11
Hai ngày sau, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ thợ lắp đặt, nói rằng họ sẽ đến thay thiết bị vòi sen và giường. Ban đầu Tiêu Chiến tưởng đó là cuộc gọi lừa đảo nên đã cúp máy ngay lập tức. Ai ngờ đối phương lại tiếp tục gọi, cố hết sức giải thích rằng họ đang ở bên ngoài nhà anh, miêu tả rất nhiều đặc điểm kiến trúc gần nhà, còn nói họ không hoàn thành công việc cho chủ nhà họ Vương thì họ sẽ bị trừ lương, giọng điệu thật sự giống như một công nhân khổ cực, lúc này Tiêu Chiến mới tin.
Tiêu Chiến gọi điện cho Vương Nhất Bác yêu cầu cậu hủy đơn hàng, nhưng đối phương phớt lờ anh, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chỉ cần nói cho tôi biết nó dùng được hay không thôi!"
Tiêu Chiến bị nghẹn, trực tiếp cúp máy.
Mặc dù nói là không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật - buổi tối tắm lâu hơn trước nửa tiếng, dòng nước êm dịu, nhẹ nhàng phun xuống, cảm giác như hàng nghìn bàn tay nhỏ đang không ngừng xoa bóp cơ thể, thật sự rất thoải mái. Dù chiếc giường lớn gần như chiếm hết không gian trong phòng ngủ nhưng ngay khi nằm xuống, cảm giác như đang nằm trên những đám mây bồng bềnh, cơ thể hoàn toàn được thư giãn, mềm mại và đàn hồi, dễ chịu và thoải mái.
Thay đổi hai thứ này trong một ngôi nhà cho thuê đơn giản cũng giống như lắp một động cơ Ferrari mới toanh vào một chiếc máy cày đã qua sử dụng - đến nỗi sau này, Tiêu Chiến phải đổ hết những chi phí nước tăng lên và thời gian ngủ nướng lên đầu Vương Nhất Bác.
Hai người bán hàng đánh nhau có lẽ không bao giờ tưởng tượng được một phần mì xào dùng để đánh nhau lại có thể đổi được những thiết bị cao cấp như vậy.
Tiêu Chiến tắm rửa xong, sửa soạn mấy gói methadone rồi đi xuống lầu.
Methadone là một loại chất kích thích thụ thể opioid, có tác dụng giảm đau, thường được sử dụng để điều trị các triệu chứng cai nghiện ở những người nghiện heroin.
Anh mang túi thuốc đi qua một con phố đông đúc, đến một nhà máy gần như bỏ hoang. Ở đó có vài người già cô đơn không có ai chăm sóc, họ giống như những ngọn nến trong gió đang kéo dài chút hơi tàn, tự sinh tự diệt.
Trong đêm khuya, nhà máy đổ nát trông giống như một đống hoang tàn của ngày tận thế, ánh trăng trắng lạnh, bóng ma lờ nhờ, xung quanh vắng vẻ không một tiếng động. Hai ba cụ già khom lưng ngồi trên ghế trước cửa nhà máy, quần áo tả tơi, khuôn mặt hốc hác. Khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tiêu Chiến, từng đôi mắt mờ đục đều sáng lên.
Tiêu Chiến lấy ra một hộp methadone đưa cho một người ông cụ: "Chú Hoàng, dùng tiết kiệm nhé, đây là phần cuối cùng của tháng này rồi đó."
"Cho nhiều hơn, cho nhiều hơn đi!" Ông Hoàng nắm lấy tay Tiêu Chiến, cố gắng đòi thêm.
Tiêu Chiến không nhẹ không nặng kéo tay ông lão ra: "Cho thêm? Methadone dạo này đắt lắm! Cho thêm chắc tôi đi nhảy lầu luôn đó!" Anh vừa nói vừa đi đến trước mặt ông cụ khác, cũng đưa cho ông cụ một hộp thuốc, như thường lệ dặn dò vài câu.
Cuối cùng, anh đưa số thuốc còn lại cho một ông cụ ở cuối, ân cần khuyên nhủ: "Chú Chí, đây là thuốc của chú, tôi nghĩ chú vẫn nên bỏ ma túy đi, nếu không thì chú có chết cũng không ai quan tâm đâu."
Ông cụ nắm chặt thuốc trong tay, mắt nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhăn nheo khổ sở. Tiêu Chiến định rời đi nhưng dừng lại một chút rồi quay lại: "Tôi chỉ nói vậy thôi... Nếu thực sự không bỏ được, thì quay lại tìm tôi nhé."
Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Anh quay lại thì thấy một chiếc Ferrari màu bạc đang đậu bên đường, ánh đèn pha chiếu sáng phía trước trở thành nguồn sáng duy nhất trong khu vực. Qua cửa sổ xe, một gương mặt điển trai đeo kính mắt bán khung màu đen ló ra.
"Tiêu Chiến, có rảnh nói chuyện chút không?" Lâm Trọng hỏi anh.
Tiêu Chiến ngẩn ra một chút, rất nhanh sau đó thay đổi vẻ mặt, nở một nụ cười như gió xuân: "Được thôi!"
Tiêu Chiến lên xe.
Chiếc Ferrari tình nguyện đi đường vòng hướng về trung tâm thành phố, không muốn dừng lại lâu hơn ở khu 23.
Lâm Trọng cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, nhỏ giọng nói: "Tôi đi theo cậu một đoạn, nhìn cậu đang chia thuốc, tôi tự hỏi, cậu làm như vậy là thật tâm sao?"
"Tôi thấy cậu thường xuyên tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện, tôi tin cậu cũng không phải giả vờ." Tiêu Chiến cong môi cười: "Tôi không biết từ thiện là sao, tôi chỉ là một bác sĩ, cố gắng cứu người là trách nhiệm của tôi, giống như... một thợ sửa đồng hồ, khi nhìn thấy đồng hồ hỏng, họ sẽ chỉ muốn cố gắng hết sức để sửa nó mà không hỏi tại sao."
Lâm Trọng không phản ứng.
Hai người đến một quán cà phê sang trọng, ngồi cạnh cửa sổ. Người phục vụ nhanh chóng mang đến hai tách cà phê nóng hổi thơm phức.
Lâm Trọng đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến gặp cậu để nói về tài liệu nghiên cứu của giáo sư Tả."
Tiêu Chiến hiểu ý, cười cười, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, chờ đối phương nói tiếp.
"Hiệp hội nghiên cứu y học Trung Quốc đã nghiên cứu cách kết hợp Đông y và Tây y trong hơn mười năm nay, nếu thành công, đây sẽ là một sự kiện chấn động giới y học toàn cầu. Gần đây, các đơn vị liên quan... dường như rất quan tâm đến tài liệu nghiên cứu của Giáo sư Tả."
Tiêu Chiến đặt ly xuống, hỏi: "Sao cậu không đi gặp hỏi giáo sư Tả luôn?"
"Gặp rồi, chính giáo sư bảo tôi đến gặp cậu." Lâm Trọng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi đã nói với Hiệp hội, vào tháng sau, tại lễ kỷ niệm 100 năm của Hiệp hội Y học, tôi sẽ công bố chuyện này, nhưng vấn đề cốt lõi là liệu Giáo sư Tả có đồng ý công khai tài liệu nghiên cứu của giáo sư hay không."
Cà phê có vị rất đắng, đắng đến mức khiến lưỡi Tiêu Chiến tê đi. Anh cười nhạt, như thể không cười: "Có đồng ý hay không thì đối với các cậu chẳng phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?"
Tiêu Chiến biết Lâm Trọng sẽ không bao giờ đánh một trận mà hắn không nắm chắc, những gì hắn muốn nhất định sẽ tranh thủ đạt được bằng mọi cách - hắn là một phần của "bọn họ" và cũng đại diện cho "bọn họ".
Lâm Trọng tiếp tục thuyết phục: "A Chiến, có một việc tôi nghĩ cậu nên biết, hai tháng trước bọn họ đã gây áp lực cho giáo sư Tả nghỉ hưu, còn nói sẽ dừng trợ cấp nghiên cứu của thầy ấy. Nếu công khai tài liệu nghiên cứu đó, giáo sư Tả không những không phải từ chức, mà còn được trao một chức danh viện sĩ danh dự suốt đời."
Tiêu Chiến đột nhiên muốn hút thuốc.
Anh lấy điếu thuốc từ hộp thuốc trong túi ra, nhưng khi nhìn thấy biển "Cấm hút thuốc" trong quán cà phê thì lại dừng lại. Anh cầm điếu thuốc không thể hút, vô thức gõ nhanh xuống mặt bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội và bất lực.
Lâm Trọng đan tay, chống khuỷu tay lên bàn, cười nói: "Thực ra, tôi luôn cảm thấy nghiên cứu y học là của chung, sớm muộn gì cũng nên công khai thôi!"
Tiêu Chiến cúi đầu, mạnh tay vò nát đầu điếu thuốc, giấy thuốc bị xé rách, những sợi thuốc thô ráp tràn đầy trong lòng bàn tay, anh nắm chặt lại. Anh ngẩng đầu lên, cười một cách đầy ẩn ý: "Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải công khai, nhưng bây giờ là do cậu công khai."
Lâm Trọng im lặng.
"Không thành vấn đề, tôi có tài liệu nghiên cứu, ngày kỷ niệm tôi sẽ đưa cho cậu."
Hai mắt Lâm Trọng sáng lên, lộ rõ sự vui mừng: "Tôi đã cảm thấy chúng ta nên hợp tác làm một việc có ý nghĩa từ lâu rồi."
Tiêu Chiến đứng dậy, đặt tách cà phê vừa uống xuống bàn, tạm biệt hắn: "Tôi phải đi trước, hôm khác gặp lại, tạm biệt."
"Được, ngày kỷ niệm sẽ đến đợi cậu."
Ngày kỷ niệm, Tiêu Chiến mặc một bộ vest Ralph Lauren.
Chiếc áo sơ mi sọc thanh lịch kết hợp với cà vạt đen và chiếc áo khoác vest cùng màu càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo và thanh thoát của anh. Anh có vòng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần vest vừa vặn. Mái tóc được vuốt lên bằng sáp, một sợi tóc tùy ý buông lơi trên trán, mang nét quý phái nhưng cũng thoáng chút lãng tử, tỏa sáng đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Lễ kỷ niệm y học được tổ chức tại một khách sạn năm sao, quy tụ các nhân vật lớn trong giới y học và các nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Buổi tối còn có một dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng và vài ngôi sao, phóng viên góp phần làm cho lễ kỷ niệm thêm phần rực rỡ. Trong không gian tràn ngập âm nhạc, mọi người nâng cốc chúc mừng, trò chuyện vui vẻ, không khí thật náo nhiệt.
Khi Tiêu Chiến xuất hiện, rất nhiều khách mời trong hội trường đã tưởng anh là một ngôi sao nào đó. Lâm Trọng ngừng trò chuyện với các nhân vật nổi tiếng bên cạnh, mỉm cười bước ra đón: "Tiêu Chiến, tôi thực sự rất vui vì cậu có thể đến!"
"Đây là thứ cậu cần." Tiêu Chiến đưa cho hắn một chiếc túi giấy dày cộp.
Lâm Trọng vui vẻ nhận lấy, vẻ mặt vui mừng không thể giấu, suýt nữa đã muốn hôn lên nó ngay tại chỗ. Hắn phấn khích kéo Tiêu Chiến đến vòng kết nối quan hệ của hắn giới thiệu từng người một—trong đó có cả Vương Nhất Bác..
"Thái tử Hưng Thịnh, hân hạnh hân hạnh!" Tiêu Chiến giả vờ bắt tay cậu, cười rạng rỡ hào phóng.
Tối nay Vương Nhất Bác cũng ăn mặc rất trang trọng, một bộ vest thiết kế cao cấp, khiến cậu trông thon gọn, vai rộng eo thon. Khuôn mặt cậu sáng mịn góc cạnh, trông như một quý công tử lạnh lùng, đẹp trai.
"Nghe danh bác sĩ Tiêu đã lâu, hôm nay gặp mặt quả thật là một nhân tài trăm năm hiếm thấy!" Vương Nhất Bác cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý, bàn tay vẫn nắm chặt, khiến cảm giác "tương đồng tâm ý" dâng lên một cách chân thật.
Những lời khen có phần quá mức, gần như là một cách nâng lên rồi đạp xuống vậy.
Tiêu Chiến cười gần như ngọt ngào, âm thầm gia tăng lực nắm tay. Đối phương cảm thấy một chút đau đớn nhưng vẫn kiên quyết không chịu yếu thế, tiếp tục phân cao thấp với anh.
Mãi cho đến khi Lâm Trọng đến nói sẽ dẫn Tiêu Chiến đi gặp giáo sư Tả thì hai người mới thả đôi bàn tay trắng bệch ra. Khi Tiêu Chiến rời đi, anh thầm mắng Vương Nhất Bác: "Đồ trẻ trâu nít nôi!"
Giáo sư Tả lặng lẽ đứng trong một góc, trên tay cầm một ly sâm panh đã uống hết, khi nhìn thấy hai thanh niên đẹp trai đi về phía mình, khuôn mặt ông thoáng qua sự ngơ ngác - cho đến khi ông nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến ở cự ly gần, ông mới bừng tỉnh lại.
Lâm Trọng chào giáo sư Tả, sau đó quay lại nói với Tiêu Chiến: "Hai người nói chuyện trước đi, tôi có việc phải làm."
"Được." Tiêu Chiến gật đầu.
Sau khi Lâm Trọng rời đi, Giáo sư Tả cười rạng rỡ nói với Tiêu Chiến: "Lễ tốt nghiệp đêm nay thật náo nhiệt! Hôm nay em đã tốt nghiệp rồi, chính thức trở thành bác sĩ, A Chiến, sau này nhớ phải thực hành những lý thuyết thầy đã dạy em, biết không?"
Tiêu Chiến cảm nhận được sự chua xót của một anh hùng trong những năm tháng tuổi xế chiều - những chuyên gia từng có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực y học rốt cuộc cũng không thoát khỏi sự tàn phá của hội chứng Alzheimer, những nhân vật từng huy hoàng dần bị mắc kẹt trong vực sâu ký ức, thật tàn nhẫn! Thật châm biếm làm sao khi người thầy thuốc không thể tự chữa lành vết thương cho mình!
Anh nhớ giáo sư Tả từng nói với anh một cách vô cùng xúc động trong phòng thí nghiệm: "Cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ là sự lãng quên."
Tiêu Chiến cố gắng mỉm cười với ông, nhưng khi mở miệng, mắt anh đã đỏ hoe: "...Em đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, đã làm bác sĩ chính thức rồi."
"Ôi! Đúng rồi, đúng rồi! Hôm nay là kỷ niệm 100 năm thành lập Hiệp hội Y khoa." Giáo sư Tả đột nhiên tỉnh táo, khôi phục lại trí nhớ: "Em đã cung cấp tài liệu cho Lâm Trọng rồi phải không?"
"Vâng." Tiêu Chiến gật đầu trả lời.
Giáo sư Tả thở dài, nhìn Tiêu Chiến đầy tiếc nuối: "Những người có tài sản trong tay chắc chắn sẽ bị người khác nhòm ngó, nhưng kiến chẳng thể lay chuyển được cây lớn." Ông vỗ vai Tiêu Chiến, nét mặt đầy thương tiếc: "Thầy biết họ đang dùng thầy để gây khó khăn cho em, em không cần phải tự trách mình. Dù không thể đoạt giải thưởng, nhưng chia sẻ kiến thức y học quả thực là một việc có ích cho nhân loại, thầy tin em cũng đã suy nghĩ cặn kẽ trước khi quyết định."
"Đúng ạ." Tiêu Chiến cười đáp lại, trong mắt long lanh nước.
.
Tiêu Chiến ổn định lại cảm xúc rồi đi vào nhà vệ sinh.
Anh là người duy nhất đi tiểu trong khu vực tiểu rộng lớn. Lúc đang tiểu thì Vương Nhất Bác đi vào, đứng ở bồn tiểu cạnh anh. Tiêu Chiến vô tình liếc nhìn xuống: chỉ thấy đối phương móc ra một dương vật to lớn, hồng hào, đỉnh góc cạnh rõ ràng. Chỗ mã mắt phun ra một dòng nước trong.
Dưới góc nhìn chuyên môn của bác sĩ: đây là một dương vật rất khỏe mạnh và đẹp - chỉ là quá to.
"Nhìn cái gì mà nhìn?! Bự hơn, khỏe hơn của anh đó!" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh, cười vừa nghịch ngợm vừa thiếu đánh.
"Cậu có thể nhìn của tôi, sao tôi không thể nhìn của cậu?!" Tiêu Chiến chỉ ra việc cậu cũng lén nhìn dương vật của anh: "Tôi cần bự làm gì chứ? Tôi có kích thước bình thường, không phải kiểu chim đột biến!"
Tiêu Chiến luôn khiến Vương Nhất Bác tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết làm gì với anh. Đang nghĩ cách để phản công, thì một người đàn ông trung niên bước vào nhà vệ sinh. Người đàn ông vừa đi vừa cởi thắt lưng, đi thẳng đến bồn tiểu cạnh Tiêu Chiến.
Người vốn đang nghĩ cách cãi nhau với đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào đã đặt tay lên mặt trên dương vật của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hoảng sợ vô cùng, nơi trước nay chưa từng bị người cùng giới chạm vào đột nhiên như có dòng điện chạy qua, lập tức giật mình! Anh nhanh tay lẹ mắt nghiêng người sang một bên để tránh tình huống xấu hổ khi nước tiểu bắn lên người.
Sau khi tiểu xong, Tiêu Chiến nhanh chóng kéo quần lên, giận dữ giáng cho Vương Nhất Bác một cú thật mạnh: "Con mẹ cậu bệnh hả! Già đầu rồi mà còn chơi trả thù bắt chim như con nít!"
Người đàn ông bên cạnh hấp tấp tiểu xong, sau đó kéo quần bỏ đi. Vương Nhất Bác cũng đã mặc quần xong. Sau khi bị đánh, cậu vừa tức giận vừa ấm ức: "Tôi đang bảo vệ quyền riêng tư của anh đó!"
Tiêu Chiến nhìn cậu như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ, cau mày lắc đầu: "Bệnh của cậu nặng quá rồi, tôi thật sự không chữa nổi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro