Chương 02
02
"Chị Đình Đình, những con mèo khác đã được đưa về nhà mèo rồi, chỉ có Tiểu Hoa..." Hứa Giai Giai hơi khó xử nhìn qua Vương Nhất Bác.
Tiểu Hoa không phải là con mèo có tính tình dễ chịu nhất, Tiêu Chiến rất hiếm khi đồng ý đưa Tiểu Hoa cho khách chơi cùng. Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hoa ngồi ở chỗ đó suốt ba tiếng đồng hồ, cậu gọi một bữa tối, lại gọi một ly cà phê đá. Tiểu Hoa rất ngoan, dù Vương Nhất Bác đặt nó ở bên cạnh nó cũng không chạy, cứ dán sát vào đối phương như vậy.
Anh cũng rất ngạc nhiên, rõ ràng không phải Tiểu Hoa mà Vương Nhất Bác nuôi trước kia, nhưng lại giống như Tiểu Hoa trong trí nhớ của Tiêu Chiến, rất dính Vương Nhất Bác.
"Không sao đâu, lát nữa tôi ôm nó về nhà mèo cho, em tan làm trước đi." Tiêu Chiến gật đầu với Hứa Giai Giai.
"Vâng ạ. Vậy em về trước nhé." Hứa Giai Giai cởi tạp dề trên người, lấy túi xách từ trong tủ khóa rời khỏi 37,2°C.
Tiêu Chiến mím môi nhìn đồng hồ trên tường, đã qua tám giờ rưỡi, anh nên trở về phòng nghỉ thay lại quần áo nam. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn ôm Tiểu Hoa, thỉnh thoảng nhìn anh mấy cái.
"Anh Tiêu..." Tiểu Hồng tranh thủ đến trước mặt Tiêu Chiến, hơi khó xử nhìn anh.
Tuy rằng khách trong quán không nhiều lắm, nhưng chỉ có một mình Tiểu Hồng nên cũng khá bận rộn. Nhưng anh không rõ Vương Nhất Bác muốn gì, rõ ràng nhận ra anh nhưng không rời đi cũng không qua gặp anh.
"Tôi lập tức..." Tiêu Chiến lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, "Xin lỗi, hôm nay có..."
Tiêu Chiến còn chưa dứt lời, đã thấy Vương Nhất Bác đứng lên, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hoa đang đi về phía anh, vừa mới buông lỏng trái tim, theo tiếng giày da "lộp bộp" trên mặt sàn tim lại tăng thêm vài nhịp đập.
"Tiểu Hồng chị đi làm việc đi, tôi sẽ..." Cổ họng Tiêu Chiến căng thẳng, không ngừng nuốt nước bọt, sợ tim mình bật ra khỏi cổ họng.
"Chị..." Vương Nhất Bác đứng trước mặt Tiêu Chiến, cười vui vẻ nhìn anh. Trong nháy mắt, anh cho rằng Vương Nhất Bác nhận ra anh không phải Tiêu Đình, mà là Tiêu Chiến. Nhưng khi nghe Vương Nhất Bác gọi anh như khi còn bé gọi Tiêu Đình, trái tim dâng lên một chút cô đơn. Vương Nhất Bác vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Đình, không nhận ra anh.
"Không biết em?" Vương Nhất Bác cười khẽ, đột nhiên hơi bĩu môi giống như hồi nhỏ, "Quán cà phê này là của chị sao?"
Tiêu Chiến nhíu mày, dáng vẻ của Vương Nhất Bác hoàn toàn khác với khi còn bé, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn ra được hai má sữa trên mặt.
"Thật không biết em?" Mặt Vương Nhất Bác hơi lộ ra một chút không kiên nhẫn.
"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
"Vậy, ..."
Vương Nhất Bác đột nhiên đến gần anh, Tiêu Chiến theo bản năng rụt cổ lại, lui về phía sau. Mùi nước hoa đầy nam tính trên người Vương Nhất Bác trong nháy mắt bao bọc anh.
"Kỳ thật sớm đã nhìn thấy chị rồi."
"Không..." Hốc mắt Tiêu Chiến đột nhiên đỏ lên, anh muốn nói với Vương Nhất Bác anh không phải Tiêu Đình, nhưnganh hoàn toàn không có tiền đồ, một chữ cũng không nói.
"Chị sắp tan làm phải không?" Vương Nhất Bác đứng thẳng người, kéo dài khoảng cách với anh một chút, nhìn quanh quán một vòng: "Anh đâu?"
"Anh ấy..." Tiêu Chiến không giỏi ăn nói, nhưng ít nhất nói chuyện cũng rõ ràng, chưa từng gặp phải tình huống như thếnày. Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
"Anh trai tôi đang nghỉ ngơi." Tiêu Chiến cười cười, "Không nghĩ tới gặp lại cậu đó. Hôm nay tôi và anh trai tôi mời cậu nhé. Nếu cậu có việc có thể đi trước, sau này chúng ta có thể hẹn lại sau được không?"
"Chị muốn em đi?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt như quét qua từng tất da thịt trên người Tiêu Chiến. Anh không thích Vương Nhất Bác nhìn anh như vậy, như nhìn thấu được bí mật anh đang cố che giấu.
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi thấy cậu ăn mặc trang trọng như vậy, chắc là có hẹn." Tiêu Chiến vươn tay ôm Tiểu Hoa từ trong ngực Vương Nhất Bác: "Nó rụng lông, cậu có thể qua bên kia dùng máy dính xử lý một chút."
"Sao lại gọi là Tiểu Hoa?" Vương Nhất Bác không cử động, vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn Tiêu Chiến.
"Cái tên này phổ biến mà, không có gì đặc biệt cả." Tiêu Chiến ngẩng đầu cười với Vương Nhất Bác: "Mèo trong quán của tôi hoặc là mèo hoang, hoặc là chủ nhân có việc không nuôi được. Tiểu Hoa vốn là mèo hoàng, gọi là Tiểu Hoa."
"Thật sao?" Vương Nhất Bác hiển nhiên không quá tin.
Tiêu Chiến không muốn dây dưa với Vương Nhất Bác nữa, anh đứng lên: "Cậu tùy ý nhé, tôi còn chưa xong việc."
Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, vì khi Tiêu Đình đứng lên không nghĩ cô lại cao cũng gần bằng cậu.
"Chị bên đó học thể thao à?" Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến: "Em còn tưởng em đã cao rồi, có thể bảo vệ chị."
Tiêu Chiến cũng lười giả vờ, biết hay không cũng không sao, Vương Nhất Bác chờ Tiêu Đình, không phải chờ anh, giả vờ có ích gì.
"Vương Nhất Bác, chuyện hồi bé tôi không nhớ rõ lắm. Giúp tôi gửi lời hỏi thăm dì Tôn và chú Vương nha."
"Tiểu Hồng, vị khách này tôi mời, không cần thu tiền của cậu ấy." Tiêu Chiến hướng phía Tiểu Hồng đang ngồi sau quầy thu ngân hô một câu.
Nói xong, anh cầm đàn guitar đi về phía phòng nghỉ của nhân viên. Ánh mắt cực nóng dừng lại phía sau khiến anh khó chịu, hận không thể lập tức chui vào trong khe đất.
Anh mở cửa phòng nghỉ, lắc người vào, đóng cửa lại. Đem tất cả ồn ào, cực nóng ném bên ngoài, anh có thể trốn vào căn phòng này, cởi váy, trở lại là Tiêu Chiến.
Anh cẩn thận treo váy vào tủ quần áo, soi gương tháo tóc giả trên đầu ra, hốc mắt hơi chua xót. Nếu lúc ấy chọn Tiêu Đình có tốt hay không, anh có vẻ như "thắng" được em gái nhưng thực tế người được mọi người nhớ tới là em ấy. Cha mẹ, bản thân, ngay cả Vương Nhất Bác chờ đợi nhiều năm như vậy vẫn là em gái anh.
Tiêu Chiến thở dài, nhìn hình xăm bông nguyệt quý trắng Nhất Dã Tuyết Mộng trên vai, ngay cả thợ xăm cho anh cũng nghĩ rằng anh muốn xăm một bông hồng trắng để che lại vết sẹo dữ tợn trên vai.
Hoa hồng và nguyệt quý, người bình thường làm sao phân biệt rõ ràng. Hoa hồng được người ta nâng niu trong ngực tặng cho người mình yêu, giống như tình yêu được chăm chút cẩn thận. Mà nguyệt quý trồng ở chân tường, gió thổi mưa đánh. Anh là Tiêu Chiến, không phải Tiêu Đình, ngay cả chính anh đôi khi cũng không phân biệt được.
"Anh Tiêu..." Tiểu Hồng nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Tôi ra ngay." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, mặc áo sơ mi trắng của mình và một chiếc quần jeans thon dài màu lam nhạt. Chiếc áo buộc ở eo, để lộ đường cong eo hoàn hảo.
Tiêu Chiến xắn tay áo sơ mi lên, mở cửa phòng. Anh thậm chí còn sẵn sàng tái ngộ Vương Nhất Bác với thân phận Tiêu Chiến.
"À, vừa rồi vị khách kia có gửi tôi cái này bảo đưa cho anh." Tiểu Hồng đưa một tờ giấy được gấp làm bốn cho Tiêu Chiến.
"Cậu ấy đi rồi à?" Tiêu Chiến mở tờ giấy ra, trên đó là một dãy số.
"Ừm, sau khi anh vào trong không bao lâu cậu ấy cũng đi. Cậu ta vẫn thanh toán." Tiểu Hồng hơi khó xử.
"Trả thì trả." Tiêu Chiến nhét tờ giấy vào túi: "Chị đi làm việc đi."
Tiêu Chiến vẫn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ giống như khi còn bé, quấn anh không rời, nhưng từ ngày mưa hôm đó, anh đã một tháng không gặp đối phương.
Vào ngày 1 tháng 6, thầy Nhậm của trường mẫu giáo quốc tế gần đó trước đó đã trao đổi với Tiêu Chiến về việc đưa các em học sinh đến 37,2° C để tổ chức các hoạt động Ngày quốc tế thiếu nhi. Hoạt động được tổ chức vào buổi chiều trong tuần nên khách không nhiều, Tiêu Chiến liền đáp ứng.
Sáng sớm, anh và Tiểu Hồng đã nướng bánh quy và bánh ngọt nhỏ trong bếp. Anh cúi đầu nhìn những chiếc bánh quy hoạt hình được đặt trên chiếc đĩa sứ trắng mà không khỏi mỉm cười.
"Dễ thương quá ha?" Tiểu Hồng bắt được nụ cười dịu dàng trên mặt Tiêu Chiến: "Anh Tiêu, quán chúng ta có thể suy nghĩ thêm về các combo bữa ăn cho trẻ em, bọn trẻ nhất định sẽ thích những thứ này."
"Ừm." Tiêu Chiến cầm lấy một chiếc bánh hồ điệp nhỏ bỏ vào miệng.
"Bánh này mỗi lần làm rất phiền phức, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, vì sao phải làm bánh này?" Tiểu Hồng đặt từng miếng bánh nhỏ vào đĩa.
"Khi còn bé, có một dì ở nhà đối diện hay làm bánh này cho tôi và em gái ăn, rất ngon." Tiêu Chiến ra nước ngoài, ngoài việc học, anh còn làm việc trong một tiệm bánh. Lúc đầu anh chỉ phụ trách phục vụ khách và tính tiền. Sau khi quen với chủ tiệm bánh rồi thì được vào bếp để bắt đầu học làm bánh.
Người phương Tây sẽ không làm loại bánh hồ điệp như của người Hoa nên Tiêu Chiến tự mình mò mẫm thử. Trong trí nhớ của anh, anh chưa từng ăn món người khác làm nào mà ngon như món bánh hồ điệp dì Tôn làm Vương Nhất Bác đã đưa cho anh và Tiêu Đình. Không biết anh đã thử bao nhiêu lần, cũng chỉ được bảy tám phần tương tự. Anh luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng cái gì đó là gì thì suốt nhiều năm anh vẫn không tìm được. Có lẽ sự tiếc nuối đã khiến hương vị món bánh hồ điệp trong ký ức không bao giờ phai nhạt.
"Anh Tiêu, trước kia anh ở Bắc Thành à?" Tiểu Hồng chưa bao giờ hỏi mấy chuyện riêng tư của Tiêu Chiến, như chuyện giữa anh và Tiêu Đình cũng là Tiêu Chiến chủ động nói với cô. Anh sợ nếu không nói sẽ dọa cô, nên lựa chọn nói cho cô biết một phần nhỏ của câu chuyện.
Tiểu Hồng biết Tiêu Chiến có một em gái sinh đôi, nhưng vì lý do sức khỏe mà qua đời. Guitar cũng là thứ em gái thích, sau khi Tiêu Đình rời đi, Tiêu Chiến mới bắt đầu chơi guitar. Khi chơi guitar, Tiêu Chiến sẽ hoá trang thành Tiêu Đình, để cho em gái ngắn ngủi trở lại thế gian này.
"Đúng rồi. Sau khi tôi và Tiêu Đình tốt nghiệp trung học cơ sở mới cùng bố mẹ đi châu Âu." Tiêu Chiến lại cầm một miếng bánh quy gấu con nhét vào miệng, rất có hương vị truyền thống châu Âu, "Trước kia nhà chúng tôi ở trong một tiểu khu bên cạnh trường trung học thực nghiệm quận Nam Thành."
"Ồ, vậy giá nhà đã tăng gấp mười lần rồi phải không?" Tiểu Hồng tựa vào trước bàn điều hành, nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến.
"Uống gì không? Tôi đi pha." Tiêu Chiến lau tay, "Căn nhà ở đó đã bán khi chúng tôi ra nước ngoài, bây giờ có tăng gấp mười lần cũng không liên quan gì đến chúng tôi rồi."
Tiêu Chiến pha hai ly latte, cùng Tiểu Hồng ngồi ở chỗ ngồi bên cửa sổ, Tiểu Hoa nép mình bên cạnh.
"Tiểu Hồng, chị giúp tôi chọn quần áo, loại váy này tôi mua nhiều rồi, kiểu dáng cũng tương tự nhau quá." Mỗi tháng Tiêu Chiến sẽ mua cho Tiêu Đình một chiếc váy theo phong cách em gái thích trong trí nhớ, nhưng mua nhiều quá nhìn chúng hơi na ná nhau cả về màu sắc và kiểu dáng. Tháng trước anh mua một chiếc váy, lúc nhận được hàng mới phát hiện trong tủ quần áo có một cái y chang.
"Thật ra trong tủ quần áo của anh có đủ kiểu dáng và màu sắc này rồi, không cần mua nữa đâu." Tiểu Hồng khó hiểu nhìn Tiêu Chiến, nếu mỗi ngày chỉ mặc ba bốn tiếng đồng hồ, trong tủ quần áo của Tiêu Chiến cũng đủ nhiều. Nếu đổi phong cách và kiểu dáng thì cô còn có thể hiểu, nhưng Tiêu Chiến mua tới mua lui vẫn là những kiểu tương tự.
"Khi còn bé tôi đã hứa với Tiêu Đình là sau này lớn lên kiếm được tiền sẽ mua quần áo mới cho em ấy mỗi tháng." Tiêu Chiến nhìn chiếc váy hoa nhỏ trên máy tính liền nhớ tới em gái, biểu tình trên mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
"Có muốn thử kiểu này không?" Tiểu Hồng xoay màn hình máy tính về phía Tiêu Chiến một chút để hai người đều có thể thấy.
"Tiêu Đình mặc cái này nhất định cũng rất đẹp."
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn trang phục nữ hiển thị trên màn hình máy tính, một chiếc quần ống rộng màu xanh nhạt và một chiếc áo thun ngắn dệt kim sọc hồng với xanh nhạt. Hình như anh từng thấy một cô gái mặc bộ quần áo như thế này trên TV, chỉ là anh chưa tưởng tượng Tiêu Đình mặc bộ quần áo này lên người sẽ như thế nào.
"Lộ bụng không?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi, đẹp thì đẹp, chỉ là con gái lộ bụng đáng yêu, gợi cảm, còn anh lộ bụng trông không ổn lắm.
"Được mà." Tiểu Hồng mím môi, nghiêng đầu đánh giá Tiêu Chiến, "Cái áo này mặc lên sẽ rất đẹp, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"Nó là kiểu áo ôm, làm sao giải quyết vấn đề ngực phẳng?" Tiểu Hồng nhịn cười nhìn người đối diện.
"Tiêu Đình cũng không phải..." Tiêu Chiến hơi ngượng ngùng, "Không hợp không hợp..."
"Nhăm~" Tiểu Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, từ trên ghế bên cạnh Tiêu Chiến nhảy xuống.
"Hoan nghênh quý..." Tiêu Chiến chưa nói hết câu đã thấy được người quen.
"Anh..." Vương Nhất Bác ngược lại lễ phép chào hỏi anh trước.
Tiểu Hồng nhìn Vương Nhất Bác, lại lo lắng nhìn Tiêu Chiến.
"Nhất Bác!" Tiêu Chiến tự nhiên đứng dậy khỏi ghế: "Đã lâu không gặp. Tháng trước nghe Đình Đình nói gặp được cậu."
"Chị..." Vương Nhất Bác ôm Tiểu Hoa đứng trước mặt Tiêu Chiến, vẻ mặt đánh giá nhìn Tiêu Chiến, "Nhắc đến em với anh à?"
"Ừm, đương nhiên." Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác: "Đến ăn trưa sao? Cậu ngồi xuống đi."
Tiêu Chiến xoay người, nhìn Tiểu Hồng, thở dài một hơi, "Tiểu Hồng, để tôi làm. Chị giúp tôi bố trí địa điểm, bọn nhỏ cũng sắp đến rồi."
"Được, anh Tiêu." Tiểu Hồng ra hiệu "Cần kêu cứu thì gọi" nhìn Tiêu Chiến một cái rồi xoay người đi đến khu vực tổ chức sự kiện hôm nay.
"Cậu ngồi đi, muốn ăn gì?" Tiêu Chiến vươn tay chuẩn bị đón Tiểu Hoa, "Cậu đưa nó cho tôi đi, nó rụng lông, đừng để dính vào người."
"Không sao, lần trước đến em cũng ôm nó, hình như nó rất dính em." Vương Nhất Bác gãi gãi đầu Tiểu Hoa. Con mèo trong ngực thoải mái híp mắt meo một tiếng.
"Vậy cậu ngồi đi, xem muốn ăn cái gì." Tiêu Chiến thu lại đôi tay đang lơ lửng trên không trung: "Để tôi mời khách, trước kia mẹ cậu cũng mời tôi và Đình Đình ăn cơm."
Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí Tiêu Chiến vừa ngồi, nhìn lướt qua máy tính của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vội vàng kéo máy tính lại, tự nhiên khép màn hình máy tính, đặt sang một bên.
"Quán có gì em ăn đó đều được." Vương Nhất Bác dừng một chút, "Chị đâu ạ?"
"À... Đình Đình buổi tối mới đến hát thôi, ban ngày tôi ở đây." Tiêu Chiến nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn.
"Ồ..." Vương Nhất Bác gật đầu.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh bàn thấy Vương Nhất Bác không nói gì nữa, cũng gật đầu, xoay người đi về phía phòng bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong quán rất đơn giản, chủ yếu là bít tết, đồ chiên và salad. Ngoài ra, quán cũng chuẩn bị một ít tráng miệng kèm cà phê. Phức tạp đa dạng hơn nữa thì anh và Tiểu Hồng cũng không làm được.
Tiêu Chiến chọn một miếng bít tết Angus, dựa theo yêu cầu của Vương Nhất Bác lần trước đem bít tết, rau củ, mì ống chuẩn bị sẵn sàng, lại pha thêm một ly Espresso.
Anh đặt bữa ăn trước mặt Vương Nhất Bác, sau đó vội vàng quay lại phòng bếp, chọn chiếc đĩa sứ anh thích nhất, phía trên đặt một cành nguyệt quý màu trắng và hoa hồng xanh đan xen với nhau. Anh xếp hai miếng bánh hồ điệp thành hình con bướm, một miếng bánh quy gấu hương sô cô la rồi bưng chiếc đĩa đến bàn của Vương Nhất Bác.
(Bánh hồ điệp đây ạ, tui tìm cái ảnh xếp hình con bướm cho mấy bà hình dung nhưng cái bánh này nó hơi bự thông cảm nha =))))
"Buổi chiều ở đây có tổ chức hoạt động Ngày quốc tế thiếu nhi cho một trường mẫu giáo, tôi làm mấy món tráng miệng, cậu nếm thử đi." Tiêu Chiến ngồi lên ghế đối diện Vương Nhất Bác.
"Bánh hồ điệp?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Ừm." Tiêu Chiến không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Khi nào thì chị đến ạ?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác dùng ngón trỏ và ngón cái cầm lấy chiếc bánh hồ điệp, hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ, nhẹ nhàng và đều đặn.
"Nhất Bác, khi đó cậu còn nhỏ, rất nhiều lời..."
"Em sẽ giữ lời hứa, em đã chờ ... Chị ấy đã trở về." Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định nhìn Tiêu Chiến như một con dao bén nhọn hung hăng đâm vào tim Tiêu Chiến.
Anh nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, "Nhưng Đình Đình không để những lời đó trong lòng, cậu không suy nghĩ xem em ấy nghĩ như thế nào sao?"
"Em hiểu. Dù gì lúc đó em còn quá nhỏ, anh chị ... tất cả đều nghĩ rằng em chỉ đùa." Vương Nhất Bác cúi đầu cầm dao nĩa nghiêm túc cắt bít tết, "Coi như em một lần nữa theo đuổi chị ấy."
Từ khi còn nhỏ, Vương Nhất Bác một khi đã bắt đầu làm chuyện gì đều như vậy, chưa bao giờ sợ thất bại, vĩnh viễn kiên định cùng tự tin, phàm là thứ cậu muốn, cậu đều sẽ đạt được. Nhưng lần này, Tiêu Chiến đi đâu tìm Tiêu Đình cho Vương Nhất Bác đây. Ngay cả khi bản thân đưa tiền bồi thường, đối phương cũng sẽ không muốn.
"Thật ra, Tiêu Đình..."
"Anh..." Vương Nhất Bác cắt ngang lời Tiêu Chiến sắp nói ra: "Phiền anh nói cho chị biết, em có thời gian chỉ biết đến nghe chị ấy hát, cho dù tạm thời chị ấy chỉ xem em như em trai trước kia cũng được, em sẽ không bỏ cuộc."
Vương Nhất Bác hung hăng rút con dao đang cắm trong tim anh ra, máu chảy không ngừng.
"Anh đối với em..." Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến lập tức cúi mặt xuống, sợ đôi mắt không thuộc về bản thân anh sẽ tiết lộ quá nhiều bí mật trong lòng anh.
"Cũng sẽ giống như trước kia, đúng không ạ?"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, kiên định gật đầu, "Ừm."
"Ông chủ Tiêu!"
Một giọt nước mắt không ngừng xoay quanh hốc mắt Tiêu Chiến, khi nghe thấy ở cửa có người gọi anh, nó rơi "bộp"xuống tay trái anh, anh vội vàng dùng tay phải che lại.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Vương Nhất Bác, may mắn đối phương cũng đang nhìn về phía chủ nhân giọng nói ở cửa nên không nhận ra sự bất thường của anh lúc này.
"Thầy Nhậm." Tiêu Chiến vội vàng đứng lên gật đầu chào thầy Nhậm, lại xoay người nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi phải đi làm việc rồi, không tiếp cậu được nữa, nếu cậu còn có việc, cậu có thể đi trước."
Tiêu Chiến nói xong xoay người đi về phía thầy Nhậm và các bạn nhỏ.
Khi được bên cạnh trẻ con, dường như mọi điều buồn phiền trong lòng đã bị bỏ lại phía sau. Rõ ràng vừa rồi tim nghẹn đến sắp không thở nổi, lúc này có thể bị những bạn nhỏ này chọc cười cong mắt.
Đuôi mắt Tiêu Chiến còn hơi đỏ, cười rộ lên càng đẹp hơn.
"Chị..." Tiêu Chiến sửng sốt, quay đầu nhìn lướt qua Vương Nhất Bác đang ngồi ở trước bàn ăn tráng miệng, mới mỉm cười nhìn về phía một cậu bé gọi anh là "chị".
"Không phải chị!" Cô bé bên cạnh cậu bé nhẹ nhàng đẩy cậu bé, "Đây là anh trai."
"Người xinh đẹp thì đương nhiên là chị mà!"
......
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Tiêu Đình được mẹ đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Tiêu Chiến nằm trên giường Tiêu Đình ngủ nướng, anh nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa phòng, chăn mỏng chỉ che bụng, đôi chân mảnh khảnh khép lại với nhau.
Trước giờ anh ngủ không sâu, trong mơ màng, anh cảm giác được phía sau giường mình đột nhiên lún xuống. Anh tưởng Tiêu Đình đã về, lười mở mắt, chỉ dịch người vào bên trong giường.
Đột nhiên, một cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng dán vào má anh, anh mở mắt, tưởng rằng mình nằm mơ. Còn chưa quay người nhìn rõ người phía sau thì một giọng nói trẻ con đã truyền vào lỗ tai anh.
"Chị......"
---------
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro