Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến.

Đối phương mắt nhìn thẳng, bên trong áo hoodie mặc một chiếc áo len xám nhạt màu, cả người thoạt nhìn trẻ trung hơn rất nhiều, cô gái trẻ ở trong quầy thu ngân vừa trộm quan sát anh, vừa nhặt những món hàng trong giỏ ra quét mã.

Mắt thấy hàng ngày càng ít đi, món đồ dưới đáy giỏ sắp được nhặt tới, tai Vương Nhất Bác ửng đỏ, bàn tay nhét trong túi siết thật chặt, ra sức mà siết, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.

Tiêu Chiến lại vẫn một bộ khí định thần nhàn, thậm chí anh còn chỉnh lại miệng bao nilon, rũ mắt dáng vẻ ôn hòa không hề có lực công kích.

Cô gái thu ngân lại nhìn thêm vài cái, cầm hai hộp bao từ giỏ mua hàng ra.

Như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì, cô nhanh chóng nhìn lướt qua Vương Nhất Bác.

Nếu lúc này dưới chân có một cái động, Vương Nhất Bác sẽ không chút do dự mà nhảy ngay xuống dưới.

Tiêu Chiến mỉm cười: "Có thể dùng Alipay được chứ?"

"Có, có thể..." Ánh mắt cô gái liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người vài lần, mới cầm máy quét quét điện thoại của Tiêu Chiến: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Vương Nhất Bác: .... Không bao giờ đến nữa!

Cậu xầm mặt nhận lấy chiếc túi mua hàng Tiêu Chiến đưa qua, dưới chân như có gió, lướt thật nhanh đến bãi đậu xe.

Cô gái trẻ còn duỗi cổ muốn nghe xem hai người đang nói gì.



"Loại đồ thế này không thể mua trên mạng được à?!"

"Nhưng mua trên mạng phải đợi vài ngày đó, dù sao mua trực tiếp vẫn tiện hơn."

"Tiện hơn chỗ nào? Chẳng tiện hơn chút nào cả! Lần sau có thể..."

"Không thể."

"Vậy lần sau tự anh đi mà mua đi, đừng có gọi tôi!"

"Làm sao, em ngượng à?"

"....."



Về đến nhà, Tiêu Chiến vẫn giống như ngày hôm qua, như thể vừa bước vào cửa đã bị rút cạn sức lực, cởi giày xong thì để chân trần đi vào phòng khách, ngã người xuống sofa, dùng gối ôm lên che mặt mình lại: "Anh đói bụng rồi."

"Đặt cơm hộp nhé?" Vương Nhất Bác móc điện thoại từ trong túi ra: "Muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến uể oải nói: "Em làm cho anh đi, anh không muốn ăn cơm hộp."

Vương Nhất Bác im lặng: "Tôi không biết nấu cơm."

"Anh dạy cho em." Tiêu Chiến lười biếng trở mình, xoay mặt vào trong, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác: "Anh nói thế nào em làm thế đó là được."

Vương Nhất Bác ném súp lơ qua một bên, ngữ khí không tốt lắm: "Tự anh không có tay à?"

"Không có." Tiêu Chiến bình tĩnh đáp: "Không muốn ăn cơm hộp, cũng không muốn tự mình nấu, nếu em không nấu anh sẽ bị đói, nếu em đói thì tự đặt cơm hộp mà ăn đi, cứ thế đi."

Vương Nhất Bác tức giận nói: "Anh có bệnh hả?"

"Đúng thế." Ngữ khí Tiêu Chiến nhàn nhạt: "Tinh thần anh không bình thường lắm."

Vương Nhất Bác nghẹn lời.

Tiêu Chiến túm tấm chăn lông trên sofa lên người mình, lung tung đắp lại, khí tràng cả người càng thêm mệt mỏi: "Anh muốn ngủ, đừng làm phiền anh."

Không phải chứ, ngủ còn làm sao dạy mình nấu cơm được? Dạy trong mơ chắc?

Vương Nhất Bác nhịn không được trợn trắng mắt, xách theo túi đồ đi vào bếp, lấy một ít nguyên liệu nấu ăn cất vào tủ lạnh xong, đứng bất động nhìn chằm chằm đống đồ bôi trơn và bao còn lại vẻ mặt xấu hổ.

Kỳ thật cậu cũng không muốn làm loại chuyện thế này với Tiêu Chiến, lúc ấy cũng không biết là vì bị ép đến cùng cực hay vì cái gì, có lẽ là bị quỷ ám nên mới ký tên lên hợp đồng đi, giờ ngẫm lại, nếu đổi thành một người khác dám đưa ra đề nghị như thế với mình, chỉ sợ Vương Nhất Bác đã đánh cho đối phương đến mẹ ruột cũng không nhận ra.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mặt, nhẹ bước đi đến phòng ngủ, nhét mấy thứ đồ này vào ngăn kéo tủ ở góc giường, sau đó lộn lại phòng bếp nhìn đám nguyên liệu nấu ăn mà phát sầu.

Cậu thật sự không biết nấu cơm, lúc đi học vẫn luôn ăn ở nhà ăn của trường, hoặc là cùng bạn ra ngoài ăn, cho dù có về nhà, mẹ Vương cũng sẽ nấu đồ ăn sẵn cho cậu, Vương Nhất Bác căn bản không có cơ hội để xuống bếp, giờ Tiêu Chiến lại không chịu dạy, cậu càng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Suy nghĩ một hồi, cậu bèn lấy mấy gói mì ăn liền mà mình ném vào giỏ hàng hồi nãy, đun nước đập trứng nấu mì, động tác cũng xem như liền mạch lưu loát.

Tuy món khác không biết nấu, nhưng món này cũng xem như sở trường của cậu.



Cơn buồn ngủ của Tiêu Chiến ập đến không thể hiểu được, anh cuộn mình trong chăn lông mơ màng sắp ngủ, nghe thấy động tĩnh nổi lửa nấu cơm trong phòng bếp, tiếng chén đĩa va nhau loảng xoảng, bỗng nhớ đến một dịp lễ nào đó mấy năm trước.

Đó là đêm giao thừa.

Mẹ Vương bận rộn luôn chân luôn tay trong bếp, nửa xửng bánh bao vừa mới đặt lên hấp, thịt viên nhỏ cũng bắt đầu quay cuồng trong chảo dầu, Tiêu Chiến không có hứng thú gì với Xuân vãn, trong tiếng ca hát cuộn người nằm ngủ trên sofa, Vương Nhất Bác lột vỏ quýt mật nhét vào miệng anh, Tiêu Chiến nửa mê nửa tỉnh hé miệng theo bản năng, mắt cũng không mở.

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ này của anh chọc cười, hạ giọng thò lại gần nói: "Ngọt chứ?"

Tiêu Chiến khàn khàn ừm một tiếng.

Vương Nhất Bác cười hì hì, nụ cười trên mặt tươi roi rói cứ như vừa nhặt được tiền trên đường, cậu tháo giày bò lên sofa, cũng nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, sofa không rộng lắm, thế nhưng cũng đủ cho hai người chen chúc, Tiêu Chiến vô thức ôm thiếu niên vào lòng, thả từng nụ hôn lên sau cổ và tai cậu.

"Đón Tết vui đến thế sao?"

"Vui mà." Vương Nhất Bác khó khăn xoay người lại ôm anh, hai người nóng hầm hập dính lấy nhau.

"Vì năm nay anh đến nhà em cùng đón Tết."

Tiếng đảo thức ăn trong phòng bếp vang lên xoàn xoạt, mùi đồ ăn ngào ngạt bay ra, Vương Nhất Bác nhịn không được hít hít mũi, giọng nói nhỏ nhẹ, sợ đánh thức Tiêu Chiến: "Đội tuyết cả một buổi trưa rồi, ngày mai là có thể đắp người tuyết."

"Đắp một cái là anh Chiến, lại đắp thêm một cái nữa là em."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại bật cười: "Vậy anh phải nặn cho em một cái mũi heo."



"Này, dậy ăn cơm." Vương Nhất Bác đẩy đẩy Tiêu Chiến: "Muốn ngủ đợi lát nữa ăn xong về phòng ngủ."

Tiêu Chiến im lặng chậm chạp bò dậy, sắc mặt không tốt lắm: "Làm món gì vậy?"

"Mì gói." Vương Nhất Bác không chút ngại ngùng: "Tôi chỉ biết nấu món này."

"Được." Tiêu Chiến vừa định đứng dậy, Vương Nhất Bác đã đá đôi dép lê không biết đã lấy từ khi nào đến bên chân anh: "Xỏ vào đi."

"Xen vào chuyện người khác." Tiêu Chiến ngoài miệng thì nói thế, nhưng vẫn xỏ dép vào đi đến bên bàn ngồi xuống, kiểu thức ăn nhanh này tuy không tốt cho sức khỏe, nhưng ăn cũng khá ngon, hơn nữa hương vị mê người. Đồ ăn nóng hôi hổi xuống bụng, cho dù tâm tình có tệ thế nào cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng chịu nói chuyện tử tế, trong tiếng hút mì của Vương Nhất Bác, anh hỏi cậu: "Khi nào thì đi tìm việc?"

"Đợi mẹ tôi phẫu thuật xong thì đi." Vương Nhất Bác hàm hồ nói: "Sơ yếu lý lịch tôi đều đã chuẩn bị xong cả rồi."

"Anh có một người bạn làm việc ở một sở luật không tồi, lát nữa gửi thông tin liên lạc cho em, em thử một chút xem sao." Tiêu Chiến chọc đầu đũa vào quả trứng, độ chín rất vừa vặn, anh vô cùng hài lòng.

Vương Nhất Bác không từ chối: "Được, tôi sẽ xem xem."

Tiêu Chiến cướp một nửa quả trứng từ đũa cậu.

Vương Nhất Bác: ...........

Cậu cạn lời: "Không phải tôi cũng làm cho anh một cái đó sao?"

"Anh muốn ăn hai cái." Tiêu Chiến nuốt nửa quả trứng kia xuống: "Lần sau nhớ đấy."

"Lần sau tự mà làm." Vương Nhất Bác hừ một tiếng: "Lần này là tôi lười đặt cơm hộp thôi."

Tiêu Chiến cũng không kiên trì: "Tùy em thôi."

Anh bỏ đũa xuống, trong tô vẫn còn lại rất nhiều: "Anh no rồi, em rửa chén đi."

"Đúng rồi, lát nữa tắm rửa sạch sẽ một chút, anh quen ở sạch." Anh nói rồi đứng dậy, lại là tư thái lười nhác kia, lê dép đi về phòng ngủ: "Tiện thể nhắc nhở em, đừng nghĩ đến chuyện lâm trận bỏ chạy, từ trong xương tủy anh vẫn là một thương nhân đấy."

Vương Nhất Bác siết chặt đôi đũa, bỗng cảm thấy ăn không vô.



Rửa sạch chén xong, cầm đồ ngủ cùng khăn lông đi vào phòng tắm, lúc quần áo cởi được một nửa bỗng nhớ đến câu nói 'tắm sạch một chút' kia của Tiêu Chiến, cứ như bản thân đã biến thành một món hàng, trước khi thực hiện bước giao dịch cuối cùng phải kiểm tra chất lượng một lần, sự nhục nhã này khiến cậu bỗng sinh ra cảm giác chán ghét mãnh liệt, đứng dưới vòi sen xả nước ướt nhẹp, để nguyên tóc ướt lạnh mặt đi đến phòng ngủ chuẩn bị 'làm việc'.

Tiêu Chiến lại chợp mắt một lát.

Nghe thấy động tĩnh Vương Nhất Bác vào phòng, anh nhỏm nửa người trên dậy nhìn, người này đến tóc cũng không chịu lau, nước chảy đầy từ đầu xuống cổ, hệt như một đứa trẻ.

Nhịn không được mà thở dài, đứng dậy đi lấy khăn lông, nhẹ giọng gọi cậu: "Lại đây."

Khăn lông sạch sẽ mềm mại phủ lên đầu Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rũ mắt bao bọc từng ngọn tóc lau cho cậu: "Không lau khô sẽ bị cảm."

Vương Nhất Bác bẹp miệng không nói gì.

Cậu vốn ôm một bụng tức giận định vào làm loạn một hồi với Tiêu Chiến, lại không ngờ thái độ của anh vô cùng tốt, đạn bọc đường miễn phí cứ thế ném xuống, cho dù có muốn phát hỏa cũng chẳng có lý do gì.

Vương Nhất Bác túm cánh tay Tiêu Chiến xuống, ngữ khí cứng nhắc: "Tôi tự lau."

Tiêu Chiến lại vẫn giữ nguyên thần sắc ôn hòa, ngữ khí ngược lại lạnh lẽo vô cùng: "Ngoan một chút cho anh."

Vương Nhất Bác đập tay anh đẩy ra, cao giọng: "Đã nói tôi tự làm!"

Tiêu Chiến giấu bàn tay bị cậu đánh đỏ lên ra sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu: "Vương Nhất Bác, em nhất định muốn thế này đúng không?"

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Tôi thế nào? Làm sao? Cho dù thế nào tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh nói, làm một con chó vẫy đuôi bên chân anh, hùa theo cảm xúc âm tình bất định của anh đúng không?"

"Anh hiểu rồi." Tiêu Chiến đỉnh đỉnh đầu lưỡi lên má: "Với em mà nói, phải mạnh bạo mới được."

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền bóp cằm Vương Nhất Bác cắn lên.

Đây không tính là một nụ hôn, Tiêu Chiến cắn thật sự rất mạnh, đầu lưỡi vừa mới luồn vào, Vương Nhất Bác gần như lập tức nếm được mùi máu tươi, đối phương lại không hề có chút ý tứ muốn nhả ra, tựa hồ bị mùi máu kích thích, càng thêm ra sức mà cắn.

Sự thân mật đã thật lâu mới gặp khiến da đầu anh tê dại, không kiểm soát được lực.



Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là định đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy như thế cũng quá mức làm ra vẻ rồi, nhất thời máu xông lên não, cậu xúc động giữ chặt sau gáy Tiêu Chiến cắn lại.

Không thể nói ai chiếm thế thượng phong hơn, hai người cứ thế dính lấy nhau, hệt như hai con ấu thú, vừa công kích lẫn nhau vừa phát ra tiếng kêu rên trầm thấp, cuối cùng lúc tách nhau ra, đều đầy miệng máu.

Vương Nhất Bác lau miệng thật mạnh, mọi cảm giác đau đớn đã tê liệt, hơi thở hổn hển hỏi anh: "Hài lòng rồi chứ?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, chậm rãi liếm vết máu vừa chảy trên môi, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, thấy em đau anh vô cùng hài lòng."

"Đồ thần kinh." Vương Nhất Bác không kiên nhẫn mở ngăn kéo, bày đống đồ ra, cố ý dùng miệng lưỡi việc công xử theo phép công đả kích anh: "Anh có muốn làm không? Đừng lãng phí thời gian, không làm thì tôi ngủ."

"Làm. Sao lại không làm." Trên mặt Tiêu Chiến vẫn treo nụ cười, đôi mắt lại không hề có chút độ ấm, anh đưa tay cởi nút áo ngủ của mình, ống tay áo mềm mại rơi ra một đoạn, bị Vương Nhất Bác trông thấy dấu vết trên cổ tay.

Đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chợt rụt tay về.

Vương Nhất Bác chần chờ một chút: "Đó là..."

"Không là gì cả." Tiêu Chiến lớn tiếng át lời cậu.

Bả vai anh khẽ run run, nhìn qua tựa như đang nổi giận, ngữ khí cực kỳ không tốt: "Tắt đèn đi cho anh!"

Vương Nhất Bác nói: "Tắt đèn không thấy đường."

"Em mẹ nó mù à?! Nhìn không thấy thì sờ soạng mà làm!"

Cơn giận của Tiêu Chiến đến không có lý do, thậm chí còn có chút vô lý, Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp kia đỏ hoe, ánh nước đọng trong hốc mắt, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.



Vương Nhất Bác im lặng tắt đèn phòng.

Khuếch trương làm không kỹ, cũng không có động tác thân mật ve vuốt nào, lúc đỉnh vào đau đến muốn mạng, Tiêu Chiến đưa tay che hai mắt lại, những giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi, ướt đẫm một mảng.

Anh không nói lời nào, cũng không thốt lên bất kỳ âm thanh nào, chỉ há miệng cố gắng thở dốc, hệt như một con cá sắp hít thở không thông.

Vương Nhất Bác cũng như vậy.

Cậu siết chặt eo Tiêu Chiến, ra sức đâm vào, mỗi lần đều vào rất sâu, mặc kệ bản thân cũng bị đau vì quá khô, chỉ có hơi thở nặng nề phả lên cổ Tiêu Chiến.

Hai người đang làm chuyện thân mật nhất trên thế gian này.

Vương Nhất Bác đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

Lòng bàn tay áp lên da anh, khẽ vuốt ve lên dấu vết dữ tợn nhô lên ấy.

Tiêu Chiến cố sức hất tay cậu ra.

Giọng anh khàn khàn, còn bị bao bọc bởi sự nghẹn ngào: "Đừng mẹ nó chạm vào anh!"

Vương Nhất Bác nhíu mày, lại đỉnh một cái thật sâu, thừa lúc Tiêu Chiến ngửa cổ thở dốc không chú ý lại chạm lên tay anh.

Bên trong cánh tay, vẫn còn vài dấu vết tương tự như thế, chỉ là nông hơn so với ở cổ tay, phải cẩn thận cảm nhận mới có thể hình dung ra hình dạng của chúng.

Tiêu Chiến nhấc chân lên đá cậu.

Lần này rất mạnh, như thể muốn dừng ngay cuộc làm tình dị dạng này, lại bị Vương Nhất Bác nắm cổ chân gập lên, kéo đến trước mặt mình, không ngừng thẳng tiến.

Tiêu Chiến cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Vương Nhất Bác gì cũng không hỏi, gì cũng không nói nữa.

Chỉ có chất lỏng nóng bỏng tí tách rơi xuống, đọng trên bụng dưới Tiêu Chiến.

Cậu im lặng, vừa đè chặt Tiêu Chiến không cho anh lộn xộn, vừa lấy ngón tay chạm lên những vết thương không có trong trí nhớ kia.

Tiêu Chiến.

Sao anh lại biến bản thân thành thế này.

Loáng thoáng mơ hồ, cậu cảm thấy những chỗ tương tự trên người mình cũng bắt đầu đau.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro