Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37.

Edit: Leia

Luồng khí lạnh đột ngột xâm nhập làm sống lưng Kha Dữ cứng đờ, trực giác của loài người luôn chính xác một cách khó hiểu, anh không cần quay đầu cũng biết Thương Lục đã nhìn thấy hết thảy. Qua một lúc lâu, anh vẫn giữ tư thế đưa lưng, ngoái đầu liếc hắn một cái: "Đừng nhìn nữa."

Tuy rằng Thương Lục đã biết rõ dáng người Kha Dữ rất đẹp từ thời xem bộ "Núi" của Lịch Sơn, nhưng mục kích thực thể vẫn sốc hơn thấy trên màn ảnh nhiều. Làn da anh màu mạch thiên trắng, cơ bắp mỏng mượt mà khiến dáng người anh trông gầy nhưng vẫn khỏe mạnh đẹp đẽ. Thương Lục tập thể hình quanh năm, vừa nhìn liền biết tỉ lệ mỡ trong người Kha Dữ rất thấp, rất khó luyện ra, thậm chí còn khó hơn mấy tay gymer muốn độ cơ bắp cuồn cuộn nhiều.

Dòng nước chảy dọc cơ lưng làm Thương Lục cảm giác cổ họng mình hơi ngứa ngáy.

Kha Dữ vẫn đưa lưng về phía hắn tiếp tục thản nhiên ngửa cổ xả nước, sau đó anh hơi quay đầu, cánh tay dài mảnh lười biếng chống trên mặt tường lát gạch sứ trắng, cười nhạt: "Cậu chủ Thương ngắm đủ chưa."

Đôi chân đi ủng bảo hộ lùi ra sau nửa bước, sàn nhà phát ra âm thanh hoảng loạn. Thương Lục đỏ bừng mặt quay đầu bỏ chạy. Kha Dữ bất đắc dĩ gọi với một tiếng: "Đồ ngốc, đóng cửa lại đã."

Cánh cửa bị đóng sầm, Kha Dữ thu lại vẻ thong dong giả tạo, vô cảm chốt then cửa lại.

Đến khi anh bước ra, trên tủ đầu giường xuất hiện một cái bình sứ nhỏ bằng bàn tay, nắp bình mở tỏa ra mùi hương thảo dược dễ chịu và đặc trưng.

"Hỏi mượn của dì đấy."

Kha Dữ lau tóc, trên người chỉ mặc áo thun ngắn tay: "Không cần đâu."

"Hỗ trợ khép miệng vết thương và liền sẹo, thuốc bí truyền của dân tộc Nạp Tây. Đáng ra anh không nên tắm." Thương Lục dừng một chút, "Sao mà bị thương thế?"

Kha Dữ bâng quơ nói dối: "Bị mèo cào. Hôm trước tôi đưa con Bergman —— là con mèo ragdoll ý, ra ngoài khám bệnh, nó phản ứng dữ dội quá."

Thương Lục chỉ nhìn thoáng qua, trong phòng tắm nhiều hơi nước nên cũng không nhìn được quá kỹ, chỉ biết là có rất nhiều vết máu đông đỏ tươi dài mảnh. Nghe Kha Dữ nói vậy, hắn liền cảm thấy mấy vết đó đúng là rất giống vết cào.

"Vừa rồi tôi ôm anh..."

Cánh tay lỡ dùng sức không kiềm chế.

Kha Dữ khảy khảy mái tóc hơi khô, liếc hắn một cái rồi trả lời vừa nhẹ nhàng vừa châm chọc: "Ừ, cậu làm tôi đau đấy."

Thương Lục để tay lên môi ho khan một tiếng: "Xin lỗi."

Kha Dữ ngồi xuống đối diện làm giường đệm hơi lún, "Đạo diễn ơi."

Thương Lục nghe Kha Dữ gọi mình như vậy.

Hắn nhìn Kha Dữ chằm chằm chờ anh nói tiếp, hỗn hợp hương sữa tắm và dầu gội tươi mát quanh quẩn bên chóp mũi.

"Tôi cảm thấy nhịp tim mình bất ổn quá."

Thương Lục: "..."

Kha Dữ chống giường kề mặt đến càng gần, tóc mái dài rủ xuống che khuất hai tròng mắt, khuôn mặt mang theo vẻ trong sáng bỡn cợt, "Tôi bị cậu nhìn thấy hết rồi, cậu không muốn nói gì sao?"

Sắc mặt Thương Lục rất bình tĩnh, ngữ khí cũng nhạt nhẽo: "Chưa thấy hết, anh đừng có ăn vạ."

Kha Dữ cười thành tiếng: "Thế rồi sao, muốn xem hết không?"

Thương Lục cụp mắt không nhìn anh: "Không cần."

Kha Dữ mím môi yên tĩnh nhìn Thương Lục mấy giây, đoạn ngồi thẳng trở lại, "Cậu đi tắm đi."

Mỗi ngày Mạch An Ngôn đều đặn gửi tin WeChat cho anh, gửi tới gửi lui toàn là lời khuyên anh không nên hủy hợp đồng, trong đó có mấy phần là thật lòng, mấy phần bị Thang Dã sai khiến, Kha Dữ không rõ ràng lắm. Anh vô cảm xem hết phần tin nhắn ngày hôm nay, gửi lại một tin ngắn gọn [ Ừ ], lại hỏi [ Mấy con mèo sao rồi? ], Mạch An Ngôn phản hồi: [ Nếu cậu kiên quyết đòi hủy hợp đồng, tôi lập tức bóp chết năm con quỷ này cho cậu xem. ] Trút phẫn hận xong lại hèn hèn mà gửi qua mười mấy tấm ảnh chụp mèo.

Thương Lục tắm xong đi ra nhìn thấy hình ảnh Kha Dữ ngồi bó gối trên đầu giường, đang cười xem màn hình điện thoại. Tuy anh hay cười nhưng nụ cười luôn cất chứa một tầng xa cách hoặc mỉa mai, bất cần, cũng không dễ dàng nhìn thấu.

"Anh nuôi lắm mèo thế?" Hắn nhặt bình thuốc lên, nhìn thoáng qua liền biết Kha Dữ không hề đụng vào, "Nằm sấp xuống, tôi giúp anh bôi thuốc."

"Không cần —— Mèo anh lông vàng và ragdoll là tôi mua, ba đứa còn lại là mèo hoang, ở phim trường cứ quấn lấy tôi không chịu đi."

Thương Lục mỉm cười, lặp lại lần nữa: "Nhanh lên."

Ánh mắt hắn quá kiên trì, thậm chí Kha Dữ hoài nghi rằng nếu mình không đồng ý sẽ bị hắn cưỡng chế ấn xuống giường. Vậy là lưng áo thun bị đẩy lên, rất cẩn thận không để cọ vào da. Anh chôn mặt giữa hai cánh tay: "Thôi được rồi, không ngờ trên đời có cả loại thiếu gia biết chăm sóc người như cậu đấy."

"Tôi có người bạn thân đi du học Pháp từ năm mười mấy tuổi, sau đó chúng tôi ở chung một nhà. Cậu ta còn tàn phế hơn cả anh nữa, không có người chăm là chết thật đấy."

"Là người tên Chi Hòa kia à?"

Thương Lục quẹt ra một lượng thuốc bằng cỡ đầu ngón tay, xúc cảm lạnh lẽo chạm vào miệng vết thương làm Kha Dữ xuýt xoa một tiếng.

"Đau?"

Hai tay Kha Dữ nắm chặt gối đầu, chôn mặt vào giữa nói ồm ồm: "Đau."

Thương Lục bất đắc dĩ, động tác trên tay càng nhẹ hơn: "Có phải minh tinh nào cũng được nuông chiều như anh không hả?"

Chỉ thiếu nước nói ra hai chữ "yếu ớt" nữa là đủ bộ.

Kha Dữ lẳng lặng ừm một tiếng, sau đó đổi giọng: "Sợ chịu khổ thì làm sao?"

"Thấy anh đi quay phim cũng chịu khó lắm mà."

Kha Dữ cười: "Cậu nghĩ tôi muốn chắc? Áp lực cơm áo gạo tiền cả đấy."

Đầu ngón tay cẩn thận xoa dọc miệng vết thương, thuốc cao chạm vào da thịt nóng rực tan thành chất lỏng ấm áp. Kha Dữ căng sống lưng, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái vi diệu, khiến mỗi sợi dây thần kinh cũng muốn căng ra theo.

Trong phòng không có âm thanh nào khác, Thương Lục cho rằng anh rất đau nên cố bắt chuyện để dời lực chú ý: "Làm sao anh biết đến Tiểu Chi?"

"Xem Facebook và Twitter của cậu, nhắc đến không chỉ một lần."

"Ừ, cậu ấy là một nghệ sĩ violin rất tài năng."

"Người bạn bị bệnh lần trước mà cậu nói là cậu ta đấy hả?"

"Đúng rồi, bị cướp bắn vào chân."

"Cậu vì cậu ta mà lập tức quay về Pháp."

"Tôi tưởng cậu ấy bị thương nặng lắm, sau khi trở về mới biết là chỉ trầy da. Cậu ấy rất dựa dẫm vào tôi, dàn nhạc mà đi lưu diễn, tôi nhất định phải ngồi xem ở hàng ghế đầu tiên."

Kha Dữ nghiêm túc nghe rồi vô tình bật thốt ra một câu "Tốt quá nhỉ", có lẽ cảm thấy ý mình nói dễ gây hiểu lầm, anh còn nói đùa thêm: "Ước gì tôi cũng có bạn từ nhỏ giống thế."

"Không phải quen biết từ nhỏ. Cậu ấy là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Bùi, lên chín tuổi mới được đón về nhà, các anh chị em trong nhà không thích cậu ấy, mẹ ruột lại không được trở về cùng, từ nhỏ đã hay bị người ta bắt nạt ——"

"Sau đó cậu ra mặt bảo vệ người ta?"

Thương Lục cười: "Không tính là ra mặt, một lần yến hội nọ tôi chạy loanh quanh thì nhìn thấy cậu ấy kéo đàn trên ban công, cảm thấy Tiểu Chi chơi đàn rất hay, thế là quen nhau."

"Bởi vì cậu là thiếu gia nhà họ Thương, cho nên nhà họ Bùi mới khách khí với cậu ta hơn." Kha Dữ giúp hắn bổ sung nửa câu phía sau.

"Xem như thế."

"Lãng mạn quá, nghe như đoạn mở đầu phim thần thượng ấy."

Động tác của Thương Lục hơi dừng một chút, "Thế à? Vậy chuyện tôi và anh quen nhau thì thế nào?"

Kha Dữ nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cơn chua xót không khống chế nổi, "Là không thể tin được."

Tiếc là hơi muộn.

Anh vội thay đổi ngữ khí, mất kiên nhẫn hỏi: "Xong chưa? Vết thương nhiều đến thế cơ à? Cậu có nhân tiện lợi dụng tôi không đấy?"

Thương Lục cạn lời: "Đụ má, là tôi sợ anh đau đấy được chưa!"

Kha Dữ trở tay kéo áo thun xuống: "Lừa cậu thôi, tôi không sợ đau, miệng vết thương đóng vảy rồi còn đau chỗ nào nữa? Cậu không có kiến thức cơ bản sao?"

Thương Lục nghẹn họng, bình thuốc trong tay bị giật phắt đi. Kha Dữ hùng hổ nói: "Để tôi tự làm!"

Thương Lục lập tức giật lại: "Làm cái quần què! Nằm xuống cho tôi!"

Kha Dữ trừng hắn, trong lòng vô cớ nổi lên lửa giận: "Cút đi, tôi không cần!"

Cạch, đèn điện tắt phụt.

Căn phòng rơi vào bóng tối, ánh trăng chiếu không lọt nên chỉ còn lại một cột khói hương lượn lờ giữa khung cảnh màu xanh thẫm mờ ảo.

Thương Lục không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hỏi dò: "Thầy Kha, anh giận rồi sao?"

Tại sao lại giận? Vừa rồi đã nói sai câu nào à?

Trong bóng tối vọng ra tiếng chăn bị nhấc lên, xen lẫn với giọng nói lạnh băng: "Không —— có ——"

... Thật sự là khó dỗ hơn Thương Minh Bảo nữa.

Lại còn sáng nắng chiều mưa.

Ngữ khí Thương Lục rất bình tĩnh, chỉ mang theo một chút căng thẳng không dễ phát hiện: "Thầy Kha, tôi không thấy đường... Tôi bị bệnh quáng gà."

Lọt vào tai Kha Dữ còn có thêm chút tủi thân khó lòng miêu tả.

Anh lén hít sâu một hơn, khóe môi nở nụ cười tự giễu... Cái gì thế này? Anh giận lẫy cậu bạn nhỏ kia để làm gì?

Tay anh sờ lên công tắc đèn, ánh đèn một lần nữa sáng lên, dưới chân Thương Lục vướng một cái vào bàn, đầu gối đồng thời đập vào mép giường ——

Cơn đau chưa ập tới, thân thể hắn đã ngã chúi về phía trước theo quán tính.

Nghênh đón hắn không phải sàn nhà hay góc bàn cứng ngắc, mà là một thân thể vừa rắn rỏi vừa mềm mại.

Kha Dữ quay cuồng một trận, dưới lưng lót một lớp chăn bông dày, bên trên bị Thương Lục đè nghiến, đôi mắt hắn hãy còn chưa hết hoa vì di chứng quáng gà.

"Cậu ——" Kha Dữ đau đến xuýt xoa. Anh đối diện với Thương Lục, thấy mắt hắn đã khôi phục lại tiêu cự mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mẹ nó cậu cố ý đúng không!"

Hai tay Thương Lục chống hai bên tai anh, mỗi lần hắn cất tiếng, hơi thở thơm tho gần như bao trùm. Hắn vừa hồi thần lại, cong khóe môi, ánh mắt vô tội: "Tôi chỉ muốn tìm công tắc mở đèn thôi."

Lúc này Kha Dữ mới nhận ra tư thế của hai người áp sát đến mức nào, gần đến mức chỉ cần hắn cúi đầu hoặc mình ngẩng đầu là có thể lập tức hôn nhau.

Kha Dữ quay mặt đi, tay đẩy vai hắn: "Tránh ra."

Đèn đã sáng trở lại, Thương Lục đâu còn là kẻ mù dở nữa? Ánh mắt hắn dừng trên vành tai hồng nhạt, bên gáy, lại khắc chế dừng trên phần xương quai xanh lộ một nửa.

"Kha Dữ, anh đỏ mặt kìa."

Tư thế đẩy không biết đã biến thành nắm vạt áo từ lúc nào, Kha Dữ mắng: "Câm miệng, ai cho phép cậu gọi tên tôi?"

Giọng nói cũng không biết đã khàn đi từ bao giờ, Thương Lục thì thầm: "Tại sao không thể gọi?"

"Bởi vì..."

Bởi vì sao? Sớm không gọi trễ không gọi, gọi ngay lúc này mẹ nó nghe có giống tán tỉnh không!

"Anh đang căng thẳng." Thương Lục vạch trần không kiêng nể.

Kha Dữ nhắm mắt lại: "Nặng quá."

Nghe anh kêu nặng, Thương Lục rất biết nghe lời mà nương lực tay nâng nửa người trên lên nhưng không rời ra hẳn, còn hỏi ngược: "Thế này thì sao?"

"Thế này..." Trái tim Kha Dữ sắp tông thẳng vào tường rồi, thế này là thế nào? Vấn đề có phải như thế đâu? Ý tôi là cậu mau ngồi —— dậy ——!

Ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng, nghe như tiếng nhạc cụ dây đã qua xử lý lọc âm. Thời điểm âm cuối rơi xuống, Thương Lục bật cười, tay giữ cằm anh vặn mặt đối phương đối diện với chính mình.

Đến ánh mắt cũng bắt buộc phải nhìn thẳng.

Một người hoảng loạn, người kia cố ra vẻ bình tĩnh nhưng cũng không khá hơn là bao.

Kha Dữ nín thở: "Chơi đủ chưa?"

"Tôi không chơi." Thương Lục giữ bàn tay anh đang nắm vạt áo mình, ép tay anh sát vào ngực, "Tôi cũng đang căng thẳng lắm."

"Cậu căng thẳng cái rắm gì!"

Ngữ khí Thương Lục trầm thấp nhẹ nhàng, hai mắt nhìn anh chăm chú: "Anh cảm thấy bây giờ nhịp tim tôi đang bình thường sao?"

Lòng bàn tay ấn vào cơ ngực săn chắc mượt mà, tựa như đang ấn vào một ngọn lửa phập phồng.

Đầu óc Kha Dữ trống rỗng, sau đó nghe thấy tiếng Thương Lục rõ ràng như gần trong gang tấc: "Kha Dữ, làm sao bây giờ, tôi lại muốn hôn anh rồi."

Trái tim lỡ nhịp không thể bình tĩnh như cũ, dưới cơn hoảng loạn, Kha Dữ hơi cọ người ra sau một chút, Thương Lục bất đắc dĩ thở dài: "Anh đừng cựa quậy nữa được không?"

"Tôi..."

Nếu vừa rồi còn có thể miễn cưỡng giữ được vẻ điềm tĩnh của người trưởng thành, thì đến bây giờ, mọi sự điềm tĩnh, thờ ơ và tự chủ anh tu luyện trong hai mươi chín năm cuộc đời đã hoàn toàn sụp đổ.

"Cậu ——"

"Tôi cứng rồi."

Kha Dữ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cứu mạng.

Cổ anh vươn dài vì giãy giụa trốn tránh, ánh mắt Thương Lục lập tức tối sầm. Thời gian chậm chạp trôi qua, không biết mất bao lâu sau, Kha Dữ cảm giác vành tai mình nhận được một nụ hôn phớt, giọng nói bên tai khàn khàn nhưng rất rõ: "Xin lỗi, mạo phạm anh rồi."

---

Lời tác giả:

Quá lịch sự, lịch sự đến mức kỳ quặc

Hôm nay cũng chỉ có 1 chương thui.

---

Tuy tác giả nói là 1 chương, nhưng vì hôm nay là mùng Một Tết nên chúng ta có 2 chương <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro