Chương 17.
Edit: Leia
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông, chú Minh và hai nhân viên sân bay đẩy ba chiếc xe chất đầy vali hành lý, còn đại thiếu gia hắn chỉ khoác một cái ba lô chéo màu đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, khẩu trang đen che nửa khuôn mặt, khoác bộ đồ vận động đen, quanh thân toát ra khí chất người lạ chớ đến gần, dây chuyền Chrome Hearts lắc lư trước ngực.
Lối đi VIP xưa nay luôn ít người yên tĩnh, hôm nay lại ồn ào khác thường, bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ ôm hoa và biểu ngữ tụ tập. Hắn vừa xuất hiện, đám người lập tức xôn xao, màn trập và đèn flash liên tục chớp nhoáng không mở nổi mắt, tiếng la hét quanh quẩn bên tai bắt đầu có xu hướng mất khống chế.
Thương Lục nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì chú Minh đã tiến lên ngăn vài cô gái xông tới. Nhân viên sân bay giải thích: "Xin lỗi cậu Thương, hôm nay anh Chung cũng đi lối VIP."
Thương Lục nhớ đến vị khách còn lại trong khoang thương gia, đối phương chỉ kịp lên máy bay ở mấy giây cuối cùng trước khi cất cánh, trong lúc khoang hành khách chỉ có hai người còn đưa cho hắn một tờ khăn giấy ghi số điện thoại.
... Hóa ra là ngôi sao giải trí?
Thương Minh Bảo đã khiến mọi thiện cảm hắn dành cho giới giải trí trở về con số không. Hắn không giấu nổi vẻ chán ghét, từ trên cao nhìn xuống một cô gái chen hàng đến trước mặt, cất tiếng lạnh như băng: "Tránh ra."
Ánh mắt cô gái hoảng sợ, chân lùi ra sau nhưng vẫn cố ra vẻ: "Hung, hung hăng cái gì! Còn lâu mới bằng Chung Bình nhé!"
Thương Lục: "..."
Tuổi còn nhỏ mà mắt đã mù rồi à.
Hiện trường rất hỗn loạn, phải huy động cả bảo vệ và nhân viên sân bay chạy ra duy trì trật tự, hắn và chú Minh vất vả lắm mới thoát thân được. Xe đã chờ sẵn ngoài bãi đỗ, Thương Minh Tiễn đứng bên cạnh xe gọi điện thoại, thấy hắn bước tới cũng chỉ tùy tiện giơ tay ôm hờ một cái. Thương Lục bất đắc dĩ: "Đúng là chị ruột."
Thương Minh Bảo từ sau xe thể thao nhảy ra: "Còn có em ruột nữa này!" Nói rồi cô nàng chui ngay vào lòng hắn làm nũng: "Anh tư, quà lưu niệm của em đâu?"
Nói hay lắm, toàn bộ quà cáp phải nhét đầy một cái vali hai mươi tư tấc. Chú Minh đã dọn hết hành lý vào cốp xe công vụ, Thương Minh Bảo chạy tới tìm được ngay mục tiêu, lập tức mở vali lôi ra một đôi giày thể thao. Đôi giày này là bản giới hạn toàn cầu, được bao nhiêu người nổi tiếng, KOL tranh nhau vỡ đầu chảy máu, phiên bản vẽ tay còn không vượt qua con số mười, Thương Lục phải đi tìm họa sĩ hợp tác với thương hiệu mới kiếm được một đôi.
Thấy Thương Minh Bảo giơ chân muốn chạy, hắn nhíu mày: "Đi đâu đấy?"
"Đón người!" Thương Minh Bảo ôm giày, "Chồng em sắp ra tới nơi rồi!"
"..." Thương Lục duỗi tay xách cổ cô bé, "Chồng em là đứa nào?"
"Em đã nói cả trăm lần rồi! Chung Bình —— Chờ ung Chung, binh huyền Bình! Chung Bình!"
Thương Lục ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng, "Cho anh xem thử đi."
Vãi, hôm nay sói đuôi to đổi tính rồi sao? Lại còn chủ động đòi xem mặt "chồng" mình? Thương Minh Bảo kích động run rẩy lục túi lấy điện thoại, hiến lên như hiến vật quý: "Anh xem anh xem anh xem, quá đẹp đúng không, quá đáng yêu đúng không, có xứng đôi với em gái anh không nào?"
Thương Lục hết xem rồi trượt, xùy một tiếng ném lại điện thoại cho cô: "Thế thôi á."
Cũng chỉ đẹp hơn người thật ngoài đời một chút. So...
Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt Kha Dữ.
Sắc mặt hắn biến đổi, mạnh bạo ấn câu "So ra còn kém thầy Kha" vào trong bụng.
Thương Minh Bảo trừng mắt: "Thế thôi là sao?" Cô nàng lười đôi co với anh trai, ôm giày thể thao chuẩn bị đánh bài chuồn: "Em phải tìm anh ấy ký tên đã!"
Thương Lục suýt thì tăng huyết áp: "Em đòi cho bằng được đôi giày này là để anh ta ký tên?"
Thương Minh Bảo âu yếm vuốt ve màu sắc trên đôi giày: "Đương nhiên rồi!"
... Đệt, đôi giày giới hạn toàn cầu mười bản, do đích thân họa sĩ vẽ tay, em gái hắn lại dám cầm đi cho minh tinh luyện ký tên?
Sắc mặt Thương Lục hằm hè nhìn cô: "Thương Minh Bảo, vì đôi giày này của em, anh đã phải đổi bằng một bộ tranh Hawkins* đấy."
*William Hawkins: họa sĩ dân gian người Mỹ, nổi tiếng với việc dùng nhiều chất liệu, kể cả đồ bỏ đi để thực hiện tác phẩm tranh của mình.
Thương Minh Bảo thấy tình thế không ổn lập tức quỳ xuống: "Anh tư ơi em biết lỗi rồi, em thật sự thích anh ấy lắm..."
Thương Lục lạnh giọng: "Thế em có biết chồng em thích đàn ông không?"
"..." Thương Minh Bảo choáng váng há hốc miệng, chớp chớp mắt, "Anh ngậm máu phun người!"
"Anh nói thật," Thương Lục bình tĩnh nói, "Anh ta mới cho anh số điện thoại đây này."
Lúc đi ngang còn dùng ngón tay cọ lên cánh tay hắn nữa cơ.
"Đậu má." Thương Minh Bảo khiếp sợ nấc một cái, không thất vọng vì thần tượng mình chủ động đi gạ chịch trai lạ mà ngược lại lớn tiếng hô lên: "Thương Lục, anh gay quá đi!"
Mọi người, cùng với Thương Minh Tiễn vừa cúp điện thoại: "..."
Em út nhân cơ hội nhấc chân chạy biến: "Anh với anh Tiểu Chi trông gay lắm nhé! Nếu anh dám ngủ với chồng em, coi chừng em mách anh cả đấy!"
Thương Lục: "..."
Nếu có phóng viên mai phục ở đây, ngày mai chắc chắn anh em nhà họ Thương sẽ leo lên trang nhất báo lá cải cho mà xem.
Thương Minh Tiễn bó tay lắc đầu, cười nói: "Em mà đi đại lục quay phim, nó sẽ quấn lấy em cả ngày mất."
Thương Lục lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Ngứa đòn."
Hai chiếc xe thương vụ một trước một sau khởi động rồi nhanh chóng rời khỏi sân bay. Thương Minh Tiễn ngồi cùng hàng ghế với hắn, nói nhàn nhạt: "Babe nói không sai, chị thấy em đối xử với Chi Hòa còn tốt hơn với con bé nữa, nó cứ ghen tị mãi, nói em không cần em gái."
"Tiểu Chi không giống con bé."
Thương Minh Tiễn sắc bén truy vấn: "Không giống chỗ nào?"
Đương nhiên không giống, mẹ Bùi Chi Hòa là một nữ minh tinh hết thời trèo cao thất bại, phải đi làm bé cho đại gia nhà giàu, nói cho chính xác thì cậu ta chỉ là đứa con riêng sau này mới được nhận vào nhà mà thôi.
Thương Lục vặn chai nước uống một ngụm: "Mười hai tuổi Tiểu Chi đã một mình đi Pháp, nhà họ Bùi không cho mang theo một vú nuôi hay người giúp việc nào, chỉ tìm ký túc xá và chuyển tiền sinh hoạt đúng hạn. Cậu ấy có ngày hôm nay đúng là không dễ dàng."
"Chị thấy nó ỷ lại vào em lắm." Thương Minh Tiễn vỗ vỗ đùi hắn: "Em phải biết đúng mực, đến cả Babe còn ghen tị, người nhà họ Bùi cũng nể mặt em mới đối xử tốt với cậu ta. Em nên biết..." Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không nói cho hết lời.
Nhưng đủ để Thương Lục hiểu rõ.
"Em biết." Hắn bật cười, "Chị làm sao thế? Giới thiệu bạn gái không xong nên quay ra nghi ngờ xu hướng tính dục của em à?"
Thương Minh Tiễn nghiêng đầu liếc một cái: "Em trai năm nay đã hai tư rồi, biết thế thì quen một cô cho chị yên tâm đi."
Thương Lục bất đắc dĩ, chụm hai ngón tay chỉ lên trời: "Được được được, vậy đi, nếu Thương Lục em mà thích nam thì cứ phạt em ——"
Thương Minh Tiễn là người mê tín, vội ấn ngón tay hắn xuống: "Đừng nói bậy."
Xe không trở về Vịnh Thâm Thủy mà đi thẳng qua Xuân Khảm Giác, nơi có chi nhánh mới của chuỗi khách sạn Khởi Lệ trực thuộc tập đoàn vừa cắt băng khánh thành không lâu. Thương Minh Tiễn là người quản lý Khởi Lệ, hiện tại đang đau đầu tìm bếp trưởng món Tây cho nhà hàng. Thương Lục vừa trở về đã bị bắt đi làm không công, Thương Minh Tiễn lấy cớ rất chính đáng: "Chí ít em cũng đánh giá được đồ ăn Pháp có nấu chuẩn hay không chứ."
*Xuân Khảm Giác - 舂坎角 hay Chung Hom Kok: một khu vực ở phía nam đảo Hong Kong, thuộc đặc khu kinh tế Hong Kong, có vịnh biển đẹp nên là nơi lý tưởng để tổ chức nghỉ dưỡng và tiệc cưới.
Mới bay một quãng đường dài đầy tra tấn, vị giác có thể đánh giá được thứ gì nên hồn? Thương Lục không mấy hứng thú, Thương Minh Tiễn vẫn không chịu buông tha, còn hỏi dự định tương lai của hắn: "Nếu đã quyết định đi Ninh Thị, vậy cứ qua ở căn biệt thự bên Vân Quy đi, bỏ không lãng phí lắm."
Vân Quy là khu bất động sản xa hoa số một số hai Ninh Thị, thế đất dựa núi nhìn biển, chủ sở hữu bất động sản còn có quyền lợi sử dụng độc quyền đường cáp treo từ đỉnh núi chạy xuống bãi biển. Đường bờ biển nước xanh cát trắng, các nhà hàng Bồ Đào Nha và tiệm cà phê sang trọng nằm san sát nhau trong một không gian vừa riêng tư vừa thoáng đãng, ngoài ra còn có một quán bar nằm bên vách núi có thể ngắm toàn cảnh hoàng hôn, hồi ấy Thương Minh Tiễn ghen ghét đến đỏ mắt, quả thật muốn dời luôn một cái Khởi Lệ về chỗ này.
Biệt thự Vân Quy là món quà Thương Minh Tiễn mừng sinh nhật Thương Lục tròn hai mươi tuổi, toàn bộ nội thất bên trong trang hoàng dựa theo sở thích của hắn.
"Mấy hôm trước có cho người tới dọn dẹp rồi." Cô đưa thẻ chìa khóa cho hắn, "Muốn thêm cái gì thì tự mua."
Yêu cầu của Thương Lục với điều kiện sinh hoạt có thể rất thấp, nhưng cũng có thể rất cao. Nhà máy sản xuất loại nệm cao su mà hắn ngủ từ nhỏ thay đổi thông số sản phẩm, hắn ngủ không quen nên một mình chạy tới Mỹ mua đứt luôn dây chuyền sản xuất, chỉ để mãi mãi được ngủ trên chiếc giường có độ mềm, độ nảy, xúc cảm mà mình quen thuộc nhất; nhưng đồng thời hắn cũng có thể ngủ trong căn phòng trọ đầy mùi ẩm mốc mà mặt không hề đổi sắc.
Chuyện chuyển nhà đã có chú Minh lo liệu, hắn vừa về đại lục lập tức chạy tới làng đô thị.
Chỉ mới hơn một tháng trôi qua, trong không khí vẫn quanh quẩn mùi vị quen thuộc. Hắn rất ít khi lái xe vì cảm thấy tìm chỗ dừng đậu quá phiền phức, đánh xe đến đầu hẻm, bước vào hành lang nhà trọ, trước mắt vẫn là hình ảnh âm u ẩm ướt, ngọn đèn trên trần đột nhiên tắt phụt, tiếng chủ nhà vang lên đầy hùng hổ: "Trời sáng trưng mà đèn đuốc làm gì? Cậu không nhìn thấy sao? Có chia tiền điện không hả anh đẹp trai?"
Thương Lục nhếch khóe môi. Luật sư Lê Hải Dao tiếp nhận ủy thác, luôn miệng dặn dò hắn không được lén tiếp xúc với đối phương, thế nhưng thật ra bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc.
Hộp thư vẫn còn lưu lại đoạn đối thoại.
[ Thầy Kha, bây giờ anh có rảnh không? ]
Kha Dữ buông quyển kịch bản đọc dở xuống, giả vờ bình tĩnh dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của Thịnh Quả Nhi: [ Vừa vặn có. ]
[ Tại sao khách hàng lại gọi anh là thầy Kha thế? ]
Nhìn đến câu hỏi này, anh bất giác cong môi... Thịnh Quả Nhi càng nghi hoặc hơn.
[ Bởi vì tôi biết dạy rất nhiều thứ. ]
Nếu hai bên nói chuyện trực tiếp, Thương Lục hẳn sẽ nhận ra thái độ hài hước lãnh cảm của anh, nhưng đằng này trên mặt chữ —— chỉ còn lại mỗi ý vị tán tỉnh.
Mặt hắn đỏ lên.
[ Sao, cậu muốn học không? ]
... Đệt mẹ.
Người này làm sao thế nhỉ! Lúc nóng lúc lạnh, lúc thì nhạt nhẽo lúc lại quá nhiệt tình, tâm thần phân liệt sao? Là một người làm nghề buôn hương bán phấn nhưng trên người anh cơ bản không hề có khí chất dung tục rẻ tiền, thậm chí còn rất sạch sẽ, đôi mắt sáng trong như dòng sông chảy lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng anh cũng đồng thời thốt ra những câu kinh người mà mặt không đổi sắc kiểu "Mẹ các cô ấy là khách hàng của tôi", "Tôi biết dạy rất nhiều thứ", cùng với... "Hôn tôi đi".
Bước chân Thương Lục dừng lại ở bậc thang thứ ba.
Thời khắc Kha Dữ nói những lời đó, nhiệt độ cơ thể, hơi thở mang theo mùi hương, cùng với sự mềm mại và ấm áp lúc cánh tay chạm vào cổ hắn, hắn vẫn... nhớ rõ ràng.
Tiếng quở trách của chủ nhà chưa dừng lại, hòa lẫn cùng với tiếng khách thuê lung tung cãi lý.
Thương Lục xoay người đi xuống, bóng dáng trấn định nhưng bước chân lại dần dần mất vẻ trầm ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro