Chương 8
Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Trước khi đi, Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn hết thảy, hôm đó trợ lý của anh thực hiện hầu như cả quá trình, đưa Vương Nhất Bác đi, hỗ trợ xử lý tất cả các công việc, dặn dò những điều cần chú ý sau phẫu thuật, sắp xếp đồ ăn dinh dưỡng đưa đến mỗi ngày, Vương Nhất Bác gần như không phải bận tâm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc mẹ là được rồi.
Tiêu Chiến ở bên kia vẫn không có động thái gì.
Cuối cùng cậu vẫn thêm Wechat mới của Tiêu Chiến, ID chính là họ tên anh, ảnh đại diện là một hình hoạt họa vịt con, thật không phù hợp với dáng vẻ tươi cười khi ngồi trong văn phòng của anh.
Vương Nhất Bác dùng hai ngón tay zoom đi zoom lại màn hình rất nhiều lần, bên môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Bài đăng gần nhất trong vòng bạn bè của Tiêu Chiến là một tấm ảnh chụp cảnh mưa được đăng vào hai tháng trước, thoạt nhìn như được chụp từ trong văn phòng qua khung cửa sổ, khi đó là cuối Hè, không có lá rụng khắp nơi như lúc này, những cây ngô đồng trong bệnh viện được nước mưa gột sạch, những giọt nước đọng lại trên đầu lá đong đưa trong gió, toàn bộ cảnh tượng mang một màu xám xịt nhạt nhẽo.
Chỉ có một bức ảnh, không có bất kỳ câu chữ nào.
Đây là con đường duy nhất để cậu có thể nhìn thấy quá khứ bốn năm qua của Tiêu Chiến, đáng tiếc đối phương hoàn toàn không lưu lại bất cứ thứ gì.
Đến cả những liên kết đến tài khoản công khai, hình ảnh ngày kỷ niệm, những thành công của bệnh viện, toàn bộ đều không có.
Với cậu mà nói, bốn năm này, cuộc sống của Tiêu Chiến bày ra trước mặt mình dường như chỉ là một trang giấy trắng hoàn toàn, bất kể có tìm tòi nghiên cứu thế nào, đều không thể tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Chờ đến tối muộn, mẹ đã ngủ lại sau khi tỉnh dậy, cậu mới cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh, đến khu vực hút thuốc gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
Đầu bên kia chuông reo thật lâu mới có người nhận, giọng nói hơi lạnh không ổn định lắm của Tiêu Chiến thông qua microphone truyền ra, xen lẫn tiếng cười nói xung quanh, nhẹ nhàng mà thong thả.
"Ca mổ thuận lợi chứ?"
"Ừm." Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn cây ngô đồng trong viện, chạc cây trụi lủi cực kỳ chói mắt: "Đang làm gì vậy?"
"Đang ăn cơm." Tiêu Chiến đổi tư thế ngồi, cánh tay đặt lên lưng ghế, cả người lui về sau một chút, không dấu vết mà kéo mình ra khỏi bàn ăn ngập tràn những lời khen ngợi lẫn nhau khí thế ngút trời, giọng nói vì bị đè thấp xuống mà trở nên cực kỳ dịu dàng.
Vương Nhất Bác nói: "Ăn nhiều một chút."
Tiêu Chiến liếc một bàn đầy đồ ăn mà bản thân chưa đụng được mấy miếng, mỉm cười nói: "Ăn rồi, ăn rất nhiều."
"Gạt người." Vương Nhất Bác nói: "Chắc chắn chỉ mới ăn chút xíu."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ, so với bốn năm trước, Vương Nhất Bác của hiện tại khôn lanh hơn quá nhiều, không dễ lừa: "Được, vậy anh sẽ ăn nhiều thêm một chút."
"Khi nào thì về?"
Tiêu Chiến đặt ngón tay lên thái dương, không chút để ý mà đối diện với ánh mắt đang nhìn về phía mình: "Chắc là vài ngày nữa đi, có lẽ anh còn một chút chuyện cần làm."
"Chìa khóa đã đưa em rồi, có gì cần lấy cứ thế về thẳng nhà lấy là được, chìa khóa xe dự phòng trong ngăn kéo ở văn phòng anh, em nói với trợ lý một tiếng, bảo cậu ấy lấy cho em, nếu có bằng thì trực tiếp lái đi, tiền không đủ nói anh chuyển cho em, còn cả... Được, tùy ý uống một chút."
Vương Nhất Bác đang nghiêm túc nghe Tiêu Chiến nói chuyện, một tràng những lời dặn dò rất dài mang cảm giác thân thiết thật lâu rồi mới được nghe lại, không ngờ bị người khác nửa đường cắt ngang, tiếng cụng ly giòn giã vọng đến tai cậu, cậu im lặng một chút, cuối cùng nói: "Được, anh xã giao đi."
Tiêu Chiến nâng ly rượu bị người ta rót cho lên, tròng mắt ở góc độ này có vẻ đặc biệt tròn, cùng với khí chất ôn hòa vốn có lại thêm vài phần trẻ con, đặc biệt trong căn phòng riêng này, ánh đèn rọi lên mặt người khác là kính chiếu yêu, dừng trên đầu Tiêu Chiến, lại như là ánh sáng của những vị thần.
Hiếm có khi có thể nói chuyện tử tế được với Vương Nhất Bác mấy câu, Tiêu Chiến vô cùng khó chịu, người này vừa cắt ngang, Vương Nhất Bác liền cúp điện thoại, tiếng tít tít ồn ào thật khiến người ta đau đầu.
"Bác sĩ Tiêu, mấy lần trước hội nghị cậu đều nói bận việc không đến, lần này đến rồi, thế nào cũng phải uống thêm vài ly chứ?"
Tiêu Chiến trên dưới quan sát hắn.
Ánh mắt đối phương không phải anh không hiểu.
Chỉ là người này đã có vợ, còn có một bé gái hai tuổi, đã như thế rồi còn không biết tốt xấu mà muốn ve vãn anh, đã hơn ba mươi tuổi còn làm ra loại chuyện này, thật sự khiến người ta ghê tởm.
Tiêu Chiến lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói: "Tửu lượng tôi không tốt, vừa rồi cũng đã nói, tùy tiện uống một chút là được."
"Thế này thật mất hứng quá nha, cậu xem hôm nay..."
"Ngại quá." Tiêu Chiến cụp mắt: "Anh đây là đang muốn chuốc rượu tôi đấy à?"
Giọng anh nói chuyện rất nhẹ, trên bàn ăn vẫn luôn ồn ào, không ai để ý đến bọn họ, ngược lại người có ý đồ ve vãn bị hỏi đến xấu hổ: "Cái này chẳng phải... là muốn làm bạn với bác sĩ Tiêu sao."
"Vậy sao." Tiêu Chiến khẽ cười: "Tôi nghe nói chị dâu ở nhà quản rất nghiêm, ở nhà còn phải chăm sóc con gái nhỏ, chắc chắn rất vất vả, vẫn nên uống ít một chút đi, tránh đến khi về còn phải phiền cô ấy chăm sóc anh, như thế rất bất lợi với hình tượng người đàn ông tốt đó, đúng không?"
Anh nâng ly rượu vang lên một chút: "Tôi cạn, anh tùy ý."
Dứt lời ngửa đầu uống cạn ly rượu, cần cổ thon dài mang vẻ xinh đẹp yếu ớt, sau khi đặt ly rượu xuống thì đứng dậy cười với những người khác trên bàn ăn: "Ngại quá, tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút."
Người đàn ông kia si ngốc nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến, ngắm đôi chân dài được bọc trong lớp vải quần tây, vòng eo dưới áo sơ mi có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Trước kia khi đến thành phố Tiêu Chiến ở tham dự hội nghị giao lưu, hắn đã chú ý đến người này rồi.
Quá đẹp. Là ở mức độ đẹp đến thái quá.
Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại vừa định đi vòng về phòng bệnh, điện thoại của Tiêu Chiến lại gọi đến, lúc này giọng ngậm ý cười, nghe đến tê dại cả lỗ tai: "Sao lại cúp nhanh đến vậy?"
Vương Nhất Bác nói: "Phải về phòng bệnh."
"Ò... Được, em cũng nhớ phải nghỉ ngơi nhiều một chút đó." Tiêu Chiến dựa vào lan can, gió đêm khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ đến chuyện hai người cãi nhau đêm qua, sau khi nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu kia anh gần như chạy trối chết, không rên một tiếng quay về phòng ngủ, đổi vé máy bay thành chuyến sớm nhất, sau đó thu dọn đồ đạc đi đến sân bay.
Anh sợ phải đối mặt với những thứ này.
Càng sợ Vương Nhất Bác sẽ rõ ràng nói cho anh biết, những tình cảm yêu thích đó, hiện giờ đã sớm biến thành căm ghét.
Con người thật sự rất kỳ lạ, sau khi trải qua trận cãi vã kịch liệt như vậy, thế mà vẫn có thể tiếp tục tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau.
Tiêu Chiến đưa tay lên day giữa mày mình: "Tối hôm qua... Thực xin lỗi, tâm tình anh không tốt lắm, nên đã mất khống chế."
"Không sao." Vương Nhất Bác cũng rất sảng khoái: "Đồ thì nhớ đền."
Tiêu Chiến bị chọc tức giận, cười nói: "Quan trọng đến thế sao?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng.
Tiêu Chiến nhịn không được nói: "Quan trọng như thế, vì sao không cần cái anh tặng cho em? Mà đi làm một cái giống như đúc là có ý gì?"
"Cái anh tặng kia, thiếu chút nữa đã bị tôi làm hỏng, thế nên mới cất đi." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Nếu không tối hôm qua anh đập cái đó rồi, thì không phải chỉ yêu cầu anh đền đơn giản như vậy đâu."
Tiêu Chiến: ...........
"Được, anh đền cho em, được rồi chứ." Tiêu Chiến tức giận nói: "Hai ngày nữa nhớ đến sân bay đón anh đó, cúp đây."
Vương Nhất Bác nhìn giao diện trò chuyện đã kết thúc, khẽ cười một tiếng.
Người ta vẫn nói, có một vài thứ thật ra cũng không hề quan trọng đến vậy.
Chỉ bởi vì Tiêu Chiến rời đi, thế nên tất cả những kỷ niệm và đồ vật đều trở nên vô cùng quý giá.
Cũng không biết Tiêu Chiến có hiểu đạo lý này hay không.
Không biết những món đồ mình tặng kia... có bị anh ném đi không.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi gió lạnh đêm cuối Thu, bỗng cảm nhận được một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Cho dù cậu đã vô số lần tự nhắc nhở bản thân, cảnh cáo chính mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy người này, nghĩ đến người này, Vương Nhất Bác liền không có cách nào kiểm soát được tình yêu của mình.
Đừng miễn cưỡng, đừng dẫm lên vết xe đổ, đừng trao cho đối phương cơ hội vứt bỏ mình thêm lần nữa.
Tiêu Chiến....
Không ăn uống bao nhiêu đã uống rượu, dạ dày chắc sẽ đau đó.
Anh sợ nhất là đau.
Mấy ngày Tiêu Chiến không về này, Vương Nhất Bác chỉ tập trung chăm sóc mẹ mình, gửi email cho sở Luật, chuẩn bị để phỏng vấn, cũng bắt đầu điều chỉnh sinh hoạt của mình.
Cậu còn đến tiệm hớt tóc một lần, cắt bớt mái tóc đã dài ra trong khoảng thời gian này, thu dọn phòng ở bắt đầu thuê từ năm ba Đại học, mang thêm một số đồ đạc cùng với sách và tài liệu của mình đến nhà Tiêu Chiến.
Trong khoảng thời gian đó cũng có bạn học liên lạc, trò chuyện vài câu trên Wechat, đối phương đã tìm được công việc mới, vốn định hẹn Vương Nhất Bác ra ngoài cùng ăn cơm, lại không ngờ sau khi tốt nghiệp cậu xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vương Nhất Bác gõ chữ trả lời, giọng điệu thật nhẹ nhàng: [Không sao, đều đã qua rồi.]
Mẹ dần dần sẽ khỏe lại.
Cậu rồi cũng sẽ tìm được việc.
Hết thảy những khó khăn bất lực cuối mùa Thu này, dưới sự trợ giúp của Tiêu Chiến, rồi sẽ chậm rãi qua đi.
Hôm đến sân bay đón Tiêu Chiến là một ngày nắng, Vương Nhất Bác lái xe của Tiêu Chiến, bỏ hành lý vào cốp xe cho anh: "Đói bụng không?"
Tiêu Chiến còn có tâm tình ba hoa: "Anh là siêu nhân đó, không biết đói."
Anh mở cửa xe ngồi vào, biểu cảm và khí chất bỗng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, chỉ là trên mặt vẫn không thể che giấu được sự mỏi mệt, gần như vừa mới lên xe đã bắt đầu ngủ, đầu dựa vào cửa sổ xe, lông mi cụp xuống, từng sợi từng sợi rõ ràng dán lên mí mắt.
Vương Nhất Bác lấy chiếc chăn lông từ ghế sau đắp lên cho anh, lại lót một chiếc gối giữa đầu Tiêu Chiến và cửa sổ xe, động tác cực nhẹ.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác đang ở gần mình.
Nhờ phúc của những lời cuối cùng cậu nói lúc anh sắp rời đi mà mấy đêm nay anh đều không gặp ác mộng.
Trong giấc mơ sẽ có cảnh Vương Nhất Bác ngồi dưới đất vuốt ve chú chó hoang, gặm kem que, giữ Tiêu Chiến thăng bằng trên ván trượt, còn cả mắng mỏ Russell tại buổi ra mắt Avengers.
Mỗi một hình ảnh đều đủ để Tiêu Chiến nở nụ cười thật tươi ở trong mơ.
Mũi Tiêu Chiến hơi nghẹt, hàm hồ như đang làm nũng mà gọi cậu: "Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác kéo lại chăn lông cho anh, nặn ra một tiếng 'Ừm' trầm thấp đáp lại.
Tiêu Chiến phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay hiện thực.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn phải uống thuốc, hơn nữa liều lượng còn không ít. Tác dụng phụ của thuốc khiến anh trở nên thích ngủ lại mỏi mệt, cảm giác an toàn giảm xuống cực thấp, lúc này thấy Vương Nhất Bác, tựa như con thuyền mãi lênh đênh cuối cùng cũng cập bến, bên ngoài đang là tận thế, mà anh đang ở cảng tránh gió an toàn.
"Em có thể... đừng đi được không?"
Anh chật vật phun ra mấy chữ này.
Vương Nhất Bác cứng đờ.
"Anh thật sự... rất..."
Giọng anh từ từ nhỏ đi, mấy chữ cuối cùng nghe không rõ.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này hàm chứa rất nhiều sự bất đắc dĩ cùng dung túng, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, dừng ở trong lòng Tiêu Chiến lại nặng đến nỗi khiến người ta không thể thở nổi.
Cậu quay mặt sang, thấy Tiêu Chiến động đậy làm lộ ra một đoạn cổ tay, những vết sẹo vẫn dữ tợn như thế, cũng không bởi vì lồ lộ dưới ánh mặt trời mà nhạt đi nửa phần.
Vương Nhất Bác thò lại gần, khẽ chạm môi lên vết sẹo kia.
Tiêu Chiến hệt như bị điện giật mà giật tay về, mắt vẫn nhắm chặt như cũ: "Đi... ăn gì đi..."
Vương Nhất Bác nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không thể khống chế được, cúi đầu lại gần hôn lên môi Tiêu Chiến, mềm mại mà dán lên, vừa chạm vào liền tách ra.
Tình cảm hệt như đại hồng thủy phá tan cửa xả, vừa mới tràn qua liền không thể vãn hồi. Vương Nhất Bác dè dặt hỏi: "Vậy anh có thể... đừng đi nữa được không?"
Tiêu Chiến không trả lời.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe lọt vào trong, đến cả những sợi lông tơ cũng trở nên thật rõ ràng, hàng lông mày và lông mi được nhuộm vàng trở nên vô cùng yếu ớt.
Anh đã ngủ rồi.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro