Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Vương Nhất Bác mặc bộ đồ ở nhà Tiêu Chiến đến thẳng hộp đêm lớn nhất Khôi Thành.

Hai người Nghiêm Tiểu Phàm và Trần Trác không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu - hiếm khi thấy Thái tử chủ động đến hộp đêm chơi, lại còn ăn mặc như vừa đi siêu thị về. Nhưng thái tử vẫn là thái tử, dù ăn mặc đơn giản nhưng vóc dáng và khí chất vượt trội vẫn khiến cậu nổi bật giữa đám đông.

Nghiêm Tiểu Phàm nhường chỗ ngồi ở trung tâm, rót rượu vào chiếc ly đặc biệt, nói đùa: "Hôm nay gió thổi phương nào mà thái tử lại xuất hiện tươi tắn vậy?"

Vương Nhất Bác không trả lời, cầm ly rượu đã rót trên bàn lên ngửa đầu uống cạn.

"Gì trâu bò vậy, ai chọc giận mày hả?"

"Không có."

"Tâm trạng không tốt à?"

"Một chút."

Nghiêm Tiểu Phàm biết Vương Nhất Bác không phải là người chủ động chia sẻ tâm sự nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ lo làm công tác giải sầu. Cậu ta gọi phục vụ mang thêm rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống để mọi người tự lựa chọn. Trần Trác tiến lại gần trò chuyện, Vương Nhất Bác để ý thấy bên cạnh cậu ta lại là một mỹ nam khác.

Uống rượu được một lúc, hộp đêm đột nhiên vang lên một tiếng nhạc sôi động, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đó - một sân khấu bằng kính trong suốt nổi lên giữa trung tâm, giống như một viên pha lê tròn khổng lồ đầy tính công nghệ. Toàn bộ ánh đèn trong hộp đêm đều tắt, chỉ còn lại một tia sáng chiếu lên sân khấu.

Trên sân khấu có một ban nhạc ăn mặc theo phong cách cổ điển, ở chính giữa có một chiếc micro dài được một chàng trai cầm lấy - những ngón tay của người này thon dài trắng mịn, dưới ánh đèn sân khấu, chúng trông giống như một tác phẩm nghệ thuật làm từ ngọc bích và sương lạnh. Ánh sáng từ sân khấu phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người này như tiên nữ rải hoa, càng khiến vẻ ngoài của người này thêm phần quyến rũ.

Một đoạn nhạc guitar trong trẻo và ngọt ngào vang lên như dòng suối nhỏ vỗ về. Đó là khúc dạo đầu quen thuộc, buồn bã xao xuyến. Dần dần, những nhạc cụ khác bắt đầu đệm vào, bản phối dần chuyển sang phong cách hậu hiện tại

Chàng trai nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng nhẹ, chỉ cài một bên vạt áo, bên còn lại buông thõng tự nhiên. Tư thế lười biếng, cơ thể hiện lên những đường cong rõ nét. Đôi mắt chàng trai hơi khép, nhàn nhã cất lên một khúc nhạc xưa...


Giống như cơn mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng em

Cảm giác ấy sao thật diệu kỳ

Em không nén nổi mà ngẩng đầu ngắm nhìn anh

Nhưng anh chẳng để lộ điều gì

Mặc cho không nói một lời lại khiến người ta thật khó quên

Chính lá ánh mắt của anh, sáng trong lại rực rỡ

Ôi ... Trời đất vạn vật hữu tình lòng em ngập tràn hạnh phúc


Chàng trai có một đôi mắt hình quả hạnh, đuôi mắt hơi nhếch lên một cách hoàn hảo, ánh mắt lướt qua đầy quyến rũ, tựa như một tia lửa khiến người ta khó lòng rời mắt. Giọng hát của chàng trai như thôi miên, khiến mọi người xung quanh nhanh chóng vỗ tay nhiệt liệt.

Vương Nhất Bác nhìn chàng trai không chớp mắt một lúc, ánh mắt sâu thẳm như đang lạc vào chốn thần tiên.

Trần Trác thấy thế, ngập ngừng hỏi: "Cậu ta là sinh viên Học viện Nghệ thuật, lần trước nhìn mày như vậy chắc là thầm thích mày lâu rồi, lần nào mày cũng nhìn chằm chằm người ta vậy, chắc cũng có cảm giác hả?"

"Ừ." Vương Nhất Bác thản nhiên đáp.

Nghiêm Tiểu Phàm cười phá lên: "Hèn gì lần trước còn muốn xem phim là để chờ cơ hội ở đây!"

"Cậu ta làm thêm ở đây, khá sạch sẽ, có vẻ là người 'chưa từng trải'." Trần Trác bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Vương Nhất Bác rồi cười đầy ẩn ý: "Mày nghĩ ai cũng vào được chỗ này sao? Tụi tao cũng chọn lựa đó, trai gái gì muốn tham gia đều phải cung cấp đầy đủ thông tin về lý lịch và những tư liệu riêng tư."

Vương Nhất Bác ngẩn người, sắc mặt âm trầm không rõ ràng.

"Mày đừng trách tụi tao 'vật hoá' bọn họ, là do họ tự nguyện cả." Trần Trác bĩu môi, buông tay, giống như một nhà tư bản vô cảm.

"Bình thường mày không thích chơi những thứ này, cũng không quan tâm, sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?" Nghiêm Tiểu Phàm cười tinh quái hỏi.

"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn làm vậy thôi." Vương Nhất Bác nói xong thì quay lại tiếp tục nghe nhạc.

Sau khi bài hát kết thúc thì một nhóm nhạc nữ khác nhanh chóng bước lên sân khấu nhảy. Các cô gái đều trẻ trung, xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, đồng loạt nhảy theo phong cách K-POP, gợi cảm và đầy năng lượng khiến không khí trong hộp đêm nhanh chóng tạo ra một đợt cao trào khác.

Sau khi sinh viên nghệ thuật trình diễn xong thì thay quần áo khác, sau đó đến ghế dài của bọn họ chơi.

Nghiêm Tiểu Phàm và Trần Trác đều hiểu ý, nhường một chỗ. Cậu sinh viên nghệ thuật không ngại ngùng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, động tác thân mật như vô tình.

Vương Nhất Bác nhìn chàng trai, ánh mắt của đối phương đủ để nói lên tất cả - cậu kéo tay cậu sinh viên nghệ thuật đứng dậy, phớt lờ những lời trêu chọc và cổ vũ xung quanh, dẫn đối phương đi thẳng ra cửa.

Nhan Tâm ngồi ở trong đám đông, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cô chỉ biết nhìn theo hai bóng người rời đi, thở dài bất lực... Hừ, cuối cùng vẫn là để tên yêu tinh đó chiếm ưu thế.


Khi Vương Nhất Bác đưa một chàng trai xinh đẹp xa lạ lên xe, chú Lê tròn mắt ngạc nhiên - trong ấn tượng của ông, thái tử rất hiếm khi đưa người khác lên xe chứ đừng nói còn có những hành động thân mật như vậy. Qua gương chiếu hậu, ông nhìn thấy chàng trai kia đang thân mật với thái tử, trong lòng liền hiểu rõ.

"Chú Lê, đi khách sạn Lam Đình đi." Vương Nhất Bác trầm giọng nói.

Chú Lê nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh đáp: "Vâng, thiếu gia."

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hướng về phía một khách sạn năm sao ở Khôi Thành. Bên ngoài cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập, những ánh đèn neon nhiều màu sắc phản chiếu trên kính xe, tạo thành những hình ảnh lúc sáng lúc tối. Cửa sổ xe ngăn cách sự ồn ào bên ngoài, khiến trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh đầy mập mờ.

Sinh viên nghệ thuật rúc vào bên người cậu như một chú mèo cưng ngoan ngoãn, xinh đẹp và hiền lành. Đối với Vương Nhất Bác, những người thơm tho mềm mại như vậy chẳng thể khiến cậu cảm thấy chán ghét.

Khuỷu tay phải của Vương Nhất Bác tựa trên cửa kính xe, lòng bàn tay cong lại, ngón tay vô thức chạm vào môi, lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Cậu sinh viên nghệ thuật dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của Vương Nhất Bác, cảm giác như một con chuồn chuồn lướt trên những đường gân nổi bật mà tim đập nhanh, mặt nóng bừng. Được đi xe riêng của Thái tử Hưng Thịnh đi thuê phòng ở khách sạn năm sao — đây chẳng phải là điều mà bao nam nữ đều mơ ước sao? Giờ đây, vận may này rơi trên đầu cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy hạnh phúc lâng lâng.

Từ xa, cậu ta đã nhìn thấy một tòa nhà sang trọng sáng đèn rực rỡ, biển hiệu khách sạn sáng một cách phô trương trong đêm.

"Chú Lê, theo chú thì cảm giác thích một người là như thế nào?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi tài xế một câu hỏi chẳng liên quan chút nào.

Chú Lê lập tức đổ mồ hôi lạnh - cứu mạng! Không thể để ông yên tĩnh lái xe được sao? Một tài xế như ông sao phải trả lời những câu hỏi như thế này?? Trả lời đúng có được thưởng không? Thái Tử còn đang thân mật với người kia, sao lại đi hỏi những câu hỏi kỳ quặc thế này? Cảm giác vừa lạ lùng lại vừa ngượng ngùng!

Nội tâm chú Lê đang kêu gào nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Sau khi suy nghĩ một chút về kinh nghiệm tình yêu của bản thân, ông trả lời: "Nếu cậu thích một người, cậu sẽ có tiêu chuẩn kép. Ví dụ, người bình thường không thích nói chuyện sẽ đột nhiên nói rất nhiều với người đó, còn với người khác thì lại lạnh lùng xa cách, nhưng hễ gặp được đối phương thì cứ muốn dính lấy người đó. Hay là người thường rất hiền hòa lịch sự, chỉ có với một người lại tỏ ra hung dữ, nhưng phải loại trừ trường hợp thực sự chán ghét đối phương. Nói chung, người đó với cậu là đặc biệt."

Nhìn thấy Thái Tử lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế thở phào nhẹ nhõm.

"Em thích anh!" Sinh viên nghệ thuật ngượng ngùng nói.

Vương Nhất Bác nhìn cậu ta trầm ngâm.

"Đến rồi." Tài xế dừng xe trước cửa khách sạn.

Vương Nhất Bác mở cửa xe, cùng sinh viên nghệ thuật xuống xe. Khi hai người bước đến quầy lễ tân của khách sạn, tim sinh viên nghệ thuật đập thình thịch – lúc còn ngồi trên xe, cậu ta lén nhìn hạ bộ của đối phương, cái bọc to đùng ấy trông rất ấn tượng, không dám tưởng tượng nó cương lên sẽ thế nào. Ăn một lần được ngay hàng tốt đến vậy, khiến cậu ta vừa háo hức vừa sợ bị tổn thương.

Vương Nhất Bác đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sinh viên nghệ thuật ngồi trên ghế sofa gần đó chờ. Khi lễ tân đưa thẻ phòng cho Vương Nhất Bác, trong sảnh khách sạn đột nhiên vang lên một bản nhạc nền nhẹ nhàng, có cả tiếng đệm của đàn nhị.

Vương Nhất Bác ngẩn người, đột nhiên ký ức về bữa ăn đồ ăn Tứ Xuyên cùng Tiêu Chiến ở khu 23 đột nhiên dời non lấp biển mà ùa vào trí óc. Một giọng nói khó hiểu và chua chát vang lên...

"Sao hai người lại ăn tối cùng nhau?! Tôi chưa thấy cậu ăn tối với bệnh nhân nào cả?"

...

Vậy cậu có khác biệt gì với những bệnh nhân khác không? Cậu có phải là người đặc biệt với Tiêu Chiến không?

Vương Nhất Bác như bừng tỉnh, bàn tay đang buông xuống vô tình chạm vào thứ gì đó trong túi quần khiến cậu giật mình. Ngay sau đó, cậu bước thẳng đến chỗ sinh viên nghệ thuật, nhìn vàoi đôi mắt đầy mong chờ như nai con đó, nói: "Phòng đã đặt rồi, tối nay cậu có thể vào đó ngủ, tôi có việc phải đi trước."

"Anh nói gì cơ!?" Đôi mắt của sinh viên nghệ thuật mở to, ngạc nhiên, bối rối và rõ ràng là khó chịu.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho cậu ta lấy điện thoại di động ra, sau một vài thao tác, cậu chuyển 20.000 tệ cho cậu ta, sau đó quay người vội vã rời đi. Lên xe, cậu nói với chú Lê: "Nhanh lái đến khu 23."

Vậy là, dưới tốc độ nhanh như chớp, cậu lại trở về tòa nhà cũ nát đó — nơi mà không lâu trước đó, cậu và Tiêu Chiến đã không vui mà chia tay nhau.

Vương Nhất Bác ngước nhìn một căn phòng trên tầng bốn, trên đó đèn vẫn sáng. Cảm giác lo lắng và u uất bóp chặt trái tim cậu, khiến nhịp thở trở nên gấp gáp và nặng nề. Nếu không phải vì một chút hy vọng mong manh, có lẽ cậu sẽ không thể bước nổi.

Tiếng bước chân lên cầu thang vang lên rõ rệt trong hành lang, đèn trên trần nhà đã lâu không được sửa chữa, chập chờn sáng tối, những con bướm đêm bay vờn quanh cột sáng, phát ra những âm thanh nhỏ bé. Vương Nhất Bác đi đến trước một căn phòng ở tầng bốn, do dự một chút rồi gõ cửa.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng có chút nhợt nhạt xuất hiện sau cánh cửa. Nguyễn Chu mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu xanh nước biển, dáng người mảnh khảnh. Cô thờ ơ liếc nhìn đối phương rồi lùi lại một bước: "Vào đi."

Sau khi Vương Nhất Bác bước vào, cô liền đóng cửa lại.

Căn phòng được trang trí theo phong cách của 10 năm trước, đơn giản và có phần cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

"Muốn uống rượu không?" Nguyễn Chu hỏi cậu, giọng điệu máy móc như thể cô đã hỏi câu hỏi này hàng nghìn lần trước đó.

Vương Nhất Bác mím môi, nhẹ nhàng đáp: "...Không cần."

Nguyễn Chu dẫn cậu vào phòng ngủ.

Phòng ngủ có một chiếc giường lớn bắt mắt, một tủ quần áo không mới không cũ và một bàn trang điểm, còn có một cửa sổ kính cũ mở ra ngoài - chính là cửa sổ cô từng trông thấy Tiêu Chiến và vẫy tay.

"Anh xem quét gói nào." Nguyễn Chu lấy một tờ giấy có mã QR nhựa trên bàn đầu giường đưa cho cậu.

Vương Nhất Bác nhận lấy, nhìn vào đó, thấy có một loạt gói dịch vụ với giá cả chi tiết: từ trò chuyện đến gói qua đêm, thậm chí cả những chiêu trò cụ thể, tất cả đều chi tiết. Dưới cùng có ghi chú: khách phải mang theo bao cao su.

Vương Nhất Bác dùng điện thoại quét mã QR, chuyển 20.000 tệ.

Nguyễn Chu ngồi trên giường, nhìn số tiền vừa được chuyển đến trong điện thoại, cười nhếch môi, nói: "Chuyển nhiều thế này, định bao nuôi tôi à?"

"Phí trò chuyện." Vương Nhất Bác kéo ghế lại, ngồi xuống với vẻ mặt không chút tức giận nhưng lại có sự uy nghiêm khó tả.

"Tôi đã nhìn thấy anh nắm tay bác sĩ Tiêu trong video. Tôi cũng biết anh là Thái tử của Hưng Thịnh." Nguyễn Chu nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Anh đến gặp tôi chắc là muốn nói chuyện về bác sĩ Tiêu."

Ánh mắt Vương Nhất nặng trĩu, cơ mặt nhếch lên, hỏi: "Hai người làm rồi sao?"

"Anh để ý anh ấy đi mua dâm à?" Nguyễn Chu cười khinh bỉ: "Đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng thân dưới, anh không cảm thấy bác sĩ Tiêu cũng như vậy sao? Hay nghĩ rằng anh ấy cũng bẩn thỉu khi chạm vào gái điếm?"

Vương Nhất Bác im lặng, sắc mặt âm trầm.

"Tôi thấy hai anh cãi nhau ở dưới lầu, kỳ thật chúng ta cũng giống nhau thôi." Nguyễn Chu cười nói, nhưng nụ cười của cô dần tắt đi, thay vào đó là vẻ mặt buồn bã: "...Ai mà không thích bác sĩ Tiêu chứ?"

Khoản phí trò chuyện 20.000 tệ đã giúp Nguyễn Chu thoải mái mở lòng, bắt đầu chia sẻ những suy nghĩ và nỗi buồn giấu kín trong lòng.

"Trước đây tôi từng đọc một cuốn sách, trong đó có một câu nói, cảm giác đầu tiên khi yêu một người là tự ti. Lúc đó tôi không hiểu, cho đến khi gặp bác sĩ Tiêu." Cô cúi đầu xuống, như bị mắc kẹt trong ký ức xa xôi: "Tôi nghĩ, sao có người đẹp đến vậy chứ? Ngay cả nụ cười của anh ấy cũng giống như một liều thuốc giải độc. Anh ấy khác với những kẻ đàn ông hôi hám khác và rất tôn trọng phụ nữ. Tôi cảm thấy mình thật không xứng đáng, đầm lầy dơ bẩn nào dám mơ tới một đoá hồng thanh khiết?"

Nguyễn Chu dường như coi Vương Nhất Bác là một thùng rác, cô bắt đầu trút bỏ những ảo tưởng và nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, những tâm sự u sầu và những giọt nước mắt kìm nén trong lòng tuôn trào không dứt như dòng nước vô tận: "Tôi là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, nhưng tôi không thể đền đáp được công dưỡng dục của hiệu trưởng, bà ấy nói con gái vốn dĩ phải như ngọn núi, không phải suối nhỏ, không thể bị giam cầm ở một góc, nhưng tôi vẫn bị hoàn cảnh gia đình nghèo khổ và ngu muội trói buộc, trả nợ cho cái hố sâu không đáy đó. Bác sĩ Tiêu chưa bao giờ coi thường tôi, anh ấy nói với tôi văn hóa Nho giáo làm hại con người, con người nên sống cho chính mình. Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều kiến ​​thức và giúp tôi ngày càng sống giống một con người hơn..."

Nguyễn Chu nở một nụ cười u buồn: "Anh có biết tại sao bác sĩ Tiêu lại đến gặp tôi không?" Những giọt nước mắt lăn dài trên bộ áo choàng ngủ lụa xanh lam, làm ướt đẫm cả vạt áo, để lại những vết tối màu. Cô tháo chiếc áo choàng, để lộ vùng bụng bên dưới.

Vương Nhất Bác không khỏi cau mày - cậu nhìn thấy một vết sẹo dài ghê rợn, như một con sâu thịt kỳ lạ bò trên làn da trắng ngần và săn chắc, gống như một dòng mực bẩn xấu xí rắc lên nền tuyết trắng, trong khi cơ thể này đáng lẽ phải hoàn mỹ.

"Tôi bị ung thư tử cung. Lúc đó vì nguy cơ quá lớn mà không bác sĩ nào dám phẫu thuật cho tôi, chính Tiêu bác sĩ đã phẫu thuật cho tôi... Nếu không có anh ấy, tôi đã chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro