Chương 16
16
Đèn xanh bật sáng, xe phía sau liên tục bấm còi thúc giục. Tiêu Chiến đẩy mạnh Vương Nhất Bác ra, cây kem trong tay đã bắt đầu chảy, chất lỏng màu cà phê nhỏ xuống nội thất bằng da màu đen của xe Vương Nhất Bác, trông hơi bẩn, mùi sô cô la ngọt ngào làn tràn khắp xe.
"Cậu làm gì vậy?" Tiêu Chiến đỏ mắt trừng Vương Nhất Bác: "Tôi không phải Tiêu Đình!"
Đó là điều duy nhất hiện lên trong đầu anh.
"Em không có..." Vương Nhất Bác cuống quít giải thích, nhưng xe phía sau vẫn không ngừng bấm còi thúc giục.
"Lái xe trước." Tiêu Chiến cầm cây kem quay người tìm túi rác trên xe.
Vương Nhất Bác cắn răng hàm sau, khởi động lại xe.
"Có khăn ướt không?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chất lỏng kem sô cô la vừa dính vừa ngọt trên tay, trong chốc lát anh cảm thấy cây kem vừa rồi không ngon nữa.
"Ừm, trong ngăn kéo." Vương Nhất Bác đang định đưa tay giúp Tiêu Chiến lấy khăn ướt.
"Cậu lái xe đi, tôi tự lấy." Tiêu Chiến vội ngăn cản Vương Nhất Bác.
Có thể do thời tiết quá nóng, khăn ướt trong xe Vương Nhất Bác không biết đã để bao lâu hơi thiếu ẩm. Tiêu Chiến dùng khăn ướt chà lên tay, không biết đang suy nghĩ gì, đầu óc lại trống rỗng, không hề nhận ra làn da trên tay mình đã bị đỏ cả lên.
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nhẹ gọi anh, trong xe yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột.
"Hả?" Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cậu.
"Em không phải xem anh là chị..."
Là sao? Là thích mình ư? Tiêu Chiến không dám hỏi. Anh cũng nghĩ liệu Vương Nhất Bác có thích anh hay không nếu biết Tiêu Đình không còn nữa. Nhưng anh rất nhanh tự có câu trả lời, cho dù Vương Nhất Bác có thích anh thì anh cũng sẽ không sẵn lòng. Cái quái gì thế này? Nhìn mặt anh, ôm anh, thậm chí hôn anh nhưng thật ra là đang xem anh như một người khác? Anh không muốn cả đời này sẽ làm người thay thế cho người khác, kể cả là em gái anh.
"Tôi xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tôi sẽ không nói với Tiêu Đình." Tiêu Chiến ném khăn ướt vào túi rác, nhưng tay vẫn dính dính khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Vương Nhất Bác thở dài, đỗ xe trước cửa cửa hàng đồ dùng cho thú cưng nhưng không có ý định xuống xe. Cậu xoay người nhìn người trên ghế phụ đang cúi đầu nhìn tay của mình.
"Tiêu Chiến..."
"Có thể tìm một phòng vệ sinh được không, tôi muốn rửa tay." Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác.
"Anh không có gì muốn nói với em sao?" Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy lời của Tiêu Chiến, nhìn anh với vẻ mặt cầu xin.
"Tôi..." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như vậy cũng khó chịu, trong lòng anh rất loạn, cái gì cũng không rõ ràng: "Tôi không phải Tiêu Đình."
Anh không muốn làm Tiêu Đình nữa, anh chưa từng khát vọng muốn quên Tiêu Đình đến như vậy, anh nóng lòng muốn vứt bỏ hết váy và tóc giả trong nhà. Thậm chí anh cũng không muốn làm Tiêu Chiến nữa, không muốn làm người anh trai sinh đôi của Tiêu Đình, anh chỉ muốn là chính anh.
"Em biết, em phân biệt rõ anh với chị." Vương Nhất Bác ngập ngừng: "Hai người tuy giống nhau nhưng từ nhỏ em chưa bao giờ nhận lầm, đúng không?"
"Tôi không biết." Tiêu Chiến đỏ hốc mắt: "Chính tôi cũng không phân biệt được."
"Không sao, không sao." Vương Nhất Bác đưa tay sờ đầu Tiêu Chiến: "Em có thể đợi. Đợi đến khi anh muốn nói, đợi anh có thể phân biệt rõ ràng."
Tiêu Chiến nhận ra dường như Vương Nhất Bác biết điều gì đó, anh muốn hỏi nhưng Vương Nhất Bác đã mở cửa xe xuống trước, đi đến bên anh.
"Chúng ta đi mua sắm trước nhé." Vương Nhất Bác cúi đầu cười với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn, xuống xe đi theo Vương Nhất Bác vào cửa hàng đồ dùng cho thú cưng. Vừa hay ông chủ ở trong cửa hàng, khi thấy Vương Nhất Bác bước vào lập tức vây quanh cậu. Tiêu Chiến đi vệ sinh rửa tay xong, đi ra thì nghe thấy ông chủ và Vương Nhất Bác đang nói chuyện phiếm.
"Đã lâu không gặp, Nhất Bác."
"Ừm, nhà tôi không còn nuôi thú cưng nữa." Vương Nhất Bác gật đầu chào ông chủ: "Tôi cùng bạn đến chọn một ít đồ dùng cho mèo. Anh ấy mở quán cà phê mèo, có khoảng hơn một chục con mèo trong quán."
"Ồ, nếu là bạn của cậu, tôi sẽ để giá tốt nhất cho các cậu. Sau này có nhu cầu gì cứ gọi điện thoại hoặc WeChat cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giao trực tiếp đến quán cà phê."
Tiêu Chiến nghe xong liền cảm thấy lớp sương mù trong lòng đã tan biến, đúng như Vương Nhất Bác nói, ưu tiên hàng đầu của anh chính là tiết kiệm chi phí trong quán, nhất là chi phí cho hơn mười con mèo mà anh đang nuôi, mỗi tháng phải tiêu rất nhiều tiền vào việc ăn uống và vệ sinh cho chúng.
Sản phẩm trong cửa hàng đều có giá niêm yết rõ ràng, tương đương với giá sản phẩm anh đang mua hiện tại, nếu có thể được giảm giá hợp lý thì quả thật sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
"Có thể giảm 30% giá thức ăn và cát vệ sinh cho mèo, còn đồ chơi và đồ ăn vặt có thể giảm 50%." Ông chủ háo hức đi phía sau Tiêu Chiến nói.
Tiêu Chiến vui đến mức khóe miệng không kiềm được cong lên, liên tục gật đầu biểu đạt sự hài lòng.
"Ông chủ, thức ăn và cát vệ sinh giảm 40%, đồ chơi và đồ ăn vặt giảm 50% đi." Vương Nhất Bác bất ngờ lên tiếng: "Nhà tôi mua bên anh mười mấy năm rồi, tôi biết giá của anh."
Tiêu Chiến cắn môi dưới cười trộm, chuyện tình cảm không thuận lợi, nhưng tạm thời có thể tiết kiệm được kha khá tiền cũng khiến anh vui vẻ.
"Ái chà, giảm thế này tôi thật sự lỗ rồi, tiền thuê cửa hàng, tiền điện, tiền nước nhân tạo trong cửa hàng không ôm nổi." Ông chủ thở dài: "Thế này, đồ ăn và cát vệ sinh tôi giảm cho cậu 35%, còn đồ chơi và đồ ăn vặt giảm 52% đi, ít nhất tôi cũng phải thu đủ chi phí thuê mướn của cửa hàng. Thật sự là không lời một đồng luôn đó."
"Cảm ơn ông chủ!" Tiêu Chiến vội quay đầu lại nói cảm ơn ông chủ.
"Vậy các cậu cứ từ từ chọn nhé." Ông chủ mỉm cười và rời đi để làm việc khác.
"Sao anh gấp gáp cảm ơn vậy, em còn có thể yêu cầu ông ấy giảm giá thêm cho anh." Vương Nhất Bác kéo vạt áo của Tiêu Chiến đến gần nói: "Gia đình em đã tiêu rất nhiều tiền ở đây và chưa bao giờ mặc cả. Em cũng từng giới thiệu khách đến cho ông ấy."
"Cũng giảm giá thấp như vậy sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi Vương Nhất Bác.
"Đương nhiên là không." Vương Nhất Bác dừng một chút: "Sản phảm ông ấy bán chất lượng đều không tệ, sẽ không lấy hàng kém chất lượng, giá cả cũng khá hợp lý. Nhưng anh thì khác..."
"Khác cái gì, không phải đều là bạn của cậu sao?" Tiêu Chiến cầm một túi thức ăn cho mèo bỏ vào giỏ mua sắm do Vương Nhất Bác cầm.
"Nếu nặng thì cứ nói với ông chủ bảo người giao đến quán của anh. Anh chỉ cần chọn các món đồ chơi nhỏ và đồ ăn vặt thôi." Vương Nhất Bác lại đặt thức ăn cho mèo lên kệ.
"Không phải hôm nay anh mới cho em xem tình hình kinh doanh của quán sao, bây giờ anh cần phải tiết kiệm chi phí."
"À, cám ơn cậu." Tiêu Chiến gật đầu, đi về phía khu đồ chơi.
"Đương nhiên cũng không phải chỉ vì chuyện này." Vương Nhất Bác đi theo anh: "Giúp anh tiết kiệm được một ít tiền, không phải anh rất vui sao?"
"Ừm, cho nên cám ơn cậu." Tiêu Chiến xoay người cười với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến lựa mấy món đồ chơi chưa có trong quán để tăng tính tương tác giữa khách với mèo, lại lấy thêm một số đồ ăn vặt mà mèo thích ăn. Anh đặt năm túi thức ăn cho mèo và cát mèo đồng thời xác nhận địa chỉ giao hàng với ông chủ, khi thanh toán vẫn hơi bất ngờ, những thứ này rẻ hơn ít nhất một nửa so với chỗ mấy lần trước anh mua. Ông chủ còn tặng một ít đồ ăn vặt và đồ chơi mới cho mèo làm anh hết sức ngượng ngùng.
Vương Nhất Bác xách đồ anh mua từ cửa hàng thú cưng đi ra, mặt trời đã nghiêng về phía tây, cường độ ánh nắng không còn quá khó chịu như lúc bọn họ đến. Phiền não trong lòng dần tan biến theo cái nắng nóng của ban ngày.
"Muốn về quán không?" Vương Nhất Bác đứng cạnh xe nhìn anh hỏi.
"Không, hôm nay tôi xin nghỉ."
"Vậy em đưa anh về nhà." Vương Nhất Bác mở cửa xe, Tiêu Chiến bĩu môi, cũng mở cửa bên ghế phụ lên xe.
"Anh bị cảm đỡ hơn chưa?" Vương Nhất Bác lái xe ra đường chính, vừa bắt đầu giờ tan tầm, trên đường đã hơi kẹt xe. Hai người ngồi trong xe không nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Tôi chỉ hơi nhức đầu thôi, ngủ một giấc là được." Tiêu Chiến ấn cửa sổ xe xuống một chút, tiếng khói xe ồn ào từ đường lớn hẻm nhỏ lọt vào trong xe.
"Vậy anh đừng hứng gió, tối đến sẽ lại đau đầu." Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến nâng cửa sổ xe lên một chút mà không đóng hẳn.
"Để tôi mời cậu bữa tối nhé." Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, mùi thịt nướng từ quán ăn ven đường bay vào trong xe, gợi lên cơn thèm ăn trong dạ dày của anh.
"Cậu có biết thịt nướng ở đâu ngon không?"
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nếu cậu bận thì đưa tôi về nhà cũng được."
Vương Nhất Bác không nói gì, lái xe đến con đường mà Tiêu Chiến không quen.
Điện thoại Tiêu Chiến để trong túi reo lên, anh bấm nghe máy rồi áp điện thoại vào tai.
"Anh, đỡ hơn chút nào chưa? Bây giờ tôi mới rảnh để gọi cho anh, tối nay anh muốn ăn gì, tôi sẽ đặt đồ ăn mang về?"Giọng của Trần Tầm truyền vào tai Tiêu Chiến, anh liếc trộm người bên cạnh, Vương Nhất Bác chắc chắn cũng nghe được.
"Ừm, vất vả cho cậu, tháng này gửi cậu một bao lì xì lớn."
"Tôi không cần tiền! Tiêu Chiến, anh biết tôi muốn gì mà!"
"Ừm, tôi ra ngoài ăn với bạn rồi, về nhà rồi nói sau." Tiêu Chiến hơi áy náy, tuy rằng anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy áy náy. Vương Nhất Bác đều đã nghe thấy, cũng không phải cậu không biết Trần Tầm thích anh.
"Vậy anh về sớm một chút, tôi và chị Tiểu Hồng xong việc sẽ về nhà."
Thanh niên dễ bị kích động và dễ dỗ. Tiêu Chiến cúp điện thoại, nhìn qua khuôn mặt nghiêng của Vương Nhất Bác, rồi quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Nếu anh không thích Trần Tầm, anh nên rõ ràng với cậu ta." Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.
"Tôi có từ chối." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhíu mày: " Không phải cậu nhỏ nào cũng như vậy sao? Người khác nói cái gì cũng không thèm nghe, cứ làm theo ý mình. Cậu đối với Tiêu Đình không phải..."
"Em khác." Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến: "Anh không nên ở chung với Trần Tầm nữa."
"Vậy tôi ngủ ở đâu? Trong quán à?" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, anh không thể thuê một căn nhà khác, hơn nữa đó là nhà anh, mặc dù cũng là nhà của Trần Tầm.
"Nếu anh không có chỗ ở thì qua ở nhà em, vẫn còn một phòng ngủ trống."
"Không cần." Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối lời đề nghị của Vương Nhất Bác, nghi vấn trong lòng đột nhiên xuất hiện.
"Vương Nhất Bác, có phải cậu biết gì không?" Tiêu Chiến cẩn thận quan sát gương mặt nghiêng của Vương Nhất Bác.
"Anh định nói chưa?" Vương Nhất Bác đỗ xe bên một quầy bán đồ ăn ven đường. Vị trí ở cửa đã có người ngồi đầy một nửa, còn có mấy người khác cũng đang tìm chỗ ngồi. Nhưng Vương Nhất Bác không hề sốt ruột, cậu tựa vào ghế xe nhìn Tiêu Chiến.
"Cậu biết cái gì?" Tiêu Chiến sợ hãi, anh không biết Vương Nhất Bác đã biết cái gì. Biết Tiêu Đình qua đời, biết mọi chuyện đều do anh cố ý lừa gạt cậu, biết mình thích cậu.
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác giơ tay lên sờ vành tai nhiều thịt mềm của Tiêu Chiến: "Em muốn nghe anh nói."
Đáng sợ nhất chính là như bây giờ, bạn không biết đối phương đã biết cái gì mà lại làm như cái gì cũng biết, dụ dỗ bạn từng bước tiết lộ hết bí mật ra. Cuối cùng, người kia ban đầu chưa biết gì cả.
Lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không hề dễ gạt như khi còn bé, giống như ngọn nến hấp dẫn con thiêu thân, chớp động ánh lửa, khiến anh muốn liều lĩnh lao vào bất chấp sự an toàn của bản thân.
"Đi ăn trước đi." Vương Nhất Bác nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến đầy sự sợ hãi và né tránh, vẫn có chút thất vọng. Hôm nay cậu không nhịn được hôn Tiêu Chiến, quả thật là ngoài kế hoạch của cậu, nhưng cậu không hối hận, người anh trai nhát gan này, không biết lúc nào mới có dũng khí nói ra điều muốn nói.
"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến cắn răng, nắm chặt tay đối phương.
"Thật ra..."
Vương Nhất Bác quay người sang nhìn Tiêu Chiến, chờ anh tiếp tục nói.
"Thật ra cậu biết Tiêu Đình không về nước đúng không?" Tiêu Chiến hỏi, cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Nhất Bác, chuẩn bị lâu như vậy, rốt cục cũng nói ra được. Vẻ mặt của Vương Nhất Bác quả nhiên đã biết mọi chuyện, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy mình như một tên hề.
"Ừm. Chị gái không thể trở lại, phải không?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngày càng mờ mịt của Tiêu Chiến.
"Mẹ tôi có nói gì với mẹ cậu không?" Hốc mắt Tiêu Chiến càng lúc càng đỏ: "Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết, là tôi ăn mặc như vậy giả làm Tiêu Đình ngồi ở đó, nhìn tôi như một tên hề đúng không?"
"Không có." Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến suy nghĩ lệch lạc như vậy.
"Người cậu thích là Tiêu Đình, biết tôi không phải là Tiêu Đình sao còn muốn làm loại chuyện này?" Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật đáng sợ, anh là vì không muốn Vương Nhất Bác biết chuyện của Tiêu Đình sẽ quá đau buồn, kết quả đối phương lại đối xử với anh như vậy.
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy vai Tiêu Chiến, cố gắng để anh bình tĩnh lại: "Khi còn bé người khác không phân biệt được anh với chị, nhưng em chưa bao giờ nhận sai, không phải sao?"
"Vậy cậu biết tại sao còn......" Một giọt nước mắt từ khoé mắt Tiêu Chiến rơi ra: "Bây giờ chơi trò này vui không?"
Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra, không đợi cậu giải thích, mở cửa xe ra, đi tới bên đường, lên một chiếc taxi trống vừa thả khách xuống rời đi.
Vương Nhất Bác ngồi trên xe đấm mạnh vào vô lăng, cậu lấy điện thoại ra, bấm vào hộp thoại của mẹ Tiêu.
[Dì, con xin lỗi. Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh trai biết chuyện rồi ạ.]
Vương Nhất Bác gửi xong tin nhắn, khởi động lại xe.
Trước khi Tiêu Chiến quyết định về nước, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn từ mẹ Tiêu. Chuyện của Tiêu Chiến và Tiêu Đình cậu đều nghe từ mẹ Tiêu.
Năm đó khi bố mẹ Tiêu mang hai đứa con ra nước ngoài chữa bệnh cho Tiêu Đình. Bệnh của Tiêu Đình ban đầu được kiểm soát với sự hỗ trợ của kỹ thuật y tế tiên tiến, nhưng cuối cùng rất không may Tiêu Đình không thể qua khỏi.
Cũng từ lúc đó, cả gia đình họ Tiêu rơi vào đau buồn trong suốt một thời gian rất dài. Mẹ Tiêu chìm đắm trong nỗi đau mất con gái không thể tự giải thoát, bố Tiêu vì kiếm tiền nuôi gia đình mà đi sớm về muộn làm thêm. Hai người vô tình bỏ qua đứa con trai đang gặp vấn đề nghiêm trọng trong sức khoẻ tình cảm.
Năm đó cả gia đình rời bỏ quê hương là vì sức khoẻ của Tiêu Đình. Không chỉ bố mẹ Tiêu đã phải từ bỏ rất nhiều thứ mà ngay cả Tiêu Chiến cũng vậy. Môi trường quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, bạn bè tốt, mạo hiểm mọi thứ ra nước ngoài bắt đầu lại từ đầu. Lúc Tiêu Đình ra đi, thế giới nhỏ bé của anh trong khoảnh khắc cũng sụp đổ. Anh đã từ bỏ tất cả mọi thứ để đổi lấy mạng sống cho em gái. Thiếu niên mười lăm tuổi trong phút chốc đã mất tất cả.
Trong đau đớn và tự trách mình, Tiêu Chiến từ từ tưởng tượng ra một người em gái khác. Một Tiêu Đình khỏe mạnh, vui vẻ. Một Tiêu Đình có thể thay Tiêu Chiến tùy hứng, nổi loạn và phóng túng. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng nói chuyện với Tiêu Đình tự anh tưởng tượng ra, Tiêu Chiến không có gì khác một người bình thường.
Mẹ Tiêu nhận thấy Tiêu Chiến có biểu hiện bất thường, bà dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần. Nhưng dù là lúc Tiêu Chiến tỉnh táo hay đang bị thôi miên, tiềm thức của anh đối với tất cả mọi người rất kháng cự. Anh rất hợp tác khi trả lời những câu hỏi của bác sĩ, nhưng chỉ cần bác sĩ hỏi một số câu hỏi mấu chốt, Tiêu Chiến sẽ trở nên đặc biệt kháng cự và thận trọng, dù có hỏi thế nào anh cũng không nói.
Cho đến năm ngoái, việc điều trị của Tiêu Chiến không có tiến bộ rõ rệt, bác sĩ tâm lý phụ trách đề nghị bố mẹ Tiêu có thể sắp xếp một vở kịch để Tiêu Chiến có thể tiếp nhận lại sự thật rằng em gái đã mất.
Vụ tai nạn xe hơi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, lúc đó Tiêu Chiến có hẹn lái xe đi ăn tối với bạn bè. Khi xe chạy đến giữa đường, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh muốn nghe điện thoại nhưng không cẩn thận làm rơi điện thoại trên xe. Anh khom lưng nhặt điện thoại, không ngờ tông vào một chiếc xe tải đang chạy chiều ngược lại.
Mẹ Tiêu khóc ngất trong bệnh viện, sợ rằng sẽ mất thêm một đứa con. May mắn là vết thương của Tiêu Chiến không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì kính chắn gió phía trước bị vỡ, để lại rất nhiều vết thương nhỏ trên mặt nên bác sĩ phải băng lại hơn phân nửa khuôn mặt của anh. Trong quá trình hôn mê, mẹ Tiêu mơ hồ nghe Tiêu Chiến gọi tên Tiêu Đình, dặn cô cẩn thận. Lúc này bà mới nhớ ra ngày Tiêu Chiến gặp tai nạn, trước khi ra khỏi nhà hình như anh đang nói chuyện với Tiêu Đình. Vì vậy, mẹ Tiêu đoán lúc xe Tiêu Chiến gặp tai nạn thì "Tiêu Đình" có lẽ cũng ở trên xe.
Vì thế họ dùng kế hoạch của mình để mô tả vụ tai nạn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khiến Tiêu Chiến tạm thời mất thị lực. Họ sợ Tiêu Chiến không thể chấp nhận sự sắp xếp của họ mà làm ra chuyện ngu ngốc nên đã nói với Tiêu Chiến rằng Tiêu Đình đang sống trên thế giới này dưới một hình thức khác.
Cũng từ ngày đó trở đi, Tiêu Chiến bắt đầu học guitar, mua rất nhiều váy, ăn mặc như Tiêu Đình ngồi trước cửa nhà chơi guitar. Mẹ Tiêu cho rằng con trai bà thật vất vả mới chấp nhận sự ra đi em gái nên bị suy giảm nhận thức giới tính. Họ dẫn anh đi tìm bác sĩ tâm lý tái khám, bác sĩ nói Tiêu Chiến chỉ dùng phương thức này để em gái có thể tiếp tục nhìn thấy thế giới này, anh biết mình đang làm gì và không có vấn đề gì cả.
Nhưng đoạn ký ức bị mất kia vẫn chưa được phục hồi. Đây không được coi là hoàn thành toàn bộ quá trình điều trị trong tâm lý trị liệu, trong lòng Tiêu Chiến vẫn có một bóng đen, nơi mà anh lựa chọn để quên đi và không cho người khác chạm vào. Anh không biết khi nào cái bóng đen này sẽ nuốt chửng lấy anh và biến thành một vấn đề lớn hơn.
Tiêu Chiến nói với bố mẹ rằng anh muốn trở về Bắc Thành, bác sĩ cũng đề nghị anh có thể trở về nơi trước kia sống cùng em gái, có lẽ việc này sẽ giúp anh bình phục hoàn toàn.
Mẹ Tiêu thử liên lạc với dì Tôn và Vương Nhất Bác, đem những chuyện xảy ra ở nước ngoài trong mười mấy năm nay của Tiêu Chiến kể hết cho họ biết. Không đợi mẹ Tiêu đưa ra khẩn cầu, Vương Nhất Bác đã ngay lập tức đồng ý với mẹ Tiêu sẵn sàng giúp đỡ.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Chiến trưởng thành, đẩy hai vali ra khỏi sân bay. Ánh nắng vừa phải, anh trai trước mặt nhẹ nhàng giơ tay lên che trán, tay còn lại tự quạt cho mình, đôi lông mày nhíu lại một chỗ dần dần giãn ra, nở nụ cười ôn hoà.
......
"Vương Nhất Bác, em đoán xem là ai?" Tiêu Chiến mặc váy của Tiêu Đình đứng trước mặt Vương Nhất Bác, dùng đôi mắt to tròn nhìn thiếu niên không cao đến vai mình.
"Anh là ...anh trai..."
"Tại sao? Sao lần nào em cũng đoán đúng, không vui gì hết." Tiêu Chiến nắm tóc mình, bĩu môi bất mãn.
"Anh..." Vương Nhất Bác ý bảo anh cúi người xuống.
"Chỗ này..." Vương Nhất Bác vươn bàn tay nhỏ của cậu nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Tiêu Chiến: "Chỗ này của anh nhiều thịt, sờ rất mềm, của chị chỗ này rất nhỏ."
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười. Tiêu Đình luôn muốn xỏ lỗ tai, nhưng mẹ nói vành tai em ấy quá nhỏ, đeo bông tai không đẹp. Tiêu Đình nói vành tai nhỏ, phúc bạc, xỏ lỗ tai có thể làm cho vành tai lớn hơn. Mẹ mắng em ấy mê tín dị đoan, nói rằng bẩm sinh và sự nuôi dưỡng không giống nhau.
Tay Vương Nhất Bác mềm mại, sờ lên vành tai Tiêu Chiến đặc biệt thoải mái.
"Vì em thông minh nên anh sẽ đãi em một cây kem ốc quế."
_____
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro