Chương 29
29
Tiêu Chiến đã lâu không gặp mẹ Vương Nhất Bác, ký ức của anh về bà vẫn dừng lại ở lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ tao nhã này khi anh 15 tuổi.
"Chiến Chiến." Cửa biệt thự mở ra, dì Tôn đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe, bà lập tức giẫm lên đôi giày cao gót đến trước mặt Tiêu Chiến.
"Chào dì Tôn." Tiêu Chiến cười ngượng ngùng, người phụ nữ trước mặt dường như đã bị thời gian lãng quên, thoạt nhìn Tiêu Chiến hơi hoảng hốt, như thể quay lại năm 15 tuổi, dì Tôn bưng đĩa bánh hồ điệp đứng trước cửa nhà anh, bảo anh ăn thử.
"Đã lâu không gặp, Chiến Chiến càng lớn càng đẹp trai." Dì Tôn kéo tay Tiêu Chiến, đánh giá anh: "Sao lại đẹp như vậy... Dì ghen tị với mẹ con."
"Con không đẹp sao?" Vương Nhất Bác rút tay Tiêu Chiến ra khỏi tay mẹ, đưa món quà Tiêu Chiến mua cho bà.
"Mẹ chưa bao giờ khen con đẹp trai cả."
"Chưa từng khen sao? Không đời nào! Con trai ta đẹp trai thế này, làm sao ta lại không khen chứ?"
Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác, tuy hai nhà từng là hàng xóm ngắn ngủi trong khoảng thời gian hơn một năm, nhưng bầu không khí gia đình hoàn toàn khác nhau. Dù bố Vương rất bận rộn với công việc nhưng Vương Nhất Bác đã nhận được rất nhiều tình yêu dưới sự chăm sóc của mẹ.
"Chiến Chiến về cũng lâu rồi, dì nghe Nhất Bác nói con bận rộn mở quán cà phê mèo nên dì không dám trực tiếp làm phiền con. Lần sau đi xem, dì rất thích mèo, sau khi Tiểu Hoa mất, dì không còn tâm tư để nuôi nữa." Dì Tôn kéo Tiêu Chiến ngồi trên sô pha, trên bàn trước mặt bày ba tầng tráng miệng, đều là món yêu thích của Tiêu Chiến và Tiêu Đình khi còn bé.
"Là con nên sớm đến thăm dì với chú Vương mới đúng." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, nếu không phải vì những chuyện lúc trước, anh hẳn là sau khi gặp Vương Nhất Bác sẽ đến nhà họ Vương.
"Không sao không sao, sau này đến đây chơi với dì nhé. Dì còn nhớ khi còn bé con thích ăn đồ ăn vặt do dì làm nhất."
"Mẹ, bây giờ anh ấy cũng là đầu bếp, anh ấy nấu ăn rất ngon." Vương Nhất Bác ở bên cạnh ngắt lời mẹ.
"À đúng đúng, Chiến Chiến khi còn bé đã học rất giỏi, ta tưởng sau này lớn lên con sẽ làm luật sư hay bác sĩ. Không phải là bây giờ con không giỏi, nhưng không nghĩ rằng con thích nấu ăn." Dì Tôn nở nụ cười: "Sau này dì còn phải xin ý kiến con nhiều."
"Ha ha ha, có lẽ con thích ăn uống một phần do ảnh hưởng của dì khi còn bé, con cảm thấy lúc dì ở trong bếp đặc biệt vui vẻ và hạnh phúc." Tiêu Chiến nhớ lại bộ dáng dì Tôn ở trong bếp nấu ăn cho bọn họ.
"Dì cảm thấy rất vui khi nấu ăn cho người nhà." Dì Tôn dừng một chút: "Nhất Bác mang Chiến Chiến đi xem phòng của con đi, mẹ hỏi bố con khi nào thì về."
Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác lên tầng hai, mặc dù hai nhà từng ở cùng một tiểu khu, nhưng kiểu trang trí, nội thất đến đồ gia dụng của nhà Vương Nhất Bác hoàn toàn khác với những gia đình bình thường như bọn họ. Công việc kinh doanh của chú Vương càng ngày càng lớn, nhà họ Vương chuyển đến sống trong biệt thự, khoảng cách chênh lệch giữa hai gia đình càng nhiều. Nếu không phải đã làm hàng xóm khi còn bé, cả đời này Tiêu Chiến cũng rất khó quen biết những người như Vương Nhất Bác và Bàng Tiểu Bạch.
"Nhà em lớn thế này, sao còn đi ở nhà cũ?" Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào phòng ngủ của cậu, diện tích phòng ngủ còn lớn hơn phòng khách và phòng ăn của ngôi nhà cũ cộng lại.
"Em biết anh trở về Bắc Thành nhất định sẽ trở về nhà cũ, nên em ở đó chờ anh." Vương Nhất Bác nằm lên giường.
Từ khi Tiêu Chiến về nước, Vương Nhất Bác cơ bản chưa từng về nhà ngủ, chỉ thỉnh thoảng trở về ăn cơm với bố mẹ, lấy thêm chút hành lý về nhà cũ. Nhưng ga trải giường vẫn thơm mùi bột giặt mới.
"Có mệt không?" Vương Nhất Bác thò tay vào áo thun Tiêu Chiến, vuốt ve lưng Tiêu Chiến từng chút một.
Tối hôm qua ngủ muộn, sáng sớm lại đến quán, vội vội vàng vàng làm xong việc để đến nhà Vương Nhất Bác, lúc này cả người mới thả lỏng, cảm thấy có phần mệt mỏi.
"Anh ngủ một chút đi, bố em sẽ không về sớm đâu, mẹ em chắc đang bận trong bếp, không thể nói chuyện anh được." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến nằm lên giường.
"Còn em thì sao?" Tiêu Chiến điều chỉnh cơ thể, tựa đầu vào gối của Vương Nhất Bác.
"Muốn em ngủ cùng không?" Nhu cầu ngủ của Vương Nhất Bác không cao, lúc cậu thức khuya xử lý công việc còn ngủ ít hơn tối hôm qua, ngày hôm sau vẫn đi làm đúng giờ.
"Em cũng ngủ một lát đi, em ngủ còn ít hơn anh." Tối hôm qua Tiêu Chiến ngủ trước, sau đó Vương Nhất Bác giúp anh tắm rửa và xoa bóp, thực tế không biết ngủ được mấy tiếng đồng hồ. Cũng chính vì cậu trẻ tuổi hơn nên hồi phục nhanh hơn ngay cả khi thức khuya.
"Cởi quần áo chui vào chăn ngủ đi." Vương Nhất Bác trực tiếp cởi quần của Tiêu Chiến.
"Không cần..." Tiêu Chiến đè tay Vương Nhất Bác lại, cau mày: "Đang ở nhà em..."
"Nghĩ cái gì vậy, anh trai." Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến lúc thẹn thùng đặc biệt đáng yêu, muốn tức giận cũng không được.
"Chỉ muốn anh ngủ thoải mái hơn thôi, anh cởi quần áo ra, em giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút."
Tiêu Chiến cởi cả quần dài và áo tay ngắn, Vương Nhất Bác sững sờ một lúc mới quay lại giường. Còn nói không cởi, vừa cởi là lột sạch, giống như lúc trước khi đội tóc giả ngủ cùng cậu, chỉ có Tiêu Chiến mới nghĩ cậu không nhìn ra người ngủ bên cạnh là đàn ông. Anh trai này đôi khi đơn thuần đến mức Vương Nhất Bác cảm thấy có phần xấu hổ khi bắt nạt anh.
Vương Nhất Bác trở lại giường cũng cởi quần áo, kéo chăn bông mùa hè ra, nằm xuống cạnh Tiêu Chiến, xoay người, đem người bên cạnh đè dưới thân mình.
"Không phải nói chỉ ngủ sao?" Tiêu Chiến hối hận vì tin lời Vương Nhất Bác, phía sau anh còn sưng đỏ như bị trĩ, ngồi sẽ đau hoặc không thoải mái. Nếu để Vương Nhất Bác đùa bỡn, có thể anh sẽ khó chịu thêm mấy ngày.
"Ai bảo anh cởi trần, không phải là đang quyến rũ em sao?" Vương Nhất Bác cười xấu xa đưa tay vào trong quần lót của Tiêu Chiến, liên tục bóp mông anh.
"Anh ngủ đều như thế này mà. Đừng làm ầm ĩ..." Tiêu Chiến vặn vẹo dưới thân thể Vương Nhất Bác.
"Anh đừng cử động." Vương Nhất Bác vốn không có cảm giác, Tiêu Chiến xoay trái xoay phải, còn cọ cọ thân thể cậu, hạ thân đã bắt đầu trướng lên.
"Em chỉ sờ thôi."
Tiêu Chiến bán tin bán nghi: "Vậy em đừng đè anh."
Vương Nhất Bác lăn khỏi người Tiêu Chiến, kéo Tiêu Chiến vào lòng, đặt tay lên "viên kẹo dẻo" mềm mại rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Chiến thật sự buồn ngủ, cơ thể Vương Nhất Bác rất nóng, nhưng không khiến anh khó chịu. Cánh tay cậu vòng quanh eo anh, cơn đau sau một đêm buông thả dường như đã giảm bớt. Một đôi bàn tay to ấm áp, lúc mạnh lúc nhẹ, xoa nắn cái mông hơi lạnh, khiến anh không nhịn được hừ một tiếng. Anh điều chỉnh tư thế thoải mái, đặt mông vào tay đối phương, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vương Nhất Bác ngủ hơn nửa tiếng thì tỉnh lại, người bên cạnh sau khi ngủ có vẻ trông còn trẻ hơn. Đôi môi đỏ thẫm như những quả cherry mọng nước mà Tiêu Chiến thích ăn.
Vương Nhất Bác áp môi mình lên, vốn chỉ muốn dán một miếng, nhưng lại không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó đẩy mở môi Tiêu Chiến ra liếm răng cửa của anh.
"Hưm~" Tiêu Chiến cau mày, theo bản năng đẩy người bên cạnh. Anh không mở mắt, xoay người, lại tiếp tục ngủ.
Vương Nhất Bác thở dài, nếu lại nằm xuống thì nhất định sẽ không để anh ngủ. Cậu đành mặc quần áo, đứng dậy và đi xuống cầu thang.
"Ngủ dậy rồi à?" Mẹ Vương ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, liếc nhìn Vương Nhất Bác, rồi lại tập trung vào TV.
"Dạ... Anh ấy vẫn đang ngủ." Vương Nhất Bác ngáp một cái ngồi bên cạnh mẹ.
"Hai đứa bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"
Vương Nhất Bác vừa mới xác định quan hệ với Tiêu Chiến, lúc trước chỉ nói với mẹ Tiêu biết tình cảm của mình dành cho Tiêu Chiến, còn chưa kịp nói với mẹ mình.
"Làm sao mẹ nhìn ra?" Vương Nhất Bác không có ý định giấu diếm.
"Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích Đình Đình phải không?" Mẹ Vương dừng một chút: "Lúc trước yêu đương đều là con gái, sao đột nhiên..."
"Thích một người thì phải xem giới tính người ta sao mẹ?" Vương Nhất Bác hỏi ngược lại.
Mẹ Vương không vội trả lời, qua hồi lâu khẽ thở dài: "Không phải nhất định phải xem giới tính. Mẹ chỉ sợ tình yêu của con dành cho Tiêu Chiến không đơn thuần như vậy."
"Vậy còn có cái gì nữa?"
"Con thật sự không xem nó là Tiêu Đình chứ?" Mẹ Vương nghiêng mắt nhìn con trai mình: "Chiến Chiến lớn lên càng đẹp, khuôn mặt đó mà đặt trên người con gái, không kém nữ chính trên TV chút nào. Nhưng nó là con trai..."
"Là con trai thì sao ạ? Không phải là rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều cô gái khác sao?" Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng.
"Đó mới là vấn đề. Con cũng biết so sánh cậu ấy với con gái, vậy con coi cậu ấy là gì? Con gái hay đàn ông, Tiêu Đình hay Tiêu Chiến?" Mẹ Vương gay gắt nói.
"Con chỉ đang nói về ngoại hình của anh ấy thôi. Tính cách của anh ấy hoàn toàn khác với chị Đình Đình! Thích một người không phải chỉ thích vẻ bề ngoài, chẳng lẽ không phải tính cách quan trọng hơn sao?" Vương Nhất Bác vô cùng kiên định nhìn lại mẹ.
"Ý này của mẹ là không đồng ý cho con và Tiêu Chiến bên nhau?"
"Không hẳn." Mẹ Vương quay đầu tiếp tục xem TV, giọng điệu dịu đi một chút: "Mẹ thích Chiến Chiến, cũng thích Đình Đình. Năm đó con nói thích Đình Đình, chúng ta còn nói đùa sau này sẽ gả Đình Đình cho con, những người khác mẹ không biết, nhưng lúc đó mẹ liền nghĩ, nếu lớn lên con thật sự ở cùng Tiêu Đình, mẹ cảm thấy cũng rất tốt. Chỉ tiếc..."
"Khi bé là khi bé, cho dù chị Đình Đình còn ở đây, con chắc chắn cũng sẽ chọn Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác dừng lại: "Khi đó còn nhỏ, cảm thấy nên thích con gái, thậm chí cũng không biết thích cái gì. Bây giờ thì không, con biết rõ con thích ai, đối với Tiêu Chiến là tình cảm gì."
"Mẹ Chiến Chiến có đồng ý không?" Mẹ Vương vẫn không buông tha, trực tiếp dẫn dắt mẹ của Tiêu Chiến vào câu chuyện.
"Dì biết. Lúc trước con đã nói với dì rằng con thích Tiêu Chiến, chỉ có chuyện tụi con ở cùng nhau là con chưa nói cho dì biết." Vương Nhất Bác vốn định hai ngày tới sẽ gọi điện cho mẹ Tiêu.
"Mẹ không có ý kiến gì, chỉ cần Tiêu Chiến và mẹ cậu ấy đồng ý là được."
"Ồ." Phản ứng của Mẹ Vương đúng như dự đoán của Vương Nhất Bác.
"Con nhớ thường xuyên dẫn Chiến Chiến về cùng mẹ ăn cơm."
"Con biết rồi." Vương Nhất Bác biết mọi chuyện sẽ thế này nên trước đây cậu không vội đưa Tiêu Chiến về nhà.
"Mẹ vào bếp xem đồ ăn, khoảng nửa tiếng nữa ba con sẽ về, con xem thời gian rồi gọi Chiến Chiến dậy đi." Mẹ Vương nói xong liền đứng dậy đi về phía bếp.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại quay lại phòng ngủ chuẩn bị gọi Tiêu Chiến dậy, nhưng vừa ngồi xuống giường thì điện thoại vang lên. Cậu định ấn nghe, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, cậu vội vàng cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.
"Alo, dì." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng khép kín cửa phòng ngủ, đi đến sô pha ở cầu thang tầng hai, ngồi xuống tay vịn.
"Con đang bận à?" Tối hôm trước mẹ Tiêu gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, đã biết chuyện của hai người, hôm qua đã muốn gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng lại lo lắng hai người mới từ ngoại ô trở về thành phố, bà sợ làm phiền nên đến hôm nay mới gọi cho Vương Nhất Bác.
"Dạ không ạ, con về nhà bố mẹ con."
"À, Chiến Chiến đang ở quán đúng không?" Mẹ Tiêu thăm dò hỏi.
"Anh ấy cùng con về nhà bố mẹ con, anh ấy đang ngủ ạ." Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua phòng ngủ.
"Ah, uh. Đúng rồi, về lâu rồi nên đến thăm nhà con." Mẹ Tiêu ngập ngừng: "Hôm trước Chiến Chiến nói cho ta biết, Chiến Chiến và con..."
"Dạ, dì, con và anh ấy đang ở cùng nhau." Vương Nhất Bác thẳng thắn.
"Không biết bố mẹ con có đồng ý không..." Mẹ Tiêu có chút khó xử, sợ Vương Nhất Bác khó làm được, cũng sợ con trai mình chịu thiệt thòi.
"Con vừa mới nói chuyện với mẹ con. Bà ấy không có ý kiến gì còn bảo con thường xuyên đưa anh ấy về nhà ăn tối. Chính bà là người bảo con hỏi ý kiến của dì và chú ạ."
"Dì và ba Chiến Chiến không có ý kiến gì, chỉ cần Chiến Chiến thích là được." Con gái đã mất, con trai còn vì sơ suất của họ mà sinh bệnh, họ không dám mong đợi điều gì, chỉ cần con trai họ khỏe mạnh, vui vẻ là họ đã yên lòng.
"Cảm ơn dì." Vương Nhất Bác khẽ thở dài: "Còn có một chuyện nữa, con muốn thương lượng với dì một chút."
Vương Nhất Bác cau mày, không biết có nên sửa lại những ký ức lộn xộn của Tiêu Chiến hay không.
"Không biết con có thể giúp được anh ấy sắp xếp lại phần ký ức hỗn loạn kia không, con có nên tiếp tục đưa anh ấy đến bác sĩ tâm lý không ạ?"
"Thật ra dì và bố nó cũng đang cân nhắc chuyện này. Bọn ta cảm thấy nếu không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó thì không nhất thiết phải sửa lại." Nói đến chuyện này, giọng điệu của mẹ Tiêu vài phần buồn bã.
"Hiện tại xem như không có ảnh hưởng gì quá lớn ạ." Vương Nhất Bác mím môi: "Nhưng con cảm thấy anh ấy đặc biệt nhạy cảm và bi quan trong chuyện tình cảm, anh ấy luôn cảm thấy có lỗi khi nói về chị Đình Đình."
Mẹ Tiêu ở đầu dây bên kia không nói gì, lúc ấy khi bọn họ đưa ra quyết định này cũng nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ vì điều đó mà sinh ra cảm giác tội lỗi. Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, ảo giác của Tiêu Chiến càng ngày càng nghiêm trọng, trước khi xảy ra tai nạn, Tiêu Đình xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.
"Chị qua đời rõ ràng không phải lỗi của anh ấy, thời gian trôi qua, anh ấy sẽ càng cảm thấy tội lỗi hơn. Giống như lúc trước anh mặc đồ phụ nữ, hoá trang thành chị, tất cả đều là bởi vì anh ấy cảm thấy chính anh đã hại chết chị."
Vương Nhất Bác ban đầu còn chưa chú ý, nhưng bây giờ càng nói cậu càng cảm thấy phải sửa, nếu không Tiêu Chiến sẽluôn sống trong cảm giác tội lỗi với Tiêu Đình. Loại cảm giác tội lỗi này sẽ càng ngày càng tích tụ, cuối cùng một ngày nào đó những cảm giác tội lỗi này sẽ đè bẹp Tiêu Chiến, đến lúc đó mới đi trị liệu e càng khó khăn hơn.
"Chị vì sinh bệnh mà qua đời, không phải lỗi của Tiêu Chiến. Anh ấy vẫn cảm thấy chính mình là người đã khiến em gái mình trở nên như thế, cho nên sau khi chị ấy mất, anh không thể tiếp nhận được mới sinh ra ảo giác. Điều này chứng tỏ tất cả các vấn đề của Tiêu Chiến đều bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi."
"Không phải con đang trách dì và chú, con hiểu lúc đó quả không có lựa chọn nào khác. Nhưng mọi người lại tạo cho anh một loại áy náy mới. Nếu loại áy náy này không được giải quyết, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ gặp vấn đề khác."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Vương Nhất Bác nói ra những suy nghĩ trong lòng, cả người thoải mái không ít. Mà mẹ Tiêu ở đầu dây bên kia không lời nào.
"Nhất Bác, dì biết rồi. Tất cả đều làm theo lời con."
"Vương Nhất Bác..."
Giọng của mẹ Tiêu trong điện thoại và giọng của Tiêu Chiến phía sau cậu đồng thời vang lên. Vương Nhất Bác cầm điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt kinh ngạc.
"Em vừa nói gì?" Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang nói chuyện điện thoại với mẹ mình, nhưng anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
"Dì, con cúp máy trước." Vương Nhất Bác nói xong liền cúp điện thoại.
"Em vừa rồi nói, Tiêu Đình là vì bệnh mà qua đời?" Tiêu Chiến nhíu mày, ánh mắt trống rỗng nhìn Vương Nhất Bác, giống như đang nhìn thấu ký ức của chính mình.
"Tiêu Đình mất không có bệnh gì hết, em ấy rất khỏe mạnh." Tiêu Chiến như một đứa trẻ đã làm sai, đang cầu xin bố mẹ xác nhận.
"Anh à..." Vương Nhất Bác thở dài, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến đã nghe được, cậu sẽ không dùng lời nói dối khác để giấu đối phương nữa.
"Anh ngồi xuống trước đi." Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, dắt anh đi đến bên sô pha giống như đang dắt một con rối.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha đơn màu đỏ rượu, Vương Nhất Bác kéo một chiếc ghế gỗ đến ngồi trước mặt Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhìn anh.
"Thật ra chị Đình Đình không phải ngồi xe của anh mà qua đời." Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, nhiệt độ trên tay đối phương bắt đầu mất đi từng chút một. Nếu có thể, cậu rất muốn ôm Tiêu Chiến vào lòng, chậm rãi nói chuyện với anh.
"Năm đó khi nhà anh rời Bắc Thành ra nước ngoài, sức khoẻ chị Đình Đình đã rất tệ rồi." Vương Nhất Bác khẽ thở dài một hơi: "Sau khi phẫu thuật, lúc đầu chị Đình Đình trông khá hơn trước rất nhiều, nhưng không bao lâu sau sức khoẻ của chị chuyển xấu nhanh chóng, không có cách nào để tiếp tục phẫu thuật..."
Vương Nhất Bác đã nói đến nước này, không thể rõ ràng hơn nữa. Cuộc sống của Tiêu Đình đã dừng lại trước khi cô trưởng thành.
"Không thể nào!" Tiêu Chiến nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt lại lóe lên: "Lớn lên em ấy còn học đại học, yêu đương, còn từng uống rượu với anh, còn có..."
Tiêu Chiến càng nói vẻ mặt càng vặn vẹo, như thể có hai người sống trong cơ thể anh đang lôi kéo lẫn nhau.
"Thực xin lỗi, Tiêu Chiến..." Vẻ mặt của Vương Nhất Bác cũng không tốt hơn Tiêu Chiến bao nhiêu, cậu cảm thấy mình giống như một sát thủ, người "giết" Tiêu Đình là cậu.
"Những việc anh thấy như chị Đình Đình uống rượu, đi chơi với anh đều là ảo giác của anh. Anh nhớ chị ấy quá nhiều, cho nên..."
"Cho nên..." Nước mắt của Tiêu Chiến từ hốc mắt trượt ra, rơi thẳng xuống mu bàn tay của Vương Nhất Bác. Giống như trái tim của Tiêu Chiến đang rơi xuống vô cực, không ai có thể bắt được.
"Cho nên, hôm xảy ra tai nạn trên xe chỉ có một mình anh?"
"Không ai chết, không ai cho anh giác mạc......"
"Bố mẹ đã nói dối anh ..."
"Ngay cả em cũng vậy..."
Tiêu Chiến ngước mắt lên, dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác:
"Em... cũng đang nói dối anh sao?"
_____
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro