Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28.

Edit: Leia

Đoàn phim có tổng cộng sáu bảy chiếc xe đủ thể loại, trong đó hai chiếc chở thiết bị kỹ thuật, mấy chiếc khác là xe việt dã để chở diễn viên và thành viên đoàn làm phim, Kha Dữ và Trình Tranh có xe công vụ riêng. Đoàn người đến được địa điểm quay, các nhân viên vội vàng lắp ráp thiết bị, Kha Dữ giữa cơn choáng đầu vẫn không quên nhìn chòng chọc như đục lỗ lên người Thương Lục ——

Chuyện gì thế này! Anh còn chưa kịp giới thiệu với Đường Trác mà hắn đã xuất hiện trước rồi!

Đôi mắt Thương Lục mơ hồ hiện lên ý cười, ánh mắt lướt nhẹ qua người anh rồi nhanh chóng rời đi, tựa như một mảnh lông chim đáp xuống cánh tay khiến người ta ngứa ngáy không yên.

Lão Phó chỉ đạo quay phim lên tiếng trước Kha Dữ: "Tới sớm hơn tôi nữa nhỉ."

Người này là chuyên gia chỉ đạo hình ảnh nổi danh trong ngành sản xuất phim, đã từng hợp tác nhiều lần với Lịch Sơn, đến Đường Trác cũng rất tin tưởng. Thương Lục khiêm tốn khom lưng: "Chào thầy Phó ạ."

Kha Dữ: "?"

Thương Lục cúi đầu bật cười một tiếng, lão Phó nhìn theo ánh mắt hắn, "À, kia là thầy Kha, lần đầu tiên cậu gặp đúng không?"

Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Lần đầu tiên gặp."

Ánh mắt Kha Dữ trở nên lạnh lùng, mặt mày vô cảm.

Đồ lừa đảo.

Lại còn tái phạm.

Lão Phó dẫn hắn ra chào hỏi Kha Dữ: "Thầy Kha, đây là Thương Lục, con trai một người quen. Cậu ta có hứng thú với quay phim và nhiếp ảnh, tôi vừa vặn cũng đang ở đoàn nên cho vào làm trợ lý học hỏi kinh nghiệm."

Thương Lục nghiêng đầu, mím khóe môi: "Chào thầy Kha, tôi là fan của anh đấy."

Kha Dữ lãnh đạm: "À." Sau đó anh gọi Thịnh Quả Nhi, duỗi tay ra: "Bút marker."

Thịnh Quả Nhi nhanh nhẹn lục túi lấy bút, "pặc" một tiếng, cảm giác như Kha Dữ không phải vừa rút bút mà là rút kiếm. "Tay."

Hắn chìa bàn tay đút trong túi quần ra, Kha Dữ lạnh lùng kéo lấy, ký hai chữ "Đảo Nhỏ" rồng bay phượng múa lên ống tay áo hàng hiệu đắt tiền.

Chiếc áo khoác trị giá hơn sáu mươi ngàn tệ, bao nhiêu minh tinh thông qua nhãn hiệu thông qua phòng làm việc khó khăn đủ đường cũng muốn mượn về chụp mấy kiểu ảnh sân bay, cứ thế bị viết lên không thương tiếc. Lão Phó ngơ ngác trước bầu không khí kỳ quặc này, gian nan nuốt nước bọt hết nhìn Kha Dữ lại nhìn sang Thương Lục.

Kha Dữ không chớp mắt lấy một cái, chỉ hỏi: "Thích không?"

Thương Lục khẽ mỉm cười: "Thích, về nhà sẽ đóng khung treo lên."

Thôn này nằm sâu trong núi, mặc dù Lệ Giang có rất nhiều khách sạn chất lượng tốt, nhưng quỹ thời gian quá eo hẹp, đoàn phim ngại tới tới lui lui phiền phức nên dứt khoát bao hết năm tòa nhà Nạp Tây* trong thôn cho mọi người ở. Mấy tòa nhà này vốn kinh doanh quán trọ homestay, điều kiện so ra kém khách sạn chuyên nghiệp nhưng chất lượng chăn gối chiếu giường rất tuyệt hảo, chưa kể khung cảnh xung quanh còn thơ mộng, dòng suối nhỏ từ trên núi tuyết róc rách chảy xuống, giàn hoa giấy trước nhà nở tưng bừng rực rỡ, mỗi ngày làm việc xong có thể ngồi trong sân uống trà nựng chó phơi nắng thư giãn, thật sự không chê vào đâu được.

*Dân tộc Nạp Tây – 纳西族: hay người Naxi hoặc người Nakhi, là một dân tộc có nguồn gốc Tây Tạng, cư trú chủ yếu ở đông nam vùng núi Himalaya ở tây bắc Vân Nam, cũng như tây nam Tứ Xuyên.

Nhà của người Nạp Tây đai loại trông thế này:

Sau một ngày tàu xe mệt nhọc, lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất lần lượt đi mời thuốc từng người, thuận miệng dặn dò mọi người nhớ nghỉ sớm ngày mai làm việc. Nơi ăn nghỉ đã sắp xếp xong từ trước, ngoại trừ Đường Trác, Kha Dữ và Trình Tranh, còn lại phân ra hai người một phòng. Thương Lục giữa đường mới gia nhập, phòng ốc đã kín chỗ không biết xếp vào đâu, ánh mắt lão Đỗ bèn liếc vào khu nhà của đạo diễn. Phòng trống đúng là có, mấu chốt là mấy vị bên đó ai cũng khó tính, chỉ sợ không đồng ý thôi. Tranh thủ quãng thời gian hút thuốc, lão Đỗ chạy tới đề đạt, Kha Dữ kẹp điếu thuốc hỏi: "Sao, nhóc con không có chỗ ở à?"

Thương Lục là người lão Phó dắt theo, lão Đỗ quen đối nhân xử thế, nếu không phải ngại ăn nói với lão Phó thì còn lâu ông ta mới chịu lao lực. Lão Đỗ lập tức cười đon đả: "Tới đột ngột quá nên bị lẻ, trong khu của ba người cũng có phòng trống mà."

Trình Tranh rất dễ tính, vừa rít thuốc vừa nheo mắt liếc Thương Lục: "Cậu em đẹp trai thế này nên tôi không ý kiến."

Thương Lục không hút thuốc lá nên đứng cách đó không xa, đủ để nghe hết từng câu từng chữ. Hắn bị người ngoài xì xầm thảo luận ngay trước mặt mà không tỏ ra mất tự nhiên, thậm chí còn lịch sự ung dung gật đầu với Trình Tranh một cái.

"Thế... thầy Kha thì sao ạ?"

Lão Đỗ biết, chỉ cần Kha Dữ không ý kiến thì Đường Trác chắc chắn cũng không nói gì.

Kha Dữ khoanh tay phủi tàn thuốc lá: "Nhóc con biết hút thuốc không?"

"Không biết."

Kha Dữ ném qua một điếu thuốc, Thương Lục luống cuống nhận lấy, trong lòng hơi giật mình, hắn nhận ra Kha Dữ đang trả thù mình, ánh mắt rất bất đắc dĩ.

Kha Dữ rít một hơi, làn khói nhẹ nhàng tản ra giữa ánh nắng chiều hôm: "Hút hết điếu kia thì tôi đồng ý."

Thương Lục nhìn anh rồi ung dung cho điếu thuốc vào miệng, "Thế thầy Kha dạy tôi mấy chiêu đi."

Thân hình cao lớn chậm rãi đi xuyên qua làn khói, tiến đến trước mặt Kha Dữ.

Lão Đỗ ho khan một tiếng, thấp giọng kéo hắn lại: "Sao lại để thầy Kha châm thuốc cho cậu được, nhóc con không hiểu quy củ lớn bé gì cả..."

"Không sao." Kha Dữ xòe tay, "Đưa bật lửa cho tôi."

Lão Đỗ vội vàng dâng lên, chiếc bật lửa inox thành thạo xoay một vòng trong tay Kha Dữ, bật nắp, ngọn lửa bùng cháy. Thương Lục hơi cúi đầu xuống, đồng thời ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ tay Kha Dữ hòa cùng mùi thuốc lá, bên tai nghe đối phương lười biếng ra lệnh: "Hút đi."

Rít hết hơi đầu, Thương Lục đã ho khan kịch liệt.

Trình Tranh cười lớn: "Đảo Nhỏ, cậu bắt nạt người ta đấy à?"

Kha Dữ khẽ mỉm cười: "Mùi vị thế nào?"

Thương Lục ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy: "Chẳng ra làm sao."

Vừa dứt lời, điếu thuốc bên môi hắn thình lình bị rút ra. Kha Dữ thuận tay ấn điếu thuốc lên góc tường, "Vào đi, tôi không ý kiến."

Lão Đỗ thở phào một hơi, nhân tiện đẩy Thương Lục một cái: "Còn không mau cảm ơn thầy Kha!"

Thương Lục nhìn bóng anh đi xa dần, vẫn không nói gì. Kha Dữ lười biếng xua xua tay: "Không cần cảm ơn."

Thịnh Quả Nhi đã chu đáo thu dọn hết hành lý cho anh, kịch bản, giấy ghi nhớ và bút đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường. Thấy mọi người đã lên lầu, cô nhóc ngượng ngùng hỏi thăm: "Người mới tới hôm nay là ai thế ạ."

"Em hỏi người nào?"

"Người mà anh ký tên cho ý."

Kha Dữ cực kỳ hứng thú đánh giá cô nàng, biết rõ còn cố hỏi: "Thầy Phó á? Em cũng quen mà."

Thịnh Quả Nhi nóng nảy, "Nói gì thế! Là người bên cạnh ông ta cơ!"

Kha Dữ bật cười, "Trợ lý."

Thịnh Quả Nhi giúp anh mắc quần áo vào tủ, ngữ khí hơi căng thẳng: "Không biết anh ta còn độc thân không nhỉ?"

"Làm sao anh biết được." Kha Dữ cân nhắc một chút: "Hay để anh hỏi giúp em nhé? À thôi, cậu ta ở ngay trong khu nhà mình mà, em tự đi hỏi đi."

"Không được không được không được," Thịnh Quả Nhi hoảng hốt, "Em thấy anh ta đẹp trai quá nên mới tò mò thôi. Em bị sợ mấy người quá phong cách, đứng cách khoảng một mét là đủ thiếu oxy rồi!"

Kha Dữ thở dài một hơi, ngồi trên ban công uống trà học thoại mà tâm trạng không tốt lắm.

... Mới xuất hiện mà chưa gì đã hái hoa ngắt cỏ rồi.

Phòng Thương Lục nằm dưới tầng một, đối diện với hướng phòng anh. Khung cửa sổ khắc hoa bồi giấy hiện lên bóng người tắm giữa ánh đèn vàng sáng. Cái bóng liên tục đi qua đi lại, xếp quần áo, cất vali, ném laptop lên giường, đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, để lại trước mặt Kha Dữ một bóng dáng thẳng tắp.

Vừa uống xong tách trà nhỏ, Thịnh Quả Nhi chợt hô lên: "Rời mắt một cái đã lén uống rồi! Mặt sưng húp bây giờ!"

Kha Dữ cầm ấm trà lên: "Pha thêm đi."

Dưới chụp đèn lồng giấy vẽ hoa lan, anh lật một tờ kịch bản. Phi Tử cảm thấy mình yêu chị Phỉ, nhưng anh thì không biết đó là yêu hay đơn thuần là dục vọng.

Thương Lục gọi điện thoại rất lâu, từ trong phòng gọi ra tận ngoài phòng, nâng mắt một cái lập tức đối diện với Kha Dữ đang cụp mắt tập trung xem kịch bản.

Trên ban công dài không một bóng người, chỉ có mình anh. Màn đêm yên tĩnh, người càng tĩnh lặng hơn, đèn lồng tỏa sáng, người còn sáng bừng hơn ánh đèn. Thương Lục nhìn thêm mấy giây, lại mấy giây nữa, sau đó nói vào điện thoại: "Cúp máy nhé."

Thương Minh Bảo sửng sốt, nhận ra bản thân vừa bị anh trai ruột vứt bỏ.

Trên cầu thang có tiếng bước chân vang vọng, Thịnh Quả Nhi trông thấy vị khách nam mà mình vừa rung động vừa sợ sệt xuất hiện cuối hành lang. Cô sốc đến mức để nước nóng tràn ra bỏng rát mu bàn tay, miệng lắp bắp: "Anh anh anh anh anh anh lên đây làm gì?"

Cô nàng uể oải cúi đầu... Đứng trước thanh niên cao lớn đẹp trai thế này, vậy mà cô cũng mềm chân cho được.

Kha Dữ không thèm ngẩng đầu, chỉ dựa vào tiếng kêu hoảng hốt của Thịnh Quả Nhi cũng đoán ngay có ai vừa đến, "Đi xuống đi."

Thương Lục chìa di động, phía trên có một mã QR: "Thêm bạn tốt."

Thịnh Quả Nhi sợ cứng người.

Kha Dữ khựng lại một giây rồi đóng kịch bản, "Thầy Phó kêu cậu add hả?" Nói rồi anh rút di động, thành thạo quét mã QR dưới cái nhìn khiếp sợ của Thịnh Quả Nhi, gửi yêu cầu thêm bạn tốt.

Chết mất, bao nhiêu năm nay chỉ có người khác xin kết bạn, anh đã tự mình yêu cầu kết bạn với ai bao giờ?

Gió thổi qua làm đèn lồng đung đưa.

Thịnh Quả nhi nhìn theo bóng người xuống lầu, băng qua sân, mờ mịt hỏi: "Quái lạ, tại sao thầy Phó bảo anh ta tới xin WeChat của anh?"

Bàn tay Kha Dữ nắm tách trà hơi chột dạ: "Chắc là để tiện trao đổi về góc quay ánh sáng các kiểu."

Đến khi tắm xong đi ra, trên điện thoại đã xuất hiện hai tin nhắn mới, tin thứ nhất là lời chào tự động của hệ thống sau khi được đối phương đồng ý kết bạn: [ Chào bạn, tôi là Thương Lục. ]

Tin thứ hai nghe ra được vẻ bất đắc dĩ trong từng câu chữ: [ Tôi nói là tôi sẽ vào đoàn mà, lần này không lừa anh. ]

Thương Lục: [ Quả nhiên anh còn khó dỗ hơn Thương Minh Bảo nữa. ]

[ Cậu mà làm trợ lý cái gì? Ăn no rửng mỡ à? ]

Trợ lý quay phim không chỉ phải phụ trách dựng giá máy, kéo hòm đựng ống kính, xếp thùng, ráp đường ray, thậm chí còn phải săn sóc hầu hạ chuẩn bị đủ loại máy quay chính máy cầm tay cho ê kíp. Hắn có thể dựa vào một chiếc điện thoại di động và một chiếc gimbal mà hoàn thành được những cảnh quay có thẩm mỹ và tiêu chuẩn ngôn ngữ điện ảnh cực cao, việc gì phải tới phim trường làm culi chạy việc? Lão Phó đích thân quay phim chưa chắc đã đủ lọt vào mắt hắn nữa kìa!

Thương Lục chỉ trả lời mấy chữ: [ Quan sát hệ sinh thái đoàn phim. ]

Kha Dữ hơi giật mình.

Hắn du học ở nước ngoài nhiều năm, hoàn toàn quen đối nhân xử thế theo phong cách phương tây. Mỗi đoàn phim lại là một xã hội thu nhỏ, có tiền đúng là thích thật, nhưng chưa chắc đã có thể lo lót chu toàn từ trên xuống dưới, bên trong phát sinh rất nhiều phiền toái đường ngang ngõ tắt, xuôi không được mà ngược cũng không xong, nếu không tại sao lão Đỗ phải nhọc lòng lặn ngụp trơn như cá chạch thế làm gì? Toàn bộ đều là kinh nghiệm xương máu lăn lộn từ dưới tầng đáy xã hội đi lên. Người lõi đời không thể thiếu một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng đôi "hỏa nhãn" rốt cuộc phải kinh qua bao nhiêu cái lò luyện đan mới luyện ra được?

Thương Lục có tiền có tài, vốn không biết hai chữ "uất ức" viết như thế nào, bản thân lại sắp làm đạo diễn khống chế toàn cục. Kha Dữ rít thuốc, không khỏi mỉm cười với màn hình di động.

Dám vì điện ảnh mà hy sinh đến trình độ này.

[ Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì anh. Trên tay tôi có một phần phân cảnh kịch bản, nhưng không đủ. Nếu không ngại thì ngày mai chụp lại kịch bản gửi cho tôi đi. ]

[ Xem ra cậu cực kỳ muốn giúp tôi đấy nhỉ. ]

[ Anh là diễn viên có thiên phú, quan trọng hơn, anh là diễn viên của tôi. Thầy Kha, tôi sẽ không ngại lặp đi lặp lại những lời này, đến ngày anh chịu đồng ý mới thôi. ]

Kha Dữ siết chặt lọ thuốc trong tay.

Chiều hôm qua anh đã đi gặp bác sĩ tâm thần, những lời tự sự soạn sẵn không còn đủ để lừa gạt bác sĩ nữa, Thẩm Dụ rất vui vẻ chúc mừng: "Chứng trầm cảm của cậu có thuyên giảm rồi đấy. Lần này tôi sẽ kê thuốc nhẹ hơn, trước mắt bỏ Citalopram Hydrobromide đi."

"Tôi ——"

"Bao nhiêu lần thôi miên, chỉ có lần này là tôi thấy cậu vui thật, cứ như vừa mơ thấy một giấc mơ rất đẹp ấy."

Không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Citalopram Hydrobromide...

Không được phát nữa.

Anh lục lọi khắp hộp thuốc cũng chỉ tìm được năm viên, lắc lọ thuốc lên cũng chỉ nhận được âm thanh trống rỗng.

Chỉ có năm viên.

Không đủ... Kha Dữ đỡ bình phong hít thở sâu. Chứng say độ cao làm cơn choáng váng kéo tới liên tục, thái dương anh giật giật đau đớn, trái tim cũng như bị ai đó bóp nghẹt.

Cảnh diễn khó không dừng lại ở con số năm.

Anh là một diễn viên bị khuyết tật bẩm sinh, nếu không có loại thuốc đó, làm sao diễn xuất được?

Đôi mắt nhắm nghiền lại mở ra, ánh đèn vàng rực tụ thành một đóa hoa trước võng mạc. Anh nhìn hàng chữ "diễn viên có thiên phú" trên màn hình, khóe môi nhếch lên đầy tự giễu.

Được, nếu cậu đã kiên trì như thế ——

[ Vậy cứ thử xem. ]

---

Lời tác giả:

Thứ bảy đăng clip, mong mọi người ủng hộ nhé.

Bởi vì quy tắc thuật toán có hạn, lại thêm quy củ giang hồ nên chương sau sẽ update vào 11 giờ rưỡi tối thứ bảy,

Hứa với mọi người, nhất định sẽ là một chương siêu siêu dài!! Đối diễn càng không cần phải nói ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro