Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


Tiêu Chiến khó khăn mở mắt ra, hai tròng mắt khô khốc, chật vật xoay chuyển vài vòng, thứ đập vào tầm mắt là trần nhà toàn một màu trắng.

Giấc ngủ này tựa hồ thật lâu, lâu đến chân tay cũng mềm nhũn không có chút sức lực gì, anh miễn cưỡng xoay cổ, bên tay trái Vương Nhất Bác đang ngồi gục đầu xuống giường, mái tóc lộn xộn, không biết còn tưởng bị ai dày vò.

Trên ghế lười phía bên trái là một người trẻ tuổi tây trang giày da đang ngồi, ngậm thuốc lá lướt điện thoại, không hề chú ý đến động tĩnh bên này, Tiêu Chiến bất đắc dĩ, cánh tay hơi nhích ra ngoài một chút, giơ ngón tay lên gõ gõ tay vịn kim loại bên giường bệnh, lúc này luật sư Từ mới lười biếng nhấc mắt lên nhìn anh: "Ồ, tỉnh rồi?"

Tiêu Chiến trừng anh ta, đôi mắt liếc đến Vương Nhất Bác.

Luật sư Từ tự giác hạ giọng, ngoài miệng lại nói: "Yên tâm đi, cậu ta đã cả đêm không chợp mắt, phỏng chừng lúc này cậu có lay cậu ta cũng không tỉnh."

"Đã sớm nói với cậu làm nghề bác sĩ này chẳng có gì thú vị, cậu lại không chịu nghe, nếu không lúc này ở nhà làm họa sĩ thoải mái tự tại mà kiếm tiền, nào cần phải chịu cái tội vạ này? Quen biết cậu đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy cậu chật vật như thế."

Anh ta miệng ngậm thuốc lá, nói chuyện lại nhẹ nhàng bâng quơ, Tiêu Chiến nhìn đến chướng mắt, giọng khàn khàn nói: "Có bản lĩnh thì cả đời cậu đừng có bị bệnh, đừng đến bệnh viện."

Vương Nhất Bác đang gục lên giường ngủ bù lúc này nghe thấy giọng Tiêu Chiến, cọ cọ ngồi thẳng dậy, mặt hơi sưng phù, trông bầu bĩnh đáng yêu vô cùng, cả người ngây ngốc, như còn chưa thể phân rõ hiện thực hay trong mơ, khi ánh mắt chạm người Tiêu Chiến, hai mắt liền mở to, nửa người trên thò tới: "Anh tỉnh rồi sao? Có đau không? Muốn uống nước không? Đói bụng không?"

Luật sư Từ: ............

Tiêu Chiến miễn cưỡng nở nụ cười, sắc môi sắc mặt đều tái nhợt, ngữ khí hoàn toàn không giống lúc nói chuyện với luật sư Từ, có cảm giác dịu dàng yếu ớt: "Làm em thức giấc rồi sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, vì ngủ không đủ mà phản ứng trì độn, lại hỏi lần nữa: "Có đau không...?"

"Không đau." Tiêu Chiến cười nói.



Thuốc tê vừa hết tác dụng, vết thương vừa châm chích vừa ngứa, nhức nhức nhối nhối.

Cũng may gã đàn ông kia kéo anh một đoạn, sau đó cầm dao đâm tới thì Tiêu Chiến vừa nghiêng người vừa cố gắng đẩy ra, cho nên nhìn thì rất đáng sợ, thực tế vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn rất đau, đặc biệt là sau một khoảng thời gian Vương Nhất Bác không để anh phải chịu đau đớn, Tiêu Chiến cảm thấy không dễ chịu đựng.

Luật sư Từ thèm thuốc đã lâu, nhìn cảnh tượng trong phòng bệnh này, lập tức cảm thấy không thể ở đây thêm chút nào được nữa, bèn đứng dậy cáo từ, nói: "Đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Tiêu Chiến không để ý đến anh ta.

Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Vương Nhất Bác, đáy lòng mềm nhũn, chậm chạp nhích sang một khoảng: "Lên đây ngủ một giấc đi, anh chia cho em nửa cái giường."

Vương Nhất Bác nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không từ chối, cậu thật cẩn thận điều chỉnh lại chai dịch truyền cho anh, sau đó mới nghiêng người nằm xuống, lót cánh tay lên đầu, mắt không dám chớp cứ thế nhìn Tiêu Chiến chằm chằm.

Hai người đều nằm nghiêng, cẳng chân dán lên nhau, ngón tay rũ bên người siết chặt, Vương Nhất Bác vuốt ve chiếc nhẫn kia, gì cũng không nói.

Tiêu Chiến đè lại ngón tay không an phận của cậu, chủ động phá vỡ im lặng, tùy tiện tìm một chủ đề điều chỉnh cảm xúc Vương Nhất Bác: "Không phải nói còn quên đồ gì ở văn phòng anh sao? Là gì vậy?"

"Thực xin lỗi." Vương Nhất Bác bỗng xin lỗi, cậu không trả lời câu hỏi của anh, ngữ khí ngập tràn tự trách: "Nếu không phải em nhắn tin cho anh nói đã tới rồi, có lẽ anh sẽ không ra cửa đón em... Như thế sẽ không bị thương."

Tiêu Chiến nao lòng, không ngờ Vương Nhất Bác lại nói như thế.



Có đôi khi hai người thật sự rất giống nhau, rất hiếm khi chủ động trách móc người khác điều gì, phải biết thời buổi bây giờ khiến một người chính miệng thừa nhận mình sai lầm khó khăn cỡ nào, phần lớn vẫn đều quen thói mạnh miệng lấp liếm hoặc trốn tránh trách nhiệm.

Mà Vương Nhất Bác trước nay đều không như thế.

Bắt đầu từ lần đầu tiên khi Tiêu Chiến trông thấy cậu nhóc này, anh đã biết cậu rất khác biệt so với đám đông.

"Cho dù anh không ra ngoài, người đó cũng sẽ tìm được đến văn phòng anh, đến lúc đó nói không chừng trợ lý cũng bị liên lụy." Anh nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, là anh muốn đi đón em, không phải lỗi của em."

Hôm đó người đồng ý mổ cho vợ người đàn ông kia là anh.

Nếu thật sự muốn truy cứu ngọn nguồn, chỉ sợ vẫn là vì anh mềm lòng.

Nhưng có lẽ người khác sẽ không tin, mãi cho đến tận giờ phút này, Tiêu Chiến cũng không hề hối hận vì hôm đó đã đồng ý mổ cho người phụ nữ kia.

Chẳng qua hiện giờ không phải lúc để nói những chuyện đó, sống sót sau tai nạn, anh có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với cậu, khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác sau khi bị đâm một dao, trong lòng anh chỉ cảm thấy hối hận.

Hối hận vì đã thường xuyên dùng thái độ không tốt với Vương Nhất Bác, cãi cọ, cáu kỉnh, còn có rất nhiều chuyện giấu diếm không chịu nói.

Tiêu Chiến thậm chí còn chưa một lần nói với Vương Nhất Bác ba chữ anh yêu em một cách hoàn chỉnh.

Anh cảm thấy như thế thật phàm tục, cảm thấy thật buồn nôn, cảm thấy mình ở vào thế yếu, cho nên không muốn nói.

Nhưng tình yêu vốn dĩ chính là cả hai đều nhận thua.

Thỏa hiệp, nhường nhịn lẫn nhau, bao dung cho nhau.



Tiêu Chiến suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chủ động mở miệng nói với cậu: "Vương Nhất Bác, bệnh của anh... có lẽ không thể chữa khỏi được, anh cũng không biết về sau mình sẽ biến thành dạng gì, có thể tính tình ngày càng trở nên khó chịu, không chừng sẽ âm tình bất định, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, sẽ đột nhiên không thể kiểm soát được, anh..."

Miệng vết thương bỏng rát, rất đau, Tiêu Chiến thật sự khó có thể chịu đựng được, câu chuyện dừng ở đây, cắn môi định đợi qua cơn đau lại nói tiếp, không ngờ Vương Nhất Bác đã đặt ngón trỏ bên môi anh, nhẹ giọng nói: "Đau thì cắn."

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn cậu, dưới mắt chàng trai một mảng thâm quầng nhàn nhạt, rõ ràng là muốn cho mình cắn cậu, biểu cảm trên mặt lại vô cùng ủy khuất.

Tiêu Chiến há miệng cắn ngón tay cậu, đầu răng hơi nghiền xuống trên da, cắn lên khớp xương.

Vương Nhất Bác cúi người tới, môi dán lên trán Tiêu Chiến.

"Em không thương hại anh."

"Em yêu anh."

Cậu nói.

Tiêu Chiến bỗng đỏ hốc mắt.

Thật ra lòng anh hiểu rõ, chỉ cần có Vương Nhất Bác ở bên mình, sao anh có thể biến thành như thế.

Nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn muốn mạnh miệng, muốn Vương Nhất Bác biết bản thân không phải mẫu hình hoàn hảo như trong trí nhớ cậu, dù sao con người đều không hoàn hảo, anh cũng biết nổi giận, biết cáu kỉnh, tâm tình không ổn không muốn để ý đến ai, cũng sẽ đưa ra một số yêu cầu quá mức với đối phương.

Bọn họ đều là người bình thường, đều sẽ phạm sai lầm.

Bất kể là Vương Nhất Bác hay Tiêu Chiến, thật ra ngay từ lúc đầu đã có ngàn vạn lựa chọn.

Thế nhưng hai người lại chỉ chọn đối phương.

"Được..." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lông mi dán trên da không ngừng run rẩy, được đôi môi ấm áp mịn màng của Vương Nhất Bác dán lên, dần trở nên ẩm ướt: "Vậy anh đều mặc kệ tất cả."

"Anh đợi em, giải quyết xong tất cả mọi chuyện."



Lúc chuẩn bị bản hợp đồng kia anh cũng đã từng phỏng đoán, lỡ như có một ngày anh không thể không đuổi Vương Nhất Bác rời khỏi mình, thì liệu bản thân có vì lần nữa mất đi mà sa ngã hay không.

Khi đó anh là người theo chủ nghĩa bi quan cực đoan, vừa mới tìm lại được ánh sáng sau bốn năm tăm tối, nhưng cũng thời thời khắc khắc lo lắng một ngày nào đó vầng sáng này lại biến mất, thế giới trở về tối tăm.

Mà khi anh đưa tay bịt lại vết thương không ngừng chảy máu, nhìn thấy Vương Nhất Bác phi như bay chạy đến đỡ lấy mình, đầu gối nện mạnh lên sàn nhà, lại cảm thấy lo sợ vì còn rất nhiều chuyện mình chưa kịp làm.

Chưa được cùng Vương Nhất Bác đón một sinh nhật, chưa được chứng kiến cậu bước vào tuổi nhi lập, tự mở sở luật của riêng mình, chầm chậm trở thành một tiểu lão đầu bên khóe mắt có những nếp nhăn, lại vô cùng nghịch ngợm.

"Nếu em không thể giải quyết được, vậy anh sẽ làm. Bây giờ anh có thể trói em lại đưa ra nước ngoài, giấu hộ chiếu của em đi, sau đó nuôi em, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ tìm được em, mang em rời khỏi anh."

"Được." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay anh: "Ai cũng đừng nghĩ."

"Lại chia cách chúng ta."

Tiêu Chiến khẽ giật giật ngón tay, vẫn không có ý định sẽ buông ra, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay Vương Nhất Bác ấn ấn: "Trong túi quần anh... có một món đồ, em lấy ra cho anh đi."

Vương Nhất Bác theo lời làm theo, ngón tay thon dài móc được một vòng tròn nhỏ tỏa sáng lấp lánh.

Chiếc còn lại trong hộp nhẫn cũng được anh mang theo.

Tiêu Chiến khàn giọng nói: "Cảm ơn, anh rất thích."



Nếu không phải bảo vệ ngăn cản, nói không chừng Vương Nhất Bác đã ra tay đánh gã đàn ông kia.

Tối hôm sau sau khi tỉnh dậy từ phòng bệnh, cậu lập tức liên lạc với người nhà gã đàn ông, nói rõ mình là luật sư của Tiêu Chiến, không chấp nhận hòa giải, cũng từ chối dàn xếp bồi thường, cứ theo các kênh chính thức lên tòa, tổn thất tinh thần và chi phí thuốc men đều phải bồi thường, không chỉ có thế, cậu sẽ cố gắng để tòa án tuyên tội giết người không thành, không phải cậu muốn thương lượng, chỉ đơn giản là thông báo.

Mà vì đây là lần thứ hai gã đàn ông kia ra tay đả thương người khác, lần đầu tiên Tiêu Chiến không so đo với gã, cho nên tình tiết càng thêm tăng nặng.

Cậu khí thế hung dữ, hận không thể ngay ngày hôm sau lên tòa, khiến luật sư Từ nhìn thấy cũng phải liên tục chặc lưỡi, hai ngày trước vẫn còn là vẻ mặt bại tướng, giờ lại tinh thần ngời ngời.



Tiêu Chiến được nghỉ ở nhà an tâm tĩnh dưỡng, Vương Nhất Bác mang đồ ăn mẹ Vương làm ở nhà tới, vốn tưởng Tiêu Chiến sẽ không biết, không ngờ anh vừa mới nếm một miếng cá om liền buông đũa: "...Đây là cơm của tiệm nào vậy?"

Vương Nhất Bác tránh ánh mắt anh: "Của một tiệm đồ ăn Thượng Hải, chọn đại thôi."

Hôm đó từ bệnh viện về nhà, cậu đã nói rõ mọi chuyện với mẹ Vương, bà còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã nói nếu mẹ Vương không đồng ý, mình sẽ lập tức từ chức cùng Tiêu Chiến ra nước ngoài sinh sống, khiến mẹ Vương tức giận đuổi cậu ngay lập tức.

Trước khi cút đi, cậu còn trộm cá om và thịt viên bà làm trong tủ lạnh mang theo.

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, lại gắp một miếng thịt viên cắn một miếng.

Vương Nhất Bác chột dạ ngước mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến nói: "...Dì làm đúng không?"

Vương Nhất Bác 'Ừm' một tiếng, gần như không nghe rõ.

Tiêu Chiến bình tĩnh hỏi: "Bà nói thế nào?"

Vương Nhất Bác đúng sự thật nói: "Gì cũng không nói."



Hôm đó cậu nói với mẹ Vương xong, đối phương không rên một tiếng mà quay về phòng, không cho Vương Nhất Bác bất kỳ câu trả lời nào.

Nhưng lòng Vương Nhất Bác hiểu rõ, bà không phát biểu ý kiến, cũng đã là nhượng bộ.

Tiêu Chiến im lặng không nói gì.

Thật ra năm đó, bản thân anh cũng có ý nghĩ muốn trốn tránh, tự cho rằng Vương Nhất Bác cũng khó có thể tiếp thu được khuyết điểm về tính cách của mình, mà vì sự tự tôn của bản thân, không muốn để đối phương thật sự biết bệnh của mình, lại vì quá mức nhạy cảm để ý đến sự vô tâm của Vương Nhất Bác, cuối cùng mới tạo thành kết quả như thế.

Giải thích nhiều hơn cũng không có ý nghĩa, xin lỗi cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, từ nay về sau, mọi chuyện cũ đều cho qua, bỏ qua những lời tàn nhẫn nói ở bệnh viện hôm đó, cho dù về sau thật sự sẽ biến thành dáng vẻ khiến người khác khó có thể chịu đựng được giống như mình đã hình dung, Tiêu Chiến cũng tuyệt đối không buông tay nữa.

Vương Nhất Bác cầm đũa lên, gắp một miếng đồ ăn không phải mẹ Vương làm bỏ vào chén Tiêu Chiến: "Không cần lo lắng, em đã hứa với anh sẽ xử lý tốt rồi."



Những đạo lý mà mẹ Vương nói cậu đều hiểu, cũng chính vì hiểu, thế cho nên mới càng không muốn thỏa hiệp.

So với đồn đại vớ vẩn, cậu càng sợ mất đi Tiêu Chiến hơn.

"Nếu còn có lần sau, em thật sự sẽ..." Vương Nhất Bác vốn đang muốn nói chút lời tàn nhẫn gì đó, nhưng nói được một nửa, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể nhịn được cười.

Bất kể có bao nhiêu cái lần sau, Vương Nhất Bác cũng sẽ vì Tiêu Chiến mà phá vỡ mọi quy tắc của bản thân.

Chú sư tử này, chỉ thần phục dưới chân anh.


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro