Chương 44.
Edit: Leia
Thời điểm anh tỉnh giấc, bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng hẳn.
Kha Dữ đẩy cửa sổ, cơn gió ngoài biển thổi vào ẩm ướt lạnh băng, phảng phất như mang theo cả trọng lượng. Trong tầm mắt đâu đâu cũng là sương mù dày đặc, màn sương xanh che phủ từ bờ cát lên tận triền núi, che khuất luôn dãy cáp treo còn chưa hoạt động.
Trên con đường mòn phía xa có một bóng người cao lớn chạy với tốc độ ổn định, trên người mặc trang phục vận động, cổ quàng một chiếc khăn lông. Độ dốc của đường núi không thấp nhưng hắn có vẻ không tốn chút sức nào. Đến một khúc quanh thì bóng cây che quá kín, không thấy người đâu nữa, Kha Dữ kéo màn, quay về giường ngủ tiếp.
Lần tỉnh lại tiếp theo anh nghe thấy tiếng nước và tiếng nói chuyện ở bên ngoài phòng. Gió thổi vào phòng đã thay đổi, được ánh nắng ban mai phủ lên nên khô ráo và ấm áp hơn hẳn. Tấm rèm trắng hơi đung đưa, Kha Dữ nhìn chằm chằm vào nó một lát, lỗ tai phân biệt được đó là tiếng Thương Minh Bảo đang bơi lội, còn có cả tiếng lanh canh của đồ sứ chạm vào nhau, hẳn là chú Minh đang chuẩn bị bữa sáng.
Anh tắm dưới vòi nước nóng cho tỉnh táo, bàn tay cọ qua tấm gương ngập hơi nước để lộ khuôn mặt tái nhợt, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng là tơ máu nhàn nhạt. Anh thay quần áo bước ra, bên ngoài có người hầu chờ sẵn: "Chào buổi sáng, cậu Kha."
Người làm dẫn anh đến bên cạnh bể bơi.
Bữa sáng quả nhiên đã sắp sẵn, Thương Minh Bảo đang nằm phơi nắng trên ghế dài. Nghe thấy tiếng chân, thiếu nữ bật cười, không cần tháo kính râm đã lên tiếng: "Anh Đảo Nhỏ đúng không?"
Chú Minh kéo ghế dựa cho anh, Kha Dữ nói nhỏ tiếng cảm ơn rồi cười đáp lời Thương Minh Bảo: "Chào buổi sáng. Làm sao em biết?"
"Buổi sáng tốt lành. Tiếng bước chân của anh em và của anh không giống nhau, thời gian này anh ấy cũng không xuất hiện ở đây đâu."
"Thế cậu ấy ở đâu?"
"Trong phòng làm việc." Thương Minh Bảo đổi thành tư thế nằm sấp, ngón tay ngoắc kính râm, đuôi mắt nhướn lên nhìn Kha Dữ: "Tiêu rồi, em có phải fan đầu tiên trên thế giới được mục kích dáng vẻ anh mới ngủ dậy không?"
Kha Dữ uống một ngụm cà phê: "Xấu lắm à?"
"Không có, anh Đảo Nhỏ, anh làm em muốn yêu đương quá."
Kha Dữ sặc một ngụm, ... Anh em nhà này thật là...
"Anh không biết đâu, chỉ cần anh ngồi yên ở đó phơi nắng uống cà phê thôi là em đã muốn nhào ngay vào ngực anh làm nũng rồi," Thương Minh Bảo bắt tréo hai cẳng chân mảnh khảnh, "Ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, chào một tiếng 'bonjour'."
Hai tiếng "bonjour" được phát âm rất tinh tế, Kha Dữ cắt một miếng bánh kếp rưới siro lá phong, khen ngợi: "Em biết nói tiếng Pháp à?"
"Một chút thôi, Thương Lục biết nói đấy, lần sau bảo anh ý nói cho mà nghe."
"Tiếng phổ thông của hai người cũng rất chuẩn."
"Ba em nói nhất định phải học giỏi tiếng Trung, cái này thì em giỏi hơn Thương Lục nhớ, nghe nói hồi nhỏ anh ấy bị đánh dữ lắm." Thương Minh Bảo cười hì hì quan sát anh, "Anh Đảo nhỏ, em nói mấy chuyện này anh cũng không thấy ngượng gì nhỉ."
Bề ngoài Kha Dữ vẫn bình thản, trong lòng thầm nghĩ trình độ này còn kém xa anh trai em nhiều.
Hai người nói chuyện được một lúc thì chú Minh nói phải đi gọi Thương Lục. Kha Dữ muốn cản, chú Minh khẽ cười đáp: "Là cậu ấy dặn tôi."
Trong vòng hai ba phút mà dao nĩa trong tay Kha Dữ hết nắm chặt rồi buông ra, buông xong lại nắm chặt. Tiếng bước chân vang lên trên hành lang, anh hít sâu một cái, thân thể quay về trạng thái thả lỏng, sắc mặt bình thản cắt một trái dâu tây. Tiếng bước chân di chuyển ra ban công, anh mới lơ đãng ngước mắt, "Buổi sáng tốt lành."
Thương Lục nhìn thẳng vào anh, bước chân hơi dừng một chút, sau đó tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống: "Bonjour."
Thương Minh Bảo cười thành tiếng: "Anh, trông anh như con công ý."
Thương Lục gác tay lên lưng ghế, lười biếng nói: "Câm miệng." Hắn chuyển sang Kha Dữ, "Thầy Kha, tối hôm qua ngủ thế nào?"
Bánh kếp vừa đưa vào miệng, Kha Dã nhai nuốt xong, lịch sự đáp: "Ngon lắm."
Thương Lục ra hiệu bằng ánh mắt cho chú Minh một cái, người làm trong nhà lập tức lui sạch sẽ, chỉ để lại một mình em út nằm trên ghế tắm nắng. Mặt nước gợn sóng nhấp nhô phát ra tiếng rào rạt rất nhỏ, Thương Lục dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói với anh: "Xem ra chỉ có một mình tôi mất ngủ."
Hắn không cố tình đè thấp giọng, ngữ điệu cũng rất bình thường. Tay hắn cầm tách cà phê uống một ngụm, ánh mắt nhìn ra biển, nghe qua chỉ như một cuộc tán gẫu thân mật buổi sáng. Kha Dữ vờ vịt hỏi: "Làm gì mà mất ngủ?"
Thương Lục nghiêng đầu, "Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của tôi."
Sức lực trong tay biến mất, dao nĩa phát ra tiếng chà xát lên mặt đĩa rất khó nghe. Động tác trên tay Kha Dữ dừng lại, chỉ nháy mắt sau anh bật cười: "Đừng ăn vạ nữa đi, hôn một cái lên mặt cũng gọi là hôn à?"
Thương Lục nhìn anh chằm chằm: "Kha Dữ, anh cũng biết kỹ năng diễn của mình nát lắm mà."
"Tôi chỉ biết hôm qua mình say," Kha Dữ buông dao nĩa, ung dung lau miệng, "Không nhớ rõ mình đã làm ra chuyện quá đáng gì." Dừng một chút, anh cực kỳ chân thành hỏi: "Tôi không cưỡng hôn cậu đấy chứ?"
Ánh mắt Thương Lục bình tĩnh đạm mạc, Kha Dữ bị nhìn đến mức mỗi dân thần kinh trong người đều căng thẳng, mãi đến khi mất mát trong đáy mắt ngày một gia tăng rồi ẩn mình như mặt trời ẩn sau rặng núi lúc hoàng hôn. Thương Lục khôi phục dáng vẻ bất cần đời, cười nói: "Không có, anh say nên tôi lừa anh thôi."
Bàn tay giấu dưới bàn bối rối nắm chặt góc khăn trải, Kha Dữ nuốt một cái, mỉm cười, "Đùa như vậy là quá đáng lắm nhé."
Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Lần sau không lừa nữa."
Thương Minh Bảo tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngắn, cảm thấy thế giới xung quanh mình quá yên tĩnh nên tưởng rằng trên ban công chỉ còn mình mình. Cô nhỏ quay đầu nhìn, hóa ra Thương Lục và Kha Dữ vẫn ngồi nguyên ở đó, chỉ là một người xem biển một người ngắm hoa, không ai nói lời nào.
Di động rung lên rất kịp thời như hồi chuông cứu mạng.
Kha Dữ gạt màn hình nhận cuộc gọi video, bên kia truyền ra một giọng nữ lớn tuổi: "Đảo Đảo." Vì tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, mang khẩu âm dày đặc nên nghe giống như "Thao Thao".
Thương Lục vô thức nhìn sang thấy Kha Dữ nhặt di động lên, trên mặt đã chuẩn bị xong một nụ cười vui vẻ. Hắn quen biết Kha Dữ không lâu nhưng cũng biết anh vốn không phải người hay cười lớn. Nụ cười của anh luôn chất chứa u buồn, tựa như hòn đảo nhỏ trôi nổi trên biển tràn ngập sương mù trắng xóa.
"Xin lỗi." Thương Lục thấp giọng nói một tiếng rồi chủ động đứng dậy đi ra chỗ khác.
"Bà," Kha Dữ nhìn màn hình cười xán lạn, trông ngây thơ như một đứa trẻ. Anh dùng tiếng Quảng Đông hỏi: "Hôm nay có khỏe không?"
Bà lão cười lên không quá giống anh, răng đã rụng gần hết nên môi trên môi dưới xẹp như hai miếng bánh bao, "Đảo Đảo."
Kha Dữ chống tay lên má, bà gọi một tiếng, anh liền cười gật đầu một cái. Lặp đi lặp lại ba lần như vậy, Kha Dữ nhận ra vài chỗ không thích hợp: "Bà, bà đang ở đâu thế? Chị A Hoa đâu rồi?" Xe lăn đang được đẩy ra ngoài, trên màn hình xóc nảy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bóng người đẩy xe lăn đằng sau mặc quần tây sọc phẳng phiu.
Lúc anh hỏi ra những lời này, màn hình phía bên kia cũng không di chuyển nữa, trên vai áo bông của bà xuất hiện một đôi tay, một đôi tay... có đeo nhẫn ở ngón trỏ bàn tay phải.
Trong đầu nổ đùng một tiếng, Kha Dữ siết chặt di động nhìn khuôn mặt Thang Dã xuất hiện trên màn hình. Ông ta nắm vai bà, cúi người để khuôn mặt dán vào nách tai bà lão: "Đảo Nhỏ, chị A Hoa phải về quê trông con, hôm nay tôi đích thân tới chơi với bà đây."
Miệng bà nói chuyện bị lọt gió, cứ luôn đáp "Được nha được nha".
"Sếp Thang." Sườn mặt căng cứng như đá chậm rãi thả lỏng, thay bằng thần sắc bình tĩnh.
Thang Dã thản nhiên cười: "Hôm nay thời tiết tốt, biển ở Vân Quy chắc là đẹp lắm."
Lòng Kha Dữ trầm xuống: "Anh theo dõi tôi."
"Làm gì có?" Thang Dã cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc hoa râm của bà, thủ pháp thành thạo giống hệt cách ông ta vuốt ve con chó săn Caucasian trong biệt thự. "Em xem, sau lưng em có cáp treo, có biển, ngoại trừ Vân Quy ra còn có thể là ở đâu nữa?"
Kha Dữ thấp giọng: "Anh đừng có làm bậy."
"Tôi làm gì mà bậy?" Thang Dã hôn lên tóc bà, "Em kiếm nhiều tiền cho công ty như thế, tôi nghĩ, bây giờ là lúc thích hợp để đổi viện điều dưỡng khác cho bà rồi."
"Thang Dã!" Ghế dựa bỗng nhiên bị lật ngửa thu hút sự chú ý của hai anh em. Thương Lục đang nửa quỳ bên bể bơi nói gì đó với Thương Minh Bảo, thấy thế lập tức quay lại. Đầu óc Kha Dữ trống rỗng, vội luống cuống ấn tắt cuộc gọi.
"Chuyện gì thế?" Thương Lục quan sát anh, tay đỡ hờ lấy tay anh nhưng không dùng sức.
"Không sao, không có gì," Kha Dữ lắc đầu, tránh thoát động tác có thể nói là lịch thiệp của Thương Lục, "Có việc đột xuất, tôi phải đi đây."
"Để tôi đưa anh đi."
"Không cần." Kha Dữ đẩy hắn ra, "Cậu cũng có nhiều việc phải làm mà? Tôi quấy rầy lâu như vậy..."
"Thế để tôi gọi tài xế chở anh."
"Không cần, cảm ơn, thật sự không cần..." Kha Dữ đáp rất lộn xộn, mãi đến khi bị Thương Lục giữ chặt, anh mới nâng mắt lên mờ mịt hỏi: "Chuyện gì?"
Thương Lục nhíu mày: "Ở đây không gọi được xe đâu, đi bộ xuống núi phải mất nửa tiếng đồng hồ —— Anh thật sự không sao chứ?" Hắn dừng một chút, "Có chuyện gì, có thể nói với tôi."
Kha Dữ cắn chặt môi, vẻ mờ mịt trong mắt nhanh chóng bay mất, anh nở nụ cười nhu hòa, ra sức chớp mắt, "Tôi thật sự không sao, tự nhiên có việc đột xuất thôi, xe đã đợi sẵn. Cậu để tài xế đưa tôi xuống núi cũng được, không cần cậu... Không phải, ý tôi là tôi không cần cậu đích thân tiễn, cậu còn nhiều việc..."
Anh đẩy Thương Lục rồi cắm đầu đi xuống cầu thang xoắn ốc màu trắng, tiếng động gấp gáp đến nỗi chú Minh đang đọc báo cũng phải tháo kính lão ló đầu nhìn ra. Ngày hôm qua bước lên lầu anh còn cảm thấy cảnh trí bên ngoài khung cửa sổ cao bốn mét kia có thể xem là đẹp nhất trên đời, lúc này trở về đến đầu cũng không nâng một cái. Thương Lục theo sau anh, ngữ khí thâm trầm: "Chú Minh, chú đi đưa anh ấy đi."
Maserati SUV lùi khỏi gara mất khoảng mười mấy giây, Kha Dữ chờ đợi mà tái nhợt mặt mày. Thương Lục nắm hai vai anh: "Kha Dữ."
Kha Dữ dời ánh mắt lên mặt hắn, nghe thấy hắn nói: "Tôi không tiễn anh là vì không muốn miễn cưỡng anh trong tình huống như thế này. Chú Minh là người tôi tin tưởng nhất, nếu anh đổi ý, có thể nói với chú ấy bất cứ chuyện gì —— anh hiểu chưa?"
Kha Dữ gật đầu như đã hiểu, lại cứ như nghe không lọt câu nào.
Thương Lục nhìn vào mắt anh: "Tôi có thể ôm anh không?"
Lần này Kha Dữ nghe hiểu, anh do dự, chỉ mới hơi gật nhẹ một chút mà đã được Thương Lục ôm chầm lấy. Cái ôm của hắn ấm áp y như trong tưởng tượng, ấm đến tỏa nhiệt. Anh chỉ ôm hắn đúng một lần trong đêm tuyết rơi ở ngôi nhà Nạp Tây, vậy mà cứ nhớ mãi. Luôn nhớ về thứ được chú định sẽ mất đi thì có lợi ích gì? Kha Dữ khẽ thở dài, mỗi một lần hít thở lại cố gắng khắc sâu cảm xúc này vào ký ức.
"Thầy Kha, tôi ở ngay đây."
---
Lời tác giả:
Xin lỗi, lên chương chậm quá!
Ngoại trừ chuyện muốn Thang Dã log out có thể nói qua chuyện khác được không, thảo luận cốt truyện đi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro