Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

Sau khi rời khỏi nơi ở của Nguyễn Chu, Tiêu Chiến quay trở lại phòng khám.

Anh lấy cây đàn guitar trên tường xuống, ngồi bên cửa sổ chơi một lúc lâu, tiếng đàn lạc điệu không theo quy tắc, âm thanh leng ca leng keng rối rắm. Gảy đàn được một lúc, anh dừng lại và treo cây đàn lại lên tường.

Một lúc sau, anh đặt tay lên bệ cửa sổ và ngắm trăng.

Bầu trời xanh đậm như mực, như thể tinh hoa của cả vũ trụ đều dồn tụ vào trong ánh trăng tròn vành vạnh, sáng trong như gương. Ánh sáng bạc trải dài xuống mặt đất, như phủ lên mọi vật một lớp lụa mỏng nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến nhìn mặt trăng tròn đầy như chiếc đĩa ngọc, bất giác để suy nghĩ lang thang, liên tưởng đến chiếc má sữa của Vương Nhất Bác. Anh nhớ lại lần mình nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, khi ấy gò má của đối phương bị ép thành một đường cong tròn trịa, vừa mềm mại vừa đáng yêu, hoàn toàn không có vẻ chảnh choẹ cao ngạo thường ngày của thái tử - mặc dù mỗi lần ngủ anh đều bị Vương Nhất Bác ôm rất chặt nhưng anh không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thương cảm khi đối phương gặp ác mộng.

Khi một đứa trẻ bị trúng đạn trong buổi lễ kỷ niệm, Tiêu Chiến đã nhờ Vương Nhất Bác lấy một túi nước đá, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng - bàn tay cậu đưa ra đỏ bừng vì lạnh nhưng mũi lại đầy mồ hôi, trông giống như chú chó chăn cừu Border Collie thông minh nhanh nhẹn. Khi chú chó nhận được lời khen từ chủ, nó nở một nụ cười rạng rỡ.

Vương Nhất Bác cười thật đẹp! Như một vì sao lấp lánh.

Tiêu Chiến luôn cảm thấy Vương Nhất Bác là một bạn nhỏ bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp. Nhưng từ khi nào anh bắt đầu nghĩ rằng cậu không còn là một bạn nhỏ nữa? Có lẽ là khi ánh mắt cậu nhìn anh trở nên nóng bỏng - anh đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần nhưng chẳng thể ảnh hưởng được anh, duy chỉ riêng ánh mắt của Vương Nhất Bác mới khiến anh không thể chống đỡ nổi: đôi mắt sáng rực nhưng một con sói con đói khát.

Khi giúp Vương Nhất Bác thủ dâm, bề ngoài anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh của một bác sĩ, nhưng thực tế thì anh càng lúc càng hoảng. Tại sao dương vật xinh đẹp đó lại có thể cương to đến thế! Giống như một que lửa khổng lồ đang cháy, cảm giác phỏng cả tay khi chạm vào mặc dù cách đôi găng tay. Dưới ánh mắt rực lửa của Vương Nhất Bác, anh bắt đầu lo sợ côn thịt cứng rắn ấy sẽ đâm vào cơ thể mình...

Anh không muốn vượt quá giới hạn, đồng thời cũng hy vọng đối phương sẽ lý trí hơn. Nhưng cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn không kìm chế được và thổ lộ tình cảm với anh trong phòng khám — Cái cách thái tử đổ tiền để làm chủ nhà rồi theo đuổi người khác nghe thật tầm thường. Tiêu Chiến cố gắng khuyên can lý trí, nhưng chỉ càng làm đối phương tức giận, ép anh vào tường mà hôn anh. Dưới sự áp đảo của Vương Nhất Bác, những điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến gần như không thể chống cự nổi.

Nhưng người trưởng thành thường phải đưa ra lựa chọn lý trí, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để đẩy đối phương ra.

Vương Nhất Bác nói sẽ đi tìm bạn tình, đi tìm gái bán dâm, hỏi Tiêu Chiến thực sự không quan tâm sao?

Không quan tâm sao?

Nhưng tại sao khi nghe những lời đó, trái tim anh lại đớn kỳ lạ, như bị kim đâm, một cảm giác đau nhói... Cảm xúc khó chịu này, anh có thể nuốt trôi, anh đã chịu đựng rất nhiều cảm xúc tồi tệ trong suốt những năm qua, chỉ là chẳng quan tâm thêm một cảm xúc nữa mà thôi.

Tiêu Chiến rút ra một điếu thuốc, châm lửa, dùng tay trái kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi thật sâu. Không khí tràn ngập mùi nicotine, làn khói đặc quánh từ phổi dần tan ra, phả ra những vòng khói trắng, dường như làm dịu đi sự nặng nề trong lồng ngực.

Không biết từ khi nào, dưới đũng quần dựng một chiếc lều nhỏ, Tiêu Chiến dùng tay phải cởi bỏ thắt lưng và cúc quần, sau đó thọc tay vào quần lót, nắm lấy dương vật cương cứng, bắt đầu vuốt ve một cách chậm rãi.

Tự tay tuốt và được người khác tuốt thật khác nhau - Tiêu Chiến chắc chắn rằng lúc này của anh không sướng bằng như khi giúp Vương Nhất Bác thủ dâm. Ý nghĩ này khiến anh không khỏi tức giận, lực tay bắt đầu mạnh bạo hơn.

Có lẽ chính trạng thái kiềm chế đã khiến anh không thể xuất tinh vui vẻ nên Tiêu Chiến đã cởi quần ngoài và quần lót đến tận đùi. Dương vật trần trụi tiếp xúc với không khí khiến chúng trở nên nhạy cảm và kích thích. Hai ngón tay trái của anh lười biếng cầm nửa điếu thuốc, còn tay phải thì quấn lấy thân lên xuống theo chuyển động tròn.

Nó hơi khô và không thoải mái cho lắm nhưng cũng không gây khó chịu.

Làn khói lượn lờ khiến anh hơi nheo mắt lại. Tàn thuốc theo chuyển động nhanh chóng của tay phải rơi xuống phần đùi trần của anh. Chút tia lửa yếu ớt đốt nóng làn da anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng mang lại cảm giác khoái cảm gần như khổ dâm.

Khoái cảm tích tụ ở bụng, trong đầu anh hiện lên một khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo: làn da trắng lạnh, đường nét khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hạ tam bạch như mắt thú, đầy uy hiếp.

Đột nhiên trước mắt anh loé lên một ánh sáng trắng, khoái cảm tích tụ bùng nổ, bạch trọc nồng đậm phun ra từ mắt ngựa. Tiêu Chiến cảm thấy ù tai khi nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác - người nọ đang đứng ở cửa nhìn anh chăm chú. Đôi mắt u ám thâm trầm như một con báo săn sẵn sàng tấn công.

Tiêu Chiến không vì việc đời tư của mình bị xâm phạm mà cảm thấy xấu hổ. Anh bình tĩnh dọn dẹp mọi thứ sau đó, sau khi kết thúc, còn lấy máy làm mát không khí xịt vài lần, thản nhiên như thể đó là một công việc nhà bình thường.

Ngay khi Vương Nhất Bác vừa dùng chìa khóa mở cửa phòng khám, cậu bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng vô cùng sốc - Tiêu Chiến đang thủ dâm.

Thậm chí anh vừa hút thuốc vừa tuốt. Anh khẽ cau mày, cụp mắt xuống, vẻ mặt lười biếng và mơ màng, giữa miệng và mũi vẫn đang nhả khói. Tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ đến mức gần như mê hoặc.

Có thứ gì đó nổ tung trong lồng ngực Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy toàn thân nóng bừng. Cậu cứ đứng yên, mắt nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, như không thể chịu đựng được nữa, cậu vội vã bước tới, bất ngờ ôm chặt lấy đối phương.

"Yêu tinh!" Vương Nhất Bác nghiến răng mắng, cảm giác như muốn ôm trọn người nọ vào trong cơ thể mình.

Tiêu Chiến không đẩy Vương Nhất Bác ra, mà chỉ lành lạnh nói vào bên tai cậu: "Này! Dù chúng ta có quen biết đi chăng nữa, nhưng nếu chửi lung tung xúc phạm người khác, tôi sẽ thuê luật sư kiện cậu!"

"Tôi không chỉ mắng anh, tôi còn muốn làm anh!"

Tiêu Chiến dùng tay chặn đôi môi đang định hôn mình của đối phương, giống như đang chặn đường cắn của một con chó điên.

"Bạn tình của cậu đâu? Xong nhanh vậy à?" Anh hỏi, miệng hơi cong lên như cười nhưng lại không rõ có phải thật sự cười hay không.

"Tôi đã thuê khách sạn cho cậu ta, còn chuyển 20.000 tệ cậu ta tự chơi." Một giọng nói nghèn nghẹt phát ra từ lòng bàn tay Tiêu Chiến.

"Wow! Chuyện tốt như vậy sao không cho tôi hưởng?!"

"Anh sẵn lòng?"

"Đương nhiên, vừa được tiền vừa chẳng làm gì cả, tìm đâu ra công việc làm thêm tốt như vậy chứ?"

Vương Nhất Bác giật tay Tiêu Chiến ra, giả vờ tức giận cắn nhẹ lên đôi môi hồng đào của anh: "Ở bên tôi thì đừng có nghĩ đến chuyện không làm gì!"

"Vậy thì dẹp."

Tiêu Chiến giả vờ muốn chạy trốn nhưng bị Vương Nhất Bác hung hăng ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của anh: "Ngủ với tôi!" Cùng với hơi thở nóng rực của cậu, nụ hôn như cuồng phong mưa rào rơi xuống mặt, cổ và xương quai xanh của Tiêu Chiến, đôi bàn tay to lớn uyển chuyển khám phá khắp nơi trên cơ thể anh, hết xoa thì sờ hoặc véo.

"Ngủ với tôi được không? Ngủ với tôi..." Vương Nhất Bác khàn giọng dỗ dành, vừa liếm vừa gặm khắp nơi.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả người khô nóng, không thể ngừng thở gấp, đôi mắt ánh lên lớp ánh sáng mơ màng, nhưng anh vẫn dùng chút lý trí còn sót lại để đẩy đối phương ra, nói: "Vương Nhất Bác, cậu bình tĩnh một chút đi!"

"Tôi rất bình tĩnh." Vương Nhất Bác bị đẩy ra nhưng không tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến một lúc, sau đó từ trong túi lấy ra một xấp giấy nhăn nheo đã nhét suốt đêm qua đưa cho anh.

Tiêu Chiến nhận lấy, bất ngờ ngẩn người ra - là bác sĩ, anh đã quá quen với những số liệu trên tờ giấy nhàu nát đó.

Đó là một báo cáo kiểm tra sức khoẻ chi tiết.

Đối với một thái tử có gia thế hiển hách, trai xinh gái đẹp với cậu chỉ như lon Cocacola trên quầy, có thể tùy ý lựa chọn, nhưng người trên cao lại lựa chọn làm Cocacola trên quầy. Cậu đưa bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình cho đối phương, như muốn nói: "Tôi rất an toàn và khỏe mạnh, uống tôi đi, được không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, cổ họng như bị một miếng bọt biển chặn lại, không nói nên lời.

"Đừng đẩy tôi ra..." Vương Nhất Bác lại ôm lấy anh, động tác lần này nhẹ nhàng như ôm một vật quý giá nhưng dễ vỡ. Cậu ngập ngừng hôn lên môi Tiêu Chiến lần nữa, khi thấy anh không phản kháng, cậu ôm mặt anh hôn sâu hơn, đầu lưỡi cạy lấy hàm răng, tiến quân thần tốc, càn quét khoang miệng mà mút mát.

Dần dần, người vốn bị động bắt đầu đáp lại nụ hôn của Vương Nhất Bác. Mùi thuốc lá thoang thoảng lan tỏa giữa môi lưỡi của hai người đang quyện vào nhau, như chất xúc tác khiến cả hai không thể ngừng hôn.

Một lúc lâu sau.

Tiêu Chiến thở hổn hển đẩy Vương Nhất Bác ra, vừa giận vừa trách: "Cậu là máy làm ngứa hả? Hôn gì mà mạnh vậy?!"

"Anh cũng đâu kém."

"Tôi làm vậy là để bảo vệ mình, nếu không tôi không thở được!"

"Tôi còn muốn hôn anh nữa, hôn anh thật sướng..." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, cúi người hôn lên khóe miệng anh, liếm nốt ruồi nhỏ dưới môi như thể bị nghiện.

Môi Vương Nhất Bác mềm như thạch, Tiêu Chiến bị kích thích, cảm thấy hơi ngứa ngáy nên lại hé miệng hôn cậu. Lần này, cả hai đều giảm nhịp điệu, môi lưỡi liếm mút nhẹ nhàng, dịu dàng lại triền miên, giống như hai con mèo âu yếm dụi tai và thái dương vào nhau.

Không biết qua bao lâu, cả hai mới dừng lại. Khóe môi dưới mỗi người đều hơi đỏ, sưng lên và rộp da.

"Hôn thế này đủ chưa?"

Tiêu Chiến nhéo má sữa của Vương Nhất Bác, khoé mắt cười như đuôi chim hỉ thước.

"Ừm." Vương Nhất Bác lại hôn anh.

Tiêu Chiến thoáng thấy lều trại nhô ra giữa hai chân cậu, mà anh cũng đang trong tư thế chống đỡ bầu trời. Vương Nhất Bác ôm lấy mông Tiêu Chiến, áp thân dưới vào nơi cứng rắn ấy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Anh nói phải làm gì tiếp theo bây giờ!" Vừa nói, cậu vừa dùng bàn tay to xoa bóp mông anh, càng nhào nặn, cậu càng phấn khích.

Lần đến phòng khám tìm Tiêu Chiến sau khi bị nữ người mẫu nữ đè trúng, cậu nhìn thấy đối phương nghiêng mông để treo cây đàn lên, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào hai cái mông đầy đặn. Mặc dù cảm thấy việc nhìn chằm chằm vào mông của một người đàn ông rất biến thái nhưng cậu không thể không so sánh nó với mông của một người mẫu nữ và kết quả là "của con trai còn đẹp hơn của con gái".

Lần đầu tiên cậu có ý nghĩ tục tĩu muốn sờ mông người khác - ý nghĩ này thậm chí còn làm cậu sợ hãi, cuối cùng cũng bị lý trí đè nén. Hiện giờ có thể ngang nhiên xoa nắn, sao có thể không sờ cho đã chứ?!

"Cậu nhào bột làm bánh hả?" Tiêu Chiến mắng, nhưng vẻ mặt không có vẻ tức giận thực sự.

"Bánh nào ngon như mông của anh chứ." Vương Nhất Bác cười đáp lại. Trước đây cậu từng không hiểu tại sao đàn ông lại thích sờ ngực con gái, trông quá xôi thịt, mãi đến khi sờ vào mông Tiêu Chiến, cậu mới hiểu "thích đến không rời tay" nghĩa là gì.

"Vương Nhất Bác, sao trước đây tôi không nhận ra cậu dâm đãng vậy chứ?!" Thân dưới liên tục bị nghiền, hai vật cứng dán sát vào nhau đầy thân mật, Tiêu Chiến bị kích thích đến đuôi mắt đỏ hoe, không nhịn được liếc đối phương: "Muốn ngủ cũng được nhưng tôi có ba yêu cầu."

"Được, anh nói đi." Vương Nhất Bác vui vẻ.

"Thứ nhất, để đảm bảo sức khỏe, cậu không được có ai khác khi ở bên tôi, tôi cũng sẽ như vậy."

"Được!"

"Thứ hai, không bạo dâm. Tôi không hiểu cũng không muốn coi trọng".

"Được!"

"Thứ ba, tôi muốn ở trên." Tiêu Chiến nhướng mày, đôi mắt thuỵ phượng tràn ngập sự quyết tâm.

"..." Vương Nhất Bác không nói gì, ngay cả những hành động trêu đùa cũng ngừng lại, cau mày, vẻ mặt mơ hồ.

Tiêu Chiến lùi lại, không giải thích được cảm giác trong lòng mình là gì, vừa tiếc nuối vừa cảm thấy may mắn. Anh nhặt tờ báo cáo sức khoẻ trên bàn lên, trả lại cho đối phương: "Nếu không làm được thì thôi."

Vương Nhất Bác nhận lấy báo cáo sức khỏe, ngơ ngác nhìn anh.

"Đi thôi, tôi phải đóng cửa rồi." Tiêu Chiến vỗ vai cậu, bước thẳng ra cửa.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đi đến ôm anh từ phía sau: "Được, tôi đồng ý."

Tiêu Chiến thở dài, quay người ôm lại cậu. Anh ôm lấy mặt Vương Nhất Bác, lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm ấm ức trên mặt thái tử: đôi mắt bị lông mày đè nặng, hơi dồn lại thành hình tam giác, miệng vô thức chu lên và hướng xuống.

Bốn chữ "thương hương tiếc ngọc" lập tức chiếm lấy trái tim Tiêu Chiến, anh hôn lên đôi môi căng mọng, dịu dàng nói: "Ngoan, anh trai thương."


Trăng rất lớn và sáng, giống như một quả cầu khổng lồ phát sáng treo trên đầu hai người. Ánh trăng bạc rơi xuống phố, chiếu sáng xung quanh, khiến mọi thứ đều trở nên sáng sủa.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác bước nhanh về phía nơi ở của anh.

Vương Nhất Bác nhìn hai bàn tay đan vào nhau dưới ánh trăng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: ấm áp, tràn đầy như thể được thả mình trong cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, giống như lúc ngồi trên khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ ngắm được bình minh đẹp nhất.

Tuyệt vời không thể tả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro