Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Chiến vốn không tốt, rất khó ngủ một mạch đến sáng. Nhưng mỗi khi Vương Nhất Bác làm anh kiệt sức trên giường, anh đều ngủ rất sâu, cả đêm gần như không mộng mị. Thỉnh thoảng, đầu óc anh quá phấn khích không thể ngủ được, anh sẽ xuống giường, ngồi vào bàn làm việc viết một số bài nghiên cứu y học. Tiểu Chiến chịu ảnh hưởng bởi Giáo sư Tả, nên anh thích viết tay bằng bút máy trên giấy, sau đó mới đánh lại vào máy tính để lưu.

Có lần khi anh ngồi viết bài, Vương Nhất Bác cũng dậy theo, kéo ghế ngồi cạnh anh.

"Không ngủ hửm?" Vương Nhất Bác véo nhẹ cổ anh.

"Anh không buồn ngủ nên viết chút tài liệu."

"Em cũng không buồn ngủ, để em thức với anh."

Vương Nhất Bác cũng lấy bút từ trong ống bút ra, viết vẽ lên tờ giấy trắng, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn tự chơi mà không quấy rầy người lớn làm việc.

Tiêu Chiến xoa xoa cái đầu tròn của cậu, yêu chiều hỏi: "Tiểu thái tử viết gì thế?"

Chất giọng mềm như nước khiến thái tử cảm thấy rất vui. Cậu mỉm cười rạng rỡ, đưa tờ giấy cho Tiêu Chiến: "Anh xem nè!" Trên đó viết kín họ của hai người, còn có một nốt ruồi cạnh hình trái tim và nguệch ngoạc vài con rùa nhỏ.

Chữ viết tay của Vương Nhất Bác rất khác so với hình tượng của cậu – nét chữ trông giống như của một học sinh tiểu học, xấu xí và trẻ con. Nội dung trên tờ giấy cũng giống những điều mà những người đang yêu lần đầu sẽ làm.

"Vương và Tiêu kết hợp lại sẽ thành Toả." Vương Nhất Bác chỉ vào một trong những chữ nổi bật trên tờ giấy, giải thích.

"Toả là gì?"

"Toả là con của chúng ta." Vương Nhất Bác cong môi.

"Em có bệnh hả?!"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em có Tiêu Chiến!"

"Em bị vậy lâu chưa? Bác sĩ bảo sao?"

"Bác sĩ nói ảnh cũng yêu em." Vương Nhất Bác chống cằm trên bàn, nghiêng mặt nhìn anh, cười ngây ngô.

"..."

Tiêu Chiến cúi mắt xuống, cắn nhẹ môi, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả, nhưng bề ngoài lại tỏ ra kiêu ngạo, quay mặt đi không thèm để ý đến cậu, tiếp tục viết bài nghiên cứu.

Viết được một lúc, Tiêu Chiến cảm thấy có một bàn tay to không an phận duỗi về phía mình, vén áo lên, vuốt ve vòng eo săn chắc của anh, rồi sờ xuống phần lưng dưới, dọc xuống theo mông, chui vào khe mông. Ngón giữa nhẹ nhàng xoa nắn huyệt khẩu mẫn cảm, rồi luồn vào như một con rắn nhỏ trơn trượt.

Những chữ viết trên giấy bắt đầu chậm dần, chậm dần, càng viết càng không thành hình, cuối cùng, ngay cả nét ngang hay nét dọc cũng khó mà viết được. "... Em làm gì nữa?" Tiêu Chiến hỏi, cố gắng ép mình bình tĩnh.

"Anh viết tài liệu vật vả quá, để em mát-xa cho anh nhé." Vương Nhất Bác cười gian xảo kéo quần anh xuống, để lộ một nửa mông đầy đặn.

"...Đây gọi là mát-xa sao?!" Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, nghiến răng chịu đựng cảm giác tê dại truyền đến từ hậu đình.

"Massage ruột! Bao sướng!" Vương Nhất Bác làm mặt quỷ, lời còn chưa dứt đã đưa thêm một ngón trỏ vào. Rất nhanh, âm thanh òm ọp của tiếng nước truyền ra.

Tiêu Chiến nhíu mày chửi thề. "Tách" một tiếng, anh vứt cây bút xuống, nghiêng người vòng tay qua cổ đối phương, bài viết bị bỏ dở giữa chừng. Giây tiếp theo, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhấc mông bế lên, sải bước dài về phía giường, trong một loạt động tác, hai ngón tay vẫn cắm vào trong huyệt khẩu, uốn lượn moi lộng trong thành ruột nóng ẩm.

Vừa ngã xuống giường, hai người lập tức bắt đầu hôn nhau, không đến vài giây thì đã cởi hết quần áo, trần truồng đối mặt với nhau. Huyệt khẩu mềm, dương vật cứng - khi gặp nhau, chúng giống như một thanh kiếm dài được tra vào vỏ, leng keng một tiếng, khắng khít hợp thành một.

Âm thanh "bạch bạch bạch bạch" của da thịt va vào nhau, hòa cùng tiếng nước, như một bản giao hưởng dâm loạn quanh quẩn kéo dài bên tai.

"Chậm...chậm một chút..." Tiêu Chiến quỳ trên giường, sắc mặt ửng hồng run rẩy.

Vương Nhất Bác giơ tay vỗ vào mông anh hai cái "bép bép" tạo ra hai làn sóng thịt trắng bóng. Một vết đỏ rõ ràng hình năm ngón tay ngay lập tức xuất hiện trên mông thịt trắng bóng, tạo nên tác động thị giác mãnh liệt.

Tiêu Chiến "Á" một tiếng, vừa thẹn vừa bực, định quay người lại mắng thì hậu huyệt đột nhiên trống rỗng - Vương Nhất Bác rút dương vật ướt đẫm ra, cúi xuống cẩn thận hôn liếm vết đỏ ấy. Huyệt khẩu căng ra thành một lỗ thịt tròn, dâm dịch chảy ra ngoài, cậu nắm lấy dương vật dưới háng, vỗ vào cửa động "bạch bạch bạch", lập tức nước bắn tung tóe khắp nơi. Tiêu Chiến liên tục thở hổn hển, còn chưa kịp thở đều lại, hậu huyệt đã bị nhét đầy, cảm giác no căng lập tức tràn ngập toàn thân.

Vương Nhất Bác chậm rãi di chuyển, đẩy hông, chậm rãi cọ xát điểm nhạy cảm đó – lúc sâu lúc nông, eo và hông đung đưa theo tiết tấu, vẽ nên một đường cong đều đặn.

Tiêu Chiến bị làm đến phát khóc, eo bụng run rẩy, giọng nói mắc kẹt trong cổ họng cũng trở nên khàn khàn: "Nhanh... nhanh hơn..."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác siết chặt eo, bên dưới như gắn máy đóng cọc hoạt động hết công suất. Tiêu Chiến bị đỉnh đến hồn xiêu phách tán, hét lên hết lần này đến lần khác, máu gần như dồn hết lên não.

Vương Nhất Bác gầm gừ rồi ra sức thảo phạt. Giây tiếp theo, khoái cảm tích tụ bùng nổ như pháo hoa nở rộ. Cả hai vừa ôm chặt lấy nhau như cặp song sinh dính liền vừa xuất tinh.

Khoái cảm lên đỉnh rất lâu mới lắng xuống, Tiêu Chiến nhắm hờ mắt, ngơ ngác nhìn vào hư không, giống như một con búp bê tình dục chơi đến hỏng. Vương Nhất Bác lưu luyến ôm anh, hôn lên khuôn mặt ẩm ướt của anh liên tục, nỉ non nói: "Làm tình với Tiêu Chiến là điều tuyệt vời nhất trên đời."

Tiêu Chiến không còn sức lực, oán giận nói: "Cái đầu em... Ngày mai anh còn phải đến Nhà thờ Phúc Âm đánh piano, em làm mông anh đến ghế cũng không ngồi được đây này..."


Ngày hôm sau, Thánh đường Phúc Âm vang lên tiếng đàn piano du dương, những giai điệu mượt mà và thanh thoát, mười ngón tay thon dài nhảy múa tự do trên các phím đàn đen trắng. Dõi theo ngón tay đánh đàn hướng lên trên, một khuôn mặt đẹp trai của một người đàn ông đeo kính râm, ngậm điếu thuốc hiện ra – đêm qua sướng đến mức rơi lệ, sáng dậy mắt sưng đỏ, Tiêu Chiến đành phải đeo kính râm để che lại. Thỉnh thoảng, cảm giác đau nhói ở phía sau lại kéo đến, và để kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, anh lại ngậm thêm một điếu thuốc.

Đoàn hợp xướng trên sân khấu là một nhóm đàn ông trung niên đang cầm bản nhạc - hầu hết họ đều có thân hình lực lưỡng, cánh tay và cổ tay đầy những hình xăm và vết sẹo. Những người đàn ông trông có vẻ hung dữ, nhưng khi cất giọng hát thánh ca lại vô cùng cuốn hút và cảm động. Họ lắc lư cơ thể theo nhịp điệu của âm nhạc, vẻ mặt say sưa, như thể họ là những nghệ sĩ đứng trên sân khấu của một buổi hòa nhạc ở Vienna.

Các tín đồ dưới khán phòng hoặc là chăm chú lắng nghe hoặc hát theo, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ thích thú - chỉ có một chàng trai trẻ ngồi lặng lẽ trong góc, đôi mắt đẫm lệ, mặt mày ảm đạm.

Vị linh mục thấy vậy bèn bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, ân cần hỏi han: "Bác sĩ Mạnh, sao thế? Có vẻ con có nhiều tâm sự?"

Mạnh Kỳ Hiên vội vàng lấy tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

Vị linh mục quay về phía các tín đồ có mặt trong hội chúng và nói lớn: "Anh chị em, chúng ta có thể chia sẻ nỗi buồn với cậu ấy không?"

"Được!" Các tín đồ đồng thanh đáp.

Vị linh mục khuyến khích cậu ta nói ra nỗi lòng rồi bước sang một bên.

Tiêu Chiến không bất ngờ khi thấy Mạnh Kỳ Hiên xuất hiện, những ngón tay linh hoạt của anh vẫn đang nhảy nhót trên phím đàn, chỉ có điều nhịp điệu bắt đầu chậm lại.

Mạnh Kỳ Hiên chậm rãi đứng dậy, nước mắt lưng tròng, khẽ nói: "Con đã làm một việc vi phạm quy tắc nghề nghiệp của bác sĩ, con đã yêu bệnh nhân của mình."

Xung quanh lặng im, chỉ còn tiếng piano dịu dàng như một bản nhạc buồn vang lên, hoà cũng lời kể đau đớn của cậu ta trong không gian tĩnh lặng của nhà thờ.

"Nhưng em ấy bị ung thư xương giai đoạn cuối..."

Dàn hợp xướng gồm những anh chú vạm vỡ trên sân khấu đồng loạt thốt lên: "Lạy Chúa Jesus!"

"Nếu con phẫu thuật cho em ấy, em ấy có thể sống thêm nửa năm nữa, nhưng nếu con không phẫu thuật, em ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào." Nước mắt lăn dài trên má, Mạnh Kỳ Hiên nghẹn ngào: "Con muốn được ở bên em ấy thêm một chút thời gian... Nhưng làm như vậy thì quá ích kỷ, em ấy sống thêm ngày nào cũng đồng nghĩa với việc phải chịu thêm một ngày đau đớn", ánh mắt cậu ta mơ màng nhìn về phía Tiêu Chiến: "Tiểu Nam nói em ấy đã nộp đơn xin an tử ở Thụy Sĩ và mấy ngày nữa sẽ lên đường. Con... con không biết có nên đi cùng em ấy không, con không muốn thấy em ấy chịu đựng đau đớn, nhưng con cũng không muốn nhìn thấy em ấy chết... Con... con thực sự không biết phải làm gì!!"

Cuối cùng, Mạnh Kỳ Hiên không thể chịu đựng được nữa, cúi mặt khóc nức nở.

Tiêu Chiến cúi đầu, tay vẫn tiếp tục lướt trên phím đàn, giai điệu piano bi ai, cảm động vang lên không dứt - chỉ là trong khoảnh khắc anh cúi đầu, một giọt lệ trong suốt lướt qua khoé mắt, lấp lánh rồi biến mất.

Một tín đồ lớn tuổi đứng lên nói với Mạnh Kỳ Hiên: "Cậu trai trẻ, y học không chỉ đơn giản là phân tích và công nghệ. Phán đoán của bác sĩ không nên bị hạn chế bởi logic lý thuyết hay các quy tắc, mà phải nghe theo trái tim mình và trái tim của bệnh nhân, hiểu chứ?"

Người nói những lời chân thành này chính là Giáo sư Tả.

Dàn hợp xướng các anh chú vạm vỡ lại đồng thanh hét lớn: "Lạy Chúa Jesus! Hallelujah!"

Vị linh mục bước đến trước mặt Mạnh Kỳ Hiên, khuôn mặt đầy lòng từ bi: "Bác sĩ Mạnh, con biết cách chăm sóc và yêu thương cậu ấy, đó chính là biểu hiện của tình yêu. Khi con lạc lối, ánh sáng của Chúa sẽ chỉ lối cho con."

Mạnh Kỳ Hiên lau nước mắt trên mặt rồi ngồi xuống, trông có vẻ không còn quá đau buồn nữa.

Sau buổi lễ trong nhà thờ kết thúc, giáo sư Tả đi đến bên Tiêu Chiến, lo lắng nói: "A Chiến, kết quả kiểm tra sức khỏe của thầy không đạt yêu cầu, người của Hiệp hội Y khoa ép thầy phải nhập viện, em có thể giúp thầy thoát khỏi họ không?"

Giáo sư Tả nhăn mày, ấn tay lên ngực, sắc mặt thoáng chốc trở nên nhợt nhạt.


Hai ngày sau, Lâm Trọng và Tiêu Chiến đi cùng Giáo sư Tả tiến hành một loạt kiểm tra sức khỏe toàn diện, kết quả cho thấy: xơ gan giai đoạn cuối. Bệnh viện ngay lập tức chuẩn bị thủ tục nhập viện cho ông.

Lâm Trọng đưa kết quả kiểm tra cho Tiêu Chiến xem, tiếc nuối nói: "Cho dù giáo sư Tả có tỉnh lại thì chắc thầy ấy cũng không sống được bao lâu nữa."

Sắc mặt Tiêu Chiến trở nên nghiêm nghị.

Một lúc lâu sau.

"A Chiến, cảm ơn cậu lần trước giúp tôi chuyện của Giám đốc Bạch." Lâm Trọng hơi cúi đầu, dùng ngón trỏ đẩy kính, đổi chủ đề: "Thật ra chúng ta có thể hợp tác, giống như hồi còn học chung vậy. Nếu cậu muốn về làm việc tại bệnh viện, tôi có thể giới thiệu cậu hoặc nếu cậu cần bất kỳ khoản tài trợ nghiên cứu nào, tôi cũng có thể giúp cậu có được."

Tiêu Chiến im lặng, chờ đối phương nói tiếp.

"Về phần tài liệu của Giáo sự Tả, còn có một số công việc nghiên cứu cần phải tiếp tục, tôi hy vọng cậu có thể..."

Lâm Trọng chưa nói xong đã bị Tiêu Chiến ngắt lời. Anh khẽ cong môi, giọng điệu mang theo chút mỉa mai: "Lâm Trọng, nhiều năm rồi mà cậu chẳng thay đổi gì cả, từ hồi còn là sinh viên, cậu đã rất cố chấp, luôn đặt chủ nghĩa thực dụng và tham vọng lên hàng đầu, dường như đã quên mất bản chất quan trọng nhất của một bác sĩ là cứu người. Chúng ta có sự khác biệt về quan điểm, có lẽ không thể hợp tác được. "

"Cậu thật sự không lo cho tương lai của mình sao?" Lâm Trọng nhíu chặt mày, cảm thấy thực sự hận sắt không thành thép: "Y thuật của cậu xuất sắc như vậy, sao lại ở cái nơi tồi tàn như khu 23 đó để chữa bệnh mấy kẻ dưới đáy xã hội? Cậu không cảm thấy tiếc sao?!"

"Cậu thấy mạng người có phân biệt sang hèn sao?!"

"Lẽ nào không phải sao?!"

Tiêu Chiến im lặng, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục cuộc trò chuyện với đối phương nữa.

Lâm Trọng thở ra một hơi bực tức, cố gắng kiềm chế cảm xúc giận dữ. Hắn thả lỏng biểu cảm và nói: "Được rồi, chúng ta không tranh cãi nữa, tôi xin lỗi vì thái độ không tốt của tôi lúc nãy, tôi chỉ chỉ mong cậu hiểu rằng tôi làm điều này không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì lợi ích của cậu, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ về đề xuất của tôi."

"Với tình trạng hiện giờ của Giáo sư Tả, tôi cũng không có tâm trí làm chuyện khác, xin lỗi." Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo.

Lâm Trọng thở dài một hơi nữa, vỗ vai anh rồi rời đi.


Tiêu Chiến túc trực bên giường giáo sư Tả suốt cả ngày.

Giáo sư Tả hôn mê sâu, mái tóc hoa râm của ông rối tung như đám cỏ khô. Đôi mắt ông nhắm nghiền, khuôn mặt trông già nua tiều tuỵ. Các nếp nhăn xuất hiện ngày càng sâu hơn, làn da trông như vỏ cây già cỗi, đầy vết nhăn và dấu vết thời gian.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn bảng theo dõi nhiệt độ cơ thể trong tay, vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi liên tục xác nhận sự thay đổi nhiệt độ trên bảng, anh cầm lấy đi hỏi y tá trực: "Số liệu nhiệt độ này chắc chắn không sai chứ?"

"Không sai đâu ạ, mỗi lần tôi đều kiểm tra kỹ." Y tá gật đầu khẳng định.

"Trưởng khoa Lâm đâu?"

"Trưởng khoa Lâm đi rồi, anh ấy nói giáo sư Tả đã khỏe hơn nhiều rồi."

"Không thể nào? Làm sao cơn sốt có thể hạ nhanh như vậy được?" Tiêu Chiến nói với vẻ hoài nghi rồi trả lại bảng nhiệt độ cho y tá.

Ngay sau đó, anh quay người đi đến cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang, rút điện thoại ra bấm gọi một số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói tinh nghịch vang lên: "Ôi trời! Đây là lần đầu tiên bác sĩ Tiêu chủ động gọi điện cho em đó, nhớ em rồi à?"

Tiêu Chiến không để ý đến lời nói đùa của đối phương, nghiêm túc nói: "Em giúp anh một việc được không?"

"Đương nhiên! Dù có trèo đèo lội suối em cũng không ngại!"

"Giúp anh bắt một người."

"Cái gì!?" Vương Nhất Bác hét lên vì kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro