Chương 10
10
"Chị... chưa hôn ai bao giờ cả..."
Tiêu Chiến mở mắt ra, hốc mắt đỏ hoe nhìn người ở trên. Anh thì chưa thật, nhưng Tiêu Đình thì có, Tiêu Đình đã từng có rất nhiều bạn trai. Nhưng trong lòng cậu chỉ là một người.
"Tại sao phải lừa em?"
"Tôi..." Tiêu Chiến cắn môi dưới, Vương Nhất Bác cúi đầu lập tức hôn lên môi Tiêu Chiến.
"Em suy nghĩ cả đêm, chị nhất định thích em, nếu không vì sao phải lừa em, còn quan tâm em nhiều như vậy." Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười.
"Tôi không có..." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Sắc mặt của Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên hung dữ.
"Tôi không..."
Tiêu Chiến muốn lặp lại một lần nữa nhưng Vương Nhất đã nắm lấy cằm hôn anh. So với nụ hôn vừa rồi bá đạo hơn rất nhiều, mang theo chút trừng phạt, hàm răng ngậm môi dưới của anh, hung dữ cắn một cái khiến anh đau đến nước mắt lập tức rơi ra.
Anh vươn tay đẩy Vương Nhất Bác nhưng đẩy không được nên lại đi đánh vào lưng Vương Nhất Bác. Anh xuống tay không nhẹ, đánh thẳng vào giữa tấm lưng gầy gò của Vương Nhất Bác, người phía trên tất nhiên không nhịn được, kêu lên một tiếng đau đớn.
Bàn tay đang giơ lên của anh dừng lại giữa không trung.
Tại sao... Tại sao...
Tiêu Chiến cảm thấy hốc mắt rất chua xót, cam chịu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy người trên người.
"Có đau không?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng liếm đôi môi đã bị rách của anh.
Tiêu Chiến lắc đầu rồi lại gật đầu. Rất đau... Vì sao người chết trong vụ tai nạn xe ô tô không phải là anh? Tại sao Vương Nhất Bác lại thích Tiêu Đình?
"Thích em không?"
"Thích..." Nước mắt Tiêu Chiến tràn ra, rơi xuống không ngừng, anh chưa từng nghĩ sẽ nói cho Vương Nhất Bác biết tình cảm giấu kín của mình. Nhưng nếu thích một người, tại sao lại không muốn đối phương biết, cho dù phải mượn gương mặt mà Vương Nhất Bác thích này để nói một câu thích cũng tốt.
Vương Nhất Bác hài lòng nhếch khóe miệng, một bàn tay to trượt vào trong áo len của anh, toàn bộ lý trí của anh lúc này mới quay lại. Anh liều mạng giữ lấy tay Vương Nhất Bác, lắc đầu.
Vương Nhất Bác cứng đờ một chút, từ trên người anh đứng lên, đưa tay về phía anh, Tiêu Chiến hơi do dự, sau đó nhẹ nắm lấy tay Vương Nhất Bác, mượn sức của đối phương, ngồi dậy trên sô pha.
"Tối nay ở lại đây đi." Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh.
"Không được." Tiêu Chiến cũng không phải choáng váng đến mức quên mất mình là ai.
"Vậy chị với Trần Tầm ngủ chung một phòng?" Vương Nhất Bác phiền muộn ôm Tiêu Chiến.
"Cái gì mà ngủ chung một phòng?! Cậu ấy ngủ phòng cậu ấy, tôi ngủ phòng tôi. Hơn nữa..." Tiêu Chiến dừng một chút, rũ mắt xuống: "Không phải còn có anh trai tôi sao!"
"Vì sao chị đồng ý để Trần Tầm ở đây?"
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác đang nắm tay anh, thỉnh thoảng còn chơi đùa với nó. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, anh biết rõ người Vương Nhất Bác thích là Tiêu Đình, hiện tại anh cũng là Tiêu Đình, nhưng vẫn có cảm giác yêu đương ngọt ngào.
"Tôi..." Tiêu Chiến lúc ấy chỉ vì muốn tiết kiệm tiền, cũng bởi vì để Trần Tầm đóng giả làm bạn trai của Tiêu Đình.
"Là anh đồng ý sao?" Vương Nhất Bác thay anh trả lời trước.
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu, buông tay Vương Nhất Bác ra: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
"Anh về chưa?" Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng.
"Gần đây anh ấy rất bận." Tiêu Chiến đỏ mặt, không biết là thẹn thùng hay chột dạ, thần sắc trông vô cùng câu người.
"Tôi về nghỉ ngơi trước."
Anh đang chuẩn bị đứng lên từ chỗ Vương Nhất Bác, nhưng người dưới thân vẫn không buông tay, trực tiếp ấn đầu anh, hôn lên môi anh một lần nữa.
Vương Nhất Bác dịu dàng lại lưu luyến, như luyến tiếc anh rời đi. Nhưng anh lại cảm thấy vừa chua xót vừa tội lỗi, giống như kẻ đang trộm chút tình yêu của em gái, cũng giống như kẻ ích kỷ trộm chút sự yêu thích của Vương Nhất Bác.
"Tôi về trước." Tiêu Chiến hai mắt đỏ bừng, đẩy Vương Nhất Bác ra.
"Chị..." Vương Nhất Bác nắm tay anh đưa đến cửa: "Ngày mai để em đưa chị đến quán."
"Không cần đâu, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ tự đi." Tiêu Chiến buông tay Vương Nhất Bác ra.
"Chúng ta như thế này là đang yêu đúng không?" Vương Nhất Bác vòng tay quanh eo Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mím môi, cúi đầu, cùng Vương Nhất Bác như thế này đã vượt qua kế hoạch của anh, anh cần phải trở về suy nghĩ thật kỹ sau này cùng cậu như thế nào. Nếu là yêu đương, sớm muộn gì Vương Nhất Bác cũng sẽ biết anh không phải Tiêu Đình. Anh thậm chí còn không dám nghĩ đến ngày Vương Nhất Bác biết anh là Tiêu Chiến sẽ chán ghét anh đến mức nào. Ăn mặc trang điểm như con gái, lừa gạt cậu, còn cùng cậu xảy ra chuyện như thế này.
"Không có." Tiêu Chiến kiên định ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi không có ý định yêu đương với cậu. Tôi và anh trai tôi không giống nhau, tôi muốn về với bố mẹ tôi."
"Không sao." Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay: "Khi chị trở về thì em có thể cùng chị về, hoặc có thể qua đó gặp chị. Nói không chừng..."
Vương Nhất Bác nhìn người trước mặt trong lòng không nhịn được xúc động: "Nói không chừng chị cũng sẽ muốn ở lại đây."
Tiêu Chiến tâm phiền ý loạn thở dài: "Tôi về suy nghĩ lại đã."
Tiêu Chiến đồng ý cân nhắc, Vương Nhất Bác mới đưa anh về nhà. Cửa vừa đóng lại, cả người dỡ lực, mờ mịt ngồi trên mặt đất.
"Anh..." Trần Tầm không ngủ được, nằm trên giường vẫn nghe động tĩnh bên ngoài. Hắn sợ Tiêu Chiến đêm nay không về, còn đang suy nghĩ dùng lý do gì để mang người từ cửa đối diện trở về, thì nghe thấy cửa vào nhà mở ra.
Hắn đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Tiêu Chiến vào phòng ngủ, hắn cho rằng mình nghe lầm, thực ra Tiêu Chiến không quay về. Đi ra khỏi phòng, nương theo ánh sáng yếu ớt mới nhìn thấy một người đang ngồi trên mặt đất.
"Sao vậy?" Trần Tầm bước nhanh đến huyền quan, ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến: "Có phải Vương Nhất Bác khi dễ anh không?"
"Trần Tầm..." Tiêu Chiến mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng: "Hình như tôi đã làm một chuyện phi thường không đúng."
Tiêu Chiến chưa bao giờ chán ghét mình có gương mặt giống Tiêu Đình như bây giờ, chưa bao giờ hối hận vì đã ăn mặc giống Tiêu Đình như bây giờ.
"Tôi thật ích kỷ..."
Anh ích kỷ cho rằng mình sống sót là vì Tiêu Đình, kỳ thật anh không thể vượt qua rào cản trong lòng, cảm thấy mình nợTiêu Đình, làm như vậy có thể khiến trái tim anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh ích kỷ từ chối Vương Nhất Bác, là vì anh cố chấp cho rằng bằng cách này sẽ giúp Vương Nhất Bác tổn thương ở mức thấp nhất. Kết quả sự tình biến thành như thế này, đều là trách nhiệm của chính anh, nếu ngay từ đầu giải thích rõ ràng với Vương Nhất Bác, thì giờ anh, Vương Nhất Bác và Trần Tầm có lẽ đã không đến mức này.
Trần Tầm sờ sờ đầu Tiêu Chiến: "Không phải lỗi của anh."
Tiêu Chiến không làm gì sai, thậm chí anh còn phải che dấu tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác. Thật không dễ dàng để nói hay làm những điều như vậy với người mình thích. Anh chẳng nhận được gì, ngoài những vết sẹo trong tim.
"Kể từ hôm nay, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Hãy là Tiêu Chiến, đừng để tâm đến Tiêu Đình hay Vương Nhất Bác nữa."
Tiêu Chiến cúi đầu lắc: "Tôi không biết."
Anh ngẩng đầu, cười khổ nhìn Trần Tầm: "Cậu đi ngủ đi, tôi muốn một mình suy nghĩ."
Tiêu Chiến trở về phòng ngủ, cởi quần áo, chui vào trong chăn, trong bóng đêm nhìn chằm chằm ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ. Trước khi đi ngủ mơ màng quên tắt chuông điện thoại, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, sợ tới mức anh trốn trong chăn run rẩy. Anh với tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
"Anh, sáng mai em đưa anh đến quán nhé."
"Không cần đâu, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ tự đi." Tiêu Chiến không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối đối phương.
"Ngày mai em qua trung tâm thương mại, muốn ăn sáng ở quán của anh." Vương Nhất Bác gửi tin nhắn thoại, Tiêu Chiến dán vào tai nghe, trong lòng lại dâng lên tầng lớp chua xót.
"Vừa rồi Tiêu Đình có nói với tôi." Tiêu Chiến hít sâu một hơi.
"Nếu cậu thích em ấy thì phải đối xử tốt với em ấy. Không cần nói với tôi chuyện của hai người đâu, gần đây tôi khá bận."
"Được, vậy em trực tiếp đến quán ăn."
"Anh, anh không cần tránh mặt em đâu."
"Tôi không có tránh mặt cậu, tôi thật sự rất bận."
Mưa ngoài cửa sổ không biết đã tạnh từ lúc nào, Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Được rồi, vậy... đợi anh hết bận chúng ta cùng chị ăn với nhau một bữa."
Tiêu Chiến không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, điện thoại rơi xuống thảm bên giường, Vương Nhất Bác gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng đều thu hồi. Buổi sáng Tiêu Chiến thức dậy, cầm điện thoại vẻ mặt bối rối.
"Em ấy đã gửi cái gì nhỉ?"
Anh cắm sạc điện thoại rồi cầm quần áo ra khỏi phòng ngủ. Trần Tầm đang ngồi ở bằn ăn, đã bắt đầu ăn sáng, Tiêu Chiến còn tưởng mình nhìn lầm. Trước kia anh đều phải gọi mười mấy lần mới thấy Trần Tầm rời phòng.
"Hôm nay cậu có việc gì không?" Tiêu Chiến hỏi.
"Tôi nghỉ hè rồi."
"Vậy sao cậu không về nhà?" Tiêu Chiến cầm quần áo vào phòng vệ sinh, trước tiên lấy nước và đánh răng.
"Tôi nói với mẹ nghỉ hè tôi ở bên này, đến quán của anh làm việc."
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Chiến vội nhổ bọt trong miệng ra: "Cậu là đang ép tôi thuê cậu!"
"Tôi cũng không yêu cầu anh trả lương."
"Vậy cậu ở nhà ngủ, xem TV, chơi game không tốt sao? Mắc gì phải đi làm không công chứ?"
Trần Tầm không nói gì, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, đứng sau lưng Tiêu Chiến.
"Anh đúng là não cá vàng." Trần Tầm bất ngờ từ phía sau ôm Tiêu Chiến vào trong ngực: "Lúc trước không phải đã nói, nếu tôi giúp anh, anh sẽ đồng ý để tôi theo đuổi anh sao?"
Tiêu Chiến từ trong ngực Trần Tầm chen ra: "Tôi đồng ý để cậu theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý yêu đương với cậu, càng không đồng ý cho cậu động tay động chân."
"Nếu cậu vẫn muốn thì tuỳ, dù sao tôi cũng không có tiền để trả lương cho cậu." Tiêu Chiến đẩy Trần Tầm ra khỏi phòng vệ sinh.
"Vậy anh đi chuẩn bị đi."
Tiêu Chiến không có thói quen ăn sáng ở nhà, tắm rửa thu dọn xong, anh xách theo điểm tâm Trần Tầm mua đi ra cửa.
Sáng sớm mặt trời đã nắng như thiêu đốt làm người ta chỉ muốn rút vào trong phòng mở điều hòa, Tiêu Chiến đứng ở cửa hành lang do dự, Trần Tầm lập tức giật lấy chìa khóa xe trên tay anh.
"Tôi đi lấy xe, chờ nhiệt độ trong xe giảm xuống rồi anh hãy lên."
"Cùng nhau đi đi, mở cửa sổ xe ra, xe chạy là được." Tiêu Chiến bước ra ngoài nắng, lập tức nhíu mày.
"Phơi nắng đi." Trần Tầm kéo anh đến bên cạnh, một tay vòng qua vai Tiêu Chiến, tay kia chắn trên trán Tiêu Chiến.
"Đã nói không được động tay động chân." Tiêu Chiến giãy dụa một hồi, Trần Tầm cao hơn anh, lại là sinh viên thể thao, đương nhiên khoẻ hơn anh, khiến việc anh giãy dụa trong mắt hắn như đang làm nũng.
"Sao anh nhạy cảm vậy! Hai thằng đàn ông thế này thì sao? Tôi cũng không có hôn anh!" Trần Tầm kéo Tiêu Chiến đi về phía xe.
Lúc đứng bên cạnh ghế phụ, Tiêu Chiến theo thói quen ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà Vương Nhất Bác. Trước khung cửa sổ trống rỗng trước đây, không ngờ hôm nay Vương Nhất Bác lại đứng đó.
Trần Tầm chú ý tới biểu tình của Tiêu Chiến, cũng ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy Vương Nhất Bác, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức ôm bả vai Tiêu Chiến, mở cửa xe, nhét Tiêu Chiến vào.
"Mới sáng sớm thức dậy mà Vương Nhất Bác đã tức giận gì rồi, trước kia sao tôi không phát hiện ra chứ, cũng không biết bên đó có chuyện gì." Trần Tầm lẩm bẩm lên xe.
"Xa như vậy mà cậu cũng thấy à, chắc nhìn nhầm đó." Nhiệt độ trong xe nóng đến khó chịu, ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác khiến nhiệt độ trong xe tăng thêm mấy độ.
Tiêu Chiến hạ cửa sổ xe xuống: "Nóng quá, lái xe nhanh đi."
Trần Tầm nhìn anh xoay người, lập tức nằm sấp trên người anh, mặt kề sát môi anh, suýt chút nữa thì đụng phải, anh vội vàng ngả người ra sau.
"Cậu làm gì vậy?"
"Thắt dây an toàn!" Trần Tầm vẻ mặt vô tội. Tiêu Chiến lườm hắn một cái, anh còn không biết người trước mặt đang suy nghĩ cái gì.
"Nóng như vậy cậu nói là được rồi." Tiêu Chiến giơ tay lên, giật lấy dây an toàn từ tay Trần Tầm.
"Anh à... Anh có chắc không?" Trần Tầm cười xấu xa quay đầu nhìn Tiêu Chiến, cố ý đưa môi tới trước mặt anh.
Vương Nhất Bác đứng trên tầng ba nhìn chằm chằm bọn họ, tư thế này tựa như Trần Tầm đang hôn anh. Tiêu Chiến theo bản năng đẩy Trần Tầm ra, chột dạ ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác.
"Lái xe nhanh lên!"
Trước bữa trưa, 37,2°C hầu như không có khách, mỗi ngày Tiêu Chiến đều đến quán sớm để cùng Tiểu Hồng chuẩn bị bữa trưa và bữa tối. Trần Tầm không biết làm đồ ăn, cùng lắm chỉ có thể nấu mì ăn liền, thêm chút xúc xích và rau xanh, trứng chiên càng không biết. Hiện tại hắn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đeo tạp dề, cầm một túi nhựa đựng cà rốt bắt đầu gọt vỏ.
"Chào mừng quý khách!" Tiêu Chiến đang thu dọn bát đĩa, nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Không ai đến 37,2°C để ăn sáng, Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ chuẩn bị bữa sáng, anh cho rằng Vương Nhất Bác chỉ tùy tiện nói.
"Em muốn ăn sáng." Vương Nhất Bác tìm một chỗ ngồi xuống.
"Bên cạnh quán có bánh bao miếu Thành Hoàng, Hạng Tiểu Long, thậm chí cả Vĩnh Hòa Vương ở tầng dưới đều có thể ăn." Tiêu Chiến bĩu môi nhìn Vương Nhất Bác: "Cậu xem mèo còn chưa dậy đi làm."
"Vậy có cái gì ăn không? Anh cứ xem như em ăn trưa vào buổi sáng đi." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Được." Tiêu Chiến có chút khó xử nhìn cậu.
"Em có thể ôm Tiểu Hoa ra không?" Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến lại trước khi anh xoay người.
"Ừm."
Tiêu Chiến mặc tạp dề trở lại phòng bếp, Trần Tầm và Tiểu Hồng đều nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong phòng bếp.
"Anh Tiêu, hiện tại chỉ có thể làm bít tết là nhanh thôi." Bọn họ còn chưa chuẩn bị những món ăn phụ khác, Tiểu Hồng buông hành tây đang cắt trên tay xuống, nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt đỏ hoe.
"Không sao, mọi người cứ làm việc đi, để tôi làm là được."
"Để tôi đi nấu mì cho cậu ta." Trần Tầm đặt cà rốt trên tay xuống, đứng lên lau tạp dề.
"Cậu gọt cà rốt đi. Cà rốt chưa gọt xong đã muốn làm đầu bếp." Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Trần Tầm.
Anh vẫn nhớ rõ khi còn bé Vương Nhất Bác thích ăn món trứng tráng bánh mì nướng vàng do anh làm nhất. Quán có bánh mì nướng và trứng. Tiêu Chiến kẹp một miếng phô mai thật dày vào giữa hai miếng bánh mì nướng, cho vào trứng đã đánh tan để bánh mì bọc một lớp trứng thật dày, sau đó bỏ vào nồi chiên, chiên đến khi vàng đều hai mặt mới vớt ra, dùng dao cắt khi bánh còn nóng để phô mai bên trong chảy ra.
Tiêu Chiến chiên bốn miếng bánh mì nướng, đặt vào giữa đĩa, rắc một ít vani băm nhỏ lên chiếc bánh mì nướng vàng óng. Sau đó cho thêm một ít dầu ô liu vào chảo, chiên hai lát giăm bông và ba chiếc xúc xích bạch tuộc nhỏ, rắc một ít mè đen rồi bày ra đĩa. Anh cắt thêm một lát kiwi vàng, thêm hai thìa salad rau củ đã chuẩn bị sẵn.
"Anh Tiêu, nước sốt salad đã chuẩn bị xong rồi." Tiểu Hồng ở bên cạnh nhắc nhở.
"Được." Tiêu Chiến cầm thìa nếm thử nước salad: "Tiểu Hồng, lấy thêm chút si-rô."
"Không đủ ngọt sao?" Tiểu Hồng đưa si-rô cho Tiêu Chiến.
"Không phải." Tiêu Chiến múc nước sốt salad ra một chén nhỏ: "Cậu ấy thích ăn ngọt."
Trần Tầm đặt cà rốt trên tay xuống trước mặt Tiêu Chiến: "Thật tinh xảo đó nha, không nói tôi còn tưởng anh chuẩn bị bữa ăn cho con đi chơi xuân."
"Tôi làm đồ ăn lúc nào cũng vậy mà?!" Tiêu Chiến đổ nước sốt salad lên rau tươi: "Tôi đối xử tệ với cậu bằng đồ ăn à?"
Tiêu Chiến lấy một gói sữa tách kem từ tủ lạnh và thêm vài quả dâu tây.
"Sữa nóng không phải là tốt rồi sao! Còn thêm dâu tây!" Trần Tầm nhận lấy dâu tây từ tay Tiêu Chiến giúp anh ra bồn nước rửa.
"Vốn buổi trưa cũng định làm cho cậu, nếu đã như vậy thì cho cậu một ly sữa nóng là được rồi." Tiêu Chiến nhíu mày.
"Tôi muốn!" Trần Tầm bĩu môi, trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Chiến bưng bữa nửa buổi thịnh soạn này bước ra khỏi bếp, nhìn Vương Nhất Bác đang ôm Tiểu Hoa, nhất thời trong lòng lại có chút không xác định.
Khi còn bé thích ăn, chắc gì bây giờ vẫn thích. Khi còn bé thích ngọt, chắc gì bây giờ vẫn thích ngọt.
"Hiện tại chỉ có những thứ này, những món khác chưa có, cậu chắp vá ăn tạm đi." Tiêu Chiến đặt bữa ăn đã chuẩn bị sẵn trước mặt Vương Nhất Bác.
"Cám ơn."
Tiêu Chiến gật đầu chuẩn bị rời đi, quả nhiên Vương Nhất Bác nhìn qua cũng không phải rất thích.
"Anh..." Vương Nhất Bác ngẩng đầu gọi Tiêu Chiến lại.
"Sau này em có thể thường xuyên đến ăn bữa sáng anh nấu không?"
......
"Đói quá..."
Dì Tôn có việc gấp nên sáng sớm đã rời đi, chú Vương lại đi công tác, chỉ có thể ôm Vương Nhất Bác đang ngủ mê man gửi vào nhà họ Tiêu. Tiêu Chiến cũng chưa rời giường, mẹ Tiêu trước khi đi làm đã để Vương Nhất Bác lên giường Tiêu Chiến ngủ thêm một lát.
Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, một chân Vương Nhất Bác kẹp vào đùi anh, cánh tay cũng đặt lên bụng anh, gò má phúng phính dán lên mặt anh. Lông mi vừa dài vừa dày, như một bàn chải nhỏ theo hô hấp từng chút đánh xuống mí mắt dưới.
Tiêu Chiến nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chui vào bếp làm bữa sáng cho Tiêu Đình và Vương Nhất Bác.
Vừa chiên bánh mì xong, Vương Nhất Bác liền dụi mắt đứng sau lưng anh kêu đói.
"Sắp xong rồi, em đi đánh răng trước đi." Tiêu Chiến bày bánh mì ra đĩa, lại đi chiên xúc xích và giăm bông.
"Á..." Nhất thời không chú ý, một giọt dầu bắn lên cánh tay anh.
"Anh làm sao vậy?" Vương Nhất Bác vội bước tới, nắm cánh tay anh nhìn.
"Không sao, anh cũng hay bị dầu bắn lắm, lát nữa là hết à." Tiêu Chiến rút cánh tay ra, lật giăm bông trong nồi.
"Đỏ cả rồi..." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cánh tay Tiêu Chiến.
"Không phải em đói bụng sao, mau đi đánh răng, tranh thủ Tiêu Đình chưa dậy, em ăn trước đi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười trộm.
Món bánh mì chiên của Tiêu Chiến rất đơn giản, cắt lát bọc trứng gà rồi chiên một chút là được. Bên ngoài giòn, bên trong mềm.
"Em uống sữa dâu được không?" Tiêu Chiến đem sữa đã đun sôi và dâu tây vào máy ép trái cây ấn công tắc, dòng sữa trắng tinh khiết chuyển thành màu hồng như thể được thêm sơn đỏ vào. Mùi thơm của sữa hoà quyện với vị ngọt của dâu tây.
"Thêm chút đường được không anh?" Vương Nhất Bác cầm một đoạn xúc xích giăm bông, gác chân lên rồi đưa tay tới bên miệng Tiêu Chiến.
"Được chứ, em tự thêm đi." Tiêu Chiến há miệng, nuốt miếng xúc xích giăm bông vào miệng.
"Ngọt quá..." Tiêu Chiến nếm thử một ngụm sữa dâu trong ly của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu ăn đồ ăn trên đĩa, nghe Tiêu Chiến nói ngọt mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Chiến, cậu lập tức cười ra tiếng.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến khó hiểu.
Vương Nhất Bác cười lắc lắc tay, vươn ngón trỏ lau sạch "ria mép sữa" bên trên môi Tiêu Chiến, sau đó lại đưa ngón trỏ vào miệng mình.
"Em thích ăn ngọt."
____
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro