Chương 13
Tầm mắt Tiêu Chiến dừng trên cánh tay Vương Nhất Bác.
Ba vết thương, miếng gạc quấn quanh được kết bằng một nút thắt.
Thật may vết thương cũng không quá sâu, lại được anh kịp thời cầm máu sát trùng, chỉ là không thể tránh được bị đau, tuy trong suốt quá trình băng bó, chủ nhân vết thương chỉ luôn lẳng lặng nhìn anh, không nói bất kỳ lời nào.
Mà Tiêu Chiến, không biết đã hỏi cậu lần thứ bao nhiêu: "...Đau không?"
Vương Nhất Bác khẽ cười, bàn tay áp lên sau lưng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vỗ về: "Không đau."
Tuy cậu bị thương, đau đến không ngừng nhíu mày, nhưng vẫn dùng tư thái của người bảo vệ mà ôm Tiêu Chiến trong lòng.
Thân nhiệt người trẻ tuổi nóng bỏng, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển sự ấm áp mà Tiêu Chiến không thể kháng cự được sang cho anh.
Giọng cậu thật nhẹ, ngữ điệu như thể kể chuyện trước khi đi ngủ, chậm rãi hỏi: "Những thứ thuốc đó..."
Hai mắt Tiêu Chiến trong bóng tối mở rất lớn: "Ừm... Chống trầm cảm."
Vương Nhất Bác vươn ngón tay khẽ vuốt vuốt đuôi tóc anh: "Còn gì nữa?"
Lòng Tiêu Chiến chợt nhảy dựng.
Vương Nhất Bác giải thích: "Em đã tìm kiếm, xem qua một số tư liệu."
Tiêu Chiến có vẻ không phải chỉ là bệnh trầm cảm đơn giản như thế.
"Là... rối loạn lưỡng cực sao?" Cậu hỏi thật cẩn thận.
Tiêu Chiến im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng ừ một tiếng.
Vương Nhất Bác ôm chặt anh, thần sắc đau đớn.
"Không sao rồi... Không sao rồi..." Cậu hít thật sâu một hơi, vỗ vỗ sau lưng Tiêu Chiến thì thầm: "Đừng uống thuốc nữa, em bồi anh... Rồi sẽ qua cả thôi... Anh à."
Vương Nhất Bác vừa nói vừa đặt những nụ hôn thật nhẹ lên tóc anh: "Rồi sẽ ổn thôi..."
Tiêu Chiến cố nén nước mắt trong hốc mắt: "Anh còn tưởng rằng... Em sẽ giận anh cơ."
"Em đương nhiên rất giận." Vương Nhất Bác nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên khi hai người gặp lại nhau, thoáng nghiến răng nói: "Em còn tưởng anh sẽ cùng em tái hợp, không ngờ lại là buộc em phải ký hợp đồng."
"Nói chuyện toàn dùng những lời lẽ chua cay, tình tình thất thường, hở một chút là lại cố ý gây sự với em."
"Em sắp bị anh ép tức chết luôn rồi."
Tiêu Chiến ngơ ngẩn lắng nghe: "Vậy vì sao em còn..."
Bàn tay Vương Nhất Bác chậm rãi trượt xuống, cầm lấy cổ tay Tiêu Chiến.
Đường nét nhấp nhô của những vết sẹo áp vào lòng bàn tay cậu.
Cho dù có giận thế nào, chỉ cần nhìn thấy chúng đều lập tức tiêu tán.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, ma xui quỷ khiến mà thêm một câu: "Nếu giờ em muốn chạy, vẫn còn kịp, em..."
Lúc Tiêu Chiến nói những lời này, ngón tay vẫn cứ siết chặt vạt áo cậu.
Ánh mắt Vương Nhất Bác mềm mại, cố ý xuýt xoa một tiếng.
"Có phải anh đụng vào vết thương của em rồi không? Còn đau lắm phải không? Có phải là vai cũng..."
"Anh à." Vương Nhất Bác ngắt lời anh: "Anh có đau không?"
Cậu cúi đầu xuống, trán chống lên trán Tiêu Chiến, giọng khe khẽ run: "Em hy vọng anh cũng sẽ đau."
"Như thế, lần sau nếu lúc nào đó anh lại muốn làm chút gì, hãy nhớ em cũng sẽ đau giống như anh, có lẽ anh sẽ không còn xúc động như vậy nữa."
Vương Nhất Bác nói thật từ tốn, hơi thở nóng ấm phả qua cánh môi anh, âm tiết mơ hồ không rõ xen lẫn chút nghẹn ngào: "Tiêu Chiến, anh là nửa cái mạng của em."
"Xem như anh thương hại em một chút đi, đừng tự tổn thương chính mình nữa, được không?"
Con thuyền nhỏ phiêu phạt hồi lâu, cuối cùng cũng có thể thả neo nơi bến cảng nho nhỏ này rồi.
Đã rất nhiều năm Tiêu Chiến chưa từng khóc như thế.
Nhưng lúc này có cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được nước mắt, từ cằm trượt xuống cổ, thấm ướt một mảng.
Về lý do năm đó vì sao anh rời đi, Vương Nhất Bác chưa từng hỏi một câu.
Trong bốn năm kia, đối mặt với sự chất vấn của mẹ, đối với những cái khịt mũi coi thường mối tình này, hết thảy những đêm trằn trọc khó ngủ, Vương Nhất Bác đều không để bụng.
Có rất nhiều thời điểm, cậu là người trí nhớ không quá tốt, những chuyện khiến mình không vui, cậu có thể lập tức vứt ra sau đầu.
Mà lại có những khi, trí nhớ cậu bỗng trở nên vô cùng tốt.
Cậu nhớ rõ mọi thời khắc Tiêu Chiến đối tốt với mình, nhớ hết thảy những chi tiết khi hai người ở chung.
Nhưng cũng chỉ có Tiêu Chiến mới được như vậy, nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, cũng không có tư cách giành được sự quan tâm trọn vẹn của Vương Nhất Bác.
"Được..." Tiêu Chiến chôn mặt trước ngực cậu: "Anh sẽ cố gắng."
"Không được cố gắng, phải nhất định."
Bệnh viện cho Tiêu Chiến hai ngày nghỉ, người náo loạn cũng đã bị cảnh sát đưa đi, biết Vương Nhất Bác làm việc ở sở Luật, nhưng không biết cậu chỉ mới là một thực tập sinh, thái độ của người nhà cũng xem như không tệ lắm, điện thoại đến nói muốn gặp xin lỗi và thương lượng chuyện bồi thường, lúc ấy Vương Nhất Bác vừa mới dỗ Tiêu Chiến ngủ xong, kết quả bị cuộc điện thoại này đánh thức, ngữ khí rất tệ.
Tiêu Chiến bắt đầu có phản ứng cai thuốc.
Những thứ thuốc lúc trước uống có thành phần an thần dễ ngủ, giờ bỏ hoàn toàn, thành ra cả đêm không ngủ được.
Anh không ngủ, Vương Nhất Bác cũng không chịu ngủ, mua cả đống sách truyện ở hiệu sách về, vô cùng có nghi thức cảm mà đọc truyện đêm khuya cho anh nghe.
Giọng vừa trầm thấp vừa dịu dàng, như là đang hát một khúc hát ru không biết tên nào đó.
Tiêu Chiến đếm lông mi cậu: "Hát cho anh nghe một bài đi."
Vương Nhất Bác hỏi: "Muốn nghe bài gì?"
Tiêu Chiến khẽ cười: "Bài trước kia anh vẫn thường hát cho em nghe đó."
Vương Nhất Bác ngẩn người.
Tiêu Chiến: "Không phải quên rồi đấy chứ?"
"Không có." Vương Nhất Bác dém lại chăn cho anh: "Em vẫn nhớ."
Mấy năm trước, khi đó Vương Nhất Bác mới mười sáu tuổi, Tiêu Chiến vẫn thường hát bài này dỗ cậu ngủ.
Rõ ràng trước kia tuy cậu sợ tối nhưng mở đèn lên vẫn có thể tự ngủ, nhưng kể từ sau khi quen biết Tiêu Chiến, bèn đúng lý hợp tình mà nói mình sợ tối, muốn rèn luyện ngủ khi đã tắt đèn, giữ anh lại bên mình, không ngừng lặp đi lặp lại mà hát bài hát ru này.
Hai người gặp nhau trong một buổi họp ở trường, Vương Nhất Bác giả mô giả dạng mời Tiêu Chiến làm gia sư cho mình.
Mà tiền tiêu vặt của Tiêu Chiến sớm đã vượt qua sáu con số, thế mà vẫn vui vẻ đáp ứng.
Hai người quen biết hai năm, yêu nhau hơn nửa năm, ở giữa chia ly bốn năm, rồi gặp lại nhau.
"Hát đi, anh muốn nghe." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, một bộ chăm chú lắng nghe.
Vương Nhất Bác cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi anh.
Nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, có anh ở bên không cần phải sợ tối
Anh sẽ cùng em đối mặt hết thảy những mỏi mệt
Tiêu Chiến giữ chặt sau gáy Vương Nhất Bác, ngửa đầu hôn lại.
Khóe mắt lại ướt sũng.
Hai ngày cuối cùng của tuần cai thuốc là ngày nghỉ, Tiêu Chiến đọc tin nhắn bạn bè gửi đến trên Wechat, ngón cái ấn trên nắp bút bi, mân mê qua lại vài cái.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Nhất Bác gọi đến, anh theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mười hai giờ năm phút, giờ nghỉ trưa của sở luật là từ mười hai giờ cho đến hai giờ.
Tiêu Chiến nhận điện thoại: "Alo."
Vương Nhất Bác hỏi: "Ăn chưa?"
Tiêu Chiến mặt không đổi sắc nói dối: "Ăn rồi."
"Ăn gì vậy?"
Tiêu Chiến dừng một chút: "...Trứng, cơm chiên trứng."
"Ò, lại lừa em." Vương Nhất Bác cười một tiếng: "Chưa ăn đúng không?"
Tiêu Chiến: ...........
Vương Nhất Bác đặt chồng tài liệu đang xem dở qua một bên: "Ăn lúc nào?"
Tiêu Chiến im lặng.
Vương Nhất Bác hiểu rõ: "Không muốn ăn, đúng không?"
Tiêu Chiến đỡ trán: "Em đừng để ý đến anh, em..."
"Ngại quá, giờ em là người giám hộ của anh đó." Vương Nhất Bác đóng máy tính đứng dậy: "Cơm trưa nhất định phải ăn, em đến giám sát anh, lát nữa gặp."
Tiêu Chiến: ........
Đi đi về về mất hơn nửa tiếng, lãng phí thời gian nghỉ trưa, chỉ để cùng ăn một bữa cơm.
Vương Nhất Bác ngẩng mặt ngồi đối diện anh, có không ít bác sĩ đi ngang qua chào hỏi, Tiêu Chiến liên tục gật đầu chào lại, đôi đũa chọc chọc trong chén cơm.
Anh nói: "Thật sự không đói..."
Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng khiến lòng người hốt hoảng.
Tiêu Chiến căng da đầu: "Lát nữa đói bụng nhất định anh sẽ..."
"Không vấn đề gì." Vương Nhất Bác cười với anh: "Chừng nào anh ăn, chừng đó em cũng sẽ ăn. Nếu anh không đói, vậy em cũng không đói."
Tiêu Chiến xụ mặt: "Quá mức rồi đó."
Vương Nhất Bác tò mò: "Ai quá mức cơ?"
"Em."
Cậu cười tủm tỉm nói: "Anh không ăn cơm làm em lo lắng, hại em cũng ăn không ngon, em vừa đói vừa lo lắng, anh nói xem ai mới quá mức?"
Tiêu Chiến bang một cái đập đôi đũa xuống: "Vương Nhất Bác, có phải em muốn cãi nhau không?"
"A, còn muốn cãi nhau chọc em tức giận nữa." Vương Nhất Bác chậc một tiếng, ánh mắt oán trách nhìn anh: "Tiêu Chiến, anh hư muốn chết."
Tiêu Chiến: .................
Anh hít sâu một hơi: "Anh không muốn ăn ở nhà ăn."
"Được, vậy em đặt cơm, vẫn kịp, muốn ăn món gì?" Vương Nhất Bác nói xong liền mở app trên điện thoại đặt đồ ăn, bị Tiêu Chiến đè tay lại: "Anh cũng không muốn ăn cơm hộp."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Được, thay quần áo đi, đưa anh ra ngoài ăn."
Cách bệnh viện khoảng mười phút đi bộ, có một nhà hàng nhỏ, bảng hiệu ngoài mặt tiền thoạt trông có vẻ hơi cũ kỹ, lúc này người cũng không quá nhiều, phía trước cũng chỉ có hai ba người đang chờ.
Tiêu Chiến nói: "Bánh gạo sườn heo của dì... Em từng ăn chưa?"
"Ừm." Vương Nhất Bác nói: "Đã tới rất nhiều lần."
Tiêu Chiến hỏi: "Khi nào?"
"Lúc mẹ em còn chưa bị bệnh, bạn học nói tiệm này ăn ngon, em liền đến ăn." Vương Nhất Bác cười nhìn anh: "Đáng tiếc anh không thích đến những quán nhỏ như thế này mua đồ ăn."
Nếu không, nói không chừng chúng ta đã gặp nhau rồi.
Tiêu Chiến hơi giật mình, ở nơi mà anh không biết, thế mà bọn họ từng cách nhau gần đến vậy.
Có lẽ có một khoảnh khắc nào đó, khi Tiêu Chiến lái xe đi ngang qua cửa tiệm này, vì hàng dài người xếp hàng đứng chờ bên ngoài mà liếc mắt nhìn một cái, trông thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đang đứng trong số đó cúi đầu chơi điện thoại, sau đầu rất tròn, sống lưng luôn thật thẳng.
Đang nói chuyện, đội ngũ xếp hàng đã đến lượt Vương Nhất Bác, cậu thuần thục quét mã trả tiền: "Một phần bánh gạo sườn heo, nhiều tương một chút."
"Được rồi." Dì chủ quán thuần thục đóng gói cho cậu, lúc nhét vào tay Tiêu Chiến vẫn còn nóng, hơi nóng cùng mùi thơm từ phía sau bay ra, cũng khiến anh có chút thèm ăn.
Vương Nhất Bác nói: "Nếm thử đi."
Tiêu Chiến cúi đầu cắn một miếng sườn chấm đầy tương trên tay cậu.
"Ngon không?" Vương Nhất Bác nhìn anh mỉm cười, hai dấu ngoặc nhỏ đối xứng trên má, tròng mắt trong veo, tròn xoe hệt như một con cún nhỏ đang vẫy đuôi chờ được khích lệ.
Mấy năm nay, Tiêu Chiến đối xử với bản thân vẫn luôn rất qua loa.
Ăn uống ngủ nghỉ, đều là được chăng hay chớ.
Nhà ăn, thực phẩm đông lạnh, cơm hộp, nhưng cũng phải đến khi đói đến mức dạ dày khó chịu mới qua loa giải quyết.
Anh chậm rãi nói: "...Rất ngon."
Vương Nhất Bác lại gắp bánh gạo đưa đến bên miệng anh: "Bánh gạo cũng rất ngon."
"Được." Tiêu Chiến rũ mắt xuống, cắn miếng bánh gạo vàng ươm, bên trong mềm mại dẻo dai, thậm chí vẫn hơi nóng.
Nóng đến mức vành mắt anh đỏ hoe.
Tiêu Chiến muốn ở ngay trước mắt bao người đến gần Vương Nhất Bác.
Muốn xác nhận quyền sở hữu, muốn cắn thật mạnh lên tay cậu, nhìn cậu đau đớn đến nhíu mày, lại sẽ vẫn vươn tay ôm lấy anh.
Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ thôi, có lẽ vẫn còn hơi nóng, có phải rất ngon không...?"
"Anh xem, chỉ là ăn cơm mà thôi, không phải chuyện gì khó. Chỉ cần em có thời gian, sẽ đến cùng anh ăn cơm, được không?"
Tiêu Chiến: "...Em cũng chẳng thể bồi anh cả đời."
Vương Nhất Bác thần sắc không vui nhìn anh: "Làm gì, lại muốn vứt bỏ em nữa?"
Tiêu Chiến bật cười.
Vứt bỏ em cái gì.
Là sợ em cảm thấy anh phiền, sẽ chủ động rời khỏi anh.
Dù sao anh cũng đã đối xử tệ với em như thế.
Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác lại gắp bánh gạo đưa lên miệng Tiêu Chiến, ghé lại gần hung dữ nói: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Nếu anh dám, em sẽ để anh biết lúc em điên lên sẽ là dáng vẻ gì, em có địa chỉ nhà anh, còn có chìa khóa nhà, biết chỗ anh làm việc, em còn..."
"Anh sai rồi." Tiêu Chiến nhìn cậu cười: "Để bồi tội, cuối tuần này anh mời em đi Disney, được không?"
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro