Chương 25
25
Thời tiết nóng nực, lều tuy thông gió nhưng cũng không thoải mái bằng ngủ trong phòng máy lạnh. Vương Nhất Bác như một cái lò sưởi bên cạnh Tiêu Chiến, khiến anh ngủ rất không yên. Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy trên người mát mẻ hơn một chút mới chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại trời đã mờ tối.
Người bên cạnh không biết đi đâu, bên chân đặt một cái quạt nhỏ cầm tay màu đen. Mặc dù cây quạt không cao còn rất nhỏ nhưng sức gió rất lớn.
Tiêu Chiến ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ căn lều. Sắc trời đã tối đi rất nhiều, mặt trời hẳn là đã rơi xuống dưới đường chân trời, anh vậy mà ngủ một giấc ít nhất bốn năm tiếng đồng hồ. Anh nhìn qua thời gian trên điện thoại, chính mình cũng bất ngờ. Có lẽ do trước đó ngủ không yên, nên Vương Nhất Bác mang quạt nhỏ đến, anh mới ngủ tương đối thoải mái.
Tiêu Chiến mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng quần short màu xanh đậm mở cửa lều. Mặt trời đã lặn, ở những nơi như thế này khiến con người ta thấy thoải mái hơn so với những đêm trong thành phố.
Tiêu Chiến nhớ ra hôm nay là thứ sáu, ở 37,2°C hiện tại chính là thời gian bận rộn nhất, nhưng có thêm Hứa Giai Giai, bốn người cũng sẽ không quá mức bận rộn, anh bấm số gọi cho Trần Tầm.
"Nghe anh..." Trần Tầm nhận điện thoại, còn đang nói gì đó với Vương Thiến Thiến.
"Có nhiều khách không? Cậu đang bận à?" Tiêu Chiến ngồi ở cửa, kẹp điện thoại vào giữa hai chân, mang giày vải vào.
"Khách khá nhiều, chúng tôi đang bận lắm, anh chơi vui vẻ đi." Trần Tầm vội nói, xong liền bận việc khác.
"Thiến Thiến ổn không? Đừng quá khắt khe với cô bé." Tiêu Chiến hơi ngại khi để Vương Thiến Thiến hỗ trợ. "Đừng làm cô bé mệt mỏi quá."
"Ôi chao, anh đừng bận tâm. Tôi đang bận lắm."
Điện thoại bị cúp cái rụp, Tiêu Chiến bối rối nhìn màn hình điện thoại.
"Anh tỉnh rồi à?" Vương Nhất Bác cầm ly nước cam đi về phía anh.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế trước cửa lều nhìn Vương Nhất Bác đi đến gần mình, khom lưng đặt nước cam lên bàn tròn nhỏ bên cạnh.
"Sao không gọi anh dậy? Để anh ngủ lâu quá. Bạn em chắc nghĩ anh kỳ lắm hả?" Tiêu Chiến nhấp một ngụm nước cam, anh chưa bao giờ thất lễ với người ngoài như vậy.
"Kỳ cái gì?" Vương Nhất Bác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thả cả người vào trong ghế, ngẩng đầu nhìn ánh sao nhàn nhạt trên bầu trời.
"Đều là bạn bè cả, cũng không phải mang anh đến bàn chuyện làm ăn."
"Bàn chuyện làm ăn cũng nên mang theo một cô gái xinh đẹp mới đúng, dẫn anh làm cái gì?" Tiêu Chiến nhấp một ngụm nước cam lạnh như băng: "Anh không biết uống rượu, không biết giao tiếp, không thể giúp em ghi thêm điểm."
"Không cần anh uống rượu, càng không cần anh giao tiếp. Chỉ cần ở bên cạnh là em đã cảm thấy thoải mái rồi, đó không phải ghi điểm thì là gì." Vương Nhất Bác không biết xấu hổ nhìn người bên cạnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào một ngôi sao trên trời đang càng lúc càng sáng, len lén cười. Cậu bé ngày nào nay đã trưởng thành còn biết nói những lời đầy tình cảm.
"Vương Nhất Bác, em có hối hận không?" Tiêu Chiến cũng ngẩng đầu, kỳ thật anh đang đói nhưng không nỡ đứng dậy vì luyến tiếc khoảnh khắc cùng Vương Nhất Bác ngồi ngắm sao với nhau như thế này.
"Hối hận điều gì?"
"Nếu em phát hiện anh không tốt như con gái, em có hối hận không?" Tiêu Chiến cố gắng hỏi một cách hết sức tự nhiên, nhưng tay đã nắm chặt ống quần.
"Sao có thể." Vương Nhất Bác sững sờ vài giây mới hiểu được ý của Tiêu Chiến, cậu đứng lên, ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến.
"Nếu em nói trong lòng em anh chính là tốt nhất, anh nhất định sẽ buồn nôn."
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười, anh cũng cười theo. Vương Nhất Bác ngồi xổm trước mặt anh như một con cún lớn, nhịn không được muốn đưa tay gãi cằm đối phương, xoa xoa mái tóc đã dài của Vương Nhất Bác.
"Nhưng em thực sự cảm thấy như vậy." Vương Nhất Bác đưa tay lên nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến đặt trên đùi: "Trong lòng em, anh là duy nhất, cho dù có người giống anh như đúc, cũng không phải là anh. Không lẽ..."
"Không lẽ cái gì?" Tiêu Chiến truy hỏi.
"Không lẽ trên thế giới này nếu có người rất giống em, anh cũng sẽ xem người ta là em sao?"
"Chắc chắn là không rồi, cho dù ngoại hình giống nhau nhưng tính cách, kinh nghiệm sống và ký ức lại hoàn toàn khácnhau." Tiêu Chiến rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát: "Sẽ không bao giờ có người giống như em được."
Diện mạo, vóc dáng, kinh nghiệm, tính cách và những trải nghiệm khác nhau trong quá khứ của người trước mặt mới tạo thành một Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến thích, nếu thiếu đi một trong những thứ này, đều không phải là Vương Nhất Bác. Trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ có thể là Vương Nhất Bác chứ không phải ai khác, và ai cũng không thể là Vương Nhất Bác.
"Đối với em anh cũng vậy. Anh chính là anh, không phải Tiêu Đình, cũng không phải ai khác." Vương Nhất Bác đột nhiên tràn đầy hy vọng, cậu luôn cảm thấy đêm nay Tiêu Chiến nhất định sẽ đồng ý cậu.
"Anh à... Anh có thể tin tưởng em một lần được không?"
Tiêu Chiến cắn môi dưới nhìn thanh niên trước mặt, nếu là trước kia, thậm chí là đêm hôm qua, anh cũng sẽ không chút do dự mà từ chối. Nhưng hiện tại trăng đã lên, ánh đèn trong doanh trại chiếu lên mặt Vương Nhất Bác, anh lặng lẽ giả vờ để lại lý trí trong nội thành, chỉ mang theo một trái tim thích Vương Nhất Bác cùng cậu đến nơi này. Ánh trăng rọi vào tim anh, giống như phát hiện ra một vết nứt, vì thế tình yêu anh dành cho Vương Nhất Bác nhanh chóng chiếm trọn trái tim anh.
"Thích thì có thời hạn sử dụng." Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia buồn bã, anh cũng biết mình quá bi quan trong chuyện tình cảm. Nhưng anh hiểu rằng để đi đến bước này, anh phải hoàn toàn giao trái tim của mình cho Vương Nhất Bác, và anh càng hiểu rằng một khi đã giao ra thì không dễ gì lấy lại được.
"Vậy... Em sẽ cố gắng để anh thích em lâu hơn."
Tiêu Chiến chớp mắt với Vương Nhất Bác, anh biết dù anh có nói gì thì cậu bé trước mặt cũng sẽ thuyết phục được anh. Anh chỉ muốn nói những lời này trước mặt cậu, tình yêu là cảm xúc, trước khi đảo điên vì tình, anh muốn giữ lại một chút lý trí.
"Muốn yêu em không, anh trai?" Vương Nhất Bác ngước mắt lên, tràn đầy chờ mong nhìn Tiêu Chiến.
"Ôi, sao lại giống cún con thế này." Tiêu Chiến nhịn không được, đưa tay xoa xoa mái tóc của Vương Nhất Bác.
"Không phải anh thích mèo sao? Sao còn thích chó?" Vương Nhất Bác giả vờ tránh tay Tiêu Chiến: "Anh trai tấm lòng bao la như vậy sao?"
"Anh thích mèo." Tiêu Chiến nhịn cười, nhẹ nhàng cúi người xuống, chủ động hôn lên môi Vương Nhất Bác: "Chỉ thích một con cún con là em."
"Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến vừa định đứng dậy thì người trước mặt liền kéo cổ áo anh: "Anh, yêu nhé?"
Vương Nhất Bác cười xấu xa: "Nhặt em về nhà đi, như lúc trước anh nhặt Tiểu Hoa vậy."
Tiêu Chiến ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi Vương Nhất Bác đã bị cậu hôn lên môi. Tư thế hôn quá khó chịu nhưng nếu cóai đó ở bên cạnh chụp ảnh thì nó vẫn đẹp.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Ánh trăng như xuyên thấu trái tim Tiêu Chiến, mềm mại bao bọc lấy anh.
Khắp nơi đều là ánh trăng, nhưng ánh trăng của Tiêu Chiến chỉ có một.
Vương Nhất Bác luồn tay vào trong từ vạt áo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt mềm mại bên eo Tiêu Chiến. Khi Tiêu Chiến còn giả là Tiêu Đình, Vương Nhất Bác đã phát hiện eo là nơi nhạy cảm nhất của Tiêu Chiến. Chỉ cần tay cậu lướt qua, cả người Tiêu Chiến sẽ mất đi năng lực giãy dụa, hóa thành một dòng nước xuân, ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu.
"Em còn chưa nói, làm sao em biết Tiểu Hoa là anh nhặt về?" Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, anh đói bụng rồi, nếu tiếp tục hôn Vương Nhất Bác như thế này, không biết khi nào mới được ăn.
"Vừa đi vừa nói."
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đứng lên: "Anh đói rồi à?"
"Không đói mới lạ, buổi sáng trước khi ra ngoài anh chỉ ăn chút bánh mì thôi." Tiêu Chiến cầm ly nước cam mà Vương Nhất Bác đưa cho anh: "Lúc anh nhặt Tiểu Hoa, em ở gần đó sao?"
"Anh à, sao anh ngây thơ thế?" Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến: "Tiểu Hoa dính em như vậy, anh không nghĩ gì sao?"
"Không, Tiểu Hoa không thể sống lâu như vậy được, hay Tiểu Hoa bây giờ là con của Tiểu Hoa trước kia? Nói mới thấy nó rất giống nha." Tiêu Chiến nhớ lại lúc anh nhặt được Tiểu Hoa: "Hình như anh nhặt được Tiểu Hoa gần trung tâm thương mại, sau khi nhặt được, thì anh nhận được tờ rơi quảng cáo cho thuê mặt bằng của trung tâm thương mại. Vậy..."
Tiêu Chiến vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Cho nên lúc ấy là em đã gặp anh rồi?!"
"Em đã từng nói là lúc anh về nước, em đã gặp anh." Vương Nhất Bác cười khúc khích.
"Sao em biết anh về nước? Nhìn thấy anh ở sân bay sao không chào hỏi? Ở trung tâm thương mại cũng vậy, sao em lại trốn anh?"
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nhất định sẽ hỏi, cậu đã sớm chuẩn bị lý do: "Tin anh về nước là mẹ anh nói với em. Việc em gặp anh ở trung tâm thương mại là trùng hợp. Em không chào hỏi anh là vì em không dám, em sợ anh quên emrồi."
"Sao mẹ anh có thể liên lạc được với em?" Tiêu Chiến hỏi ngược lại.
"Ăn trước đi."
Tiêu Chiến quay đầu mới nhìn thấy hai người đã đi đến trước bàn của mọi người, anh nhanh chóng nở nụ cười theo thói quen, thừa dịp mọi người không phát hiện, anh rút tay mình ra khỏi tay Vương Nhất Bác.
"Xin lỗi mọi người, buổi trưa tôi hơi mệt nên ngủ quên. Thật sự ngại quá, cũng không giúp được gì."
"Không việc gì, bít tết và món tráng miệng anh Tiêu mang đến hương vị siêu ngon, còn có cá anh vớt được. Họ cho chúng ta thêm mấy món nữa." Tiền Đa Đa vẫy tay Tiêu Chiến, tự mình đứng lên nhường chỗ cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
"Học trưởng, ra ngoài chơi là để thư giãn mà, đi với chúng tôi không cần khách khí, cũng không cần câu nệ, cứ thoải mái." Bàng Tiểu Bạch tìm một ly sạch rót cho Tiêu Chiến một ly vang đỏ rồi đặt trước mặt anh.
"Anh nếm thử sản phẩm mới từ nhà máy rượu của nhà Lý Mộc Tử đi, hôm nay mang đến cho chúng ta uống thử."
"Đúng rồi, không phải anh Tiêu kinh doanh ăn uống sao? Hẳn là hiểu rõ hơn mấy tên này." Lý Mộc Tử ngồi thẳng người, đầy mong đợi nhìn Tiêu Chiến.
"Tôi chỉ mở quán cà phê, không biết nhiều về rượu đâu, cà phê thì có biết chút." Tiêu Chiến ngại ngùng nở nụ cười.
"Không việc gì, không việc gì, anh có thể dùng thử để cảm nhận, nếu thích tôi bảo Nhất Bác gửi cho anh mấy thùng để trong quán, anh để bán cũng được, cho khách dùng thử cũng được."
Tuy Tiêu Chiến không bán rượu nhưng cũng biết một chút về rượu vang đỏ. Hình như anh đã nghe nói qua nhãn hiệu nhà máy rượu nhà Lý Mộc Tử, nó không phải là thương hiệu trong nước, có lẽ là thu mua lại từ một hãng rượu và được xem là hàng trung cấp. Bất quá sản nghiệp của đám công tử ngồi ở đây có lẽ không chỉ có một, như nhà Vương Nhất Bác, ban đầu chỉ tham gia vào bất động sản, hiện tại còn có trung tâm thương mại, bán lẻ, công nghiệp khoa học kỹ thuật. Tài sản của người giàu sẽ không bao giờ cất trong một túi mà phải được phân bổ trong các lĩnh vực khác nhau.
"Tôi cũng đâu phải không biết xấu hổ." Không làm thì sao được hưởng lộc, mặc kệ đối phương có quan tâm đến một hai thùng rượu vang đỏ hay không, nhưng trong khoảng thời gian này Tiêu Chiến là người làm ăn, đương nhiên hiểu được người làm ăn làm cái gì cũng cần chú ý đến hồi báo.
"Vậy tôi mua hai thùng để trong quán."
"Học trưởng, cứ lấy đi. Chúng tôi có một quy tắc, ngồi ở đây thì không được nói chuyện tiền bạc." Bàng Tiểu Bạch nhắc nhở Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đối phương khẽ gật đầu với anh.
"Vậy được, cám ơn, cảm ơn." Tiêu Chiến liên tục nói cảm ơn Lý Mộc Tử.
"Tôi nghe Bàng Tiểu Bạch nói quán của anh Tiêu nằm trong trung tâm thương mại của Nhất Bác. Tôi đến đó rất nhiều nhưng không để ý. Lần sau nhất định phải đến thử, tên quán là gì nhỉ?" Lý Mộc Tử cầm ly rượu lên, từ xa nâng ly ý mờiTiêu Chiến.
Tiêu Chiến vội vàng cầm ly lên, cũng nhìn Lý Mộc Tử nâng ly. Có qua lại mới có thể trở thành bạn bè, người lớn đều hiểu đạo lý này.
"Gọi là '37,2°C'."
"Cái tên thật đặc biệt." Một cô gái khác ngồi đối diện Tiêu Chiến nghiêng người về phía trước, hất cằm tò mò nhìn Tiêu Chiến: "Chắc chắn là có câu chuyện đằng sau đúng không? Nói nghe một chút đi anhTiêu, khúc nào bất tiện anh có thể cho qua."
"Thật ra cũng không phải chuyện gì đặc biệt." Tiêu Chiến nói xong mím môi nhìn trộm Vương Nhất Bác, thế nhưng với đôi mắt to của anh nhìn trộm liền bị người đối diện nhìn thấy rõ ràng.
"Câu chuyện có liên quan đến Nhất Bác không?" Cô gái hỏi thẳng.
"Hả? Không có, không có..." Tiêu Chiến vội vàng xua tay. Dù anh lớn tuổi hơn những người ở đây, nhưng về mặt tình cảm nhất định là người đơn thuần nhất.
"Trước đây tôi từng đọc một câu trong một cuốn sách. 'Nhiệt độ bình thường của cơ thể con người là 37°C, nhiệt độ cơ thể khi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ tăng 0,2°C'."
"Wow... Thật lãng mạn~" Một cô gái khác nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt lấp lánh. Trên thế giới này, bất kể là tiểu thư nhà giàu hay con gái con nhà bình thường đều có ước mơ được yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đời này mặc kệ có thể thực hiện hay không, bốn chữ "nhất kiến chung tình" này đủ để khiến họ phải nhớ thật lâu.
Vương Nhất Bác cảnh giác vẫy vẫy tay giữa hai người.
"Có chủ rồi, đừng phóng điện nữa." Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng nói.
"Này, anh Tiêu nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên." Tiền Đa Đa nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn Vương Nhất Bác: "Nhất Bác nói có chủ rồi, vậy anh Tiêu và Nhất Bác là nhất kiến chung tình sao?"
"Tôi nhớ rõ cậu từng nói các người đã quen nhau khi còn bé đúng không? Lúc đó là đã thích rồi à? Mẹ kiếp, được rồi! Nhất Bác! Cậu cũng dậy thì sớm quá rồi!"
Tiền Đa Đa nói xong, Bàng Tiểu Bạch nhìn Tiêu Chiến: "Học trưởng đừng để ý, bọn tôi ở cùng một chỗ là nói chuyện hơi bậy, cái gì cũng nói."
"Đúng, đúng, đúng, không có ý gì khác." Tiền Đa Đa phụ họa nói.
"Không sao." Tiêu Chiến xấu hổ lắc đầu: "Nhất Bác lúc đó còn chưa thích tôi."
Anh muốn nói Vương Nhất Bác khi còn bé thích em gái anh. Mặc dù anh vừa mới đồng ý hẹn hò với Vương Nhất Bác, nhưng sự thật là Tiêu Đình vẫn ở giữa hai người bọn họ.
"Cậu mới dậy thì sớm. Ai lúc tám chín tuổi làm gì có suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn chơi cả ngày chứ?" Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, chỉ từ cái nhíu mày nhẹ của đối phương, cậu liền biết Tiêu Chiến nhất định lại suy nghĩ nhiều.
Mẹ Tiêu có nói, sau khi Tiêu Chiến gặp vấn đề về tâm thần, anh trở nên đặc biệt nhạy cảm. Mãi đến năm ngoái khi bọn họ dựng lên vở kịch về sự ra đi của Tiêu Đình, Tiêu Chiến mới dần khá hơn, nhưng về mặt tình cảm anh vẫn nhạy cảm và có phần tự ti.
"Khi còn bé, tôi đã thích đi theo anh ấy chơi đùa. Đây cũng là một loại thích." Vương Nhất Bác lén lút nắm tay Tiêu Chiến dưới gầm bàn: "Sau khi anh ấy về nước, gặp lại anh ấy một lần nữa, xem như là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Yo yo yo. Đây là lần đầu tiên sếp Vương bày chúng ta tỏ bày tình cảm của mình đó nha, đây gọi là mượn người thổ lộ với người đó."
Tất cả mọi người đều ồn ào, Tiêu Chiến biết mọi người đều có ý tốt, muốn anh mau chóng thả lỏng và hoà nhập với mọi người. Nhưng anh thực sự không quen việc bị người khác trêu chọc chuyện tình cảm. Anh len lén nhéo tay Vương Nhất Bác, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái.
"Đau..." Vương Nhất Bác kề sát lỗ tai Tiêu Chiến nhỏ giọng ai oán.
Tiêu Chiến không nói gì, mọi người bắt đầu nói chuyện khác, thấy không có ai chú ý đến bọn họ nữa, anh nhẹ nhàng sờ vào chỗ vừa rồi nhéo Vương Nhất Bác.
"Anh đừng giận, bọn họ không có ý gì đâu."
Môi Vương Nhất Bác dán lên lỗ tai Tiêu Chiến, anh cẩn thận nhìn lướt qua mọi người ngồi trong bàn, mỗi người đều đang nói chuyện riêng của mình, có người còn thì thầm với nhau, không ai để ý đến bọn họ. Lúc này anh mới nhẹ nhõm.
"Anh biết." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Chỉ là... Chỉ là..."
"Chỉ là anh của em xấu hổ thôi phải không?" Vương Nhất Bác cười khẽ, hơi thở phà lên tai Tiêu Chiến: "Bọn họ nói không sai, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là đã thích em rồi."
"Khi đó anh mới mười lăm tuổi, sao có thể thích một nhóc con chưa tới mười tuổi chứ?" Tiêu Chiến lườm cậu.
Nhất kiến chung tình không chỉ lãng mạn đối với các cô gái mà đối với anh cũng vậy. Lần đầu tiên đọc những lời này trong sách, Tiêu Chiến không biết làm sao liền nhớ đến mùa hè nóng rát năm đó, lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh còn tưởng mình bị say nắng, nhưng nghĩ lại, có phải là vì nhiệt độ cơ thể tăng lên 0,2°C khiến anh cảm thấy không thoải mái hay không. Chỉ là những điều này đều không thể kiểm chứng.
Khi chọn tên cho quán cà phê, anh không có lựa chọn nào khác, thế là trực tiếp gửi "37,2°C" cho bên thiết kế.
"Có thể không..." Vương Nhất Bác lại gần Tiêu Chiến hơn một chút: "Anh có nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể của một người sau khi gặp người khác sẽ luôn là 37,2°C không?"
"Sao có thể chứ." Tiêu Chiến dừng một chút: "Chắc chắn là sức khoẻ người đó có vấn đề!"
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác muốn nói gì: "Mọi xúc cảm nồng nàn đều có ngày dịu xuống. Tựa như mùa hè sẽ qua đi, nỗi nhớ Tiêu Đình cũng sẽ phai nhạt dần."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi nói: "Như việc sau khi em không viết thư cho anh nữa thì em sẽ không còn nghĩ đến anh nữa."
"Không phải em không nhớ anh..." Vương Nhất Bác cảm thấy áy náy, quả thật trong những năm sau đó cậu đã dần quên Tiêu Chiến. Khi gặp lại Tiêu Chiến, cậu mới phát hiện đó không phải là thực sự quên, mà là cậu đã đặt Tiêu Chiến vào một ngăn nhỏ trong trái tim mình, chỉ cần Tiêu Chiến mở chiếc hộp kia ra, tất cả ký ức lại trở nên sống động, cùng với nụ cười của Tiêu Chiến.
"Em chỉ đặt anh ở nơi quan trọng nhất trong trái tim em thôi."
"Lặng lẽ đợi anh đến mở ra."
Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác vì anh cũng vậy.
"Sau khi trở về, cho anh xem những lá thư em viết cho anh đi."
_____
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro