21
Sau khi dùng bữa tối no nê, hai người chậm rãi đi dạo quanh khu 23. Trên đường đi, họ thấy rất nhiều người ăn mặc lố lăng, làm theo ý mình.
Người dân khu 23 giống như một nhóm người lưu vong, được chăng hay chớ, vừa thả lỏng vừa tỉnh táo, thi thoảng muốn buông thả bản thân - có người mặc trang phục gián dắt chó đi dạo, có người quấn con trăn quanh cổ bắt chuyến xe buýt cuối cùng, có người đẩy búp bê bơm hơi đi siêu thị, có kẻ giả cướp bịt mặt rồi khi nhìn thấy camera giám sát thì lại kéo bịt mặt xuống tự sướng đủ kiểu, còn có những người vô gia cư chơi đàn trên phố ngày mưa...
Tiêu Chiến nói khu 23 không bao bọc kẻ nhàn rỗi. Mấy năm trước khi mới đến đây, anh phải mất cả tuần mới thích ứng được với sự hỗn loạn và kỳ quái nơi đây, nhưng cũng rất nhanh chóng thích nghi được.
Hai người đi qua một con phố có quá nhiều yếu tố của thế giới giả tưởng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một sân khấu kịch cổ. Chỉ ngăn cách bởi một bức tường, hai không gian hoàn toàn khác biệt và cảm giác tách biệt rất mạnh mẽ.
Sân khấu kịch cổ còn được gọi là sân khấu mưa, là sân khấu ngoài trời. Sân khấu này có lịch sử khá lâu đời, nghe nói được xây dựng từ thời Gia Khánh. Sân khấu có bốn cột và được xây dựng theo kiến trúc mái đầu hồi, các góc mái vươn lên, chạm khắc tinh xảo và hệ thống âm thanh rất tốt.
Lúc này trên sân khấu có một đoàn kịch biểu diễn vụ kịch. Ánh đèn trên sân khấu được thắp sáng rực rỡ, các nghệ sĩ xuất hiện trên sân khấu trong trang phục và trang điểm lộng lẫy. Giọng hát êm dịu như ngọc, trong trẻo và uyển chuyển, phù hợp với dáng người duyên dáng, khiến khán giả vỗ tay không ngừng.
Dưới sân khấu có một nhóm khán giả nam nữ già trẻ đều có. Những người không có ghế thì đứng đằng sau để xem. Trên sân khấu, các nghệ sĩ biểu diễn hết mình, thỉnh thoảng có tiếng vỗ tay và cổ vũ của khán giả.
"Cậu nghe hát tuồng bao giờ chưa?" Tiêu Chiến mỉm cười hỏi Vương Nhất Bác.
"Chưa." Trong ấn tượng của Vương Nhất Bác, cậu chỉ nghe nhạc giao hưởng trong nhà hát, xem kịch nói, nhạc kịch và biểu diễn xiếc thú, chưa bao giờ tiếp xúc với loại hình văn hóa dân gian bình dị như thế này.
"Đi! Anh trai dẫn cậu đi xem!" Tiêu Chiến nhướng mày, kéo tay cậu chạy nhanh về phía sân khấu.
Vương Nhất Bác bị động chạy theo, ánh mắt từ bàn tay đang giữ chặt chuyển dần lên khuôn mặt của người phía trước – cơn gió chiều thổi tung mái tóc của Tiêu Chiến, làm cho khuôn mặt đẹp trai không tì vết của anh nhẹ nhàng lay động, đôi mắt thuỵ phượng trong suốt như ngọc ánh lên nụ cười rực rỡ. Anh như một thiếu niên tươi tắn, tự do và tiêu sái!
Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến hàng ghế cuối của khán giả. Cả hai đều cao, đứng lên cũng có thể nhìn rõ cảnh biểu diễn trên sân khấu.
Lúc này, vở kịch trên sân khấu dường như đã bước vào phân đoạn buồn: một nhóm nghệ sĩ đứng ngồi trên sân khấu hát với giọng điệu u buồn, thậm chí có người còn rưng rưng nước mắt.
Đột nhiên, một gói đồ bay một đường parabol dài, rơi xuống sân khấu một cái "bộp".
Cô gái hát tuồng vội vàng cúi người cảm ơn, đặt gói đồ trước mặt rồi tiếp tục hát "i a a".
Vương Nhất Bác nhìn rõ cái túi đó là một túi đồ ăn vặt làm từ hạt ngô. Cậu khó hiểu: "Sao lại ném đồ ăn lên vậy?"
"Là màn 'khen thưởng' thôi."
"Khen thưởng?!" Tiểu thái tử ngơ ngác không hiểu gì.
Ngay sau đó, lại một túi đồ ăn vặt lớn nữa được ném lên sân khấu – là một túi bánh cốm. Cô gái vừa cúi người cảm ơn vừa kéo túi đồ ăn lại gần, chưa kịp cất giọng thì một loạt đồ ăn lại tiếp tục được ném lên sân khấu, như một cơn mưa đồ ăn vặt hoành tráng.
Vương Nhất Bác tròn mặt nhìn kinh ngạc, ngây ra như phỗng.
"Đừng hoảng, cứ xem thôi." Tiêu Chiến khảy nhẹ cằm cậu, cười tươi như hoa. Anh rất thích nhìn vẻ mặt chưa từng thấy chuyện đời của thái tử.
Vừa dứt lời, dưới sân khấu đã có một đại ca bình thản vác một bó mía dài lên sân khấu đặt trước mặt các diễn viên. Ngay sau đó, một bà lão khác gánh hai con cá lớn buộc bằng hai sợi dây màu đỏ từ từ tiến đến chỗ họ - bà nhanh chóng dỡ cá ra rồi đặt cá vào một cái rổ đạo cụ.
Tiêu Chiến hiểu ý cười, bà già tặng cá chính là dì La.
Các khán giả lần lượt mang lên sân khấu đủ loại thức ăn: sữa, bánh mì, cháo bát bảo, đồ uống, bánh ngọt... Sân khấu nhỏ đầy ắp đồ ăn, nhìn qua cứ ngỡ đoàn hát đang đi nhập hàng.
Vương Nhất Bác tưởng màn "khen thưởng" kỳ quặc này sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ cao trào mới bắt đầu...
Một làn sóng khán giả vừa đi xuống thì một làn sóng khác tràn lên. Làn sóng này còn được gọi là "sóng tiền".
Những khán giả này đều cầm trên tay những tờ tiền đỏ rực, họ vây quanh các diễn viên, nhét tiền vào mão của họ hoặc cắm vào tóc giả. Sau một hồi đút tiền chẳng cần kỹ thuật gì, trên đầu các diễn viên như mọc lên một đầu lông chim đỏ lộn xộn, vừa buồn cười lại vừa có vẻ thần khí.
Các diễn viên hí khúc cúi đầu cảm ơn, cả người nhận tiền và người cho tiền đều nở nụ cười tươi rói, mặt mày hớn hở.
"Có phải cậu mới biết lúc xem hí khúc thì có thể nhận tiền bo không?" Tiêu Chiến cười hỏi Vương Nhất Bác.
"Ừm."
Tiêu Chiến giải thích: "Những thứ ném lên sân khấu đều thuộc về đoàn hát, còn món nào đặt trên người các nghệ sĩ thì thuộc về họ, đó là sự công nhận và yêu mến của khán giả dành cho các nghệ sĩ. Khi người ta nhét tiền lên mão của diễn viên gọi là 'giải đầu', là sự công nhận cao nhất mà khán giả dành cho họ. Các nghệ sĩ hí khúc quỳ tạ thưởng, quỳ là để biết ơn công dưỡng dục của đấng sinh thành, thưởng là thưởng cho cái đức và cái tài của họ." Anh cảm thán nói: "Quả đúng là truyền thống của tổ tiên, vừa thẳng thắn lại vừa độc đoán!"
Vương Nhất Bác ngạc nhiên không thôi.
"Nghe nói ngày xưa, khi Mai Lan Phương biểu diễn trên sân khấu, rất nhiều khán giả còn ném cả vàng thỏi đấy." Tiêu Chiến quay sang nhìn cậu, hài hước nói: "Cái kiểu này chẳng phải giống cậu sao?"
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến, nhướng mày nói: "Nếu anh là nghệ sĩ nổi tiếng thời quân phiệt, em cũng sẽ ném vàng thỏi cho anh." Cậu vòng tay ôm lấy eo đối phương, kéo anh vào lòng: "Không chỉ vậy, em cũng sẽ bao anh luôn để anh hát cho em nghe mỗi ngày."
"Quân gia à, tôi bán nghệ chứ không bán thân nhé!" Tiêu Chiến liếc cậu một cái đầy khó chịu nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn tựa vào người cậu.
"Có thể quét mã QR để thưởng không?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Không, bằng hiện vật mới có cảm giác nghi thức."
Vương Nhất Bác nhìn quanh, thấy một người đàn ông trung niên cách đó chừng năm bước chân đang lấy từ trong túi ra hai tờ tiền màu đỏ chuẩn bị bước lên sân khấu. Cậu vội bước tới, kéo người đó lại: "Anh gì ơi, anh có thể đổi cho tôi 200 tệ tiền mặt được không? Tôi sẽ chuyển cho anh 500 tệ."
Người kia tưởng cậu đang đùa, cho đến khi cậu lấy điện thoại ra để quét mã thì người đó mới nửa tin nửa ngờ mở mã thanh toán trên điện thoại đưa sang.
"Ting!" Giao dịch thành công. Vương Nhất Bác bỏ ra 500 tệ để nhận hai tờ tiền 100 tệ như mong muốn.
"Ôi cha! Thái tử đại gia quá!" Tiêu Chiến thấy thế không khỏi lắc đầu cười.
"Anh xem em đây!"
Vương Nhất Bác gấp đôi tờ tiền theo chiều dọc tạo thành hai thanh dài, sau đó nhanh chóng lách khỏi đám đông bước lên sân khấu. Cậu cắm chéo hai tờ tiền vào mão của một diễn viên hí khúc tạo thành hình dấu X rõ ràng ngay giữa đỉnh mão.
Sau khi Vương Nhất Bác thực hiện xong, cậu quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nhát mắt với anh.
"Đồ nhóc thối!" Tiêu Chiến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.
Chẳng mấy chốc, buổi biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc. Hai người tiếp tục bước đi, hướng về nơi ở của mình.
Đi được một đoạn, bầu trời đêm bỗng nhiên vang lên những tiếng "bụp bụp" - có người đang bắn pháo hoa. Những hoa pháo khổng lồ nở bung trong đêm đen, ánh sáng lấp lánh và rực rỡ, mỗi tia sáng đều như một cầu vồng sặc sỡ, giống như thắp sáng cả vũ trụ, cũng giống như vô số ngôi sao băng lộn ngược.
Hai người ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác không kiềm được mà quay sang nhìn người bên cạnh: pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo mềm mại của Tiêu Chiến, đồng thời cũng phản chiếu trong đôi mắt trong veo của anh.
Pháo hoa dường như là sản phẩm lãng mạn duy nhất của loài người có thể so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Và những người đứng đưới ánh sáng lãng mạn ấy thì cảm xúc tự nhiên cũng dâng trào hơn. Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, ánh mắt đầy mong đợi: "Tiêu Chiến, làm bạn trai của em nhé!"
Tiêu Chiến không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ hạ mi mắt, nhẹ nhàng cười đáp: "Để tôi suy nghĩ chút."
"Suy nghĩ bao lâu?" Vương Nhất Bác hơi hoảng.
"Xem pháo hoa xong tôi sẽ trả lời." Tiêu Chiến lại nhìn lên trời, mắt lại sáng lên theo những ánh pháo hoa.
Vương Nhất Bác không còn tâm trí mà ngắm cảnh đẹp, cậu chỉ chăm chú nhìn Tiêu Chiến, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt một cái, người trước mặt sẽ giống như pháo hoa nở rộ, tiêu tan như ảo ảnh. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thời gian chờ đợi dài đằng đẵng và khó chịu như thế.
Mãi cho đến khi những tia sáng cuối cùng trên bầu trời vụt tắt, Tiêu Chiến cũng quay lại nhìn vào đôi mắt cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự lo lắng của Vương Nhất Bác, nói: "Vương Nhất Bác, anh thực sự lớn hơn em sáu tuổi."
Vương Nhất Bác vội ôm chặt lấy anh, ôm rất mạnh, giống như một đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi yêu thích nhất trên đời: "Tiêu Chiến, nhưng em thực sự lớn hơn anh hai tháng!"
Tiêu Chiến do dự một lát rồi vòng tay ôm lại Vương Nhất Bác.
Hai người vừa trở về nơi ở không bao lâu, bên ngoài đã bắt đầu mưa to.
Tiêu Chiến nhanh chóng chạy vào phòng ngủ đóng cửa sổ lại. Ngay khi cửa sổ được đóng lại, tiếng mưa ầm ầm bị ngăn cách, ngay lập tức, anh cảm nhận được một lực mạnh mẽ kéo mình vào một vòng tay rộng lớn, mùi hương quen thuộc chỉ có ở Vương Nhất Bác bao trùm lấy anh.
Nụ hôn vội vã giống như những giọt mưa dày đặc bên ngoài, liên tục rơi trên má và sau cổ anh, đốt cháy làn da nhạy cảm cùng hơi thở nóng rực của anh. Hai bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve, mơn trớn trên ngực anh khiến chiếc áo của anh nhăn nhúm lại trong tay cậu.
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng lên, Tiêu Chiến cảm thấy nóng và khó thở, những chỗ được chạm vào và hôn đều vừa tê vừa ngứa.
"Đợi đã... ưm." Tiêu Chiến đang định nói thì đã bị đối phương quay mặt lại hôn anh một cách mãnh liệt.
Trong phòng đóng kín, âm thanh môi lưỡi dây dưa hòa cùng tiếng thở dốc vang lên rất rõ ràng. Tiêu Chiến cảm giác như trời đất quay cuồng, cả người ngã xuống giường. Người đè ở trên anh gần như xé rách áo của anh, cổ áo nhanh chóng bị kéo ra, để lộ gần hết xương quai xanh tinh xảo và nửa bên của chiếc nhuỵ hoa nhạt màu của anh.
"Đệch! Bắt đền cái áo!" Tiêu Chiến mắng trong trạng thái choáng váng.
"Được!" Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Vương Nhất Bác như một con sói đói nhào tới, cắn mút làn da trần của anh. Bàn tay to lớn xoa nắn cơ ngực mềm mại của anh, đưa đầu vú của anh vào miệng, dùng lưỡi mềm mút vào. Âm thanh chóp chép khiến Tiêu Chiến đỏ mặt tía tai.
Sợ Vương Nhất Bác lại xé quần, Tiêu Chiến vội cởi quần ra đá xuống dưới giường. Vương Nhất Bác thấy thế cũng vội vàng cởi bỏ áo của mình.
"Cởi quần cho em!" Vương Nhất Bác đứng ở bên giường, khẽ nâng cằm hướng về phía anh, trong mắt toát lên chút kiêu ngạo.
Tiêu Chiến chậm rãi nhấc một chân lên. Anh đang mang một đôi tất trắng sạch sẽ, đôi chân đẹp và mắt cá chân mảnh mai. Đôi chân mang tất trắng nhẹ nhàng giẫm lên lều trại sắp xé trời của đối phương, đè xuống lúc nặng lúc nhẹ.
Vương Nhất Bác nhíu mày, rít lên một hơi. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cậu đưa tay lên quần nhanh chóng kéo xuống. Một con quái vật khổng lồ cứng ngắc lập tức bật ra, quy đầu rỉ ra vài sợi dịch.
Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, cũng cởi quần lót của mình ra.
Vương Nhất Bác dùng ánh mắt sắc bén nhìn hậu đình đã ướt đẫm của đối phương. Cậu nhướng mày, nghiêng người đưa tay đến - quả nhiên sờ đến lỗ mềm và bôi trơn trên mép.
Vương Nhất Bác khẽ nheo mắt, đưa hai ngón tay vặn mấy cái, lôi ra một vệt dâm dịch dính nhớp.
"Cưng ơi, anh đang chào đón em phải không?" Vương Nhất Bác đưa ngón tay ướt đẫm lên trước mắt anh, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười vừa đẹp trai vừa lưu manh.
Tiêu Chiến đứng dậy ôm lấy cậu, gần như thì thầm: "Ừm, chào mừng."
"Đụ!"
Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến đã biến thành yêu tinh rồi, có sức quyến rũ trời sinh. Chỉ một câu trêu chọc nhẹ nhàng cũng đã khiến dương vật cậu gần như nổ tung.
Vương Nhất Bác ấn mạnh vào anh, dương vật nhắm vào huyệt khẩu ẩm ướt, thẳng tiến đến nơi sâu nhất.
Dương vật quá lớn, vừa mới đi vào trong đã khiến Tiêu Chiến không khỏi rên rỉ vì đau. Cho đến khi tràng đạo thích ứng với kích cỡ của cự vật, anh mới phát ra một tiếng thở dài. Khi âm thanh va chạm của da thịt ngày càng vang, cảm giác điện giật khắp cơ thể càng lúc càng mạnh, đôi mắt anh dần bị một lớp sương mù bao phủ, đuôi mắt ửng đỏ.
Đôi vai rộng che khuất gần hết tầm nhìn của Tiêu Chiến, anh nhìn thấy một góc trần nhà không ngừng đong đưa. Đôi chân dài quấn quanh vòng eo thon chắc, Tiêu Chiến ôm chặt lấy bả vai vì vận động kịch liệt mà thấm một tầng mồ hôi mỏng, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Vương Nhất Bác kìm nén cảm giác tê dại trên da đầu, dương vật liên tục đẩy vào rút ra huyệt khẩu ướt dầm dề. Âm thanh òm ọp của tiếng nước càng lúc càng lớn, cậu đục nhanh mấy chục cái rồi đột ngột dừng lại. Tiếng kêu liên tục của Tiêu Chiến cũng bởi vậy mà yếu đi. Cậu vỗ mông Tiêu Chiến, bảo đối phương quỳ trên giường.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn làm theo. Anh quỳ trên giường, nghiêng mặt gác lên cánh tay, đường cong cơ lưng uyển chuyển tuyệt đẹp. Anh hạ eo xuống, nâng cánh mông tròn trịa lên. Huyệt khẩu hồng hào trơn bóng lộ rõ, dâm dịch đầm đìa.
Anh quay lại nhìn, đôi mắt thuỵ phượng mị hoặc mê ly: "Được chưa?"
Máu huyết Vương Nhất Bác bỗng dâng trào, toàn thân khô nóng không chịu nổi. Cậu dùng hết sức nắm lấy hai cánh mông trắng bóng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Côn thịt thô dài ướt đẫm xuyên qua tiểu huyệt mê người ấy với âm thanh "òm ọp", sau đó chưa đầy một giây lại đâm mạnh vào.
"Bạch bạch bạch bạch!" Tiếng da thịt va vào nhau gần như át đi tiếng mưa tầm tã, nối tiếp nhau, không dứt bên tai.
Động tác đi vào rất sâu, liên tục đỉnh vào tuyến tiền liệt, Tiêu Chiến bị chịch mạnh đến mức cả người run rẩy, hai chân cũng run rẩy gần như không quỳ được nữa. Anh chịu không được nữa, bò về phía trước, khó khăn lắm mới lộ ra một phần dương vật sau mông, lập tức lại bị thọc vào một cách kín kẽ.
"Aaaaa!" Giọng của Tiêu Chiến đã khàn, đối phương vẫn đang thảo phạt không ngừng ở phía sau, anh khóc lóc xin tha: "Không chịu được nữa... em bắn nhanh đi! Năn... năn nỉ! Aaaa!"
Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, thở hồng hộc, sướng đến da đầu muốn nứt ra. Với một cú đâm nhanh như xé gió, một dòng tinh dịch cô đặc, nóng bỏng bắn vào bên trong cơ thể Tiêu Chiến, giống như một quả bom phát nổ dưới biển sâu, toàn thân Tiêu Chiến co rút la lên một tiếng, như thể anh sắp ngất đi ở giây tiếp theo.
Tiêu Chiến không còn chút sức lực nào, ngã xuống giường, trong tai vẫn còn nghe được tiếng ù nhẹ.
"Cưng à, sướng không?" Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của anh, nỉ non hỏi.
Tiêu Chiến mệt đến mức không nhấc nổi tay chân, anh chỉ cảm nhận được tinh dịch từ bên trong mông chảy ra, nhưng anh đã không còn sức lực để mắng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro