Chương 2
Vương Nhất Bác thu dọn vài món quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn cả một số sách nữa, đợi phẫu thuật thực hiện xong, cậu còn phải đi tìm việc.
Tiêu Chiến đến cả cửa nhà cũng không vào, ở dưới lầu chờ cậu, lúc Vương Nhất Bác xách theo một chiếc vali xuống, đúng lúc anh hút xong một điếu thuốc, đường nét sườn mặt có chút căng thẳng, thoạt nhìn tâm tình không có gì bất thường.
"Tôi thu dọn xong rồi." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nhàn nhạt liếc nhìn chiếc vali kia: "Đồ đạc không nhiều lắm nhỉ."
"Ừm." Vương Nhất Bác giơ tay xua xua khói thuốc còn chưa tan hết: "Chừng nào đi?"
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn cậu, vẻ mặt như cười như không: "Gấp gáp đến vậy?"
"Không muốn bị người khác nhìn thấy." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến đưa tay muốn xách vali thay Vương Nhất Bác, vừa mới xách lên, lại lập tức thả xuống: "Sao lại nặng như vậy? Tự xách đi."
"Cũng chẳng bảo anh xách." Vương Nhất Bác cứng rắn nói, giật lại chiếc vali của mình đi xuống bậc thang, những sợi gân xanh nổi đầy ở mặt trong cánh tay, từ cổ tay đi lên.
Tiêu Chiến đút tay vào túi áo khoác, chậm chạp đi theo bước chân Vương Nhất Bác, xem cậu bỏ hành lý vào cốp xe, chống cửa xe xoay đầu nhìn anh.
"Phải đến một năm không quay về, chỉ lấy mấy thứ này thôi sao?" Tiêu Chiến móc một chiếc bật lửa zippo từ trong túi ra, bật nắp qua qua lại lại.
"Tạm thời chỉ cần những thứ này." Vương Nhất Bác nói: "Sau này cũng có thể về lấy thêm."
"Trả phòng luôn đi." Tiêu Chiến đề nghị: "Dù sao cũng chỉ là phòng em thuê, trả phòng còn có thể tiết kiệm chút tiền, dù sao giờ chắc chắn trong lòng em cũng đang nghĩ sẽ cố gắng hết sức, muốn trả lại tiền cho anh sau đó rời đi."
"Tiền thuê nhà đã trả từ trước rồi, không trả lại được." Vương Nhất Bác có chút mất kiên nhẫn: "Có đi không đây? Đã nói không muốn bị người khác nhìn thấy rồi."
"Được, đi thôi." Tiêu Chiến móc chìa khóa ra, từ kính chiếu hậu trông thấy Vương Nhất Bác mở cửa sau định lên ngồi, nhàn nhạt nói: "Anh là tài xế của em đấy à?"
Vương Nhất Bác đóng sầm cửa sau lại, rầm một tiếng rung trời.
"Hỏng rồi em phải đền tiền đó, không có tiền thì bồi ngủ." Tiêu Chiến còn lâu mới chịu để cậu xả giận như này: "Bớt nổi giận trước mặt anh."
"Tôi cũng chẳng đáp ứng phải ngoan ngoãn phục tùng anh." Vương Nhất Bác lạnh mặt ngồi xuống ghế phụ, kéo dây an toàn gài vào: "Nếu anh không muốn, cũng có thể dừng hẳn hợp đồng."
"Ngại quá, anh vô cùng có tinh thần với hợp đồng." Tiêu Chiến nghiêng mặt nhìn cậu mỉm cười, đáy mắt không chút độ ấm, câu nói không muốn bị người khác trông thấy kia của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến phiền lòng.
Mà trước kia khi hai người ở bên nhau, đều là Tiêu Chiến để ý những chuyện như thế.
Vương Nhất Bác không nói gì với anh nữa.
Điều may mắn duy nhất chính là, trước khi mẹ bị bệnh, cậu đã hoàn thành luận văn của mình, nếu không, xác định chắc chắn sứt đầu mẻ trán, không biết phải bắt đầu viết từ đâu.
Tiền lương thực tập quá ít, cậu còn phải làm thêm mấy việc bán thời gian nữa, tốt nhất là gần bệnh viện một chút, tiện đi qua đi lại chăm sóc mẹ.
Vương Nhất Bác chống tay lên cửa sổ xe, tính toán tất cả mọi chuyện trong đầu một lần, mà trong mọi kế hoạch của cậu, đều không có tên người bên cạnh này, dường như kể từ khoảnh khắc thỏa hiệp ký bản hợp đồng kia, Vương Nhất Bác đã quyết định dùng thái độ như thế đối với anh.
Tâm tình Tiêu Chiến không tốt lắm, mấy năm nay chứng mất ngủ của anh ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có chút lo âu, vốn dĩ nhà Vương Nhất Bác xảy ra chuyện như thế, nể tình quan hệ trước kia, cho dù thế nào hẳn anh cũng nên đưa tay giúp đỡ một phen, chứ không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Nhưng anh không muốn.
Nếu không phải đã cố gắng hết sức khống chế bản thân, chỉ sợ anh còn làm ra những chuyện càng ác liệt hơn nữa.
Tiêu Chiến cau mày, chân ga đạp gần đến cuối, Vương Nhất Bác ở bên cạnh bỗng liếc anh một cái, đúng lúc nhắc nhở, nói: "Sắp vượt tốc độ cho phép, phía trước có camera."
Tiêu Chiến cũng liếc cậu một cái, một tay giữ tay lái, một tay khác mò vào túi tìm thuốc lá, vừa mới mò được hai cái, đã bị Vương Nhất Bác ngăn lại: "Đừng có hút thuốc trong xe, tôi ghét mùi này."
Tiêu Chiến không kiên nhẫn, nói: "Đừng có quản anh!"
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Vậy anh cứ thử xem xem."
Cậu đã đồng ý với yêu cầu của Tiêu Chiến, chuyện này không giả, nhưng điều này không có nghĩa là Vương Nhất Bác sẽ biến thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời bên chân anh.
Hận cũ chồng thêm thù mới, với cậu ở độ tuổi này mà nói, vẫn rất dễ bị chọc giận.
Tiêu Chiến giằng co với cậu một lát, cuối cùng vẫn rút bàn tay từ trong túi áo ra: "Quản cũng nhiều thật."
"Anh để tôi xuống xe, một mình anh ở trên xe hút cả đêm tôi cũng không quản được." Vương Nhất Bác không chút khách khí đáp trả.
"Để em đi?" Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Anh tiêu tiền không phải để làm từ thiện."
Vương Nhất Bác không muốn để ý đến anh nữa, xoay đầu nhìn cây cối vùn vụt lướt qua cửa sổ xe, dọc hai bên đường quốc lộ thật dài, lá khô cuối Thu xào xạc rơi, ánh mắt cậu dừng trên những thân cây trơ tụi ấy.
Tiêu Chiến liếc nhanh cậu một cái.
Trước kia hai người cũng không đối đầu với nhau như thế này.
Khi đó Vương Nhất Bác vẫn còn ở độ tuổi có thể tùy ý làm nũng cũng không cảm thấy xấu hổ, thậm chí cậu còn xem đó như vũ khí tối thượng của mình, khiến Tiêu Chiến mềm lòng thỏa hiệp rất nhiều chuyện.
Giờ vẻ mũm mỉm trẻ con đã bớt đi rất nhiều, khuôn mặt góc cạnh hơn, đường nét rắn rỏi, tính tình trẻ con cũng giảm bớt.
Hai người họ đã trở thành những người xa lạ.
Căn hộ Tiêu Chiến ở là ba anh cho, nằm trên một con đường giữa trung tâm thành phố, an ninh tốt, môi trường sống cũng rất tốt, phí quản lý bất động sản mỗi năm đều cao đến dọa người, xe lái vào trong, bảo vệ nhiệt tình chào hỏi Tiêu Chiến: "Bác sĩ Tiêu, hôm nay tăng ca sao?"
Lúc này Tiêu Chiến lại nở nụ cười thương hiệu, Vương Nhất Bác nhịn không được mà nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan không có điểm nào có thể bắt bẻ, đặc biệt là đôi mắt, lúc cười cong lên khiến người ta nhìn vào liền không thể rời mắt đi được, anh nhìn bảo vệ khẽ gật đầu, ngữ khí thập phần ôn hòa: "Không có, cùng bạn ra ngoài ăn cơm."
Bảo vệ cũng thấy Vương Nhất Bác, cười gật đầu với cậu, cậu lại mặt cứng đờ, kéo kéo khóe miệng xem như chào hỏi.
Tiêu Chiến lại nói: "Gần đây nhiệt độ xuống thấp, trực đêm nhớ mặc nhiều thêm một chút."
Bảo vệ liên tục đáp được, tươi cười đầy mặt nhìn Tiêu Chiến lái xe vào chung cư, lẩm bẩm nói: "Chàng trai bên cạnh bác sĩ Tiêu cũng thật tuấn tú!"
"Cảm ơn bác sĩ Tiêu..." Vương Nhất Bác lặp lại lời bảo vệ một lần, khẽ cười nhạo: "Giả nhân giả nghĩa."
"Giờ không có tâm trạng cãi nhau với em." Tiêu Chiến lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, một tay vịn tay lái dừng xe lại, ngữ khí đè thấp một chút, nghe hơi lạnh: "Hơn nữa, khuyên em một câu, bớt chọc giận anh."
"Ngại quá, tôi không thích nghe khuyên bảo." Vương Nhất Bác xuống xe theo anh, ở phía đối diện, Tiêu Chiến đóng sầm cửa xe lại.
Cậu mặc một chiếc áo hoodie màu đen, lộ ra cổ áo thun màu trắng bên trong, cần cổ thon dài mảnh khảnh, vẻ mặt lạnh nhạt, hệt như một con mèo con cao ngạo.
"Tiêu Chiến, cũng phiền anh nhận rõ một điều."
Tiêu Chiến mấp máy môi: "Điều gì?"
"Anh càng miễn cưỡng, hậu quả chính là, cuộc sống của anh sẽ càng trở nên be bét."
"Tôi đã cảnh cáo anh."
Vương Nhất Bác nói xong thì nở một nụ cười trào phúng.
Đường cong gương mặt đặc biệt ngọt ngào, nhưng nếu chỉ nhìn đôi mắt kia một cách đơn thuần, Tiêu Chiến không thể cảm nhận được chút độ ấm nào.
Cuộc sống của anh đã hỏng bét từ lâu.
Bắt đầu kể từ khi rời bỏ Vương Nhất Bác.
"Phòng tắm ở bên trái, dưới ngăn kéo bồn rửa mặt có đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn tắm mới," Tiêu Chiến đến cả dép lê cũng không mang, cởi giày xong cứ thế đi vào phòng, cả người hệt như không xương không cốt ngã xuống sofa, quay đầu sẽ thấy cửa sổ kính toàn phần ngay trước mặt.
Cảnh đêm thật đẹp, nhà anh ở tầng cao, lướt qua khuôn viên chung cư có thể ngắm cảnh phồn hoa nhộn nhịp cùng những ngọn đèn vạn gia.
Mỗi lần vào lúc như thế này, anh luôn bị sự cô độc bóp chặt yết hầu, khó có thể thở được.
Vương Nhất Bác từ ngăn dưới cùng tủ giày lấy một đôi dép lê ra xỏ vào, cất giày của Tiêu Chiến xong, lại cầm một đôi dép lê ở vị trí dễ thấy nhất, có lẽ là đôi mà Tiêu Chiến thường đi, ném đến trước mặt anh: "Tôi phải làm gì?"
"Sắp xếp đồ đạc của em trước đi." Tiêu Chiến nhấc tay che mắt lại, giọng nói hữu khí vô lực: "Tự mình nhìn mà làm, đừng có hỏi anh."
"Thu dọn xong thì đi tắm đi." Anh dừng một chút, đôi môi lộ ra bên ngoài lúc đóng lúc mở: "Tắm sạch một chút."
Vương Nhất Bác siết chặt nắm đấm.
Cậu nhịn rồi lại nhịn, cố gắng nghĩ đến chuyện chiều nay Tiêu Chiến giúp mình đóng phí phẫu thuật, chỉ còn vài ngày nữa là ca mổ được thực hiện, cuối cùng vẫn xoay người đi thu dọn chút hành lý ít ỏi đến đáng thương mà mình mang theo, cầm đồ ngủ đi đến phòng tắm.
Tiếng nước trút xuống.
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đền lần đầu tiên của bọn họ, hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của Vương Nhất Bác, hai người đã ở một khách sạn bên ngoài làm bậy làm bạ cả một đêm.
Anh muốn ỷ vào kiến thức vừa mới được bổ khuyết tức thời của mình mà chiếm thế thượng phong, cuối cùng vẫn bị chàng trai trẻ huyết khí phương cương áp chế, dù sao đối phương 'làm bài tập về nhà' cũng đầy đủ hơn nhiều so với mình.
Đến cuối cùng cả hai đều tinh bì lực tẫn, Vương Nhất Bác lại không chút buồn ngủ, ôm Tiêu Chiến trong lòng, môi dán bên tai anh liên tục lặp đi lặp lại nói thật thích anh.
Phần yêu thích độc nhất nhất vô nhị trên thế giới này của Vương Nhất Bác, sau khi trao cho Tiêu Chiến rồi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể xin được dù chỉ một chút xíu từ kẻ keo kiệt là cậu.
Nhưng cùng với sự nồng cháy quá mức, sự yêu thích này cũng quá mức kiêu ngạo.
Nếu đã không thể nhận nổi.
Vậy sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa.
Vương Nhất Bác tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên sofa, trong lúc ngủ mơ cắn răng cau mày, giờ còn chưa đến thời điểm cần phải mở máy sưởi, anh lại đầy đầu mồ hôi lạnh.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ trong mơ không ổn lắm.
Vương Nhất Bác cũng không muốn tiếp tục đi sâu hơn vào chi tiết, bước đến đẩy đẩy vai anh: "Tiêu Chiến, tỉnh lại đi."
Tiêu Chiến mở mắt ra, hàng mi hơi ướt, hơi híp mắt nhìn Vương Nhất Bác, bóng dáng đối phương có chút mơ hồ, anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, tưởng vẫn đang ở trong mơ, vì thế vươn tay nắm lấy vai cậu, cả người dán lên, siết chặt sau lưng cậu.
Đây là cái ôm đầu tiên, sau gần bốn năm xa cách gặp lại nhau.
Vương Nhất Bác cứng đờ tại chỗ.
Không hề đáp lại, phản ứng khác thường, không phải Vương Nhất Bác mười tám tuổi.
Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh táo lại.
Vì để che giấu sự thất thố của mình, anh đưa tay lên vỗ vỗ sau lưng cậu, ngữ khí tựa như đang đánh giá một sản phẩm thương mại: "Quá gầy."
Lúc này Vương Nhất Bác mới túm tay anh kéo ra.
Tiêu Chiến cũng không giãy giụa, để mặc cậu đẩy mình ra, đổi thành khuôn mặt không chút để ý: "Tắm xong rồi? Đến phòng ngủ đợi anh trước đi."
Nhà anh không có phòng dành cho khách, một phòng khóa chặt, một phòng dùng làm phòng làm việc, chỉ có một phòng ngủ duy nhất, đêm nay hai người phải ngủ chung.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác không tốt lắm, nhưng đã đến nước này rồi, cũng không còn đường quay lại nữa, chỉ là cả người vô thức cứng đờ, cùng tay cùng chân đi về hướng phòng ngủ.
Tiêu Chiến nhìn sau đầu tròn tròn của cậu, mọi biểu cảm trên mặt lập tức sụp đổ, trên mặt chỉ còn lại nụ cười khổ.
Nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác vừa rồi, sợ là chỉ cần chạm vào mình là sẽ cảm thấy chán ghét.
Nhưng không hiểu vì sao, cậu càng phiền chán, lòng Tiêu Chiến càng cảm thấy thống khoái.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài quả nhiên Vương Nhất Bác đang ở trong phòng ngủ, ngồi bên mép giường nghịch điện thoại, thấy Tiêu Chiến vào bèn mở miệng hỏi: "Anh muốn ngủ bên nào?"
"Bên cạnh đèn bàn đi." Tiêu Chiến đáp.
"Được." Vương Nhất Bác lên giường, ngồi ở phía bên kia, mặt không cảm xúc, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Tiêu Chiến nhìn cậu không chớp, đột nhiên nói: "Có từng làm với người khác chưa?"
Vương Nhất Bác không đáp, ngước mắt nhìn anh bằng ánh nhìn cảm thấy kỳ quặc.
Tiêu Chiến bị cậu nhìn đến mất kiên nhẫn: "Nói chuyện."
Vương Nhất Bác bật cười: "Liên quan gì đến anh?"
Tiêu Chiến vô cùng khó chịu vì Vương Nhất Bác không ngay lập tức phủ nhận, hơn nữa cũng muốn che giấu tâm tư của mình khi đặt ra câu hỏi này, thế nên nói không lựa lời: "Vì tôi ngại dơ."
Mặt Vương Nhất Bác lập tức lạnh xuống.
"Ngại dơ?" Vương Nhất Bác nghiến răng nhả ra hai chữ này, lặp lại: "Ngại dơ đúng không? Vậy anh có thể cút cho tôi."
Ngụ ý chính là, cậu từng lên giường cùng người khác.
Tiêu Chiến phải nhắm chặt hai mắt mới có thể kiềm chế được xúc động muốn xông đến đấm cho Vương Nhất Bác một cú, cắn răng nói: "Nếu từng ngủ với người khác thì cút đi cho anh, phẫu thuật cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn anh sắp xếp nữa, ngay bây giờ, cút đi cho anh!"
"Tiêu Chiến, anh mẹ nó có bệnh đúng không!" Vương Nhất Bác cũng lòng đầy lửa nóng, Tiêu Chiến hỏi ra câu hỏi này đã khiến cậu cực kỳ khó chịu rồi, anh có tư cách gì quản cậu có từng nảy sinh quan hệ với người khác hay không? Anh còn muốn cậu sẽ là con chó theo đuôi chạy theo anh mà gọi 'Tiêu Chiến ca ca' nữa sao?!
Lại dùng chuyện phẫu thuật để uy hiếp cậu nữa đúng không? Còn thủ đoạn mới nào khác hơn nữa không?
"Tôi từng lên giường với ai thì liên quan rắm gì đến anh? Anh muốn lấy thân phận gì để quản tôi? Đối tác của tôi sao? Vậy ngại quá, anh đến chậm..."
Lời còn chưa kịp nói xong, những âm tiết còn lại đều bị Tiêu Chiến vòng tay siết ngang cổ cậu chặn lại.
Tiêu Chiến quỳ một chân trên giường, cả người đè lên người Vương Nhất Bác, tròng mắt đen tuyền có chút dọa người: "Anh hỏi lại lần nữa, em trả lời đàng hoàng cho anh."
"Giờ anh chỉ muốn biết," Tiêu Chiến gằn từng câu từng chữ, ngữ khí âm lãnh: "Bốn năm qua, em có từng lên giường với người khác hay không?!"
"Một lời nói dối, sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để lấp liếm." Tiêu Chiến nhắc nhở cậu: "Anh biết em không thích nói dối, mà giờ anh cũng không muốn cãi vã."
Anh từ từ siết chặt các ngón tay, đối diện với đôi mắt đen nhánh như đá quý của Vương Nhất Bác: "Trả lời anh."
"Có, hay là không?"
Vương Nhất Bác cố sức túm tay Tiêu Chiến đẩy ra, lạnh mặt nói: "Tôi cũng không thích người khác ép hỏi mình."
"Vương Nhất Bác!!!" Tiêu Chiến đột nhiên cao giọng, vẻ mặt có chút đáng sợ, khiến Vương Nhất Bác cũng hoảng sợ theo.
Cậu rất không thích cảm giác này, như thể việc trả lời đúng sự thật mang ý nghĩa cậu vì anh mà thủ thân như ngọc vậy, rõ ràng không phải thế...
"Không có." Vương Nhất Bác không tình nguyện nói: "Việc học quá bận, không phải vì anh."
Tiêu Chiến rũ mắt.
Anh vẫn duy trì tư thế đó không hề nhúc nhích, hệt như một pho tượng vừa mới điêu khắc.
"Thực xin lỗi." Anh đột nhiên nói.
Tiêu Chiến xốc chăn lên nằm vào, thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm của Vương Nhất Bác ở bên cạnh, quen thuộc đến mức khiến anh muốn rơi lệ, giọng vì không thể khống chế được mà trở nên khàn khàn, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
"Ngủ đi, không còn sớm nữa."
Vương Nhất Bác đương nhiên không thể bỏ qua âm điệu lên xuống này, cậu còn tưởng rằng bản thân làm Tiêu Chiến khóc rồi, tuy bản thân thật sự rất tức giận, nhưng cảnh tượng thế này cậu thật sự không thể ứng phó nổi, so với bốn năm trước, Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều, càng thêm âm tình bất định, tâm tư khó dò, nhìn vào những gì anh vừa làm, thậm chí còn có chút cực đoan.
Vì thế cậu bổ sung: "Thật sự không cùng người khác..."
"Anh biết rồi." Tiêu Chiến ngắt lời cậu, vùi mặt trong chăn.
Cho dù có, thì cũng có liên quan gì đến anh đâu.
Rõ ràng trước kia là anh vứt bỏ cậu trước.
Vương Nhất Bác đành phải dừng lại, cậu thật sự không hiểu rốt cuộc Tiêu Chiến muốn làm gì, vì thế đổi đèn xong thì theo bản năng nằm xuống mặt đối mặt với anh, lại lập tức cảm thấy không thích hợp, thế nên xoay người đưa lưng về phía anh.
Giọng Tiêu Chiến nghèn nghẹt, nói: "Quay qua đây."
Vương Nhất Bác do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo, ở trong bóng tối nỗ lực nhận diện hình dáng đối phương.
Tiêu Chiến dựa sát lại, cả người rúc vào lòng Vương Nhất Bác, đầu chôn bên cổ cậu, mặc kể đối phương cứng người lại, túm lấy cánh tay cậu vòng qua eo mình, thoạt nhìn giống như Vương Nhất Bác đang vững vàng bao bọc anh lại.
"Anh..."
"Chúng ta đã ký hợp đồng." Tiêu Chiến chặn họng cậu.
Vương Nhất Bác dừng một chút, cuối cùng cũng không thu tay về.
Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."
"Dù sao cũng chỉ có một năm."
Bắt đầu đếm ngược từ giờ phút này.
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro