Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Tiêu Chiến quay lại phòng khám, khi vừa định tắt hộp đèn quảng cáo thì có vài vị khách không mời mà tới xông vào phòng khám, thái độ ngang ngược yêu cầu anh xử lý vết thương

Một bác sĩ bình thường trong phòng khám nhỏ khi gặp phải tình huống như thế này sẽ tái mặt vì sợ hãi và toát mồ hôi lạnh - nhưng Tiêu Chiến đâu phải là một bác sĩ bình thường. Anh liếc nhìn người bị thương đang ngồi trên ghế sofa, chỉ mất hai giấy để kết nối các thông tin, nghĩ thầm trong đầu: chỗ chiếc áo quấn không phải là động mạch chủ, máu đã đông, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần khâu là được.

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, dửng dưng nói: "Nhưng tôi sắp đóng cửa rồi."

"Bác sĩ gì thấy chết mà không cứu hả!?" Một tên mặc vest đen túm lấy cổ áo Tiêu Chiến, tím mặt nói: "Dám không cứu, ông cho mày một dao! Còn dám chậm trễ thì mày có mười cái mạng cũng không đền nỗi!"

Tiêu Chiến bất lực thở dài, đây đã là lần thứ hai trong đêm nay bị người ta uy hiếp cái mạng này, là cùng một ngày!

Anh phối hợp hỏi: "Ồ? Người bị thương lai lịch thế nào? Nói thử để tôi sợ chút coi."

"Thái tử Hưng Thịnh ở quận Tây!"

Tiêu Chiến nhướng mày, quả thực như sấm bên tai.

Người dân ở đây không ai không biết Tập đoàn Hưng Thịnh. Đời trước của Tập đoàn Hưng Thịnh là một trùm xã hội đen khét tiếng, nghe nói người sáng lập là một vị tướng của Quân đội Trung Hoa Dân Quốc, vào thời kỳ hoàng kim, tập đoàn này kiểm soát thị trường điện ảnh địa phương và ngành bất động sản, thành viên gia tộc cũng có một vài chính trị gia đầy quyền lực. Trước năm 2000, Tập đoàn Hưng Thịnh như mặt trời ban trưa. Tập đoàn thuận theo xu thế phát triển của thời đại tiếp tục chuyển đổi, đến thế hệ thái tử về cơ bản đã được tẩy trắng.

Do thân phận gây nhiều tranh cãi cộng thêm việc đối phương tuổi trẻ lại đẹp trai, có nhiều kỹ năng nên ba chữ "Vương Nhất Bác" thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn.

Tiêu Chiến cũng muốn làm một người thức thời, nhưng miệng lại nhanh hơn não: "Lần cuối cùng tôi nghe danh xưng Thái tử là Ngao Bính." Thấy đối phương ngu người, anh trầm ngâm giải thích: "À, là Tam Thái tử của Đông Hải Long Cung, bị Na Tra rút gân lột da đó."

"Mày!!..."

Ngay lúc một nắm đấm to như bao cát chuẩn bị đám vào khuôn mặt tuấn tú đó thì bị một giọng nói trầm thấp quát ngăn lại.

Bàn tay trên cổ áo buông ra, tên nọ tức giận nghiến răng nghiến lợi lùi lại.

Tầm mắt Tiêu Chiến đối diện với một đôi mắt hạ tam bạch lạnh lùng: sắc mặt đối phương tái nhợt, mồ hôi làm ướt sợi tóc ở thái dương, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức, không có tức giận hay uy quyền.

"Không cứu sao?" Đôi mắt đen của thái tử tối sầm, cười như không cười.

"Cứu!" Tiêu Chiến kéo dài giọng, sau đó thay đổi giọng điệu: "Nhưng... phí điều trị rất đắt."

"Được hết." Thái tử đứng lên, giải quyết dứt khoát.


Bên trong phòng khám là một phòng phẫu thuật nhỏ đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp. Tiêu Chiến mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế, đội mũ, chỉ để lộ ra một đôi mắt thuỵ phượng thanh tú, cả người thẳng tắp cao gầy. Anh khử trùng tay xong, trên bàn là các dụng cụ và vật liệu cần thiết để khâu vết thương - kéo phẫu thuật, kìm, kim khâu và chỉ... đầy đủ mọi thứ.

Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế phẫu thuật được nâng cao lên, ngọn đèn mổ chiếu thẳng vào vết thương sâu tận xương của cậu, da thịt xoắn lại trông rất đáng sợ. Sau khi khử trùng xong, Tiêu Chiến bắt đầu thực hiện một loạt các thao tác liên quan một cách có trật tự: gây tê cục bộ, cắt lọc, cầm máu, khâu, băng bó...

Tiêu Chiến xử lý vết thương một cách thuần thục, những đường chỉ bay lên hạ xuống trên tay anh một cách linh hoạt.

Vương Nhất Bác chú ý tới đôi mắt hẹp đang rũ xuống của cậu, đuôi mắt hơi nhếch lên, hơi ngấn nước. Khi nhìn chằm chằm vào động tác khâu vết thương trên tay, ánh mắt của cậu đã khác với đôi mắt cười lạnh trước đó, tập trung và nghiêm khắc hơn, đồng thời cũng thêm vào đó sự để ý khéo léo.

Có lẽ do quan sát quá nghiêm túc, cho nên Vương Nhất Bác không nhận thấy vết thương đã được khâu lại. Tiêu Chiến dùng kéo cắt đứt một đoạn chỉ ở cuối, liếc nhìn cậu một cái rồi quay người thu dọn đồ đạc trên bàn.

Vương Nhất Bác thấy rõ trong mắt anh sự chán ghét.

Trong lúc Tiêu Chiến bận rộn với công việc hoàn thiện, vừa dặn dò cậu những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật: "Không để vết thương đụng nước, ăn nhiều đồ ăn thanh đạm và bổ dưỡng, không tập luyện vất vả, không đụng đến miệng vết thương. "

"Mất bao lâu thì ổn?"

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Vương Nhất Bác không khỏi sửng sốt một chút: "24 tuổi."

"Thái tử trẻ tuổi như vậy, vậy ngày mai là ổn thôi!"

"Ngày mai!? Sao có thể!?" Vương Nhất Bác không khỏi lớn tiếng hỏi lại.

Tiêu Chiến xoay người, không mặn không nhạt nhìn cậu: "Biết là không thể mà còn hỏi? Khả năng hồi phục của mỗi người là khác nhau, nếu cậu chăm sóc bản thân tốt thì tự nhiên sẽ hồi phục nhanh chóng. Còn cụ thể bao lâu sẽ ổn thì cậu đi hỏi Baidu đi, nó biết nhiều hơn tôi."

Vương Nhất Bác bị nghẹn chết.

Lúc thanh toán, Tiêu Chiến lấy ra một mã QR thanh toán, lịch sự mỉm cười: "Cảm ơn, tổng cộng là 83.000."

"83.000!?" Đám đàn em đều kinh ngạc kêu lên.

Ngay cả Vương Nhất Bác ngày thường tiêu tiền phung phí cũng phải ngây cả người, dù không biết giá thị trường nhưng cậu cũng biết cái giá này quá chát – cũng chỉ mất mười phút khâu vết thương, đều dùng vật liệu y tế cơ bản, sao lại đắt như vậy?!

"Vừa nãy anh khâu vết thương cho tôi bằng chỉ vàng hả?!" Vương Nhất Bác gay gắt nói.

"Làm gì có, chỉ là vật liệu thông thường thôi." Tiêu Chiến thản nhiên trả lời.

"Vậy mà anh ra giá 83.000?!" Vương Nhất Bác tức giận cười.

"Vừa rồi tôi nói rất đắt, chính cậu nói được hết, cũng không hỏi giá, tôi còn tưởng giữa chúng ta là... cậu tình tôi nguyện."

Lúc này Tiêu Chiến cởi áo blouse ra, mặc áo phông xám và quần ống rộng. Anh đặt tay trở lại quầy, thân hình thon dài, hơi hạ eo, nghiêng đầu, cười đến mi mắt cong lên. Vài sợi tóc mái rũ xuống trước trán, che đi một góc mắt, càng làm nụ cười của anh ý nhị hơn.

Cả người vô thức toát ra một kiểu lười biếng thản nhiên... quyến rũ.

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh một lúc, gật đầu: "...Được." Cậu lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán, mắc một sai lầm lớn.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo, Tiêu Chiến mở điện thoại nhìn xem, tươi cười càng xán lạn: "Thái tử không hổ là Thái tử, rất hào phóng! Nhưng..." Anh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, nét cười dần phai nhạt, nói: "Thái tử sẽ không đổi ý chuyện 'cậu tình tôi nguyện' này chứ, qua hai ngày nữa đến phòng khám của tôi kiếm chuyện không?! Một người nhỏ bé như tôi không dám đắc tội với Tập đoàn Hưng Thịnh nổi danh đâu."

Vương Nhất Bác đỉnh đầu lưỡi vào má, đè nén ngọn lửa trong lòng, đốt cháy trong cổ họng.

Không thể không thừa nhận rằng con người là động vật thị giác - nếu người đứng trước mặt cậu là một bác sĩ thô tục, xấu xí còn tham lam, cậu sẽ cho người của mình đánh đối phương đến răng rụng đầy đất rồi, nhưng khuôn cao cấp đẹp phi giới tính trước mặt khiến cậu thêm vài phần kiên nhẫn.

Khí chất trên người đối phương không hợp với khu phố hỗn loạn này, lạnh lùng và xa cách, nhưng lại có vẻ rất hòa nhập, toàn thân có cảm giác lười biếng và thư thái.

Đúng mực vừa phải.

"Sẽ không." Vương Nhất Bác trầm giọng đáp. Nhưng cũng sẽ không tính như thế.

"Sau khi vết thương lành thì có thể đến tháo chỉ, nhưng việc này không yêu cầu kỹ thuật chuyên môn gì cả, đến lúc đó cậu có thể tự tháo."

"Nếu tôi tự tháo thì anh có hoàn lại cho tôi một phần tiền không?"

"Được, hoàn lại cho cậu 30.000."

Hai mắt Vương Nhất Bác hơi mở to, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Anh thật... thật là trò trẻ con! Nhưng cho dù anh trả lại cho tôi 30.000, anh vẫn kiếm được một mớ tiền!"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến nói thẳng mà không cố kỵ, vừa cười vừa bấm vào mã QR WeChat của mình: "Thêm WeChat đi, sau phẫu thuật có vấn đề gì có thể hỏi tôi."

Vương Nhất Bác xị mặt thêm WeChat. Hình đại diện WeChat của đối phương là một bức tranh trừu tượng hình bông hoa tulip màu hồng lam.

"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác đọc cái tên phía trên, không nhịn được cười nhạo: "Cái tên thì chính nghĩa, nhưng việc làm ra lại vả vào mặt."

Tiêu Chiến cũng không giận, chỉ mím môi cười, trông vừa ngượng ngùng vừa xinh đẹp.

Vương Nhất Bác hừ mũi, quay người cùng đám đàn em rời đi.


Ngày hôm sau Tiêu Chiến ngủ đến gần 10 giờ sáng mới đến phòng khám.

Vừa bước vào cửa, đã trông thấy một nhóm mấy cô gái đứng đường ăn mặc mát mẻ đang ngồi hút thuốc đánh bài, lướt Tiktok. Một số trang điểm đậm, một số để mặt mộc, còn có cô quấn khăn ủ tóc nhanh khô trên đầu, giống như chỉ cần tháo nó ra là có thể có được một cái đầu vừa cắt, gội, sấy xong. Một vài tên nhóc tóc vàng kéo dép lê mang theo cây truyền dịch đi tới đi lui, đùa giỡn với mấy cô nàng. Còn có mấy ông già bà già ngồi ở giữa, trông vừa ghét bỏ vừa muốn tham gia...

Đông đúc ồn ào, như đang trong một quán trà.

Dì La vừa sắp xếp lại sổ khám bệnh trên bàn, thấy Tiêu Chiến đi vào, liền không vui chào hỏi: "Bác sĩ Tiêu, rốt cuộc cậu cũng tới!"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, lấy tay che miệng mũi, cười nói: "Ui! Dì La, đã bảo dì đừng ăn tỏi sống ngày ba bữa rồi mà, hơi thở của dì có thể bay xa hai dặm đó, có thể như các tiểu thư khuê các thanh lịch một chút không được sao?"

Dì La 65 tuổi, nếp nhăn còn nhiều hơn nếp gấp quần áo, hai má xệ xuống, già nua hiện rõ. Tuy là cỏ úa hoa tàn nhưng tóc ít bạc, tinh thần vẫn quắc thước.

Bà liếc Tiêu Chiến một cái, lấy một chiếc khẩu trang từ tủ bên cạnh đeo vào: "Tôi sắp xuống lỗ rồi còn không được ăn món tôi thích sao?! Tỏi diệt khuẩn, không tốt hơn ba loại thực phẩm bẩn trà sữa xiên bẩn hả?"

Tiêu Chiến đánh trống lảng: "À, khi nào cháu gái Tiểu Chuối Tây của dì tốt nghiệp? Để cô ấy đến phòng khám làm việc đi!"

"Thôi đi, lỡ như nó nhất quyết tới đây muốn cưới cậu thì sao? Cái mặt phong lưu như hồ ly của cậu, ai trấn được?"

"Này! Thân thì thân, nhưng dì còn vu khống cháu, cháu vẫn sẽ thuê luật sư kiện dì đó!" Tiêu Chiến làm như thật, nói xong liền lập tức đi vào phòng bên cạnh.

Khi Tiêu Chiến lấy chiếc áo blouse trắng ra, dì La đuổi theo lải nhải qua tấm ván cửa, huyên thuyên như một con vẹt gắt gỏng: "Sáng nay mẹ Ngô ở góc phố có mang theo một giỏ trứng gà thả vườn để trả tiền chữa bệnh, tôi tính rồi, cùng lắm được hai phần ba thôi! Tôi đã đóng tiền thuê nhà nửa năm trước rồi, còn nửa năm sau cậu phải tính dần đi, đã bảo cậu đừng để bệnh nhân ghi sổ, cậu thông cảm với người bệnh nhưng chủ nhà có thông cảm với cậu không, tôi đã chơi Thái Cực Quyền với lão ta mấy lần..."

Tiêu Chiến nhanh chóng mặc áo vào, mở cửa, vừa đi vừa vòng tay qua vai bà, đẩy bà ra ngoài: "Biết rồi, biết rồi! Lần sau cháu sẽ không cho bọn họ ghi sổ nữa, dì La ơi, nếu phòng khám không có người thì cũng phải giải tán mà! Buổi chiều cho dì nghỉ nửa ngày để đi uốn cái đầu như phu nhân Thiên Tân, sau đó đi chơi mạt chược đại sát tứ phương cho cháu!"

Dì La tuy hận sắt không thành thép nhưng mỗi khi được trai đẹp dỗ là hết giận, chỉ có thể cau mày thở dài rồi nhanh chóng dừng lại.

Sau khi Tiêu Chiến áo quần chỉnh tề, anh ngồi xuống bàn làm việc, thấy một núi sổ khám bệnh và cái loa màu xám trên bàn, anh khẽ cau mày cầm loa lên nghiên cứu - lần cuối cùng anh nhìn thấy mẫu này là chiếc "Nhà máy da Giang Nam đã đóng cửa" (*).

(*) Là khẩu hiểu quảng cáo của một phòng thu âm ở Thành Đô đâu đó năm 2015 =))

"Phòng khám ồn ào, không có loa thì sao nghe được?" Dì La nhìn anh giải thích, lúc này đang nhanh chóng đóng gói dược liệu bên cạnh tủ thuốc, miệng không ngừng phàn nàn: "Lần trước tôi gọi tên, là muốn khàn giọng mà bọn họ như bị điếc cấp 10, cái con Xuân Kiều đó..."

Tai Tiêu Chiến tự động lọc ra tiếng nói chuyện phía sau bà. Vừa bật công tắc loa lên, anh chợt nghe thấy một tiếng ré bén nhọn, Tiêu Chiến theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi, màng nhĩ như bị ai đâm!

"Mới mở thì nó vậy đó! Mấy ông bán trái cây đều dùng cái này, rất dễ sử dụng!" Dì La nói một cách thờ ơ rồi tiếp tục bận rộn với công việc của trên tay.

Tiêu Chiến thở dài, hắng giọng, cầm chiếc loa lên bắt đầu gọi: "Dư Xuân Kiều!"

"Đây, đây!" Một làm gió thơm mát thổi qua, một người phụ nữ mặc váy hai dây bó sát xoay người ỏng ẽo tạo dáng ngồi xuống một bên mông trước mặt Tiêu Chiến, tầm mắt chỉ trông thấy hai cánh tay trần và bộ ngực trắng nõn.

Dì La thấy thế, bà xem thường mà trợn mắt ra sau – đĩ lãng mất mặt quá, đi làm cả ngày có thể tập mấy bài vật lý trị liệu cho mắt!

"Bác sĩ Tiêu ơi, hổng biết bị làm sao nữa, hai ngày nay em cứ thấy tức ngực khó thở, tim đập nhanh dữ lắm, không tin thì bác sĩ sờ đi! "

Xuân Kiều, người cũng như tên - một cô gái mùa xuân ngây thơ quyến rũ. Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay Tiêu Chiến dán vào ngực cô.

Bàn tay bị giữ chặt tránh đi không để lại dấu vết, giống như một cao thủ đại nội không chạm vào phiến lá - đây là kỹ năng né tránh điêu luyện của Tiêu Chiến mà anh đã rèn luyện được sau một thời gian dài bị quấy rối.

Tiêu Chiến viết một dòng chữ vào sổ khám bệnh, Xuân Kiều lại giả vờ bộ dáng uể oải đáng thương của Lâm Đại Ngọc: "Cả ngày em đều không có sức lực, rất chóng mặt..."

Lời còn chưa dứt, chóp mũi xông tới mùi dầu gió xanh, xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến người còn đang ủ rũ trong nháy mắt nhảy dựng lên tại chỗ như một con mèo bị chọc điên!!

"Địt mẹ!!" Giọng nói mỏng manh vốn đang bị nghẹn ở cổ họng lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.

Lâm Đại Ngọc trong một giây biến thành Lỗ Trí Thâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro