Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30.

Edit: Leia

Khu vực xung quanh thôn Ngọc Hồ Thạch Đầu không có cửa hàng photo in ấn, Kha Dữ kêu Thương Lục lên mạng tìm cửa hàng ở thôn khác rồi chọn lấy một nhà gần nhất, lái xe mất hai mươi phút, còn mình thì đeo khẩu trang che mặt, đội mũ ngư dân chụp kín luôn mái tóc.

Thương Lục hỏi: "Hay để tôi lái xe cho?"

Kha Dữ liếc hắn, tự giác mở cửa ngồi vào ghế lái: "Tôi không muốn giao tính mạng mình vào tay một tên không ngủ cả đêm qua đâu."

"Có ngủ một tiếng."

Xe khởi động, Kha Dữ mở điều hòa, vừa kêu Thương Lục dẫn đường vừa hỏi: "Lần này sao không mang nệm theo?"

"Không tiện."

Kha Dữ suy tư: "Vậy sau này mỗi khi cậu khởi động dự án riêng của mình thì biết làm sao? Cứ thức mãi thế à? Tối nay tính ngủ kiểu gì đây?"

"Chuẩn bị thuốc an thần."

Kha Dữ trầm ngâm đỡ tay lái, "Dùng thuốc ít thôi, coi chừng bị phụ thuộc."

Thương Lục đáp một tiếng "Biết rồi", lại nói, "Anh giống y như anh trai tôi ấy."

Ngữ khí có vẻ không quá vui.

Chân ga giẫm nhẹ, chiếc xe rời khỏi đoạn đường xi măng trong sân rồi nhấp nhô theo đường núi, "Bao tuổi rồi?"

"Qua sinh nhật là hai mươi tư."

"Nhỏ thế."

Thương Lục: "Không được nói đàn ông nhỏ."

Kha Dữ: "... Rồi rồi rồi," anh đáp rất thức thời: "Lớn, lớn lắm."

"Đệt ——" Thương Lục đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Anh đừng lưu manh như thế được không!"

"Tôi làm gì mà lưu manh?" Kha Dữ ra vẻ vô tội, "Tôi nói tuổi của cậu mà."

Thương Lục nghẹn họng không biết cãi kiểu gì, dứt khoát nhắm luôn mắt lại.

Xe chạy ra đường quốc lộ. Trong lúc dừng đèn đỏ, Kha Dữ nghiêng đầu nhìn Thương Lục, đôi mắt nhắm nghiền che khuất đôi đồng tử sắc bén, chỉ để lại khuôn mặt đẹp trai đơn thuần. Xương chân mày hắn rất cao, sống mũi thẳng, môi trên hơi nhếch, nếu mô tả theo kiểu chuyên nghiệp thì khuôn mặt này đại khái có thể mang đi làm mẫu cho mấy cơ sở thẩm mỹ chỉnh mũi. Anh biết Thương Lục không ngủ nên cất tiếng hỏi: "Tôi hút thuốc được không?"

Cửa sổ xe hơi hạ xuống để cơn gió lạnh băng trên núi tuyết ùa vào, thổi tung tóc mái Kha Dữ.

Anh cúi đầu châm thuốc, lúc Thương Lục mở mắt ra, hình ảnh đập vào mắt hắn là một nửa sườn mặt được ánh lửa chiếu sáng. Ngọn lửa phụt tắt làm mọi thứ tối tăm trở lại, Kha Dữ rít một hơi rồi gác cánh tay kẹp thuốc lên cửa sổ chống má. Anh chợt quay đầu nhìn Thương Lục: "Này, nếu cậu cứ không chịu công khai thân phận, với vẻ ngoài này thế nào cũng bị gạ chịch suốt thôi."

Thương Lục khoanh tay, ngữ khí lười biếng: "Đánh chết hết là được."

·

Cửa hàng photo giấu mình trong một ngõ nhỏ, lúc xe rẽ vào, cả gian cửa hàng chỉ có mỗi bà chủ tiệm đang ngồi ăn mì. Kha Dữ kéo cao khẩu trang, chìa ra một xấp kịch bản dày cộp: "Gỡ hết sticker ra rồi hãy photo, xong dán lại cho tôi, đừng dán nhầm nhé."

Bà chủ: "Hả?"

"Tôi trả thêm tiền."

Có tiền đương nhiên chuyện gì cũng dễ nói.

Hai người đứng bên chiếc máy xem bà chủ thao tác mấy tờ đầu mới yên tâm lùi ra. Kịch bản bị dán rất nhiều sticker giấy nhớ xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ, Thương Lục tháo xuống một tờ đọc kỹ, thuận tay dán lên trán anh. Kha Dữ lập tức trừng mắt, xé xuống dán lại lên cánh tay hắn, bà chủ tiệm đứng một bên trợn mắt nhìn hai gã thanh niên nô nhau như hai đứa học sinh tiểu học.

Quyển kịch bản dày trăm trang không thể photo hết trong vòng mấy phút, Thương Lục đành chọn in phần hôm qua mình nghiên cứu trước, hai người quay ra xe ngồi đợi. Đèn trần xe bật sáng trưng soi rõ từng hàng chữ trên tờ giấy còn thoang thoảng mùi mực in. Bên ngoài thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang, nhưng dù sao hôm nay thời tiết lạnh lẽo hiu quạnh cho nên không quá ầm ĩ.

Trên tay Thương Lục cầm hai phần: "Cái này là nguyên văn hôm qua anh chụp cho tôi xem, cái này là bản tôi chia lại. Ngày mai sẽ quay ba cảnh tương đối quan trọng, một cảnh là anh nhìn thấy một người đàn ông khác trong nhà chị Phỉ, một cảnh giường chiếu thân mật, cuối cùng là cảnh chị Phỉ khóc lóc kể khổ với anh." Hắn cười như không cười: "Cảnh giường chiếu đối với anh không có khó khăn mấy nhỉ."

Kha Dữ: "... Sao cậu biết?"

"Tôi xem qua rồi."

Tàn thuốc rơi lả tả đầy người, Kha Dữ mắng: "Ai cho cậu xem."

"Hai cảnh diễn với A Mỹ và với chị Phỉ, trong kịch bản gốc viết rất sơ sài, anh đã sáng tạo thêm khá nhiều động tác." Thương Lục nhớ lại đoạn diễn ngắn trong máy tính, gác tay lên lưng ghế nói rất sâu xa: "Không hổ là người từng hẹn hò sáu lần —— Thầy Kha, anh cũng thành thạo gớm."

Kha Dữ giật phắt lấy kịch bản: "Câm miệng!"

Buổi sáng hôm đó cuối cùng Phi Tử cũng gặp được chị Phỉ. Chị ta vẫn mặc sườn xám, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng thủ công của dân tộc Ma Thoa. Phi Tử từng trông thấy nó được bày bán đầy trong mấy cửa hàng ngoài thành cổ, một chiếc giá mười lăm tệ.

Đằng sau chị Phỉ còn có một người đàn ông khác, trung niên, tráng kiện, hốc mắt sâu, trông khá giống mấy gã làng chơi từng ra vào phòng chị Phỉ mỗi ngày.

"Chị Phỉ." Kha Dữ thì thầm lời thoại, lẳng lặng ngước mắt nhìn Thương Lục.

"Tới đây bằng cách nào?" Thương Lục đọc lời thoại của chị Phỉ.

"Ngồi xe lửa từ Ninh Thị đến Côn Minh, từ Côn Minh đến Lệ Giang —— qua rất nhiều hầm đèo, núi thật là cao."

Người đàn ông hỏi: "Ai thế?"

Kha Dữ chờ Thương Lục tiếp tục đọc, nhưng hắn chợt hô dừng, "Ánh mắt không đúng."

"Sao lại không đúng?"

"Phi Tử đang làm gì?"

"Đang chờ chị Phỉ giới thiệu mình."

"Không phải."

"Không phải à? Phi Tử đang rất căng thẳng, không xác định rõ chị Phỉ có hoan nghênh mình tới đây không, cũng không biết chị ta sẽ giới thiệu mình thế nào."

"Anh diễn tôi xem đi."

Tuy kỹ thuật diễn nát thật nhưng thái độ của Kha Dữ rất chuyên nghiệp. Trong khoang xe Prado mở điều hòa, hai tay anh cất vào túi áo, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nở một nụ cười xa lạ, thân thể hơi hướng về phía trước lấy lòng, sau đó nhanh chóng lùi lại, đồng thời liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.

"Xấu hổ, căng thẳng, tự ti, không xác định —— nhưng có cả đề phòng nữa. Anh đã nghe nói đến động vật giống đực có tập tính cạnh tranh nhau chưa? Để được con cái chấp nhận, chúng sẽ đua nhau khoe khoang sắc đẹp hoặc đánh nhau đến chết. Phi Tử là một kẻ hèn, nhưng cậu ta đã xem chị Phỉ là người phụ nữ của mình, cậu ta không để ý đám khách làng chơi, nhưng thái độ của gã đàn ông kia cũng đã xem chị Phỉ là người đàn bà thuộc về mình rồi." Thương Lục đưa phần kịch bản chỉnh sửa cho anh, "Đồng thời, đừng quên rằng cả đêm qua Phi Tử không ngủ, mọi cảm xúc kích động đều bị phóng đại lên mười lần. Ban đêm người ta thường dễ khóc, dễ phẫn nộ, cảm động, thể hiện sự yếu đuối hoặc đưa ra một vài quyết định ngu xuẩn đáng hối hận."

"Thế 2 3 giờ sáng đừng lên Taobao mua đồ nhé?"

Thương Lục bật cười, thuận tay búng lên trán anh một cái.

Kha Dữ ăn đau, "Cậu làm gì thế!"

"Tôi cũng thức suốt đêm, cho nên bây giờ mới làm ra hành động ngu xuẩn đáng hối hận thế này này."

Kha Dữ lạnh lùng: "Đúng là ngốc thật." Anh cúi đầu xem kịch bản đồng thời cố áp tiếng nhịp tim đập thình thịch —— Giây tiếp theo, anh giật mình kinh ngạc ngước mắt: "Đây là?"

"Lời độc thoại của Phi Tử."

Giữa khoảng cách thời gian Phi Tử chờ chị Phỉ giới thiệu mình, Thương Lục viết thêm mấy dòng: "Chị Phỉ có chào đón mình không? Hình như chị ấy bất ngờ lắm, nhưng vẫn bình tĩnh. Người đàn ông kia là ai? Chị ấy mập lên rồi, eo to hơn trước kia một chút, mặt cũng tròn hơn, nếu tối nay mình nói thế không biết chị ấy có giận không nhỉ? Người đàn ông kia có quan hệ thế nào? Hai người ở cùng nhau sao? Anh ta lớn tuổi hơn mình, lại lùn hơn, lưng hơi còng. Chị Phỉ nói rửa tay gác kiếm không làm nữa rồi mà? Chẳng lẽ chị ấy lại...?"

"Anh thử biểu đạt bằng cả ngôn ngữ và cơ thể xem."

Kha Dữ cuốn kịch bản, nhìn thêm mấy lần rồi nói, "Xuống xe."

Anh đứng bên cạnh xe, Thương Lục đứng đối diện.

Kha Dữ hít sâu một hơi, tay cắm vào túi áo, ánh mắt dừng trên mặt Thương Lục: "Ngồi xe lửa từ Ninh Thị đến Côn Minh, từ Côn Minh đến Lệ Giang —— qua rất nhiều hầm đèo, núi thật là cao." Thương Lục không nói gì, ánh mắt anh kiềm chế dừng trên môi hắn, lại lưu luyến xuống dưới ngực —— eo, lúc này chợt toát ra ý cười vừa lộ liễu vừa mê muội, bởi vì anh nghĩ tối nay mình sẽ được chung chăn gối với chị Phỉ, thân mật giễu cợt về dáng người của chị ta.

"Ai thế?" Thương Lục đọc lời thoại của người đàn ông kia.

Qua hai giây tĩnh lặng, Kha Dữ hơi há miệng ngơ ngẩn nhìn về phía người đàn ông, bởi vì xa lạ và thói quen lấy lòng mọi người, anh mím môi cười một cái, sau đó thu sắc mặt nhìn sang chị Phỉ. Trong quá trình chờ đợi, anh vô thức siết chặt eo bụng, ưỡn thẳng ngực vai, hơi nâng cằm, ánh mắt hoàn toàn trở lại trên người chị Phỉ, khóe miệng cụp xuống. Anh không biết rằng cử chỉ cố tình ra vẻ này khiến anh trông càng buồn cười, nhưng trong trí tưởng tượng nông cạn thì giống như làm vậy hai người có thể hòa nhau một ván.

Thương Lục gật gù: "Qua."

Kha Dữ từ từ thoát khỏi nhân vật: "... Cậu cảm thấy được rồi?"

"Tốt hơn lúc nãy, lên hình sẽ càng tốt hơn."

Kha Dữ hơi bối rối xoay người, vì quá đột ngột nên cũng làm bại lộ luôn thái độ căng thẳng. Thương Lục cười một tiếng: "Anh biết không, mỗi lần được tôi khen anh đều căng thẳng lắm nhé."

"Tôi..."

"Lúc được Đường Trác khen, trông anh thản nhiên lắm mà?" Thương Lục nhìn anh đầy hứng thú, "Sợ tôi à?"

"Thần kinh."

Anh nghiêm túc phủ nhận. Phía đối diện có người đi ngang qua, Thương Lục rất tự nhiên tiến đến gần đè anh vào thân xe, chống hai tay hai bên thấp giọng: "Đừng sợ, anh căng thẳng làm gì? Cứ như làm chuyện xấu bị thầy giáo chủ nhiệm bắt quả tang ý."

Tiếng cười nói của người qua đường vang vọng từ xa đến gần.

Kha Dữ càng vùi mặt sát vào ngực hắn hơn, "Đưa khẩu trang cho tôi."

"Trong túi, anh tự sờ đi —— Anh thường xuyên dùng chiêu này trốn fan lắm hả?"

Bàn tay thò vào túi áo khoác ấm cực kỳ, tiếp tục sờ soạng thêm một lúc tạo ra tiếng sột soạt khe khẽ.

"Cậu cũng học tập nhanh lắm này?" Kha Dữ đáp lại đầy mỉa mai.

"Thì tại thầy dạy giỏi —— đừng sờ lung tung nào."

"Câm miệng," Kha Dữ mắng một tiếng, "Mẹ nó ai có hứng thú sờ cậu."

Tiếng cười nói càng lúc càng gần hơn, là một toán du khách có vẻ vừa đi ăn lẩu trở về. Thấy bên cạnh chiếc xe có hai người làm động tác mờ ám, bọn họ đều trợn mắt đánh giá. Kha Dữ vùi mặt vào ngực hắn sâu hơn, vóc dáng gần một mét chín che đậy anh kín mít. Thương Lục cúi đầu, đôi môi hơi chạm vào mái tóc đen bên dưới, xúc cảm trong gió đêm lạnh băng nhưng mềm mại.

Hoàn mỹ tránh thoát nguy hiểm, Thương Lục vẫn không rời tay: "Rốt cuộc anh có phải gay không thế?"

Kha Dữ thẹn quá thành giận: "Không phải!"

"Không phải thì tốt." Thương Lục hơi cong môi, "Nếu không thì trông như tôi đang cố quyến rũ anh ý."

Kha Dữ đẩy hắn ra không khách khí: "Cút đi."

Hai người trở vào cửa hàng lấy kịch bản, ánh mắt bà chủ tiệm lúc này đã khác hẳn, chỉ trách mặt cửa sổ quá to nên toàn bộ hành động ở bên ngoài của hai người bị chiếu rõ mồn một không sót lại gì.

Kha Dữ trả tiền, cầm hai xấp kịch bản nói một tiếng "Cảm ơn" rồi hấp tấp đi ra ngoài. Thương Lục vẫn dừng ở phía sau, có vẻ thong dong hơn rất nhiều. Bà chủ tiệm vừa theo dõi xong một bộ đam mỹ cải biên chiếu mạng, tò mò hỏi thử: "Bạn trai cậu đấy à?"

Thương Lục cười một tiếng, gật đầu lười biếng hỏi: "Trông xứng đôi không?"

---

Lời tác giả:

Xứng xứng xứng, ôi chao ơi ghét vl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro