Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07

07

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra khi đầu lưỡi cậu chạm đến răng cửa của anh. Nếu không có được thì ngay từ đầu đừng nên có. Anh hiểu được mình và Vương Nhất Bác như hai đường thẳng song song, Tiêu Đình ở giữa hai người bọn họ, họ có thể tới gần vô hạn, nhưng sự tồn tại của Tiêu Đình vĩnh viễn sẽ không bao giờ để họ giao nhau.

"Cậu... Cậu nhầm rồi... Tôi không phải." Ánh mắt Tiêu Chiến né tránh, khóe mắt phảng phất vẫn còn treo vài giọt nước mắt, thậm chí anh không dám nhìn Vương Nhất Bác, vội vàng đứng lên.

"Khuya quá rồi, cậu không cần dọn dẹp, mau trở về nghỉ ngơi đi. Tôi đi sắp xếp hành lý, không tiễn cậu."

Tiêu Chiến nói xong, đi đến huyền quan đẩy hai vali vào phòng ngủ chính. "Cạch" một tiếng cánh cửa đóng lại, anh dựa vào cánh cửa không cách âm cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng khách.

Vương Nhất Bác từ mặt đất đứng dậy, dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn, bỏ chai rượu vào túi nilon lớn, nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt.

"Anh..." Cậu không chắc liệu Tiêu Chiến có nghe thấy không, "Em về trước."

Bên trong cánh cửa tựa như không có ai. Mãi đến khi nghe tiếng Vương Nhất Bác đóng cửa ra vào, Tiêu Chiến mới dám mở cửa phòng ngủ chính.

Căn nhà lập tức trống rỗng và yên tĩnh, có thể nghe thấy được cả tiếng bụi đang nhảy múa dưới ánh đèn trên cao. Đột nhiên, điện thoại trong tay anh rung lên, sợ tới mức thiếu chút nữa ném nó đi.

"Sáng mai em đưa anh đến cửa hàng."

Tiêu Chiến cầm điện thoại, không biết nên trả lời như thế nào, đứng ở cửa phòng như pho tượng.

"Thực xin lỗi, anh."

Trái tim Tiêu Chiến "lộp bộp" một cái, đây rõ ràng là lời nói của bọn trai đểu, anh thà rằng Vương Nhất Bác giả vờ như chuyện chưa từng xảy ra. Xin lỗi vì điều gì? Xin lỗi vì đã xem anh như một người thay thế? Anh chưa bao giờ chán ghét việc có gương mặt giống Tiêu Đình, nhưng hiện tại cảm thấy vô cùng chán ghét khuôn mặt này của mình. Vì sao lúc ấy người sống sót không phải là Tiêu Đình, vì sao không ai hỏi ý kiến của anh, cho dù trao trái tim anh cho Tiêu Đình cũng được. Anh sống chỉ để làm thế thân cho người khác sao?

"Không cần, ngày mai tôi còn có việc khác phải làm, làm xong mới đến cửa hàng." Tiêu Chiến cắn chặt môi dưới của mình, vừa rồi có bao nhiêu hưởng thụ hiện tại có bấy nhiêu hối hận.

"Tối mai Tiêu Đình không hát, cậu không cần đến."

Tiêu Chiến thoát khỏi hộp thoại, mở giao diện trò chuyện của Trần Tầm.

"Tối mai cậu không cần đến."

"Sao vậy?" Trần Tầm rất nhanh đã trả lời.

"Tôi hơi mệt, mấy ngày nay không muốn hát." Tiêu Chiến thở dài thật sâu, đầu còn đau hơn trước."

"Tạm thời vậy đi, chúc ngủ ngon."

Tiêu Chiến để điện thoại sang chế độ im lặng, khóa màn hình ném xuống đầu giường, bất kể là tin nhắn của Vương Nhất Bác hay Trần Tầm, anh đều không muốn xem.

Lúc ấy tính toán trở về Bắc Thành là hy vọng nội tâm của mình có thể được bình thản, bây giờ chuyện chẳng những không như ý mà còn phiền não hơn.

Anh sốt ruột muốn chuyển nhà, lúc chuyển đến mới phát hiện giường trong phòng chẳng có gì ngoài một tấm nệm. Tiêu Chiến ngồi bên giường thở dài, lấy đồ trong vali ra, tắm rửa xong cũng đã hơn hai giờ sáng. Anh lấy tạm một tấm chăn từ hành lý của mình và nằm trên sô pha.

Trong nhà không có đồng hồ, điện thoại cũng không có bên cạnh, Tiêu Chiến mượn ánh trăng lăn lộn vài cái trên chiếc sô pha chật hẹp rồi ngủ thiếp đi.





"Anh..."

Tiêu Chiến tỉnh dậy từ trong ánh mặt trời ấm áp, Tiêu Đình với mái tóc ngắn đang ngồi bên cạnh nhìn anh cười.

"Anh... Thật tốt khi được về nhà." Tiêu Đình chen chúc bên cạnh anh, anh nghiêng người nhường chỗ cho em gái mình.

"Cậu ấy rất nhớ em..." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

"Ai?" Tiêu Đình tựa hồ đã biết đáp án.

"Vương Nhất Bác..."

"Cậu ấy không có thích em, sao lại nhớ em chứ?" Tiêu Đình mỉm cười, giống như trước kia, còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.

"Cậu ấy đang chờ em..."

"Em nên quay lại."

Người bên cạnh không nói gì, tựa như đang ngủ, Tiêu Chiến cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

"Em nên quay lại... ..." Tiêu Chiến lẩm bẩm và ngủ thiếp đi.





Vừa tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu nửa căn phòng từ cửa sổ sát đất trong phòng khách, hệt như trong mộng. Tiêu Chiến còn nhớ rõ khi trời nắng thế này, là lúc anh và Tiêu Đình đi học guitar.

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi sô pha, đứng không vững suýt nữa ngã xuống thảm. Anh sờ trái sờ phải tìm điện thoại. Anh ngồi lại ghế sô pha thêm vài phút nữa mới nhớ ra tối qua ném điện thoại trong phòng ngủ.

Anh nhanh chóng vào phòng lấy điện thoại trên bàn đầu giường, mở nửa ngày cũng không có phản ứng mới phát hiện đầu sạc không cắm điện. Cả đêm không sạc, điện thoại cũng hết pin.

Tiêu Chiến đành cắm đầu sạc vào ổ cắm, đợi khoảng nửa phút mới mở điện thoại lên.

"Anh Tiêu, hôm nay anh không khoẻ à?"

"Nếu cảm thấy không khoẻ thì anh cứ nghỉ ngơi đi. Buổi tối ba người chúng tôi chắc không đến nỗi, anh đừng lo lắng."

Đầu tiên Tiêu Chiến mở tin nhắn của Tiểu Hồng trước. Điều may mắn nhất khi anh trở về Bắc Thành chính là gặp được Tiểu Hồng, điều này đã khiến anh rất lâu sau đó vẫn lầm tưởng rằng ai cũng giống như Tiểu Hồng, có năng lực, hoà đồng, không quá quy củ, lại rất hiểu lòng người.

"Ừm, thật ngại quá chị Tiểu Hồng. Tối qua tôi thấy hơi khó chịu, đã uống thuốc và ngủ được một giấc. Trước bữa tối tôi sẽ đến, tối nay sẽ không hát."

Tiêu Chiến nhìn thời gian, đã hơn hai giờ chiều. Buổi tối không hát, Tiêu Chiến trực tiếp cầm điện thoại và chìa khóa đi siêu thị gần đó mua bộ đồ trải giường rồi quay về nhà lại, cho toàn bộ vào máy giặt, giặt xong mới xuất phát đi đến quán.


Còn chưa vào quán, anh đã thấy có khách ngồi ở bàn đầu đối diện sân khấu nhỏ. Vừa đi được hai bước, anh nhìn thấy Trần Tầm mặc tạp dề đang đón khách.

Hai người này hoàn toàn không nghe lời anh. Tiêu Chiến thở dài, cúi đầu bước nhanh vào trong.

"Anh..." Trần Tầm nhìn thấy anh, vội chạy đến bên cạnh, giữ cánh tay anh lại.

"Không nên chạy trong quán, sẽ tạo ra bụi, ảnh hưởng đến việc ăn uống của khách." Tiêu Chiến rút cánh tay ra khỏi tay Trần Tầm.

"Chị Tiểu Hồng nói anh bị bệnh à?" Trần Tầm chặn Tiêu Chiến lại.

"Không có việc gì, chỉ là tối hôm qua bị cảm lạnh thôi. Cậu cứ làm việc của mình đi, tôi thay quần áo rồi ra ngoài phụ mọi người." Tiêu Chiến trực tiếp đưa tay ra đẩy hắn sang một bên.

"Vậy..." Trần Tầm do dự một chút, đuổi theo sau Tiêu Chiến.

"Còn chuyện gì nữa?" Tiêu Chiến cực kỳ không kiên nhẫn, dừng bước xoay người. Lúc tâm tình không tốt, cả người nhìn qua rất hung dữ, người lạ không được đến gần, người quen không được quấy rầy.

"Mấy ngày nay anh không hát sao? Vừa nãy có khách hỏi." Trần Tầm giống như đã làm sai chuyện gì, nói xong liền ngoan ngoãn nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xuyên qua Trần Tầm nhìn khách ngồi bên ngoài, những vị khách này đều là khách quen, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác có hỏi không?" Tiêu Chiến ngập ngừng, "Tối hôm qua tôi có nói với cậu ta sắp tới sẽ nghỉ hát mấy ngày. Tạm thời cậu cũng không cần phải đến, tôi đi làm việc đây."

Cả buổi tối, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, uống vài ngụm cà phê, ôm Tiểu Hoa, vuốt ve vài cái rồi gõ gõ máy tính. Tiêu Chiến cũng không quản cậu ta, thậm chí cũng không nói thêm lời nào với Trần Tầm.

Tuy rằng anh không hề mất bình tĩnh hay nổi nóng, cũng không mắng người, nhưng ngay cả Hứa Giai Giai và Tiểu Hồng cũng nhận ra được tâm trạng Tiêu Chiến không tốt. Một buổi tối căng thẳng ở 37,2°C, cũng may Hứa Giai Giai mở danh sách các bài hát dân ca, dù không có tiếng hát của Tiêu Đình nhưng cũng có giai điệu du dương này bù lại.

"Anh Tiêu có mệt quá thì nghỉ ngơi chút đi. Ở đây còn có Tiểu Trần và Giai Giai." Tiểu Hồng dành thời gian quan tâmTiêu Chiến, anh đang cầm một ly cà phê đá hút không ngừng, "Đừng uống lạnh, tôi rót cho anh một ly nước ấm."

"Không sao mà." Tiêu Chiến gượng cười, "Vậy tôi đi nghỉ ngơi một lát, đến tám giờ thì cứ nói hai người họ về trước đi."

"Ừm."

Con người, thật đúng là không thể nói dối. Tiêu Chiến từ trưa rời giường đã cảm thấy bụng khó chịu, cơm không ăn, nước cũng không uống nhiều. Vừa rồi vì quá khát nên uống vài ngụm cà phê đá, không bao lâu sau đã cảm thấy trong bụng cồn vào.

Anh tăng tốc vội vã lao về phía nhà vệ sinh. Dạ dày trống rỗng nên chỉ nôn ra toàn axit .

"Cốc cốc..." Cửa nhà vệ sinh bị gõ.

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, lại tiếp tục nôn khan, anh thở hổn hển ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt sinh lý chảy dài trên má.

"Anh..." Trần Tầm gọi anh, "Anh không sao chứ, anh bị sao vậy?"

"Không sao..." Tiêu Chiến yếu ớt trả lời. Anh mở vòi nước ra, dòng nước hơi lạnh xuyên qua mười kẽ ngón tay, anh súc miệng, lại rửa mặt, xong mới mở cửa nhà vệ sinh.

"Không khoẻ ở đâu?" Lúc này Trần Tầm mới phát hiện vẻ mặt ủ rũ của Tiêu Chiến hôm nay là bởi vì cơ thể không khoẻ.

"Không có." Tiêu Chiến khoát tay, nhìn đồng hồ trên quầy thu ngân, "Đến giờ rồi, cậu và Hứa Giai Giai tan làm đi."

"Anh nghỉ ngơi đi, tôi ở lại giúp chị Tiểu Hồng, lát nữa tôi đưa anh về." Trần Tầm cảm giác Tiêu Chiến lảo đảo sắp ngã, liền đưa tay đỡ lấy vai anh.

"Không cần... Tôi ăn chút gì là được."

"Anh, anh đang sốt đúng không?" Trần Tầm kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, bao nhiêu tuổi rồi mà bệnh còn không biết chăm sóc bản thân.

"Phải không? Cảm giác của cậu sai rồi." Tiêu Chiến cắn răng hàm sau, tự động phớt lờ những ánh mắt phía sau đang nhìn chằm chằm anh và Trần Tầm. Anh tùy ý tìm một lý do:

"Tối nay cậu không có buổi tự học sao?"

"Sinh viên đại học ai còn tự học buổi tối!" Trần Tầm trực tiếp nắm cổ tay Tiêu Chiến kéo anh về phòng nghỉ, "Anh à, anh nghe lời một chút, đi nghỉ ngơi đi."

"Cậu cũng đừng kéo tôi!" Tiêu Chiến cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không dám làm động tác quá lớn, để khách nhìn thấy thì không tốt.

"Giai Giai, em tan làm trước đi." Hứa Giai Giai đang nói chuyện với Tiểu Hồng trong bếp, Tiêu Chiến bị kéo đi cố nặn nụ cười với đối phương.

Hứa Giai Giai gật đầu, nhìn Tiêu Chiến bị Trần Tầm ép vào phòng nghỉ, cô lập tức quay đầu vào bếp: "Có chuyện gì vậy? Không phải Trần Tầm đang quen chị Đình Đình sao? Sao còn thân thiết với anh Tiêu vậy chứ?"

"Không phải em muốn đi xem phim với bạn sao? Sao còn chưa đi? "Tiểu Hồng liếc hứa Giai Giai một cái.

"A, vậy em đi trước, có gì ngày mai kể em nghe với nha chị Tiểu Hồng."





Tiêu Chiến bị Trần Tầm kéo vào phòng nghỉ, trực tiếp bị ấn xuống sô pha.

"Anh không khoẻ chỗ nào?" Trần Tầm ngồi xổm trước mặt anh, đưa tay sờ trán anh, "Chắc là sốt rồi."

"Tôi không khó chịu ở đâu hết!" Tiêu Chiến tránh tay Trần Tầm.

"Anh..." Trần Tầm nắm lấy tay Tiêu Chiến, hung dữ trừng mắt nhìn anh.

"Tôi chỉ..." Cả người Tiêu Chiến đột nhiên như một quả bóng xì hơi, "Cả ngày nay tôi chưa ăn gì cả."

"Anh không đói sao?"

"Dạ dày không thoải mái lắm, tôi uống một chút nước ấm là được rồi."

"Tiểu Trần!" Tiểu Hồng ở cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng gọi Trần Tầm, "Ra phụ chị một chút..."

"Cậu ra phụ chị Tiểu Hồng đi, tôi uống chút nước ấm là được." Tiêu Chiến đẩy Trần Tầm một cái, nhưng đối phương vẫn ngồi xổm trước mặt nhìn anh.

"Anh cứ ở yên đây nghỉ ngơi, tôi đi lấy cho anh một ly nước ấm, rồi sẽ ra ngoài làm việc." Trần Tầm buông tay Tiêu Chiến ra, sờ sờ đầu anh.

Tiêu Chiến chờ Trần Tầm đi khỏi mới đứng dậy, anh bị sốt nhưng cũng không đến nỗi nằm liệt giường, tự mình vẫn có thể lấy một ly nước.

Anh vừa mở cửa phòng nghỉ ra thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa, hai tay đút vô túi.

"Có chuyện gì vậy? Tiêu Đình không có ở đây, em ấy hẹn bạn đến Thành Đô chơi rồi." Để cho Tiêu Đình không ở Bắc Thành, anh không phải gặp Vương Nhất Bác mấy ngày này.

"Anh bị bệnh à?" Vương Nhất Bác dường như phớt lờ lời Tiêu Chiến nói.

"Không có việc gì, hơi sốt thôi." Tiêu Chiến rũ mắt, "Tôi đi uống chút nước."

Anh muốn từ bên cạnh Vương Nhất Bác chen ra ngoài, nhìn một chút lại phát hiện không có khả năng, đành phải ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Cậu còn có chuyện gì nữa không?"

"Anh vào trong nghỉ ngơi đi, em đi rót nước cho anh."

"Không cần." Tiêu Chiến đột nhiên nổi giận, "Tôi cũng đâu có tàn phế? Chỉ là sốt thôi mà, hai người làm sao vậy, tôi còntưởng tôi sắp chết không bằng!"

Vương Nhất Bác không nói lời nào, bày ra bộ dáng giống như người khác nợ tiền cậu, nhìn Tiêu Chiến trong lòng liền phiền.

"Muốn làm gì thì làm!" Tiêu Chiến quay về phòng, đóng chặt cửa phòng, trực tiếp nhốt khuôn mặt khiến anh phiền lòng ở ngoài cửa.

Ngồi lại lên sô pha mới cảm thấy tủi thân, một người là bạn trai giả của Tiêu Đình, một người là người đã chờ đợi Tiêu Đình mười mấy năm, bây giờ đều quan tâm mình như vậy? Nhưng không ai trong hai người có thể cho anh thứ anh muốn, sự quan tâm giả tạo đó làm cho anh cảm thấy bản thân càng đáng khinh. Bất kể là lợi dụng Trần Tầm, hay là đơn phương muốn Vương Nhất Bác bỏ cuộc, đều đang khinh bỉ.

"Anh, uống chút nước nóng. Tôi nhờ chị Tiểu Hồng nấu cháo cho anh." Trần Tầm bưng một ly nước nóng vào phòng nghỉ.

"Không cần phiền vậy đâu, tôi không muốn ăn gì hết." Tiêu Chiến cầm ly nước nóng lên nhấp một ngụm, dòng nước ấm theo khoang miệng chảy đến thực quản, trượt vào dạ dày. Cảm giác giống như đổ một thùng nước nóng vào trong khối băng, cả người lập tức sống lại.

"Hôm qua anh uống quá nhiều cà phê nên mới như vậy đúng không?" Trần Tầm cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Chiến, cuối cùng cũng được phủ một lớp hồng nhạt bởi sức nóng của nước trong ly.

"Không có..." Tiêu Chiến nhớ lại tối hôm qua anh cùng Vương Nhất Bác ăn rất nhiều thịt nướng, chân gà chua cay vàuống rất nhiều bia.

"Anh..." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gõ cửa, gọi Tiêu Chiến.

"Cậu đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một lát."

"Ừm, được, buổi tối tôi đưa anh về." Trần Tầm gật đầu.

"Trần Tầm, cám ơn cậu." Mặc kệ phương diện nào, Tiêu Chiến cũng nên cảm ơn Trần Tầm.

Trần Tầm mở cửa, Vương Nhất Bác tay trái cầm một hộp thuốc, tay phải bưng một ly nước, nhìn thấy người đi ra, cậunhíu mày.

Trần Tầm không nói gì bèn nhường cửa để Vương Nhất Bác vào phòng, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.

"Có phải tối hôm qua ăn bị thương dạ dày không?" Vương Nhất Bác tự trách mình không nên uống rượu với Tiêu Chiến như vậy. Cậu liếc nhìn ly nước trên tay Tiêu Chiến, đặt ly nước trong tay lên bàn bên cạnh rồi mở hộp thuốc ra.

"Không biết..." Tiêu Chiến hơi bĩu môi, có lẽ là vừa uống nước ấm nên cả người đều dỡ bỏ phòng bị, ngồi trên sô pha, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mềm hơn trước rất nhiều.

"Có thể là do món chân gà kia. Cậu có thắc mắc gì sao?"

Vương Nhất Bác lấy thuốc trị dạ dày đặt vào tay rồi đến chỗ Tiêu Chiến. Anh đưa tay chuẩn bị nhận lấy thuốc, không ngờ Vương Nhất Bác trực tiếp ngồi xổm trước mặt anh, cùng vị trí và tư thế vừa rồi của Trần Tầm, đưa tay sờ trán anh.

"Anh, anh bị sốt rồi!"

Không biết vì sao Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác bất mãn, cảm thấy hốc mắt chua xót, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cả trái tim giống như bị người ta đổ vào một lon nước chanh lớn.

"Không sao, uống thuốc là sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến cúi đầu, đặt lòng bàn tay trước mặt Vương Nhất Bác: "Cậu về trước đi. Tiêu Đình không có ở đây."

"Ngày mai em đi công tác..." Vương Nhất Bác đặt từng viên thuốc màu trắng xanh vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

"Ừm, vừa vặn Tiêu Đình cũng không có ở đây, cậu đừng tốn thời gian ở chỗ tôi nữa." Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cố ý bày làm ra vẻ bình tĩnh, "Quán của tôi chỉ có bấy nhiêu đồ ăn thôi, lâu lâu ăn một chút cũng được, không cần phải ngày nào cũng đến."

"Em để lại xe cho anh đi." Vương Nhất Bác đưa chìa khóa xe cho Tiêu Chiến: "Nhà cách trung tâm thương mại khá xa, buổi tối anh tan làm muộn, về một mình cũng không an toàn."

"Thật không cần, tôi cũng không phải Tiêu Đình." Tiêu Chiến không nhận chìa khóa liền rút tay lại, đổ hết thuốc trong tay vào miệng, nâng ly một hơi nuốt thuốc vào.

"Xe đỗ ở đằng kia, anh cầm đi đi." Vương Nhất Bác bướng bỉnh nhét chìa khóa xe vào tay anh.

"Anh..."

"Chị không có ở đây, em vẫn có thể đối tốt với anh."





......

"Vương Nhất Bác, em chỉ mua đồ ăn vặt cho Tiêu Đình thôi!" Tiêu Chiến đã phát hiện nhiều lần, mỗi lần mình làm bài xong ra, bên cạnh Tiêu Đình và Vương Nhất Bác đều là những túi đồ ăn vặt trống rỗng.

"Em chỉ đối xử tốt với Tiêu Đình!"

"Vậy em đi mua thêm nhé?" Vương Nhất Bác oan ức nhìn Tiêu Chiến, là Tiêu Đình nói không nên quấy rầy Tiêu Chiến học tập. Hai người bọn họ vừa xem TV, vô tình ăn hết đồ ăn vặt.

"Quên đi." Tiêu Chiến bĩu môi, "Anh về đây, bọn em chơi đi."

Tiêu Chiến xoay người trở về phòng lấy sách vở rời khỏi Vương gia.

"Chị ơi, anh giận rồi." Vương Nhất Bác không biết làm sao nhìn Tiêu Đình.

"Không sao đâu, anh trai chị không giận ai lâu đâu, lát nữa là hết à, ngày mai nhất định sẽ qua nhà em chơi." Tiêu Chiến vẫn luôn cưng chiều Tiêu Đình, dù cho hai người thỉnh thoảng có cãi nhau, cãi đến giận nhau, nhưng cũng rất nhanh chủ động cầu hòa với nàng.

Trong ấn tượng của Tiêu Đình, hình như anh trai cô đối xử với ai cũng tốt.

Mặc dù Tiêu Đình nói vậy, Vương Nhất Bác vẫn im lặng đứng lên, đi đến hộp đồ ăn vặt tìm mấy gói khoai tây chiên Tiêu Chiến thích ăn, mang dép vào chạy về phía Tiêu gia.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến mở cửa ra thấy Vương Nhất Bác, xoay người lại đi vào trong phòng.

"Anh, cho anh ăn khoai tây chiên." Vương Nhất Bác đuổi theo phía sau Tiêu Chiến, theo anh vào phòng ngủ.

"Anh không ăn, em đem cho chị em ăn đi." Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn học, lấy ra một tờ giấy kiểm tra, vuốt phẳng, chuẩn bị học tiếp.

"Em đặc biệt mang cho anh ăn mà." Vương Nhất Bác trực tiếp bày khoai tây chiên lên tờ kiểm tra của Tiêu Chiến.

"Tiêu Đình cũng thích ăn vị dưa leo." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hình minh hoạ trên túi đóng gói, "Em cầm đi cho Tiêu Đình ăn đi."

"Anh ăn." Vương Nhất Bác cầm túi lên, dùng bàn tay nho nhỏ xé mở túi, từ bên trong lấy ra một miếng khoai tây chiên hoàn chỉnh nhất, tay kia nắm lấy tay Tiêu Chiến, đặt miếng khoai tây chiên vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.

"Em không phải chỉ đối tốt với chị."


______

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx