Chương 23
23
"Thế nào? Môi trường ở đây được không?" Bàng Tiểu Bạch lợi dụng Vương Nhất Bác đang dựng lều trại, đặc biệt lân la đến bắt chuyện với Tiêu Chiến.
"Không tệ, tôi còn tưởng có rất nhiều người. Phong cảnh cũng tốt, tôi không biết ngoại ô của Bắc Thành lại có nơi như vậy." Đã rất lâu Tiêu Chiến chưa rời thành phố đến một nơi như thế này. Anh hít một hơi thật sâu, như muốn đào thải hết không khí cũ ra khỏi phổi và thay bằng những "chất dinh dưỡng" mới.
"Anh đã ở nước ngoài nhiều năm rồi." Bàng Tiểu Bạch đứng cạnh Tiêu Chiến, cũng hít sâu một hơi: "Nhất Bác đã nói với tôi, anh đã ra nước ngoài sinh sống từ khá nhỏ."
"Cậu ấy đã kể với mọi người về tôi à?" Tiêu Chiến không quá ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác nhắc đến mình với bạn bè, anh muốn biết Vương Nhất Bác nói gì về anh.
"Ừm. Lúc còn đi học tôi còn thấy cậu ấy viết thư cho anh." Bàng Tiểu Bạch dường như đang nhớ lại.
"Viết thư?" Tiêu Chiến khẽ nhíu mày: "Tôi chưa từng nhận được."
"Không thể nào chứ." Bàng Tiểu Bạch quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến: "Cậu ấy gần như cứ nửa tháng là viết một lá. Khi đó Nhất Bác ngồi ở vị trí cửa sổ, cậu ấy luôn chọn một ngày mưa để viết thư cho anh."
Bàng Tiểu Bạch đột nhiên nở nụ cười: "Tôi cứ tưởng cậu ấy là nhà thơ nữa cơ, đến ngày mưa sẽ dâng tràn cảm xúc. Không ngờ là đang viết thư cho anh."
"Tại sao nhất định phải vào ngày mưa?" Tiêu Chiến cũng không hiểu lắm.
"Cậu ấy nói thích những ngày mưa." Bàng Tiểu Bạch nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rũ mắt suy nghĩ một lúc mới nhận ra, hình như anh đã từng nói với Vương Nhất Bác rằng anh thích trời mưa, cả thế giới vừa hỗn loạn vừa phiền não như bị cuốn trôi sạch sẽ, thế giới sẽ được tái sinh, bản thân cũng sẽ có năng lượng mới.
"Nhưng thật sự tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ lá thư nào." Tiêu Chiến từng vô cùng mong chờ nhận được thư của Vương Nhất Bác, nhưng không biết vì lý do gì, cho tới bây giờ anh chưa từng nhận được. Rõ ràng khi anh vừa ra nước ngoài đã viết thư nói cho cậu biết địa chỉ của mình.
"Tôi cũng không rõ." Bàng Tiểu Bạch cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: "Tôi nhớ hình như tôi đã từng hỏi cậu ấy có nhận được hồi âm của anh không. Cậu ấy cũng nói không. Có lẽ địa chỉ sai? Lúc ấy Tiền Đa Đa còn mắng cậu ấy, không nhận được hồi âm thì còn viết làm gì."
"Cậu ấy cũng không nói gì."
Tiêu Chiến dường như có thể tưởng tượng được bộ dáng của Vương Nhất Bác khi còn là thiếu niên, tủi lòng cúi đầu, hai má phồng lên vì tức giận, vừa mong chờ vừa tức giận.
"Hình như cậu ấy rất thích anh." Bàng Tiểu Bạch nhìn Tiêu chiến nhíu mày, không khỏi muốn an ủi anh.
Tiêu Chiến chính là như vậy, thoáng có chút không vui, người bên cạnh sẽ nghĩ cách để lông mày anh giãn ra. Rõ ràng lúc còn nhỏ, anh giống như người đứng phía sau Tiêu Đình, chỉ cần mọi người nhìn thấy Tiêu Đình, họ sẽ không chú ý đến anh nữa. Bắt đầu từ khi nào, hình như sau khi Tiêu Đình mất, anh mới một lần nữa chiếm được ánh mắt của những người xung quanh.
Tiêu Chiến cười nhẹ, nói: "Không nói chuyện này nữa, còn cậu thì sao? Bạn bè nhiều năm với Vương Nhất Bác như vậy, chắc chắn quan hệ của hai người đặc biệt tốt."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn mười mấy người ở xa xa: "Đây đều là bạn bè cùng chơi với nhau từ cấp hai đến giờ à? Thật ghen tị!"
Tiêu Chiến từ đáy lòng hâm mộ, thậm chí có phần ghen tị. Sau khi anh rời khỏi Bắc Thành, người bạn tốt nhất của anh hình như chỉ có Tiêu Đình, anh vốn tưởng rằng chỉ cần mình học tập tốt thì dù ra nước ngoài cũng sẽ được mọi người chào đón. Nhưng khi anh thật sự bước vào trường học ở nước ngoài, anh mới phát hiện mình bị các bạn học cô lập.
Anh không phải là người yếu đuối, không để người khác bắt nạt mình, trong suốt ba năm trung học mọi người chỉ đơn giản là cô lập anh thay vì bắt nạt anh như một người bạn cùng lớp người Việt Nam. Sau này, khi vào đại học, sự khác biệt càng trở nên rõ ràng hơn. Anh không có người bạn nào đặc biệt tốt, hầu hết chỉ là bạn học bình thường.
Bây giờ biết sau khi mình rời đi, Vương Nhất Bác có nhiều anh em tốt như vậy, anh lại có phần ghen tị. Hoá ra sự xuất hiện của anh trong thế giới của Vương Nhất Bác hơn một năm chẳng là gì cả, những người này ai cũng ở bên cạnh Vương Nhất Bác lâu hơn anh.
"Cũng không phải. Chỉ có tôi và Tiền Đô Đô là bạn cùng lớp từ cấp hai với Nhất Bác thôi." Bàng Tiểu Bạch dừng lại một chút: "Những người khác là bạn của tôi và của Đô Đô, mỗi lần chúng tôi tụ tập, chúng tôi hay mang theo những người bạn mới, dần dần chúng tôi trở thành bạn chung của nhau."
Tiêu Chiến hiểu ra, con nhà giàu từ nhỏ đã hiểu rằng các mối quan hệ chính là tài nguyên của bọn họ. So với người như mình, Vương Nhất Bác sống vô tư hơn, nhìn thế nào cũng không giống người của một thế giới.
"Đây không phải là tôi biết anh sao?" Bàng Tiểu Bạch nhìn Tiêu Chiến.
"Hả, tôi tính là cái gì chứ." Tiêu Chiến ngại ngùng lắc đầu, so với những người đó, anh không có tiền, cũng không có quan hệ, lại càng không có sở thích chung với bọn họ.
"Tôi kết bạn dựa trên sự quen biết. Kinh doanh thì kinh doanh, chúng tôi đều chơi với nhau ít nhất hai ba năm rồi, có thể cùng nhau đi cắm trại thì không chỉ là bạn bè kinh doanh." Bàng Tiểu Bạch rất hiểu chuyện: "Chỉ là môi trường sống từ nhỏ của chúng tôi đều là những người này."
"Anh Tiêu, anh học kinh tế thị trường ở nước ngoài sao?" Bàng Tiểu Bạch thay đổi chủ đề.
"Không có, chắc chắn cậu sẽ không đoán được chuyên ngành tôi đã học đâu." Tiêu Chiến hồi tưởng lại cuộc sống của mình ở nước ngoài như thể nó đã trôi qua từ kiếp trước, ai có thể biết bàn tay từng cầm dao mổ bây giờ cầm dao làm bếp và cầm chảo.
"Anh nói như vậy nghĩa là có sự tương phản rất lớn, không phải kinh tế, vậy thì là học y hay luật sư?"
"Lợi hại vậy!" Bàng Tiểu Bạch là người đầu tiên đoán được Tiêu Chiến học chuyên ngành gì trong vòng ba lần đoán: "Tôi học y."
"A, đồng môn." Bàng Tiểu Bạch đưa tay về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vội vàng nắm tay "đồng môn", khó hiểu nhìn đối phương.
"Nghề nghiệp chính của gia đình tôi là nghiên cứu và phát triển dược phẩm." Bàng Tiểu Bạch nheo mắt nhìn núi non xa xa: "Tôi học chuyên ngành nghiên cứu và phát triển dược phẩm ở Đức."
"Đức?" Tiêu Chiến nhớ tới trường học của mình: "Không phải là Đại học Heidelberg chứ?"
"Sao anh biết?" Đến lượt Bàng Tiểu Bạch kinh ngạc: "Không lẽ..."
"Ừm, tôi tốt nghiệp trường đó." Tiêu Chiến không ngờ gặp được một cựu sinh viên chung trường: "Một trong những trường y khoa tốt nhất ở Đức, hoàn cảnh gia đình cậu sẽ không cho cậu vào một môi trường bình thường đâu."
"Tuyệt vời! Học trưởng, quả là học bá!"
"Không có, tôi học cấp ba ở châu Âu, nên thi vào trường đó cũng không tính là quá khó." Tiêu Chiến ngoài miệng nói như thế nhưng muốn vào trường y tốt cũng không phải dễ dàng. Khi người khác đang chơi, anh không đọc sách thì cũng thực hành xã hội để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ở trường y, anh ngủ không quá năm tiếng mỗi ngày trong suốt một tháng. Ngay cả khi anh xin nghỉ, mẹ Tiêu cũng cảm thấy đáng tiếc thay anh. Nhưng anh không cảm thấy như vậy, quá trình luôn quan trọng hơn kết quả.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã đi đến phía sau hai người, cách đó không xa nghe Bàng Tiểu Bạch gọi Tiêu Chiến là học trưởng, hai người còn cười rất vui vẻ.
"Xong chưa?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Tàm tạm rồi, chuẩn bị đi lấy hành lý." Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, vai cậu tự nhiên kề vào vai Tiêu Chiến.
"Nhất Bác, tôi với học trưởng học cùng một trường đại học." Bàng Tiểu Bạch cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vương Nhất Bác.
"Đại học Heidelberg?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi.
"Ừm." Vương Nhất Bác chưa từng hỏi, Tiêu Chiến cũng chưa từng nói, anh và Vương Nhất Bác thật sự không hiểu rõ nhau lắm.
"Không phải đi lấy hành lý sao?"
"Ừm bây giờ đi."
"Tiểu Bạch." Tiêu Chiến nhìn Bàng Tiểu Bạch: "Tôi đi lấy đồ trước, nói chuyện sau nhé."
"Được, tôi cũng đi lấy."
Vương Nhất Bác giữ vạt áo Tiêu Chiến, kéo anh đi về phía bãi đỗ xe.
"Sao gọi nhau thân thiết vậy?" Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Anh chỉ gọi em là Vương Nhất Bác."
"Vậy muốn tôi gọi cậu là gì?" Tiêu Chiến rút vạt áo ra khỏi tay Vương Nhất Bác.
"Anh tự nghĩ đi." Vương Nhất Bác rõ ràng không có tâm trạng. Bàng Tiểu Bạch là kiểu người nam nữ đều được, rõ ràng hắn thích Tiêu Chiến còn muốn cậu giới thiệu Tiêu Đình cho mình.
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nắm cánh tay người bên cạnh: "Cậu đã viết rất nhiều thư cho Tiêu Đình sao?"
Người trước mặt rõ ràng cứng đờ: "Bàng Tiểu Bạch cái miệng to này."
"Không phải viết cho chị Đình." Vương Nhất Bác quay lại nhìn Tiêu Chiến: "Em muốn gửi cho anh nhưng em không có địa chỉ."
"Tôi vừa ra nước ngoài đã gửi thư cho cậu, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ lá thư nào của cậu, tôi tưởng cậu đã quên..." Tiêu Chiến bĩu môi, nhớ tới những ngày ngày nào cũng chờ thư hồi âm liền cảm thấy tủi thân.
"Em không nhận được." Vương Nhất Bác nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ rằng thư Tiêu Chiến gửi cho cậu bị thất lạc.
"Anh không nghĩ có thể em không nhận được sao? Sao anh không gửi thêm vài lá thư nữa?"
Tiêu Chiến ảo não buông cánh tay Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác nói đúng, tại sao anh không gửi thêm? Tiêu Chiến rũ mắt, lướt qua Vương Nhất Bác tiếp tục đi về phía trước: "Không có duyên, cần gì phải cưỡng cầu."
"Vậy có duyên với ai? Bàng Tiểu Bạch sao?" Vương Nhất Bác cũng khó chịu, cậu viết rất nhiều thư, từ tiểu học viết đến trung học cơ sở, viết rất nhiều năm, cậu luôn mong một ngày nhận được địa chỉ của Tiêu Chiến, sẽ mang những lá thư này gửi hết cho anh.
Lúc tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu biết mình sẽ không bao giờ nhận được thư của Tiêu Chiến nữa, nên cậu không viết nữa, mang những lá thư đó khóa lại trong rương.
Ai mà biết được, người đưa thư làm thất lạc một phong thư, khiến cậu và Tiêu Chiến mất liên lạc nhiều năm như vậy.
Tiêu Chiến cắn răng: "Đúng vậy, cậu ấy là cựu sinh viên cùng trường đầu tiên tôi gặp sau khi về nước, chẳng phải là có duyên sao?"
Vương Nhất Bác cúi đầu đi theo sau Tiêu Chiến, xem ra Bàng Tiểu Bạch quả thực rất có duyên với Tiêu Chiến. Sau khi Bàng Tiểu Bạch tốt nghiệp cũng không nghe thấy hắn gặp được cựu sinh viên nào, huống chi hắn cũng có ý với Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác còn đang cảm thấy mất mát thì nghe Tiêu Chiến thay đổi chủ đề.
"Thiếu cái gì nữa không?" Tiêu Chiến đứng ở cốp xe Vương Nhất Bác nhìn đồ vật bên trong, bây giờ anh thấy mình mang theo quá nhiều đồ, lấy ra hết sợ mọi người cười. Giống như một người mới chưa bao giờ đi cắm trại, mang theo tất cả mọi thứ.
"Cái gì cũng không có." Vương Nhất Bác bĩu môi đứng bên cạnh Tiêu Chiến mở cốp xe ra: "Không phải anh nói đều mang theo sao, nên em không mang theo cái gì cả."
"Vậy trong túi cậu vừa lấy có gì?"
"Không có gì, chỉ là quần áo của em thôi." Vương Nhất Bác nói xong mím môi.
"Đệm chống ẩm, gối, nệm đều có sao?" Nếu Vương Nhất Bác nói không có, anh thật sự muốn mắng người, chê anh mang theo nhiều, rồi giờ cậu không có cái gì.
"Những thứ đó đều mang theo." Tiêu Chiến hung dữ giống như giáo viên chủ nhiệm cấp ba của cậu, một người đàn ông trung niên hói đầu, thích nhìn chằm chằm mấy nam sinh bọn họ, rõ ràng cũng không phải lỗi của bọn họ, nhưng làm cái gì cũng bị mắng. Bọn họ ở sau lưng nói giáo viên chủ nhiệm giống như đang trong thời kỳ mãn kinh, Tiêu Chiến lúc này đứng trước mặt cậu cũng hơi giống như đang trong thời kỳ mãn kinh, tâm trạng thất thường.
"Vậy cậu còn cần gì nữa?" Tiêu Chiến cau mày: "Chăn?"
"Không phải anh nói mang theo máy chiếu sao?" Vương Nhất Bác thò đầu nhìn vali của Tiêu Chiến.
"Còn cái gì nữa?" Tiêu Chiến bỏ máy chiếu vào tay Vương Nhất Bác, lại cúi xuống lục lọi vali.
"Có gì để chơi không?"
"Các cậu đi cắm trại cũng không mang theo cái gì chơi à?" Tiêu Chiến mang theo rất nhiều thứ mà anh cảm thấy thú vị hơn khi cắm trại. Ngay cả lưới đánh cá và xô gấp cũng mang theo.
"Em mang theo cờ, máy bay không người lái, võng, đĩa bay, v.v..." Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, có vẻ như cậu và bạn bè đều sẽ chơi những thứ này khi đi cắm trại.
"À, vậy tôi sẽ không lấy những thứ này." Tiêu Chiến cũng mang theo mấy món tương tự: "Vừa rồi thấy bên kia có một con sông nhỏ, cậu có muốn qua đó chơi không?"
"Ừm, chơi cái gì?"
Tiêu Chiến thay một chiếc quần short thể thao nhanh khô trong lều của Vương Nhất Bác dựng, bôi kem chống nắng. Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khách bán mở chờ anh.
"Vương Nhất Bác, cậu không bôi kem chống nắng sao? Thay quần short đi!" Tiêu Chiến ngồi trong lều hướng ra bên ngoài hô lên: "Nắng lắm đó!"
"Em không nóng lắm." Vương Nhất Bác không mang theo quần short, cậu sợ muỗi đốt, chứ không sợ quá nóng, mỗi lần đi cắm trại đều không mang theo quần short.
"À." Tiêu Chiến mở khoá phòng ngủ ra: "Đi thôi."
Tiêu Chiến đội mũ che nắng vành rộng, lấy dụng cụ bắt cá từ trên bàn cạnh Vương Nhất Bác, đi ra khỏi lều.
"Học trưởng, các người đi đâu vậy?" Bàng Tiểu Bạch đeo một đôi găng tay dây màu trắng, mặt trên dính bẩn, như vừa mới đốt lửa để nướng thịt.
"Chúng tôi qua bên bờ sông, tôi muốn đi xem có thể bắt cá cho mọi người thêm chút đồ ăn không." Tiêu Chiến nhìn xung quanh: "Lửa nướng đã chuẩn bị xong chưa? Cậu có cần giúp gì không?"
"Không cần." Bàng Tiểu Bạch tháo găng tay ra: "Có mấy cô nàng thích nấu nướng nên tôi giao cho bọn họ rồi. Một số người đi lái xe go-kart chơi, một số đi chơi đĩa bay."
"Vậy... Cậu có muốn đi với chúng tôi không?" Tiêu Chiến lại liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái.
"Được! Tôi mang theo đồ câu cá, chúng ta cùng nhau đi đi. Trời nóng thế này đi chơi nước sẽ thoải mái hơn." Bàng Tiểu Bạch nhanh chân chạy về phía lều của mình: "Hai người chờ tôi một chút."
Tiêu Chiến mỉm cười, chơi đùa với người trẻ tuổi cảm giác mình cũng trẻ hơn.
"Có gì đâu mà cười?" Vương Nhất Bác đụng vào vai Tiêu Chiến.
"Cảm thấy các cậu đều rất thú vị." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đây đều là ông chủ của những công ty không nhỏ, mặc dù là cơ hội mà gia đình đưa ra, nhưng quả thực cũng ưu tú hơn so với các bạn cùng trang lứa bình thường. Mọi người càng riêng tư càng giống một đứa trẻ, nếu bị nhân viên của mình nhìn thấy, khẳng định họ sẽ sốc ngay tại chỗ.
"Sao lại thú vị?"
"Giống như một đứa trẻ vậy." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang tức giận, từ nhỏ cậu đã thích nhìn bộ dáng tức giận của Vương Nhất Bác, đặc biệt đáng yêu. Hiện tại tuy cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng mỗi lần tức giận hai má vẫn giống như khi còn bé. Tiêu Chiến đưa tay nhéo má Vương Nhất Bác, làn da của cậu vẫn mềm và mịn như khi còn bé. Anh có phần ghen tị, định thu tay về sờ thử mặt mình.
"Em không phải trẻ con nữa, có thể bảo hộ anh, cũng có thể chăm sóc cho anh." Vương Nhất Bác trực tiếp nắm lấy bàn tay đang định thu lại của Tiêu Chiến.
"Anh có thể đừng cười với người khác như vậy được không?"
Tiêu Chiến giật mình, nghĩ rằng mình không thích người khác ra lệnh hay can thiệp vào mọi chuyện. Ít nhất khi Tiêu Đình còn sống, anh cũng không thích. Nhưng lời nói của Vương Nhất Bác như một bàn tay dịu dàng, trực tiếp giữ chặt trái tim trong lồng ngực anh.
"Đi thôi." Bàng Tiểu Bạch đội một chiếc mũ ngư dân màu xanh, mặc áo thể thao không tay màu trắng và quần short thể thao nhanh khô màu đen, nhìn qua trông có vẻ chỉ có hắn và Tiêu Chiến đi chơi nước, còn Vương Nhất Bác đứng ở một bên lại càng không hợp.
Bàng Tiểu Bạch chạy về phía bọn họ, trực tiếp cắt ngang lời Tiêu Chiến muốn nói, anh lập tức rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Vương Nhất Bác.
Vừa nãy Tiêu Chiến nhìn thấy con sông nhỏ cách đó không xa, lúc đến mới biết là một dòng suối nhỏ rộng hơn một chút. Dòng chảy không quá gấp, nước trong vắt thấy đáy, có thể nhìn thấy cá dưới đáy suối, khá mập mạp.
Tiêu Chiến ngồi trên một tảng đá bên dòng suối, cởi giày và tất ra, lấy một đôi giày đi biển từ trong túi chống thấm nước ra xỏ vào chân.
"Cậu thật sự không xuống nước à?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đứng bên cạnh.
"Nhất Bác, nếu cậu không xuống nước, cậu ngồi ở chỗ tôi, giúp tôi trông cần câu đi. Tôi xuống nước tắm cho mát." Bàng Tiểu Bạch trực tiếp đẩy ghế và dụng cụ câu cá vào tay Vương Nhất Bác.
"Được không đó?" Tiêu Chiến đứng lên nhìn Vương Nhất Bác, trông cậu có vẻ không tình nguyện lắm, nên anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác không biết câu cá.
"Cậu ấy câu cá rất giỏi. Anh trai tôi có một câu lạc bộ du thuyền, chúng tôi hay đi câu cá biển cùng nhau. Lần sau cùng đi nhé." Bàng Tiểu Bạch ngồi trên tảng đá mà Tiêu Chiến vừa ngồi, cũng cởi giày và tất ra, mang một đôi Crocs vào.
"Nhà cậu còn có câu lạc bộ du thuyền à?"
"Ừm, tuần sau cùng đi đi." Bàng Tiểu Bạch không hề che giấu hảo cảm của mình đối với Tiêu Chiến, hắn nắm lấy tất cả cơ hội để hẹn Tiêu Chiến đi chơi cùng.
"Quán cà phê của anh ấy cuối tuần rất bận." Vương Nhất Bác thay Tiêu Chiến lên tiếng.
"Đúng vậy, gần đây tôi đang định tuyển thêm nhân viên nhưng chưa tuyển được, nên không thể lúc nào cũng ra ngoài chơi được." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhún vai.
"Tìm người không dễ, anh gửi yêu cầu của anh cho tôi đi, tôi sẽ giúp anh tìm người. Hai ngày nữa tôi sẽ đến quán của anh để phỏng vấn." Bàng Tiểu Bạch lấy điện thoại di động ra, thuận thế hỏi thông tin liên lạc của Tiêu Chiến.
"Được." Tiêu Chiến cũng mở khóa điện thoại trong túi chống thấm nước, trực tiếp trao đổi thông tin liên lạc với Bàng Tiểu Bạch trước mặt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cầm lưới xuống nước trước, Bàng Tiểu Bạch vừa định theo anh xuống nước thì bị Vương Nhất Bác giữ lại.
"Cậu đang làm gì vậy?" Sắc mặt Vương Nhất Bác có phần không vui.
"Làm gì là làm gì?" Bàng Tiểu Bạch cố ý giả ngu.
"Cậu biết tôi thích anh ấy, cậu cũng..."
"Tôi làm sao? Cậu nghĩ tôi đang theo đuổi anh ấy à?" Bàng Tiểu Bạch ngạc nhiên cười: "Cũng có thể nha, tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, kết bạn cũng rất tốt."
"Bất quá nếu cậu đã cảm thấy như vậy, hay là tôi thử xem? Tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì, anh ấy chưa đồng ý cậu, nên tôi cũng không tính là chen chân vào tình cảm của hai người, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh đi."
Bàng Tiểu Bạch nghiêng người đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Nếu tôi theo đuổi Tiêu Chiến đối với cậu mà nói chưa chắc là chuyện xấu. Nếu anh ấy thích cậu, tôi theo đuổi cũng vô dụng, thậm chí có thể còn làm nổi bật sự tốt đẹp của cậu, cậu có tinh thần chiến đấu không? Nói không chừng một tuần là có thể biết được."
"Nếu anh ấy không thích cậu thì cậu cũng sớm tìm đối tượng đi, không có tôi thì cho dù anh ấy đồng ý yêu đương với cậu thì cũng sẽ không dài lâu, đúng không?"
"Vớ vẩn." Vương Nhất Bác rất có lòng tin vào bản thân và Tiêu Chiến, nhưng cậu lại không chịu được việc có người đàn ông khác quan tâm đến Tiêu Chiến, cho dù đối phương có là Bàng Tiểu Bạch cũng không được.
"Tại sao?" Bàng Tiểu Bạch cười xấu xa: "Tự tin đến vậy sao?"
"Chuyện!" Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến đang đứng giữa dòng suối.
"Không ai có thể ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và anh ấy. Anh ấy chỉ cần chút thời gian để đến với tôi và sẽ không đột nhiên rẽ đi nơi khác."
_____
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro