Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


"Xin chào, chào mừng quý khách."

Tiêu Chiến ngẩn người đứng sau quầy, khi tiếng chào máy móc phát ra từ cảm biến tự động trên cửa vẫn chưa hồi phục tinh thần, cho đến khi một vị đại ca mặc áo phao cầm bóp da dùng hai ngón tay gõ gõ lên mặt quầy, Tiêu Chiến mới như bừng tỉnh từ trong mộng mà ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên chớp chớp.

"Sao thế chú em?" Đại ca thoạt nhìn rất không vui, nhướng mày hỏi: "Tôi ở bên ngoài nhấn còi nửa ngày, không nghe thấy??"

Tiêu Chiến sau khi phản ứng lại thì vô cùng ngượng ngùng, vội vàng nói vài lần câu xin lỗi, vừa nói vừa chui ra từ quầy, một đường chạy theo vị đại ca kia đến bên cạnh xe, cầm cây súng xăng lên hỏi đại ca muốn đổ số mấy?

"92, đổ đầy." Đại ca nói xong thì kéo cửa xe ra ngồi lại vào ghế lái, xoa xoa cánh tay bày tỏ sự bất mãn với thời tiết giá lạnh.

"Vâng." Tiêu Chiến mở nắp bình xăng ra, sau đó cầm súng xăng, nhìn chằm chằm con số liên tục nhảy lên, chờ nó nhắc nhở đã đổ đầy.

Về quê đã hơn hai tháng, Tiêu Chiến vẫn chưa thể thích ứng được hết, nói đến chính anh cũng cảm thấy thật buồn cười, nơi từng sinh sống hơn hai mươi năm, sau khi ngây người ở thành phố X hơn một năm lại quay về, thế mà lại trở thành nơi khiến anh khó có thể thích ứng. Anh tìm được việc làm ở một cây xăng, cũng mặc một chiếc áo khoác đỏ như cũ, đứng sau quầy nghe tiếng chào máy móc 'Chào mừng quý khách' vang lên sau tiếng chuông cửa. Điều này khiến Tiêu Chiến có một ảo giác, tựa như anh vẫn còn đang ở thành phố X, vẫn đang làm việc trong cửa hàng tiện lợi ở thành phố kia, một lúc nào đó sẽ có bóng dáng cao gầy bước vào, đứng trước mặt anh. Đáng tiếc không có, cây xăng cả ngày người đến người đi, chỉ là trong số những người này vĩnh viễn sẽ không có cái người mà Tiêu Chiến mong kia.

Rất nhanh, tiếng 'tít tít' nhắc nhở Tiêu Chiến bình xăng đã đầy, cũng nhắc nhở Tiêu Chiến vừa rồi anh lại thất thần, anh hậm hực gỡ súng xăng xuống, cúi người nói với người trong xe: "Chào anh, ba trăm ạ."

Cửa kính xe có một vết nứt được kéo xuống, bên trong đưa ra ba tờ tiền mệnh giá một trăm, Tiêu Chiến vừa nhận tiền thì nhanh chóng kéo lên, sau đó không chờ Tiêu Chiến nói xong câu 'Chào mừng lần sau ghé lại' đã vội vàng lái đi mất.

Chiếc xe chạy đi mang theo một cơn gió, thổi tóc mái trên trán Tiêu Chiến rối tung, anh dùng những ngón tay thò ra khỏi găng tay chỉ kín một nửa tùy tiện vuốt vuốt vài cái, lại đứng im trong gió hồi lâu, nhìn đăm đăm vào bầu trời Du thành lúc nào cũng cuồn cuộn mây không biết đang nghĩ gì, hít hít mũi vài cái thở ra một luồng khí lạnh, sau đó mới lại quay vào cửa hàng tiện lợi của cây xăng.

Còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, nhưng hôm nay Tiêu Chiến đã nói chuyện trước với đồng nghiệp, anh phải về sớm một chút, bởi người trong nhà đã sắp xếp cho anh xem mắt, cũng đặc biệt dặn dò anh, cô gái này gia cảnh rất tốt, muốn anh đến sớm trước một lúc. Trong lúc Tiêu Chiến tranh thủ thời gian cởi áo khoác đồng phục mặc áo khoác của mình vào, đồng nghiệp đã ôm một túi chườm nóng chạy đến, không biết nói gì đành cố tìm lời để nói, hỏi anh: "Lại xem mắt à? Người lần trước không vừa mắt sao?"

Đồng nghiệp là một đại tỷ trung niên có tính cách đặc trưng của tất cả những phụ nữ trung niên ở Du thành, cực kỳ thân thiện, vào ngày đầu tiên Tiêu Chiến đến làm việc, đã tỏ ra rất quan tâm đến tình cảnh của Tiêu Chiến. Bởi chị thật khó có thể hiểu được, một người giống như Tiêu Chiến, tuy rằng không thể nói là cực kỳ tốt, nhưng tuyệt đối đặc biệt được yêu thích trong thị trường tình yêu và hôn nhân, chưa nói đến tính tình mềm mỏng, trọng điểm là ngoại hình đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không thể tin được là không có đối tượng. Chị cảm thấy nhất định là do mắt nhìn của Tiêu Chiến quá cao, vì thế ôm túi chườm nóng vào lòng, ân cần khuyên bảo: "Tiểu Tiêu à, em cũng đứng có kén chọn quá, có đối tượng tốt thì cứ thử tìm hiểu trước xem sao."

Lúc chị nói những lời này, Tiêu Chiến đang treo áo đồng phục của mình vào tủ quần áo dành cho nhân viên, nghe thế thì xoay người khẽ cười, không đồng ý cũng không phản bác, vẫn là gương mặt dễ mến dễ nói chuyện kia, vẫy vẫy tay xong thì đẩy cửa đi ra ngoài, khép chặt áo khoác bông quấn quanh người, bước vào trong gió lạnh.



Xe buýt ở Du thành cũ kỹ, cửa sổ xe đóng kín tránh cái lạnh của mùa Đông, cửa kính bị một lớp sương mù bao phủ, khiến sắc trời vốn không tốt lắm càng trở nên xám xịt hơn. Tiêu Chiến ngồi cạnh một ô cửa sổ trên xe buýt, khoanh tay nhìn ra ngoài, cảm thấy sắc trời giờ phút này thật giống với cái ngày anh rời khỏi thành phố X hai tháng trước, cũng xám xịt giống như vậy, sương mù khắp nơi, anh cũng ngồi trên xe buýt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng qua một là vào sáng sớm, một là vào chập tối.

Có đôi khi Tiêu Chiến sẽ cảm thấy, hết thảy những chuyện xảy ra ở thành phố X chỉ mới như ngày hôm qua, có đôi khi lại cảm thấy như thể đã xa xôi đến mấy đời, hai tháng này, cuộc sống của anh dường như thật hỗn loạn. Mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc sáng sớm rời giường đi xe buýt đến cây xăng làm việc, sau khi tan làm người một nhà quây quần bên nhau ăn tối, ăn được một nửa thì bắt đầu cãi nhau với mẹ vì chuyện kết hôn, cuối cùng kết thúc bằng sự nhượng bộ của anh. Anh đã đi gặp mặt vài cô gái theo sự sắp xếp của mẹ, nhưng lần nào cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, ngày hôm sau vẫn lại kéo lê thân thể mệt mỏi nặng nề đi làm. Thời gian dường như đã trôi qua hơn sáu mươi ngày, lại dường như vẫn mãi lặp đi lặp lại cùng một ngày, cuộc sống tựa hồ rơi vào một vòng xoáy tuần hoàn, Tiêu Chiến chỉ có thể xoay vòng vòng cùng nó.

Hôm nay đối tượng mẹ sắp xếp cho anh xem mắt là một giáo viên tiểu học, cha mẹ đối phương vừa mới nghỉ hưu từ một trường trung học nào đó ở Du thành, gia đình như thế ở một nơi nhỏ như Du thành này đã được xem như là 'dòng dõi thư hương', bởi thế mắt nhìn của cô gái cũng cao, chọn tới chọn lui ai cũng đều không vừa mắt. Mẹ Tiêu Chiến nghe người giới thiệu nói thế thì vô cùng hài lòng, lại lo đối phương không hài lòng với gia cảnh nhà mình, không ngờ cô gái vừa xem ảnh Tiêu Chiến xong thì gật đầu vừa ý, bày tỏ nguyện ý cùng anh gặp mặt một lần. Mẹ Tiêu Chiến cực kỳ vui vẻ, bất kể thế nào cũng muốn Tiêu Chiến phải đi gặp người ta, mời con gái nhà người ta ăn một bữa cơm.

Chỗ ăn cơm được đặt ở một khách sạn lâu đời có tiếng ở Du thành, tuy có hơi cũ, nhưng mời khách ăn cơm vẫn xem như sang trọng. Tiêu Chiến xuống khỏi xe buýt, đứng dưới bảng hiệu 'Khách sạn Du thành' chữ vàng nổi bật trên nền đỏ, thầm nghĩ mẹ anh lần này thật sự rất chịu đầu tư.

Lúc đi đến khu vực ghế lô, Tiêu Chiến đã trông thấy đối phương đang chờ, anh đứng bên ngoài cánh cửa khép hờ, phồng má thở ra một hơi thật dài, giống như đang xây dựng tâm lý, do dự nửa khắc mới đẩy cửa bước vào.

Cô gái vừa thấy Tiêu Chiến đã lập tức đứng dậy, đầu tiên theo bản năng ngượng ngùng một giây, sau đó lại tức khắc đổi một khuôn mặt tươi cười tự nhiên phóng khoáng, gật đầu nói: "Xin chào."

Cô gái thoạt trông trang điểm tỉ mỉ, giữa cái rét đậm của những ngày tháng Chạp cũng không mặc quá dày, ở trong phòng chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, áo khoác và khăn quàng cổ treo trên giá áo ở bên cạnh.

So với trong ảnh, Tiêu Chiến có vẻ mập mạp hơn khá nhiều, mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, khóa áo kéo đến tận cổ, cằm rúc vào cổ áo, gần như không thấy. Kỳ thật hôm nay trước khi ra ngoài, mẹ Tiêu Chiến đã dặn dò anh, nói anh mặc quần áo mới đi, trông cũng có tinh thần hơn. Nhưng bộ đồ bà nói đã bị nhét dưới đáy vali, kể từ sau khi về Du thành Tiêu Chiến đã không lấy ra mặc, anh cảm thấy như thế thật phiền phức, cũng không cần thiết phải vậy, cho nên vẫn mặc bộ mà anh cảm thấy thoải mái nhất, quen thuộc nhất, chính là áo khoác lông vũ.

Sau khi vào ghế lô Tiêu Chiến cởi áo khoác ra, cũng cười chào hỏi cô gái, sau đó cũng treo áo khoác lên giá áo.

Tiêu Chiến ngồi xuống rồi, cô gái cũng ngồi theo anh, hai người không gần không xa ngồi bên nhau, cô gái mỉm cười lên tiếng: "Tôi là Văn Đình, là dì Út giới thiệu muốn cho tôi và anh làm quen với nhau một chút."

"Tiêu Chiến." Tiêu Chiến kéo chiếc ghế dựa về phía trước một chút, cũng nói câu chào hỏi tương tự: "Dì Trần cũng đã giới thiệu cô với tôi, xin chào."

Văn Đình ôm hai tay lên chén trà màu trắng còn đang bốc khói, lặp lại một câu: "Xin chào", nói xong cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó tạm thời không biết phải nói gì nữa.

Tiêu Chiến vốn cho rằng lần xem mắt này cũng giống như rất nhiều những lần xem mắt trước đó, bởi anh không hứng thú cùng đằng gái ngượng ngùng qua loa cho xong chuyện, nhưng Văn Đình tựa hồ không giống với bất kỳ cô gái nào trước kia, rất kiên nhẫn. Cô an tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt mềm mại phủ trước mặt Tiêu Chiến, là một khoảng cách rất lịch sự, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cô mở thực đơn ra, hỏi Tiêu Chiến: "Anh chọn món nhé?"

Tiêu Chiến quay đầu thực đơn lại đặt trước mặt Văn Đình, mời cô chọn trước. Văn Đình cũng không từ chối, chọn hai món quen thuộc không quá đắt, lại bảo Tiêu Chiến cũng chọn vài món.

Tiêu Chiến lật vài trang, dừng lại ở thực đơn thủy sản, hỏi Văn Đình: "Ăn được cá không?"

Văn Đình gật đầu, lại ghé sát vào một chút, giữa bả vai hai người chỉ có một khe hở nhỏ, cô nói: "Cá hấp tương hột có vẻ không tệ lắm, ăn không?"

Văn Đình còn chưa dứt lời, trái tim Tiêu Chiến bỗng khẽ động một chút, tựa như bị một bàn tay nắm lấy lại buông ra, cũng không biết là tay ai. Anh mơ mơ hồ hồ chọn vài món, chờ đến khi người phục vụ bước vào lấy thực đơn, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, cá hấp tương hột là một trong số mấy món chính ít ỏi mà anh biết làm, từng là món anh thường làm nhất khi còn ở thành phố X.

Lúc ở thành phố X, mỗi lần Tiêu Chiến làm món này đều làm một nồi to, nấu xong thì bưng luôn cả nồi đặt lên bàn. Lần nào cũng đều hơi tiếc nuối nói: "Ây da, đáng tiếc ở đây không thể mua được tương đậu ở quê anh, vẫn là không chính tông, nếu có thể mang đến một chút từ nhà đến đây thì tốt rồi." Chẳng qua người kia dùng bữa cũng chẳng để bụng cái gì gọi là chính tông hay không chính tông, chỉ biết vùi đầu ăn ngon lành.

Trong lúc Tiêu Chiến thất thần, cá hấp tương đã được bưng lên, nhìn chằm chằm vào hơi nóng lượn lờ bốc lên từ trong chén, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không nên tiếp tục nghĩ thêm nữa.

Kể từ sau khi trở về Du thành anh vẫn luôn thường xuyên tự nhắc nhở bản thân như vậy, chỉ cần ngay từ lúc bắt đầu hồi tưởng về khoảng thời gian ở thành phố X phải lập tức dừng lại, nếu không sẽ hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức không thể thoát ra được. Anh giống như một người mơ màng sắp ngủ, thoạt nhìn có vẻ như sắp ngủ thiếp đi, lại luôn đột nhiên giật mình một cái, sau đó cưỡng ép mình phải tỉnh lại.

Văn Đình thấy Tiêu Chiến ngẩn người ngồi đó, cũng muốn chủ động làm cho bầu không khí sôi động lên một chút, vì thế tùy tiện chọn một trong số những thông tin về Tiêu Chiến mà cô đã thuộc làu làu, hỏi: "Tôi nghe dì út nói, lúc trước anh làm việc ở thành phố X phải không?"

'Thành phố X' – ba chữ này lại lần nữa kích thích thần kinh mẫn cảm của Tiêu Chiến. Văn Đình cũng không để ý đến vẻ u sầu xen giữa lông mày Tiêu Chiến, cô nhìn không chớp vào mặt anh, lại một lần nữa nghĩ người đàn ông này thật sự rất đẹp.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp: "Ở bên kia làm thuê một thời gian."

"Vẫn là về nhà thì quen thuộc hơn nhỉ." Văn Đình cười cười tiếp lời: "Thành phố lớn chỗ nào cũng gần như cũng giống nhau."

Tiêu Chiến yên lặng uống một ngụm trà, không biết có phải vì thả quá nhiều lá trà không, anh vừa uống vào chỉ thấy đắng đến tê lưỡi; ngay sau đó lại nở một nụ cười, tuy rất đẹp nhưng có chút có lệ. Anh gần đây dường như rất dễ phân tâm, xuyên qua dáng ngồi thẳng tắp của Văn Đình, trong tấm kính mù sương của khách sạn lớn ở Du thành, dường như nhìn thấy một hình bóng phản chiếu mảnh khảnh khác.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến không thể tìm được từ khác để nói, chỉ có thể tiếp lời cô như thế. May mà Văn Đình cũng không cho anh như thế là tẻ nhạt, lập tức lại tìm được một câu hỏi khác mà hỏi tới.

Có lẽ là vì làm giáo viên tiểu học, cho nên đặc biệt có khả năng tương tác, cô nói một số chuyện thú vị của các học sinh cho Tiêu Chiến nghe, ăn xong bữa cơm, tuy về cơ bản đều là cô nói, Tiêu Chiến chỉ nghe, nhưng bầu không khí cũng xem như tương đối vui vẻ. Đối với những câu chuyện cười về học sinh tiểu học mà Văn Đình nói, Tiêu Chiến cũng cảm thấy có chút đáng yêu như đã từng quen biết, cùng nghe đến thật vui vẻ.

Cho đến cuối buổi, Tiêu Chiến đã gần như quên mất Văn Đình là 'đối tượng xem mắt', mà chỉ xem cô như một người bạn bình thường. Về nhà lâu như vậy, đây là một trong số ít ỏi những bữa cơm nhẹ nhàng của anh, lúc tính tiền Tiêu Chiến thậm chí còn nghĩ, nếu lần sau Văn Đình tiếp tục liên lạc với mình, bọn họ cũng có thể gặp lại một lần.

Chỉ là ý nghĩ này không may mắn tồn tại được một giờ đã bị bóp chết. Khi Tiêu Chiến vừa về đến nhà, mẹ đang ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, trông thấy anh liền vội vàng ngồi thẳng lưng dậy, ném vỏ hạt dưa trong tay xuống gạt tàn thuốc, nói: "Sao lại mặc quần áo này thế, bảo con mặc bộ đồ đẹp chút cơ mà!"

Tiêu Chiến vừa mới cởi một bên tay áo khoác lông vũ, nghe mẹ nói thế tâm trạng nhẹ nhàng vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Anh bực bội rút tay ra, cứng rắn nói: "Con cảm thấy bộ đồ này không có vấn đề gì cả, mặc rất tốt."

Mẹ thở một hơi thật mạnh qua mũi, lặng lẽ trợn trợn mí mắt, lúc này mới nhớ đến trọng điểm: "Hôm nay nói chuyện với con gái nhà người ta thế nào? Người ta có xem trọng con không?"

"Làm sao con biết được." Tiêu Chiến ngồi xuống một đầu sofa, phủi mấy vỏ hạt dưa rớt trên bàn trà và sofa xuống thùng rác, ngữ khí cứng nhắc: "Mẹ nhờ dì Trần hỏi cô ấy xem."

"Con đây là thái độ gì thế hả?" Mẹ Tiêu Chiến cao giọng hỏi: "Chuyện của con, sao mẹ lại phải hỏi người khác? Làm bạn bè hay kết hôn, đều là chuyện của con, mẹ làm gì hao tâm tổn sức như thế lại không thể đổi được chút sắc mặt tốt của con hả?"

Giọng mẹ khiến Tiêu Chiến cảm thấy chói tai, anh cúi đầu, theo bản năng nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Đây là chuyện của con sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, khuỷu tay chống trên đầu gối, hơi cau mày, nói: "Nếu là chuyện của con, vậy vì cái gì ba mẹ vẫn muốn nhúng tay vào? Vì cái gì chỉ cần là đàng gái mà ba mẹ ưng ý đều nhất định muốn con phải đi gặp? Người ba mẹ muốn con gặp con đều đã gặp, chuyện muốn con làm con đều đã làm, còn muốn thái độ của con như thế nào mới xem là tốt?"

Mẹ Tiêu Chiến bị những câu hỏi liên tiếp này làm cho ngẩn người, cũng không phát hiện đứa con trai trước giờ luôn ngoan ngoãn vậy mà lại cũng tranh luận như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn tuy thỉnh thoảng cũng có chút nghịch ngợm, nhưng trước giờ Tiêu Chiến chưa từng hùng hổ dọa người mà nói chuyện với bà như thế này. Bà tựa như cảm thấy bị tổn thương, ngã ngồi xuống sofa, giống như rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt không dám tin nhìn Tiêu Chiến.

Ba và em gái nghe thấy ồn ào cũng vội chạy đến. Ba cũng không phải quá tức giận, vừa lên tiếng lại đã chất vấn Tiêu Chiến, chỉ vào mũi anh hỏi vì sao lại nói chuyện với mẹ như vậy. Em gái đương nhiên đứng về phía Tiêu Chiến, nhưng cô cũng không dám cãi lời ba, chỉ kéo tay Tiêu Chiến, liên tục nhỏ giọng nói: "Anh, đừng cãi nhau với ba." Cứ như vậy mà kéo Tiêu Chiến đang đứng yên tại chỗ quay về phòng anh.

Bị em gái ấn ngồi xuống mép giường, Tiêu Chiến vẫn vẻ mặt căng chặt kia, lồng ngực rõ ràng nhấp nhô, không biết là vẫn còn đang tức giận hay ngay cả bản thân cũng cảm thấy sợ hãi về những gì mình vừa tranh luận.

Tiểu Tĩnh kéo ghế đến ngồi trước mặt anh, dựa lưng vào ghế không nói câu nào, cũng không biết phải an ủi anh thế nào.

Cô tự biết mình ăn nói vụng về, nhìn anh trai trước mặt vừa tức giận vừa tủi thân, nhịn hơn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Anh, thật xin lỗi."

Tiêu Chiến vốn vẫn đang còn trong cơn tức giận chưa nguôi được, lại bị một câu bất ngờ này của Tiểu Tĩnh khiến anh bình tĩnh hơn nửa, anh khó hiểu hỏi: "Em nói xin lỗi làm cái gì?"

"Nếu không phải vì chuyện đi học của em, anh cũng không cần phải quay về." Tính cách của Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn hơn nhiều so với Tiêu Chiến, cô không có thời khắc nào không phải chịu đựng bầu không khí chèn ép, dường như ngay cả chính cô cũng cho rằng chuyện mình tiếp tục đi học quả thật không nên. Cô nhỏ giọng nói: "Nếu anh không quay về, đã không bị ép phải đi xem mắt, không đi xem mắt thì sẽ không cãi nhau với ba mẹ."

"Ai nói?" Tiêu Chiến lập tức phủ nhận: "Đừng có nói như thế."

Tiểu Tĩnh cúi đầu xuống, dùng ngón tay moi moi lòng bàn tay mình, nói: "Là thật. Em đã nghĩ rồi, khai giảng học kỳ mới em sẽ không đi học nữa."

Gần cuối học kỳ trước cô đã nghỉ học, Tiêu Chiến vội vội vàng vàng quay về nhà vào đúng kỳ nghỉ Đông, muốn đưa cô quay về trường cũng không được. Nhưng Tiêu Chiến cũng không muốn để cô tiếp tục ngây người ở nhà máy, chẳng khác nào một mẹ gà mái già không nói tiếng nào xách cô về nhà, yêu cầu cô trong thời gian nghỉ Đông thì bổ sung kiến thức, chờ học kỳ mới đến thì quay về trường tiếp tục đi học.

Tiểu Tĩnh vốn rất vui sướng vì có thể đi học trở lại, nhưng rất nhanh lại vì quá mức hiểu chuyện mà cảm thấy có gánh nặng, hiện giờ nhìn thấy anh trai cùng ba mẹ cãi nhau thành như vậy, càng cảm thấy bản thân quả là hy vọng xa vời quá nhiều.

"Vì sao?" Tiêu Chiến nóng nảy nhích mông ra ngoài, ngồi gần em gái hơn một chút, như thể làm thế thì có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô bé vậy.

Tiểu Tĩnh còn quá nhỏ, không thể nói rõ nguyên nhân là gì, trẻ vị thành niên chỉ cảm thấy mấy lời kiểu như 'để anh phải hy sinh quá nhiều' này thật quá mức buồn nôn, vì thế dứt khoát nói ngắn gọn: "Không có tiền."

Tiêu Chiến cau mày, bộ dáng thoạt nhìn thật hung dữ, nhưng ngữ khí lại không giống như vừa rồi đấu đá lung tung mà nói chuyện với mẹ: "Ai nói với em không có tiền? Anh không phải đang đi làm sao? Anh có tiền."

"Tiền của anh là tiền của anh," Tiểu Tĩnh nghiêng đầu, dáng vẻ hiểu rõ: "Tiền của anh còn phải tiết kiệm để cưới vợ, không có tiền thì không thể lấy vợ được."

Tiêu Chiến bị những lời này của cô làm cho cứng họng một chút, nhìn dáng vẻ nghiêm trang già dặn lại cảm thấy buồn cười, vì thế vẻ mặt vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ khẽ xoa xoa đầu cô bé, sau đó nói: "Em quan tâm anh cưới vợ được hay không làm gì."

"A! Anh thật đáng ghét quá đi! Em vừa mới chải tóc xong..." Tiểu Tĩnh đưa tay che đầu, hất tay Tiêu Chiến ra, tức giận sửa lại mái tóc bị anh trai làm rối, khôi phục dáng vẻ có chút tùy hứng mà một cô gái nhỏ nên có.

Tiêu Chiến luôn hy vọng em gái có thể mãi mãi như thế, giống như những cô gái nhỏ cùng độ tuổi với mình, có thể làm nũng, có thể đòi hỏi, thậm chí có thể ngang ngược một chút trước mặt người nhà, chứ không phải hiểu chuyện và sợ hãi rụt rè như thế này, rõ ràng rất muốn lại nói không cần.

"Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách." Tiêu Chiến thu lại nụ cười, nhìn em gái nghiêm túc nói: "Nhất định sẽ có cách, để em đi học lại, cũng để anh có tự do."

Tiêu Chiến dừng lại một chút, tựa như muốn cho Tiểu Tĩnh an tâm, cũng là muốn để chính mình an tâm, gật đầu lặp lại: "Sẽ có cách."

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx