy sinh quá nhiều rồi!"
Cô nói rồi lại đẩy Vương Nhất Bác về phía trước, bao nhiêu người cầu mà không được cơ hội xoát mặt, cô năm lần bảy lượt đưa theo Vương Nhất Bác, nói thế đối phương cũng sẽ không hoàn toàn không cảm kích chứ.
Vương Nhất Bác đã diễn rất nhiều nhân vật, cũng chưa bao giờ vì mình hóa trang lôi thôi hoặc khôi hài mà xấu hổ, nhưng giờ phút này đội tóc giả mặc váy dán miếng wax lông chân đứng trước mặt Tiêu Chiến, cậu hoặc ít hoặc nhiều, vẫn cảm thấy tay chân không biết để đâu mà biệt nữu.
Là sự biệt nữu cậu chưa bao giờ trải qua.
Loại biệt nữu này làm một người vốn không giỏi nói như cậu không biết nên nói cái gì.
"Nào nào Nhất Bác, chúng ta qua bên kia xé mấy cái này xuống trước, bằng không lát nữa lại xé không nổi!" Hoa tỷ trước đoàn này cũng từng quen Vương Nhất Bác, biết kiểu của cậu, biết đứa nhỏ này không giỏi nói, thấy tình thế không ổn bèn chạy nhanh đến giải vây, cô với đạo diễn và nhà sản xuất không có tài nguyên gì liên quan, ở chung ngược lại càng tùy ý, tùy tiện chào hỏi rồi đẩy luôn Vương Nhất Bác đi, "Tiêu tổng, Tông đạo, đứa nhỏ này tôi mang đi trước."
"Tiêu tổng, Tiểu Tông đạo, tôi đi trước." Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ cực kỳ thanh thuần, giọng nói biểu cảm lại lãnh đạm, hơi gật đầu liền đi theo Hoa tỷ sang bên kia.
Trước khi xoay người cậu lại thoáng liếc Tiêu Chiến, đối phương cười như không cười, như trở về thần thái lần đầu gặp mặt của bọn họ, mà tựa như, so với trước kia lại có chút sắc bén không nói được rõ.
Thanh niên xoay người đi, nhìn từ sau lưng, cổ trắng nõn thon dài để lộ một loại cảm giác yếu ớt, eo bị bộ đồ y tá chiết eo thu lại tựa như chỉ một bàn tay là có thể bao lấy, cẳng chân lộ ra dưới váy y tá hồng nhạt vừa thon vừa thẳng, chân trần đạp lên một đôi giày y tá.
Nếu không từng trải qua một đêm kia, Tiêu Chiến như nào cũng không tin, một cơ thể như thế, một người như vậy, lại có thể bộc phát ra sức mạnh và sự cuồng bạo như kia.
"Người này ở Dược Hoa thật đáng tiếc." Tiểu Tông đạo lưu ý ánh mắt Tiêu Chiến, như vô tâm mà cảm thán.
Tiêu Chiến không tỏ ý kiến gì, chỉ cười: "Nam chính đơn nguyên này là chó con nhiệt huyết nhỉ, tiểu diễn viên này không mặn không nhạt, có được không?"
"Cậu ở lại xem hai cảnh là biết!" Tiểu Tông đạo như bà già bán dưa, vỗ vỗ cánh tay Tiêu Chiến, "Tôi nói với cậu, kêu Action một tiếng, cả người cậu ấy lập tức thay đổi, tuyệt!" Y nói xong mới ý thức được nữ hoàng rating Trọng Hạ còn đang đứng ở một bên, lại nhanh chóng bồi thêm một câu, "Đương nhiên, đều là Thiệu lão sư của chúng ta mang diễn tốt!"
Thiệu Giai cười, ý vị không rõ ràng: "Tôi đây không dám nhận, nhiệt tình mà người trẻ có, không phải thứ mà chúng ta có thể so sánh được."
Tiêu Chiến cũng cười theo: "Giai tỷ tình nguyện dìu dắt người trẻ, là phúc khí của bọn họ."
"Xít..." Vương Nhất Bác nghe bên kia nói nói cười cười, thình lình trên đùi tê rần, không khỏi nhỏ giọng hít một ngụm khí lạnh.
Hoa tỷ nhìn cẳng chân vừa bị xé miếng wax mà ửng đỏ của cậu, cười lắc đầu: "Nói thật chứ, Nhất Bác chúng ta da thật sự so với nhiều nữ minh tinh còn đẹp hơn, vô cùng mịn màng, công chúa hạt đậu a!"
Vương Nhất Bác rất không cao hứng kêu lên một tiếng: "Hoa tỷ!"
"Được được được, không nói không nói, nhưng lát nữa có phải em phải mặc váy y tá mà nhảy không?"
"Vâng."
"Thế thì trạng thái này của em không đúng rồi, em phải tươi tỉnh lên chứ!" Hoa tỷ nói xong lại xé một phát.
"Xít..." Vương Nhất Bác lại bắn lên trên ghế một chút xíu, đau đớn kịch liệt hơn cậu đều chịu được, nhưng mà cái loại này, nói đau cũng không phải đau lắm, lại làm cả người cậu ngứa ngáy khó chịu, "Em, em bây giờ còn chưa cần..."
"Em mau chóng tiến vào trạng thái đi, lát nữa phỏng chừng Tiêu tổng còn muốn xem đó."
".... Hắn không đi sao?"
"Xem tư thế này, đại khái là chờ Tiểu Tông đạo kết thúc công việc rồi đi ăn cơm đi."
"..."
Tuy rằng ngày thường cậu đóng phim cũng bị mọi người vây xem, nhưng mà không biết sao xui xẻo, lại nhất định phải là cảnh này?
Sẽ không phải là... cái mà Tiêu Chiến gọi là trả thù đó chứ?
Vương Nhất Bác nhịn xúc động muốn quay đầu nhìn Tiêu Chiến, người này, sẽ không thật sự, ấu trĩ như vậy chứ!
.tbc
Đóng cửa, đề phòng quân địch!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro